Tình bạn giữa nam và nữ chỉ là một lời nói dối khổng lồ. Việc kẻ đầu tiên đưa ra khái niệm ấy bị quên lãng trong dòng chảy lịch sử đã là minh chứng rõ ràng nhất.
Những kẻ rêu rao điều vô nghĩa đó thường là mấy cô gái được nhiều người theo đuổi, muốn cho mình thêm lựa chọn, hoặc là những chàng trai chỉ biết chần chừ, do dự mãi chẳng dám tiến thêm bước nào. Tất nhiên, đôi khi cũng có thể ngược lại.
Đó là điều tôi muốn nói, tuy vậy, ít nhất với một gã như tôi, Sena Kisumi, thì điều ấy là không thể.
Tình cảm của tôi đã lớn đến mức tôi chẳng thể tự lừa dối mình bằng những lời sáo rỗng vô căn cứ nữa. Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, tôi đã chọn cách bày tỏ trái tim mình.
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu cô ấy. Có lẽ nó bắt đầu chỉ là tình cờ, nhưng những cảm xúc này—không thể phủ nhận được—là thật.
“Tớ thích cậu. Cậu sẽ hẹn hò với tớ chứ?”
Vào ngày cuối của năm nhất cao trung, tôi đã tỏ tình với Arisaka Yoruka. Dưới tán hoa anh đào nở sớm, đó là một canh bạc chỉ có một lần trong đời.
“Cậu thích tớ à, Sena?” Arisaka hỏi, giọng cô gần như không tin vào tai mình.
Tôi đã chọn một chỗ tỏ tình nổi tiếng phía sau dãy nhà trường, vậy mà cô ấy trông hoàn toàn bất ngờ với tình huống trước mắt.
Ngay từ đầu tôi đã hiểu rõ chúng tôi không hợp. Arisaka Yoruka — xinh đẹp và xuất sắc trong mắt mọi người — quá khác so với một tên nhạt nhòa, ít ai để ý như Sena Kisumi. Điều duy nhất chúng mình có chung chỉ là cùng một lớp.
“Sena, ý cậu là muốn làm bạn trai tớ, đúng không?” — giọng cô hơi rung.
“Đúng vậy. Mình thật sự, nghiêm túc muốn thay đổi mối quan hệ này thành bạn trai – bạn gái, nếu có thể.”
Thế nhưng, có vẻ như dũng khí của tôi đã rơi vào khoảng không.
Dĩ nhiên, lời tỏ tình này chỉ là để thỏa mãn bản thân tôi. Còn cô ấy hoàn toàn có quyền cảm nhận theo cách riêng. Mình hiểu rõ Arisaka Yoruka chẳng mấy hứng thú với chuyện yêu đương.
Vẻ đẹp lộng lẫy của cô khiến cô trở thành tâm điểm của quá nhiều sự chú ý, và điều đó đã gieo vào lòng cô chút nghi ngờ đối với con người. Cuộc sống thường nhật, nơi cô luôn bị dõi theo ở bất cứ đâu, có thể trở thành nguồn áp lực, nhất là khi những kẻ bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của cô ào tới tỏ tình, rồi ngay lập tức bị lạnh lùng từ chối.
Nhờ những phản ứng cứng rắn của cô, chẳng còn ai dám tỏ tình với cô nữa.
Vậy thì, người đàn ông may mắn nào mới có thể chinh phục được một mỹ nhân như thế? Thành thật mà nói, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng dám mơ sẽ nhận được một câu trả lời tích cực từ cô.
Lao vào một thử thách liều lĩnh như thế này, chắc hẳn tôi đúng là kẻ ngốc. Thậm chí, còn có nguy cơ cô sẽ không thèm nói chuyện với mình cho đến tận ngày tốt nghiệp.
Nhưng tình yêu chân chính thì nào có theo lẽ thường. Nếu ngay từ đầu mình cứ bình tĩnh, thì hẳn đã chẳng thể nào đối diện thẳng thắn với Arisaka được.
“Bạn trai và bạn gái à…” Giọng Arisaka nghẹn lại khi cô đưa tay che miệng, khẽ lùi bước về phía sau.
Phản ứng của cô… có gì đó không ổn.
“Ơ… Arisaka?” tôi gọi, hơi lúng túng.
“Sena, cậu nghiêm túc chứ? Nếu tớ đồng ý thì chúng ta sẽ là một đôi thật đấy !”
“Ừ. Dù có xa nhau, tớ vẫn muốn giữ liên lạc, đi chơi cùng nhau…”
“Và, ờm, mấy chuyện ecchi nữa thì sao?”
Câu hỏi bất ngờ đó làm tôi đứng hình trong chốc lác.
“Nói rằng tớ không quan tâm thì là nói dối,” tôi đáp ngay, giữ lấy vẻ mặt nghiêm túc. Tôi không được phép nhăn mặt hay cười ngượng — như vậy sẽ khiến cô hiểu sai.
“Cậu thật thà ghê ha!”
“Cậu nghĩ tớ sẽ trả lời khác à!?”
“Thì… tớ không ngờ cậu lại thẳng thắn vậy !”
Arisaka, trông chững chạc hơn hẳn so với tuổi, khẽ vòng tay ôm lấy cơ thể gợi cảm của mình. Đôi chân thon dài, thân hình cân đối, vòng eo mảnh mai càng làm nổi bật khuôn ngực đầy đặn và đường cong gợi cảm—dáng vẻ nữ tính ấy đủ sức khiến bất cứ ai, bất kể giới tính, cũng phải ngẩn ngơ.
“Hmm, ra là Sena có hứng thú với tớ à.” Arisaka cố giữ giọng điệu thường ngày đầy tự tin, dù âm sắc vẫn có chút gượng gạo.
“Cậu nên biết là tớ thích tính cách của cậu. Đừng hiểu lầm.”
“Cái đó thì… tớ cũng không chắc lắm.”
“Ủa, sao lại không chắc?”
“Tớ thấy mình không hợp với chuyện yêu đương… chắc chỉ làm cả hai mệt mỏi thôi.”
“Arisaka, cậu từng có bạn trai chưa?”
“T–tất nhiên là chưa rồi! Đồ ngốc!” — cô vội vàng phủ nhận, mặt đỏ bừng.
“Thì… chưa thử thì sao mà biết. Với con trai, mấy ‘tật xấu’ của cô gái mình thích thường thành điểm dễ thương hết ấy.”
“Trời ạ… cậu nói mấy câu ngại muốn chết mà cứ tỉnh bơ…”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, làm mái tóc dài của Arisaka khẽ bay, những cánh hoa anh đào cũng theo gió mà lả tả xung quanh cô. Có lẽ cũng nhờ sắc hồng nhạt ấy mà đôi má cô lúc này thoáng ửng đỏ.
Mái tóc óng mượt, dài đến tận eo buông xõa mềm mại. Làn da trắng mịn như tuyết đầu mùa dường như tự tỏa sáng từ bên trong. Trên gương mặt nhỏ nhắn, đường nét rõ ràng nổi bật lên vẻ tinh tế; cằm thon gọn, đôi hàng mi dài cong vút ôm lấy đôi mắt to tròn như có thể hút người ta vào trong đó.
Đúng vậy—Arisaka Yoruka, không nghi ngờ gì nữa, chính là một cô gái đầy mê hoặc.
“Tớ đã chuẩn bị tinh thần rồi, ngay từ lúc quyết định tỏ tình.”
“Chuẩn bị… tinh thần?”
“Ừ. Dù có tệ nhất, cậu có ghét tớ đi chăng nữa, thì tớ vẫn muốn cậu biết tình cảm của mình.”
“T–tớ sẽ không bao giờ ghét cậu đâu, Sena.” Arisaka đỏ mặt, giọng có phần lúng túng, như thể cố gắng giữ phép lịch sự với đứa bạn cùng lớp suốt một năm qua.
“Ra vậy…”
Nghe giống như ngầm bảo: “Chúng ta cứ làm bạn tốt thôi nhé.”
Tim tôi chùng xuống. Không khí yên lặng kéo dài, nặng nề đến mức khó chịu. Tôi cố tìm câu gì đó để lấp đầy khoảng trống, nhưng Arisaka vẫn chẳng nói gì. Đúng lúc tôi định bỏ đi, cô bất ngờ thốt ra điều chẳng ngờ tới.
“──Đây là lần đầu tiên, người mà tớ thích lại đi tỏ tình với tớ.”
…Mình có nghe nhầm không? Rõ ràng cô ấy vừa nói “người tớ thích.”
“Arisaka, cậu vừa nói gì vậy…?”
“Mouuuu, tớ không chịu nổi nữa rồi!” — cô bất thình lình hét lên, quay phắt về phía gốc cây anh đào, đôi vai mảnh khảnh run run.
“Có chuyện gì thế, Arisaka? Sao cậu lại run rẩy vậy?”
“Không thể nào… Sena lại thích tớ thật sao!? Chuyện này có thật không vậy!? Nếu đây là mơ, tớ không muốn tỉnh lại nữa đâu!”
Arisaka giẫm chân liên tục, hét ầm lên, cả người tràn đầy phấn khích như một đứa bé vừa nhận được món quà Giáng Sinh ao ước bấy lâu.
“Cậu vui mừng quá rồi đó.”
“Tất cả là lỗi của cậu! Mau chịu trách nhiệm đi!”
“Hả!? Tại sao tự nhiên tớ lại bị mắng thế!?”
Arisaka Yoruka vừa vui mừng vừa ngượng ngùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày. Rồi cô quay sang nhìn tôi, khuôn mặt bối rối dần giãn ra, hai tay khẽ ôm lấy đôi má đỏ ửng. Nhưng ánh mắt lấp lánh niềm vui kia thì không thể nào che giấu được.
“Vì… vì cả hai chúng ta đều thích nhau mà! Bảo tớ đừng phấn khích thì làm sao chịu nổi chứ!”
“Phấn khích à…”
“Sao giọng cậu lại xuống thế, Sena? Cậu không vui sao?”
“Phản ứng của cậu bất ngờ quá, tớ chẳng kịp vui mừng gì cả, lỡ mất khoảnh khắc rồi.”
Đúng là tình huống khó tin, cứ như trò đùa nào đó. Ấy thế mà mình lại thấy bình tĩnh đến lạ.
“Chán thật! Chỉ mình tớ trông như đồ ngốc thôi. Cậu có biết tớ hồi hộp đến mức nào không? Giờ vẫn còn run đây này!”
Đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào tôi, lấp lánh như chứa đầy nước mắt hạnh phúc. Đáng lẽ đây phải là khoảnh khắc ngọt ngào để cùng nhau vui mừng, nhưng sao mình lại bị chính crush trách móc thế này?
Hơi bối rối, tôi hít một hơi thật sâu. Khi chắc chắn đây không phải mơ, tôi mới mở lời:
“…Nếu tớ bộc lộ hết cảm xúc thật, có khi lại chạy vòng vòng như chó con ấy.”
“Cái đó thì phiền lắm. Nếu người khác thấy được thì xấu hổ lắm.”
Arisaka dần lấy lại chút bình tĩnh. Ánh mắt hai đứa chạm nhau rồi lại vội lảng đi.
“Arisaka này, tớ cũng hiểu phần nào tình cảm của cậu.”
“Phần nào? Ý cậu là sao?”
“Rõ ràng cậu cũng có thiện cảm với tớ. Nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Cậu vẫn chưa trả lời lời tỏ tình của tớ.”
“Vì vui quá nên tớ quên béng mất… Bỏ qua được không?”
“Không được. Đây là phần quan trọng nhất.” tôi kiên quyết.
“Đúng là cậu chẳng dịu dàng gì cả.”
“Nếu ngay từ đầu tớ dễ dãi, thì sau này đâu có tốt.”
“…Tớ bắt đầu hồi hộp thật rồi đấy.”
Gương mặt Arisaka đỏ rực đến tận vành tai, môi cắn khẽ như muốn nói ra điều quan trọng, nhưng mãi chẳng thốt nổi thành lời.
“Arisaka, thử hít thở sâu xem?”
“Ừ… đợi chút.” Cô hít vào rồi thở ra hai lần. Lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở.
“Ổn hơn chưa?”
“Sena, cậu giỏi thật, dám đứng ra tỏ tình cơ đấy.”
“Cảm ơn đã khen. Nhưng khi nào tớ mới được khen cậu đây?”
“Đừng có ra vẻ vì cậu tỏ tình trước nhé!”
“Rõ ràng là đang xấu hổ còn cố tỏ ra mạnh miệng. Lời tỏ tình này là chắc chắng thắng rồi”
Ngay lúc quan trọng thế này mà cô ấy cứ làm bộ cứng đầu, giả vờ chống chế như thể chúng tôi sắp cãi nhau. Nhưng chính cái đáng yêu ấy lại khiến tôi chẳng nỡ trách gì.
“Cậu có biết tớ thích cậu bao lâu rồi không? Nửa năm đấy! Cậu chờ thêm một chút cũng có sao đâu.”
“…Ra là cậu thích tớ lâu như vậy. Tớ cứ nghĩ mình còn chẳng được coi như đàn ông ấy chứ”
Lời nói ấy khiến tôi giật mình. Thì ra tình cảm của hai đứa đã song hành từ lâu rồi.
“Thì… thì bởi vì ngày nào cậu cũng ghé phòng dự bị mỹ thuật thuật từ trước kỳ nghỉ hè. Một mình với con trai, tớ căng thẳng lắm đấy.”
Phòng dự bị mỹ thuật nằm khuất một góc trường, như căn cứ bí mật mà thầy cô ngầm cho phép. Ngoài giờ học, Arisaka thường ở đó, còn tôi ngày nào cũng đến tìm. Mỗi lần gặp, cô ấy đều giả vờ khó chịu. Thì ra tất cả chỉ vì lo lắng.
“Tớ cũng hồi hộp chứ bộ.”
“Nhưng cậu vẫn kiên trì đến suốt nửa năm. Sena, rốt cuộc cậu thích tớ đến mức nào?” Arisaka vẫn gồng mình, cố giữ thế chủ động.
“Tớ thích cậu lắm. Chính vì thế hôm nay mới tỏ tình.”
“Đừng nói nữa! Cậu làm tớ càng căng thẳng hơn!”
“Tình cảm của tớ thực sự gây áp lực vậy sao?”
Hình ảnh một cô gái xinh đẹp, từng được tỏ tình không biết bao lần, nay lại lúng túng thế này—quả là khoảnh khắc quý giá.
“Bởi vì… Sena đặc biệt.” Arisaka cất giọng nhỏ, như miễn cưỡng thốt ra. “Đó là lý do tớ đồng ý đến gặp cậu hôm nay.”
Cô khẽ cựa quậy, có lẽ từ đầu đã mơ hồ hiểu ý định của tôi.
“Arisaka Yoruka, hãy cho tớ câu trả lời đi.” Tôi chậm rãi thúc giục.
“Sena…”
“Ừ?”
“Arghhh, tớ chịu hết nổi rồi. Để hôm khác nhé.”
“Hả? Hôm khác? Này, Arisaka!? Arisaka──!!”
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, cô ấy đã quay người bỏ chạy khỏi phía sau trường.
“Lần sau… lần sau, khi học kỳ mới bắt đầu.”
Đứng đó, tôi cảm giác có ai đang nhìn mình. Ngẩng lên, nhìn quanh cả toà nhà, nhưng chẳng thấy bóng người. Hay chỉ là ảo giác?
Giữa những cánh hoa anh đào bay lượn trong buổi chiều xuân lộn xộn, Arisaka—người đang lâng lâng vì lời tỏ tình của tôi—đã rời đi mà chưa nói rõ câu trả lời.
Và thế là, chúng tôi bước vào kỳ nghỉ xuân.
---------------------------------
Tôi đã trải qua một kỳ nghỉ xuân bực bội đến phát điên.
Nhìn thái độ của Arisaka, rõ ràng cô ấy thích mình. Vậy sao lại không trả lời luôn? Một câu đơn giản — “Mình thích cậu” — có thể biến mối quan hệ giữa chúng mình thành chuyện tình ngọt ngào. Lúc đó mình đã có thể tận hưởng kỳ nghỉ trong hạnh phúc.
“Thở dài… khổ thật.”
Bị bỏ lại mà không có câu trả lời, tôi rơi vào một vòng xoáy tưởng tượng vô tận. Tôi không ngủ được, cảm xúc cứ dâng trào suốt cả kỳ nghỉ.
Cảm giác vừa suýt thành người yêu của một người bạn khiến mình tưởng tượng đủ thứ kỳ quặc, mà đồng thời lại hoang mang đến mức tự làm mình tổn thương bằng những nỗi lo vô căn cứ khi nằm trên giường.
“…Ít nhất thì chúng mình cũng nên trao đổi thông tin liên lạc.”
Màn hình điện thoại trống trơn, thiếu tên Arisaka Yoruka, sáng lên thật cô đơn.
Dù bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi. Cô ấy chẳng trao số cho ai — và tôi cũng vậy. Dù tôi đã đến phòng chuẩn bị mỹ thuật, nơi cô thường lui tới, tôi vẫn lỡ cơ hội xin số. Giờ chỉ còn biết chờ đến khi kỳ nghỉ xuân kết thúc.
Thật là hành xác.
Ai ngờ yêu ai đó lại làm tim mình đau thế? Tôi vốn không phải người lãng mạn đến mức thần tượng tình yêu. Chỉ thỉnh thoảng hy vọng rằng lớn lên sẽ có người yêu thôi, nên chẳng vội vàng gì.
Nhưng Arisaka đã thay đổi mình.
Tình yêu có thể thúc đẩy hành động, nhưng cũng có thể trở thành điều gặm nhấm con người ta.
Lịch sinh hoạt đảo lộn khiến tôi xuống sắc, lang thang vô định trong hành lang, thỉnh thoảng khóc lóc trong nhà tắm, ăn uống vô tội vạ hay tập luyện đến mướt mồ hôi — hành vi của mình kỳ quặc đến mức khiến em gái lớp bốn phải sợ.
“Kisumi-kun, anh hành xử kỳ lắm đó.”
Và em ấy còn gọi mình là “Onii-chan” nữa chứ.
Kết quả là, ngoài vài cuộc gọi của bạn bè, mình trải hết kỳ nghỉ trong nhà. Một kỳ nghỉ ngắn mà sao thấy dài thế.
Rồi ngày tựu trường đầu tiên tới.
Tôi dậy trước chuông báo, mặc ngay bộ đồng phục blazer, buộc cà vạt vội vàng rồi ra khỏi nhà chẳng ăn gì. Tới trường sớm hơn mọi khi.
Nhìn bảng phân lớp thấy mình vẫn ở lớp 2-A chung với Arisaka — Tôi đấm tay ăn mừng.
Trong lớp, tôi chào vài bạn quen khi họ tới, chờ cô ấy xuất hiện. Nhưng Arisaka chưa thấy đâu dù lớp đã đầy người.
Cô chủ nhiệm năm nay, Kanzaki Shizuru-sensei, bước vào. Và rồi, đúng lúc ấy, Arisaka Yoruka xuất hiện phút chót.
Ngay khi cô ấy bước vào, không khí trong lớp khác hẳn. Mọi ánh mắt đều dồn về cô gái xinh đẹp ấy. Arisaka giữ vẻ điềm tĩnh với mái tóc dài thướt tha, mặc kệ sự ghen tỵ xung quanh.
Trong tất cả những ánh mắt ấy, mãnh liệt nhất là của tôi.
Nhưng cô ấy không nhìn mình lấy một cái — như thể Seina Kisumi biến mất. Cô đi ngang qua chỗ mình tới bàn mà chẳng thèm thừa nhận. Khuôn mặt bình thản hơn bình thường, cô xử sự như mình không tồn tại.
“Chuyện gì thế này?” tôi thầm nghĩ.
Thái độ của Arisaka khiến tôi bối rối. Có gì đó không ổn rõ rệt.
Tôi đứng dậy, cố nhìn rõ cô ấy, nhưng góc nhìn mình chỉ thấy dáng nghiêng thanh thoát. “Lông mi đẹp thật,” tôi tự nhủ.
“Sena-san, quay lại ghế đi. Sao cậu bồn chồn thế? Giữ được không?” giọng Kanzaki-sensei nhắc nhở bình tĩnh.
“Một số chuyện bật ra thì nguy lắm,” tôi đáp hờ hững.
“Đừng làm xấu bản thân nhé. Cậu đã là học sinh năm hai rồi.” Cô giáo chẳng bận tâm, và mấy đứa trong lớp cười trước câu nói của chúng tôi. Người duy nhất không cười là Arisaka. Mình sợ mình bị ghét thật rồi.
Tôi cố nghĩ tích cực: có thể cô ấy ngại. Lúc tỏ tình cô ấy cũng run nên không trả lời ngay. Gặp lại lần đầu sau kỳ nghỉ mà ngượng ngùng cũng dễ hiểu.
“…Nhưng cô ấy phớt lờ mình quá mức rồi,” tôi lẩm bẩm.
Cô có biết tôi lo lắng thế nào trong kỳ nghỉ không?
Cuối cùng chỉ còn hai đứa trong lớp. Kanzaki-sensei gọi: “Hai đứa, ra hành lang đi.”
“S-sorry! Chúng em đi ngay!” tôi đáp vội.
“…Đừng trễ,” cô giáo bảo rồi rời đi.
Tôi lo lắng sẽ lỡ cơ hội nghe câu trả lời tỏ tình.
Tiếng ồn ngoài hành lang dịu lại — có vẻ là lúc thích hợp…
“──Xin lỗi đã để cậu đợi,” cô nói nhẹ.
“Hả?”
Cuối cùng đôi mắt chúng mình chạm nhau.
“Mình hồi đó quá phấn khích, đầu óc quay cuồng.” Arisaka nhìn tôi rồi e thẹn quay đi. “Mình hối hận vì không trả lời cậu ngay. Không thể diễn đạt cảm xúc thật khó chịu; mình tự ghét mình vì thế. Suốt kỳ nghỉ… dù chúng ta có cùng cảm xúc, nhưng thật khó khăn.”
Cô cúi nhẹ rồi lấy lại bình tĩnh. “Này, lời tỏ tình của cậu vẫn còn hiệu lực chứ?”
Cô nhìn thẳng vào tôi, lần này không né tránh.
“T-đương nhiên! Vẫn có hiệu lực! Mãi mãi hiệu lực!” tôi vội trả lời.
“Mình sẽ trả lời lời tỏ tình bây giờ.”
Arisaka ngước lên và nói những lời tôi mong chờ.
“Mình cũng thích Sena. Mình luôn thích cậu. Mình đồng ý. Hãy để mình làm bạn gái của cậu nhé.”
Có thể nói đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi. Mình đứng chết lặng, không cử động, tim rung lên vì sung sướng.
“Sena?”
Ngón tay nhỏ của Arisaka chạm lên mu bàn tay mình. Tay cô lạnh vì hồi hộp. Cảm thấy cái lạnh đó, mình mới tỉnh lại.
“──Ah.”
Vừa thở phào thì bụng tôi gầm vang. Cả hai bật cười.
“Này, cậu vừa trả lời mình bằng tiếng gầm bụng hả? Thật sao? Mình không tin được!” Arisaka ôm bụng mà cười.
“Không tránh được đâu! Mình nghĩ về cậu nên quên ăn sáng!”
“Thế cà vạt cậu lệch là do buộc vội à?”
Lúc đó tôi mới để ý.
“Ừ… vội quá,” cô nói rồi đứng dậy chỉnh cổ áo mình. Tôi đứng im, để cô làm. Khoảng cách thật gần.
“Thế nào, có chặt không?” cô chỉnh cà vạt thật khéo.
“Hoàn hảo.”
“Thật sao? Tốt quá.”
“C-cảm ơn.”
“Tôi không thích người luộm thuộm.”
“Mình sẽ chú ý hơn.”
“Lần này là lỗi của mình. Mình có thể chỉnh lại cho cậu bao nhiêu lần cũng được. Mình là bạn gái cậu mà.” Arisaka cười rạng rỡ.
Chờ đã, cô gái dễ thương này hơi… nguy hiểm đó chứ?
“Arisaka.”
“Ừ?”
“Mình thực sự thích cậu.”
“Không được tấn công bất ngờ! Nhất là trước công chúng! Tuyệt đối không!”
“Tại sao? Mình chỉ bày tỏ cảm xúc thôi mà.”
“Mình dở khoản này! À, thôi, mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật với mọi người! Hứa đi!”
“Mình không phiền, nhưng vì sao vậy?”
“Mình vui nhưng xấu hổ. Mình vẫn run, và chuyện này nên đặc biệt giữa hai đứa chứ? Làm bồ bồ trước mặt người khác là… ghê lắm, mình không muốn bị bàn tán. Giữ bí mật nhé?”
Tôi không thể từ chối.
“Đổi lại, khi chỉ có hai đứa, mình có thể thoải mái làm cặp đôi chứ?”
“Ừ. Khoan đã, cái gì cơ?”
Tôi tiến gần hơn.
“S-Sena, đột nhiên cậu bạo quá!”
“…Giờ không có ai, nên mình làm chút cặp đôi được không?”
“Mình bảo đừng hành động đột ngột mà!”
“Mình sắp phát điên rồi,” mình thì thầm.
“Khoan! Không phải mình không muốn, nhưng mấy chuyện này phải từ từ…”
Tôi tiến thêm bước nữa khiến Arisaka đỏ mặt.
“Sena. Mình, ờm…”
“──Lễ khai giảng sắp bắt đầu. Đi thôi, kẻo chúng ta nổi bật vì trễ.”
Tôi vội ra khỏi lớp.
“S-Sena thật tàn nhẫn!” Arisaka chạy theo.
“Tác dụng phụ của kỳ nghỉ xuân. Tha thứ cho mình nhé.”
“Mình đã trả lời đàng hoàng rồi mà.”
“Đừng giận. Mình có nên hôn cậu lúc đó không? Cậu muốn không?”
“Cậu mới là người sốt sắng!” Arisaka đứng cạnh mình, cố vượt lên.
“Đừng chạy trong hành lang.”
“Chân mình dài hơn người khác mà.”
“Mình biết.”
“Kẻ biến thái. Cậu nhìn chân tớ kìa.”
“Thực ra nhìn chỗ khác.”
“Ở đâu vậy?”
“Bí mật. Nói ra cậu lại xấu hổ.”
“Đồ biến thái, Sena.”
“Mình coi đó là lời khen.”
Hai đứa lao xuống hành lang vắng, tiến về nhà thi đấu. Lúc này chúng tôi nói chuyện thoải mái hơn.
Nhưng giờ thì, chúng tôi không còn chỉ là bạn. Chúng tôi đã trở thành người yêu.