Chúng tôi theo hướng dẫn của Claude san hướng tới tầng đầu tiên của tòa lâu đài.
“-Sâu bọ bẩn thỉu. Đây là phòng của ngươi!” cậu ta nói, dừng trước một căn phòng.
Và,
“Nè, Claude!? Tên cậu ấy không phải sâu bọ bẩn thỉu, là A-L-L-E-N! Tôi đã nhắc cậu bao nhiêu lần rồi!? Tôi sẽ giận đấy!”
Ria giận dữ trách cứ Claude-san.
“T-Thần xin lỗi, Ria-sama. Tuy nhiên, đó là việc thần không thể nghe theo được...”
Cậu ấy nói thế và cúi đầu thật sâu.
Rõ ràng cậu ta sẽ không dừng việc gọi tôi là “sâu bọ bẩn thỉu” cho dù đã được Ria cảnh báo.
Chà, đó không thực sự là vấn đề...
Tôi bị gọi là “Kiếm sĩ thất bại” và bị khinh miệt suốt 3 năm. Nên giờ bị gọi là “sâu bọ bẩn thỉu” cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi lắm.
Tôi chậm rãi mở cánh cửa trước mặt bởi vì tranh cãi với cậu ta là vô nghĩa.
“Ồ... đúng là một căn phòng tốt.”
Căn phòng rộng lớn có cả giường và ghế sofa trông vô cùng xa xỉ.
Nhìn gần hơn, đống hành lý tôi để lại trên máy bay, cũng đã được mang vào.
Đúng như Đức vua đã nói, lúc này họ đối xử với tôi như một vị khách.
Trong khi tôi nhìn quanh, Claude-san ho một tiếng.
“Ta quên không nói điều này - nhưng ta sẽ theo dõi - *Khụ* Ý ta là, ta là người chăm sóc cho ngươi.”
Lúc nãy chắc chắn cậu ấy đã nói là “theo dõi.”
“Ta ở ngay căn phòng đối diện, vậy nên chắc chắn hãy cho ta biết nếu ngươi đi ra ngoài. -Trong trường hợp ngươi không báo cáo với ta... Ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ?”
Nói rồi, cậu chìa thanh kiếm trên thắt lưng ra đầy ẩn ý.
“Tôi sẽ báo cho cậu một tiếng, nên sẽ ổn thôi.”
“Fuun, vậy thì tốt. Nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai đi... Mặc dù, ta đã có thể thấy trước vẻ thất bại xấu xí của ngươi.”
Để lại lời nhận xét cay độc, cậu ta rời khỏi phòng.
“Fuun, Allen nhất định sẽ chiến thắng!”
Ria đầy ủ rũ, vô tình đóng cánh cửa lại.
“R-Ria-sama, tại sao người đóng cửa...? Phòng của người ở tầng trên cùng...”
Claude-san thắc mắc khi mà Ria định ở chung một phòng như thường lệ.
“... À đúng rồi.”
Sự lơ đễnh của Ria xuất hiện đúng cảnh tồi tệ nhất.
“S-Sâu bọ bẩn thỉu... Ngươi đưa Ria-sama vào phòng của mình mỗi ngày...!?”
Đánh hơi thấy mối quan hệ của chúng tôi từ phản ứng của Ria, khuôn mặt cậu ấy trở nên trắng bệch.
Phản ứng của Claude-san...
Tôi không thể để cậu ta xác nhận chuyện đó, dù có là nhầm lẫn đi nữa.
“K-Không thể nào là sự thật! Đ-đúng không, Ria?”
“Ư-Ừ! Như Allen nói đó!”
Trong khi chúng tôi cố gắng để câu chuyện của mình chân thật...
“Kisama, Kisama Kisama Kisama...! Con sâu bẩn thỉu khốn kiếp nhà ngươi..”
Cậu ta nghiến răng với đôi mắt đỏ ngầu, siết chặt nắm đấm.
Và sau đó,
“... Ria-sama, để thần dẫn người về phòng..”
Nỗi tức giận chuyển sang buồn rầu, Claude-san cúi đầu và gọi Ria.
“A-Allen, chúc ngủ ngon. Mai gặp lại cậu!”
“A-Aa, chúc ngủ ngon.”
Bên trong căn phòng sau khi cơn bão đã qua đi, tôi thở dài thườn thượt.
Haaa... Mình đoán thanh danh mình lại tệ hơn nữa rồi...
Tôi chắc rằng Claude-san sẽ kể lại cho Đức vua.
Tôi lần nữa thở dài, ngừng suy nghĩ.
■
Sau đó tôi đánh răng, đi tắm, và chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn đồng hồ, đã là 9 giờ 30.
Còn hơi sớm để lên giường, nhưng...
Ngày mai có trận đấu quan trọng, và mình đã xong việc hôm nay rồi...
Tôi tắt đèn, ngả lưng trên chiếc giường rộng lớn, tôi cảm gác có chút không thoải mái.
“... Đúng nhỉ, hôm nay mình ngủ một mình.”
Ria luôn luôn nằm ngủ ở phía bên trái giường, nên tôi thường vô thức nhường cho cô ấy không gian ngủ quen thuộc.
... Cảm giác hơi lạ lẫm
Ria thường nằm kế bên tôi, trò chuyện về kiếm thuật và bạn bè - khi mà chúng tôi nhận ra, thì đã rơi vào giấc ngủ tự lúc nào.
Vậy nên có hơi cô đơn khi nằm một mình như vầy...
...Hôm nay ngủ sớm vậy
Tôi nhắm mắt, thả lỏng toàn thân.
Tiếng tích tắc của chiếc kim giây đồng hồ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Tôi lắng nghe thứ âm thanh đều đặn, giấc ngủ dần dần bủa vây.
Tiếng côn trùng kêu rả rích ngoài căn phòng.
Chiếc giường êm ái, âm thanh tự nhiên tuyệt vời.
Trong không gian hoàn hảo không thể tốt hơn ấy - tôi cảm thấy một sự thiếu “hài lòng” mãnh liệt.
“... Có vẻ mình chưa vung kiếm đủ rồi.”
Mặc dù hôm nay tôi đã hoàn thành bài tập vung kiếm sáng sớm...
Từ lúc đó, chúng tôi vội vã chuẩn bị cho chuyến đi, lên máy bay tới Vesteria.
Sau đó tôi ăn Ramzac và có cuộc gặp với Đức vua Gris - và giờ nằm trên giường.
Tôi vẫn chưa vung kiếm đủ.
Trái lại, tôi còn chưa thể cầm chắc thanh kiếm của mình một cách chuẩn mực ấy chứ.
Nhưng mình đã tắm rồi...
Nếu tôi vung kiếm bây giờ và tắm lần nữa, tôi sẽ gặp tình trạng thiếu ngủ.
“Nhưng... không thể chịu được.”
Một khi tôi bắt đầu muốn vung kiếm thì tôi khó thể nào thoát khỏi ham muốn ấy lắm.
Tôi ngồi dậy, nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ đúng mười giờ.
Đúng như dự đoán, không còn nhiều thời gian.
… Ổn thôi. Chỉ vung kiếm một chút rồi đi tắm ngay
Thời lượng ngủ sẽ bị rút ngắn, nhưng chất lượng sẽ tăng lên khi tôi vung kiếm - điều đó không thành vấn đề.
“Được rồi, đi thôi!”
Tôi ngay lập tức thay bộ đồ ngủ sang đồng phục Học viện Thiên Nhận và sẵn sàng.
“Giờ, báo một tiếng cho Claude-san đã.”
Tôi rời khỏi phòng và đứng trước căn phòng ngay đối diện, và gõ cửa.
Tuy nhiên, không có phản hồi nào đáp lại.
“Claude-san? Cậu có đó không?”
Lần này tôi gõ cửa mạnh hơn, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
“Có chút rắc rối...”
Tôi không thể ra ngoài vung kiếm được nếu không được sự cho phép của cậu ấy.
Có khi nào, cậu ấy ngủ rồi không...?
Khi tôi xoay nắm cửa, cánh cửa mở ra không tiếng động.
Rõ ràng là nó không khóa.
“Claude-san, tớ vào nhé.”
Để đề phòng, tôi gọi lớn rồi mới đặt chân vào phòng.
Có một nguồn sáng trong căn phòng, cách bài trí vật dụng trong nhà y hệt phòng của tôi.
Và sau đó,
“Fuun, fufuun, fuun, fufuun”
Từ phía sau căn phòng, tôi nghe thấy tiếng ngân nga nhẹ nhàng cùng âm thanh vòi hoa sen.
Cậu ấy hình như đang tắm.
Hiểu rồi, đó là lý do cậu ấy không nghe thấy tiếng gõ cửa
Trong trường hợp đó, hãy quay lại sau mười phút nữa vậy.
Nếu cậu ấy biết tôi đã vào phòng mà không được cho phép, nó sẽ lại biến thành rắc rối mất.
Khi tôi thu nhỏ tiếng bước chân và hướng về lối ra - tiếng vòi hoa sen dừng lại và tấm rèm được vén lên.
… Căn thời gian tệ vậy.
Nếu tôi lao ra khỏi phòng ngay bây giờ, tôi có thể bị nhầm lẫn với một tên trộm nếu làm không tốt.
Trong trường hợp đó, tôi nên ở lại và thành thật nói rõ lý do mình ở đây thì hơn.
Khi tôi đang đứng giữa căn phòng, Claude-san tồng ngồng bước ra.
Tôi thấy nghi ngờ chính đôi mắt mình.
“... C-Claude-san!?”
“... Ế?”
Claude-san, không mảnh vải che thân, sở hữu một thân hình mảnh mai đáng kinh ngạc.
Hơn hết là, ở vùng ngực, xuất hiện đôi gò bồng đảo lớn biểu tượng của sự nữ tính.
“...N-Ngực của cậu?”
“Ki-Kisama, tại sao cậu...!?”
Và rồi cặp má của cậu ấy, không, là “cô ấy” trở nên đỏ ửng.
***
Tranh's Note: Kisama - Mình ko biết nghĩa của từ này, nhưng theo một gêm mình chơi thì nó có nghĩa là hiệp sĩ (nghe cực kỳ thân mật). Bên Eng giữ nguyên nên mình cũng giữ nguyên.