Ria đã rủ tôi, nên chúng tôi quyết định đi hẹn hò quanh Vesteria ngày hôm nay.
Thời gian là một giờ chiều.
Chúng tôi vẫn chưa ăn chút nào, nên quyết định đi loanh quanh các gian hàng, vừa thử đồ ăn vừa ngắm cảnh.
“Ô, nhìn kìa Allen! Cà chua Bơ đang giảm giá! Ta đi thử đi!”
Ria nhanh chóng tìm thấy món mình muốn, chỉ vào một trong những gian hàng.
“Fufu. Được, đi thôi.”
“Tuyệt!”
Tôi vừa gật đầu, cô ấy đã cười tươi như hoa nở mà chạy đến chỗ bán hàng.
“Xin lỗi, cho cháu hai phần cà chua bơ ạ!”
“Có ngay có ngay! Ồ, chẳng phải Ria-sama đây sao?”
Chủ gian hàng là một người phụ nữ mặc áo choàng xanh, to-như-gấu.
Bác ấy chỉ nhỏ người hơn Paula-san một chút thôi.
Nói cách khác, bác rất là cao to.
Và rồi người phụ nữ to-như-gấu ấy,
“Ôi chao? Anh chàng quyến rũ đằng kia... là bạn trai cháu hả?”
Bác ấy hỏi với nụ cười trên môi.
“Ư-Ừmm...”
Tôi không biết đáp lại sao cho đúng.
Mình nên trả lời như thế nào đây...?
Hiện tại, do sự hiểu lầm của Gris Bệ hạ, chúng tôi đang được cho là người yêu.
Nhưng đó là câu chuyện được trao đổi giữa chúng tôi và Đức vua.
Mối quan hệ yêu đương với công chúa... tôi không nghĩ đó là điều nên lan truyền rộng rãi...
Và trong khi tôi còn đang nghĩ cách trả lời,
“E-Ehehe... vâng, là vậy ạ...”
Ria đỏ mặt đáp lời.
“Kuh, Ria-sama bé nhỏ trưởng thành thật nhanh a... Dù sao, đây cũng là một ngày vui vẻ! Được, bác sẽ thêm một phần coi như khuyến mãi.”
“Cảm ơn bác rất nhiều!”
Sau đó, chúng tôi nhận cà chua bơ và rời đi.
“Mình thật sự nói ra rồi...”
“Cậu ổn không vậy?”
“U-Un! Tớ ổn... Tất nhiên rồi!”
Sau đó chúng tôi tiếp tục ghé thăm các gian hàng và thử rất nhiều món
“Vả lại... hăm! Ông ấy ích kỷ kêu chúng ta tới đây... Nn-! Và khi công chuyện đã xong xuôi, ông lại ích kỷ bảo chúng ta quay về...! Phụ thân đúng là ích kỷ mà! Mồ... Cái này ngon quá đi, Allen!”
Vừa ăn cây kem dâu, Ria vừa thể hiện lẫn lộn sự bất mãn của mình với Đức vua Gris lẫn sự ấn tượng với que kem.
“Aa, ngon thật. Ừm... Và cậu biết đấy, nếu chúng ta ở lại quá lâu, Gris Bệ hạ có thể đổi ý không biết chừng? Tùy vào cách nhìn nhận thế nào, ngày mai ta rời đi không hẳn là ý tưởng tồi đâu, phải không?”
Tôi cẩn thận trả lời từng câu hỏi của cô ấy.
“Chuyện đó... có khả năng... Ừ, ta nhất định sẽ về nhà ngày mai!”
Ria dường như đã bị thuyết phục liền gật đầu.
Cứ thế, chúng tôi tận hưởng trọn vẹn những khoảnh khắc đi ăn cùng nhau và dạo phố.
“A, cuối cùng cũng thấy rồi. Đây là một trong những địa điểm hút khách nhất của chúng tớ - Bảo tàng Quốc gia Vesteria!”
Cô ấy chỉ vào tòa nhà lớn có thể nhìn thấy từ xa.
“... Ồ, lớn thật đấy.”
Bảo tàng Quốc gia Vesteria.
Phong cách kiến trúc của nó gợi về một ngôi đền.
Nó cao khoảng ba tầng, nhưng rất dài.
Xét cơ bản về diện tích thì nó còn rộng hơn cả Lâu đài Vesteria.
“Ta vào thôi nhỉ?”
“Ừ.”
Có vẻ không mất phí vào cửa, nên chúng tôi đi thẳng qua cửa trước.
Có rất nhiều du khách ở bên trong, nhưng mà...
Ngay từ ban đầu, bản thân bảo tàng đã rất lớn, nên không có chút chen chúc, áp lực nào.
Nếu đúng là vậy, chúng tôi có thể từ từ quan sát các hiện vật.
“Một “bảo tàng” à... Đây là lần đầu tiên tớ tới chỗ như này đấy...”
“Hế, vậy sao... Được rồi! Thế thì, để Ria-sensei này giới thiệu các hiện vật cho Allen nhé!”
“Fufu. Thế ư, cám ơn cô giáo.”
Tôi cùng Ria đi xung quanh chiêm ngưỡng các hiện vật.
Bộ xương của người khổng lồ được cho là từng tồn tại rất lâu về trước.
Một bức tượng tạc bằng đá của vị Anh hùng Huyền thoại của Vesteria – Gran Vesteria.
Đúng như cái tên, đó chính là tổ tiên của Ria - thủy tổ của gia tộc Vesteria. Truyền thuyết kể rằng ông đã tiêu diệt con ác long từng khiến cả vương quốc chìm trong sợ hãi và kinh hoàng.
Những bức họa lịch sử nổi tiếng.
Nếu tôi nhớ chính xác, tôi từng thấy chúng trong sách giáo khoa rồi.
“-Thực ra, bức tranh kì lạ này được cho là được vẽ khi ông họa sĩ Henry bịt mắt. Nên cậu thấy đấy, nền bức tranh pha trộn rất nhiều màu sắc, phải không?”
“Hừm, đúng vậy thật...”
Ria đã được giáo dục từ rất sớm, và có lượng kiến thức phong phú về hội họa.
Không quá sơ sài nhưng cũng không hề đi sâu vào chi tiết - cô ấy cung cấp cho tôi những chú giải phù hợp, nên tôi đã học được nhiều thứ. Có lẽ cô ấy dựa trên sở thích của tôi mà điều chỉnh thông tin cần thiết.
Trong lúc đi quanh viện bảo tàng, ghé thăm các hiện vật,
“...”
Một bức tranh tường thú vị thu hút sự chú ý của tôi.
Trên đó khắc họa tổng cộng bảy con thú, như là rồng và sói... Đó là một bức họa ẩn chứa sức quyến rũ bí ẩn.
Hơi kì lạ là không có ai dừng lại để xem bức tranh này, mặc dù nó được trưng bày ở trung tâm đại sảnh.
“Ria ơi. Tác phẩm nghệ thuật này là thế nào?”
“À, cái này... Người vẽ, năm sáng tác, nơi sáng tác - tất cả đều là dấu hỏi. “Bức tranh tường bí ẩn” theo đúng nghĩa đen.”
“B-Bức tranh tường bí ẩn...”
“Đúng vậy. Mặc dù nó không hội tụ đủ tiêu chuẩn để được đặt ở đây, nhưng vì lý do nào đó mà nó được trưng bày một thời gian dài rồi. Hồi trước tớ thi thoảng có hỏi vua cha rằng tại sao ông lại trưng bày bức tranh không ai nhìn tại một vị trí tốt như vậy?... nhưng ông chỉ né tránh.”
Ria nhún vai.
“Hế... Có khi đây là tác phẩm yêu thích của Đức vua Gris.”
“Chà, chắc không phải trường hợp đó rồi. Vài lần khi tớ đi cùng ông tới đây trong cuộc thanh tra... Khi đó, ông luôn luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh này.”
“R-Ra vậy... Quả là bức tranh bí ẩn.”
Chúng tôi tiếp tục tận hưởng cuộc triển lãm, tới tận khi xế chiều chúng tôi mới rời bảo tàng.
“Fuu-…"
“Nn-…"
Chúng tôi đã ở trong nhà một thời gian dài, nên cả hai đều vươn vai cùng lúc.
“Phù, cảm ơn cậu Ria. Nhờ cậu mà tớ đã rất vui.”
“Fufu. Rất hân hạnh.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên nụ cười của cô ấy, trông thật đẹp.
“G-Giờ... Trời bắt đầu tối rồi. Ta về chứ?”
“Ah, chờ một chút. Còn một nơi cuối cùng tớ muốn đến nữa... Có được không?”
“Ồ, cậu sẽ đưa tớ đến nơi nào tiếp đây?”
“Cái đó, tất nhiên là - “Đồi Hi Vọng.”
***
Với Ria dẫn đường, chúng tôi đi xuyên thẳng qua thủ đô Arlond.
Sau khi bước đi trên con đường bằng phẳng rồi trèo lên một con dốc nhẹ - chúng tôi đã đến nơi, Đồi Hi Vọng.
“Fuu, ra đây là nơi ấy...”
Rất nhiều người tụ tập xung quanh dù mặt trời đã lặn.
“Ở đây, Allen!”
“Aa.”
Tôi nghe tiếng Ria gọi và đi tới mép đồi.
“...”
Tôi câm nín trước cảnh tượng đẹp đẽ đang trải dài trước mắt.
“... Thật đẹp, phải không?”
“... Aa, đây là lần đầu tiên tớ được chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt vời như vậy.”
Vô số ánh sáng bừng tỉnh trong đêm tối.
Ánh đèn huỳnh quang từ các quầy hàng, ánh đèn lồng của người dân đi trên đại lộ, đang chuyển động tựa như sinh vật sống.
Cái này khác với vẻ đẹp tự nhiên... Mình có thể gọi là “đẹp như tranh vẽ” nhỉ?
Và trong khi chúng tôi đang tận hưởng cảnh đẹp,
“-Cảm ơn cậu.”
Ria đột nhiên cảm ơn tôi.
“Ế?”
“Tớ rất vui vì Allen đã chiến đấu vì tớ. Nhờ Allen mà tớ có thể tiếp tục được sống cùng cậu. Nên là - cảm ơn cậu nhé!”
“À, không cần khách sáo đâu.”
… Nhìn lại, ba ngày vừa qua thật sự bận rộn.
Khi tôi tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi sau buổi trại hè thì lại bị tấn công đột ngột bởi Claude-san, và ngày hôm sau tôi đã tới Vesteria rồi.
Ngày hôm đó, tôi gặp gỡ Đức vua Gris ngay sau bữa ăn trưa. Trận đấu ở Đại Đấu Trường được quyết định, và nửa đêm thì... Claude-san khỏa thân... Thôi quên cái phần đó đi.
Và hôm nay - Tôi và Ria đã trau dồi thêm về kiếm thuật Học viện Thiên Nhận bằng cách đánh bại ba kiếm sĩ do Đức vua đưa ra.
Mình thật sự mong được nghỉ ngơi sớm...
Tôi thấy mệt mỏi về tinh thần nhiều hơn là thể xác.
Khi tôi đang nghĩ vậy,
“Cha tớ... cậu nghĩ sao về ông ấy?”
Ria hỏi một câu hỏi khá khó trả lời.
“Ê-Ể...?”
Ông ấy là một người “cá tính,” nhưng tổng kết thì chỉ có một từ thôi.
“Để xem... Ngài ấy là một người quan tâm rất nhiều đến Ria.”
“Ahaha, đúng vậy. Mặc dù thỉnh thoảng cha làm quá lên...”
“Ừ, tớ không có dị nghị gì về chuyện đó.”
Ở một nơi đông người như vậy, tôi hơi lưỡng lự khi nói xấu Đức vua.
Rồi, khi hai chúng tôi chiêm ngưỡng cảnh đẹp - Ria bắt đầu nói nhỏ.
“Cậu biết đấy... Thực ra mẫu thân tớ... đã qua đời ngay sau khi hạ sinh tớ...”
“Vậy... ư...”
Tôi bất ngờ về cuộc đối thoại nặng nề này, nhưng vẫn cố gắng đáp lời.
“Ừ... Mẹ tớ vốn đã yếu ớt và không thể chịu đựng được gánh nặng khi sinh... Đó là lý do tại sao tớ chỉ biết gương mặt của mẹ qua những bức ảnh... Cha nói bà là một người mạnh mẽ và luôn vui tươi.”
“... Tớ hiểu.”
“Tớ nghe điều này từ một người đã phục vụ gia đình từ lâu... Có vẻ cha tớ, đã lập lời thề với mẹ ngay sau khi bà ấy qua đời rằng “Anh nhất định sẽ bảo vệ đứa con của chúng ta!”... Tớ nghĩ đó là lý do ông quan tâm tớ nhiều đến vậy.”
“... Tớ hiểu.”
Vị hoàng hậu quá cố - nên ông đành dồn hết tình yêu cho Ria.
Trong trường hợp đó, cũng có lý khi ông yêu Ria đến thế.
“Mặc dù lần này - một trăm phần trăm là lỗi của cha khi ông “ra tay” với kiếm của Allen... Nhưng đó cũng là do ông coi trọng tớ quá nhiều... Thế nên... Tớ không muốn Allen ghét cha...”
“Aa, tớ hiểu mà.”
Ria là một cô gái biết nghĩ về gia đình.
“Cảm ơn cậu... và xin lỗi... vì đột nhiên nói tới chuyện buồn...”
“Không sao, đừng lo về điều đó.”
Khi tôi đáp lại lịch sự, Ria lại thì thầm lời cảm ơn một lần nữa.
“... Tớ không biết tại sao, nhưng... chỉ là tớ muốn Allen biết... Nó hơi nặng nề, phải không?”
“Không, không phải đâu. Tớ rất vui vì được biết thêm về Ria.”
Và tôi bắt đầu nói về bản thân,
Nó hơi khác với việc “đáp lễ.”
Tôi cũng muốn Ria biết thêm về tôi.
“... Tớ cũng vậy.”
“Ể?”
“Trong trường hợp của tớ, tớ không có cha. Ông ấy đã mất vì bệnh dịch ngay sau khi tớ được sinh ra.”
“... Vậy sao.”
Ria trông hơi bất ngờ và nhìn tôi.
“Mẹ đơn thân nuôi nấng tớ đến tận giờ. Bà ấy làm việc chăm chỉ mỗi ngày... và tớ vô cùng biết ơn.”
“Ra vậy... Tớ dám chắc bà ấy là một người mạnh mẽ.”
“Aa, tớ kính trọng bà.”
Sau khi tôi kết thúc trò chuyện, Ria nói với tôi.
“... Lần tới tớ muốn gặp mẹ của Allen.”
“Tớ rất sẵn lòng nhưng... Tớ cá là cậu sẽ bất ngờ vì nó nằm ở vùng nông thôn đấy. Ở nơi đó gia súc còn nhiều hơn con người.”
“Fufu, không sao. Đó là nơi Allen sinh ra và lớn lên mà, chắc chắn đó là một nơi tuyệt vời.”
“Tớ mừng vì Ria hứng thú với nó.”
Sau đó,
“...”
“...”
Chỉ còn lại sự lặng im giữa hai chúng tôi. Tuy nhiên, nó không ngột ngạt chút nào.
Một sự yên lặng ấm áp và dịu dàng - để chúng tôi hiểu thêm về nhau.
Sau vài phút.
“... Nè, Allen. Vì chúng ta đã ở đây rồi, làm một điều ước thì sao nhỉ?”
Ria đưa ra lời đề nghị.
“Điều ước...? À... nói tới đó, Đồi Hi vọng được cho là sẽ biến mọi điều ước thành sự thật nhỉ?”
Tôi nhớ Ria đã nhắc đến chuyện này trên chuyến bay từ Học viện Thiên Nhận tới Vương quốc Vesteria.
“Đúng vậy. Nhìn kìa, cậu có thấy cây đại thụ đằng kia không?”
“Ừm... Aa, cái đó.”
Tại nơi Ria chỉ đến, có một cái cây lớn, cao đến nỗi không nhìn thấy ngọn.
“Cái cây đó được cho là đã sống hàng trăm triệu năm rồi... Tớ không rõ có thật hay không nữa.”
“Hế, vậy sao...”
Trăm triệu năm... à.
Cái cây đó, hẳn... cũng đã trải qua thời gian khó khăn...
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận một sự đồng cảm sâu sắc với cái cây.
“Thế nên, nếu như cậu đặt tay dưới cái cây và nghĩ về những gì mình muốn từ tận đáy lòng - bất cứ điều ước nào cũng sẽ biến thành sự thật.”
“Hế, nghe tuyệt đấy. Ta thử đi.”
“Un!”
Chúng tôi đi tới gốc cây.
Và chúng tôi nhìn nhau - nhẹ nhàng cùng đặt tay lên và nguyện cầu điều ước trong tim.
-Mong con được ở bên Ria mãi mãi.
-Mong con được ở bên Allen mãi mãi.
Sau khi ước xong, chúng tôi mở mắt và lặng yên quay về điểm ban đầu.
“Nè...”
“Hử?”
“Cậu ước điều gì vậy, Allen?”
“Hmm- xem nào... Nếu như tớ phải nói... thì tớ sẽ rất vui nếu Ria cũng ước điều tương tự.”
Khi nghe thấy câu trả lời, Ria mỉm cười hạnh phúc.
“Fufu... Có lẽ, cuối cùng chúng ta lại ước chung một điều đấy.”
Và đó là cách tôi và Ria trải qua ngày cuối cùng ở Vesteria.
***
End Vol 2!
Lời của Tranh: Phù, sau một năm trời, cuối cùng cũng hoàn thành vol 2 a~ Cám ơn những ai đã theo dõi đến tận bây giờ. Và như đợt trước Tranh có nói, tui từ giờ sẽ không làm bộ này nữa (gánh nặng của sếp tổng lại thêm dày a :)). Cám ơn mọi người lần 2 nhé!
Nhớ hóng bom (◠‿◕).
Say mê cuồng nhiệt mới vậy đó...