Sau khi kết thúc vòng bán kết, Rose và tôi đi đến bệnh xá để chữa trị những vết thương đã bị trong trận chiến.
Rose loạng choạng.
Tôi thì bước đi chậm rãi bên cạnh, để hợp với tốc độ của cô.
Và rồi,
“...”
Rose bất chợt chao đảo và tựa người vào tôi.
“Cậu ổn chứ?”
Tôi vội vàng đỡ lấy.
“Tớ không sao… Tuy nhiên, vì đã dùng Anh Xuy Tuyết quá giới hạn… Đây là cái giá của nó…”
Rose nói thế và lại chậm rãi bước đi.
Dường như trong trận vừa rồi cô ấy đã ép mình quá mức.
“Tớ hiểu rồi… Vậy ta cứ đi chậm lại một chút nhỉ.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Một lúc sau,
Khi chúng tôi lặng lẽ bước đi trên đại sảnh,
“Bực thật đấy. Tớ lại không thể giành được chiến thắng, một lần nữa…”
Rose than vãn,
“...Kết quả có thể khác nếu chúng ta vẫn còn tái đấu đấy, cậu biết chứ?”
Tôi đã tình cờ thắng trận này, nhưng kết quả ắt sẽ khác trong lần kế chúng tôi đối đầu.
“Allen, cậu tốt bụng thật đấy. Nhưng… tớ hiểu rõ sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng ta. Tuy bực bội… nhưng tớ vẫn không thể thắng nổi…”
Nói thế, cô ấy lắc nhẹ đầu.
“Nhưng tớ sẽ tiếp tục luyện tập nhiều hơn, nhiều hơn nữa – Một ngày nào đó, tớ sẽ đánh bại cậu. Nên… Liệu cậu sẽ lại đấu với tớ chứ?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Tớ hứa với cậu.”
“Cảm ơn nhé.”
Rose mỉm cười dịu dàng.
“A-Aa…”
Không như vẻ trang nghiêm thường ngày – đó là một nụ cười dịu dàng và ấm áp.
Có lẽ là vì thoáng thấy nụ cười hiếm hoi kia, tim của tôi có đôi chút loạn nhịp.
■
Khi chúng tôi đến được bệnh xá, tôi gõ lên cánh cửa, và,
“-Vào đi.”
Giọng nói của một người phụ nữ trẻ đáp lại, và tôi mở cửa trong khi nói “Xin lỗi đã làm phiền.”
“Chào mừng. Cả hai em đều bị thương trong Đại Chiến Năm Nhất sao?”
Người giáo viên bên trong phòng dò xét chúng tôi từ gốc đến ngọn,
“Vâng ạ, phiền cô.”
“Phù, quả là một ngày bận rộn.”
Cô ấy nhún vai rồi ngừng công việc bàn giấy và đứng dậy.
“Cứ để em sau… cô kiểm tra cho Rose trước đi.”
“Được, cô hiểu. Vậy thì, Rose-san. Xin lỗi, nhưng em lại đây được chứ?”
“Vâng ạ… Cảm ơn cậu nhé, Allen.”
“Đừng bận tâm.”
Sau đấy, Rose theo chân sensei đi đến cuối bệnh xá – thẳng đến hướng giường nghỉ.
“Em thì chờ ở đó. Đừng có nhầm lẫn gì rồi bén mảng lại gần.”
Cô ấy nói ngắn gọn, rồi đóng chiếc rèm che màu trắng.
“Chà… Cô sẽ khử trùng vết thương trước… Nên em hãy cởi đồ ra đã.”
“Vâng ạ.”
Tôi nghe thấy giọng nói từ phía sau tấm rèm.
Và rồi,
“......”
Có lẽ là do góc chiếu của ánh sáng, dáng hình của Rose hiện rõ qua tấm màn.
Tôi xoay bật người theo phản xạ và đặt tay lên ngực nơi đang đánh trống liên hồi.
B-Bình tĩnh...Cậu ấy chưa cởi bỏ hết quần áo, nên vẫn còn an toàn…
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng y phục sột soạt và thả xuống mặt sàn.
Khi tôi cứ bồn chồn,
“......”
Tôi lại nghe tiếng thở ngắn, mà rõ ràng.
“Sẽ hơi nhói một chút, em hãy cố chịu. Nếu không có những biện pháp thích hợp, em sẽ khó lành lắm đấy.”
Rồi một lúc sau – tấm màn mở ra, và sensei quay lại phía trước phòng.
Rose, băng bó khắp tay và chân, ngồi thẳng trên giường.
Nhìn thoáng qua, dường như chẳng có vấn đề gì.
“Sensei, tình trạng cô ấy thế nào rồi?”
“Có rất nhiều vết cắt, nhưng… Không sâu lắm, nên cũng chẳng có gì to tát. Theo như quan sát qua sự mệt nhọc của thể trạng... Em ấy hẳn đã dùng hồn trang quá sức đúng chứ? Cô nghĩ em ấy sẽ chóng bình phục nếu chịu khó nghỉ ngơi.”
“Em hiểu rồi, cảm ơn cô.”
Khi tôi thở phào nhẹ nhõm, cô liền vỗ hai tay vào nhau.
“Chà, kế tiếp là đến lượt em. Cô sẽ khử trùng vết thương cho em trước, nên em hãy cởi đồ đi.”
Nói thế, cô ấy liền chuẩn bị một chiếc lọ màu nâu có dán 『Chất khử trùng』 và miếng bông gòn.
“Vâng.”
Tôi cởi áo khi nói thế,
“...Ể?”
Trên người tôi – chẳng hề có lấy một vết thương.
Nhắc mới nhớ… Cơn đau mà mình cảm nhận lúc kết thúc trận đấu cũng đã vơi đi…
Khi tôi loay hoay tìm những vết thương trên người, sensei nghiêng đầu thắc mắc.
“Ồ…? Chẳng phải em bị thương sao?”
“V-Vâng… Em có bị thương, nhưng…”
Tôi lẽ ra bị thương rất nhiều trong trận với Rose chứ.
Nhưng thực tế, chẳng có lấy một vết cắt trên người.
“Quái lạ… Máu trên áo em vẫn còn ướt… Cô hỏi cho chắc, nhưng… đây có thật là máu của em không đấy?”
Sensei hỏi, chạm vào phần bên đẫm máu của đồng phục.
“Phải, chắc chắn.”
“Ừm… có lẽ em có thể dùng một loại hồn trang phục hồi nào đó chăng?”
“K-Không… E-Em vẫn chưa giải phóng được hồn trang.”
“Cô hiểu rồi… Cơ thể người vẫn còn hàng đống những điều kỳ diệu là cơ mà.”
Cô ấy lẩm bẩm thắc mắc, và đặt lọ nước khử trùng cùng miếng bông gòn về chỗ cũ.
Nhưng, tôi có biết về ‘hiện tượng lạ’ này.
Lẽ nào là gã hồi phục cho mình chăng…?
Ở Đại Hội Ngũ Đại Thánh cũng xảy ra trường hợp tương tự.
Tôi lẽ ra đã bị trọng thương trong trận tử chiến với Sid-san, nhưng…
Khi tỉnh lại, trên người tôi đã chẳng có lấy một vết trầy xước.
...Không, dù nghĩ ngợi quá nhiều về nó lúc này, mình cũng chẳng có được câu trả lời.
May thay, gã ta cũng chẳng kín miệng gì.
Đành để hỏi sau vậy, khi tôi học tiết hồn trang.
Mà, mình cũng tò mò về trận đấu của Ria và Tessa… Chắc đến lúc quay lại điểm họp mặt rồi.
Tôi nhặt bộ đồng phục lên và vòng tay qua tay áo một lần nữa. Trước khi quay lại Khu Huấn Luyện Ngầm, tôi quyết định nói vài câu với Rose.
“Rose, tớ đi nhé.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Gặp lại cậu sau.”
Và khi tôi xoay người về hướng cửa ra,
“Nè, Allen.”
Rose nắm nhẹ tay tôi,
“Sao nào?”
“...Nhất định, cậu phải thắng… tớ không muốn cậu thua bất kỳ ai khác ngoài tớ.”
“Fufu, ừ, tớ hiểu. Nhất định tớ sẽ giành chiến thắng!”
Bằng cách nào đó, tôi nghĩ, “Như thể Rose đang cổ vũ mình vậy”
“Vậy, tớ đi đây.”
“Ừm, hãy đấu hết mình nhé.”
Tôi nắm nhẹ tay Rose và rời khỏi bệnh xá.
“...Fufu. Một chàng trai tử tế với gương mặt dễ thương. Em ấy tên Allen-kun nhỉ…? Có vẻ là gu của cô đấy…”
“T-Thật không tốt khi giáo viên nhắm đến học viên đâu ạ…”
■
Tại Khu Huấn Luyện Ngầm, trận đấu giữa Ria và Tessa đã sang giai đoạn cuối,
“Bí Kỹ Trảm Thiết Lưu – Trảm Thiết!”
“Bá Vương Lưu – Cang Kích!”
Hai thanh kiếm tả xung hữu đột,
“Guh, nu, ooOOO…!?”
“HAAAAAAAAA!”
Tessa bị thổi bay với tốc độ kinh hoàng khi bị đánh bại bởi sức mạnh áp đảo từ Ria.
“Ga-haa…”
Tessa bay ngang người, đâm sầm vào bức tường ngoài cùng của Khu Huấn Luyện Ngầm và ngã lăn xuống mặt đất.
Thanh kiếm đã văng khỏi tay cậu.
Cậu ta không còn khả năng để tiếp tục trận đấu.
“-Người thắng cuộc, Ria Vesteria! Quá áp đảo! Chỉ đơn giản là áp đảo về mặt sức mạnh!”
Khi bình luận viên công bố kết quả, một tràng pháo tay nổ lên, như để ca tụng cô ấy.
Và trong những tiếng gào thét bị lấn át,
“UOOOOHHHHH!? TESSAAAAAAA!?”
“Khốn thật… Trận này hay thật đấy…”
“Ku… đánh hay lắm… Cậu quả là đàn ông giữa những người đàn ông!”
Từ một số khán giả, chính những tiếng gào thét vang lên đã khẳng định sự hiện diện của họ.
“Giờ, dù muốn hay không, đây sẽ là trận cuối của Đại Chiến Năm Nhất! Hãy cùng bắt đầu với trận chung kết giữa Allen Rodore và Ria Vesteria!”
“...Thật hoài niệm.”
“Phải, mới đó mà đã bốn tháng trôi qua… Nhanh thật nhỉ…”
Vào cái ngày tôi đặt chân vào Học Viện Thiên Nhận, tôi đã cùng cô so tài tại nơi đây.
Đã nhiều việc xảy ra kể từ lúc đó…
Trận tử chiến ở Đại Hội Ngũ Đại Thánh.
Thực tập với tư cách Ma Kiếm Sĩ.
Biến cố ở Thương Hội Daido.
Trại hè được tổ chức bởi hội học sinh.
Sự thành lập của Câu Lạc Bộ Vung Kiếm và Bộ Phí Chiến Tranh.
Ba trận toàn thắng ở Vương quốc Vesteria.
Đời đi học của tôi, bắt đầu từ việc sống cùng với Ria, ngày nào ngày nấy cũng có biến cố.
“Allen. Lần cuối, mình đã chịu thất bại đáng nhục nhã… nhưng lần này, mình nhất định sẽ thắng.”
“Xin lỗi nhé, nhưng tớ cũng chẳng thể để thua được…!”
Và khi chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện,
“Cả hai đã sẵn sàng rồi chứ!? Vậy thì, hãy để trận chung kết – BẮT ĐẦU!”
Tín hiệu bắt đầu đã được tuyên bố.
Tôi chậm rãi rút kiếm và vào thế seigan no kamae.
Ria, trái lại, lại vung tay ra phía trước.
Khoảnh khắc đó,
“Xâm lăng đi nào – <Fafnir> !”
Một thanh hắc bạch kiếm xuất hiện như thể xé toạc khoảng không.
“Mình đến đây – Allen!”
“Được, lên đi – Ria!”
Cứ thế, trận chung kết của Đại Chiến Năm Nhất – bắt đầu.