Một ngày sau Bộ Phí Chiến Tranh.
Sau tiết học buổi sáng, khi tôi đang ăn trưa cùng Ria và Rose như thường lệ — một tin phát thanh nội bộ vang lên.
“Năm 1 Lớp A, Allen Rodore-kun, làm ơn đến phòng hội học sinh càng sớm càng tốt. Xin nhắc lại. Năm 1 lớp A – “
Giọng nói ấy, chẳng nghi ngờ gì nữa, thuộc về hội trưởng, người đã chiến đấu với tôi ngày hôm qua.
Dù chị ấy có nói 『càng sớm càng tốt』 đi chăng nữa...
Rõ như ban ngày rồi, việc này chẳng có gì tốt đẹp.
Tuy nhiên, tôi không thể mặc kệ chị ấy sau khi bị gọi qua lao phát thanh như thế.
Nên tôi lê đôi chân nặng trĩu của mình đến phòng hội học sinh.
■
Và lúc này đây,
“Nè, Allen.”
“... Có chuyện gì vậy ạ, hội trưởng?”
Trong phòng hội học sinh, tôi bị chủ tịch, người đang nở nụ cười đáng sợ, ném cho những câu hỏi.
Bên trong phòng có bốn người – tôi, hội trưởng, thư ký Lilim-senpai, và kế toán Ferris-senpai.
Lilim-senpai đang bảo trì thanh kiếm của mình, còn Ferris-senpai thì đang ăn đồ ngọt và đọc mấy cuốn tạp chí thời trang.
Dường như không ai trong số hai người họ có ý định ngăn những hành động liều lĩnh của hội trưởng.
“Cái thứ đó ngày hôm qua, là gì vậy?”
Hội trưởng, người đang ngôi trên ghế của mình, hỏi tôi, người đang đứng bên kia chiếc bàn của chị ấy.
“... Ý chị là sao khi nói『thứ đó』 ạ?”
“Fuun, vậy em giả ngu đấy à...? Chà, vậy chị đổi câu hỏi nhé. Ngày từ đầu, em rõ ràng có thể hạ gục chị, đúng chứ?”
“Không, không hẳn là thế ạ.”
Trong trận Thủ Lĩnh hôm qua, tôi đã dùng hết sức của mình từ đầu đến cuối.
Và rồi,
“Nói dối! Nếu vậy, nhát chém hôm qua là thế nào? Chính xác thì đòn tấn công ấy đã khiến thanh kiếm của chị gãy làm đôi cơ mà!?”
Chị ấy đứng phắt dậy trong khi đập bàn bằng lòng bàn tay và nhanh chóng hỏi câu khác.
“Không, việc đó...”
Thật lòng mà nói, kể cả tôi giờ đây cũng chẳng biết nhát chém ấy là gì.
Có lẽ nó không liên quan gì đến hắn ta đâu nhỉ...
Nó có một chút khác biệt với cái cảm giác kỳ lạ khi bị chiếm hữu.
Trên hết, không hề có cái cảm giác linh hồn bị nhói lên.
“Trò chơi lại trở nên tuyệt vời sau khi bị dồn vào chân tường– Chị chắc rằng phải cảm thấy tốt cơ chứ! Dù rằng chị đã bị sỉ nhục!”
“D-Dù chị nó nói thế...”
Dù rằng chị ấy dường như phát ra những rung động như thể một 『onee-san』, nhưng bên trong vẫn còn khá trẻ con.
Hội trưởng ngồi xuống chiếc ghế của chị ấy, với gương mặt ủ rũ.
“... Nè, trêu chọc một cô gái có vui chứ?”
“K-Không đâu ạ, đó không phải ý định của em...”
“...”
“...”
Chị ấy đâm ra im lặng.
Đừng nhìn tôi với ánh mắt khi thường ấy chứ.
“... Chị hiểu rồi. Nên chắc em không định xin lỗi đâu nhỉ.”
Rõ ràng, lần này chị ấy đang chờ đợi lời xin lỗi của tôi.
Tất nhiên là tôi chẳng thể hiểu, nếu chị ấy không nói ra.
“Vì em quá bướng bỉnh, Allen-kun – Em sẽ phải chấp nhận trận đấu kế này.”
“T-trận đấu ạ?”
Khi tôi hỏi lại,
“Dekudekudekudekudekudekudeku — Deden!”
Hội trưởng, người bất thình lình phát ra những âm thanh đáng thương bằng miệng, lấy ra một bộ bài tây.
“... Chúng ta sẽ đấu một trận bài ạ?”
“Chính xác! Em có biết chơi 『Poker』 chứ, Allen?”
“Vâng, ít nhất thì em biết luật...”
“Chị hiểu rồi, vậy thì tốt.”
Nói thế, chị ấy lấy ra hai mươi đồng xu khỏi ngăn bàn và đưa một nửa cho tôi.
“Đây là...?”
“Fufu, Đây là 『Mạng』 đấy.”
Chị ấy bắt đầu giải thích với nụ cười khả nghi.
“Từ giờ, chị và Allen-kun sẽ chơi Poker bằng cách đánh cược Mạng này. Luật chơi rất đơn giản, giờ em chỉ cần nghe cho rõ.”
Nói thế, chị ấy tiếp tục việc giải thích.
“Trước hết, chúng ta sẽ cược với nhau Mạng của mỗi người. Sau đó rút năm lá vào lần cược đầu. Em có thể cược thêm Mạng, hoặc tiếp tục với cùng số Mạng nguyên trạng...—Nhưng nếu đối thủ em cược thêm Mạng, em cũng phải cược cùng một số Mạng ấy.”
Chẳng có gì bất thường.
Đó là lối chơi phổi biến của Poker.
“Sau đó, chúng ta chỉ việc trao đổi bài với nhau một lần – và tiến đến lần trao đổi cuối. Nếu có bài tốt, em có thể cược thêm Mạng. Nếu bài xấu, em có thể hàng.”
“Sẽ ra sao nếu ta hàng...?”
“Thì em sẽ mất nửa số Mạng em có. Và làm tròn số Mạng.”
Hiểu rồi...
“Nếu như cả hai không hàng, chúng ta sẽ cho nhau xem bài – ai có 『tay bài mạnh hơn』 sẽ thắng. Người thắng sẽ lấy toàn bộ số Mạng được cược trong trận.
Sau khi kết thúc việc giải thích sơ bộ luật chơi,
“Chà, nói cho đơn giản thì – cứ chơi Poker như bình thường và nếu Mạng của em về không trước, em sẽ thua.”
Cuối cùng thì nó được tóm gọn như thế đấy.
“Hiểu rồi ạ.”
Luật chơi chẳng có gì đặc biệt.
Nó chỉ là Poker thông thường.
Được, thua sao cho đúng chỗ nào...
Nếu tôi mà thắng, tôi sẽ chỉ lại vướng vào vài rắc rối nữa mà thôi.
Để không gây ác cảm, trong khi giành được chiến thắng một chút – rồi mình sẽ cố để thua và phút cuối.
Khi nghĩ thế, hội trưởng cuối cũng thốt lên một điều vô cùng phiền toái.
“Và người thua sẽ phải nghe theo 『bất kỳ việc gì』 mà người thắng nói!”
“... Thật đấy à, Hội trưởng?”
“Chị thật sự rất nghiêm túc. Dù là loại mệnh lệnh nào đi chăng nữa, người thua nhất định phải phục tùng... Em hiểu chứ?”
“Haa, em hiểu rồi.”
Chẳng giống như chị ấy sẽ chịu quay đầu, kể cả tôi có nói không.
Trong trường hợp đó, tốt hơn là chơi một trận thật hay và nhanh chóng kết thúc.
May thay, mình chơi bài khá giỏi.
Chà, có lẽ tôi sẽ thắng thôi.
“Được rồi. – Hãy bắt đầu với một trận chiến đáng nhớ đầu tiên nào!”
Rồi, tôi và hội trưởng, từng người một sắp xếp Mạng của nhau lên giữa bàn làm việc.
“Fufu, tim chị đang đập một cách phân khích đây.”
Nói thế, chị ấy nắm chặt lấy bộ bài và rút ra năm lá, cùng một lúc.
Aa—...cái này, chị ấy đang gian lận.
Tôi đã hiểu ra ngay khi trận đấu vừa bắt đầu.
Hùng hồn đề xuất một trận đấu với một đứa nhóc, nhưng lại ngầm gian lận thế này.
Dù rằng là học viên năm hai, và ngồi ngay trên vị trí đầy trách nhiệm như 『hội trưởng hội học sinh』, nhưng chị ấy lại khá xấu tính...
Nhưng mà, hoài niệm làm sao.
Gian lận khi chơi bài, đây là sở trường của ông Take.
Khi tôi còn nhỏ,
Tôi đã luôn làm phiên ông ấy bằng cách nói “Làm sao ông làm được thế ạ!? Bày cho cháu với!”, mỗi khi ông ấy gian lận.
Nhớ lại những ngày xưa cũ, những ngày tôi đã từng chơi trò chơi một cách thờ ơ.
May mắn thay, trò gian lận của hội trưởng có vẻ khá ích kỷ.
Nên tôi có nhiều thời gian để chuẩn bị.
Sau khi kết thúc ha bán trận, ba ván và – tôi đã hoàn tất khâu chuẩn bị của mình.
Thế này chắc đủ rồi... kế tiếp, mình phải chờ nước đi đầu tiên của hội trưởng.
Sau đó, Mạng cứ đến và đi liên tục.
Dần dần giống trò bập bênh hơn rồi.
Và khi chúng tôi tiến ván thứ bảy,
“Gương mặt đó, em có bài đẹp đấy à, Allen-kun?”
Hội trưởng cuối cùng cũng có động tĩnh.
Trên tay tôi đang có đôi 2 và đôi 5.
Đó là một tay bài mạnh, có thể hình thành nên bộ ba hoặc cù lũ khi trao đổi bài.
"Đúng là hội trưởng, chị quả là có thể nhìn thấu mọi việc."
"Phải, hiển nhiên rồi khi nhìn gương mặt em như thế."
Cái chị ấy thấy, không phải là gương mặt thật sự của tôi...
Hội trưởng nhìn với vẻ đắc thắng, không nghi ngờ gì việc tôi đã cố tình để lộ ra.
"Tiếp tục trò bập bênh kiểu này đúng là mệt mỏi mà... Tại sao chúng ta không cược hết mạng trong ván này luôn nhỉ?"
Vừa tự cười thầm trong đầu rằng mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán, tôi vừa đáp lại một cách bình tĩnh nhất có thể.
"... Dễ sợ quá. Tay bài của chị mạnh đến cỡ nào vậy, hội trưởng?"
"Fufu, có lẽ đâu đó giống với của Allen chăng?"
"... Hiểu rồi. Em tin vào tay bài lần này, nên em chấp nhận thách thức của chị."
"Được thôi, chị sẽ đổi một lá."
Nói rồi, chị ấy nhanh chóng đổi một quân bài.
Có vẻ lá bài trên cùng chính là lá bài tẩy.
"Fufu, giờ, tiếp tục và đổi một lá đi, Allen-kun."
Hội trưởng vô cùng tự tin vào chiến thắng của mình.
Chị ấy cười toe toét, với tâm trạng hưng phấn.
"Hiểu rồi. Em sẽ đổi ngay đây."
Tôi bỏ toàn bộ bài trên tay và,
"... Ể?"
Năm lá bài vừa rút được đặt úp xuống giữa mặt bàn.
"E-Em đổi cả năm...!?"
"Vâng. Trong một trận đấu có tầm quan trọng như này, em quyết định phó mặc bản thân cho số phận."
"Và em còn chẳng thèm kiểm tra qua, chắc không vậy?"
"Vâng, em sẽ tiếp tục ván đấu với tay bài này."
"..."
Trước tình huống ngoài dự đoán, hội trưởng theo phản xạ hít lấy một hơi.
"... Chị sẽ làm gì đây? Tất nhiên, chị có một lựa chọn là bỏ bài."
Đúng thế.
Chị ấy vẫn còn lựa chọn bỏ bài.
Nếu vậy, chị ấy sẽ chỉ mất nửa số mạng và tránh khỏi việc thua ngay tức thì.
"Fu, Fuun...! Em không thể ngăn cản được chị với điều đó đâu! (Em ấy định lừa mình ư...? Không, không thể có chuyện đó...! Mình đã chia lá bài đầu tiên. Và mình là người duy nhất tráo chúng. Allen-kun không có cơ hội nào can thiệp vào...! Có nghĩa là... 100% là cược láo!)
"Nếu là vậy... Tiếc thay..."
Chị ấy đã bỏ qua cơ hội cuối cùng.
"N-Ngửa bài! Tay bài của chị là Bộ Tứ quân tám! Nào, chìa bài của em ra đi!"
"Hiểu rồi ạ."
Sau đó, tôi lật từng lá bài một.
Mười Chuồn.
J Chuồn.
Q Chuồn.
K Chuồn.
"Kh-Không thể nào...!?"
Và lá cuối cùng là - Át Chuồn.
"Xin lỗi nhé, hội trưởng. [Thùng Phá Sảnh Hoàng Gia] (Sảnh Chúa) - có vẻ trò chơi này em thắng rồi."
Bộ Tứ chọi Sảnh Chúa.
Khỏi phải nói, tôi chiến thắng áp đảo.
Sau đó, hai người đang mải lắng nghe ở kia,
Lilim-senpai và Ferris-senpai ào đến chỗ tôi.
"Tu-Tuyệt thật đó...! Thật sự là Sảnh Chúa sao...!?"
"N-Nhưng, khả năng chuyện đó xảy ra thấp kinh khủng...!?"
Và hội trưởng nhận một trận thua toàn tập,
"N-Nhất định có gì đó đáng nghi trong việc này! Đây là gian lận, chị nói là gian lận!"
Chị ấy vừa nói, vừa run run cánh tay chỉ vào tôi.
"Ahaha, em tự hỏi ai mới là kẻ gian lận thật sự nhỉ?"
"E-Em nói cái gì...?"
Tôi chỉ vào một trong những lá bài đang úp xuống và nói với cái người đang cố gắng thanh minh sự vô tội của mình một cách quyết liệt.
"Đây là 『bài ảo thuật』 - nó cho biết những con số ở mặt trước qua các hoa văn ở đằng sau... đúng không ạ?"
"...!?"
Khi mánh khóe đã bị lật tẩy, gương mặt chị ấy trắng bệch, chẳng thể thốt nên một lời phản bác nào.