Ichioku-nen Button o Renda Shita Ore wa, Kizuitara Saikyou ni Natteita~Rakudai Kenshi no Gakuin Musou~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7111

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 95

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 125

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 226

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

Tập 03 - Chương 13: Kẻ bị treo thưởng và Thức tỉnh [Bốn]

Tôi xoay sở để đánh bật Zack và,

“Haahaa…”

Thở nặng nề, tôi nhìn xuống cánh tay phải.

“Chuyện gì… đã xảy ra…..?”

Khoảnh khắc tôi điên cuồng đấm bằng tay phải.

Một 『vật gì đó màu đen』 xuất hiện trong tay.

Phải rồi… Cảm giác hệt như lúc mình triệt tiêu Minh Oanh ở trận chung kết Đại Chiến Năm Nhất.

Nếu có thứ gì khác biệt chính là ở sức mạnh.

Quy mô và sức công phá lúc đó không quá mức đến vậy.

Và trên hết –– thứ bóng tối đen kịt ấy đã không hề xuất hiện.

Thứ sức mạnh này… rốt cuộc là gì…..?

Khi nghĩ thế – một cột lửa khổng lồ bốc lên từ đằng xa.

“Cái gì!?”

Và rồi,

“ZAHAHAHAHAHAHAHAHA! Thấy rồi, thấy rồi nha…! Ngươi 『lung linh 』, rực rỡ, gahahahahaha!”

Zack sải bước tiến đến trong bộ giáp lửa.

“Đ-Đùa…?”

Cơ thể hắn lành lặn không tì vết.

“Chẳng hề mảy may sau một đòn như thế…!?”

Tôi chết lặng, choáng ngợp.

“Này, nhà ngươi tên gì đấy… quên mất, không hay, không hay. 『Muốn hỏi tên người khác thì phải tự giới thiệu trước』 nhỉ!”

Đột nhiên, hắn phá lên cười “Zahahaha!”, có gì thú vị lắm sao?

“Tên ta là Zack Bomber! Vì vài lý do nên hiện tại thuộc Tổ chức đen! Giờ thì, cho ta biết tên ngươi!”

Vì lý do nào đó, hắn tự giới thiệu và đứng khoan thai chờ câu trả lời.

Thú thật mà nói tôi chẳng hiểu gì sất, nhưng tôi cũng nên đáp lại vì dù sao hắn cũng đã xưng danh.

“...Allen Rodore.”

Khi tôi trả lời, hắn gật đầu thỏa mãn.

“Allen Rodore sao… Zahaha! Tên đẹp đấy! Ta chắc chắn sẽ nhớ cái tên này!”

Và rồi,

“Giờ thì, cho ta xem 『thứ bóng tối』 ấy đi!”

“...Hả?”

Zack bắt đầu nói thêm những điều khó hiểu.

“Đứng có 『...Hả?』! Đòn vừa rồi là Hồn Trang của ngươi đúng chứ, Allen? Nào, đừng đứng ngơ ra đó làm gì! Cho ta xem thứ lung linh ấy đi! Nhanh lên!”

Hắn trỏ tay phải về phía tôi và hối thúc.

“...Xin lỗi vì không thể đáp ứng yêu cầu ấy của ngươi, ta còn chưa thể sử dụng được Hồn Trang.”

“Sao!? Ý ngươi là… nó là thứ sức mạnh bí ẩn!? Za-Zahahaha! Đáng kinh ngạc, một tài năng phi thường! ––Được lắm, thế để ta nói cho ngươi nghe!”

Tôi vẫn chẳng hiểu có thứ gì buồn cười đến thế, nhưng hắn bắt đầu khịt mũi rồi nói.

“Có ba cách chính để phát huy sức mạnh của Hồn Trang! Một, trò chuyện với linh hạch và vay mượn sức mạnh. Hai, thương lượng với linh hạch và vay mượn sức mạnh. Và cách cuối cùng –– thuần phục linh hạch và cưỡng chế sức mạnh!”

Zack giải thích trong khi gập từng ngón tay. 

“Còn đây là ấn tượng của ta sau cú vừa rồi… Linh hạch của ngươi là một kẻ nóng nảy phải chứ?”

“...Tinh tướng đấy.”

“Zahaha, quả nhiên! Thế thì để nói chuyện và thương lượng với một linh hạch hung tợn thế kia là điều bất khả thi! Ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ép buộc hắn phục tùng!”

“...Nếu làm được, ta đã không chật vật thế này.”

Dùng vũ lực ép buộc hắn –– việc này chính là ví dụ điển hình cho câu 『nói dễ hơn làm』.

“Hử? Với lòng can trường mà ngươi có được, điều đó không phải là không thể, đúng chứ Allen? Dù sao ngươi cũng đã đẩy lùi được <Kiếp Hỏa Trách>–– nhờ vào sức mạnh tinh thần kinh khủng đấy thôi!.”

“...Cứ cho là sức mạnh tinh thần của ta hơn người ta một chút. Nhưng nếu không có cách nào bắt hắn nhượng bộ –– thì ta cũng chẳng thể nào dùng được Hồn Trang.”

Hắn cau mày.

“Allen, liệu ngươi có đang nhầm lẫn điều gì không đấy? Để rút được 『hết』 toàn bộ sức mạnh của linh hạch, như ngươi nói quả thật phải bắt hắn phục tùng. Nhưng nếu chỉ là 『một phần』 sức mạnh – thì chỉ với tâm trí là đủ!”

“...Ép buộc hắn chỉ với tâm trí?”

“Đúng! Hãy giữ vững tinh thần! Hãy quyết đoán! Đừng đánh mất niềm tin! Dùng sức mạnh tinh thần để áp đảo linh hạch! Và rồi hãy tỏa sáng –– hãy cho ta thấy sự lung linh!”

Khoảnh khắc Zack mải mê nói đầy hưng phấn.

“――Đủ rồi đấy, đồ ngu!”

“Guha!?”

Một cô gái bí ẩn bất ngờ xuất hiện, đá thẳng chân vào gáy hắn.

“Ây da… Này này, Tor! Cô làm cái trò gì đấy, nhờ ơn cô phá bĩnh cả.”

“『Làm trò gì?』 là tôi nói mới đúng, tên ngốc khốn kiếp! Tôi đã tự hỏi ông ở xó xỉnh nào dù đã đến giờ họp mặt, thế rồi thấy ông bày trò ngu ở đây!”

“À à, phải rồi! Nghe tôi nói này, Tor! Tôi đã tìm thấy một viên ngọc lung linh tuyệt đẹp! Theo tôi, đây là viên ngọc sáng giá nhất mà tôi từng thấy!”

“Chậc… Đừng có suốt ngày lảm nhảm mấy thứ 『lung linh』 vô nghĩ ấy lúc làm việc giùm! Đúng là cái lão dị hợm…”

Dáng Tor thấp bé, mảnh khảnh trong chiếc áo choàng đen.

Xét theo vẻ ngoài, dường như là một cô gái đầu tuổi teen có phần cọc tính.

Mái tóc hồng nhạt, uốn xoăn đuôi.

Phần mái được kẹp bằng chiếc kẹp tóc đơn giản cùng vầng trán cao.

Chiếc áo choàng đen ấy… Cô ta cũng là người của Tổ chức đen…

Với Zack thôi cũng đủ khó khăn, giờ lại có thêm chi viện…

Thú thật mà nói, tình huống này hoàn toàn vô vọng.

Khi tôi nghiến răng nhìn quanh, tìm cách để thoát khỏi tình huống nhọc nhằn ấy,

“Này, to xác! Đưa công chúa đi thôi!”

Tor không có ý định chiến đấu và tìm cách giải quyết trong im lặng.

“Khoan đã nào! Tôi mới vừa tìm thấy viên ngọc quý thôi mà! Để tôi vui vẻ chút chứ?”

“Đồ ngu, ưu tiên nhiệm vụ trước đã! Theo thông tin chúng ta có được,『Hắc Quyền』 đang phi như bay đến đây. Nhanh đưa công chúa đi!”

Có vẻ sự việc đã đến tai Leia-sensei và cô ấy đang trên đường đến.

“Ồ, Hắc Quyền đang đến sao! Này, nếu với hai người chúng ta chẳng phải có thể lấy mạng ả sao?”

“Đừng có tự phụ, đồ đơn giản! Đối thủ là kẻ 『siêu việt』 đấy –– Muốn đánh thì cứ đánh một mình, rồi tự chết một mình luôn đi!”

“Zahaha! Dù đã cùng làm việc nhiều năm nhưng vẫn lạnh lùng như ngày nào.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Zack dùng <Kiếp Hỏa Trách> và bế Ria đang ngất xỉu bên tay.

“Được rồi, đi thôi.!”

“Ou!”

Chúng trao đổi ngắn gọn và nhanh chóng rút lui.

“K-Khoan!”

Khoảnh khắc tôi gào lên.

“――Ta không có thời gian để bận tâm đến nhãi ranh như ngươi!”

Tor, người đáng lẽ đã đi rất xa, đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng trước khi tôi kịp trở tay.

“Cái gì!?”

“――Đi chết đi!”

Cô ta rút thanh đoản kiếm đeo ở hông và đâm thẳng vào cổ họng tôi. Tuy nhiên,

Âm thanh như thể kim loại va chạm vang vọng.

“Cái… quái gì vậy…!?”

Chắc là do thanh kiếm bị cùn. Đòn của Tor chẳng hề gây cho tôi một vết xước.

“Chậc…”

Rút lại thanh đoản kiếm, Tor nhanh thoăn thoắt giữ khoảng cách.

“Này này, ngươi là thứ quỷ gì vậy? Ta chưa từng nghe có kẻ đao kiếm không xuyên qua được đấy…!?”

“Zahahahaha! Cậu chàng đang rất lung linh đấy chứ! Tuy vẫn còn nhỏ… nhưng rồi một ngày nào đó sẽ tỏa sáng rực rỡ cho cô xem!”

Trong khi Zack và Tor trao đổi, tôi lao về phía chúng.

“Thả… Ria ra…!”

“...Chậc. Bọn ta chẳng có thời gian để chơi đùa với thứ quái vật nào đó như ngươi!”

Khoảnh khắc Tor kéo mạnh chiếc áo choàng đen.

“ “ “KI––KI––KI––!” ” ”

Từ bên trong, một đàn dơi bay ra.

“C-Cái gì đây…!?”

Lũ dơi bay quanh mặt tôi, chắn mất tầm mắt.

“––Được rồi, rút thôi.”

“Zahaha! Hẹn gặp lại nhé, viên ngọc lung linh!”

Trong khi tôi xoay sở để đuổi lũ dơi phiền phức, giọng nói của chúng ngày một xa dần. 

“Ku… Này, chờ đã!”

Và khi tôi bước về phía trước,

“Ể…!?”

Tầm nhìn của tôi như nhòa đi.

Chẳng còn sức giữ thăng bằng.

Toàn thân bỗng nhẹ hẫng.

Cả hai chân không thể di chuyển nổi, như bị lún sâu xuống bùn lầy.

Sao… thế này?

Cảm thấy kỳ lạ, tôi nhìn xuống chân – và ngay đó loang một vũng máu lớn.

“Đây… toàn bộ là… máu của mình…?”

Khi tôi nhận ra.

Đến tận lúc này, cơ thể của tôi đã phải chịu đựng đồng thời quá nhiều vết thương.

“Khốn nạn…”

Khi tôi ngã xuống bất tỉnh trên chính vũng máu của bản thân.

“––––Này Allen, cố lên! Chết tiệt… Số 18!”

“Vâng!”

“Để mắt đến Allen! Không cần phải chạy chữa, vết thương của cậu nhóc đang tự hồi phục rồi! Nếu có bất kỳ cơ may nào hắn ta xuất đầu lộ diện… đừng bỏ lỡ quá trình 『tiền đông cứng』!”

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi sẽ đuổi theo chúng! Còn lại trông cậy vào ông!”

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage