Chúng tôi đi xuống tầng thấp nhất của phòng thí nghiệm nay đã bị phá hủy một nửa bởi Minh Oanh, trước mắt là một cầu thang xoắn dẫn xuống tầng hầm.
Cảnh giác cao độ, chúng tôi chậm rãi đi xuống, bên dưới có một lượng lớn những máy móc kỳ lạ xếp thành hàng.
“C-Cái gì đây…?”
Ly thủy tinh trước mặt chứa đầy chất lỏng trong suốt màu cam, và có một viên đá xanh ngà nổi lềnh bềnh.
“...Một nơi khó chịu kinh khủng.”
Khi nói thế, lọt vào tầm mắt Rose là một cỗ máy chứa nước bí ẩn nào đó phát ra những âm thanh như thể máy đo điện tâm đồ.
“Hmm… Trông như bọn chúng đang nghiên cứu tinh linh hoàn ở đây.”
Leia-sensei cầm lấy một viên quặng xanh ngà, lẩm bẩm.
Băng qua phòng thí nghiệm mờ tỏ và ngột ngạt, chúng tôi bắt gặp năm kẻ trông như những nhà nghiên cứu.
“N-Ngươi là… Hắc Quyền!?”
“Tor-sama và Zack-sama… Thất bại rồi sao…!?”
“Aa… Xong đời rồi…”
Khi nhìn thấy Leia-sensei, họ liền thu người ngay tại chỗ.
“Chắc ta không cần phải tự giới thiệu đâu nhỉ. Vậy thì ta nói thẳng. Ria Vesteria đâu? Cứ phản kháng nếu muốn, nhưng làm thế chỉ tổ khiến các ngươi bị thương thôi…”
Khi sensei bẻ khớp tay,
“ “ “HI-HIII!?” ” ”
Chúng liền kêu thé lên.
Và rồi,
“L-Lối này…”
Một trong những nhà nghiên cứu dẫn đường chúng tôi đến phía sau phòng thí nghiệm.
Nơi đây là một phòng giam có song sắt, và bên trong là cảnh tượng Ria bị trói chặt cả tay chân.
“Ri–RIA!”
“––A…Allen! Rose, Leia nữa!”
Nhìn bề ngoài, trông cô dường như chẳng có thương tích gì nghiêm trọng.
Khi tôi thở phào,
“Chìa khóa đâu?”
“Đ-Đây ạ…”
Sensei lấy chìa khóa từ tay nhà nghiên cứu, mở khóa phòng giam và tháo gỡ những xiềng xích nơi tay chân của Ria.
Và rồi,
“ALLEN!”
“Ô!?”
Ria, người vừa thoát khỏi xiềng xích, lao vào lòng tôi.
“Mình sợ lắm…. Mình thật sự sợ lắm…..”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy khi cô khẽ run lên.
“Tớ xin lỗi vì đến trễ… Tớ gần như không thể tìm thấy phòng nghiên cứu này.”
“Ừm, không sao đâu… Cảm ơn cậu, Allen. Mình tin cậu nhất định sẽ tìm thấy mình…!”
Dù những giọt lệ lăn dài trên khóe mi, cô vẫn nhoẻn miệng tươi cười hệt một đóa hoa.
“.....”
Chứng kiến một nụ cười đẹp đến vậy,
“C-Cậu ổn cả đúng không…?”
Tôi hỏi, khẽ quay đi.
“Mình ổn. Chúng có lấy ít máu, nhưng chẳng làm gì hơn.”
“Vậy sao, tớ mừng lắm.”
Khi Allen và Ria mải chuyện trò,
“...Ria. Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng cậu gần quá rồi đấy.”
Rose như nổi khùng, gằn giọng và nhịp nhịp chân.
“...A, mình xin lỗi, Allen. Chỉ là mình mừng quá.”
“Ư-Ừ… Đừng bận tâm.”
Khi tôi và Ria từ từ tách nhau ra,
“Bội thu ngoài mong đợi rồi.”
Sensei cầm lên một viên thuốc xanh ngà trông như thể một viên tinh linh hoàn, khẽ thì thầm.
“Bội thu ạ…?”
“Phải, theo như tôi biết, đây là lần đầu tiên chúng ta chiếm được phòng thí nghiệm của lũ Tổ chức đen. Quả thật là một thành tựu lớn, Allen ạ!”
Cô ấy nói rồi vỗ vào lưng tôi.
“Là do em được Sensei, Rose, và cả Rize-san giúp đỡ thôi.”
“Haiz… Em lúc nào cũng khiêm tốn nhỉ. Khác hẳn tôi.”
Sensei mỉm cười, vỗ hai tay vào nhau.
“Chà, cũng trễ lắm rồi, mấy đứa tốt hơn nên quay về.”
“Còn cô tính thế nào?’
“Tôi sẽ trói lũ này lại rồi tống vào bốt của Hiệp sĩ thánh để thẩm tra. Rồi sau đó là hàng đống việc đang chờ để giải quyết.”
Cô nói thế, nhún vai.
“Chà, thú thật tôi cũng muốn mượn sức các em lắm nhưng… Đây là công việc của 『Hiệu trưởng Ngũ Học Viện』 nên không thể thoái thác lên những học viên của mình được.”
Có vẻ từ lúc này, chúng tôi chẳng thể giúp được gì cho cô rồi.
“Cảm ơn cô nhiều lắm. Vậy bọn em rời khỏi đây ngay.”
“Sensei, cảm ơn cô nhiều”
“Xin phép ạ.”
Và khi tôi, Ria và Rose đang rời khỏi nơi này, tôi bỗng nghe thấy ai đó đang lao xuống chiếc cầu thang xoắn với tốc độ kinh hồn.
“K-Kẻ nào?”
Tôi đứng chắn trước Ria và Rose đã kiệt sức, rút kiếm ra.
Và rồi,
“Là tôi… Là tôi đây… Số 18 đây… Tôi quay lại rồi…!”
Những giọt mồ hôi lấm tấm lăn dài trên trán cùng với đó là hơi thở nặng nhọc.
“S–Số 18-san!?”
Nếu nhớ không lầm, tôi nghe rằng ông ấy tham gia trấn giữ biên cương cơ mà.
“Trễ quá đấy… Ông lảng vảng ở xó xỉnh nào vậy, Số 18?”
“Tôi… Tôi xin lỗi… Tôi phi như bay ngay lúc vừa được báo cáo… Đúng như tôi nghĩ, từ đó về đây mất nhiều thì giờ quá.”
Ông ấy vừa thanh minh vừa thở hổn hển.
“Trời ạ, bó tay với ông… ――Nào, nhiệm vụ tiếp theo của ông đây. Để đề phòng, ông hãy hộ tống nhóm Allen về Học Viện Thiên Nhận đi. Đặc biệt là Rose, con bé kiệt sức rồi, hẳn sẽ hữu ích lắm nếu ông chịu để tâm việc đó đấy.”
“T-Tôi hiểu… rồi…”
Nhìn kiểu gì thì, trông Số 18-san còn kiệt quệ hơn Rose nhiều.
Và rồi,
“V-Vậy thì, các cô cậu…! Có tôi ở đây rồi… Cứ trông cậy vào tôi… *khụ khụ*… Đi–Đi thôi…..”
Theo chân Số 18-san, chúng tôi đi lên cầu thang xoắn.
“――Phải rồi! Sáng mai vẫn phải đi học như bình thường đấy nhé, đừng có mà ngủ quên đấy!”
Leia-sensei cuối cùng cũng chịu nói điều gì đó cho ra dáng giáo viên, đoạn cô khẽ cười, vẫy tay chào tạm biệt.
■
Sâu trong cánh rừng ngụ phía đông phòng nghiên cứu.
“...Này, lão khờ. Còn sống không đấy?”
Tor không thương tích, lay gọi Zack đang bất tỉnh, mình đầy vết thương.
“Chắc là còn… Nhưng tôi thua mất rồi… chẳng nhúc nhích nổi nữa dù chỉ một ngón tay.”
Nói thể, Zack khẽ lắc đầu yếu ớt
“Thảm hại thật. Chuyện gì xảy ra với <Bất Tri Hỏa Khải> của ông vậy?”
“Za–Zahaha… Không có nó, ắt là tôi tan xương nát thịt rồi.”
Bị Minh Oanh nuốt chửng và kịp giữ mạng nhờ triển khai <Bất Tri Hỏa Khải> ngay khoảnh khắc cuối.
“Không, nhưng mà… Cậu ta quả thật lung linh không tưởng…! Vì tên Allen này vẫn chưa hoàn thiện, nên sự thâm sâu ấy vẫn chưa thể lường được!”
Zack hứng thú nói, nghiền ngẫm về thứ bóng tối đen kịt nay đã hằn sâu vào ký ức.
“Hmm, Allen Rodore. Nếu hắn ta quả thật tài năng đến vậy, chúng ta có nên bợ đỡ hắn không…?”
Tor, người có chút niềm tin vào tài nhìn người của Zack, bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc làm hòa với Allen.
“Zahaha, tôi e là không được đâu. Chà, phải rồi –– trận chiến bên cô thế nào? Thẳng nổi Hắc Quyền không?”
“Hả? Tất nhiên là không rồi! Ngay từ đầu vốn là bất khả thi khi đối đầu với một kẻ siêu việt đến vậy. Tôi đã cong đuôi chạy ngay đấy.”
Tor nói không chút xấu hổ.
Đối với cô ả, chỉ cần giữ mạng trước Leia Hắc Quyền đã là một chiến công.
Vốn ngay từ đầu đã chẳng có cơ hội thắng, đấy là vì sao chúng tách nhau ra.
“Hmm… Có thể thoát khỏi tay Hắc Quyền… Cô dùng đến thứ đó sao?”
“Phải, tôi đã bỏ 『Bản sao của Leia』 và 『Bản sao của tôi』 mà chạy. Thật nguy hiểm khi nghĩ rằng chỉ có 『duy nhất một』 Hồn Trang nhỉ?”
Nói đoạn, Tor lấy ra hai cây dao găm.
<Mô Phỏng Vân Thuật> là một cặp Hồn Trang với độ hiếm cực cao.
Người duy nhất biết việc này là Zack, cũng nhờ họ đã làm việc cùng nhau suốt nhiều năm trời.
“Vẫn cứ ranh mãnh như thường nhỉ…”
“Ông nói gì cũng được, đối với tôi 『sống là thắng』.”
Sau khi họ chia sẻ thông tin,
“Chà… phải về nước thôi.”
“Phải rồi.”
Tor đỡ Zack bằng cơ thể nhỏ bé kia rồi mất hút vào màn đêm.
“――Ông nặng ác! Lo mà giảm cân đi, ngay và luôn!”
“Za–Zahaha… Đừng có vô lý thế chứ…”
■
Sau khi an toàn trở về kí túc xá, tôi và Ria quyết định cùng ăn tối,
Ria chắc hẳn đã rất đói. Cô ấy cứ nhai ngấu nghiến.
“Ăn nhiều quá là lên cân đấy…” Tôi tự nhủ, nhưng không dễ dàng gì để nói với một cô gái về vấn đề cân nặng của cô ấy, nên tôi đành ngậm ngùi.
Cơ mà, cả cái tủ lạnh khổng lồ đầy ắp thức ăn bỗng trống trơn chỉ sau một bữa.
Sau đó, Ria, người vừa mới tắm ra, ngân nga vui sướng.
“Hmm, Hmm, Hmm…”
Cô ấy tháo đôi bím tóc quen thuộc và xõa tóc. Trông mới quyến rũ làm sao.
Dù đã quen với việc đó, tim tôi vẫn đập liên hồi khi nhìn cô xõa tóc.
“T-Tớ cũng đi tắm đây.”
“A, ừm. Cậu đi tắm cho đỡ mệt nhé.”
“Ừ, cảm ơn cậu.”
Sau khi tắm xong và chuẩn bị đi ngủ cũng đã chừng hai giờ sáng.
“Vậy thì, tớ tắt đèn nhé?”
“Ừm, cậu tắt đi.”
Tôi tắt đèn và ngã người cạnh Ria.
Chiếc nệm có độ đàn hồi vừa phải nhè nhẹ nâng người tôi, rồi tôi choàng lên người một chiếc chăn ấm.
Sức lực như cạn kiệt, đồng thời, sự mệt mỏi của ngày hôm nay cũng tan biến theo,
“Ngủ ngon nhé, Ria.”
“Ngủ ngon, Allen.”
Chúng tôi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
“...Nè, Allen. Cậu còn thức chứ?”
Ria thì thào.
“Tớ còn thức.”
“Vậy sao.”
“Ừ. Có chuyện gì thế…?”
Khi tôi hỏi,
“...Chỉ là, mình không ngủ được.”
Cô ấy lẩm bẩm yếu ớt, giọng đầy lo âu,
Cô ấy đã bị Tổ chức đen bắt cóc và giam cầm ở nơi đó suốt cả ngày hôm nay.
Nên bị thế này cũng phải thôi.
“Tớ hiểu rồi… Vậy chúng ta cùng trò chuyện nhé? Xem nào… Tớ nên đi pha chút trà chăng?”
Tôi nói ra điều đầu tiên nghĩ đến để trấn an Ria.
“Chỉ là… Nếu được… Mình muốn…”
Thật bất thường khi Ria cứ lấp ba lấp bấp.
“...? Cậu cứ nói đi.”
Tôi nhẹ nhàng đáp lại,
“Ừm, chỉ là… Tớ nắm tay cậu được chứ…?”
Cô nói với giọng run run.
“Đ-Được thôi… Tất nhiên rồi.”
Tôi khá ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ này, nhưng cũng chẳng có lý do để khước từ nếu đã là mong muốn của Ria,
Tôi lo lắng, vươn tay về phía cô.
“A, cảm ơn cậu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy nắm chặt lấy tay tôi.
Khoảng cách giữa hai đứa ngày càng gần lại, và tim tôi thậm chí còn đập nhanh hơn trước – Rồi tôi cùng Ria chìm vào giấc ngủ như thường lệ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage