Một ngày sau khi tôi gia nhập Hội học sinh với tư cách là một Nhân viên tổng vụ.
Sau tiết học buổi sáng, tôi, Ria, và Rose, tập họp nhau ngay trước văn phòng Hội học sinh.
Để tham gia cuộc họp định kỳ được tổ chức vào giờ nghỉ trưa mỗi ngày.
Khi tôi gõ cửa thay mặt cả ba.
“-Vào đi nào.”
Giọng nói mạch lạc, và dễ thương của Hội trưởng, cất lên.
“Xin phép ạ.”
Khi tôi chậm rãi mở cửa, tôi thấy hình bóng của Hội trưởng, Lilim-senpai, và Ferris-senpai.
Mọi người đều đã ngồi vào chỗ của riêng mình và đặt hộp cơm trưa ngay trên bàn.
“Chào mừng. Allen-kun, Ria-san, Rose-san.”
“Đây là buổi họp định kỳ đầu tiên mà các em tham dự... Sẵn sàng đi nào!”
“Dù là thế, chúng ta cũng chỉ ăn trưa như thường lệ, mặc dù...”
Bàn của chúng tôi đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, và bên trên là thẻ để bàn với tên và vị trí của chúng tôi.
Chúng tôi chào hỏi các senpai của mình vài câu đôi chút trước khi ngồi vào chỗ,
“Rồi, trước hết, hãy giới thiệu bản thân đã nào!”
Hội trưởng nói, và hướng ánh mắt của chị ấy sang Lilim-senpai ở phía bên trái.
“Ơ, Ahem, chị học Năm 2 Lớp A, thư ký Lilim Stuorine. Tuy gọi là thư ký, nhưng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, và hầu hết công việc của chị đều ném cả cho Hội phó! Hãy thân thiết với nhau hơn kể từ giờ nhé!”
Lilim Stuorine.
Mái tóc khá ngắn và nâu nhạt.
Mái tóc được buộc sang bên trái bằng một chiếc kẹp màu hồng, để lộ cả một vầng trán.
Một nữ sinh hòa đồng với đôi mắt mèo to tròn.
“Năm 2 Lớp A, kế toàn Ferris Magdalot. Kế toán cũng chỉ là trên danh nghĩa, và hầu hết công việc đều ném cho Hộp phó. Chị mong rằng chúng ta sẽ thân thiết với nhau, mặc dù...”
Ferris Magdalot.
Tóc xanh thẫm, cắt ngang vai.
Mắt phải được giấu sau mái tóc và có gương mặt mang lại ấn tượng trái ngược hoàn toàn so với Lilim-senpai.
Chị ấy cao hơn Hội trưởng một chút, không hơn nhiều 160cm.
“Chị cũng từ Năm 2 Lớp A. Là Hội trưởng Hội học sinh, Sie Arcstria. Dù gọi là Hội trưởng, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, và chị yêu cầu Hội phó làm tất cả mọi việc. Hãy vui vẻ với nhau kể từ giờ nhé!”
Ngạc nhiên thật, tất cả thành viên đều là 『chỉ trên danh nghĩa』.
Tất cả mọi việc đều đổ dồn cho Hội phó... Ổn không đấy?
Bất ngờ thay, mối quan hệ giữa Leia-sensei và Số 18-san đột nhiên hiện thoáng qua tâm trí tôi.
Sau đó, đến lượt chúng tôi tự giới thiệu bản thân sau Hội trưởng.
“Em là Allen Rodore. Theo lời mời của Hội trưởng, em đã tham gia Hội học sinh với tư cách là Nhân viên tổng vụ.Rất vui được gặp mọi người!”
“Em là Ria Vesteria. Học sinh Lớp A năm nhất, rất vui được gặp.”
“Rose Valencia. Rất vui được gặp.”
Sau khi hoàn thành việc giới thiệu bản thân với nhau, cả sáungười chúng tôi đã có một bữa trưa vui vẻ.
Hội trưởng, Lilim-senpai, và Ferris-senpai – mọi người đều là những người tốt và chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Nhưng tôi chỉ bận tâm một việc...
Cái 『họp định kỳ』 này chỉ là trên danh nghĩa, và thật ra là một 『bữa ăn trưa』 mà thôi, phải chứ nhỉ?
Trong suốt cuộc họp, chẳng có lấy một lời nói về công việc của Hội học sinh.
Không đâu, giờ nghĩ lại, hôm nay là 『Buổi họp mặt đầu tiên』. Nên chắc chắn họ chỉ làm thế vào ngày đầu tiên của chúng ta mà thôi.
Tuy vậy, sự mong đợi... hay niềm hy vọng của tôi, đã bị phản bội.
Sau đó, suốt một tuần, rồi hai tuần trôi qua, nhưng... Hội học sinh quả thật chẳng có việc gì để làm.
Bằng chứng cho việc này là số tài liệu đã được chất thành đống ngay trên bàn của Hội phó.
Rồi một ngày nọ.
Hội trưởng, người đã không thể trơ mắt nhìn hàng đống tài liệu ngày một nhiều hơn.
“Tên hội phó về trễ hơn mình nghĩ... Việc này khá là tệ.”
Hội phó – nếu tôi nhớ chính xác, họ từng nói rằng 『đã rời khỏi đất nước để tham gia vào một trò chơi trừng phạt』 trong lời thông báo của Bộ Phí Chiến Tranh...
Có một thứ gì đó đã khiến tôi phải lo lắng trong một khoảng thời gian dài, vậy nên đành tận dụng cơ hội này để hỏi vậy.
“Nghĩ lại thì, em nghe nói rằng Hội phó đã rời khỏi đất nước... Vậy anh ấy đã đi bao xa?”
Hội trưởng sau đó đã trả lời một cách vô lý.
“Khoáng mạch ngầm của Đế quốc Thánh thần Rhonelia .”
“...Hả?”
Đế quốc thánh thần Rhonelia – một đế chế độc tài nơi mà gã hoàng đế ác quỷ đặt ra một nền chính trị tàn độc và cũng là một trong những quốc gia bị cấm du lịch.
“Sao Hội phó lại đến một nơi nguy hiểm đến thế?”
“Đi khai quật.”
“... Khai quật ư?”
“Phải đấy. Trong khi quyết định trò chơi trừng phạt, chị có nói 『Tớ muốn có một viên huyết toàn thạch』, và rồi cậu ta nói 『Để đó cho tớ!』... Rồi hắn thật sự đi lấy nó, rắc rối làm sao...” Hội trưởng nói, kèm một tiếng thở dài.
Huyết toàn thạch.
Là một loại khoáng vật cực hiếm được khai thác ở những nơi khá sâu dưới lòng đất của Đế quốc Thánh thần Rhonelia.
Một viên đá sáng ngời màu đỏ thẫm, đẹp đến mức được các giới quý tộc hoàng gia ưa chuộng như thể một viên ngọc quý.
Tuy nhiên, vì nơi khai quật bị độc chiếm bởi đế quốc ấy, nên khó lòng phân phối vào thị trường.
Và một khi nó hiếm hoi được đem ra đấu giá, nó sẽ được bán với mức giá khiến bạn phải lòi cả hai mắt, và cũng sẽ được đưa lên trang nhất của báo đài.
Nhưng, đi đến tận Đế quốc Thánh thần Rhonelia ấy... chỉ vì một lý do ngớ ngẩn như thế ư...!?
Cùng lắm tôi có thể nói rằng, Hội phó là một người khá liều lĩnh.
Sau đó, Lilim-senpai và Ferris-senpai, người chỉ đơn giản im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện cho đến tận lúc này, lên tiếng.
“Nói lại thì, gã đó mất kha khá thời gian để quay trở về. Liệu cậu ta đã... chết rồi chứ?”
“Không thể, không thể đâu. Tớ không thể tưởng tượng ra cảnh tượng tên ngốc ấy chết được, dù là thế...”
“Haha, cũng đúng!”
Dường như sức mạnh của anh được thừa nhận bởi các thành viên trong Hội học sinh.
C-Chỉ là, anh ấy là loại người như thế nào...?
Tôi rất nóng lòng được gặp mặt anh ta.
Sau đó, tôi đã dành trọn những ngày sau của mình với các lớp học Hồn Trang vào buổi sáng, những cuộc họp định kỳ trong văn phòng Hội học sinh vào giờ nghỉ trưa, và tiếp tục là lớp Hồn Trang vào buổi chiều, rồi đến cách hoạt động sinh hoạt một mình của Câu lạc bộ Tập Vung Kiếm sau giờ học.
Khoảng thời gian vui vẻ ấy đã nhanh chóng trôi qua, và khi tôi chợt nhận ra, đã là ngày 30 tháng 6 mất rồi.
Chính là ngày cuối cùng của học kỳ đầu tiện tại Học Viện Thiên Nhận.
“Được rồi, chúng ta đã hoàn thành việc hoàn trả phiếu báo điểm! Những học viên phạm lỗi và có câu hỏi nào thì hãy đến gặp tôi!” Leia-sensei nói, vỗ hai tay vào nhau.
Vì đó là ngày cuối cùng của học kỳ một, tất cả những bài kiếm tra cuối kỳ đã làm trên giấy đều đã được hoàn trả.
“Ừm, mình đoán đây chính là nó...”
Văn học – 68 điểm.
Toán học – 78 điểm.
Sử học – 62 điểm.
Hóa học – 75 điểm.
Chiến thuật quân sự – 85 điểm.
Khi tôi hít một hơi sâu, lòng thấy nhẹ nhõm vì tất cả điểm số của mình đều vượt quá con số 40, Ria cũng thờ phào theo.
“Mừng quá, điểm số ổn cả!”
“Aa, bằng một cách nào đó...”
Nhưng học sinh bị điểm kém phải tham gia các tiết học bồi dưỡng trong suốt kỳ nghỉ nè, vậy nên, quả thực là một sự cứu rỗi lớn lao khi tôi tránh được việc này.
“Ria... vẫn tuyệt vời như thường lệ.”
Điểm số của cô ấy đều hơn 90, và riêng môn Chiến thuật quân sự thì tròn 100 điểm.
Tôi có nghe nói cô ấy đã được giáo dục đặc biệt từ khi còn là một cô bé – và kết thành quả thật sự khiến người khác phải choáng váng.
“Ehehe, cảm ơn cậu nhé.”
Sau đó, rôi cùng Ria, sau khi xác nhận rằng cả hai chúng tôi đều tránh được điếm yếu – hướng ánh mắt sang Rose đang gặp vấn đề.
Phải rồi đấy. Cô ấy tệ một cách bất ngờ trong việc học.
Khi Rose lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc “Tớ chẳng biết gì cả... chẳng biết gì cả.” , tôi hiểu được rằng cô ấy chẳng hề đùa cợt và thầm nghĩ “Việc này nguy hiểm thật đấy!”
Sau đó, chúng tôi đã phải tổ chức một buổi học chăm chỉ thâu đêm.
Tôi và Ria thay phiên nhau lắp đầy mớ kiến thức của cô ấy đến khi nào không nổi nữa thì thôi.
Mình đã xoay sở để hoàn thành mọt việc trong phạm vi bài kiếm tra, nhưng mà...
Theo lời kể của người ấy, cô có nói “Không thành vấn đề”, nhưng...
“Thể nào hả... Rose?”
“Ổn không đấy...?”
Rồi cô ấy chậm rãi xoay người,
“AN TOÀN RỒI!”
Mọi bài kiểm tra đều đạt ngưỡng 40 – Phiểu điểm hầu như thoát khỏi điểm yếu được hiện rõ một cách đầy tự hào.
“Oo, tuyệt thật đấy!”
“Tuyệt! Cậu thật sự đã học rất chăm chỉ!”
“Cảm ơn nhé. Các cậu đã giúp cho tớ...”
Giá nào thì, mọi người đều đã tránh được điểm trượt một cách an toàn.
Giờ thì, chúng ta có thể tham gia trại huấn luyện hè của Hội học sinh bắt đầu từ ngày mai.
Sau khi hoàn thành việc đánh dấu những lỗi sai, cùng với đó là trả lời các câu hỏi của học viên, Leia-sensei bắt đầu tiết chủ nhiệm cuối cùng.
“Chà, kể từ ngày mai, chính là kỷ nghỉ hè mà các em đã chờ đợi từ lâu!”
Kỷ nghỉ hè của Ngũ Học Viện diễn ra sơm hơn một chút so với các học viện kiếm thuật trung học.
Kỳ nghỉ kéo dài suốt một tháng từ ngày 1 tháng 7 đến ngày 31 tháng 7.
Đây dường như là sự quan tâm dành cho những học viên năm nhất đã rất mệt mỏi đối với các tiết học Hồn Trang đầy căng thẳng.
“Kỳ nghỉ hè đầu tiên ở cấp Cao Trung. Tôi biết cảm giác vui sướng của các em, nhưng đừng buông thả quá đấy!Vậy thì – Giải tán!”
Bằng cách này, nửa đầu của khóa học tại Học Viện Thiên Nhận đã hoàn thành tốt đẹp.
■
Ngày hôm sau.
Tôi cầm lấy tờ bản đồ do Hội Trường trao cho bằng một tay và rời khỏi thành phố Orest.
Ria và Rose theo sau tôi trong bộ đồng phục của họ.
“Nè, Allen. Chúng ta đang ở đâu thế?”
“Chắc là, chỉ đâu đó bên phải con đường này thôi nhỉ... A. Đây rồi.”
Khi tôi rẽ vào con đường phía trước – một ngôi biệt thự cùng với khu vườn rộng lớn hiện ra trước mắt.
Chiếc bảng tên bằng đá có khắc chứ 『Arcstria』, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nhà của Hội trưởng.
Dù vậy, đây quả thật là một tòa biệt thự tráng lệ...
Nhìn vào vẻ ngoài trang nghiêm của tòa nhà ba tầng,
“A, Allen-kun! Phía bên này!”
Ở giữa khu vườn, Hội trưởng vẫy tay trong khi nhảy lên và gọi tôi.
Phía sau chị ấy là hai thành viên thường thấy của Hội học sinh.
“Hội trưởng, Lilim-senpai, Ferris-senpai – Chào buổi sáng.”
“Un. Chào buổi sáng, Allen-kun.”
“Chào buổi sáng, Allen-kun! Hôm nay thời tiết đẹp thật nhỉ!”
“...Nn... Chào buổi sáng.”
Hội trưởng và Lilim-senpai vẫn hành động như mọi khi, nhưng Ferris-senpai lại mệt mỏi hơn bình thường.
Nhìn vào việc chị ấy dụi mắt trong khi ngáp ngắn ngáp dài, chị dường như là một người yếu ớt vào mỗi sáng giống như Rose.
Nhưng... Rose trông buồn ngủ hơn nhiều vì mái tóc rối bù của cô ấy.
Và khi tôi đang so sánh Rose và Ferris-senpai,
“Nè nè, Allen-kun, Em nghĩ sao về... thường phục của onee-san?”
Hội trưởng hỏi bằng việc nắm lấy cánh tay áo của tôi.
Vân một chiếc váy trắng đơn giản, khiến chị ấy trông trưởng thành và tươi tắn hơn đôi chút.
“Em nghĩ nó rất hợp với chị.”
“Fufu, cảm ơn em nhé.”
Ngay khi có được tâm trạng tốt, chị ấy bước vào một tòa nhà rộng lớn và trông khá giống kho chứa hàng hóa.
“Mọi người – Lại đây nào!”
Khi tôi bước vào trong, đã có một chiếc máy bay đậu sẵn ở đấy.
Có vẻ như sẵn sàng cho việc cất cánh, và có ba phi công đang ngồi sẵn trong buồng lái.
“TADA! Đây là máy bay phản lực riêng của bọn chị! Hôm nay hãy cùng bay đến Đảo Veneria nào!”
Một chiếc máy bay phản lực tư nhân to lớn bên trong một tòa biệt thự nguy nga tráng lệ — đủ xa xỉ khiến ta phải nhầm lẫn với một trong Ngũ Hảo Thương.
“Hội trưởng, lẽ nào chị là một quý tộc?”
“Nn—Có hơi khác biệt một chút nhỉ? Gia tộc Arcstria nằm ở một vị trí quan trọng trong 『chính phủ』 suốt nhiều thế hệ. 『Rodis Arcstria』 là tên cha chị, em đã nghe qua bao giờ chưa?”
“Tôi đã thấy qua cái tên ấy trên báo chí vô số lần...”
Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi dám chắc ông ấy là bộ trưởng của bộ nào đó.
“Giờ thì, chúng ta đã sẵng sàng cất cánh. Mọi người hãy cứ thoải mái đi nhé!”
“Chuyến bay đầu tiên từ sau kỳ nghỉ xuân! Phấn khích quá đi mất!”
“Lilim, cậu thích máy móc quá nhỉ...”
Rồi, chúng tôi theo sau Hội trưởng leo lên lối vào.
Bên trong chiếc máy bay tư nhân, trông cứ như một căn phòng sang trọng.
Có một cái ghế Sofa, một cái giường, một nhà bếp, và cả tủ lạnh.
Và sau đó, chúng tôi tận hưởng chuyến bay đầy thư giản, và vài giờ sau chúng tôi đã đến được khu nghỉ mát ở bãi biển phía nam – Đảo Veneria.
Đảo Veneria.
Đây là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất đất nước này.
Một lượng lớn khác du lịch đổ về từ các nước láng giềng để đắm mình mặt biển sóng sánh và những bãi cát tuyệt đẹp.
Và thứ chào đón chúng tôi khi đặt chân khỏi chiếc máy bay tư nhân – chính là cảnh tượng bãi biển mất hút ở đường chân trời.
“Uwaa, đẹp tuyệt! Nhìn này, nhìn này, Allen! Đẹp quá đi mất!”
“Tuyệt thật.”
“Un, cả cơn gió thoáng qua cũng rất tuyệt.”
“Yoo-hoo!”
“Lilim này, ngọn núi đấy, mặc dù...”
Trong khi mọi người nói lên suy nghĩ của họ – Tôi lại cảm thấy ấn tượng sâu sắc.
Đây là... biển...
Đó là lần đâu tiên tôi nhìn thấy biển, với tôi mà nói, người đã dành trọn tuổi thơ của mình bên trong làng Foza. Cũng là người miệt mài vung kiếm tại Học Viện Kiếm Thuật Gran suốt một thời gian dài.
Mặt nước trong xanh ở khắp nơi.
Mùi hương đặc biệt của nước biển.
Bãi cát trắng tinh khiết và đẹp tuyệt.
Tuyệt thật. Giống hệt những gì mẹ từng nói!
Lúc tôi vô cùng ấn tượng khi nhìn thấy cảnh biển lần đầu,
“Chà... Lilim, Ferris, và chị, sẽ dọn dẹp lại căn biệt thự phía trước. Bọn chị đã không dùng đến nó trong suốt một thời gian dài, nên có thể sẽ khá bừa bộn đây.”
Vì một vài lý do, Hội trưởng đề xuất như thế.
“Trong trường hợp đó, chúng em sẽ—“
“—Không, không sao, không sao đâu mà! Em đừng bận tâm! Bọn chị sẽ lo việc dọn dẹp! Không sao đâu!”
Hội trưởng đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
“Ahaha! Là vì phòng ngủ của Sie lúc nào cũng bừa bộn ấy mà—! Hồi trước, đồ lót của cậu ấy thậm chí còn... HEGU!?”
Ngay khi Lilim-senpai sắp sửa thốt ra điều gì đó – Hội trưởng liền nhanh tay đánh vào gáy chị ấy, tước đi ý thức của chị một cách dễ dàng.
“Ông cha từ lâu có nói cái miệng hại cái thân, dù vậy...”
Ferris-senpai lẩm bẩm như thế, trong khi liên tục chọc vào người Lilim-senpai đang bất tỉnh nhân sự.
Hàng loạt những lời nói trao đổi qua lại như thế, tôi bằng cách nào đó lại hiểu được.
... Có lẽ, hiện tại Hội trưởng không muốn bọn mình thấy đồ đạc cá nhận của chị ấy vung vãi khắp nơi.
Có lẽ, chị ấy muốn tự mình dọn dẹp thay vì ra lệnh cho cấp dưới.
“-Ahem. Dù sao thì! Bọn chị sẽ đi dọn biệt thự đã! Còn về phần Allen và những người còn lại... xem đã nào. Các em có thể giết thời gian tại 『Hải Gia』 chứ?”
“H-Hiểu rồi ạ.”
Sau đó, cả ba chúng tôi đến Hải Gia ở gần đấy.
Sau vài phút đi bộ dọc theo bờ biển cát vàng tuyệt đẹp, tôi thấy một Hải Gia rộng lớn ngay trước mắt.
“Ồ, hẳn là đây rồi.”
“Hải Gia này khá lớn. Còn có rất nhiều khách ra vào nữa!”
“Tấp nập thật đấy.”
Là một Hải Gia được xây dựng bằng gỗ, dường như nó đã được kết hợp từ ba ngôi nhà tầm trung.
Ở nửa bên phải cửa hàng, các món như Yakisoba và cơm cà ri đã được bày bán.
Trong khi nó, ở nửa trái, một dãy các các món đồ chơi như bóng bãi biển và thuyền bơm hơi nhỏ.
Un, có quá nhiều thứ mới lạ, mình nghĩ chúng ta sẽ có thể giết thời gian.
Sau đó, khi chúng tôi đã bước vào trong cửa hàng, Ria đã phản ứng lại với một thứ gì đó.
“Đ-Đập dưa hấu...?”
Cuối tầm mắt của cô là 『Dụng cụ đập dưa hấu』, gồm dưa hấu, gậy, và cả bịt mắt.
Rose chèn thêm vài lời phê bình như thường lệ.
“Nó là một trò truyền thống của đất nước này. Cậu sẽ phải cố đập vỡ quả dưa hấu trong khi bịt kín mắt.”
“N-Nó có vui chứ...?”
Dường như không có văn hóa đập dưa ở Vesteria, nhờ vào việc Ria nghiêng đầu thắc mắc.
“Ahaha, có lẽ sẽ vui lắm đây, mình sẽ thử nó sau.”
Cứ thế, khi chúng tôi thích thú ngắm nhìn vô số trò khác, một ông lão đứng trước mặt chúng tôi – bất thình lình chém lấy Ria.
“CẨN THẬN, RIA!”
“Kyaa!”
Tôi ôm chặt lấy Ria bằng tay phải và rút phăng thanh kiếm bằng tay trái – bằng cách nào đó đã có thể bảo vệ cô khỏi lưỡi kiếm của gã sát thủ.
“Gừ, nhóc con... Tránh đường...”
“... Một thanh gậy kiếm? Ngươi là ai?”
Việc này khác hẳn so với một đòn tấn công ngẫu nhiên.
Hắn ta rõ ràng có ý đồ giết chết Ria.
Và rồi,
“Haa, như ta đã nói... Chúng ta nên tấn công tất cả bọn chúng, thay vì dùng mấy ngón đòn bất ngờ...”
“Công chúa Ria. Ta không thù oán cá nhân gì với cô, nhưng cô sẽ phải chết tại đây vì lợi ích quốc gia.”
Tất cả khách hàng bên trong cửa hàng này bao vây chúng tôi bằng một thanh kiếm trong tay.
Bốn mươi ư, không... có lẽ là năm mươi...
Dường như chúng tôi đã bị kéo vào một việc rắc rối ngay khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu.