Tôi đã rất đau khổ, và gần như quên béng đi.
Quyền một lần yêu cầu một trong Ngũ Thương Gia trợ giúp…
Chẳng còn thời cơ nào thích hợp hơn.
“Ý em 『sẽ được』 là thế nào, Allen? Nói rõ tôi nghe xem!”
“Dạ! Chuyện là ––”
Rồi tôi kể cho cô về vụ việc đã xảy ra Lễ Hội Thương Mại Đại Đồng ba tháng trước.
Khi còn hoạt động dưới danh tính Ma Kiếm Sĩ, chúng tôi nhận một nhiệm vụ hộ tống từ Orest đến Drestia.
Trong kỳ đại hội chỉ tổ chức một lần mỗi năm ấy, Ngũ Thương Gia họp mặt tại Đại Đồng Thương Quán .
Tổ chức đen đã lường cơ hội để cho nổ tung tòa Đại Đồng Thương Quán và tấn công Ngũ Thương Gia.
Chúng tôi đã có mặt ở đó và đối đầu với chúng để rồi nhận được 『Quyền trợ giúp một lần bất cứ lúc nào』 xem như lời cảm ơn.
“Tôi hiểu rồi… Ra là vậy.”
Leia-sensei, người đang yên lặng lắng nghe, thì thầm.
“Phải, em chắc chắn Rize-san sẽ giúp đỡ đấy ạ!”
Rồi cô ấy lẳng lặng cau mày.
“Tôi không biết ả đã tạo ấn tượng thế nào với em, Allen ạ, nhưng… Rize là một kẻ vô lương tâm, là một ả thối tha.”
“Thật vậy ạ?”
Ngày gặp mặt ở Drestia, cô ấy không hề tạo cho tôi một ấn tượng như thế…
“Ả là một tay địa chủ ranh mãnh đã đánh bóng tên tuổi 『Hồ Kim Dung』 chỉ trong vòng một thế hệ. Luôn luôn mỉm cười với kẻ khác, tỏ vẻ như mình thân thiện lắm.”
Như sensei nói, Rize-san lúc nào cũng mỉm cười.
“Nhưng đằng sau nụ cười ấy, là những thủ đoạn có phần bỉ ổi –– hoặc là bỉ ổi hẳn chỉ để lần lượt nghiền nát kẻ thù cũng như những ai chống đối. Sau khi Rize, kẻ độc chiếm 50% thị trường tài chính bằng cách đó, ả xoay qua móc nối với những 『kẻ chống lưng』. Chúng là những kẻ bảo vệ ả khỏi những tên tìm cách trả thù cũng như luật lệ của chính phủ. Giờ đây, chúng ta cũng chẳng thể biết được tổ chức ngầm nào có liên hệ với Hồ Kim Dung – điều đó đã trở thành một màn đêm không thể chạm đến. Thành thật mà nói, tôi chẳng tin ả chút nào.”
Leia-sensei kết thúc câu chuyện, và nói thêm.
“Nhưng… Tôi chưa từng nghe ả bội tín bao giờ.”
“V-Vậy thì…!”
“Phải, dẫu sao chúng ta cũng chẳng còn thì giờ hay cách nào khác… Allen, liệu tôi có thể yêu cầu em sử dụng quyền hạn ấy chứ!?”
“Tất nhiên rồi ạ!”
Cứ thế, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hi vọng.
“Khoan đã!”
Rose, với chiếc băng gạc quấn trước trán, bước vào phòng hiệu trưởng.
“Ro-Rose!?” Tốt quá, cậu vẫn ổn!”
“Ồ, tỉnh rồi sao!”
Khi chúng tôi chạy đến chỗ cô ấy.
“Cảm ơn cậu, cơ thể tớ ổn rồi. Đó là vì sao tớ muốn cậu đưa đi cùng.”
Rose nhìn thẳng vào tôi và nói rõ.
“Rose… tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng người ngợm thế này thì…”
Băng gạc ở tay và chân cô ấy thấm đẫm máu.
“Cơ thể tớ ổn cả. Trong khi chiến đấu, với〈Phi Hàn Anh〉 , tớ sẽ có thể di chuyển tùy thích!”
“Dù cậu có nói thế thì…”
Kỹ năng ấy có giới hạn thời gian và cô ấy còn chẳng kiểm soát hoàn toàn được nó.
Và theo tình trạng cơ thể, tốt nhất nên để cô ấy nghỉ ngơi ở đây thì hơn.
Tuy nhiên,
“–Được thôi.”
Leia-sensei bỗng chấp nhận yêu cầu của Rose.
“S-Sensei!?”
“Lúc này, chúng ta không thể dùng đến Số 18 vì ông ấy đã được giao cho bộ phận biên phòng. Nên vẫn tốt hơn nếu có thêm chút nhân lực. Và với Hồn Trang loại cường hóa như của Rose thì không thành vấn đề.”
Nếu sensei, một người rành về Hồn Trang hơn tôi, đã nói thế thì không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng thuận.
“...Rose, đừng quá sức nhé, được chứ!?”
“Cảm ơn cậu, Allen.”
Và khi chúng tôi đã nhất trí.
“Vậy thì, hãy xuất phát đến Drestia! Tôi sẽ tìm vài con ngựa tốt, các em hãy chờ ở sân trường!”
“ “Tuân lệnh!” ”
■
Sau đó, chúng tôi đến Drestia bằng ngựa của hiệu trưởng.
Thương gia trấn, Drestia cách không quá xa thủ đô Orest
Sau một lúc ngồi xe ngựa – chúng tôi cũng đã đến nơi,
“...Quay lại Drestia sau ba tháng.”
Tôi nhìn quanh trong khi bước băng trên『Thánh lộ』 nối dài qua trung tâm Drestia.
Ở hai đầu con đường là những gian hàng liền kề, người người tấp nập như thể sớm mai dù rằng đã 10 giờ đêm.
“Đi thôi… Dinh thự của Rize nằm hướng này.”
Theo chân Leia-sensei đang sải bước, chúng tôi đi xuyên qua thành phố Drestia. Rồi một dinh thự khổng lồ hiện ra trước mắt.
“Như thường lệ, một ngôi nhà dơ dáy chỉ để phô trương sự giàu có của chủ nhân nó…”
Tòa dinh thự lộng lẫy, uy nghi khiến tôi liên tưởng đến một cung điện nguy nga trắng ngần.
Tòa dinh thự cao đến sáu, không, tận bảy tầng.
Vườn hoa rộng lớn cùng một hồ bơi với đài phun nước tuyệt mĩ, và xa xa có thể nhìn thấy khu vườn đá tráng lệ.
Một hàng rào được thiết kế công phu bao quanh tòa dinh thự lộng lẫy hòa trộn nhiều nền văn hóa khác nhau.
T-Tuyệt thật…
Trong lúc tôi bị vẻ đẹp của dinh thự hớp hồn, vô số những ánh đèn chói rọi chiếu vào chúng tôi.
“Các người là ai!? Cớ sao lại lén lén lút lút ở đây lúc này!? Còn tùy vào câu trả lời của… Cái gì!?”
Có vẻ họ là cận vệ của Rize-san.
“N-Ngươi là 『Hắc Quyền』 sao!?”
“Còn chưa học được một bài học từ lần trước sao?”
“...Ngươi còn đến đây làm gì?”
Họ tức khắc vây lấy chúng tôi.
Tôi chẳng biết từng xảy ra những gì, nhưng họ đều lườm như muốn ăn tươi nuốt sống sensei.
“G-Gượm đã nào! Tôi đến đây không phải về việc đó. Tôi đến để nói chuyện!”
“Hả, tiếc quá! Rize-sama đi ngủ rồi!”
“Có việc gì thì để sáng rồi tính!”
Và rồi,
“...Không thể nào, khoan đã. Đứa nhóc kia, cậu là 『Allen Rodore』?”
Một trong những cận vệ hướng ánh mắt sắc lẻm sang tôi.
“P-Phải… Là tôi.”
“Hmm. Hiểu rồi… Vì vài lý do, chúng tôi được lệnh cho phép cậu vào nếu cậu có ghé thăm. Giờ thì, mời cậu, Rize-sama đang nghỉ ngơi ở sảnh tầng trên.”
Nói đoạn, người lính mở chiếc cổng nhỏ.
“N-Này, cái lũ này! Chẳng phải các ngươi nói Rize ngủ rồi sao?”
“Tất nhiên là nói dối rồi, đồ ngu!”
“Hắc Quyền, bọn ta không thể để một kẻ nguy hiểm như ngươi vào được!”
“...Ngươi phải ngoan ngoãn chờ ở ngoài kia rồi.”
Những người lính này tỏ rõ sự thù địch với cô.
“...Sensei, Rose. Chờ em nhé.”
“Allen, cậu đi cẩn thận…”
“Hãy cẩn trọng, Allen… Đối phương chính là ả hồ ly chết dẫm ấy. Nếu có gì xảy ra, em hãy nhớ hét lớn.”
“A-Ahaha… Em không nghĩ Rize san sẽ làm trò gì kỳ quặc.đâu.”
Nói rồi, tôi chia tay Rose và Leia-sensei, và một mình bước qua cánh cổng dinh thự.
Tôi chậm rãi mở chiếc cửa lớn và men theo tấm thảm đỏ dưới chân. Một cầu thang trắng hướng đến tầng trên hiện ra.
“Cô ấy ở tầng hai nhỉ…”
Nhớ lại những lời tay cận vệ nói, tôi bước lên cầu thang –– rồi nhìn thấy hình bóng của Rize-san đang nhâm nhi tách trà bằng bạc.
Chị ấy vận bộ kimono tuyệt đẹp có hoa văn ngọn lửa với tông màu đỏ và trắng làm chủ đạo.
Mái tóc dài hai màu trắng đỏ được tết sang bên, và kẹp một chiếc kẹp tóc bóng bẩy trang trí hình ngọn lửa đỏ rực đầy nổi bật.
Làn da chị tuyệt đẹp, trẻ trung, trắng ngần cùng đôi mắt cáo kẻ dài.
“––Rize-san, mong chị thứ lỗi vì đã đến làm phiền lúc đêm muộn thế này.”
“Ara, chẳng phải Allen-kun đấy sao. Đêm hôm khuya khoắt thế này, liệu có chuyện gì chăng?”
Nở một nụ cười dịu dàng trên gương mặt, chị nhẹ nhàng hỏi.
“Xin lỗi, em không có nhiều thời gian nên sẽ nói thẳng. Một người bạn quan trọng với em, Ria Vesteria, đã bị bắt cóc bởi Tổ chức đen. Chúng giấu cô ấy ở một 『phòng thí nghiệm』 đâu đó trên đất nước này. Rize-san, liệu chị có biết địa điểm của chúng không?”
“Tất nhiên là biết.”
Chị ấy nói thẳng thừng mà không che giấu cũng chẳng ra vẻ gì.
“T-Thật ạ!?”
“Tất nhiên, ta không thích nói dối đâu.”
Nói thế, Rize-san lại đưa tách trà lên miệng.
“Vậy… Chị có thể cho em biết vị trí của phòng thí nghiệm thông qua 『Quyền một lần trợ giúp bất cứ khi nào』 được chứ ạ!?”
“Được chứ.”
Khi Rize san đồng ý,
“――Đồng ý thì đồng ý nhưng liệu có ổn chứ? Dùng nó với một việc thế này?”
Nghiêng nhẹ đầu, chị ấy gợi như thế.
“――Tuy không muốn nói nhưng, Allen ạ… Dù chỉ một lần, Rize Dorahain này đây sẽ làm bất cứ việc gì đúng chứ? Sao lại không dùng nó cho bản thân cậu?”
Chị đứng dậy một cách tao nhã và từ tốn đi vòng quanh tôi.
“Đúng nghĩa 『bất cứ việc gì』 đấy, cậu hiểu chứ? Vàng bạc châu báu, một thanh kiếm sắc bén được chế tác tỉ mỉ … Nếu cậu dùng quyền lực của ta, ta có thể chuẩn bị cho câu bất kỳ thứ gì. Một quyền hạn tuyệt vời đến thế –– chẳng phải sẽ rất ngu ngốc chỉ để biết vị trí một phòng thí nghiệm tồi tàn bẩn thỉu nào đó sao?”
Quả nhiên… Rize-san thật sự rất tử tế.
Chị ấy nghĩ cho tôi, và nghĩ đến những khả năng khác,
Lòng tôi biết ơn sâu sắc, nhưng –– 『Câu trả lời』 vốn đã được định sẵn từ lâu.
“Cảm ơn chị. Nhưng em vẫn muốn biết Ria ở đâu.”
Không phải là tôi không cần tiền bạc gì.
Tôi vẫn cần tiền cho tương lai để lo cho mẹ một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng mình chắc mẹ cũng chẳng vui vẻ với số tiền mình có được chỉ vì bỏ rơi bạn bè…!
Và rồi,
“Vậy sao… Fufu, Allen-kun… Quả nhiên đúng như Sid-kun nói…”
Rize-san lẩm bẩm và lấy ra một tấm bản đồ từ trong tay áo kimono.
“Hãy nhận lấy. Ta biết cậu sẽ đến nên đã sớm chuẩn bị.”
“C-Cảm ơn chị rất nhiều!”
Khi tôi bày tỏ lòng biết ơn, Rize-san mỉm cười dịu dàng.
“Bên trong bản đồ – có một chỗ đánh dấu đỏ, cậu thấy chứ?. Đó là vị trí của phòng thí nghiệm.”
Khi tôi trải tấm bản đồ ra――quả thật có chỗ đánh dấu chéo đỏ ở trong.
“Chà, ta vẫn còn việc khác phải làm. Mong cậu thứ lỗi.”
“Cảm ơn chị, Rize-san.”
Khi tôi nói lời cảm ơn,
“Tôi chỉ đền đáp ân huệ cho cậu nên đừng bận tâm. Mong rằng từ nay về sau cậu vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với Hồ Kim Dung.”
“Cảm ơn chị nhiều ạ, Rize-san…!”
Tôi lại tỏ lòng biết ơn một lần nữa và rời khỏi dinh thự.
“Dù là vậy, Allen-kun quả nhiên… Liệu sau này cậu bé trong sáng, thuần khiết ấy sẽ mang 『sắc màu』 nào đây…? Fufu, mình thật sự mong chờ tương lai biết bao….”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage 大同商館: Daidou Shoukan