Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 11: Tuyển dụng mới và Nhóm người kỳ quặc [Một]

Trong một tuần sau đó, tôi học về Hồn Trang trong khoảng thời gian trên lớp, và sau khi tan học, tôi lại tập trung vung kiếm một mình - mất trọn một tuần.

Từ lần đó, tôi đã đương đầu với hắn ta vô số lần và lần nào cũng thua.

-Nhưng không phải không có tiến triển.

Hắn ta, kẻ mạnh đến mức gọi là bất khả chiến bại, mấy ngày trước đã phải một lần tránh né những đòn tấn công của tôi.

Trăm lần mới có một ư...?

Ngay cả tôi cũng phải tự nghĩ rằng. “Đó là một đường kiếm tốt.”

Hắn ta luôn luôn né tránh chỉ với những nhát chém đặc biệt đó.

Ban đầu tôi nghĩ “Có phải hắn tính chơi đùa không?” nhưng có vẻ rõ ràng không phải thế.

Hắn ta luôn đỡ các nhát chém bằng cơ thể cường tráng của mình... Chỉ khi tôi tung ra một nhát chém tốt, hắn mới tránh né cẩn thận.

Hắn ta... có lẽ đã đoán là mình không thể tránh khỏi sát thương nếu hứng chịu.

Suy nghĩ về điều đó... khiến tôi thích thú. Trái tim tôi đập rộn lên.

Tôi đã từng không thể chém nổi hắn, nhưng đến bây giờ, tôi có thể. Niềm vui của sự tiến bộ.

Thứ cảm xúc đó đang dâng tràn trong tôi.

Nó giống với lần đầu tiên tôi chém được một khoảng không nhỏ bên trong ngục tù thời gian.

Nếu mình tiếp tục tập luyện, một ngày nào đó mình sẽ đánh bại được hắn ta. Khi điều đó đến, mình có thể đạt được Hồn Trang...!

Tôi đang chờ Ria trước cửa phòng, con tim tràn đầy niềm tin và hy vọng.

“Xin lỗi vì đã để cậu chờ nhé, Allen! Tớ hơi ngủ nướng một chút...”

“Ổn mà. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.”

Còn 30 phút nữa mới đến tiết học đầu tiên. Ký túc xá nằm bên trong Học viện Thiên Nhận, vì vậy cho dù chỉ còn 5 phút là bắt đầu giờ học, chúng tôi vẫn sẽ đến đúng giờ - do đó, chúng tôi vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh.

“Quan trọng hơn, cậu ổn chứ? Có vẻ cậu ngủ không được ngon lắm?”

Hình như là từ lúc chúng tôi tham gia lớp học Hồn Trang?

Ria gặp chứng khó ngủ. Cho dù khi đã thiếp đi, cô vẫn lẩm bẩm những âm thanh đau đớn trong mơ đồng thời lật người qua lại liên tục.

Khi tôi lo lắng hỏi thăm cô ấy,

“...!? Ư-Ưm... đừng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt ngái ngủ của tớ vậy chứ...”

Cô ấy đỏ mặt, nhìn tôi ngại ngùng.

“A, không, tớ xin lỗi...”

Thật bất lịch sự khi nói vậy với một thiếu nữ...

Khi tôi đang hoang mang không biết nên nói gì tiếp,

“... Có phải mặt tớ trông x-xấu lắm không?” Ria xấu hổ hỏi tôi.

“K-Không phải đâu! Khuôn mặt ngái ngủ của cậu vẫn đẹp như mọi khi!”

“Đ-Đẹp sao... C-Cám ơn cậu...”

“K-Không có gì...?”

“...”

“...”

Ria chìm vào im lặng, và tôi cũng không biết phải nói gì.

“...”

“...”

Một bầu không khí kì lạ khó tả lờ mờ xuất hiên giữa chúng tôi, kim giây chiếc đồng hồ treo tường vang lên những tiếng tích tắc đều đặn.

T-Thật nặng nề... Tuy nhiên, mình đã tạo ra bầu không khi này. Mình phải nói gì đó...!

L-Làm gì bây giờ... Đột nhiên trở nên kì lạ thế này...!?

Sau đó... Không, một cách bất đắc dĩ, tôi nói lớn, cố gắng phá vỡ bầu không khí.

“... V-Vậy, ta đi thôi!”

“A...! Phải rồi ha!”

Ria bắt nhịp khá tốt, vì thế chúng tôi thành công bình yên thoát khỏi thế bế tắc. Sau đó, Tôi cùng Ria rời ký túc xá trong trạng thái căng thẳng cao độ.

Và ngay khi chúng tôi đến tòa nhà chính Học viện Thiên Nhận.

“Câu lạc bộ Bơi lội! Hãy gia nhập câu lạc bộ bơi lội...!”

“Cậu ơi, cậu muốn nâng cao kiếm thuật bản thân? Cậu nghĩ sao về việc tham gia Câu lạc bộ Kiếm thuật...?”

“Chạy nhanh hơn nữa nào, Câu lạc bộ Điền kinh! Hỡi các học sinh năm nhất! Gia nhập Câu lạc bộ Điền kinh và cùng chạy như “ một cơn gió” nào!”

Đồ bơi, đồng phục võ thuật, quần short - các anh chị năm cuối mặc trang phục riêng biệt của câu lạc bộ đang phân phát rất nhiều tờ rơi.

“Gì thế...!?”

“Tớ cũng không rõ...”

Tôi và Ria kinh ngạc liếc nhìn khung cảnh kỳ lạ này trong câm nín.

“Ô, cậu ở kia! Cậu có một vóc dáng tuyệt đấy! Cậu có muốn gia nhập Câu lạc bộ Judo không?”

“Wah, một cô gái dễ thương! Bạn có muốn tham gia Câu lạc bộ Cổ vũ? Chúng tớ có rất nhiều trang phục “cute” đó!”

“A, hai cậu! Nghĩ sao về Câu lạc bộ Leo núi? Khung cảnh sau khi leo đèo lội suối, là không gì sánh được đâu!”

Chúng tôi bị bao quanh bởi các senpai, trên tay bị nhét đầy tờ rơi.

“Wowowow!? Đó là, em...!?”

“Đ-Đi thôi, Ria!”

Tôi nắm lấy tay Ria và chạy vào trong tòa nhà chính. Rõ ràng họ bị cấm chiêu mộ thành viên bên trong tòa nhà học viện, và ngay lập tức đón nhận đợt tấn công tiếp theo.

“Fuu...”

“Bất ngờ thật...”

Trước khi tôi nhận ra, đã có một đống tờ rơi nhét vào trong cặp tôi rồi, và trên tay trái của Ria cũng nhiều không kém.

“Đó là... cuộc tuyển quân, đúng không?”

“Tớ nghĩ vậy.”

Chúng tôi vừa bàn về nó vừa đi về phía lớp học.

Và khi chúng tôi bước vào Lớp 1- A, là cảnh tượng các bạn cùng lớp đang mệt lả.

“Vậy, có vẻ mọi người đều không tránh khỏi...”

“Có vẻ vậy...”

Nhìn vào tình trạng kiệt sức thế kia, mọi người có lẽ đã trải qua một cuộc tuyển quân đáng sợ.

Tôi và Ria trở về chỗ ngồi - Tessa, anh chàng kiếm sĩ Trảm Thiết Lưu, nói với tôi với vẻ phờ phạc.

“Yo, Allen... Cậu cũng bị nhắm vào hả?”

“Ừ, một chút... Cậu có vẻ cũng thành mục tiêu nhỉ, Tessa?”

Vẻ ngoài cậu ấy trông khá tệ, và hơn cả, tờ rơi đang chất chồng ở trên bàn cậu ấy, cho thấy cậu đã nhận sát thương thê thảm.

“He-hehe , thật tuyệt, phải không? Hầu hết tờ rơi là từ câu lạc bộ Judo, cậu biết không...? Bảo là vóc dáng tớ phù hợp với Judo, kiểu vậy...” Tessa chỉ lên bàn và cười chua chát.

“Nó thật sự nguy hiểm.... Đột nhiên tớ bị vây quanh 10 senpai ướt đẫm mồ hôi trong bộ đồng phục judo... và gần như choáng ngợp bởi sự “men-lỳ” và sức hút của họ...”

“Điều đó nghe thật gay...” (Gay là gay go chứ ko phải “gay” kia nhé XD)

Thật đáng sợ khi nghe điều đó...

“Này, Tessa. Đợt chiêu mộ này có gì đó bất thường phải không?”

“... Hử? Cậu không biết sao Allen? Một tuần kể từ hôm nay là thời gian cho đợt tuyển quân mới - thời điểm để chiêu mộ các học sinh năm nhất.”

“Vào tháng Năm? Thông thường, nó phải là tháng Tư, ngay sau khi nhập học chứ?”

Ít nhất thì cuộc tuyển quân học sinh mới ở Học viện Kiếm thuật Gran là vào tháng Tư.

“À, ở học viện kiếm thuật bình thường thì là vậy. Nhưng, Ngũ Học viện thì khác. Một tháng sau khi nhập học, các học sinh mới phải tập trung cho lớp học Hồn Trang, nên các hoạt động tuyển quân bị cấm trong tháng đó.”

“Hiểu rồi... Đó là lý do đợt chiêu mộ bắt đầu vào tháng Năm, sau khi lớp học Hồn Trang kết thúc...”

“Đúng vậy. Một tuần từ giờ, khi đến trường, khi tan học, và cả trong giờ nghỉ trua nữa, tớ đoán vậy. Chúng ta không được phép nghỉ ngơi cả tuần... Nên sẵn sàng đi.”

Cậu ấy vừa nói vừa ngồi xuống chỗ nay đã thành nơi quảng cáo cho câu lạc bộ Judo.

“Tệ ha...”

“Ừ... Tớ nghe nói rằng “Đợt tuyển quân của Ngũ Học viện vô cùng khủng khiếp” nhưng không ngờ nó quy mô đến mức này...”

Một lát sau, cửa chính lớp A mở ra một tiếng két. Ngay lúc đó, một đống tờ rơi từ từ đi vào lớp học.

Tôi không biết là ai, nhưng có vẻ người đó cũng khá thảm...

Cái đống tờ rơi ấy chậm rãi tiếp cận tôi - và ngồi xuống chỗ trống ngay phía trước tôi.

“... puha.”

Đó là Rose với mái tóc màu hồng bạc bù xù. Cô ấy không phải tuýp người buổi sáng. Chắc chắn cô bị đẩy những tờ rơi này vào tay trong khi đang gà gật bước đi tới lớp như thường lệ.

“Chào buổi sáng, Rose. Điều đó có vẻ tệ ha.”

“Lượng tờ rơi của cậu... có lẽ là nhiều nhất lớp đấy.”

“... Chào buổi sáng...”

Cơn buồn ngủ của cô ấy có lẽ vượt trên cả sự phiền toái từ những tờ rơi. Như mọi khi, cô ấy vươn người, với một sợi tóc nhô ra trên đầu.

“Fuwaaa... Cuộc tuyển quân thật khủng khiếp.”

“Đúng vậy. Tớ đã khá bất ngờ.”

“Thật sôi nổi.”

“Allen và Ria, hai cậu định tham gia câu lạc bộ nào?”

“Ư-m... Tớ chưa quyết định.”

“Tớ cũng thế.”

Là một trong những điều thú vị của cuộc sống học đường, tôi muốn mình thuộc về một câu lạc bộ nào đó.

Nhưng tôi vẫn chưa quyết xem mình sẽ gia nhập vào đâu.

Do cái tên Câu lạc bộ Kiếm thuật, tôi khá hứng thú về nó.

“Tớ vẫn chưa quyết định. Sau giờ học ta đi xem thử, nhé?”

“Tất nhiên tớ không phiền rồi.”

“Đồng ý, hãy đi cùng nhau.”

Ba chúng tôi quyết định đi xem hoạt động của từng câu lạc bộ sau khi giờ học trên lớp kết thúc.

---

Lớp học Hồn Trang từ tiết 1 đến tiết 5 đã kết thúc dưới sự giám sát của Leia-sensei.

“Fuu, hôm nay thật là một ngày mệt mỏi...”

“Lớp Hồn Trang đòi hỏi tinh thần nhiều hơn cả vật lý cơ mà...”

“Tớ đang cảm thấy uể oải...”

Chúng tôi ngồi nghỉ trên ghế. Uống nước, thư giãn cơ thể, và khi cơn mệt mỏi đã qua đi,

“Vậy giờ, ta đi xem các câu lạc bộ hoạt động thế nào chứ?”

“Ừ, đi thôi.”

“Ưm, lét gô.”

Chúng tôi rời lớp học.

Về các hoạt động câu lạc bộ của Học viện Thiên Nhận, cả ba chúng tôi gần như chẳng biết gì, vì thế chúng tôi quyết định vòng quanh tất cả một lượt.

Đầu tiên, câu lạc bộ Cổ vũ đang hoạt động ngay trước tòa nhà chính.

“GO-GO-LET’S GO! HỌC VIỆN THIÊN NHẬN! WE-ARE-THE-NUMBER-ONE!”

Tiếng reo hò hoành tráng đầy nhiệt huyết.

Màn nhảy phối hợp hoàn hảo.

Tôi chắc chắn đó là thành quả của sự luyện tập không ngừng.

Màn trình diễn đó khiến tôi vỗ tay trong vô thức.

Nhưng, điều khiến mình lo lắng là... hơi nhiều “da thịt” (????)

Trang phục của họ khá táo bạo với phần lưng và đùi lộ ra.

Tôi thật sự không biết nên nhìn vào đâu.

“C-Câu lạc bộ Cổ vũ hơi... đó là, trang phục của họ...”

Ria cũng nghĩ rằng mặc nó thật xấu hổ, cô lặng lẽ nghiêng đầu qua một bên.

“Vậy sao...?”

Trái ngược lại, Rose có vẻ không phiền chuyện đó chút nào.

Nghĩ lại thì, trang phục bình thường của Rose cũng khá “sexy”...

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên tại Đại hội Kiếm thuật, cô ấy đã mặc một cái áo hở hoàn toàn từ bụng tới sát dưới ngực, cùng chiếc quần đen cạp trễ nóng bỏng.

Trông nó quá lộ liễu đi, mình đoán là mình đã thua nếu nhìn vào đó rồi...

Đối với Rose, trang phục kiểu này có vẻ không phải là vấn đề...

Sau đó chúng tôi đi xem qua câu lạc bộ Bơi lội.

Một bể bơi ngoài trời dài 25 mét chia thành bảy làn.

Độ sâu là hơn ba mét tính cả điểm nông nhất, điều đó được viết trong cuốn sổ tay phát hồi nhập học, rằng bể bơi được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau như lặn và tập luyện dưới lực cản của nước.

“Bơi hả... Mình đã từng đua trên sông với ông Take ở làng Goza...”

Đó là một con sông lớn gần làng Goza.

Nước ở đó trong đến nỗi tôi có thể nhìn xuống tận đáy, và tôi nhớ đã bơi cùng tất cả mọi người trong làng vào mùa hè.

Ở đó có những con cá tươi ngon, và tôi cũng từng câu cá trên sông cùng mẹ...

Khi tôi đang hồi tưởng về những ngày thơ ấu.

“Câu lạc bộ Bơi lội à... Nghe thú vị đấy!”

“Không tệ!”

Ria và Rose cảm thấy hào hứng.

Sau khi quan sát các hoạt động ở câu lạc bộ Bơi lội, đã đến lúc sang câu lạc bộ tiếp theo rồi.

“Được rồi, ta đi xem câu lạc bộ khác nhé?”

“Ừ, đi nào!”

“Ừ.”

Chúng tôi đi coi lần lượt các câu lạc bộ, và cuối cùng dừng chân ở câu lạc bộ Kiếm thuật, như thể nó là kẻ chiến thắng.

“Ở đây nhiều người thật...”

“Wow...”

Phòng thể chất, nơi hoạt động của câu lac bộ Kiếm thuật, đang có hơn trăm thành viên, và tất cả họ đều đang tập vung kiếm.

Chắc chắn, lượng thành viên thật khủng.

Nó hẳn phải tự hào có số lượng thành viên lớn nhất trong tất cả câu lạc bộ chúng tôi đến trước đó.

“SEI!SEI!SEI”

Nhịp điệu và tiếng hô đồng nhất, hơn một trăm thành viên cùng vung kiếm - trông hơi chật chội.

“Tiếp theo! Ba đòn tấn công liên tiếp!”

“VÂNG!”

Cái trống lớn ở trung tâm phòng thể chất được đánh lên, quá trình tập luyện thay đổi.

“... Ư-Ư”

“Thật là...”

“Ừ, nghiêm ngặt.”

Đúng vậy.

Như Rose nói, có gì đó kiểu như “cứng nhắc” ở câu lạc bộ Kiếm thuật này.

Mình nghĩ kiếm thuật phải tự do, vui vẻ, và sáng tạo hơn...

Bạn không cần làm theo khuôn mẫu tập luyện của câu lạc bộ Kiếm thuật.

Bạn làm vì bạn muốn thế, vì bạn muốn trở nên mạnh hơn.

Tôi cảm thấy cách nghĩ và cách tiếp cận của họ đối với kiếm thuật khác với tôi.

“... Giờ, quay lại lớp học thôi.”

“Ừ, phải suy nghĩ thật cẩn thận.”

“Chúng ta đã xem hết các câu lạc bộ rồi.”

Và khi chúng tôi định quay trở về lớp A.

“Ồ? Cậu có phải Allen-kun?”

Đột nhiên, một giọng nói gọi tôi từ phía sau.

Tôi không thể phớt lờ được, vì thế tôi chậm rãi quay người.

“A, đúng rồi! Tôi rất vui vì cậu có hứng thú với câu lạc bộ Kiếm thuật! Nè nè, cậu nghĩ sao? Về buổi tập luyện của chúng tôi?”

Một nữ sinh đang đánh cái trống nằm ngay giữa căn phòng, chạy về phía tôi.

“A, không... là...”

Rõ ràng tôi không thể nói là “Em nghĩ là nó hơi hạn chế” với cô ấy rồi.

“A, xin lỗi! Tôi quên chưa giới thiệu! Tôi là phó hội trưởng Câu lạc bộ Kiếm thuật, Silty Rosette, rất vui được gặp cậu! Allen Rodore-kun!”

Silty Rosette.

Một nữ sinh hoạt bát với mái tóc ngắn nhuộm màu nâu nhạt.

Đôi mắt to tròn đẹp đẽ.

Làn da hơi rám nắng, khỏe mạnh và săn chắc.

Nhìn thoáng qua, tôi thấy chiếc răng khểnh của cô nhô ra, tôi liền cảm nhận có gì đó khá “hoang dã.”

“Em là Allen Rodore Năm nhất Lớp A. Rất vui được gặp chị.”

Tôi khẽ cúi người - Silty-senpai nắm lấy tay phải của tôi và bắt thật mạnh.

“Wow, cánh tay cậu tuyệt thật đấy! Cậu vung kiếm được bao lâu rồi?”

Chị ấy liếc nhìn bàn tay đầy vết chai sạn của tôi với đôi mắt lấp lánh.

“Ế-Ể... Em nghĩ là từ lúc lên năm.”

“Hế, lúc đấy cậu vẫn bé tẹo ha! Vậy, cậu đã tập hơn 10 năm rồi...?”

Chính xác hơn, là “hơn 1 tỷ cộng 10 năm.”

Sẽ rất rắc rối nếu tôi thực sự nói vậy, vì thế tôi gật đầu với nụ cười gượng.

“... Ưm, tốt! Rất tốt, Allen-kun! Nè nè, nếu được, cậu không muốn đấu một trận với tôi ư?”

“Aa - … Xin lỗi, em có vài việc cần làm hôm nay...”

Đó không phải là một lời nói dối.

Tôi cần thảo luận với Ria và Rose ở lớp học xem câu lạc bộ nào thì tốt.

Và,

“... Nè nè, nếu được, cậu không muốn đấu một trận với tôi ư?”

Chị ấy lặp lại chính xác từng từ với một nụ cười.

“K-Không ạ, như em đã nói...!?”

Khi tôi cố gắng từ chối lần nữa, Silty-senpai liền búng ngón tay.

Ngay lập tức, cửa vào phòng thể chất bị chặn kín bởi các thành viên câu lạc bộ Kiếm thuật.

“Si-Silty-senpai...?”

“Xin lỗi... Nhưng tôi sẽ không để cậu thoát đâu. Dù cậu nói gì đi nữa, cậu là một tài năng xuất chúng mà tôi không thể bỏ qua được...”

Sau khi nói điều đó, nụ cười vui vẻ, thuần khiết của chị ấy biến thành một nụ cười quyến rũ gợi nhớ đến người phụ nữ trưởng thành.

Hả...

Tôi thở dài trong lòng.

Có vẻ như tôi lại vướng vào rắc rối một lần nữa rồi...