Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 19: Gặp gỡ tại trại hè [Bốn]

Sau khi việc tổ chức trại hè cùng Học Viện Băng Vương được quyết định.

Chúng tôi đi đến căn biệt thự của Hội trưởng, còn những người của Học Viện Băng Vương thì đến biệt thự của Ferris-san.

Để cất dọn hành lý và thay đồ.

“Vậy, đi thôi nào.”

Tôi đã thay bộ đồng phục sang đồ bơi, và lúc này, tôi đi đến đại sảnh nơi mọi người hội họp.

Bên dưới của tôi là mọt bộ đồ bơi rất phổ biến được gọi là 『Surf Pants』. Là một loại vải trơn phối với màu đen tao nhã, và phía trên là một màu sáng, màu trắng parka.

Bên trong đại sảnh yên tĩnh vắng người, tôi thầm nghĩ lại vụ việc trước đó.

Rốt cuộc, thật sự chuyện gì đã diễn ra...?

Tất nhiên tôi đã cảm thấy lo lắng về cuộc tấn công của nhóm người bí ẩn.

Sau đó – đội cứu hộ của Thánh Kỵ Sĩ đã đến nơi và sơ cứu cho những ai bị thương nghiêm trọng.

Và rồi, tất cả năm mươi người bọn chúng đều bị bắt giữ và nhanh chóng đưa đến hiệp hội.

Người đứng đầu chi nhánh Veneria của Hiệp hội Thánh Kỵ Sĩ có nói với Leia-sensei và Ferris-san rằng, ‘Tôi sẽ liên lạc với các cô ngay sau khi có thêm thông tin’.

... Chắc chắn, mục tiêu của chúng là Ria.

Hai từ 『Công chúa』 đã được chúng lặp đi lặp lại nhiều lần.

Chúng nhắm vào cô không phải vì 『sự phẫn nộ đối với Ria』 mà chính xác hơn là vì cô là 『 Công chúa của Vesteria』- Đấy là giả định có nhiều khả năng nhất.

Có lẽ, chúng là những tay sát thủ từ đất nước của cô hoặc một tổ chức có hiềm khích với quê nhà của Ria, Vesteria chăng...

Tôi gần như quên béng việc đó vì chúng tôi lúc nào cũng ở bên nhau, rằng Ria là một nàng công chúa của Vesteria.

Sẽ có những nguy hiểm tức thời như ám sát hay bắt cóc xung quanh cô, là những điều mà hầu như chẳng liên quan gì đến một kẻ tầm thường như tôi.

Nếu có thể, mình muốn giúp đỡ cô ấy...

Trong khi nghĩ về việc đó, và chờ đượi mọi người thay xong quần áo – cánh cửa ngay bên phải phía sau lưng chầm chậm mở ra.

“Xin lỗi vì khiến cậu phải chờ...”

“Allen, cậu nghĩ sao?”

Những người bước vào từ bên kia là Ria, có chút vẻ bối rối trong khi đỏ mặt, và Rose, vẫn trông nghiêm nghị như thường lệ.

Tôi nhìn cả hai người trong bộ đồ bơi và,

“...”

Nín thở.

Có một sợi dây buộc quanh cổ Ria – một bộ bikini 『Cổ yếm』.

Là một kiểu thiết kế dễ thương với diềm áo màu đỏ chạy dài trên mảnh vải màu trắng.

Và trên hết, nó là một mẫu bikini mà vùng ngực của cô được nhấn mạnh... Nó quả thật rất kích thích.

Còn Rose thì là một bộ bikini đơn giản. Một mảnh vải đen mỏng quấn ngang eo – Tôi chắc chắn đấy là loại bikini được gọi là 『Pareo』

Nét tương phản giữa mái tóc hồng bạc óng ả cùng bộ đồ bơi màu đen khiến đẹp càng thêm đẹp, cùng với đó là vẻ ngoài trưởng thành của cô càng thêm phần hấp dẫn.

“Rất là... Tớ nghĩ là rất đẹp đấy...”

Tôi nói lên ấn tượng thật sự của mình và hướng ánh mắt sang trái.

“T-Thật ư? Cảm ơn nhé...”

“Fufu, cảm ơn cậu.”

Sau khi nêu ra ấn tượng của mình, chúng tôi chìm vào im lặng.

“...”

“...”

“...”

Vì vài lý do, Ria cứ liếc nhìn tôi liên tục.

Rose, cô chỉ đứng thẳng người mà chẳng có một chút động tĩnh nào dù là nhỏ nhất.

Và tôi, người không thể nhìn thẳng vào đồ bơi của họ.

Một bầu không khí khó xử đến khó tả bao trùm lấy chúng tôi.

Mình có nên làm một hành động thông minh và nói gì đó chăng...?

Khi tôi quay đầu lại và tìm một chủ đề,

“Xin lỗi vì đã chờ-!”

Lần này, là cánh cửa bên trái phía sau lưng mở ra, Hội trưởng và các Senpai, những người đã thay sang đồ bơi, xuất hiện.

“Này, Allen-kun. Em nghĩ sao nào?”

Hội trưởng vận một bộ bikini màu trắng viền xanh và một chiếc áo parka xám dài tay.

Vì phía trước của chiếc áo parka được mở ra hoàn toàn, nên phần ngực của chị được để lộ, và bất ngờ thay, chị ấy trông rất mảnh khảnh.

“E-Em nghĩ nó rất hợp với chị.”

Khi tôi phải hướng ánh nhìn ra xa, tôi nói với một vẻ mặt uể oải.

Những người con gái xinh đẹp như thế — hơn nữa là bên trong bộ đồ bơi của họ, tôi quả thật không biết liệu có ổn hay không nếu tôi nhìn ngắm họ.

Sau đó, Hội trưởng như thể cảm nhận được điều gì,

“Ồ-? Allen-kun, sao thế?”

Trong khi nở nụ cười, chị ấy cúi người xuống và nhìn thẳng vào mặt tôi.

“H-Hội trưởng... xin đừng thô lỗ.”

“Fufu, đó là chị trả thù cho lần trước đấy nhé.” Hội trưởng nó, và cười hạnh phúc.

Chị ấy có lẽ trêu chọc lại mình vì cái lúcquyền lợi một lần yêu cầu làm bất cứ việc gì, khi mà mình từng trêu chọc chị ấy.

Tôi đã hoàn toàn quên về nó cho đến tận lúc này, nhưng dường như chị ấy vẫn còn nhớ rất rõ.

“Chà, chúng ta đã sẵn sàng hết cả rồi – Đi thôi nào!”

“Ơ, Leia-sensei đâu ạ?”

“Sensei đã thay đồ từ lâu, và đi trước rồi.”

“E-Em hiểu rồi.”

Cô ấy thay đồ còn nhanh hơn tôi, nhanh hơn cả một đứa con trai ư...?

“Đi thôi! Ngay hôm nay, chính là sự thất bại của Học Viện Băng Vương!”

Sau đó, chúng tôi đi đến bãi biển tư nhân do Ferris-san sở hữu.

Sau đó, theo kết quả giữa cuộc tranh luận giữa Leia-sensei và Ferris-san, chúng tôi quyết định rằng sẽ có nhiều trận đấu khác nhau.

Học Viện Thiên Nhận đấu với Học Viện Băng Vương.

Trận đầu tiên là bóng chuyền bãi biển.

Đại diện của Học Viện Thiên Nhận là tôi và Ria.

Mặt khác, đại diện của Học Viện Băng Vương là Sid-san và Cain-san – Lạ thường thay, đó lại là trận đấu giữa các học viên năm nhất.

Trò chơi cứ giằng co qua lại, và trận đấu vẫn cứ tiếp tục.

“Đúng như mong đợi, Sid-san... Phạm vi phòng thủ của cậu ấy rất lớn.”

“Lũ người tầm thường... Đừng cứ mãi kiên trì, và bỏ cuộc đi...!”

Tôi và Ria ghi được điểm một cách hiệu quả qua việc phối hợp và làm việc nhóm.

Sid-san, người đã phải tận dụng khả năng thể chất áp đảo của mình và bị ép phải kiếm điểm băng những đòn tấn công và chặn.

Mặt khác, Cain-san, đã hoàn toàn tập trung vào việc nhận và ném bóng.

“ALLEN, TIẾN LÊN!”

Một cú ném hoàn hảo mà Ria trao cho,

“HA!”

Tôi hướng bóng vào trong vạch chỉ trong gang tấc.

“Khốn kiếp...”

“Đúng như mong đợi từ Allen-sama... Thật nhạy bén...!”

Điểm số lúc này là 20-19.

Nếu giành được một điểm nữa, chúng tôi sẽ chiến thắng.

“Làm tốt lắm, Allen!”

“Là nhờ cậu cho tớ ném bóng ở một vị trí đẹp đấy chứ, Ria.”

Khi chúng tôi đập tay vào nhau,

“...Gớm ghiếc... Bao nhiêu kẻ tầm thường phối hợp cùng nhau chẳng quan trọng, rác vẫn hoàn rác mà thôi! Ta sẽ cho các ngươi xem, 『sự khác biệt』 hoàn toàn giữa chúng ta!”

Không khí xung quanh Sid-san biến đổi,

Hung tợn và bạo lực – Bị công kích bởi một áp lực khủng khiếp khiến tôi hồi tưởng lại trận chiến ở Đại hội Ngũ Đại Thánh.

“Ria, đây là điểm quyết định rồi đấy...!”

“Ừ, chúng ta sẽ kết thúc nó...!”

Rồi Ria thở mạnh và xoay quả bóng trong lòng bàn tay.

Và rồi,

“ĐÂY.... NÀY!”

Cô ném quả bóng với một đường cong xảo quyệt.

Tuy nhiên.

“Ngây thơ quá!”

Sid-san chụp lấy đòn tấn tấn công nhằm vào góc sân với tốc độ phản xạ đáng kinh ngạc.

“—Từ bỏ đi.”

“Aa!”

Cain-san, người đã tiến đến giữa vị trí ném bóng, ném một quả bóng tuyệt hảo đến trung tâm sân đấu.

“Nhận lấy này – <BĂNG LANG MA CẦU>!”

Đòn lái bóng của Sid-san là một đòn cực nhanh – quả bóng kỳ diệu ấy bỗng nhiên chia thành bốn quả.

“Kuh… Allen, đỡ nó đi!”

Đòn bộc phá ấy bay trượt qua đòn chặn của Ria.

“Vân ẢnhLưu – Vân!”

Nó hoàn toàn bị phong tỏa bởi bốn đòn chặn liên tiếp của tôi.

“CÁI...!?”

Quả bóng bị đánh bật trở lại theo một đường vòng cung – rơi ngay giữa sân của đối thủ.

“21-19! Là chiến thắng của Học Viện Thiên Nhận!”

Một học viên của Học Viện Băng Vương, người làm trọng tài, thông báo kết quả trận đấu.

“Nếu một quả bóng biến thành bốn quả, những gì cần làm là đánh trả tất cả mà thôi.”

“Rác rưởi...!”

Theo cách này, trận đấu đầu tiên – trận bóng chuyền bãi biển hai đấu hai, là một chiến thắng đầy ngoạn mục dành cho Học Viện Thiên Nhận.

“Đúng như mong đợi! Tuyệt thật đấy!”

“Tất cả đều nhờ vào sự phối hợp của Ria cả mà.”

“Đúng như mong đơi từ Allen-sama! Thật đáng kinh ngạc! Cain này đây, thật sự rất ấn tượng đấy, rằng tôi thậm chí còn chẳng thể tiến về phía trước dù chỉ một bước!”

“Ể, à, c-cảm ơn...”

“Ngươi đang ở cái đội nào thế hả, tên bốn mắt chết tiệt!”

“Au!?”

Và trong khi chúng tôi la lối ầm ĩ cả lên,

“Fufu học viên của tôi năm nay giỏi hơn... đúng chứ hả, Ferris?”

“Ku... Chúng ta sẽ đến với trận tiếp theo ngay thôi! 『Beach Flag』!”

Ngay lập tức, khởi đầu cho trận đấu tiếp theo đã được thông báo.

Beach Flag – Một môn thể thao cổ điển tranh giành lá cờ được cắm cách xa 20 mét.

Người chơi quay lưng lại với là cờ và nằm sấp, rồi đứng lên khi nghe tiếng còi – và bắt đầu chạy về phía lá cờ.

Luật chơi rất đơn giản – người đầu tiên đến được chỗ lá cờ, sẽ chiến thắng.

Từ phe Học Viện Thiên Nhận, tôi, Rose, và Hội trưởng là người tham gia.

“Thời điểm bắt đầu của Beach Flag là quan trọng nhất...”

“Tớ rất tự tin vào sức mạnh bộc phá của chính mình!”

“Fufu, chúng ta sẽ không để thua cuộc!”

Mặt khác, đối thủ từ Học Viện Băng Vương chính là Sid-san, Cain-san, cùng với đó là một nữ sinh của Hội học sinh.

“Này, đừng có ngáng đường ông.”

“Tất nhiên, tớ hiểu mà.”

“Làm hết sức mình đi đấy, Sid!”

Khi mọi người đều đã nằm úp mặt xuống – tiếng còi liền vang lên.

Ngay khoảnh khắc mà tôi đứng bật đậy và xoay người lại.

“Ha, bọn ngươi chậm chạp quá đấy. Bọntép riu!”

Sid-san đã lao đầu về phía trước.

“Ku, nhanh thật.”

Có một sự khác biệt đáng bận tâm giữa tốc độ phản xạ giữa chúng tôi...

Và ngay khi cậu ấy nhàn nhã nắm lấy cột cờ,

“HAHAA! Tài năng của ta nằm ở một đẳng cấp khác! Bọn rác rưởi tầm thường!” Cậu ấy nói, với nụ cười hung tàn trên mặt.

Tốc độ phản xạ lúc đầu ngay sau khi nghe thấy tiếng còi, cậu ấy bật chạy đầy dẻo dai như rằng cả cơ thể cậu ấy là một cái lò xo vậy... Đúng như mong đợi từ Sid-san.

Tên rác rưởi này, có thể bắt kịp tốc độ của mình đấy ư. Bằng cách nào đó, khả năng thể chất của hắn đã tăng lên đáng kể... Phải chăng hắn bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của thứ quái vật ấy? Hay đây là kết quả hiển nhiên của việc kiên trì rèn luyện?... Nhưng giá nào đi nữa, mình sẽ không để mất cảnh giác.

Và khi beach flag kết thúc,

“L-Lỗi xuất phát, Lỗi xuất phát! Cậu ấy xuất phát sớm hơn 0,1 giây! Phải chứ, mọi người!?”

“À, không, không... Đấy chỉ là tiếng của một con chó thua cuộc đang sủa mà thôi!”

Leia-sensei và Ferris-san lại dây vào một cuộc chiến nảy lửa như thường lệ.

Giống như vẻ là họ đã họ đã thể kể từ khi còn là học sinh... Chẳng phải họ nên hòa hợp với nhau sao?

Sau đó, trân chiến giữa Học Viện Thiên Nhận và Học Viện Băng Vương lại tiếp tục – và kết quả, chúng tôi đã giải quyết bằng việc hòa 10-10.

Dù thế, Leia-sensei và Ferris-san lại mong muốn một trận đấu khác để quết địch xem ai mới là kẻ thắng cuối cùng...

“Chúng ta đang trong một trại hè đã được chờ đợi từ lâu, vậy sao lại không kết thúc việc này vào dịp 『Kiếm Vương Hội』 ngay sau kỳ nghỉ chứ ạ?”

Hội trưởng đã thành công trong việc cứu lấy trại hè bằng cách gợi ý cho họ về 『trận đấu kế tiếp』.

Sau khi hoàn thành xuất sắc ngày đầu tiên ở trại hè chung, chúng tôi trở về phòng riêng của mỗi người.

Sau đó, là ăn tối và cùng nhau, và trò chuyện – chúng tôi đã có một khoảng thời gian rất vui.

“Phù... Vui thật đấy.”

Sau khi chia may mọi người và quay về phòng của mình, tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường và duỗi người

“Cũng đã 10 giờ rồi... Có lẽ mình nên đi ngủ chăng?”

Nếu thức khuya quá, ngày mai tôi lại ngủ gà ngủ gật mất.

Sau khi chuẩn bị ngủ, ngay đúng khoảnh khắc tôi chuẩn bị tắt đèn,

Có tiếng gõ cửa,

Ai đấy nhỉ.. trễ thế này rồi?

“Vâng, ai đấy?”

Ngay khi tôi hỏi thế,

“-Xin lỗi vì làm phiền em lúc này, Allen. Là tôi đây.”

Giọng nói nghiêm nghị của Leia-sensei trả lời.

Ngay khi tôi mở cửa, sensei đứng đấy với hai tay khoanh lại, và một biểu hiện nghiêm túc trên gương mặt.

“Có gì sao ạ, sensei? Muộn thế này rồi?”

“Là về sáng nay – Tôi đến để nói về việc nhóm người đã tấn công Ria.” sensei nói, với một ánh nhìn nghiêm trọng mà tôi chưa từng thấy qua.

“Tôi xin lỗi vì vấn đề giờ giấc, nhưng em có thể đi theo tôi một chút được chứ?”

“...Hiểu rồi ạ.”

Sau tất cả, có vẻ những kẻ lúc sáng, có một lý lịch nào đó rất phiền hà.

Khá là rắc rối, nhưng... Chẳng còn cách nào khác lúc này...

Cô bạn quý giá của tôi, Ria, đang trong vòng nguy hiểm.

Nếu như có gì đó tôi có thể làm – Tôi sẽ làm hết khả năng của mình.