Gương mặt Claude-san nhuộm màu đỏ chót.
“Đ-Đừng có nhìn!”
Cô ấy hét lên, khoanh đôi tay che lấy trước ngực.
“X-Xin lỗi...!”
Tôi hoàn hồn và lập tức quay người.
Cùng lúc đó cô ấy chạy vào phòng tắm và kéo chiếc rèm đóng lại một cách thô bạo.
Claude-san là... một người phụ nữ...!?
Tôi lầm tưởng cô ấy là đàn ông bởi vẻ bề ngoài và tông giọng.
Trong khi tôi làm dịu trái tim đang đập của mình lại bằng một hơi thở sâu, tôi nghe thấy tiếng nói run rẩy của cô ấy phía sau tấm màn.
“Ki-Ki-Kisama...! Tại sao ngươi ở trong phòng của ta...!? Ban đêm đột nhập vào phòng của nữ giới ư!? Ta hiểu rồi, đó là cách ngươi đã xâm chiếm Ria-sama phải không!?”
“Kh-Không! Điều đó không đúng!”
Hiểu lầm thật sự trầm trọng rồi.
Tôi nhanh chóng phủ nhận ngay tức khắc.
“Vậy tại sao ngươi lại ở trong phòng của ta? Tùy thuộc vào câu trả lời mà ta sẽ giao nộp ngươi cho Thánh Kị Sĩ.”
“Thì, tôi vốn định đi tập vung kiếm, nên tôi nghĩ mình cần báo cho Claude-san! Nhưng tôi đã gõ cửa mấy lần và không có tiếng trả lời, khi đó tôi bèn xoay nắm cửa, nó liền mở ra.”
“-Và ngươi vào phòng một cô gái mà không có sự cho phép?”
… Thật thô lỗ khi nói với một người phụ nữ là “Tôi đã tưởng cô là đàn ông.”
Ngay cả tôi cũng hiểu điều đó.
“... Tôi xin lỗi.”
Để tránh làm tổn thương cảm xúc của cổ, tôi quyết định xin lỗi.
“...”
“...”
Claude-san không nói gì nữa, một bầu không khí tĩnh lặng khó xử bao trùm căn phòng.
Tiếng giọt nước nhỏ trong phòng tắm vang rõ mồn một.
Một lúc sau, cô ấy chậm rãi nói.
“... Chịu trách nhiệm đi.”
“Trách nhiệm...?”
“Ngươi đã thấy một phụ nữ khỏa thân... Là đấng nam nhi, chỉ có một cách chịu trách nhiệm thôi...”
“Ý-Ý cậu là?”
“Aa, nếu ngươi là đàn ông thì chấp nhận số phận đi...” Claude-san nói, và ném thứ gì đó từ sau tấm rèm.
Nó va chạm với sàn nhà và kêu lên leng keeng.
“Đây là...?”
“Đó là dao găm phòng thân. Giờ, thực hiện seppuku đi.”
“Se-Seppuku...!?”
Tôi thực sự rất có lỗi khi thấy cậu khỏa thân.
Nhưng, không phải seppuku thì có hơi quá sao?
“N-Ngươi đã thấy cơ thể trần truồng của một trinh nữ đấy! Điều đó là hiển nhiên rồi! Chuộc tội bằng mạng sống của mình! Rồi ta sẽ tha thứ cho!”
“Không, ừm.... chuộc tội bằng mạng sống có hơi...”
“Không có lý sự gì ở đây hết! Nhanh nào, rạch bụng đi! Ta sắp bị cảm lạnh rồi đó!”
Cô ấy hét lên với giọng the thé.
… Lần này đúng là lỗi của tôi khi đã nhầm lẫn Claude-san với một người con trai
Tôi hoàn toàn có lỗi vì đã làm nhục cô ấy.
Nhưng, tôi chưa thể chết ở nơi này được.
“... Th-Thứ lỗi cho tôi!”
Và tôi nhanh chóng lao ra khỏi phòng.
“Hả? Này, khoan!”
Tôi quay lại phòng của mình ở ngay phía đối diện, lấy một cái ghế cùng cái bàn nhỏ chặn cửa lại.
Ngày mai sẽ có trận đấu hết sức quan trọng với tôi và Ria.
Tôi không thể trải qua cả đêm mà không chợp mắt tẹo nào được.
“Yoshi... Với ngần này chướng ngại, Claude-san sẽ không thể đột nhập một cách âm thầm được...”
Nếu cô ấy cố gắng mở cửa bằng vũ lực, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động lớn và tôi sẽ lập tức tỉnh dậy.
Nói cách khác, cô ấy không thể tấn công tôi trong khi ngủ được.
Với cái này... Mình có thể ngủ yên chút được rồi
Thế nên tôi ngả lưng xuống giường, tập trung dây thần kinh về phía cửa ra vào.
---
Sáng hôm sau.
“Chào buổi sáng Allen... Cậu ổn chứ? Mắt cậu thành mắt gấu trúc rồi kìa.”
Ria tới đây để đánh thức tôi dậy, cô ấy vừa nói vừa nhìn vào gương mặt tôi.
“Aa. Chào buổi sáng Ria... Tối qua tớ hơi khó ngủ chút.”
Tới tận cùng, tôi vẫn lo sợ cuộc đột kích ban đêm của Claude-san, và tôi thậm chí không thể chợp mắt một tẹo nào.
“Cơ mà, thức cả đêm một lần không ảnh hưởng nhiều đến tớ đâu. Nên đừng lo lắng.”
Chuỗi kỉ lục mất ngủ dài nhất của tôi là 35 ngày.
Tại vòng lặp cuối cùng ở Nhà ngục Thời gian - kỉ lục đã được ghi lại khi tôi toàn tâm toàn ý muốn chém đứt thế giới đó.
Vì thế, sự thật là, thức trắng đêm nay, chẳng phải vấn đề.
“Vậy sao? Được thôi, nhưng mà... đừng cố quá nhé.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Trong khi chúng tôi đang chuyện trò ở hành lang, cánh cửa đối diện phòng tôi cũng chầm chậm mở ra, và Claude-san xuất hiện.
“... Buổi sáng tốt lành, Ria-sama.”
“Chào buổi sáng Claude-… Ế? Cậu cũng mất ngủ hả?”
Nhìn kĩ hơn, đúng là có những quầng thâm dưới mắt.
“Vâng ạ. Tôi đã hơi “xúc động” và không tài nào ngủ được."
Cô ấy có lẽ không ngủ được vì giận dữ.
“Hơn hết, đã đến giờ ăn sáng rồi ạ, thưa Ria-sama. Làm ơn theo lối này. Cậu nữa. Đi theo tôi, con sâu biến thái bẩn thỉu.”
Nói rồi, Claude-san lườm tôi và bắt đầu bước đi.
Sâu bọ biến thái bẩn thỉu...
Rõ ràng nhờ vào sự việc ngày hôm qua, mà tôi giờ đây đã bị hạ bậc từ “sâu bọ” xuống thành “sâu bọ biến thái” rồi.
■
Sau đó, chúng tôi ăn sáng ở nhà ăn và lên xe ngựa hướng tới Đại Đấu Trường.
“Ồ, thật tuyệt vời...”
Một trong những điểm thu hút của Vesteria theo lời của Ria khi chúng tôi còn trên máy bay, chính là Đại Đấu Trường.
Một đấu trường hình tròn khổng lồ, xây dựng bằng những hòn đá tảng.
Mặc dù công trình đã bị xuống cấp một chút do sương gió, nhưng vẫn toát ra tính lịch sử cùng sức mạnh.
“Không còn nhiều thời gian đến lúc trận đấu bắt đầu nữa, nhanh chân theo tôi nào.”
Tôi đi theo Claude-san đang rảo bước, và đặt chân vào phòng chờ cho thí sinh.
Trong căn phòng, hiện diện đa dạng các loại vũ khí, như kiếm, rìu, thương, và vô số đạn dược của các loại vũ khí khác.
“Theo quy định thì vũ khí bị cấm đem vào đấu trường. Vì vậy ngươi phải mang vũ khí được chuẩn bị bởi đấu trường.”
“Hiểu rồi.”
Nó có vẻ được cân nhắc để cho thấy thắng hay bại không phụ thuộc vào chất lượng của vũ khí.
“Yoshi! Tớ sẽ tìm một thanh kiếm lý tưởng cho Allen!”
Rồi Ria bước tới khu vực có hàng loạt thanh gươm được xếp dọc.
… Cậu ấy sẽ không thể nghe thấy bọn mình từ khoảng cách đó.
Tôi liền không bỏ lỡ cơ hội và thì thầm với Claude-san.
“Ừm, Claude-san... Về ngày hôm qua...”
“... Muốn cái gì hả, đồ sâu bọ biến thái.”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén như thể trông vào một con sâu.
“Thì, tôi thành thật xin lỗi.”
“Ngươi sẽ không thoát khỏi dễ dàng sau khi đã nhìn thấy cơ thể của ta đâu.”
Nói rồi, cổ bước đi trong bực bội.
Cô ấy không chấp nhận lời xin lỗi của tôi... Đúng như dự đoán, việc hàn gắn mối quan hệ này quả là vô vọng.
Và giọng điệu vừa rồi...
Rõ ràng một dạng tấn công nào đó sẽ ập tới sau vụ này.
Haa... Tại sao chuyện này cứ xảy đến với mình vậy...
Tôi rũ vai thở dài,
“Nè Allen! Cậu nghĩ sao về cái này?”
Ria, chạy đến chỗ tôi trong khi giơ lên một thanh kiếm.
“Cái này... nhất định là một thanh kiếm tốt.”
Chuôi bao quanh sống kiếm tuyệt đẹp và độ dài lưỡi kiếm cũng vừa phải.
Và cầm nó trên tay cảm giác không tệ với tôi.
“Cám ơn Ria. Tớ sẽ lấy nó.”
“Ừ! Tớ sẽ cổ vũ cho cậu, cố lên!”
Ngay khi tôi nhận thanh kiếm từ cô ấy thì tiếng thông báo trực tiếp vang lên.
“-Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã chờ! Đại Đấu Trường sẽ được bắt đầu ngay bây giờ! Tất cả các trận đấu trong lịch trình đều bị hủy bỏ hôm nay – thay vào đó, một bữa tiệc đặc biệt sẽ được diễn ra!”
Khoảnh khắc đó, khán đài vỡ òa trong tiếng cổ vũ.
Tôi không thể thấy khán giả từ đây, nhưng chắc chắn có rất đông người đến xem.
“Đầu tiên, Cổng phía Tây! Tên lừa đảo tồi tệ nhất trong tồi tệ, kẻ đã dám nhe nanh vuốt chạm vào Ria-sama! Allen Rodoreeeee!”
Tôi nhận được những lời bình luận ác ý từ bình luận viên và đi từ phòng chờ lên sàn đấu.
“Đầu hàng đi! Tên rác rưởi!”
“Sao mày dám động vào Ria-sama của chúng ta hả?”
“Một thằng lừa đảo chỉ biết nói mồm thôi! Đừng hòng nghĩ mày sẽ an toàn về nhà gặp mẹ hôm nay!”
Những tiếng la ó và phản đối trút xuống đầu tôi dữ dội như mưa.
Nhìn kĩ, thì khán giả hầu hết là các vệ binh từ Lâu Đài Vesteria – nói cách khác, là tập hợp những kẻ dưới quyền Gris Bệ hạ.
Cảm giác này thật là hoài niệm...
Khi tôi còn ở Học viện Kiếm thuật Gran, lúc nào cũng như thế này cả.
Ai ai cũng ghét tôi
Ai ai cũng muốn tôi thua cuộc.
Ai ai cũng cười vào thất bại của tôi.
Cuộc sống với chuỗi ngày khó khăn và đau khổ.
Nhưng giờ đã khác rồi.
“Cố lên Allen!”
Giọng nói của Ria chạm tới tai tôi.
Tôi - đã không còn đơn độc.
“Và Cổng phía Đông! Nếu các bạn có công việc cần sức mạnh, hãy giao cho anh ấy! Cánh tay tuyệt vời nhất Vesteria – Galius Lumberduck!”
Thông báo kết thúc.
“Ughaaahhhhhhhhh!”
Một người đàn ông đầu trọc, cao hai mét hơn nhảy lên sân.
Râu mọc lởm chởm quanh cằm.
Một vết sẹo do kiếm chém chạy dọc má phải.
Thân hình lực lưỡng.
Trên tay phải anh ta là một thanh gậy sắt dài cũng phải tới một mét.
Nhìn kiểu gì, chúng ta chả có nét gì là bằng tuổi nhau cả.
Và sau đó,
“N-Này! Nhìn kiểu gì, hắn ta cũng đâu cùng độ tuổi với Allen!”
Ria nhảy lên sân đấu, cất cao giọng và nhìn chằm chằm vào Gris Bệ Hạ đang ngồi ở khán đài đặc biệt.
Còn người đàn ông đã nghe thấy Ria,
“Hehe, chính xác là tôi sẽ được 20 tuổi vào ngày mai,… cho nên, hôm nay tôi vẫn là thanh thiếu niên nha, Ria-sama!”
Galius-san nói với nụ cười nham hiểm.
Mặc dù suýt sao, nhưng đúng là anh ta cùng nhóm tuổi với tôi thật.
“Đ-Đó là chơi chữ! Không công bằng!”
“Xin thứ lỗi, Ria-sama. Nhưng Bệ hạ đã nói là không vấn đề - vì vậy tôi sẽ tiếp tục!”
Anh ta đặt thanh gậy sắt lên vai.
“Cái đó...”
Tôi mỉm cười trấn an cô ấy.
“Không sao đâu Ria. Tớ nhất định sẽ chiến thắng mà!”
“Allen... Okay, tớ tin tưởng vào cậu!”
Cô ấy rời sân đấu, tôi và Galius-san mặt đối mặt, bình luận viên trực tiếp cất lời.
“Giờ thì, hai bên đã sẵn sàng chưa nào?! Vậy, trận đấu đầu tiên - BẮT ĐẦU!”
Ngay khi tiếng ra hiệu vang lên, Galius-san đã thu hẹp khoảng cách với chuyển động nhanh đến bất ngờ.
“Chiến thắng sẽ đến với ai di chuyển đầu tiên! ORAAAAAA!”
Và anh ta vung thanh gậy sắt lớn xuống sau khi đã giơ cao quá đầu.
Một đòn cực mạnh kết hợp cả tốc độ lẫn sức mạnh.
“Allen, né mau!”
Tôi nghe thấy tiếng Ria thét lên.
… Mình thích dành thời gian mỗi ngày cùng Ria
Tôi yêu khoảng thời gian cùng cô ấy ở Học viện Thiên Nhận.
Tôi sẽ không để nó kết thúc ở nơi này.
Vậy nên hôm nay - chỉ hôm nay thôi, tôi tuyệt đối không thể thua.
Bất kể đối thủ mạnh mẽ ra sao, ta sẽ chiến thắng!
Giây phút đó, một cỗ sức mạnh bí ẩn trào lên từ sâu trong cơ thể của tôi.
Và,
“-HA!”
Tôi quét một đường, dễ dàng cắt thanh gậy sắt của Galius-san làm đôi.
“Hả!? Hưựựự...!?”
Cú quét mạnh mẽ đập thẳng vào phần thân của anh ta, và anh ta bay va vào bức tường đấu trường - đổ gục với đôi mắt trợn ngược ra sau đầu.
Trước tình tiết phát triển không thể đoán trước này, toàn bộ mọi người trong Đại Đấu Trường rơi vào im lặng.
Và sau một vài giây, bình luận viên mới công bố kết quả.
“Galius Lumberduck không thể tiếp tục thi đấu! Allen Rodore là người chiến thắng!”
Lúc này toàn khán đài trở nên ồn ào.
“Cú đánh đó, tao không thể nhìn được!”
“Thế này là sao? Bệ Hạ nói nó chỉ được cái mồm mà...”
“O-Oioioi... Chuyện gì với thằng này vậy... Không phải nó mạnh một cách quá đáng sao!?”
Khi tôi ngẫu nhiên ngước nhìn lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Bệ Hạ Gris, người đang nghiến răng ken két trên chỗ ngồi đặc biệt.
“Gừ... Allen Rodore...!”
“... Hôm nay - Tôi cảm thấy hơi bị mạnh nha!”
Thế là, tôi hạ gục Galius-san chỉ với một đòn, với sức mạnh đang trào dâng từ sâu trong cơ thể - tôi bước vào trận đấu thứ hai.
Vịt gỗ :v