Sau khi lấy được thông tin, tôi quay lại cổng chính nơi Rose và Leia-sensei đang đợi.
“A, Allen! Thế nào rồi?”
“Ả hồ ly chết dẫm ấy không làm gì em chứ!?”
“Rize-san thật sự là một người rất tốt đấy cô ạ! Cô nhìn tấm bản đồ này xem! Có vẻ phòng thí nghiệm ấy ở ngay dấu đỏ này!”
Khi tôi mở tấm bản đồ được Rize-san trao cho, họ khẽ cười.
“Có rồi… Giờ chúng ta có thể đi cứu Ria rồi..!”
“Tôi không ngờ em thật sự có thể moi thông tin từ ả Rize ấy… Làm tốt lắm, Allen.”
Sau đó, sensei quan sát dấu chéo đỏ trên bản đồ,
“Fumu, chỉ cách đây chừng mười lăm phút… Nhưng có thật là nằm trong cánh rừng này không?”
Cô nghiêng đầu, lẩm bẩm với vẻ mặt có phần phức tạp.
“Thôi kệ, cứ đi xem sao cô ạ. Trước mắt, đây là manh mối duy nhất ta có rồi.”
“Em nói phải, Allen ạ… Được rồi, đi thôi!”
“ “ Vâng! ” ”
Sau đó, chúng tôi băng qua 『Thánh Lộ』 và tiến xa, xa hơn về bờ tây.
Con đường ngày càng dốc, hướng chúng tôi vào một khu rừng âm u.
Và chúng tôi liên tục chạy trong suốt mười phút,
“...Đây rồi.”
Sensei, người giữ chặt tấm bản đồ trong tay, bất thình lình dừng lại.
“Là nơi đây ạ…?”
“Nơi này… chẳng có tòa công trình nào cả…”
Tôi và Rose đảo mắt nhìn quanh.
Như sensei đã nói, nơi đây quả thật chỉ là một cánh rừng.
Những cây cao tươi tốt che khuất bầu trời, cùng với tiếng thác nước lớn chảy xiết.
Chẳng có lấy một công trình nhân tạo nào, hay thậm chí một dấu chân cho thấy sự hiện diện của con người.
Chỉ mỗi khung cảnh 『thiên nhiên』 trải dài.
K-Không thể nào… biến mất đâu nhỉ…
Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, một ý nghĩ tồi tệ chợt thoáng qua.
Và rồi,
“Quả là mạng lưới thông tin của ả Rize này… Điên rồ thật.”
Sensei nói với vẻ mặt có phần mâu thuẫn, nửa thì vui mừng, nửa lại thất vọng.
Đoạn cô bước về phía thác nước lớn và đứng chễm chệ trước nó.
“S-Sensei…”
“Cô đi đâu vậy…?”
Khi tôi và Rose lên tiếng,
“Vô Đao Lưu –– Tuyệt!”
Cô bất ngờ đấm toàn lực vào thác nước.
Khoảnh khắc sau đó,
Thác nước khổng lồ vỡ tan, một phòng thí nghiệm cũ kỹ hiện ra.
“ “ CÁI GÌ!?” ”
“―― Đây là một kỹ năng cản trở nhận thức hùng mạnh đấy. Hẳn là tác phẩm của Tor Sammons Kỳ Thuật Sư. Đến tôi còn chẳng nhận ra trừ khi đến gần… Quả là một kết giới hạng nặng…”
Sau khi khen ngợi Tor, sensei bẻ khớp tay răng rắc và nở nụ cười hiếu chiến.
“Từ việc triển khai kết giới thế này, chúng ắt hẳn đang ở đây! Đi nào!”
“ “VÂNG!” ”
Rồi, với Leia-sensei dẫn đầu, chúng tôi phi thẳng vào phòng thí nghiệm.
■
Sau khi bị hạ bởi Zack Bomber, một thành viên của Tổ chức đen –– Ria tỉnh giấc ở tầng thấp nhất của phòng thí nghiệm.
“Đ-Đây là đâu…?”
Qua ý thức mơ hồ, khi cô cố chuyển mình,
“......”
Một cơn đau âm ỉ ngay hai cổ tay.
Cô nhận ra đôi tay mình đã bị trói chặt bởi những sợi xích nối liền với trần nhà.
Còn đôi chân thì gắn với gông cùm nặng trịch, nên cô chẳng thể nào di chuyển.
Và rồi,
“Zahaha, tỉnh rồi đấy à! Cơ thể ngươi cũng cứng cỏi phết đấy nhỉ, Ria Vesteria!”
“...Này, con nhóc. Bọn ta tạm giữ cái mạng của ngươi, nên đừng có làm gì xằng bậy biết chưa?”
Zack và Tor nhận ra Ria đã tỉnh, săm soi vẻ mặt của cô từ phía cuối căn phòng.
“...Zack Bomber!?”
Nhớ lại thất bại cay đắng dưới tay Zack, Ria cau có vì tức giận lẫn thất vọng.
Tay và chân đã bị trói chặt, nên cô chẳng thể làm được gì.
“...Ngươi có sở thích trói mấy em gái trẻ tuổi hả? Biến thái hay gì?”
Cô sỉ vả hắn như một hình thức kháng cự tối thiểu.
Và rồi,
“Zahaha! Quả là một cô gái mạnh mẽ để có thể thốt lên những lời như thế trong tình trạng đó đấy!”
“...Ha! Gọi cái gã to xác ấy là biến thái cũng chẳng có tác dụng gì đâu, đúng chứ, Zack?”
Zack cười sảng khoái, còn Tor thì phụ họa.
Theo những gì chúng nói, Ria chắc mẩm rằng cô sẽ không bị giết lúc này,
“Mục đích các ngươi là gì? Bắt có ta thì có lợi lộc gì hả?”
Cô ấy hỏi điều đã khiến cô luôn băn khoăn kể từ lần bị tấn công ở trại huấn luyện hè ngày trước.
“Hử? Tất nhiên là vì–”
Và rồi, khi Zack bắt đầu nói.
“Này, lão ngu Zack! Đừng tiết lộ thông tin mật của tổ chức dễ dàng thế chứ! Ông có não không đấy?!”
Với gân xanh hằn rõ trên trán, Tor đá thẳng vào ống chân của Zack.
“Za, Zahahahaha! Lỗi tôi! Nói mới nhớ, là bí mật mà nhỉ!”
“Trời ạ… Thôi ông yên lặng chút đi…”
Khi họ đang trao đổi như thế,
“Fu-Fushushu… Xin lỗi vì chen ngang cuộc trò chuyện của hai vị… Nhưng tôi cần phải sớm lấy mẫu…”
Một gã trông giống nhà nghiên cứu, với một ống tiêm nằm trong tay, phát lên ghê rợn.
Hắn đeo cặp mắt kính dày cui.
Cùng gương mặt nhợt nhạt, tái mét.
Hắn cao chừng 150cm và tuổi tác khoảng giữa bốn mươi.
Mái tóc đen điểm hoa râm không được chải chuốt kỹ lưỡng, và vẻ ngoài cũng chẳng có vẻ sạch sẽ gì.
“Rồi, nhanh cái xác lên.”
“Fu–Fushushu… Tôi hiểu rồi…”
Sau khi được Tor chấp thuận, gã cúi đầu và tiến đến Ria.
“N-Này… N-Ngươi làm cái quái gì đấy…..!?”
Ria vặn người phản kháng,
“Chậc… Chỉ là một chút máu thôi, con ả xấu xí…”
Tor trông có vẻ tức giận, phun lời khinh miệt.
“X-Xấu xí…!?”
Một cô gái trẻ tuổi như Ria, một người luôn tự tin về ngoại hình của bản thân, đâm ra tức giận khi bị gọi là xấu xí.
Tuy vậy ―― cô đã luôn được dạy dỗ về sự nhạy bén từ khi còn tấm bé.
Fuuuu–... Fuuu–... Bình tĩnh lại nào, Ria Vesteria….!
Cô lấy lại bình tĩnh bằng cách điều khiển hơi thở.
Dù có vùng vẫy cũng chỉ hao hơi tổn sức… Tuy có khó chịu, nhưng cứ nghe những gì chúng nói đã. Dù mày có tức giận vì bất lực trong tình huống thế này…!
Rồi, Ria im lặng và ngưng chống đối.
“Fu-Fushushu… Chà, xin thứ lỗi.”
Gã đàn ông đâm mũi kim vào tay Ria, và một cơn đau bỗng nhói lên.
Hắn lấy một lượng máu lớn, cỡ ba ống xi-lanh.
“Fu-Fushushu… B-Bấy nhiêu đây chắc đủ rồi…!”
Với vẻ mặt vui sướng, méo mó, hắn đặt chúng vào một chiếc máy khổng lồ.
“Oi, việc 『phân tích』 mất bao lâu đấy?”
“Fushushu… Nếu nhanh thì, ít nhất cũng một ngày…”
“Được rồi, thế thì làm nhanh đi, ta ghét phải chờ đợi.”
Tor thiếu kiên nhẫn càu nhàu ngắn gọn như thế, rồi đi lên cầu thang và mất hút.
Zack bị bỏ lại, chán chường, rồi vươn vai.
“Chà, giờ thì, phải ăn gì đó đã… Ồ phải rồi, Ria. Chắc là ngươi cũng đói rồi nhỉ? Để ta lấy thứ gì ngon cho ngươi.”
“.....Fu, ta chẳng mong cầu kẻ thù thương hại. Nếu có gì thì cứ đưa ta thuốc độc.”
“Zahahaha! Đúng là một cô nàng mạnh mẽ! Chà, tùy ngươi vậy… Nếu có đói thì cứ nói ta một tiếng.”
Zack cười sảng khoái và mất hút ở tầng trên.
Sau đó, Ria mãi chờ một 『cơ hội』.
Để giữ sức, cô không chống cự hay vùng vẫy –– cô cứ thế, kiên nhẫn chờ đợi.
Nếu là Allen, cậu nhất định sẽ tìm thấy cô. Cậu nhất định sẽ cứu cô thoát khỏi đây.
“Fu–Fushushu… Cô vẫn tỉnh chứ, Ria Vesteria…?”
Nhà nghiên cứu gọi Ria.
“...Ngươi muốn gì? Nếu là máu, chẳng phải nhà ngươi đã lấy đủ rồi sao?”
“Fushushushu… Nghe này. Cô sẽ được trả về 『quê nhà』 sau vụ này, với cái xác không hồn.”
“...Hiển nhiên rồi.”
Ria không để bản thân dao động trước lời nói của gã, bởi cô vốn đã phần nào lường trước được đó là tình huống có thể xảy ra, nên chỉ nói qua loa.
“V-Vậy thì trước đó… C-Chỉ một chút thôi… Cho ta vui vẻ với cô nhé…”
Ánh mắt thô tục của gã soi khắp người Ria.
“Ngươi, đúng là đồ tồi…”
“Fu–Fushushu… Muốn nói gì thì cứ nói…”
Hắn nói thế, rồi tiếp cận Ria từng bước, từng bước một.
“K-Không… Đ-Đừng lại đây…!”
Khi gã chộp lấy Ria, một ánh đỏ bỗng chói lên trong căn phòng tối mịt.
Khoảnh khắc sau đó.
“Fu-Fushu…!? N-N-NÓNG, NÓNG!?”
Chìm trong ngọn lửa rực cháy, gã lăn lộn trên sàn và rên rỉ trong đau đớn.
“A, Gu, GAAAAAAAAA…..!?”
Tiếng hét thống khổ vang vọng khắp phòng thí nghiệm, rồi hắn chết chỉ vài giây sau đó.
Rồi,
“Zahahahahaha! Vừa rồi nguy hiểm quá, Ria nhỉ!”
Zack xuất hiện với ly rượu trong tay, cười khoái chí.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage