Rose, người đã đã giải phóng hồn trang <Phi Hàn Anh>, vung cao thanh kiếm đỏ thẫm.
“-Nhảy múa nào, <Anh Xuy Tuyết> !”
Ngay khoảnh khắc đó.
Những cánh hoa anh đào nở lộ phía sau cô, rồi bay về phía tôi với tốc độ kinh hoàng.
“Sao cơ!?”
Một màu đỏ tươi đã chặn đứng tầm nhìn.
Số lượng cánh hoa có hơn hàng vạn, nhiều đến mức khó mà đong đếm xuể.
Kuh… Khi chưa rõ được năng lực của Rose là thì mình không thể bất cẩn mà đối đầu với đống cánh hoa kia...
“Nhất Kiếm Kỹ – Phi Ảnh!”
Tôi tạm thời dùng chiêu Phi Ảnh để ngăn chặn lượng lớn cánh hoa đang tiếp cận.
Tuy nhiên,
“Quá ngây thơ!”
Cô vung tay trái lên – theo đó, những cánh hoa chợt uốn hướng lên và dễ dàng tránh được đòn tấn công.
Tương tự như chiêu thức của Reis-san <Tam Thất Tiểu Cốt Long> , thứ hồn trang ấy có thể điều khiển những cánh hoa từ xa…
Trước đòn Anh Xuy Tuyết lao đến như thể ngọn sóng.
“Bát Kiếm Kỹ – Yatagarasu!”
Tám nhát chém của tôi được chia ra thành nhiều hướng, tạo thành một rào cản phòng thân.
Ấy vậy mà,
“Bên kia!”
Một vài cánh hoa đã đi xuyên được kẽ hở của rào cản và sượt qua vai tôi.
“Guh!?”
Một cơn đau nhói chạy dọc sống lưng, thể hiện rõ trên mặt tôi qua biểu hiện của cơn đau.
Nhìn xuống vai, nó đã bị xé toạc như thể bị cắt bởi những lưỡi dao sắc nhọn.
Đúng như dự đoán, kia chẳng hề là những cánh hoa bình thường...
Nó nhọn kinh khủng. Dường như mỗi một cánh hoa là một nhát chém nhỏ.
So sánh với việc điều khiển <Tam Thất Tiểu Cốt Long>, thì thứ này phức tạp hơn hẳn, bởi số lượng là rất lớn.
“Tớ hiểu rồi... Năng lực của <Phi Hàn Anh> chính là tận dụng những cành đào sắc nhọn kia…”
“Cậu chỉ đúng một phần. Phần còn lại thì - sai rồi!”
Nói thế, cô ấy tấn công trực diện vào tôi mà chẳng màng mưu mẹo.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Dạ Anh!”
Nhát chém tung chéo xuống ngực tôi với tốc độ còn nhanh hơn khi nãy.
“Cáiii!?”
Tôi chặn ngang thanh kiếm và bằng cách nào đó đã xoay sở để chặn được đòn đánh.
Nhưng đòn đánh không chỉ nhanh hơn.
Khỉ thật… cái thứ sức mạnh quái quỷ gì đây…!?
Một cơn chấn động tôi chưa từng chịu lan từ thanh kiếm đến tận hai tay và truyền khắp cơ thể.
“HAAAAAAA!”
Khoảnh khắc đó, Rose lại thêm lực,
“Guh!?”
Tôi đã bị đẩy lùi trong một trận đấu thể lực đơn thuần, và bị thổi bay.
Ngay lúc đó,
“Chưa xong đâu!”
Không một khắc chậm trễ, Rose bắt đầu hướng mũi nhọn tấn công về phía tôi.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Liên Anh Thiểm!”
Những nhát chém liên tiếp như tia chớp được tung ra liên hoàn.
“Kuh…!?”
Né, chặn đứng, và để chúng sượt qua da - bằng cách nào đó tôi đã tránh được lực đẩy và nhảy bật ra sau.
Không như trước kia, Rose giờ đây đã hoàn toàn vượt trội hơn về năng lực thể chất…
Để làm được chắc chắn là lúc cô kích hoạt hồn trang.
Từ đó, tôi đưa ra kết luận.
“Năng lực thể chất vượt trội đó... - <Phi Hàn Anh> chính là hồn trang dạng cường hóa….”
“Fufu, chính xác là vậy. Cây anh đào chính là nguồn của thứ sức mạnh khổng lồ. Năng lực của <Phi Hàn Anh> chính là khả năng vận dụng thứ sức mạnh đó.”
Nói rồi, cô nhặt lên một cánh hoa.
Hiểu rồi. Cô ấy hấp thụ sức mạnh được chứa trong cây anh đào và rồi cải thiện đáng kể năng lực thể chất của mình..
Đòn tấn công bởi những cánh hoa anh đào chỉ là hàng-tặng-kèm mà thôi.
Dù chỉ là năng lực cường hóa nhưng nó lại có sức mạnh dạng thao túng… Là một năng lực cực khó xơi…
Nhưng không thể nói rằng mình không có cách đối phó.
“Thế thì… đòn này thì sao?”
Tôi chuyển mục tiêu từ Rose sang <Phi Hàn Anh>, thể nguồn của sức mạnh.
Và,
HAAAAAAAA
“!”
Ngay lúc tôi giơ thanh kiếm cao quá đầu và tung một nhát chém xuống với toàn bộ sức nặng cơ thể,
“Kuh!?”
Một cú va chạm mạnh lan đến hai tay, như thể đập phải thỏi sắt vậy.
C-Cứng thế..!?
Không như tôi nghĩ rằng nó chỉ là một cái cây bình thường, nó thậm chí còn chẳng buồn trầy xước.
Khi tôi tròn mắt ngạc nhiên, giọng của Rose vang lên từ phía sau.
“-Đó không phải loại cây tầm thường đâu. Mà là một “khái niệm về cây”, thứ được gắn bó với thế giới này. Nó không dễ bị cắt thế đâu.”
Tôi ngay lập tức xoay người và cô ấy thì đã vung cao thanh kiếm.
“Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Lôi Anh!”
Nhát chém tựa như sấm rền lại được tung ra.
“Kuh…!”
Tôi vào thế phòng ngự ngay lập tức, và bằng cách nào đó đã chặn được cú đánh, nhưng…
Trong tình cảnh hiện tại, với vị thế bất tiện và thua thiệt về khả năng thể chất, tôi chẳng thể lấy được đà và để lộ ra phần bụng không phòng bị.
“Giờ là lúc trả đũa!”
Cô ấy tung một cú cước thẳng vào bụng tôi.
“Ka, ka…!?”
Tôi bị thổi bay như một quả bóng bởi sức mạnh siêu phàm từ bàn chân kia.
“Ku, gaga..”
Không khí trong phổi tôi bị ép ra và máu bắt đầu trào ngược từ cơ thể tôi.
“...”
Tuy nhiên, không để lộ sơ hở cho đòn tấn công kế tiếp, tôi đã đứng bật dậy và thủ thể seigan no kamae.
“...Đỡ được đòn đó, rồi lập thức thủ thế phản công.. rốt cuộc, thể chất của cậu thật đáng kinh ngạc…”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang nhìn vào một con quái vật.
“Giờ thì, đến lượt tớ…!”
“Được, như ý cậu.”
Sau đó tôi sử dụng toàn bộ chiêu thức tôi có và tấn công Rose liên hoàn.
Cô ấy phòng ngự bằng thứ kiếm thuật tinh xảo bẩm sinh của mình, và đáp trả bằng những đòn phản công đúng thời điểm.
Kết quả là - từng chỗ từng chỗ một trên cơ thể, những vết chém cứ thế tăng lên.
Tuy vậy, tôi vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Nói đúng hơn, dòng chảy trận đấu, đã nghiêng dần về phía tôi.
“Bát Kiếm Kỹ – Yatagarasu!”
“Ồ! Bí Kỹ Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Kính Anh Trảm!”
Cả 8 nhát chém đều va vào nhau rồi biến mất
Năng lực thể chất của cả hai giờ đây đã cân sức.
Không, của mình nhỉnh hơn ấy chứ…!
Tôi nhận ra đây là lúc tấn công, nên đã dồn sức về phía trước.
“UOOOOOHHHH!”
“Kuh...HAAAAAAAAAAAA!”
Cả 2 thanh kiếm va vào nhau và bị khóa chặt...
Kể từ lúc có <Phi Hàn Anh>, Rose nắm thế chủ động.
Ban đầu, tôi đã nghĩ rằng cô ấy muốn sớm kết thúc trận đấu trước khi năng lực bị nhìn thấu, nhưng có lẽ không phải vậy.
Rose có lý do khi cứ tấn công dồn dập.
Cây anh đào to lớn chứa sức mạnh của cô ấy - đang dần héo đi.
Một nửa số hoa anh đào từng nở rộ, đã úa tàn
Và với mỗi một cánh đào rơi - thể chất của cô lại giảm theo.
Nói cách khác, <Phi Hàn Anh> có thời hạn….!
Trong tình thế khóa chặt kiếm - Trong cuộc đối đầu về sức mạnh mà tôi đã thất thế trước đó,
“HA!”
“Kyaaa…!”
Lần này tôi đã thắng.
Bị thổi văng về sau, Rose đã cố gắng thích nghi để dùng thế ukemi và lập tức thủ thế seigan no kamae
“<Phi Hàn Anh> dường như có giới hạn nhỉ… Không, nói đúng hơn là cậu không kiểm soát được nó, phải chứ?”
“......”
Khi tôi hỏi câu đó, cô ấy như chết lặng.
Có vẻ tôi đã đánh trúng tim đen.
Chẳng phải Leia-sensei đã nói sẽ tốn rất nhiều thời gian để điều khiển hồn trang khi nó được xuất hiện sao?
Càng mạng thì càng khó kiểm soát.
“...Cậu đã nhìn thấu ngay giữa trận. Quả đúng như cậu nói, tớ không hoàn toàn điều khiển được <Phi Hàn Anh>. Ba phút kiểm soát… đã trôi qua lâu rồi.”
Cô ấy nói như thể đang thú nhận.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Vậy nên, tớ sẽ kết thúc trận đấu này trong ba đòn kế tiếp!”
Toàn bộ hoa anh đào tụ lại trên thanh kiếm của cô ấy.
Thanh kiếm của cô được nhận thêm một sức mạnh cực lớn từ <Phi Hàn Anh>, tỏa ra một màu đỏ tươi bí ẩn.
“...”
Đối đầu trước áp lực kinh hồn lớn đó, tôi bất giác nuốt nước bọt.
“Tớ đến đây, Allen.”
“Được.. cùng kết thúc nào.”
Chúng tôi trao đổi vài lời và cùng lúc lao bổ vào nhau.
“HAAAAAAAAAAAA!”
“UOOOOHHHHHH!”
Thời điểm bọn tôi áp sát nhau,
“Bí Kỹ Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Kính Anh Trảm!”
“Ngũ Kiếm Kỹ – Đoạn Thế!”
Đòn tấn công chứa đựng cả cơ thể lẫn linh hồn, va vào nhau.
Sau đó,
“...Cậu mạnh thật đấy. Allen..”
Thanh kiếm của Rose vỡ vụn.
Cùng lúc đó - toàn bộ Phi Hàn Anh, tan thành cát bụi.
“Trận đấu kết thúc.”
Khi tôi hướng mũi kiếm về phía Rose,
“...Aa, tớ thất bại toàn tập mất rồi.”
Cô ấy, người đã cố hết sức, thoáng bật cười.
“T-TRẬN ĐẤU KẾT THÚCCCCCC! Người giành chiến thắng trong trận tranh hùng đến nghẹt thở này chính là - ALLEN RODOREEE!”
Bằng cách này, tôi đã đánh bại được Rose, người đã giải phóng một hồn trang mạnh mẽ, rồi iến đến chung kết của Đại Chiến Năm Nhất.