Thương hội Daido rực lửa.
Đã có một trận chiến khốc liệt diễn ra ngay bên trong.
“ZUEEE!”
“GAHA…”
Những người lính tư nhân lập tức lao thẳng vào Thương hội Daido mà không lấy một chút do dự – họ có ít nhiều kỹ năng.
Với kiếm thuật xuất sắc của mình, họ lần lượt hạ gục bọn áo choàng đen và chạy thẳng lên tầng trên tòa nhà.
Xét theo hành động của anh ta, có vẻ như Ngũ Hảo Thương ở ngay trên tầng bảy; tầng cao nhất.
“Ria, Rose, chúng ta cũng sẽ lên đó!”
“Được!”
“Ừ!”
Khi chúng tôi tiến tới tầng cao nhất cùng những người lính tư nhân đáng tin cậy, họ bỗng dừng lại ngay tầng sáu.
“Gaha…”
“Không thể nào…!?”
“Tôi không thể… ra đòn…!?”
Những người lính tư nhân kỳ cựu lần lượt bị hạ bởi một tay kiếm sĩ vận đồ đen.
“… Không, không, không! Nghe răng rắc luôn! Giải trí cho tao hơn nữa, hơn nữa đi nào! Aha-ahaha-hahahaha!”
Tên Hắc Kiếm Sĩ bắt đầu cười điên dại khi dẫm lên những người lính đã nằm gục.
… Hắn ta nguy hiểm quá.
Khi tôi thủ thể giữ kiếm trước ngực, tăng cường phòng hộ,
“…!? Không thể nào!? Lẽ nào… Lẽ nào… Lẽ nào…!? Mày là Allen đấy hả!?”
“!?”
Hắn hân hoan gọi tên tôi và nở nụ cười méo mó.
“Biểu cảm đó! Vậy là tao đúng rồi! Ừ, ừ, không đời nào tao nhầm lẫn mày được! Aha… Cuối cùng thì cũng gặp mày rồi!”
Khi vỗ hai tay vào nhau, hắn lúc lắc đôi vai đầy hạnh phúc.
“… Ngươi là ai?”
Tôi không nhớ rằng có một kẻ kỳ dị như thế trong những người mà tôi quen biết.
“A, mày tồi tệ thật đấy…! Dù rằng chúng ta yêu nhau mãnh liệt đến thế, nhưng mày lại quên mất về tao…”
Tôi chẳng hiểu hắn đang nói về điều gì, nhưng…
Điều hiển nhiên rằng hắn đã bị ám ảnh bởi tôi.
Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài làm thế…
Và khi tôi kiên định quyết tâm của mình,
“Allen, cậu cứ đi trước đến chỗ Ngũ Hảo Thương đi!”
“Để lại chỗ này cho bọn tớ…!”
Ria và Rose bước lên trước với thanh kiếm đã chuẩn bị sẵn.
“Chúng ta có thể lo hắn chỉ với hai người bọn mình mà!”
“Không sao đâu. Cứ để cho bọn tớ.”
“… Tớ hiểu rồi.”
Nếu họ nói thế, tôi chắc họ sẽ ổn cả thôi.
Tôi chắc chắn rời khỏi nơi này và nhanh chóng chạy lên tầng bảy nơi mà Ngũ Hảo Thương đang chờ đợi.
“Aa!? Chờ đã, Allen!”
“Đối thủ của ngươi…”
“Sẽ là bọn ta!”
Rồi tôi chạy lên thượng tầng và mở cánh cửa có tấm biển ‘Phòng VIP’.
Ngay lúc đó,
“Hi-hiiiiii!?”
“L-Làm ơn cứu mạng tôi…!”
“Tôi có rất nhiều t-t-t-tiền! Tôi sẽ cho cậu bao nhiệu cậu muốn cũng được!” ba người trong Ngũ Hảo Thương nói, giọng run bần bật.
Rất có thể họ đã nhầm tôi với một những kẻ tấn công.
Chà, cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà… hai người còn lại thì chỉ ngồi mà không có lấy một chút biểu hiện của sợ hãi.
Khi tôi hướng ánh mắt lên – hai người ngồi trên chiếc ghế sang trọng ngay giữa phòng, hướng ánh mắt sắc lẽm về phía tôi.
Một người đàn ông với vết sẹo lớn ngang qua mắt trái.
Người còn lại là một phụ nữ xinh đẹp… Tôi có cảm giác đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi, nhưng giờ tôi không có thời gian cho việc đó.
Trước tiên, tôi cần phải loại bỏ sự cảnh giác của Ngũ Hảo Thương đối với tôi, và lập tức thoát khỏi tòa nhà này.
“Tôi là Ma Kiếm Sĩ Allen Rodore. Tôi đến đây để cứu mọi người.”
Ngay khoảnh khắc đó, nỗi sợ trong ánh mắt họ biến mất.
Nhưng, tất nhiên rồi, họ không tin tưởng tôi hoàn toàn.
Đó là vì sao tôi thốt lên một 『lời hăm dọa』 mạnh mẽ để khiến họ lại nghi ngờ.
“Như mọi người đã biết, có một vụ nổ bên trong toàn nhà này. Và việc đó không nhất thiết là một người. Có khả năng rằng đó là thứ gì đó to lớn hơn vẫn còn ẩn giấu! Và – nó có thể gần hơn mọi người tưởng tượng đấy!”
Nhóm người bí ẩn lên kế hoạch chứa chất nổ bên trong tòa nhà này mà không bị một ai phát hiện.
Và chắc chắc nếu chúng muốn, chúng có thể thổi bay cả tòa nhà. Tuy nhiên, chúng lại lên kế hoạch cho một vụ nổ vừa phải.
Rõ ràng, rằng mục đích của những gã đó không phải loại bỏ Ngũ Hảo Thương – mà là 『bắt cóc』.
Ngũ Hảo Thương vượt xa các lãnh đạo của Ngũ Học Viện chỉ đơn giản là về mặt tài chính.
Nếu vụ bắt cóc trót lọt, chúng có thể yêu cầu một khoảng tiền chuộc khổng lồ.
Dù mục đích bắt cóc là gì, nó đều không đảm bảo được 『mạng sống』 của Ngũ Hảo Thương.
Nếu mục đích chính là bắt cóc của chúng không thành công, có khả năng chúng sẽ dùng đến việc ám sát ngay lập tức.
Trong truòng hợp đó, có khả năng tòa nhà này có nhiều chất nổ được chuẩn bị trước, đặc biệt là những vị trí có thể thổi tung Phòng VIP.
Nên chúng tôi cần phải rời khỏi đây ngay.
“H-H-H-Hiểu rồi!”
“L-Lập tức rời khỏi nơi này nào.”
“Chúng tôi có thể tin tưởng cậu sẽ bảo vệ chúng tôi chứ!? Allen-kun!?”
Đúng như mong đợi từ Ngũ Hảo Thương.
Họ ngay lập tức hiểu những gì tôi nói.
Dù họ có trong cơn hoảng loạn giữa chiến trường xa lạ, nhưng họ vẫn đủ sáng suốt để suy nghĩ.
“Vâng, tất nhiên ạ. Hãy theo tôi.”
Rồi, tôi đưa Ngũ Hảo Thương ra và nhanh chóng rời khỏi tòa nhà.
Chúng tôi thoát khỏi căn phòng VIP đầy rủi ro và chạy xuống tầng dưới.
Khi chúng tôi an toàn xuống được tầng sáu – bóng dáng của Ria, người nằm ngửa bất động, ở trong tầm nhìn của tôi.
“Ri-RIA!?”
Tôi nhanh chóng chạy đến cạnh và đặt tay lên ngực cô ấy.
… Tốt quá rồi.
Tim cô vẫn còn đập mạnh.
Rõ ràng, dường như cô ấy đẫ mất đi ý thức.
Và điều kế tiếp lọt vào tầm mắt tôi,
“BÍ KỸ ANH HOA NHẤT ĐAO LƯU – KÍNH ANH TRẢM!”
“Aha…! Mấy trò trẻ con ấy… không ăn thua đâu, mày hiểu chứ!?”
“Không lý nào… KYAA!?”
Là bóng dáng của Rose, người đã tránh được tất cả các đòn tấn công chết chóc nhất định, bị một cú đá mạnh ngay trực diện.
“RO-ROSE!?”
Bị thổi bật lại, cô đập mạnh phía sau đầu vào mặt bê tông của tòa nhà và ngã xuống sàn.
Cô ấy thậm chí còn chẳng thể co giật và dường như đã mất đi ý thức.
Ria, Rose…
Không bao giờ họ thua trong một trận đối đầu trực diện.
Chắc chắc có điều gì đó khác.
Một thứ gì đó cỏ thể khiến hai người họ mất cảnh giác.
“Fuu…”
Tôi làm dịu đầu lẫn trái tim sôi sục vì giận dữ, với một hơi thở thật sâu.
Sau một lúc dừng lại, tôi bình tĩnh nhìn xung quanh – Tôi thấy những người lính tư nhân đang giữ thanh kiếm với đôi bàn tay run lẩy bẩy.
“Xin lỗi… Tôi sẽ lo việc này từ đây. Mọi người hãy đưa Ngũ Hảo Thương ra khỏi tòa nhà đi.”
“Cậu chắc về việc này chứ!?”
“Hiểu rồi…!”
“Chúng tôi sẽ để lại cho cậu…!”
Ngay khi tôi gật đầu, những người lính tư nhân đưa theo Ngũ Hảo Thương và bắt đầu chạy đi.
Gã kiếm sĩ trước mặt thậm chí còn chẳng buồn ngăn cản – hắn chỉ đứng và nhìn chằm chằm vào tôi.
“… Ta khá ngạc nhiên đấy. Rằng ngươi để họ bỏ chạy.”
“Aha! Đó là vì mày quan trọng với tao hơn là cái mệnh lệnh chán ngắt…!”
Hắn chẳng đùa đâu, có vẻ như hắn thực sự chỉ quan tâm đến mỗi mình 『Tôi』 mà thôi.
“… Chỉ là, ngươi là kẻ quái nào?”
Tôi không thể nhìn thấy gương mặt hắn từ chõ này đây vì hắn đang đội một chiếc mũ trùm màu đen.
“Nn—… Mày thật tồi tệ khi quên mất về tao đấy… Dù rằng tao cứ nghĩ về Allen, ngày qua ngày qua ngày qua ngày qua ngày… mày biết chứ?” Hắn nói, nở nụ cười hạnh phúc với cánh tay giang rộng.
“Sao ngươi không bỏ cái mũ trùm ấy xuống đi? Ta không có thời gian cho việc này đâu.”
Có khả năng rằng chất nổ vẫn được đặt bên trong tòa nhà này.
Tôi không muốn phải ở một nơi nguy hiểm thế này quá lâu đâu.
“Đừng vội chứ… Chúng ta cuối cùng cũng lại đoàn tụ với nhau, mày biết chứ? Ồ phải rồi, liệu mày sẽ nhớ ra nếu tao nói thế này chứ hả… Kiếm Sĩ Thất Bại-sama?”
“…!?’
Kiếm Sĩ Thất Bại.
Kẻ duy nhất gọi tôi như thế, ở trường trung học – gã ở Học Viện Kiếm Thuật Gran.
Nói về gã có nỗi ánh ảnh mãnh liệt với mình ở Học Viện Kiếm Thuật Gran…
Chỉ có một kẻ duy nhất vụt qua tâm trí tôi.
“Ngươi là… Dodriel!?”
“Ahaa! ĐÚNG, ĐÚNG, RẤT LÀ ĐÚNG…!? Rất vui được gặp mày, ALLEEEEEN?”
Dodriel nói, và kéo chiếc mũ trùm về phía sau.
Mái tóc xanh bị hư hại trầm trọng, buộc lại ngay phía sau một gươn mặt nổi bật.
Và trên hết – Có một vết sẹo lớn gây ra bởi kiếm chạy dọc qua gương mặt nổi bật của hắn.
Có lẽ đó là thứ hắn bị trong trận chiến với tôi.
“Dodriel Barton…”
“Aha… Cuối cùng mày cũng nhớ ra tao rồi đấy, ALLEN RODOREEEEEE!”
Dodriel háo hức gọi tên tôi khiến tôi phải rùng mình.
“… Sao ngươi không xóa cái vết sẹo đó đi?”
Tôi chỉ vào vết thẹo do kiếm để lại trông có vẻ đau trên mặt hắn và hỏi.
Thuốc ở đất nước này rất phát triển.
Loại vết thương ấy có thể trị khỏi chỉ sau vài giờ. Cũng rẻ tiền nữa.
“Ngu ngốc làm sao, chẳng cách nào mà tao có thể xóa nó đi được… Bởi vì đây là minh chứng giữa tình cảm giữa mày và tao.”
Dodriel nói, và chậm rãi vuốt ve vết thẹo đầy yêu thương.
“Sau đó, mày thấy đó… tao, một kiếm sĩ thiên tài, chẳng thể hiểu được vì sao tao lại thua trước Allen, một kiếm sĩ thất bại, hay những gì xảy ra – tao nghĩ về nó bao nhiêu không thành vấn đề… Tao đã cảm thấy bị sỉ nhục, đau đớn, và khóc than hết ngày này qua ngày khác…”
Trong khi lườm lấy tôi, hắn tiếp tục kể câu chuyện của chính hắn.
“Tao chọn gương mặt xấu xí này là để ghi nhớ nỗi đau khổ– Nỗi căm phẫn của tao với mày. Mỗi sáng, mỗi lần tao nhìn gương mặt của mình trong gương, lòng thù hận của tao cho mày lại bùng cháy! Với lòng thù hận ấy như thể nhiên liệu, tao đã nỗ lực lần đầu tiên trong đời mình! Tao đã vung kiếm mỗi ngày từ sáng đến tối! Mọi thứ đều là để – GIẾT CHẾT MÀY!”
Dodriel rung lắc đôi vai như thể thả mình trước sự điên dại – từ khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhoẻn miệng cười sảng khoái.
“Nhưng mày thấy đấy… Khi tao trải qua những ngày bị thống trị bởi nỗi căm phẫn và hận thì cho mày, tao bỗng nhận ra. Allen – mày thật sự, rất yêu tao.”
Tôi chẳng hiểu được thứ gì… Gã này đang nói quái gì kia?
“Những ngày ấy, tao cũng đã yêu mày… Không, tao tự hỏi liệu tao có nên nói lên ý nghĩ ẩn giấu mà tao đã che đậy suốt khoảng thời gian qua không? Mỗi ngày, tao nghĩ về mày, mơ về mày, sự phẫn nộ dành cho mày, và cả tình yêu dành cho mày! – Tao đã yêu mày trong khi cứ sống như thế mỗi ngày.”
Gã này điên thật rồi.
Mỗi điều mà hắn đang nói ra đều rời rạc.
Hắn đã hoàn toàn tan vỡ.
“Không có vẻ như chúng ta có thể thảo luận với nhau đâu.”
“Ahaha! Phải! Việc đó khó lòng mà bình tĩnh được! Mãnh liệt! Hãy nói một cách mãnh liệt nào!”
Dodriel hướng thanh kiếm về phía tôi.
Đáp lại, tôi lập tức thủ thể Seigan no Kamae.
Rồi khi chúng tôi đối mặt nhau – Cuối cùng tôi cũng nhận ra.
“Thanh kiếm đó… Là Hồn Trang ư?”
Từ thanh kiếm của hắn, tôi cảm thấy một 『thứ gì đó』 đáng sợ.
Dù rằng nó là một thanh kiếm có thể mua ở bất cứ đâu, nhưng tôi có cảm giác có 『thứ gì đó』 khác lạ.
“Ahaa! Mày nhìn thấu được nó! Dù rằng Hồn Trang của tao rất đơn giản. Đúng như mong đợi, mày biết tttất cả mọi thứ về tao…”
Dodriel nói với với biểu hiện ngất ngây, và ôm choàng lấy mình bằng cả hai tay.
Tôi phớt lờ sự lập dị của hắn.
Nghĩ đến việc hắn có được Hồn Trang chỉ trong một thời gian ngắn…
Hắn đáng sợ thật, nhưng… đúng như mong đơi, Dodriel quả là một thiên tài.
Mình không thể đoán loại sức mạnh Hồn Trang của cậu ta qua vẻ ngoài đươc.
Nếu nó phun ra lửa như <Fafnir> của Ria hay phát ra khí lạnh như <Vanargand> của Sid-san, vậy thì tôi có được một ý sơ bộ về khả năng của nó.
Nhưng kiếm của Dodriel thì lại chẳn có gì để nhận biết ở lưỡi kiếm hay chuôi kiếm cả.
Nó thật sự là một thanh kiếm đơn giản được mua ở bất cứ đâu.
Trong trường hợp đó, mình có thể di chuyển xung quanh để cậu ta không thể tấn công…!
Hiện tại, không được để hắn được tấn công.
Lý tưởng nhất, trước khi hắn kích hoạt kỹ năng – trước khi hắn ra đòn, tôi phải hạ gục hắn.
Dù không là thế, sẽ tốt hơn là khiến hắn sử dụng Hồn Trang 『để phòng thủ』.
Điều tuyệt đối cần thiết là tránh kỹ năng không rõ để 『để công kích』.
Không vấn đề rằng lí do mà tôi bị chậm trong một nhịp thở là gì, và nó sẽ dẫn đến một lỗ hổng chết người.
“Ta đến đây…!”
“Ahaa… đến đây nào, Allen! Vì tao sẽ chẳng đi đâu cả…!”
Hắn nói, mà dang rộng cánh tay, dù rằng đang giữa trận chiến.
Hắn không hề có thế đứng hay gì cả – khắp người hắn toàn là sơ hở.
Bất cẩn và tự kiêu, chẳng thay đổi gì… Nó là một trong những yếu điểm ít ỏi của việc trở thành kiếm sĩ thiên tài…
Rồi tôi thu hẹp khoảng cách,
“BÁT KIẾM KỸ – YATAGARASU!”
Tám nhát chém sắc lẽm được tung ra cùng lúc.
Cả hai tay, hai chân, cổ, đầu, thân, ngực – gã đàn ông là mục tiêu của tám nhát chém ấy, chẳng hề thực hiện bất kỳ một động tác nhẹ nào.
Chỉ mỗi một nụ cười điên dại trên gương mặt.
… Cậu ta bỏ cuộc rồi à?
Cả tám nhát chém mà tôi giải phóng – đi xuyên qua cơ thể của Dodriel.
“Cái gì!?”
“Ahahahahaa! Bí ẩn chưa!”
Khi tôi há hốc kinh ngạc trước đòn trao đổi ấy, hắn tiến một bước dài về phía tôi.
Và rồi,
“Thời Vũ Lưu – Ngũ Nguyệt Vũ!”
Một đòn tấn công mạnh của ý định giết chóc giải phóng ra gáp nhiều lần.
“Guh!?”
Tôi bằng cách nào đó đã xoay sở để tránh được những điểm trọng yếu và giữ khoảng cách với hắn.
Cậu ta đánh trúng vai phải và mạn sườn trái của mình rồi…!
Nhưng may thay, vết thương không quá sâu.
Cơn đau âm ỉ hạn chế đi hành động của tôi, nhưng tiếp tục trạn chiến thì chẳng là vấn đề.
Chết tiệt… Kiếm thuật của hắn sắc bén nhiều hơn so với trước…
Dodriel không chỉ làm chủ được Hồn Trang.
Hắn cũng đã truôi rèn kiếm thuật của mình.
“Khônggg, Allen? Mày không cần phải trốn nhiều như thế…” Hắn cười khúc khích, và nhún vai.
“Ngươi đã làm gì?”
Yatagarasu của tôi chắc chắn đã đánh vào cơ thể của Dodriel.
Nhưng bằng cách nào đó, cả tám nhát đều xuyên qua cơ thể hắn.
Hiện tượng phi thường lúc này không phải là thứ gì đó có thể lý giải như là chuyển động cơ thể để phòng thủ hay là thế…
Chắc chắn có thể sử dụng năng lực của Hồn Trang.
Ria và Rose đã bị hạ gục bởi sức mạnh kỳ lạ này ư…?
Và rồi,
“Aha! Giờ, tao tự hỏi tao đã làm gì ấy nhỉ…!”
Khi ngoằn ngoèo từ bên này sang bên kia, hăn rút ngắn khoảng cách với tốc độ cao.
Vì chuyển động của hắn không hề theo một đường thẳng, nên rấtt khỏ để đo đếm khoảng cách.
“Bí Kỹ Thời Vũ Lưu—Tùng Vũ!”
Nó không còn là hàng loạt những đòn tấn công như trước, mà là đòn sắc bén tập trung vào một điểm.
… Nhưng, không đến mức tôi không thể tránh.
Về kỹ năng kiếm thuật, Rose dẫn trước hắn.
“… Ngây thơ quá đấy!”
Tôi làm lệch hướng đòn tấn công ấy từ phía dưới bên phải lên trên.
“Cái gì!?”
Và khi tư thế của hắn bị phá vỡ -- Tôi đã giải phòng một kỹ thuật khó lòng mà né được.
“Bí Kỹ Anh Hoa Nhất Đao Lưu – Kính Anh Trảm!”
Như thể một tấm gương, bốn nhát chém trái phải mỗi bên – tám nhát chém không thể ngăn cản giáng thẳng xuống Dodriel.
Ta sẽ xem nó xuyên qua chiêu này…!
Khả năng bí ẩn từ Hồn Trang của hắn.
Tôi mở to mắt và phân tích tỉ mỉ từ chuyển động của Dodriel.
Ngay thời điểm đó,
Ể?
Hắn hành động một cách kỳ lạ.
Hắn di chuyển.
Và cũng là một bước tiến về phía tôi.
Không hể né tranh hay phòng thủ bằng thanh kiếm – mà là một bước tiến về phía trước.
Có nghĩa là – di chuyển đó là hành động tốt nhất nên được ưu tiên hơn là phòng thủ, lẫn né tránh.
Sau đó, cả tám nhát chém giải phóng vào khắp cơ thể hắn.
“AHA, tao không bị trúng đòn này! Bí ẩn dữ ha! Thời Vũ Lưu – Tiểu Đột Vũ!”
Chém Chéo, Chẻ Tre, Chém lên, Chém xuống, Đẩy – Các đòn tấn công cứ liên tiếp tung ra như mưa từ những chỗ hở.
“GUH!?’
Bằng cách nào đó, tôi đã tuyệt vọng xoay sở để né tránh nó, nhưng thật khó để phòng thủ tất cả những chỗ hở – nên tôi phải chịu nhiều những vết thương.
Tuy nhiên… Mình đã làm sáng tỏ bí ẩn rồi.
Cái mà Dodriel đã di chuyển đến vừa rồi là – 『cái bóng』 của tôi.
Hắn nhảy vào trong bóng của tôi mà không hề do dự trong tình hướng những nhát chém sắp xảy đến.
Nói cách khác, khả năng của hắn chính là,
“—Ta thấy rồi nhé, Dodriel. Kỹ năng Hồn Trang của ngươi chính là nấp trong bóng tối phải chứ?”
Trong khi dẫm lên cái bóng của kẻ địch, mọi đòn tần công từ mục tiêu đó đều vô dụng.
“AHAHA! Chính xác, chính xác, quá chính xác! Mày là kẻ đầu tiên nhìn ra <Ảnh Chi Phối Giả> của tao đấy! Chúng ta có thể giao tiếp với nau mà không cần dùng đến chữ nào… Ừ, rốt cuộc thì chúng ta bị ràng buộc bởi sợi tơ hồng định mệnh cơ mà!”
Hắn cứ nói trong khi nhăn nhó đầy hạnh phúc.
“Nhưng mày có thể làm gì chứ? Không giống như mày có thể làm biến mất cái bóng của mày ở nơi này đâu phải chứ? Alleeen?”
Rồi Dodriel liếc sáng trái, và sang phải.
Vô số những chiếc đèn huỳnh quang được lắp đặt ngay phía bên trên trần nhà, và ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua những chiếc cửa sổ đã bị vỡ — chắc chắn sẽ rất khó để xoát đi cái bóng của tôi ở nơi có nhiều nguồn sáng thế này.
“… Không giống như ta không hề có lựa chọn khác đâu.”
“Hee… vui đấy. Cho tao xem nào… cái này gọi là tự do lựa chọn mà…!”
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn chạy về phía tôi.
Tôi giữ thế Seigan no Kamae và suy nghĩ hành động tiếp theo của mình.
Mình có thể khẳng định – Không có thứ gì trên thế giới này không thể cắt được cả.
Nếu là thứ gì đó 『không thể cắt』, thì chỉ là do kỹ năng của người kiếm sĩ chưa đỉ tốt.
Tôi, người đã cắt thế giới khác lạ đó, biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác.
Đúng vậy… Trực giác cho rằng mình không thể cắt được hắn hoàn toàn là sai lầm.
Rồi, tôi bình tĩnh và gợi nhớ lại hành động đầu tiên.
Nhát chém của mình cắt xuyên qua cơ thể Dodriel mà không có lấy một vết xước… đó là, khoảnh khắc cậu ta bước vào cái bóng của mình, cơ thể cậu ta đã ở một nơi khác biệt với thế giới này – Cậu ta đã đi vào 『Ảnh Cõi Giới』!
Vậy… câu trả lời quá đơn giản.
Những gì tôi cần làm là buộc phải cắt xuyên không gian.
Cứ như cái Ngục Tù Thời Gian ấy!
“Vĩnh biệt nhééé, Alleeeen! BÍ KỸ THỜI VŨ LƯU – TÙNG VŨ!”
Hắn bước thẳng vào cái bóng của tôi và lao thằng vào tôi với một đòn tấn công tập trung vào một điểm, nhắm thẳng vào tim tôi.
Tôi mở căng dây thần kinh của mình, và cùng với đòng tấn công mờ ảo đó,
“NGŨ KIẾM KỸ – ĐOẠN THẾ!”
“Ka-ha…!?”
Tôi xé toang Ảnh Cõi Giới mà hắn đang nấp thành từng mảnh.
“GUH-GA… A-Ahaa… T-Tuyệt lắm, đúng như mong đợi đấy…. Allen, của tao…”
… Đúng như mong đợi, Kiếm Sĩ Thiên Tài Dodriel.
Gã này đã nhảy lùi lại một bước trong khoảnh khắc cuối cùng.
Có lẽ đó là trực giác của một kiếm sĩ.
Nhờ thế, hắn hầu như tránh được những vết thương chí mạng.
Tuy nhiên, cậu ta đã phải chịu vô số những vết thương sâu hoắm.
Tiếp tục trận chiến này sẽ đặt hắn ta vào thế bất lợi.
Rồi, nhóm áo choàng đen đang theo dõi trận chiến từ phía đằng xa,
“N-Người mới đến…!?”
“Đã bị đánh bại…!?”
“Gừ, R-Rút nào!”
Không sớm hơn mấy khi trận chiến kết thúc, họ bỏ chạy đi mất.
“A-Ahaa… H-Hãy lại gặp nhau ở đâu đó được chứ… A-Alleeen?”
Nói thế, Dodriel nhảy ra khỏi chiếc cửa sở phía sau hắn và mất hút cùng nhóm áo choàng đen.
“Haa… Mình lại bị dính dáng với một tên khó chịu nữa rồi…”
Giành chiến thắng trước Dodriel, tôi hít một hơi thật sâu và trang lại thanh kiếm của mình vào vỏ.