Sau khi kết thúc rắc rối với Dread-san, và trước khi nó trở thành một vấn đề lớn hơn, chúng tôi tiến thẳng đến phía sau hội.
Khi thẳng tiến, chúng tôi chóng tìm thấy một nơi có chữ lớn đọc là “Tiếp tân”.
K-Khá dễ tìm nhỉ…
Dù rằng bạn là người mới đến nơi này, nhưng bạn sẽ lập tức nhận ra đây là quầy tiếp tân – nó đươc thiết kế khá tử tế,
Nhưng có một thứ lại rất chẳng tử tế gì.
Người đó… là người tiếp tân à…?
Người đàn ông với ánh nhìn đáng sợ kia có lẽ là người tiếp tân.
Đầu ông ta cạo trọc.
Bộ ria mép cân xứng.
Cơ bắp cuồn cuộn.
Dường như ông ta đã giữa độ tuổi 40.
Biểu hiện của ông ta là 『không biểu hiện gì』 và chỉ lẳng lặng đọc báo.
Liệu có người tiếp tân nào khác ngoài người này không…?
Tôi liếc nhìn xung quanh, nhưng không may thay, tôi chẳng tìm thấy người nào như thế.
Mình đoán người này là người duy nhất…
Thật lòng mà nói, ông ta khá đáng sợ, nhưng… dường như Leia-sensei đã nói tường tận mọi việc, nên tôi chắc là sẽ ổn cả thôi… lẽ ra là thế.
Tôi nuốt nước bọt và ngay khi tiếp một bước về phía trước – Ria và Rose cùng lúc níu lấy áo tôi.
“K-Không được đâu, Allen! Không quan trọng việc cậu trông hắn thế nào, nhưng người này có vẻ nguy hiểm đấy!”
“Chúng ta không nên dính dáng đến hắn… Đấy nhất định là gương mặt của kẻ đã giết hàng đống người.”
“Không, nhưng… Người ấy có lẽ là người tiếp tân duy nhất…”
Điều đầu tiên và cũng là điều quan trọng nhất, 『Hội Ma Kiếm Sĩ』 là một trong những tổ chức cộng đồng.
Người tiếp tân là nhân viên của chính phủ, nên họ phải cư xử đàng hoàng… Tôi chân thành hi vọng là thế.
Ổn thôi mà… Đúng chứ?
Tôi khá lo lắng, nhưng chúng tôi không thể cứ đứng đây mãi thế này.
“… Đi nào.”
“A-Allen…!?”
“… Hiểu rồi, tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần.”
Sau đó, khi cả ba chúng tôi đứng trước quầy lễ tân với quyết tâm chắc nịch,
“Aa?”
Ông ta lịch sự gấp tờ báo đang đọc và lặng lẽ đứng lên.
T-To con thật…!
Nhìn cứ như cả một con gấu ấy…!
… Đáng sợ quá
Chiều cao ông ta khoảng cỡ hai mét… có lẽ cùng một cỡ với Paula-san.
Nếu là về kích thước, Paula-san mập hơn nên sẽ thắng thế… nhưng…
Người này quá đáng sợ về ngoại hình lẫn cơ thể.
Đấy là một điểm khác biệt hiếm thấy nếu lấy ra so sánh với cô ấy.
Tuy nhiên – Tôi lấy hết can đảm và nói.
“Ư-Ừm—“
“—Này cậu nhóc. Ta đã thấy những gì cháu làm rồi… Cháu thật đáng kinh ngạc tuy chỉ mới là một chàng trai trẻ tuổi thôi đấy.”
Nói rồi, ông ta méo mặt.
Có lẽ là ông ta đang cười, nhưng thật lòng… đáng sợ quá.
Tôi chẳng hề biết tôi được khen về việc gì, nhưng hiện tại cứ cảm ơn vậy.
“Đấy là lần đầu ta thấy gương mặt của cháu, nhưng cháu liệu có phải là 『tình nguyện viên』 mà tiểu thư Leia đã nhắc đến không?”
“!! V-Vâng, đúng rồi đấy ạ!”
Cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng rồi.
“Ồ, vậy thì đúng tồi! Thật tốt khi nhận ra được các cháu. Ta đã nhận được một cuộc gọi nói rằng “Nếu ông thấy 3 người lạ mặt, hãy thu nhận chúng như những tình nguyện viên.” Bấy nhiêu thông tin thì quá ít… Nhưng cô ấy đã ngắt máy đột ngột quá, và ta cũng chẳng thẻ liên lạc dù là có thử lại, vậy nên ta gặp rắc rồi về những việc mình cần phải làm.”
Nói rồi, ông ấy gãi đầu.
“C-Chúng cháu xin lỗi thay mặt cho giáo viên của mình…”
Tôi thật sự đã phải xin lỗi về vấn đề ấy.
“Haha, đừng lo lắng. Cô ấy từ lâu đã là thế rồi. Chà, vậy thì, tuy hơi muộn, nhưng để ta tự giới thiệu vậy. ta là Bons. Bons Dalton. Là người quản lý của chi hội 『Ma Kiếm Sĩ Chi Hội Orest』 . Rất vui được gặp các cháu.”
Ông ấy giơ bàn tay phải của mình ra và bắt tay từng người trong chúng tôi.
Trông ông khá đáng sợ, nhưng theo lẽ thường thì ông ấy là một người tốt bụng.
“Cháu là Allen Rodore. Hôm nay mong được chú giúp đỡ.”
“Cháu là Ria Vesteria. Hân hạnh được làm quen.”
“Rose Valencia. Rất vui được gặp.”
“Allen, Ria, và 『Thợ săn tiền thường』 Rose à… Được, ta đã nhớ tên các cháu cả rồi.”
Bons-san nói trong khi gật đầu, đọc tên và để ý gương mặt chúng tôi.
“Chà, trước hết thì, hãy bắt đầu với việc đăng ký trở thành Ma Kiếm Sĩ nào. Những người cần đăng ký chỉ là Allen và Ria thôi, phải chứ?”
“Vâng.”
“Rồi, vậy thì, cả hai người viết tên đầy đủ, tuổi, và địa chỉ ở đây.”
Nói rồi, ông ấy lấy ra hai mảnh giấy có chứ “Yêu cầu cho việc đăng ký”
Cả Ria và tôi điền vào đó những thông tin cần thiết.
“Cháu viết xong rồi ạ.”
“Cháu cũng xong rồi.”
Ngạc nhiên thật, có rất ít mục để điền, và dường như chỉ là rất ít những thông tin cá nhân cần thiết mà thôi.
“Được rồi, để ta xem nào.”
Sau đó, ông ấy tháo chiếc kính râm màu đen ra và đeo chiếc kính để đọc sách vào.
Đôi mắt của ông ấy tròn xinh, và vô cùng tử tể, ngoài dự đoán.
“Rồi, không có mục nào bị sót cả.”
Sau khi kiểm tra hai mảnh giấy, ông tháo chiếc kính đọc sách ra và đeo vào lại chiếc kính râm.
“Giờ thì ta sẽ làm một tấm thẻ chứng minh, chờ ta một phút nhé.”
“Vâng.”
Nói thế, Bons-san đi về phía sau quầy lễ tân.
Ngay khi ông ấy khất bóng, cả ba hít một hơi thật sâu.
Sự căng thẳng đã lắng đi mất.
“Haa… Mừng thật. Vẻ ngoài ông ấy thật đáng sợ, nhưng bên trong, ông ấy quả thật là một người vô cùng tôt bụng.”
“Ừ, ông ấy thật dễ thương.”
“Aa… Thật mừng vì ông ấy là một người bình thường.”
『Người ta không hề giống với vẻ ngoài của họ』 -- Chúng tôi đã được nhắc về một điều tự nhiên như thế.
Trong khi chờ Bons-sanlàm thẻ – một rắc rối khác đã xảy ra.
“—Cái quái gì, đồ khốn! Nói lại xem!”
“Ồ, tôi sẽ nói điều đó bao nhiêu lần cậu muốn cũng được! Lý do chúng tôi thất bại trong yêu câu cuối hoàn toàn là lỗi của cậu!”
Hai người, có vẻ là một tổ đội, đột nhiên gây hấn với nhau.
Mặt họ đỏ cả lên trước cả khi bị kích động, nên tôi có thể lập tức nhận ra họ đã say.
“M-Một rắc rối khác ư…”
“Có lẽ hội này.. có khá nhiều người trong số họ chăng.”
“『Khá』 có nghĩa là, những hội khác cũng có rắc rối ư…?”
Khi chúng tôi thì thầm với nhau,
“Này! Đánh, đánh đi!”
“Đúng. Ra tay đi!”
“Cái bụng! Cái bụng sơ hở kìa!”
Các Ma Kiếm SĨ xung quanh chẳng buồn ngăn chặn cuộc ẩu đả, mà còn cổ vũ vì lợi ích bản thân nữa.
Và rồi,
“… Chậc, ồn quá đi mất.”
Bons-san, người vừa tặc lưỡi rõ to, liếc nhìn từ đằng sau.
Dường như công việc của ông đã xong, và có hai tấm thẻ được cầm trên tay.
“B-Bons-san, họ bỗng dưng bắt đầu đánh nhau…!”
Khi Ria nói thế, tôi liền gật đầu đồng tình.
“Aa, ta hiểu mà. Chờ chút đã nhé.”
Sau đó, ông ấy nhanh chóng sải bước đến hai người đang đánh nhau.
Rõ ràng, với tư cách là người quản lý chi nhánh này, ông ấy sẽ đứng vị trí trung lập giữa hai người.
Tuy nhiên, hai người đang lâm vào một trấn đấu nảy lửa, chẳng hề hay biết về việc tiếp cận của Bons-san.
“Oraaaaa! Đi chết điiii!”
“Này, cậu nhắm vào đâu đấy! Đồ ngu!”
“—Đồ khốn, mấy người nghĩ đang làm càng trong hội của ai đấy hả?”
Giọng nói đáng sợ của Bons-san chợt vang lên.
“…?”
Cơn nóng từ trận đấu giữa bộ đôi say xỉn dường như dịu đi ngay lập tức.
“Bo-Bons-san… X-Xin lỗi… Buheee!?”
Một cú đấm đầy uy lực từ Bons-san hướng thẳng vào mặt gã Ma Kiếm Sĩ.
“Ây da…”
“M-Mạnh quá…”
Từ chân cho đến eo. Eo đến ngực. Ngực đến cánh tay.
Chuyển đổi trọng lượng hoàn hảo đến mức chẳng có lấy bất kỳ một động tác thừa nào.
Không có lấy một chút rung động, đòn đánh thẳng ấy, tung theo một quỹ đảo thẳng đến hoàn hảo – là một cú đấm tối thượng gợi ta nhớ đến nghệ thuật.
“X-Xin lỗi…! N-Nhưng hắn ta nói do tôi mang quá nhiều hành lý…”
Trong khi xin lỗi, anh ta bào chữa trong tuyệt vọng để thoát khỏi đòn trừng phạt.
“Anh biêt mà, phải chứ? Luật ở đây là – Trong một cuộc cãi vã, cả hai bên đều phải bị khiển trách!”
“K-Không, không… GUHE!”
Lại một cú đấm khác.
Y hệt người trước, gã đàn ông đành nhận một cú đấm tuyệt đẹp thẳng vào mặt.
Sau khi kết thúc cuộc cãi vã của họ thành công, Bons-san hét lớn, giọng của ông vang vọng khắp hội.
“Đồ ngu…! Rượu là thức uống, chứ không phải là thứ chỉ để nuốt thôi đâu! Thông chưa hả!?”
Sau khi nghe những tiếng phải hồi từ nhiều nơi khác nhau, bên trong hiệp hội lúc này đã bình tĩnh trỡ lại.
Sau đó, Bons-san, người mới lo việc của mình, quay lại đây.
“… Đáng buồn, xin lỗi về việc đó. Bọn ta có rất nhiều tên say rồi hăng máu. Những việc thế này xảy ra rất nhiều lần trong một ngày…”
“V-Vậy ạ…?”
Nghe có vẻ là một công việc khó khăn nhỉ.
Bons-san quay lại với chủ đề trước đó.
“—Đây, đây là thẻ chứng minh danh tính một Ma Kiếm Sĩ. Đừng đánh mất chúng đấy nhé.”
“V-Vâng! Cảm ơn ạ!”
Tấm thẻ tôi nhận có chút màu đỏ dính lên…
Có lẽ đó là máu dính vào khi Bons-san đấm hai gã Ma Kiếm Sĩ kia.
“…”
Nhưng sau khi chứng kiến cú đấm đầy quyền lực ấy, tôi không nên cảm thấy phàn nàn về việc ấy cơ chứ.
“Vậy các cháu sẽ làm gì bây giờ? Muốn chấp nhận một số yêu cầu nào chứ?”
“P-Phải ha. Nhờ chú đấy ạ.”
“Được thôi… Nhưng hãy kể cho ta đôi chút trước đó nào được chứ? Sao các cháu lại phải đi làm tình nguyện thế?”
“Chà, là vì…”
Rồi tôi giải thích ngắn gọn về sự việc.
Tại Đại hội Ngũ Đại Thánh, tôi đã phải đấu một trận 『Tử chiến』 theo đúng nghĩa đen với đối thủ của mình.
Kết quả là, tôi bị đình chỉ một tháng, và Roa và Rose đã bị kết án hình phạt tương tự như một trách nhiệm chung.
Tôi chẳng thể học lớp Hồn Trang, nhưng Leia-sensei đã cho tôi một 『hình phạt nhất định』 để cánh tay cầm kiếm của tôi không bị đờ đẫn đi.
Như vậy, chúng tôi đã trở thành Ma Kiếm Sĩ tình nguyện và nhận các yêu cầu miễn phí.
Bons-san im lặng lắng nghe khi ngồi trên chiếc ghế.
“Ta hiểu rồi, ra là thế…”
Ngay khi ông ấy bì thuyết phục, tôi gật đầu.
“Chà, trong trường hợp đó, ta giới thiệu việc đi tiêu diệt quái vật.”
“Quái vật…? Thay vì quái thú ư?”
Tiêu diệt quái thú là chế ngự những con thú hoang dã, sói, hay kiểu thế – là chế ngự những loài vật không chủ động xâm lăng nhưng có ý gây hại đến con người.
Còn tiêu diệt quái vật là ở cấp độ cao hơn – chế ngự những động vật nguy hiểm chủ động tấn côn con người, chẳng hạn như chimera và orge.
“Tất nhiên rồi Dù có tiêu diệt quái thú cả tháng trời thì cũng chẳng tiến bộ đáng kể đâu! Một người đàn ông thực thụ thì nên đi săn quái vật!”
Nói xong, ông ấy sắp 3 tờ đơn yêu cầu lên bàn.
Nó ghi là giết goblin, orge, chimera, tương tự thế.
Ông ấy dường như đang khuyến khích chúng tôi lấy ba tờ này.
“Nhưng Leia-sensei lại đề nghị việc tiêu diệt quái thú…?”
“Ôi… Vậy thì cháu không cần phải lo đâu. Vì tiểu thư Leia vẫn chưa thể phân biệt được giữa hai đứa… Dù vậy, ta cũng đã dạy bảo cho cô ấy nhiều lần trong quá khứ rồi đấy.”
Bons-san có một cái nhìn hoài cỗ hiện rõ trên gương mặt.
Hai người họ có quan hệ gì với nhau nhỉ…?’
Tôi khá hứng thú nhưng… Tôi không muốn làm hỏng tâm trạng của ông ấy bẳng cách hỏi mấy thứ kỳ quặc, vậy nên tôi đành giữ im lặng.
“Ta nên làm gì đây, Allen…? Mình đã từng đi săn goblin ở Vesteria hồi đó đấy…”
“Chimera mạnh lắm, nhưng có lẻ ta có thể xử lý với ba người…”
Hai người họ nêu lên quan điếm, rồi im lặng nhìn tôi.
Rõ ràng là tôi phải quyết định rồi.
Goblin, orge, và chimera ư…
Chẳng may thay, tôi chưa bao giờ chiến đầu với bất kỳ con nào trong số chúng, nên tôi thực sự chẳng thể nói được gì.
Tuy nhiên, dường như Ria có thể khất phục được goblin ở Vesteria…
Ngoài ra, còn có ý kiến của Rose rằng chimera là một kẻ địch mạnh mẽ, nhưng với ba người thì có thể xử lý nó.
… Cứ thử vậy.
Ngoài ra, có cả Bons-san đang háo hức chờ đợi chúng tôi gật đầu đồng ý nữa chứ.
Đây không còn là bầu không khí mà tôi có thể từ chối cả ba yêu cầu đó nữa.
“Giờ thì, tớ nghĩ ta nên thử.”
“Được! Chà, lần này, ta sẽ giao phó cả ba yêu cầu này cho cháu!”
Nói rồi, ông ấy đóng mạnh dấu lên ba tờ yêu cầu bằng văn bản.
Vậy, chúng tôi đã đăng ký thành công với tư cách là Ma Kiếm Sĩ và quyết định nhận yêu cầu tiêu diệt quái vật.