Sau khi trở lại thực tại từ hồn giới, tôi lập tức đến gặp Leia-sensei.
“Sensei, em hỏi một việc được không?”
“Được thôi. Em cứ hỏi, không cần phải ngại.”
“Cảm ơn cô…. Vậy 『Linh Lực』 rốt cuộc là thứ gì?
Khi tôi đặt câu hỏi,
“Ồ… Em nghe được hai từ đó ở đâu đấy?”
Sensei trông có vẻ khá ngạc nhiên và rồi đáp lại bằng một câu hỏi.
“Chỉ vừa nãy thôi, khi em còn chiến đấu với Linh Hạch. Gã đã buột miệng nói về nó với em.”
“Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là… Hmm, tôi phải giải thích cho em sao đây nhỉ…”
Cô gãi má, vẻ lo âu.
“Nói về linh lực, tôi đã nghĩ rằng sẽ phổ biến sau khi các em va phải 『bức tường』 nhưng, phải rồi… Rose và một vài em khác đã bị chậm nhịp đi rồi. Có lẽ cũng đến lúc để tôi giải thích về nó…”
Sau đó, sensei đưa ra quyết định và vỗ tay.
“Chà, những việc thế này đảm bảo tính công bằng cũng rất quan trọng. Yosh! Tôi sẽ giải thích về linh lực cho các em vào tiết hai! Xin lỗi nhưng Allen ạ, liệu em có thể chờ một chút chứ?”
“Được, em hiểu rồi ạ.”
Đúng như tôi nghĩ, 『Linh Lực』 dường như là một yếu tố chủ chốt để giúp ta trở nên mạnh hơn.
Vậy nên tôi quyết định hỏi về vấn đề khác vốn đã khiến tôi bận lòng từ lâu.
“Sensei, xin lỗi… Em hỏi thêm một việc nữa thôi, được chứ ạ?”
“Được thôi.”
“Nói sao nhỉ… chuyện là… Cha của Ria, Quốc vương Vesteria, sẽ giận lắm đúng không ạ?”
Chúng tôi nói về Bệ Hạ, người hết mực yêu chiều Ria.
Nếu biết được cô ấy từng bị Tổ chức đen bắt cóc, ắt hẳn lúc này ông ấy đang nổi trận lôi đình.
Rồi,
“À… Chuyện đó…”
Sensei có vẻ khá bối rối, thì thầm vào tai tôi.
“Chuyện đó… Em đừng nói ai nghe nhé, chuyện là ông ta chẳng nói gì hết.”
“...Hả?”
“Đó là một biến cố lớn. Hiển nhiên ông ta sẽ phẫn nộ nếu biết tin về vụ bắt cóc, nhưng… Ông ta chẳng buồn than trách gì, đến nỗi tôi cũng phải kinh sợ. Thật tình, cái lão này bị gì nữa không biết?”
“Vậy thì lạ thật…”
Thế thì không giống tính cách của ông ấy.
Theo cách hành xử thường thấy, ông ấy sẽ phát động một một cuộc chiến tranh tổng lực với Tổ chức đen ngay khi biết tin về vụ việc.
Quả thật, chuyện gì đã xảy ra vậy…?
Khi tôi nghĩ về việc đó,
“Chà, dù sao thì… Tinh hình quanh Ria khá yên ắng. Tôi không biết sau này sẽ thế nào, nhưng… Lúc này không có lý do gì phải nghĩ ngợi về nó cả.”
Sensei nhún vai nói.
“Cô nói phải…”
Quả là vô ích khi cứ phải lo lắng về một việc không có câu trả lời.
Nếu 『có gì đó』 xảy ra, tôi chỉ cần chuẩn bị trước và làm mọi thứ trong khả năng – chính là câu trả lời tốt nhất.
“Cảm ơn cô, sensei. Vậy em lại đi tập luyện đây ạ!”
“Được, cố lên nhé!”
Và rồi tôi lại một lần nữa đặt chân vào hồn giới ―― Cho đến khi tiết học kết thúc, tôi cứ chiến đấu với gã không ngừng nghỉ.
■
Sau đó, tiết một kết thúc chỉ trong nháy mắt.
Tiếng chuông ngân vang báo hiệu bắt đầu tiết hai.
『FWEEEEET』! Tiếng còi ưa thích của Leia-sensei vang vọng trong Khu Hồn Trang.
“―Mấy đứa! Tôi có một thông báo nhỏ gọn, vui lòng tập trung lại đây!”
Mọi người túm tụm quanh sensei, bối rối trước lời triệu tập đầy bất ngờ.
“Tuy khá đường đột, nhưng từ giờ tôi sẽ phải đánh giá linh lực của các em! Trước đó, để tôi giải thích sơ bộ về linh lực đã!”
Rồi, cô ấy cao giọng giảng giải.
“Linh lực, nói cách khác là năng lực tinh thần. Kiếm sĩ chúng ta tiêu thụ nó để khai phóng Hồn Trang. Sau khi luyện tập qua những tiết học Hồn Trang, hẳn tinh thần của các em đều kiệt quệ đúng chứ? Đấy là vì nó làm hao mòn một lượng linh lực kinh khủng hay còn gọi là năng lực tinh thần.”
Cô ấy giải thích sâu xa hơn.
“Và linh lực không phải là thứ bẩm sinh ta có được, mà là thông qua việc rèn luyện Hồn Trang. Theo lý mà nói, không hề có giới hạn về lượng linh lực ta có được. Các em càng luyện tập, linh lực sẽ càng tăng... Tuy nói là vậy, nhưng một người thường làm gì sống đến hàng triệu năm để mà tập. Cho nên về mặt lý thuyết thì không có giới hạn, nhưng lại nằm ở giới hạn sinh học, cho nên linh lực cũng có 『những giới hạn nhất định』 của nó.–– Chà, đó là lời giải thích ngắn gọn về linh lực.”
Sensei giải thích xong và nói.
“Giờ thì cùng đo lường linh lực của các em nào. Đi theo tôi!”
Chúng tôi nhanh chóng tiến về phía cuối Khu Hồn Trang.
Đi được khoảng hai phút, tôi nhìn thấy cảnh cửa đôi cao chừng hai mét.
Trong Khu Hồn Trang có cánh cửa nào như vậy luôn à?
Màu cánh cửa trùng với màu của bức tường xung quanh, nên tôi chưa bao giờ nhận ra.
“Mở…ra..!”
Sensei mở cánh cửa và bước vào, còn chúng tôi thì theo sau.
Rồi có thứ gì đó trông như một vòng ma thuật ta thường thấy trong truyện cổ tích.
“Đây là Phòng Linh Lực. Đúng như tên gọi, căn phòng này được thiết kế vốn là để đo lường linh lực của một kiếm sĩ. Chà, trăm nghe không bằng một thấy. Để tôi làm mẫu cho các em xem.”
Sensei nói, đoạn bước vào giữa vòng ma thuật và hít một hơi sâu.
Khoảnh khắc sau đó, một thứ ánh sáng đỏ rực phát ra.
“ “ “Ồ!?” ” ”
Vài học viên há hốc trước cảnh tượng thần kỳ ấy.
“Màu sắc phát ra từ vòng ma thuật được quyết định bởi lượng linh lực của một người. Theo thứ tự từ thấp đến cao sẽ là 『tím, chàm, lam, lục, vàng, cam, đỏ』 Theo như chỉ dẫn, xem nào… Hiện các em là năm nhất, nếu phát ra màu 『chàm』 hoặc cao hơn thì có thể xem như linh lực của các em đủ tốt.”
Sensei kết thúc bài giảng và bước khỏi vòng ma thuật.
“Phương pháp đo lường cũng đơn giản thôi. Cứ bước vào trung tâm vòng ma thuật và hướng ý thức về sâu trong tâm hồn. Việc đó giúp tự khởi động vòng ma thuật và đo linh lực của các em.”
Sensei giải thích xong và nói,
“Giờ thì, em nào xung phong hãy bước lên trước.”
Sensei vỗ tay, giục.
Rồi,
“Thế thì em lên trước!”
Tessa Burmond, cậu kiếm sĩ của Trảm Thiết Lưu, là người đầu tiên xung phong.
“Tốt lắm. Em lên thử đi, Tessa. Nhớ là hãy chìm sâu vào linh hồn, như khi em tương tác với Linh Hạch vậy!”
“Vâng!”
Tessa vui vẻ đáp lời, đứng vào tâm của vòng ma thuật –– Rồi cậu thở mạnh, nhắm nghiền mắt.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ánh đỏ nhạt phát ra.
“Ồ, màu đỏ luôn sao! Tốt lắm, Tessa!”
Sensei tròn mắt thán phục.
“Hehe, cảm ơn cô!”
Sau đó, chúng tôi đo linh lực từng người một.
Hầu hết các học viên đều màu tím, hiếm có người nào đạt được màu đỏ.
Tiện thể, của Ria là màu lục, còn Rose thì màu lam,
Rose, người thua sút Ria về linh lực, có vẻ khá thất vọng.
Cô ấy run rẩy, lẩm bẩm “Cũng không đến nỗi tệ…”
Rồi một lúc sau –– cuối cùng cũng đến lượt tôi.
“Giờ thì, Allen là người cuối cùng. Em lên thử xem nào.”
“Vâng.”
Tôi bước vào giữa vòng ma thuật,
“Hít… hà…”
Tôi hít lấy một hơi sâu và tập trung tinh thần.
Khoảnh khắc ý thức ngày một chìm sâu vào tâm hồn.
“.....!?”
Một ánh đen phát ra từ vòng ma thuật ―― theo sau là một tiếng chói tai lên, rồi cái vòng vỡ tan.
Và rồi,
“K-Không đo được…!?”
Giọng nói sửng sốt của sensei vang vọng bên trong Phòng Linh Lực.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage