Vào khoảng khi Allen chia tay Ria và Rose để đi đến cửa hàng Rocky một mình.
Có ba kẻ đang quan sát Allen từ xa bằng một chiếc ống nhòm, bắt đầu di chuyển.
“Được, được! Mục tiêu hiện giờ chỉ có một mình! Cô công chúa không được gây hại đến đã không còn bên cạnh nữa!”
“Haa... cuối cùng, mồ... Tớ bắt đầu mệt rồi đấy, mồ...”
“Hãy nhanh chóng kết liễu hắn ta và quay về nhà nào. Mình phải chuẩn bị cho công việc tiếp theo nữa.”
Đó là ba nữ kiếm sĩ được yêu cầu bởi một người nhất định nào đó để ám sát Allen.
Ba người phụ nữ kiếm sống bằng công việc sát thủ ấy, hoạt động trong thế giới ngầm.
Họ là những kiếm sĩ hạng nhất sở hữu khả năng được đồn đại rằng đạt đến cấp độ “Đại diện của Ngũ Học Viện.”
“Tuân lệnh!”
“Cậu không cần phải đáp lại từng thứ đâu, mồ... Chúng ta đã quyết định giết hắn ta một cách nhanh chóng cơ mà, mồ...”
“Bắt đầu thôi.”
Ba người họ đang ẩn thân trong cánh rừng rậm rạp.
Khoảnh khắc họ nhảy xuống khỏi cái cây cao vót để “chóng giết Allen.”
“Fumu... Đúng như dự đoán của Leia-sama. Trong khi đầu cô ấy bị một cú thất vọng lớn, nhưng “trực giác” lại sắc bén hơn tất cả khi có vấn đề.”
Người đàn ông đội một chiếc mũ lụa, tay cầm cây gậy đen trắng hào nhoáng đột nhiên xuất hiện.
Tù nhân số hiệu 0018 - Số 18 đã được Leia ra lệnh bảo vệ Allen.
“Ha-Haaaả? Ông là ai vậy, ông chú? Và, đừng nhìn tôi với ánh mắt dâm dục thế chứ. Tởm quá.”
“Uwaaa... Thật rắc rối, mồ... Thật chướng mắt, giết hắn ta đã, mồ...”
“Chúng ta không được thu hút bất kỳ sự chú ý nào ở đây, và trên hết, ta không có nhiều thời gian... Không còn cách nào khác, giết hắn.”
Khác với mục tiêu của họ — những người phụ nữ ấy không có dụng ý hèn hạ rằng sẽ kéo người vô tội vào trận chiến.
Tuy vậy, bất kể chướng ngại nào cản trở công việc của họ sẽ đơn giản bị loại bỏ ngay lập tức mà không có chút do dự.
Trước mặt ba nữ kiếm sĩ, những người đang tỏa ra sự khát máu dữ dội - Số 18 nhìn vào gương mặt, cơ thể cả quần áo của họ.
“Haa... Có vẻ các cô không hiểu gì cả...” Số 18 thở dài.
Ba người họ đều có những đặc điểm vượt trội, mặc dù họ thuộc các gia tộc khác nhau.
Nét mặt riêng biệt.
Những đặc điểm hồn nhiên như trẻ con sót lại từ thời niên thiếu.
Nét mặt trang nghiêm gợi nhớ về một thanh kiếm nổi tiếng.
Kiểu người bọn họ thì hoàn hảo, và trang phục họ mặc rất gợi cảm với nhiều chỗ lộ liễu.
Một người đàn ông bình thường khi nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp dễ thương thế này, anh ta sẽ nghĩ “A, hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.”
Tuy nhiên - Số 18 lại thất vọng tràn trề.
Ông ấy biểu lộ nét cay đắng khó tả - như thể chứng kiến những quân domino mất nhiều năm xây dựng bỗng sụp đổ bởi một sai lầm ngu ngốc.
“QUỲ XUỐNG ĐI – 〈UY ÁP VƯƠNG〉”
“NGẤU NGHIẾN ĐI, mồ – 〈ĐẠI THỰC HÁN〉!”
“YÊN NGHỈ GIỮA MÙA ĐÔNG ĐI – 〈ĐÔNG THỔ VĨNH CỮU〉!”
Cái 『áp lực』vô vọng đè nặng xuống Số 18.
Trước cảnh tượng đó, khi mà kiếm sĩ bình thường sẽ phải ngất xỉu – Thì ông ấy lại vuốt bộ ria mép đầy tự hào của mình.
“Hiểu rồi... Ba cô đều là người sử dụng Hồn Trang cả.”
Số 18 mở to mắt trong khoảnh khắc,
“Với Allen-dono, người vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh to lớn của mình... đối phó với ba cô sẽ hơi quá sức với cậu ấy.”
Số 18 vô cùng bình tĩnh, điều đó hiện rõ trên mặt ông ấy.
“Này! Ta tự hỏi ngươi khi khóc sẽ kêu như thế nào!?”
“Chết một cách sạch sẽ đi, mồ... Nếu ngươi bắn máu ra, ta sẽ đánh ngươi đến chết, mồ...”
“Ít nhất ta sẽ ban cho ngươi một cái chết nhanh chóng không đau đớn.”
Ba nữ kiếm sĩ sử dụng Hồn Trang, và bức màn trận tử chiến đã mở ra.
Chỉ một phút sau,
“Kh-Không thể nào...”
“Chuyện... gì... mồ...”
“S-Sao có thể...!?”
Ba nữ kiếm sĩ nằm gục trên đất.
Cơn sốc về việc Hồn Trang của họ bị phá vỡ, khiến ý thức họ trở nên mơ hồ.
Trái ngược lại, Số 18 lại chẳng hề đổ một giọt mồ hôi, nói gì đến trầy xước.
Ông ấy đã thể hiện sự khác biệt rõ rệt, một sức mạnh họ chẳng tài nào vươn tới.
“Các cô có một cơ thể tuyệt vời nhưng - các cô không hiểu gì cả.”
Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào quần áo của họ.
“Những bộ trang phục này – điều đầu tiên các cô thấy được chỉ là một kiểu thiết kế ngu ngốc... Ôi, thật bi thảm... Chúng ta sẽ quyết định nó ngay tại đây.”
Ông ấy bắt đầu nói chậm rãi.
“ ”Được nhìn thấy bởi mọi người là những gì tôi muốn”, đó không phải điều tôi chỉ trích. Đó là khẩu vị của các quý ông và quý cô, những người quan tâm đến vẻ bề ngoài của họ, và chúng khá ổn - Nhưng khi bạn đánh mất sự hổ thẹn và bình thường hóa chuyện được nhìn thấy...... Nó sẽ là kết thúc của tất cả.”
Có thoáng một nét buồn trên gương mặt Số 18, rồi ông ấy nhẹ đầu.
“Các cô đã đắm chìm trong việc để lộ da thịt, các cô đã chọn việc “phô bày”... Nói một cách đơn giản, là “không tự nhiên”!”
Và sau đó ông ấy kết luận những lý lẽ của mình,
“ ”Tự nhiên” - là một người phụ nữ không hề để ý đến việc bị nhìn trộm, những biểu cảm tự nhiên, những thói quen nhỏ nhặt, và sự bối rối tột độ ngay khoảnh khắc việc nhìn lén bị phát hiện! Tất cả chúng hội tụ lại với nhau trong sự phối hợp tuyệt hảo - một vẻ đẹp được ra đời!”
Số 18 nhìn vào trang phục ba người phụ nữ lần cuối.
Ngực hở, bộ váy có thể dễ dàng tốc lên, và vùng bụng lộ ra không do dự.
Mọi thứ đi ngược lại với quan điểm “thẩm mĩ” của ông ấy.
“Những kẻ đã chọn phô bày và đánh mất sự xấu hổ - còn không đáng được nhìn lén.”
Vừa nói vui vẻ về “tính thẩm mĩ” của bản thân, ông ấy vừa liên lạc với Leia và báo cáo chi tiết vụ việc xảy ra.
■
Sau khi phân phối lúa mì đến cửa hàng Rocky thành công, tôi hướng đến tháp đồng hồ nơi gặp mặt.
Rose đứng một cách lơ đãng ở đó.
Cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi, giơ nhẹ tay phải lên.
“Allen, ở đây này.”
“Rose, tình hình Sandy-san thế nào rồi?”
“Hiện giờ bà ấy đã ổn. Bà ấy bị căng lưng, vì thế bà ấy cần nghỉ ngơi một chút.”
“Ra vậy. Ơn trời...”
Tôi thật sự mừng vì không có gì nghiêm trọng.
“Nhớ lại thì, Ria đâu rồi?”
“Vẫn ở bệnh viện. Cậu ấy nói rằng “Chúng ta không thể để Sandy-san một mình trong khi bà ấy vẫn đang hồi phục”.”
“Tớ hiểu rồi... Đúng là Ria nhỉ.”
Quan tâm là một trong những đức tính tuyệt vời nhất của cô ấy.
“Vậy thì, ta đi chứ?”
“Ừ, tớ sẽ theo sự chỉ dẫn của cậu.”
“Ừm, hướng này.”
Sau đó chúng tôi đi đến bệnh viện, nơi Ria và Sandy-san đang chờ.
Chỉ mất có ba phút đi bộ từ tháp đồng hồ tới bệnh viện.
Sau khi hoàn thành mấy thủ tục đơn giản tại bàn tiếp tân, chúng tôi hướng tới phòng bệnh của Sandy-san.
Căn phòng bà ấy được chia với bốn người khác.
“Cháu về rồi đây. Bà thấy thế nào, Sandy-san?”
“Ồ, Allen-kun... Bà xin lỗi vì đã làm phiền đến cháu... Bà đã khỏe hơn một chút nhờ cháu rồi, vì thế cảm ơn cháu.”
“Không, đừng bận tâm ạ. Và - đây là số tiền từ việc phân phối lúa mì ạ.”
Và tôi đưa bà ấy một cái túi vải nhỏ.
“Ôi các cháu...! Bà thật sự cảm ơn vì mọi thứ...”
“Không ạ, đây cũng chỉ là phần làm thêm của công việc thôi.”
Cuối cùng, sau khi tóm tắt lại, tôi thì thầm với Ria.
“Cảm ơn cậu, Ria.”
“Ừm, thế này thì không thành vấn đề.”
Cô ấy mỉm cười dịu dàng sau khi nói thế.
Sau đó, khi chúng tôi định rời khỏi bệnh viện, Sandy-san nói.
“Nghĩ về nó thì... Các cháu tiếp theo sẽ làm gì? Các cháu đến vào thời điểm này trong năm ở Drestia, tại sao không tận hưởng Lễ hội thương mại Daido hàng năm nhỉ?”
“Vâng. Đó cũng là dự định của chúng cháu.”
“Ồ, thật sao? Vậy hãy đi thuê yukata! Dù sao đó cũng là lễ hội mà, và mặc đồng phục học viện có chút không phù hợp... Thế nào hả?”
Sau đó,
“Yuka-ta...?”
“Nó là trang phục truyền thống của quốc gia này.”
Khi Ria nghiêng đầu, Rose lập tức giải thích.
Ria, công chúa vương quốc láng giềng, Vesteria, có vẻ không biết đến yukata.
“Yukata à...”
Tôi chưa từng nghĩ đến nó.
Tôi lo lắng về những gì cần làm và nhìn Ria và Rose.
“... M-Mình muốn thử mặc nó!”
“Ừ, đồng phục khá gây chú ý.”
… Hiển nhiên, đó là ý Rose nói.
Hiện giờ, chúng tôi thực sự đang vượt quá ranh giới của việc đình chỉ với “yêu cầu” này... Vì thế, nghĩ về việc nếu bị nhận ra khá là căng.
Không có gì tốt hơn việc cùng nhau tận hưởng lễ hội hết mức có thể.
Dù sao, một bộ yukata thông thường chắc chắn sẽ tốt hơn việc mặc đồng phục của Học Viện Thiên Nhận nổi tiếng.
“Được rồi... Chúng ta sẽ tham gia lễ hội, mình muốn thuê một bộ yukata.”
“Trong trường hợp đó, có một cửa hàng tốt ở ngay trước bệnh viện đấy! “Chi nhánh chính cửa hàng cho thuê Yukata” - một cửa hàng được thành lập từ khá lâu rồi, có lẽ từ lúc bà còn nhỏ thì phải. Tất cả mọi người trong cửa hàng đều là người tốt cả.”
“Ồ, thật sao ạ? Vậy, chúng ta đến đó nào.”
Thông tin đó thực sự hữu ích.
Một cửa hàng được giới thiệu cho bạn sẽ yên tâm hơn một cửa hàng bạn đến lần đầu.
“Vậy thì, Sandy-san, thỉnh thoảng chúng cháu sẽ đến gặp bà.”
“Cháu hi vọng lưng bà chóng khỏi.”
“Hẹn gặp lại bà.”
“Aa, cảm ơn các cháu. Mọi người, bảo trọng nhé.”
Sau đó chúng tôi tạm biệt Sandy-san rồi rời bệnh viện.
Cửa hàng mà Sandy-san giới thiệu trước bệnh viện - Chi nhánh chính cửa hàng cho thuê Yukata ngay lập tức đập vào mắt tôi.
“Chúng ta vào chứ?”
“Ừ, đi thôi!”
“Yukata... cũng lâu rồi nhỉ.”
Sau đó chúng tôi bước vào cửa hàng mà không chút suy nghĩ.
“Chào mừng quý khách. Quý khách đến thuê yukata ạ?”
Khi chúng tôi vừa bước vào cửa hàng, một người phụ nữ đứng tuổi lịch thiệp mặc yukata chào đón chúng tôi.
“Vâng ạ, bọn cháu muốn thuê đồ cho ba người...”
“Hiểu rồi, để đó cho tôi!”
Sau đó, bà ấy hét lớn hướng về phía sau cửa hàng.
“Này, có một khách hàng nam! Ai đó đến đây mau!”
Ngay lập tức, một nam nhân viên trong bộ yukata xuất hiện với những sải chân dài.
“Vâng tới ngay, chào mừng! Để tôi xem nào, quí khách-sama. Yukata dành cho nam giới ở phía này ạ, làm ơn đi theo tôi.”
Tôi đi theo nam nhân viên đến phía sau cửa hàng.
“Xin quý khách hãy chọn một bộ yukata yêu thích trong số này.”
Yukata dành cho nam giới được xếp thành hàng trước mắt tôi.
Đúng như mong đợi, ở đây không có quá nhiều dành cho nam, nhưng cũng đủ làm bạn phải lo lắng việc chọn lựa.
“Xem nào... Em sẽ đi với bộ này đó.”
Để không quá nổi bật, tôi chọn một bộ yukata đơn giản với phông nhiều màu đen.
“Cái này, đúng không ạ? Vậy xin mời đi lối này. Tôi sẽ giúp quý khách mặc nó.”
“Vâng, nhờ anh.”
Sau đó tôi được dẫn đến phòng thay đồ cho nam.
Nam giới thay đồ rất nhanh, khi anh ta mặc bộ yukata màu đen cho tôi, rồi quấn chiếc khăn trắng xung quanh. Nó chỉ tốn có một phút.
“Ồ, nó rất phù hợp với quý khách đấy ạ!”
Khi tôi nhìn vào gương, trông hình dáng mình trong bộ yukata, tôi cảm thấy có chút gì đó xấu hổ.
“Cảm ơn anh...”
Sau đó tôi rời phòng thay đồ và chờ đợi Ria và Rose xong.
Mười phút sau,
Cuối cùng, cánh cửa phòng thay đồ nữ đã chầm chậm mở ra.
“T-Thế nào, trông... thế nào...?”
“Nó hợp với tớ chứ?”
Chúng khác hoàn toàn so với đồng phục thường ngày của họ - cả hai người xuất hiện trong những bộ yukata lộng lẫy.
“.....”
Vẻ đẹp ấy, khiến tôi nín thở.
Tôi câm nín trước vẻ đẹp căng tràn của họ.
Bộ yukata Ria mặc có màu sáng, với những hoa văn chuồn chuồn đỏ tươi, chiếc khăn quấn có màu vang đỏ, cùng màu với những sợi ruy băng buộc trên mái tóc hai bím của cô.
Trong khi đó, bộ yukata màu xanh đậm của Rose có những hoa văn hoa anh đào trắng muốt, và chiếc khăn quấn có những chấm bi màu vàng.
Không hề có một suy nghĩ tâng bốc nào, cả hai người họ thực sự trông vô cùng xinh đẹp.
“Ư-Ừm. Chúng rất hợp với hai cậu.”
“T-Thật ư? Cảm ơn...”
Ria vừa xấu hổ vừa nói bằng giọng lí nhí.
“Fufuu, mình vui lắm!”
Rose cười hạnh phúc.
“T-Tớ nghĩ... bộ yukata của Allen cũng rất đẹp.”
“Ừm, nó rất ngầu và kín đáo.”
“Ahaha, cảm ơn nhé.”
Sau đó, chúng tôi dành những sự ấn tượng cho nhau, trả phí thuê yukata, và đi đến Lễ hội thương mại Daido.
■
Tại trung tâm của Drestia, có một con đường có tên “Thần Dạng Thông.”
Lễ hội thương mại Daido là một lễ hội thường niên tổ chức trên đường Thần Dạng Thông ấy.
Nó chắc chắn là lễ hội lớn nhất vương quốc này.
Sau khi chúng tôi đến Thần Dạng Thông,
“Nhìn từ đây, thật sự rất đông người...”
“Nó náo nhiệt hơn hẳn Orest...”
“Như thường lệ, đông nghẹt người luôn...”
Tôi bị chôn vùi bởi biển người tại lễ hội.
Tôi liếc trái phải xung quanh - đâu đâu cũng đông đúc.
Các quầy hàng được dựng cả hai bên đường.
Những người bán nhiệt tình chào hàng cho khách.
Mùi hương các món ăn ngon kích thích sự thèm ăn của bạn.
Bầu không khí náo nhiệt hét lên rằng “Đây đích thực là một lễ hội!”
“Cùng nhau tận hưởng lễ hội một cách trọn vẹn nhất nhé!”
“Ừm, đi nhanh thôi!”
“A, phải rồi!”
Chúng tôi chìm trong biển người.
Khi chúng tôi đang đi theo cơn sóng người,
“A, nhìn nè Allen! Choco vị chuối này!”
“Nhìn kìa, có cả kẹo táo nữa!”
Gần như đồng thời, Ria và Rose chỉ vào những món ăn khiến họ thích thú.
“A, hãy thử từng cái một.”
Chúng tôi đi quanh các quầy hàng đa dạng và ăn rất nhiều.
Chúng tôi bắt đầu với choco vị chuối, sau đó là kẹo táo.
Mực nướng, mì xào, gà rán, kẹo bông, xúc xích - Nói thật, tôi đã no căng rồi.
Lý do mà chúng tôi đứng lại tại mọi quầy hàng chắc chắn có dính dáng đến 『Gạo chín』 là vì Ria cả.
Cô ấy hẳn là một người háu ăn.
Cô ấy ăn rất nhiều, đến nỗi tôi muốn hỏi trong cơ thể ấy, đống thức ăn đó đã đi về đâu.
… Chắc chắn là mình không thể nói câu kiểu “Cậu chắc chắn rằng có thể ăn” với một cô gái được.
Cho dù tôi hiểu điều đó.
Nhưng làm thế nào để hãm lại cái sự điên cuồng của cô ấy đây... tôi không có ý tưởng dù nhỏ nhất nào cả.
“Ôi, ngon quá! Nhìn này, Allen! Đó là một một xiên thịt bò chất lượng cao đấy!”
Cô ấy tiếp tục chỉ vào hàng tá quầy hàng khác với đôi mắt lấp lánh.
Miếng thịt lưng bò khổng lồ với lớp mỡ dày phía trên hình như vẫn không đủ.
Ooo...
Ăn nó trong tình trạng đầy bụng thế này là có chút khó khăn.
Chỉ nhìn thôi cũng con tim tôi đau đớn.
Mình đã có cảm giác này khi đi ăn Ramzac cùng nhau nhưng... Ria còn “phàm ăn” hơn khi ấy nữa...
Cho dù cô ấy có ăn bao nhiêu, tôi sẽ không nói gì cả miễn là cô ấy có thể duy trì một vóc dáng khỏe mạnh là được.
Nhưng, thật vô lý khi bắt chúng tôi ăn cùng một lượng thức ăn như thế... Cho bọn tớ nghỉ ngơi chút nào.
Tôi trao đổi ánh nhìn với Rose, rồi gật đầu.
Cô ấy có vẻ cũng giống tôi, đã đến giới hạn từ lâu.
“Ri-Ria...? Cậu vẫn định ăn tiếp ư...?”
“Bọn tớ muốn nghỉ ngơi và tiêu hóa cho hợp đã.”
“Ể, không thể nào?”
Ria nói với vẻ mặt thể hiện rõ rằng không thể tin được.
Đó quả là một biểu cảm bất ngờ một cách chân thành.
Cậu định nói chúng tớ đáng lẽ phải tiếp tục ăn đấy ư...!?
Tôi cần suy nghĩ một chút về việc ăn cùng Ria trong tương lai.
Dù thế nào đi nữa, tiếp tục là không tốt rồi đấy.
Chúng tôi phải bằng cách nào đó chuyển hướng suy nghĩ về đồ ăn của cô ấy đi.
“Ở đây có rất nhiều quầy hàng khác ngoài đồ ăn, tại sao chúng ta không thử liếc qua chúng nhỉ?’
“N-Nghe tuyệt đấy Allen! Tớ đồng ý!”
Rose ngay lập tức gật đầu đồng thuận.
Và sau đó Ria,
“Mình hiểu rồi. Nếu hai cậu muốn đi, vậy cùng đi thôi!”
Cô ấy lập tức đồng ý với ý kiến mà không biểu lộ chút kháng cự nào.
Cuối cùng cũng thoát khỏi chuyến đi ăn địa ngục, Rose và tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó chúng tôi dạo quanh các quầy trò chơi - như xổ số, vớt cá vàng, ném vòng.
Những cú ném của Ria chính xác 100% vài hồng tâm. Thú bông, figure, huy hiệu, vân vân - cô ấy lấy được một lượng lớn quà.
Bên cạnh đó, Rose chộp được mọi cú bóng ném với độ chính xác đáng kinh ngạc.
“Yay! Bội thu rồi!”
“Fufu, đó là một chiến thắng hoàn hảo luôn.”
“A-Ahaha... Chủ quầy đang rơi nước mắt đấy...”
Sau đó, chúng tôi xem thử các quầy hàng khác và tận hưởng Lễ hội thương mại Daido.
...Ừm? Đó là gì vậy?
Trước mắt tôi là một tòa nhà lớn với an ninh nghiêm ngặt.
Nó cao khoảng bảy tầng...?
Xung quanh tòa nhà lớn, đáng sợ ấy, có rất nhiều kiếm sĩ đứng im lặng.
Bạn có thể nói ngay họ không phải Thánh Kỵ Sĩ qua việc họ không hề mặc quân phục.
… Có chuyện gì vậy?
Và khi tôi đang lơ đãng nhìn tòa nhà và các kiếm sĩ,
“Đó là Thương Hội Daido. Bên trong, Ngũ Hảo Thương hiện giờ đang thảo luận về các vấn đề khác nhau.”
Rose, thấy được sự nghi ngờ của tôi và đưa ra lời giải thích.
Ngũ Hảo Thương - đó là từ chung chỉ năm thương gia quyền lực nhất. Họ là những người có ảnh hưởng đến vương quốc, giống như các chủ tịch của Ngũ Học Viện.
Mình hiểu rồi...
Vậy, những kiếm sĩ kia là vệ sĩ riêng có nhiệm vụ bảo vệ Ngũ Hảo Thương ở bên trong.
“Rose đúng là biết nhiều ha.”
“Không hẳn. Trước đây, tớ từng một lần đến đây cùng ông nội. Nên có biết chút ít.”
“Ông nội của Rose ư...? Có nghĩa là, trường phái Anh Hoa Nhất Đao Lưu—”
Ngay lúc tôi định kết thúc câu nói - một vụ nổ lớn bên trong Thương Hội Daido.
“CÁI GÌ!?”
Từ các tòa nhà xung quanh, một nhóm người mặc đồ đen lần lượt lao vào trong Thương Hội Daido.
Những bước di chuyển đó, sự bình tĩnh đó như thể họ biết rằng sẽ có một vụ nổ vậy, và những trang phục kia là để che giấu khuôn mặt – chúng, không nghi ngờ gì nữa, chính là thủ phạm gây ra sự kiện đó.
… Vậy mục tiêu của chúng là Ngũ Hảo Thương à.
Và khi tôi tập hợp những suy đoán của mình lại,
“Th-Thương hội Daido đang bốc cháy!?”
“Khốn kiếp, gọi các Thánh Kỵ Sĩ đi!”
“Nhanh lên! Ngũ Hảo Thương vẫncòn ở bên trong!”
Xung quanh đã hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.
Những bước di chuyển của đám vệ sĩ riêng làm công tác an ninh – cũng trở nên hỗn loạn theo.
Những người đang tìm kiếm sự giúp đỡ của Thánh Kỵ Sĩ.
Những kẻ lao vào Thương hội Daido trong tích tắc.
Những người kinh hãi, và những người đứng chết trân tại chỗ.
… Ngọn lửa gây ra bởi vụ nổ không quá dữ dội.
Hơn nữa nhìn qua, toà nhà được bao quanh bằng bê tông – nói cách khác, ngọn lửa lan khá chậm.
Các Thánh Kỵ Sĩ sẽ sớm đến đây và dập tắt đám cháy.
Chỉ có duy nhất một điều tôi cần làm tại đây.
“Tớ sẽ vào trong. Ria và Rose, các cậu chờ ở đây!”
Là một kiếm sĩ, tôi phải giúp đỡ họ khi có rắc rối.
“M-Mình sẽ cùng vào!”
“Tất nhiên, tớ cũng thế…”
Vì thế, cả ba chúng tôi cùng lao vào Thương hội Daido đang rực lửa.