Hội trưởng, người đâm ra im lặng sau khi chiêu trò bị bại lộ.
“... E-E-E-Em buộc tội chị đấy ư? Trông chị giống kẻ sẽ mấy trò gian lận để chơi bài lắm sao?”
Chị ấy dường như không thể che giấu cơn run rẩy của mình, và phản bác lại sau ba lần hít thở.
Chị ấy vẫn cố gắng gian lận kể cả khi đã bị mình phát giác ư...
Trái ngược với vẻ ngoài, chị ấy là một người khá gượng ép.
“Dù chị nói thế... Nhưng có bằng chứng rành rành ở đây cơ mà.”
Tôi hướng ánh nhìn về bộ bài nằm ngay trên bàn.
Phía sau lá bài, chữ x nhỏ được đánh dấu từ góc trên cùng bên trái xuống đến góc dưới cùng bên phải.
Nếu nhìn kỹ hơn – có một 『con dấu lỗi』với một gạch trong những chữ x bị mất đi.
Con dấu lỗi được làm để có thể biết được con số được ghi trên mặt lá bài chỉ trong nháy mắt nhờ vào 『vị trí của nó』 từ trên cùng bên trái xuống đến góc dưới cùng bên phải.
“Lấy ví dụ, nếu là lá trên cùng bộ bài... con dấu lỗi sẽ ở『vị trí thứ bảy』 tính từ trái trên xuống phải dưới. Chữ x ở vị trí này sẽ được in thiếu mất một gạch, đúng chứ ạ? Nói cách khác, lá bài này—“
Và khi tôi lật ngửa lá bài lên,
“Vậy, rốt cuộc chính là lá『7』”
Kết quả đúng như dự liệu.
“Uwa. Cậu thật sự nhìn ra nó, tuyệt thật.”
“Sâu sắc khiến ta khó chịu thế đấy...”
“...Ku.”
Hội trưởng, người đã chẳng thể chối cãi thêm nữa, cắn môi dưới một cách đầy tiếc nuối.
Dường như, cuối cùng chị ấy cũng chịu thừa nhận mình đã gian lận.
“...E-Em nhận ra từ khi nào?”
“Tất nhiên là từ lúc vừa bắt đầu.”
“T-Từ lúc bắt đầu ư...!?”
“Vâng. Trong trận đấu, 『Đừng bao giờ tin vào những gì kẻ địch đưa ra』 — một người quen của em, 『Bậc thầy trò chơi』 , ông Take đã dạy như thế. Nên em đã cẩn trọng kiểm tra lá bài, đủ cẩn trọng để biết được... rằng nó là những là bài chiêu trò.”
Tôi đã học được rất nhiều từ ông Take, như là bài chiêu trò điển hình và những cách thức gian lận phổ biến.
“N-Nhưng! Kể cả em đã làm sáng tỏ bí mật đằng sau lá bài, làm thế nào em có thể sắp đặt được một tay bài như thế!? Các thẻ bài đã được chia và thậm chí còn bị chị xáo bài. Em thậm chí còn chưa chạm vào bộ bài dù chỉ một lần cơ mà!?”
Chị ấy chỉ thằng vào bộ bài nằm ngay giữa chiếc bàn.
... Rắc rối rồi. Mình nên làm sao đây?
Ông Take đã không cấm tôi nói ra, nhưng...
Tôi thật sự chẳng mấy gì tự hào khi đi khắp nơi rêu rao các mánh khóe đằng sau một trò gian lận.
“Ơ-Ờ, chị biết đấy... Nó là một『bí mật』—“
“T-Tàn nhẫn quá! L-Làm ơn đấy Allen-kun, nói cho chị đi! Nếu không thì đêm nay chị chẳng thể yên giấc...” Chị ấy nói, bám chặt lấy người tôi.
“G-Gần quá... Chị gần quá đấy ạ, Hội Trưởng...”
Nhận lấy mùi hương ngọt ngào của chị ấy, tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn.
Và rồi,
“Nào nào, Allen-kun. Đừng keo kiệt như thế và nói cho tôi biết luôn đi—“
“Chị cũng rất hào hứng đấy...”
Lilim-senpai và Ferris-senpai vòng ra phía sau và chọc nhẹ vào hai bên người tôi.
Có vẻ như cả hai người họ cũng rất bận tâm đến mánh khóe phía sau trò gian lận.
“Haa... Hiểu rồi ạ. Nhưng, làm ơn đừng kể cho ai được chứ ạ?”
“Cảm ơn nhé, Allen-kun!”
“Tôi sẽ khóa chặt cửa miệng, nên cứ yên tâm—“
“Yên tâm đi...”
Rồi, tôi hướng dẫn họ mánh lới phía sau trò gian lận này.
Tuy nhiên, đây chẳng là một vấn đề to tát gì.
Đầu tiên, tôi bắt đầu việc『sưu tập bài』 ngay khi trò chơi may rủi này vừa bắt đầu.
Cách làm rất đơn giản.
Khi cả hai cho xem tay bài và trả đặt lại các lá bài của họ bào bộ bài—lúc ấy chỉ cần giấu những lá bài mà bạn đang tìm kiếm ngay dưới tay áo đồng phục.
Tôi lặp lại động tác này nhiều lần và khiến Sảnh Chúa phục dài『dưới tay áo』.
Sau đó, bỏ đi toàn bộ bài trên tay bất cứ khi nào bạn muốn, và đồng thời đặt năm lá bài ẩn lên bộ bài.
Bằng cách đó, những lá tôi rút chắc chắn sẽ là Sảnh Chúa, và đảm bảo giành chiến thắng.
“—Đúng chứ? Em có thể gian lận theo cách nào em thích mà không cần chạm vào bộ bài, đúng chứ?”
Bên phía khởi đầu trò gian lận, không ngờ rằng lại bị『sắp đặt』 cho một trò gian lận khác.
Thực tế là, Hội Trưởng đã cố tình hướng ánh mắt đi khắp nơi để tôi không thể nhận ra chiêu trò, do đó, chị ấy đã không mảy may nghi ngờ về trò gian lận của chính tôi.
Kế quả là, việc thu thập những lá bài tôi muốn quá đỗi dễ dàng.
Và hội trưởng, người đang lặng lẽ lắng nghe,
“T-Thật nhẫn tâm! Allen-kun thật nhẫn tâm! Onee-san chưa từng nghĩ em là một đứa trẻ thế này đấy!”
Mặt chị ấy đỏ bừng lên vì tức giận.
Chị ấy trở nên khá nghiêm túc và lay vai tôi.
“Ahaha. Em đã nghĩ『Vì lợi ích có được khi chiến thắng, Hội Trưởng chắc chắn sẽ gian lận』 mà.”
Vào lúc đó – nó giống với lúc ở Bộ Phí Chiến Tranh.
Chị ấy lườm tôi liên tục vì thất vọng.
Hành động điển hình của một kẻ thua cuộc đầy đau đớn.
“... Mo-Mou! Nghe nhé Lilim, Ferris! Allen-kun không dễ thương như vẻ ngoài của em ấy đâu!”
“Đó cũng là những gì tớ nghĩ. Cậu ấy có gương mặt hiền lành, nhưng lại mạnh mẽ không ngờ.”
“Tớ đã ngạc nhiên khi em ấy nhìn thấu nó chỉ qua cái nhìn đầu tiên... Khác với Hội Phó, người còn chẳng hề nhận ra dù đã trôi qua hai năm trời...”
Rõ rồi, hội phó đang rời khỏi đất nước một trò chơi trừng phạt dường như đã bị lừa bởi trò này.
... Thật đáng thương.
“Vậy thì... Hội Trưởng. Trận này em thắng, đúng chứ?”
“U-Uu...”
Chị ấy cắn môi và gật đầu.
Không chỉ trò gian lận của bản thân bị nhìn thấu, chị ấy còn mắc bẫy từ trò gian lận khác từ kẻ địch – chị ấy thậm chí còn phải thừa nhận thật bại của mình.
“Quyền ra lệnh Hội trưởng có thể làm bất cứ việc gì, em nên dùng nó thế nào đây...”
Rose từng nói, Hội trưởng Hội học sinh có nhiều quyền lợi khác nhau, chẳng hạn như phân bố địa điểm cho các hoạt động câu lạc bộ và tổ chức các sự kiện như lễ Thất Tịch và Đếm ngược chào năm mới.
Nhưng tôi không có gì bất mãn với Học Viện Thên Nhận của lúc này đây.
Mọi người trong lớp A đều là người tốt và tôi cũng rất hài lòng về phòng học cũng như cơ sở vật chất.
... Thật lòng mà nói, mình chẳng có gì để yêu cầu Hội trưởng cả.
Khi tôi đâm ra lo lắng mình cần làm gì với thứ quyền lợi vô dụng này,
“A-A! Gương mặt đó, em đang nghĩ đến mấy trò biến thái đúng chứ!? Em sẽ làm gò đó biến thái với chị ư!”
Hội trưởng nói những lời khiến tôi phải xấu hổ.
... Nếu chị ấy muốn, thì tôi biết mình phải làm gì rồi.
“Chị nói đúng... Hiển nhiên rồi, em có thể yêu cầu một việc kiểu như thế.”
“...Ể?”
Phản ứng bất ngờ khiến Hội trưởng nhìn chằm chằm vào tôi đầy kinh ngạc.
“Không cần biết là việc gì, kẻ thua phải tuyệt đối tuân lệnh... đúng chứ?”
“A, không, ư-ừm... việc đó...”
Trong khi đỏ mặt, chị ấy nhìn xuống đất và thu mình lại.
Chị ấy không ngờ lại dễ bị công kích đến thế.
O-Oo... Allen-kun mạnh bạo một cách bất ngờ...!
Sie kia hoàn toàn bị lấy ra chơi đùa... Em ấy cũng có một chút năng lực đấy chứ...
Và khi tôi dừng đòn phản công chống lại Hội trưởng.
Nếu tôi lạm dụng quá mức, nó rồi cũng trở thành rắc rối mà thôi.
“Ahaha, em đùa đấy. Dĩ nhiên là em sẽ không dùng nó cho những việc như thế đâu.”
“......! M-Mou...! Đừng trêu chọc onee-san chứ!”
“Xin lỗi ạ! Nhưng, là Hội trưởng trêu chọc em trước mà, vậy nên ta hãy giải quyết việc này bằng cách xem như 『hòa』 nhau nhé.”
Lúc này đây, cứ để việc đó sang một bên đã.
Có lẽ nó sẽ được dùng vào việc khác vậy.
“Vậy thì, Hội trưởng. Em xin phép.”
Khi tôi cố gắng rời khỏi văn phòng Hội học sinh sau trò chơi,
“C-Chờ đã, Allen-kun!”
Hội trưởng bỗng nắm chặt lấy tay tôi.
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Em sẽ lắng nghe một lời yêu cầu từ chị chứ?”
“Một yêu cầu?”
Khi tôi hỏi, chị gật đầu.
“Sự thật là... Chị muốn Allen-kun tham gia Hội học sinh với vị trí 『Nhân viên tổng vụ』”
“Em, vào Hội học sinh?”
“Phải, bọn chị có truyền thống phải tuân theo mổ nguyên tắc tối cao. Lilim và Ferris ở kia, họ rất mạnh, đúng chứ? Chị đã từng thăm do cả hai người họ đấy.”
Khi chị ấy hướng ánh mắt về phía Lilim-senpai và Ferris-senpai.
“Fufu, cậu đã thấy trận đấu của chúng tôi đúng chứ, Allen-kun? Tôi khá là mạnh đấy nhé!”
“Lúc đó, Sie cực kỳ cố chấp, nên...”
Câu trả lời của họ lại khác nhau.
“Chị muốn Allen-kun gia nhập bằng mọi giá. Đấy là lý do vì sao chị lại yêu cầu một trận đấu Poker.”
“Em hiểu rồi, đó là vì sao chị...”
Hội trưởng dường như có ý định lôi kéo tôi vào Hội học sinh bằng cách sử dụng 『quyền lợi yêu cầu làm bất cứ việc gì』.
Nó là một biện pháp khá khó nhằn, nhưng... tôi đoán biện pháp ấy lại rất “hội trưởng”.
“Được... chứ?”
Chị ấy hỏi tôi, sợ sệt.
“... Vậy, em sẽ không tham gia Hội học sinh bằng cách sử dụng quyền của mình ngay bây giờ.”
“Xảo quyệt thật đấy! Đừng mà!”
“...Vậy ạ?”
Đối với việc dù có tự gọi mình là 『onee-san』, chắc chắn chị ấy vẫn có những khoảnh khắc rất trẻ con.
Dù rằng là senpai của tôi, nhưng chị ấy khá là đáng yêu.
“...Fufuu.”
“N-Này, em vừa cười đấy hả!? Em cười khi nhìn chị đấy ư!?”
“Không, do chị tưởng tượng cả thôi, Hội trưởng.”
Rồi, cuộc nói chuyện hoàn toàn đi chệch hướng.
“Chà, để những trò đùa ấy sang một bên đã... Về việc tham gia Hội học sinh, đó không phải là thứ em có thể tự quyết định.”
“Nếu em lo lắng ảnh hưởng đến hoạt động câu lạc bộ, thì chẳng thành vấn đề đâu, em hiểu chứ? 『Nhân viên tổng vụ』 chẳng có gì để làm cả, chỉ cần xuất hiện trong các buổi họp định kỳ diễn ra vào giờ nghỉ trưa là được.”
“Hiểu rồi. Em sẽ suy xét lại việc đó. Vậy thì, em sẽ trả lời vào hôm khác—Xin phép.”
Sau khi tóm tắt cuộc thảo luận một cách nhanh gọn, tôi rời khỏi văn phòng Hội học sinh.
■
Sau đó, tôi quay trở lại lớp A rồi kể cho Ria và Rose những gì đã diễn ra bên trong văn phòng Hội học sinh.
Và rồi,
“Allen tham gia Hội học sinh? TUYỆT ĐỐI KHÔNG!”
“Allen thuộc về chúng ta!”
“T-Tớ hiểu rồi.”
Không hẳn là tôi thuộc về Rose và Ria, nhưng...
Dù sao đi nữa, tôi hiểu rằng họ chống đối việc đó.
“Tớ hiểu rồi, tớ sẽ giải quyết nó.”
Được rồi, vẫn còn 15 phút nghỉ trưa.
Tốt hơn là giải quyết cho sớm.
Khi tôi mải mê suy tư và dứng dậy khỏi chiếc ghế,
“Chờ đã! Lần này mình cũng sẽ đi!”
“Tớ cũng đi! Chúng ta nên từ chối thẳng thừng những việc thế này!”
Vì vài lý do, cả hai người họ như rực cháy và đòi đi cùng tôi.
“T-Tớ hiểu rồi, hai cậu thật đáng tin cậy.”
Rồi, với việc Ria và Rose dẫn đầu, tôi cất bước đến văn phòng Hội học sinh.
Sau khi đi bộ khoảng hai phút xuyên qua tòa học viện rộng lớn, tôi đã thấy văn phòng ngay trước mắt.
“Nơi này đúng chứ...”
Ria gõ cửa không chút do dự, rồi mở bật cửa mà chẳng buồn đợi câu trả lời.
“Xin phép!”
“Xin phép ạ!”
Bên trong văn phòng, Hội trưởng, Lilim-senpai, và Ferris-senpai đang cùng nhau chơi 『Daifugo』 cùng nhau.
(Daifugo: hay Daihinmin, còn được gọi là Tycoon, là một trò chơi bài của Nhật Bản dành cho ba người chơi trở lên chơi với gói 52 thẻ tiêu chuẩn. Mục tiêu của trò chơi là loại bỏ tất cả các thẻ mà người khác có càng nhanh càng tốt bằng cách chơi các thẻ mạnh hơn dần dần so với các thẻ của người chơi trước.)
“Ara, các em từ Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm đấy à...?”
“Aa—, tên chúng là gì ấy nhỉ... tớ quên mất rồi.”
“Các em ấy là Ria Vesteria và Rose Valencia... Họ khá nổi tiếng với danh hiệu 『Công chúa』và『Thợ săn tiền thưởng』...”
Khi Ria và Rose đứng chiễm chệ trước mặt Hội trưởng và các senpai.
“Dừng việc cố gắng giành lấy Allen 『của chúng tôi』đi!”
“Chúng em kiêm quyết từ chối việc cậu ấy sẽ tham gia vào Hội học sinh!”
Lời họ nói đầy mạnh mẽ, và chắc nịch.
Sau đó, Hội trưởng đứng dậy tại chỗ và nói.
“Xem đã nào... sao hai em lại từ chối nhỉ?”
“Bởi vì Allen là người đứng đầu ở Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm của chúng tôi!”
“Đúng vậy!”
“Chị nghĩ các em đã nghe về nó từ Allen-kun, nhưng... Thật sự Nhân viên tổng vụ chẳng phải làm gì cả, nên nó chẳng ảnh hưởng gì đến các hoạt đông hoạt động câu lạc bộ, em hiểu chứ? Chỉ việc đi đến các buổi họp mặt định kỳ tổ chức trong giờ nghỉ chưa là được cơ mà.”
“A-Allen lúc nào cũng ăn trưa cùng tôi cả!”
“C-Cả em nữa...!”
Khi họ phản đối kịch liệt như thế,
“Aa, chị hiểu rồi... tất cả đều này đều là...”
Tôi chả biết được Hội trưởng hiểu ra việc gì, nhưng chị ấy lại gật gù như thể hiểu ra việc gì đó.
“Vậy thì, Ria-san và Rose-san cùng tham gia vào Hội học sinh với Allen-kun thì sao?”
“Chúng tôi ư...?”
“Tham gia hội học sinh...?”
“Phải đấy. Các vị trí quanh Nhân viên tổng vụvẫn còn trống, và các em cũng được chào đón về mặt năng lực. Nếu tham gia vào Hội học sinh, sẽ có rất nhiều điều vui đấy nhé, em hiểu chứ? Chẳng hạn... chúng ta có thể trích ra một lượng lớn ngân sách và tổ chức tiệc kẹo nhiều lần trong một tháng.”
“Cùng với Allen...”
“Tiệc kẹo...”
“Không, Hội trưởng... Chị hãy dùng số ngân sách để quản lý Hội học sinh đi ạ...”
Hội trưởng dường như đã thu hẹp được khoảng cách đến mục tiêu của mình là Ria và Rose, cùng với đó là những câu chuyện dùng để thuyết phục bọn họ.
“Hơn nữa, còn có trại huần luyện mùa hè, các em thấy sao hả? Nếu chị không lầm, năm nay bọn chị dự tính sẽ đến một khu nghỉ mát ở phía Nam đấy. Tổ chức BBQ bãi biển cùng Allen-kun... Các em thấy sao nào?”
“Đi nghỉ mát cùng Allen...”
“BBQ bãi biển...”
Tôi có cảm giác câu chuyện đang dần lệch sang một hướng kỳ lạ.
Bỗng, Hội trưởng nghiêng người về phía Ria và Rose – rồi bắt đầu một cuộc trò chuyện bí mặt bằng cách thì thầm to nhỏ.
“Allen-kun cũng là con trai phải chứ? Nếu các em xuất hiện trong một bộ đồ bơi đầy lộ liễu, không giống như những bộ đồng phục thường ngày... Liệu em ấy có dễ dàng gục đổ chứ?”
“...!?”
Tôi chẳng biết được Hội trưởng đang nói cái quái gì với họ, nhưng chẳng hiểu sao họ lại đỏ mặt chỉ trong chốc lát.
Và chỉ trong một khắc tiếp theo,
“Allen... Tham gia Hội học sinh nào!”
“Nghĩ kỹ nào, tớ nghĩ nó là một ý kiến hay đấy!”
“...Ể?”
Hai thanh kiếm đáng tin cậy – bỗng chốc rơi vào đôi bàn tay của Hội trưởng trước khi tôi kịp nhận ra.
“Hội trưởng, chị đã thì thầm điều gì với họ vậy?”
“Fufuu... 『bí mật』nhé! Chị sẽ không nói với một đứa trẻ hư gian lận đâu!”
Có lẽ chị ấy vẫn còn cay tôi vì để thua trận Poker, vì cách nói của chị ấy trông thật trẻ con.
“Giờ thì, Allen-kun! Chẳng còn gì cản trở việc em tham gia Hội học sinh đúng cả! Và tất nhiên, em sẽ tham gia, phải chứ?”
Tôi liếc nhìn Ria và Rose, cả hai người họ đều gật đầu.
Dù rằng họ đã phải kịch liệt phản đối... chỉ là chính xác chị ấy đã thì thầm với họ những gì...?
Tôi không chắc lắm, nhưng dù sao đi nữa, có vẻ như họ đều đã đồng ý.
Chà, cá nhân tôi mà nói, cũng chẳng có gì phải phàn nàn miễn là thời gian tập vung kiếm không bị cắt xén là được.
“Haa... Em hiểu rồi. Em sẽ tham gia Hội học sinh.”
“YAY! CHÚNG TA CÓ ĐƯỢC ALLEN-KUN RỒI!”
Đây là cách mà cuộc sống học đường đồng thời là thành viên của Câu lạc bộ Tập vung kiếm cùng với đó là Hội học sinh bắt đầu.