Ngày hôm sau...
"Chậc. Cậu ta vẫn còn ngủ thật."
Cảm giác có người vào phòng đã kéo tôi ra khỏi cơn mơ màng. Giờ này mà là ai được nhỉ?
"Dậy mau. Sáng rồi đấy—"
Ngay khi ai đó giật phắt tấm chăn, tôi liền tỉnh ngủ. "Brrr! Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?"
"Cái…?!"
"Trả lại đây… Vẫn còn sớm mà." Tôi giằng lại tấm chăn, cẩn thận đắp lên người Elma vẫn còn đang say ngủ bên cạnh.
Có vẻ cô ấy vẫn chưa tỉnh. Tốt.
"A… ờ… c-cái… Hả…"
Mặc kệ thủ phạm đang lấy tay che đi khuôn mặt đỏ bừng—dù những kẽ ngón tay vẫn hở hoác—tôi cúi xuống nhặt một thứ đồ vải vóc rơi cạnh giường rồi ngáp dài.
Vẫn còn hơi mệt.
"Ừm, rồi. Lỗi của tôi. Mặc quần lót vào ngay đây."
Tôi bước ra khỏi giường và xỏ vội chiếc quần lót.
Bình thường tôi vẫn mặc nó khi ngủ… nhưng trong hoàn cảnh hôm qua, cũng khó mà trách một gã đàn ông thiếp đi mà quên mặc lại được.
"Mmnnn…?"
"Cô cứ ngủ tiếp đi."
"Mmm…"
Elma bắt đầu cựa quậy khi cảm nhận được tôi trở dậy, nhưng tôi đã chỉnh lại chăn và để cô ấy ngủ yên.
Tối qua cô ấy đã uống khá nhiều, sau đó lại còn "vận động" hết mình, nên chắc chắn vẫn còn mệt.
"Đi thôi," tôi nói với vị khách không mời.
"V-vâng ạ…"
Kẻ trộm chăn—Konoha—đã cứng đờ như tượng, hai tay vẫn che kín mặt.
Tôi vơ lấy bộ quần áo sạch rồi lùa cô ấy ra ngoài.
Tôi chỉ vỗ nhẹ vào lưng thôi mà cô đừng có giật nảy lên thế chứ. Tôi đâu có ý dọa cô.
"Hầy…" Tôi thở dài khi rời khỏi phòng. "Vẫn buồn ngủ quá. Sáng sớm tinh mơ cô có chuyện gì thế? Tôi còn muốn ngủ thêm chút nữa."
Vì lý do nào đó, Konoha vội vàng giữ khoảng cách, dán chặt người vào tường và chỉ dám liếc nhìn tôi.
Đang cố trốn à? Hành lang này làm gì có chỗ nào để trốn…
"Bẩn thỉu… Bất chính!" Cái đuôi của Konoha đã xù lên, to hơn bất cứ khi nào tôi từng thấy.
Nó sẽ phồng lên nếu cô ấy cảm thấy bị đe dọa sao?
Không chắc lắm, nhưng tôi cứ ngỡ chỉ có loài mèo mới xù đuôi lên khi sợ hãi.
Chẳng lẽ cô ta thực ra là một miêu nữ với đôi tai tròn chứ không phải một tanuki?
"Nghe này… lúc lên tàu, tôi đã nói rõ là tôi và Elma… à không, là tôi và tất cả mọi người trên tàu này đều có mối quan hệ 'kiểu đó'. Tôi thậm chí còn cảnh báo trước rằng người ngoài sẽ mặc định cô cũng có quan hệ tương tự với tôi."
Nghe thấy vậy, Konoha bay vút đi. Không phải ẩn dụ đâu; cô ấy thực sự lướt đi hơn mười mét mà chẳng cần lấy một chút đà nào.
Cái cú nhảy kỳ quặc đó là gì vậy? "Đừng có phóng đi như thế chứ. Cô ở tít cuối hành lang rồi. Chúng ta không thể nói chuyện kiểu này được."
"Grrrrrr…"
"Giờ lại quay về trạng thái thú vật rồi à…? Thôi kệ… Muốn làm gì thì làm."
Tôi bỏ mặc Konoha, mang quần áo vào phòng tắm.
Chính cô ta đã đánh thức tôi, nên tôi chẳng có nghĩa vụ phải giải quyết cái đống rắc rối này.
★
Cảm thấy sảng khoái sau khi tắm xong, tôi tiến đến phòng ăn và chứng kiến một cảnh tượng khó tin.
"Cô có nhận ra hành động của mình đã nông nổi đến mức nào không? Cô quên mục đích của chúng ta rồi sao?"
"Vâng, tôi có. Tôi vô cùng xin lỗi… Tôi chưa quên…"
"Cô có thật sự hối lỗi không? Cô có biết Chúa công của tôi mang trên vai số phận nào không? Ngài ấy đã mất đi những gì, cũng như đã hoàn thành và đạt được những gì? Cô có thực sự hiểu không? Dù cô là một vệ binh của đền thờ, vẫn có những giới hạn không thể vượt qua. Cô không học được gì từ những sai lầm trong quá khứ sao? Trong tình trạng như vậy, liệu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của một vệ binh đền thờ không?"
"Vâng… chị nói đúng. Chính sự thiếu sót về đạo đức của tôi đã gây ra chuyện này. Tôi thực sự xin lỗi."
Sau khi bắt Konoha ngồi quỳ theo kiểu seiza, Kugi cũng ngồi quỳ ngay đối diện.
Rồi cô ấy bắt đầu giáo huấn Konoha một cách nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ thấy Kugi nghiêm túc đến thế.
Tôi lại gần Mimi đang bối rối và thì thầm, "Sao lại ra nông nỗi này?"
"Ừm… Cô Konoha chạy vào phòng ăn trong tình trạng hoảng loạn, nói những câu như 'Master Hiro thật bất chính!' và 'Cô không nên ở một nơi như thế này!' Lúc đầu, Kugi chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng rồi chị ấy bảo Konoha ngồi xuống, và họ thành ra thế này…"
"Họ cứ như vậy từ lúc đó đến giờ à?"
"Vâng…"
Kugi đã khuất phục được một chiến binh điển hình như Konoha chỉ bằng khí thế.
Cô ấy cứng thật… Tôi không nghĩ Kugi sẽ nổi giận với mình, nhưng vẫn nên cẩn thận không làm gì khiến cô ấy phật lòng.
"Ờ… Kugi? Ừm… Tôi nghĩ cô ấy chịu đủ rồi đấy."
"Thưa Chúa công, cô Konoha đã thú nhận với tôi rằng cô ấy có thái độ không thể chấp nhận được với ngài. Là một vu nữ, tôi không thể bỏ qua hành vi như vậy."
"Ờ… thì, đúng là cô ấy đột nhiên giật chăn của tôi… Nhưng tôi cũng không thể phản đối việc cô ấy gọi lối sống của tôi là bẩn thỉu. Tôi đoán cô ấy có hơi thô lỗ khi xâm phạm không gian riêng tư của tôi, nhưng tôi nghĩ cô ấy đang hối lỗi rồi. Nên vì tôi, cô tha cho cô ấy được không?"
Kugi do dự. "Nếu đó là mong muốn của ngài, thưa Chúa công. Nhưng sẽ không có lần thứ hai đâu, cô Konoha. Nếu chuyện này còn tái diễn, tôi sẽ dùng toàn lực để xử lý cô. Đừng quên điều đó."
"Híc…! V-vâng. Cảm ơn ngài đã tha cho tôi, Ngài Hiro."
Konoha co rúm lại dưới cái nhìn của Kugi như một con ếch bị rắn thôi miên.
Cô ấy cúi gằm mặt và dập đầu xuống đất trong tư thế dogeza hoàn hảo.
Hơi lạ khi Konoha có vẻ sợ Kugi. Nếu họ đánh nhau thì chắc chắn Konoha sẽ thắng, phải không?
Nhưng nhìn phản ứng của cô ấy, có lẽ tôi đã nhầm. Chẳng lẽ Kugi có một năng lực psionic nào đó khiến cả Konoha cũng phải khiếp sợ?
Suy cho cùng, chuyên môn của Kugi là ma thuật bậc hai, thần giao cách cảm. Nếu cô ấy nghiêm túc, liệu cô ấy có thể tung ra một đòn tấn công thần giao cách cảm đủ sức hạ gục cả Konoha không?
Đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.
"Quan trọng hơn là, tôi đói rồi," tôi nói. "Trong lúc tôi làm hòa với Konoha, cô đi lấy đồ ăn cho chúng tôi được không?"
"Vâng, thưa Chúa công." Kugi đáp lại với một n-ụ cười vui vẻ, rồi ném cho Konoha một ánh mắt vô cảm.
"Cô Konoha, cô hiểu rồi chứ?"
"T-tất nhiên."
Nói rồi, Kugi lặng lẽ đi về phía cuối phòng ăn, nơi đặt chiếc Bếp tự động Steel Chef 5.
"Tôi không giận đến thế đâu, nên đừng lo. Tôi vừa cứu cô trong gang tấc phải không?"
Tôi hỏi trong khi đưa tay cho Konoha.
Cô ấy nuốt nước bọt, nắm lấy tay tôi và đứng dậy. "Đúng là trong gang tấc… Ngài đã cứu tôi ngay bên bờ vực thẳm. Tôi sẽ nói điều này, vì có vẻ ngài không thực sự hiểu: tôi sẽ không trụ nổi một giây nếu chị ấy nghiêm túc."
"Cái gì? Kugi mạnh đến thế sao? Thật á?" Mimi hỏi, ngạc nhiên không kém gì tôi.
Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi Kugi có thể áp đảo được Konoha, người mạnh đến mức có thể dễ dàng tiêu diệt những con nhện kim loại giết người đó.
"Thật. Dù ở khoảng cách nào, tôi cũng không có cửa thắng. Đối đầu với một bậc thầy ma thuật bậc hai không phải chuyện đùa. Những phép tấn công bắt nguồn từ ma thuật bậc hai… thực sự rất đáng sợ."
Konoha run rẩy, mắt rưng rưng, như thể đang sống lại một ký ức tồi tệ.
Đôi tai tròn của cô ấy cụp xuống, cô ấy ngồi sụp xuống sàn và ôm lấy đuôi mình.
Thấy cô ấy sợ hãi thế này thực sự kích thích bản năng anh hùng trong tôi.
"Hai người làm hòa rồi chứ?"
"Pwf?!"
Khi Kugi đột nhiên lên tiếng từ phía sau, Konoha thực sự đã bắn lên không trung. Kugi cố tình làm vậy. Thật là xấu tính.
Chắc cô ấy vẫn còn giận lắm. "Tôi đã tha thứ và làm hòa với cô ấy rồi, nên cô cũng nên tha cho cô ấy đi."
"Vâng, thưa Chúa công," Kugi nói với một nụ cười, đặt khay thức ăn lên bàn.
Tôi ngồi xuống bàn, thầm thở dài. "Vậy, ờ… phải rồi. Sao sáng sớm cô lại đến đánh thức tôi vậy?"
"À, phải rồi. Ờ… ôi không." Câu hỏi của tôi chắc đã khiến Konoha nhớ lại những gì đã xảy ra; trên mặt cô ấy viết rõ dòng chữ "mình toi rồi".
Giờ thì sao đây— Trước khi tôi kịp nghĩ xong, Mei hiếm khi xuất hiện đã có mặt ở phòng ăn.
"Chào buổi sáng, Chủ nhân," cô ấy nói. "Có khách đến ạ."
Khách? Hôm nay tôi không có kế hoạch tiếp khách nào cả.
Một người đẹp tóc vàng, mắt đỏ mang vẻ mặt u ám xuất hiện sau lưng Mei.
"Đại tá Serena? Sao cô lại ở đây?"
"Sao tôi lại ở đây…? Cô Konoha?"
Khi được gọi tên, Konoha co rúm lại. "X-xin lỗi Đại tá Serena. Tôi gặp phải một vài vấn đề… nên không thể liên lạc với cô được."
Ha ha. Giờ thì tôi hiểu rồi. Đại tá Serena đã liên lạc với Konoha về việc gì đó, rồi cô ta xông vào phòng tôi để báo, dẫn đến sự kiện sáng nay.
"Konoha nói thật đấy," tôi nói. "Chúng tôi vừa giải quyết xong những vấn đề đó. Xin lỗi vì đã để cô phải đến tận đây."
"Vậy sao…? Tôi ngồi được chứ?"
"Được chứ. Cô muốn ăn sáng không?"
"Thôi khỏi. Giờ tôi không thấy đói… nhưng tôi sẽ dùng chút trà."
"Không vấn đề gì. Mei."
"Vâng, Chủ nhân."
Trong khi xem Mei chuẩn bị trà, tôi liếc nhìn Serena qua khóe mắt.
Trông cô ấy có vẻ kém năng lượng hơn bình thường. Có phải chuyện Konoha nói với cô ấy hôm qua đang đè nặng lên cô ấy không?
Đó là một chuyện khá điên rồ, và nếu chúng ta thực sự phát hiện ra một dạng sống có trí tuệ như vậy, nó sẽ mở ra cả một hộp Pandora rắc rối.
"Mời cô dùng," Mei nói, đưa một tách trà cho Serena.
"Cảm ơn."
Nhân tiện, bữa ăn Kugi mang đến cho tôi hôm nay gồm một phần lớn cơm trắng là món chính, cùng với thịt và rau xào, một trứng ốp la, và rau luộc làm món phụ.
Đó là một suất ăn kết hợp khá lớn—chỉ thiếu súp miso—và hơi nặng cho bữa sáng, nhưng tối qua tôi và Elma đã hoạt động khá cật lực.
"Bữa sáng của cậu thịnh soạn quá nhỉ," Serena nói.
"Sau bữa này tôi sẽ đi tập thể dục. Mà kể cả không tập thì một bữa sáng đầy đủ cũng giúp cải thiện hiệu suất cả ngày. Vậy cô muốn Konoha nói với tôi chuyện gì?"
Vì Đại tá Serena đã phải tự mình đến, chắc hẳn vấn đề khá khẩn cấp.
Kể cả thời gian tôi tắm, vẫn chưa đầy một tiếng trôi qua.
Đại tá Serena ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng thốt ra được: "Cho tôi mượn Kugi."
Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy…? "Nếu cô muốn tôi đồng ý, ít nhất cô phải giải thích lý do."
"Tôi sẽ giải thích. Hôm qua, đội nghiên cứu của chúng tôi đã dành cả ngày để kiểm tra quả cầu đó. Chúng tôi đã có một số tiến triển trong việc phân tích vật liệu, nhưng vẫn chưa tìm ra bất kỳ manh mối nào về cách giao tiếp với nó."
"Cũng hợp lý. Các nhà khoa học của Đế quốc gần như không có kiến thức gì về lĩnh vực công nghệ psionic, nên mong họ tìm ra được thứ đó trong một ngày thì hơi quá, phải không?"
"Đúng vậy, nhưng nếu chúng ta hy vọng thiết lập liên lạc với bất cứ sinh vật nào điều khiển những quả cầu này, tôi ít nhất muốn có một ý tưởng về cách giao tiếp với nó. Tôi đã tham khảo ý kiến cố vấn của chúng tôi, cô Konoha, và cô ấy đề nghị chúng tôi tìm sự giúp đỡ của Kugi, một chuyên gia về thần giao cách cảm. Tôi đã nhờ Konoha thông báo yêu cầu của tôi đến cậu, nhưng có vẻ không thành công."
Đại tá Serena liếc nhìn tôi.
Vậy ra đó là lý do Konoha xông vào phòng tôi sáng nay à? Chà, tôi cũng không thực sự bận tâm.
"Tôi không phản đối, miễn là cô trả công cho Kugi xứng đáng. Nhưng để an toàn, tôi hoặc Mei phải đi cùng cô ấy. Hai điểm đó—và Kugi phải đồng ý—là yêu cầu của tôi. Cô nghĩ sao, Kugi?"
"Được thôi ạ… Vì Chúa công không phản đối, nên Kugi cũng không ngại giúp Đại tá Serena một tay. Tuy nhiên, thần chỉ là người sử dụng ma thuật bậc hai—chứ không phải chuyên gia kỹ thuật—nên không chắc có thể giúp được nhiều không. Nếu cô vẫn muốn thần giúp đỡ dù vậy, thần sẵn sàng thử."
"Tất nhiên là tôi đồng ý. Chỉ cần nghe cô đồng ý thôi cũng đã trút được một gánh nặng đáng kể rồi," Serena nói, miệng cô ấy thực sự cong lên một chút.
Tôi không khỏi thương hại cô ấy; áp lực mà cô ấy đang phải chịu không cho phép cô ấy cười hay cảm thấy nhẹ nhõm.
"Cô có thể trả công trực tiếp cho Kugi qua tài khoản ngân hàng của cô ấy. Tôi sẽ đi cùng, nên chúng ta có thể đợi đến khi tôi ăn xong được không? Tôi sẽ 'khuyến mãi' thêm hai kỹ sư của chúng tôi đi cùng."
"Tôi sẽ không trả công cho họ."
"Chà, tôi có cảm giác là cô sẽ muốn trả tiền cho dịch vụ của họ trước khi mọi chuyện kết thúc thôi," tôi nói, gửi một tin nhắn cho Tina và Wiska qua thiết bị đầu cuối của mình.
Ồ—mình cũng nên mang thứ đó theo. Có thể nó sẽ hữu ích.
★
"Mình đã thấy bên ngoài không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ mới thực sự được vào trong," Tina nhận xét.
"Không biết họ có cho mình xem phòng động cơ không nhỉ?" Wiska trầm ngâm.
Một giờ sau cuộc nói chuyện với Đại tá Serena, tôi đưa Kugi, Konoha, Tina, và Wiska đến kỳ hạm của Đơn vị Săn Hải tặc, chiếc Lestarius.
Ba người chúng tôi mặc quần áo thường ngày, nhưng Tina và Wiska thì trang bị đầy đủ, trên người còn mang cả đống hành lý.
"Trang bị đầy đủ" ở đây là những thứ họ dùng cho công việc kỹ sư.
Họ mặc bộ jumpsuit thường ngày và mang theo đủ loại dụng cụ, máy tính bảng dữ liệu, và các vật liệu chuyên dụng, cũng như vật đặc biệt mà tôi đã nhờ họ mang theo.
Tuy nhiên, họ không mang vũ khí. Suy cho cùng, họ cũng không phải là chiến binh.
"Xin lỗi vì đã để cô phải xử lý yêu cầu đột ngột của Đại tá Serena, Kugi."
"Không có gì đâu ạ, thưa Chúa công. Được hữu dụng là vinh dự lớn nhất," Kugi nói trong khi vểnh tai lên và ưỡn ngực với một tiếng "Hmph!"
Ba chiếc đuôi bông xù của cô ấy cũng đang nhẹ nhàng đung đưa.
Thật là một cô gái ngoan ngoãn, chăm chỉ. Bên cạnh Kugi, Konoha bước đi một cách ngoan ngoãn. Có vẻ như bài giáo huấn của Kugi vẫn chưa hết tác dụng.
Sau khi đi bộ một lúc, chúng tôi cuối cùng cũng đến được nhà chứa máy bay siêu lớn nơi chiếc Lestarius đang neo đậu.
Tôi đưa thẻ ID của mình cho cổng an ninh, và nó cho chúng tôi qua.
Đây là khu vực an ninh cao, nên chỉ cần lảng vảng quanh đây mà không có phận sự cũng đủ để bị bắt.
Nếu chống cự, bạn sẽ bị bắn bằng súng trường laze; kể cả khi bạn xử lý được lính gác, cũng sẽ không lâu trước khi những người đàn ông và phụ nữ cứng rắn, vũ trang hạng nặng trong giáp trợ lực xuất hiện để đối phó với bạn.
Điều này thực sự không cần phải nói, nhưng trong trường hợp xấu nhất, các khẩu pháo của Lestarius hoặc các tàu quân sự khác gần đó thậm chí có thể chĩa vào bạn.
Đây là một nơi mà tôi tuyệt đối sẽ từ chối gây sự, dù có được trả bao nhiêu đi nữa.
"Xin chào, Thuyền trưởng Hiro. Cảm ơn vì đã đến."
"Ồ—Trung úy Robertson. Cảm ơn vì đã đích thân ra dẫn đường cho chúng tôi."
Phó chỉ huy của Đại tá Serena, Trung úy Robertson, đã chờ chúng tôi trên cầu thang lên của Lestarius.
Serena đáng lẽ đã quay lại tàu rồi; chắc cô ấy đang bận việc khác.
"Cảm ơn vì đã tiếp đón chúng tôi," Tina nói.
"Chúng tôi sẽ nhờ cả vào anh," Wiska nói.
Khi hai người lùn chào Robertson, Kugi và Konoha lặng lẽ cúi đầu.
Sau đó, xong phần chào hỏi, Robertson lập tức dẫn chúng tôi vào trong Lestarius.
"Đây là lần đầu tiên tôi vào qua cửa hầm này đấy," tôi nhận xét.
"Cầu tàu, phòng tiếp khách, phòng ăn sĩ quan, và các không gian họp đều ở khối trung tâm, nên cậu không có lý do gì để xuống đây. Khu vực phía dưới chủ yếu chứa khu sinh hoạt của thủy thủ đoàn và kho chứa vật liệu."
"Ừ. Toàn những nơi tôi chẳng có lý do gì để đến."
Tôi có vài người bạn trong số thủy thủ đoàn của Lestarius. Cùng với Mimi và Elma, tôi đã từng được thuê làm huấn luyện viên săn hải tặc cho họ một thời gian.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đủ thân để đến thăm phòng riêng của các thành viên thủy thủ đoàn đó.
Phòng của bạn là thánh địa riêng tư của bạn, dù là trên một con tàu vũ trụ hay trong một công trình không gian như một khu định cư, và không gian cá nhân thường được coi là một thứ xa xỉ.
Ngay cả giữa những người thân thiết với nhau, việc mời ai đó vào không gian cá nhân đó cũng rất hiếm, dù bản thân tôi không thực sự hiểu những cảm giác như vậy.
Thủy thủ đoàn của tôi được sử dụng một phòng sinh hoạt chung và phòng tập luyện khổng lồ cũng như các phòng riêng lớn, nên theo quan điểm của xã hội, tôi là một thuyền trưởng cực kỳ nhân từ, cung cấp cho thủy thủ đoàn của mình những điều kiện sống hàng đầu.
"Điểm đến của chúng ta ở ngay phía trước. Hy vọng hôm nay sẽ không có vụ nổ nào."
"Khoan đã—anh vừa nói gì cơ?"
Gần như ngay lúc Trung úy Robertson mở cửa khóa khí của khu vực nghiên cứu, chúng tôi bị một tiếng nổ và một luồng áp suất tấn công.
"Bwugh!"
"Whoa!"
"Cẩn thận."
"Woa!"
Trung úy Robertson và tôi đứng vững, gồng mình chống lại áp lực.
Tina và Wiska mang theo rất nhiều thiết bị nặng giúp họ ổn định, và Konoha đã làm gì đó để bảo vệ bản thân và Kugi.
"Lại nữa à…?" Robertson nói.
"Tai tôi giờ thấy ù quá…" tôi phàn nàn. "Aah… aah…"
Cả Robertson và tôi đều không bị thương, nhưng tai tôi cảm thấy hơi lạ.
Có phải là do sự thay đổi áp suất đột ngột trong một môi trường kín không?
Hệ thống kiểm soát không khí, hệ thống kiểm soát thiệt hại, và các hệ thống hỗ trợ sự sống khác của Lestarius chắc đã cứu chúng tôi khỏi bị thương nặng.
"Lúc nào cũng thế này à?"
"Thật không may," Robertson thở dài khi phủi bụi trên quân phục và tóc.
Vì đứng đầu nhóm, anh ta đã phải chịu đựng phần tồi tệ nhất của vụ nổ.
Hai người có vẻ là nhà nghiên cứu đang cãi nhau trong phòng thí nghiệm đã bị tàn phá—đó là từ duy nhất có thể miêu tả tình trạng của nó.
Xung quanh họ là những quả cầu với cánh tay cơ khí bị hỏng, có lẽ là một loại robot trợ lý nào đó, đang vội vã dọn dẹp nơi này.
"Tôi đã nói là ước tính cường độ lá chắn quá thấp rồi mà. Nhìn cái đống lộn xộn này xem. Anh sẽ bị mắng cho một trận nếu Đại tá Serena hoặc Trung úy Robertson phát hiện ra đấy."
"Tôi thừa nhận ước tính của mình quá thấp, nhưng không ai bị thương, và thiết bị chỉ bị hư hỏng nhẹ. Chúng ta cũng thu được dữ liệu quý giá, nên tôi nghĩ nó đáng giá."
Tôi đoán các nhà khoa học và nhà nghiên cứu ở đây thuộc loại lập dị, hử?
Họ làm tôi nhớ đến một nhà khoa học tóc dài, kỳ quặc nào đó trông rất hợp với cặp kính.
Không biết Bác sĩ Shouko dạo này thế nào. Cô ấy vụng về một cách đáng ngạc nhiên, và có phần hơi ngơ ngác, nên sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cô ấy tự gây ra rắc rối gì đó…
"Vậy, Trung úy Robertson, anh nghĩ sao?" một nhà nghiên cứu—một phụ nữ—hỏi.
"Giải thích… chi tiết. Trong lúc tôi vẫn còn bình tĩnh."
Tôi cảm nhận được Trung úy Robertson đang tỏa ra khí chất của một con gấu nổi giận.
Khoan đã—tại sao tôi lại có cảm giác nhà nghiên cứu đó đang nhìn chằm chằm vào mình nhỉ?
Người phụ nữ đó đeo một loại mặt nạ kỳ lạ nào đó, có lẽ là cần thiết cho các thí nghiệm của cô, nên tôi không thể biết cô ấy trông như thế nào.
Cô ấy khá cao—khoảng bằng tôi—và một phần phồng lên đặc trưng của phụ nữ gần như bung ra từ khu vực ngực của chiếc áo khoác phòng thí nghiệm.
Đó là cách tôi biết nhà nghiên cứu đó là nữ, nhưng không có gì khác về cô ấy giúp tôi nhận ra cô ấy.
"Tôi không ngờ lại gặp cậu ở đây," nữ nghiên cứu nói với tôi.
"Lâu rồi không gặp. Khoan đã—đây không phải là những cô gái đi cùng cậu lần trước."
Cô ấy bước nhanh về phía tôi và nhìn chằm chằm.
Hả? Tôi không chắc lắm, vì cô ấy đeo mặt nạ, nhưng có phải cô ấy đang lườm tôi không?
"Ờ… cô là ai? Khoan—đừng bảo thật sự là cô đấy nhé, Bác sĩ Shouko?"
Tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng giọng của cô ấy quá giống với người mà tôi vừa mới nghĩ đến.
"Là tôi đây! Không thể tin được là cậu không nhận ra tôi! Ồ, phải rồi… Tôi quên mất là mình đang đeo cái mặt nạ này."
Nhà nghiên cứu tháo mặt nạ ra. Sau đó, người đứng trước mặt tôi quả thực là Bác sĩ Shouko, người tôi đã gặp lần đầu ở Hệ Arein.
Mái tóc nâu nhạt, dày và dài của cô, và cặp kính có phần hơi quê mùa che đi đôi mắt có chút mệt mỏi, đều giống hệt như tôi nhớ.
"Lâu rồi không gặp, Hiro," cô ấy nói. "Tôi đã nghe rất nhiều về những chiến công của cậu."
"Đúng là đã lâu lắm rồi… Nhưng tại sao cô lại ở đây?"
Thật vô lý. Cô ấy bắt đầu làm việc cho quân đội từ khi nào? Và cụ thể cô ấy đang làm gì ở đây?
Khi chúng tôi gặp nhau ở Hệ Arein, cô ấy làm bác sĩ cho Inagawa Technologies.
Tôi nhớ cô ấy có đề cập rằng cô ấy chủ yếu là một nhà nghiên cứu, nhưng điều đó không giải thích được tại sao cô ấy lại ở trên Lestarius nghiên cứu những quả cầu đó.
"Chà, đây là một cơ hội để thăng tiến mà! Sau khi chuyển sang quân đội, chẳng hiểu sao tôi lại trôi dạt đến tận cái vùng rìa vũ trụ này! Thôi nói về tôi đủ rồi—cậu có thể trả lời vài câu hỏi của tôi không?"
"Được chứ. Mimi và Elma đang ở trên tàu. Ba chúng tôi không có ích gì nhiều khi nói đến công nghệ. Hôm nay tôi chỉ đóng vai trò người giám sát cho phi hành đoàn của mình với tư cách là thuyền trưởng."
"Ồ…? Ra vậy…" Bác sĩ Shouko lẩm bẩm khi lần lượt nhìn cặp song sinh thợ máy, Kugi, và Konoha.
Rồi cô ấy lại đối mặt với tôi. "Có vẻ như cậu không thay đổi gì cả."
"Tôi không chắc cô đang ám chỉ điều gì, nhưng không, tôi không thay đổi."
Bác sĩ Shouko cười, rồi vỗ vào mông tôi.
"Ái!" Làm ơn đừng làm thế; nó gợi lại những ký ức tồi tệ…
"Có vẻ như không cần giới thiệu nữa," Robertson lẩm bẩm, nhìn chúng tôi với vẻ thích thú.
Mỉm cười tinh nghịch, Bác sĩ Shouko đáp, "Tôi và Hiro đã quen nhau từ trước, nhưng tôi vẫn chưa gặp các quý cô đây, nên xin tự giới thiệu. Tôi là Shouko, một nhà khoa học thuộc Inagawa Technologies ở Hệ Arein. Đó là nơi tôi gặp Hiro lần đầu. Hiện tại tôi đang làm việc với tư cách là một nhà nghiên cứu dân sự ở trên tàu Lestarius. Rất vui được gặp mọi người."
★
"Hãy tạm gác chuyện cá nhân của tôi sang một bên và đi vào việc chính," Bác sĩ Shouko tiếp tục.
"Suy cho cùng, chúng ta đều là những người bận rộn."
"Đúng vậy."
"À, phải rồi—anh chàng đang bị Trung úy Robertson bóp cổ đằng kia là Wells. Anh ta cũng là một nhà nghiên cứu dân sự—một nhà thiết kế từ Eagle Dynamics."
"Ồ, Eagle Dynamics? Chúng tôi có một vài robot chiến đấu của họ trên tàu."
Tina và Wiska thường dùng chúng như những robot bảo trì tạm thời, vì "quyền truy cập vào dữ liệu được sử dụng bởi các robot bảo trì do cùng một hãng sản xuất khiến chúng có khả năng thay thế cho nhau rất cao," hay đại loại thế.
"Biết cậu rồi, tôi cá là cậu đã mua một vài món đồ chơi đắt tiền," Bác sĩ Shouko nói với tôi.
"Tất cả các robot đều được trang bị vũ khí đầy đủ và có hệ thống bảo trì tự động riêng."
"Nghe có vẻ đắt tiền đấy." Bác sĩ Shouko che miệng cười.
Nếu cô đang cố nén cười thì cô làm không tốt lắm đâu.
"Vậy tôi nghe nói có người có năng lực psionic sẽ đến đây," cô tiếp tục. "Đừng nói với tôi đó là cậu nhé?"
"Điều đó… không hoàn toàn sai, nhưng ngôi sao của ngày hôm nay là Kugi. Cô ấy là một thành viên thủy hành đoàn của tôi đến từ Thánh Đế quốc Verthalz, và cô ấy là một chuyên gia về thần giao cách cảm. Còn đây là Konoha. Cô ấy cũng đến từ Thánh Đế quốc Verthalz, và chuyên môn của cô ấy là psychokinesis, liên quan đến việc giải phóng sức mạnh… theo như tôi hiểu. Cô ấy không phải là thành viên thủy hành đoàn của tôi; cô ấy là một sĩ quan quân đội của Verthalz."
Bác sĩ Shouko không quen với các thuật ngữ như "ma thuật bậc nhất" hay "ma thuật bậc hai", nên tôi đã tùy cơ ứng biến một lời giải thích giới thiệu chung.
Sử dụng ma thuật bậc nhất giúp Konoha có được khả năng thể chất và sức mạnh hủy diệt điên cuồng; tuy nhiên, đó là tất cả những gì tôi biết về loại ma thuật đó, đó là lý do tại sao lời giới thiệu của tôi có phần thiếu sót.
"Ồ? Người từ Verthalz… Ra vậy." Bác sĩ Shouko ngay lập tức lại gần và đi vòng quanh Kugi, xem xét cô ấy từ đầu đến chân.
"Tôi có thể chạm vào tai của cô được không? Hay đuôi của cô?"
Vẫn thẳng thừng như mọi khi…
"Ừm… chỉ tai của tôi thôi ạ," Kugi đáp.
"Cảm ơn. Hm… Cấu trúc xương tương tự như người bình thường, nhưng cấu trúc hộp sọ có vẻ rất khác. Kugi, chủng tộc của cô có thể giao phối với con người không?"
"C-có ạ," Kugi lí nhí trả lời, run rẩy; mặt cô ấy đỏ bừng.
Bác sĩ Shouko đã không hề nương tay khi chạm vào tai của Kugi. Và tại sao cô ấy lại hỏi câu đó chứ?
"Thú vị. Mọi người từ Verthalz đều như thế này à? Nhiều người trong số các cô có thể sử dụng năng lực psionic, đúng không? Cô có phiền cung cấp cho tôi một mẫu DNA của mình không?"
Bác sĩ Shouko yêu cầu, nắm lấy tay Kugi. Cô ấy cũng liếc nhìn Konoha.
"Được rồi, đủ rồi," tôi nói. "Tránh xa cô ấy ra. Giữ tay lại đi, quý khách."
"Khônggg! Chìa khóa cho sự tiến hóa tiếp theo của nhân loại đã ở ngay trong tầm tay!"
Bác sĩ Shouko kêu lên một cách kịch tính, hành động như thể thế giới vừa mới kết thúc.
Cô ấy chỉ nghiêm túc một nửa, nhưng như vậy đã là quá đủ rồi.
Nếu tôi không can thiệp, cô ấy có thể thực sự đã bắt đầu lấy DNA của Kugi.
"Chính cô là người đã nói chúng ta nên đi vào việc chính, phải không, Bác sĩ Shouko? Chúng ta đang đi lạc đề rồi."
"Ồ! Cô nói đúng. Tôi xin lỗi; tính tò mò của tôi đã lấn át. Chúng ta hãy đến chỗ các mẫu vật. Đi với tôi."
Bác sĩ Shouko quay người và bắt đầu bước đi.
Wells lườm chúng tôi một cách căm ghét trong khi nhập gì đó vào một chiếc máy tính bảng dưới sự giám sát của Trung úy Robertson, nhưng tôi mặc kệ anh ta.
Là một người trưởng thành, anh ta phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
"Chúng tôi đã cố gắng giao tiếp với chúng một thời gian, nhưng hoàn toàn bế tắc," Bác sĩ Shouko giải thích.
"Rõ ràng là chúng tôi đã thử dùng âm thanh, nhưng chúng không phản ứng dù chúng tôi dùng bước sóng nào đi nữa."
Chúng tôi đi qua một hàng rào bảo vệ và vào một căn phòng lớn.
"Wow… Cái này thực sự là một cái gì đó."
"Chúng tôi đã được cấp một khu vực làm việc khá rộng rãi," Bác sĩ Shouko đồng ý. "Thiết bị cũng thuộc hàng đỉnh. Hạm đội Đế quốc đúng là giàu có."
Trong căn phòng lớn đó có hơn hai mươi vật thể đang được nghiên cứu, mỗi vật được cách ly trong một thùng chứa có lá chắn riêng.
Một số nằm yên trong trạng thái hình cầu, trong khi những vật khác đã biến thành dạng nhện.
Một vài con chém loạn xạ vào lá chắn chứa chúng bằng những chi giống như lưỡi hái.
"Mấy con không di chuyển thì không đáng sợ lắm. Mấy con đang đập vào thùng chứa thì trông khá đáng sợ đấy," Tina nói.
"Đúng vậy. Nhưng dù chúng có cố gắng thế nào cũng không phá được những lá chắn đó đâu," Wiska nói.
"Vật liệu làm nên những thứ này thực sự là một cái gì đó," Bác sĩ Shouko nhận xét.
"Khả năng chống lại vũ khí năng lượng định hướng của nó là chưa từng có. Sau khi phân tích vật liệu, chúng tôi đã xác định rằng nó sở hữu một cấu trúc tinh thể độc đáo, chưa từng thấy. Nó truyền năng lượng cực kỳ hiệu quả. Nếu bạn bắn nó bằng laze công suất cao, hoặc để nó tiếp xúc với nhiệt độ cấp plasma, vật liệu sẽ phân tán năng lượng ra khắp bản thân nó."
"Nói theo cách dễ hiểu thì…?"
"Vũ khí năng lượng định hướng thường tập trung một lượng nhiệt khổng lồ vào một điểm, vì vậy mục tiêu sẽ tan rã, phát nổ, hoặc sụp đổ vào trong. Nhưng vật liệu làm nên những quả cầu này lấy nhiệt đó và trải nó ra khắp bề mặt, vô hiệu hóa đòn tấn công một cách hiệu quả."
"Tôi nghĩ là tôi hiểu," tôi nói. Ý cô ấy là vật liệu đó ép buộc các đòn tấn công tập trung thành các đòn tấn công phân tán.
Chà, chắc là cũng gần đúng. "Nó giống như một phiên bản vật lý của một lá chắn năng lượng."
"So sánh hay đấy! Nếu bạn dùng vật liệu này làm lớp mạ cho tàu, con tàu sẽ cực kỳ kháng cự với vũ khí năng lượng định hướng, nhưng cái giá phải trả là toàn bộ con tàu sẽ vỡ tan ngay lập tức nếu giới hạn của nó bị vượt qua. Giống như cách lá chắn sụp đổ hoàn toàn khi chúng cạn kiệt."
"Vật liệu đó nghe vẫn khá hữu dụng."
Ngay cả khi bạn không muốn dùng nó làm lớp mạ, các đặc tính độc đáo của nó có thể có lợi theo nhiều cách.
Suy cho cùng, máy móc quá nhiệt là một vấn đề vĩnh cửu mà con người vẫn chưa giải quyết được.
"Nếu chúng ta có thể tìm ra cách tái tạo vật liệu này, nó có thể được sử dụng cho gần như mọi thứ. Nó mềm và yếu hơn một chút so với vật liệu mạ hiện có, nhưng tôi đồng ý, các đặc tính đặc biệt của nó đã bù đắp cho điều đó."
Trong khi giải thích thêm về vật liệu, Bác sĩ Shouko dẫn chúng tôi đến trước một quả cầu đã biến thành dạng nhện chiến đấu nhưng không di chuyển.
"Đây là mẫu vật yên tĩnh nhất mà chúng tôi có. Đó cũng là một phần của vấn đề; nó chỉ đứng yên và không phản ứng gì với những nỗ lực giao tiếp của chúng tôi."
Tôi nhìn chằm chằm vào vật thể ở phía bên kia của lá chắn màu xanh trắng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ một con nhện.
Nó có sáu chân và toàn thân màu đen, lớp mạ—hay lớp vỏ—của nó nhẵn bóng.
"Nghĩ lại thì, có lẽ những thứ đó có giao tiếp bằng âm thanh. Chúng la hét trong chiến đấu," tôi nhận xét.
"Ồ, lính thủy đánh bộ của Hạm đội Đế quốc cũng báo cáo điều đó. Và, sau khi quét, chúng tôi đã phát hiện ra thứ có vẻ là cơ quan phát âm bị thoái hóa. Nhưng chúng tôi vẫn chưa quan sát thấy chúng dùng âm thanh để giao tiếp với nhau."
Trong khi Bác sĩ Shouko và tôi nói chuyện, Kugi nhìn chằm chằm vào sinh vật bí ẩn.
Còn cặp song sinh, họ đang chạy lăng xăng, xem xét nó từ nhiều góc độ.
"Cô nghĩ cô có thể nói chuyện với nó không?" tôi hỏi Kugi.
Cô ấy do dự. "Thần xin lỗi, thưa Chúa công. Thần đã thử, nhưng nó đã từ chối thần. Nó nói rằng thần không phải là một trong số chúng."
"Nếu nó từ chối cô, điều đó có nghĩa là cô đã nhận được phản hồi từ nó," Bác sĩ Shouko nói.
"Đó có thể được gọi là một bước tiến. Tốt, tốt."
Tai của Kugi đã cụp xuống khi cô ấy xin lỗi, nhưng vì lý do nào đó, Bác sĩ Shouko có vẻ rất hài lòng với kết quả của nỗ lực của cô ấy.
Tôi hiểu tại sao Kugi thất vọng, nhưng tại sao Bác sĩ Shouko lại có vẻ vui mừng như vậy?
"Tôi không thấy 'bước tiến' nào cả," tôi nói với cô ấy.
"Chà, bây giờ chúng ta đã biết rằng những thứ này giao tiếp bằng cách sử dụng cùng loại sóng tư tưởng với những người sử dụng năng lực psionic! Như vậy là quá đủ rồi. Tuy nhiên, điều này lại nảy sinh những vấn đề khác. Điều đó có nghĩa là những người không có năng lực psionic, như chúng ta, sẽ không thể giao tiếp với những sinh vật này nếu không có một loại vật liệu khuếch đại psionic nào đó."
"Đó là lý do tại sao tôi đã chuẩn bị một ít. Này, Tina!"
"Được rồi—đây rồi. À, anh không được chạm vào nó đâu đấy, anh."
"Tôi biết mà."
Bạc Tinh Linh. Nếu mình chạm vào nó, nó sẽ vỡ tan. Có liên quan gì đó đến việc mình quá mạnh.
Mình đã phá hủy một di vật làm từ thứ đó được trưng bày trong một bảo tàng rồi; tốt nhất là mình nên tránh xa nó.
"'Chuẩn bị'? Hả? Ý cậu là sao?"
"Tôi đã có cơ hội đến thăm Hệ Leafil một thời gian trước. Elma là một elf, đúng không?"
"Ồ, đúng vậy. Vậy ra đó là lý do cậu đến thăm quê hương của các elf. Nhưng tôi nghe nói vật liệu này được quản lý rất nghiêm ngặt."
"Chà, đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đó. Bây giờ tôi có quan hệ tốt với các elf trong hệ thống đó."
"Ha ha… Tạm thời tôi sẽ không hỏi sâu thêm, nhưng tôi rất muốn nghe thêm vào một lúc khác."
"Chắc chắn rồi."
Trong khi Bác sĩ Shouko và tôi nói chuyện, Tina đặt chiếc vali cô ấy mang trên mặt đất và mở nó ra.
Ngay khi cô ấy làm vậy, quả cầu đang đứng yên lao tới gần.
"Whoa!"
"Ôi trời!"
Nó tiến đến gần nhất có thể mà không chạm vào lá chắn, rồi dường như nhìn chằm chằm vào chúng tôi—không, vào bên trong chiếc vali mà Tina vừa mở.
Nhìn xung quanh, tôi thấy những quả cầu khác cũng rõ ràng đang hướng về phía này.
Ngay cả những con đang tấn công lá chắn của thùng chứa cũng dừng lại và nhìn sang.
"Mọi chuyện đang trở nên thú vị," Bác sĩ Shouko nói với một nụ cười tinh nghịch.
Tôi không thích cái vẻ mặt đó của cô đâu…
★
Sau khi xác nhận rằng các quả cầu phản ứng với vật liệu khuếch đại psionic, chúng tôi đã dành một chút thời gian để sắp xếp và thảo luận về những gì chúng tôi biết.
Quyết định một kế hoạch hành động là chìa khóa để tiến triển hiệu quả.
"Hiện tại, chúng ta biết rằng những vật thể này giao tiếp bằng thần giao cách cảm, và chúng rất quan tâm đến Bạc Tinh Linh."
"Yup, chúng nó quan tâm đấy. Nhưng tại sao nhỉ? Cô nghĩ chúng nó muốn ăn nó à?" Tina hỏi.
"Mấy thứ đó có ăn được không?" Wiska hỏi lại.
Tôi cũng muốn biết câu trả lời. Nhìn chúng, tôi không thấy bất cứ thứ gì có chức năng như mắt.
Tôi nghi ngờ chúng có miệng. Nhưng với việc chúng có thể biến hình từ quả cầu thành nhện, có lẽ những cơ quan đó cũng được giấu ở đâu đó.
"Kugi, Konoha, hai cô có gì muốn chia sẻ không?"
"Vật liệu khuếch đại psionic rất hiếm," Konoha trả lời, "và chỉ có thể thu được ở một số địa điểm nhất định. Có 80 đến 90 phần trăm khả năng những thiết bị đầu cuối sống này được tạo ra để lao động chân tay, nên chúng có khả năng phản ứng với sự hiện diện của các nguồn tài nguyên hiếm. Có lẽ đơn vị điều khiển chúng cần những vật liệu như vậy."
Ra vậy. Một câu trả lời khá thẳng thắn và đơn giản. "Nếu vậy, chúng ta có thể dùng chúng làm con bài thương lượng. Đó là một tin tốt."
"Nếu chúng ta muốn đàm phán, tôi nghĩ chúng ta cần tìm cách giao tiếp với những thứ này trước," Bác sĩ Shouko nói.
"Đó là vấn đề chính. Đây không phải là điều tôi tự hào, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì về công nghệ psionic," Wells—một thanh niên có tàn nhang và kiểu tóc rất độc đáo—nói với một cái nhún vai cường điệu.
Sau khi bị Trung úy Robertson mắng, anh ta đã phải viết một bản tường trình; chắc anh ta vừa mới xong.
"Thật điên rồ khi từ không biết gì mà tạo ra một công nghệ có khả năng giao tiếp với những thứ này và dịch những gì chúng muốn! Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa."
"Nhờ công việc chính của mình, tôi có biết một chút về năng lực psionic," Bác sĩ Shouko nói, "nhưng chuyên môn của tôi là tăng cường di truyền và kỹ thuật nanomachin. Tôi có quen thuộc với một số khoa học vật liệu, nhưng không liên quan gì đến kỹ thuật cơ khí, nên đừng yêu cầu tôi thiết kế bất cứ thứ gì cơ khí."
"Tôi cũng học chuyên ngành khoa học vật liệu. Nhưng các cô gái đằng kia là kỹ sư, phải không? Các cô có thể thiết kế một thiết bị cơ khí không?"
"Tôi đoán là còn tùy," Tina trả lời. "Nếu có một hướng đi đủ rõ ràng, chúng tôi có thể làm ra một thứ gì đó hoạt động được."
Wiska nói thêm, "Tôi đã nghiên cứu một chút về vật liệu khuếch đại psionic, và tôi không nghĩ việc dùng chúng để tạo ra một thiết bị như vậy sẽ quá khó khăn. Nhưng tạo ra một giao thức truyền tin dựa trên sóng tư tưởng từ đầu sẽ là một nhiệm vụ khá lớn."
"Tôi nghĩ chúng ta có thể tìm ra cách nào đó," Bác sĩ Shouko nói.
"Kỹ thuật nanomachin bao gồm việc phát triển loại cấu trúc đó. Nếu chúng ta kết hợp giao thức đó với một thiết bị cấy ghép ngôn ngữ, điều đó có thể giải quyết luôn cả phần dịch thuật."
Các nhà nghiên cứu và kỹ sư đang có một cuộc thảo luận kỹ thuật rất sôi nổi, trong khi Kugi, Konoha, và tôi—những người không có kinh nghiệm gì trong lĩnh vực này—thực sự chỉ trở thành vật trang trí.
"Trà này khá ngon, thưa Chúa công," Kugi nói.
"Các máy nấu ăn tự động trên các tàu của Hạm đội Đế quốc nhìn chung không ngon lắm, nhưng tôi có nghe nói họ pha trà ngon. Tôi nghĩ mấy người kiểm tra tàu của chúng ta đã đề cập đến điều đó. Thực ra, có phải là Đại tá Serena đã nói không nhỉ?"
"Ra vậy. Thần có nghe nói công dân Đế quốc rất coi trọng việc thưởng trà. Chúng thần cũng thích trà, nhưng không đến mức như Đế quốc."
Tôi chưa bao giờ để ý đến nó trước đây, nhưng Mimi và Elma có uống trà hoặc thứ gì đó tương tự khi có cơ hội, trong khi Tina và Wiska thì không.
Tôi đoán thực sự có một sự khác biệt văn hóa nhỏ giữa Đế quốc và người lùn.
"Được rồi," Konoha xen vào. "Ngài Hiro, ngài đã cân nhắc việc tập luyện chưa?"
"Tập luyện? Ý cô là cho năng lực psionic của tôi?"
"Vâng. Với tài năng của ngài, nếu ngài trải qua tập luyện, ngài sẽ trở nên khá mạnh mẽ."
"À… Thật ra thì, tôi đã có một trải nghiệm khá đau thương liên quan đến việc đó."
Tôi liếc nhìn Kugi.
Tôi đã phải vật lộn rất nhiều khi học cách tạo ra một rào cản tinh thần.
Tuy nhiên, tôi đã nói rằng tôi sẵn sàng tập luyện thêm.
Tôi vẫn đang tập luyện bình thường, cũng như bài tập kiếm thuật tàn bạo của Mei… Nhưng tôi đoán tập luyện năng lực psionic không tệ bằng bài tập của Mei, thứ mà thực sự khiến tôi ho ra máu.
Tôi đã học được cách tạo ra một rào cản tinh thần, nên bất kỳ bài tập nào nữa cũng không nên đau đớn hay đau thương đến thế.
"Nếu ngài muốn, thần sẽ giúp ngài tập luyện, thưa Chúa công. Thần là một vu nữ chính thức của Thần Vụ Viện, và là một người hướng dẫn được chứng nhận," Kugi nói, đặt một tay lên ngực với vẻ tự hào.
Cách tai cô ấy dựng lên khi tự hào thật dễ thương.
Đó là điều tôi mới bắt đầu nhận ra gần đây, vì cô ấy thường tỏ ra phục tùng quanh tôi, nhưng Kugi thực ra đôi khi khá tinh nghịch và trẻ con.
"Chính xác thì tôi phải làm gì?"
"Các học viên thường cần phải thực hiện các bài tập cơ bản để tăng dung lượng psionic… nhưng ngài không cần phải làm điều đó. Bước tiếp theo sẽ là xác định loại ma thuật mà ngài có thiên hướng… Nhưng trong trường hợp của ngài, điều đó cũng không cần thiết. Vậy chúng ta cứ chuyển thẳng đến phần ứng dụng thực tế nhé?"
"Khi cô nói như vậy, nghe có vẻ đáng sợ đấy."
Sau một hồi thảo luận, chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ tập luyện dịch chuyển vật thể—telekinesis—cơ bản dưới sự hướng dẫn của Konoha.
Telekinesis là một cách di chuyển mọi thứ mà không cần chạm vào chúng; tùy thuộc vào cách bạn sử dụng nó, nó cũng có thể phá hủy mọi thứ.
Nó được coi là một khả năng ma thuật bậc nhất nâng cao, nhưng rõ ràng nó sẽ không phải là vấn đề đối với tôi.
Konoha lấy ra một đồng xu từ đâu đó—đây là lần đầu tiên tôi thấy một đồng xu thực sự trong vũ trụ này—và chúng tôi bắt đầu tập luyện.
Sau một thời gian luyện tập, tôi đã thành công trong việc điều khiển đồng xu.
"Này, ba người. Có—khoan, các người đang làm gì vậy?" Bác sĩ Shouko hỏi.
"Tập luyện công lực bàn tay."
Phớt lờ câu hỏi của cô ấy, tôi tiếp tục tập trung vào việc di chuyển đồng xu của Konoha.
Ngay bây giờ, nó đang quay với tốc độ cao ở giữa không gian giữa hai tay tôi.
"Nghĩ lại thì, câu trả lời của cậu lúc nãy nghe như thể cậu có thể sử dụng năng lực psionic, Hiro," Bác sĩ Shouko trầm ngâm.
"Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, tôi đã không nói với cô, nhưng lúc đó tôi đã có thể sử dụng một loại sức mạnh kỳ lạ nào đó rồi. Tôi chỉ không biết chính xác nó là gì."
"Ra vậy… Ồ, tôi lại suýt lạc đề nữa rồi. Sau khi tôi đã nói chuyện với Tina và những người khác, chúng tôi muốn nghe ý kiến của cậu về một việc: Khi chúng ta vào hệ thống mà những con nhện đó đến, liệu có an toàn khi giữ chúng trên Lestarius trong tình trạng thức tỉnh không? Nó có thể tiềm ẩn nguy hiểm không? Chúng tôi muốn biết ý kiến của cậu."
Câu hỏi của Bác sĩ Shouko rất có lý. Những thứ đó rõ ràng giao tiếp qua thần giao cách cảm, nên chúng có thể kết nối lại với đơn vị điều khiển của chúng ngay khi Lestarius đến hệ thống mục tiêu.
"Trong điều kiện thích hợp, sóng tư tưởng có thể vượt qua thời gian và không gian," tôi trầm ngâm.
"Tôi không chắc công suất tối đa của chúng là bao nhiêu, nhưng có khả năng cao chúng sẽ có thể liên lạc với nhau trong cùng một hệ sao."
"Ra vậy… Vậy thì có lẽ chúng ta nên tìm cách cách ly các sóng tư tưởng mà chúng phát ra trước khi chúng ta vào hệ thống mà chúng đến. Tôi sẽ cần báo cáo việc này cho đại tá."
Bác sĩ Shouko thản nhiên quay lại chỗ Tina và những người khác, nói, "Tin xấu, tin xấu đây!"
Giải pháp đầu tiên nảy ra trong đầu tôi khá là tàn nhẫn: Tại sao chúng ta không thể khiến chúng không thể gửi tín hiệu bằng cách phá hủy tất cả chúng?
★
Khi các nhà nghiên cứu và kỹ sư tiếp tục nói về các vấn đề kỹ thuật, Konoha và Kugi thỉnh thoảng trả lời các câu hỏi được đặt ra cho họ.
Còn tôi, tôi tiếp tục tập luyện psychokinesis, nghỉ ngơi đôi lúc trong khi liếc nhìn họ.
Rõ ràng là họ muốn thêm Bạc Tinh Linh vào một thiết bị đo lường và một máy phát lá chắn để tạo ra một công cụ đo sóng tư tưởng và một lá chắn gây nhiễu sóng tư tưởng tương ứng.
Họ đã quyết định tạo ra một máy gây nhiễu như vậy thay vì cố gắng cắt đứt hoàn toàn sóng tư tưởng của các sinh vật sau khi Kugi nói với họ rằng việc chặn hoàn toàn sóng tư tưởng là gần như không thể.
Thực tế hơn là hoặc là cân bằng chúng bằng bước sóng nghịch đảo hoặc là lấn át chúng bằng một sóng mạnh hơn.
May mắn cho chúng tôi, tất cả các quả cầu đều sử dụng cùng một bước sóng hoặc các bước sóng trong một phạm vi cố định để truyền tin bằng tư tưởng, vì vậy việc triệt tiêu sóng của chúng sẽ không quá khó miễn là chúng ta có thể đo được chúng.
"Chuối," tôi buột miệng.
Tina và Bác sĩ Shouko hạ gục tôi một cách không thương tiếc.
"Mặt anh lúc này trông ngố lắm đấy, anh."
"Cậu đang diễn hài độc thoại à?"
Tôi còn có thể làm gì khác trong tình huống này chứ? Tôi hoàn toàn không hiểu gì về mớ thuật ngữ kỹ thuật này cả.
Tôi đã hy vọng sẽ hỏi Bác sĩ Shouko xem cô ấy đang làm gì ở đây khi có cơ hội, nhưng cô ấy lúc nào cũng bận rộn.
Kugi và Konoha bây giờ đang đội những chiếc mũ bảo hiểm kỳ lạ, được chế tạo tạm thời và đo sóng thần giao cách cảm hay gì đó, nên tôi là người duy nhất ở đây không có vai trò gì.
"Hiro, dù anh có làm gì thì cũng tránh xa bọn tôi ra. Được chứ?" Wiska nói.
"Đúng vậy. Nếu cậu làm hỏng những vật liệu quý giá này, đó sẽ là một thảm họa," Wells nói thêm.
Tôi đã bị cấm lại gần khu vực họ đang đúc Bạc Tinh Linh.
Tôi cũng bị cấm đến nơi đang thử nghiệm các thiết bị có tẩm Bạc Tinh Linh.
Điều đó có nghĩa là những nơi duy nhất tôi được tự do đi lại trong phòng thí nghiệm là khu vực lối vào và sảnh đợi.
"À, phải rồi—tôi có nên gửi hóa đơn cho toàn bộ số Bạc Tinh Linh này cho đại tá không?" tôi hỏi.
"Có. Tôi đã nói với cô ấy về việc đó rồi, và cô ấy đã đồng ý chi trả," Bác sĩ Shouko trả lời.
"Tuy nhiên, cô ấy có phàn nàn về giá cả."
"Khoan, cái gì? Tôi không nhớ đã nói giá cụ thể."
"Ồ, xin lỗi anh," Tina nói. "Tôi đã làm việc đó thay anh."
Rõ là cô ấy đã báo giá năm mươi nghìn Ener một kilôgam. Có năm thỏi một kilôgam trong vali, vậy có nghĩa là hai trăm năm mươi nghìn Ener.
"Cô có tính giá quá cao không…?" tôi hỏi một cách không chắc chắn.
"Giá thị trường của Bạc Tinh Linh siêu cao thôi," cô ấy giải thích.
"Leafil không xuất khẩu nhiều, nên giá cứ tăng lên. Giá trị thị trường hiện tại là ba mươi chín nghìn Ener một kilôgam. Vì mình đang ở vùng rìa ngoài cùng, nên tôi cộng thêm 30% phụ phí, rồi làm tròn xuống năm mươi nghìn."
"Phụ phí 30%? Tăng giá mạnh tay đấy," Bác sĩ Shouko nhận xét, khúc khích cười.
Tina chỉ nhún vai với vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi nghĩ tôi nên tính giá cao hơn. Nếu anh không tình cờ có sẵn Bạc Tinh Linh, họ sẽ hoàn toàn bế tắc. Chúng ta cũng không tính phí vận chuyển. Nếu nghĩ kỹ thì cái giá chúng ta đang tính chẳng là gì cả. Với chi phí vận hành hạm đội này trong một ngày, họ nợ chúng ta một ân huệ."
"Ra vậy…" tôi nói. "Tina, đây là lần tôi ấn tượng nhất về cô đấy."
"Chúng ta sẽ cần phải nói chuyện về việc đó sau, anh… Tôi đoán có những thứ anh không bao giờ quên được."
Có những thứ không bao giờ quên được, hử? Mặc dù Tina và Wiska bây giờ sống cùng nhau, họ đã được nuôi dưỡng trong những môi trường khác nhau.
Tina đã lớn lên trong một khu phố khá… khó chịu; chắc hẳn cô ấy đã học được kỹ năng đàm phán của mình ở đó.
"Cậu có một đội ngũ rất tài năng đấy, Hiro."
"Đúng vậy. Bản thân tôi chỉ giỏi mỗi chiến đấu, nên mọi việc khác đều phải trông cậy vào mọi người. À phải—chúng tôi vẫn còn thiếu một bác sĩ. Cô có hứng thú không? Chúng tôi giờ có một tàu mẹ với rất nhiều không gian, và chúng tôi có thể chuẩn bị một phòng khám và phòng thí nghiệm cho cô."
"Cậu không nên mời ai đó một cách tùy tiện như vậy. Họ có thể coi đó là thật đấy."
"Chúng tôi luôn chào đón cô gia nhập, Bác sĩ Shouko. Suy cho cùng, cô cũng đã phần nào quen với hoàn cảnh của tôi rồi."
"Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó." Miệng cô ấy cong lên thành một nụ cười tự mãn.
Nói một cách nghiêm túc, cô ấy là một bác sĩ giỏi, và cũng có vẻ là một chuyên gia về công nghệ nanomachin.
Cô ấy thực sự có thể là một tài sản quý giá đối với chúng tôi.
Và không giống như khi tôi gặp Bác sĩ Shouko lần đầu, lúc này tôi đã sở hữu Hắc Liên; nó sẽ có đủ không gian cho cả phòng ở của cô ấy và một phòng thí nghiệm và phòng khám nếu cần.
Rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ thời tôi lang thang khắp thiên hà chỉ với chiếc Krishna.
Thủy hành đoàn của tôi toàn là nữ, nên có một bác sĩ trên tàu có thể giám sát tình trạng thể chất và hỗ trợ tinh thần cho họ sẽ cực kỳ hữu ích.
Tôi cũng sẽ được hưởng lợi từ các dịch vụ của cô ấy.
"Tôi nghe lỏm được cuộc thảo luận của các vị! Nếu các vị đang tuyển người, sao không xem xét tôi?"
Wells đã lẻn đến lúc nào không hay, và bây giờ anh ta đang tự quảng cáo bằng một giọng nói lớn.
Tôi đã nhận ra anh ta đang đến gần, nhưng Bác sĩ Shouko và Tina chắc là không; cả hai đều giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của anh ta.
Thật dễ thương khi họ phản ứng y hệt nhau.
"Anh có thể cung cấp dịch vụ gì cho phi hành đoàn của chúng tôi, anh Wells?"
"Ừm… tôi có thể cải thiện lớp mạ cho tàu của các vị nếu chúng ta thành công trong việc khám phá ra một vật liệu mới."
"Tôi nghĩ hai thợ máy của chúng tôi đã có thể xử lý việc đó rồi, anh Wells… nhưng tôi chúc anh may mắn trong những nỗ lực tương lai."
"Làm ơn đừng dùng cụm từ đó. Tim tôi không chịu nổi nữa đâu."
Sự u ám tỏa ra từ Wells khi anh ta bắt đầu than thở về những nỗi khổ của một nhà nghiên cứu khoa học vật liệu.
Anh ta có nhiều lời phàn nàn về sự mục nát của thị trường việc làm.
Wells có kỹ năng để được chọn cho một chiến dịch quân sự tối mật, vậy thì anh ta không nên dễ dàng tìm được bất kỳ công việc nào mình muốn sao?
Tôi quyết định hỏi thẳng anh ta về điều đó.
Rõ ràng, mọi chuyện không đơn giản như vậy. "Chà, nói ra cũng không hay ho gì, nhưng tôi ở đây là nhờ mối quan hệ," anh ta thừa nhận.
"Bạn tôi—à, bạn thời thơ ấu—có chức vị khá cao trong quân đội. Nhưng dù tôi vào được nhờ mối quan hệ, tôi không phải là một kẻ ăn bám vô dụng."
Những người khác gật đầu trước lời nói của anh ta, điều đó có nghĩa là kỹ năng của anh ta phải là hàng thật.
"Chà, tôi hiểu là mọi chuyện không dễ dàng với anh. Nhưng phi hành đoàn của chúng tôi thực sự sẽ không cần đến một nhà nghiên cứu khoa học vật liệu."
"Ừ, tôi cũng đoán vậy." Wells thở dài thườn thượt. "Tôi cần phải tạo ra kết quả ở đây, rồi tìm cách lẻn vào bộ phận nghiên cứu của quân đội."
Các nhà nghiên cứu quả là vất vả. "Nói về kết quả, tiến độ của chúng ta thế nào rồi?"
"Chúng ta đang có tiến triển. Thiết bị gây nhiễu sóng tư tưởng sẽ hoạt động. Ít nhất là về mặt logic thì nó ổn."
"Bước tiếp theo là đi vòng quanh tàu để thử nghiệm nó."
"Ra vậy. Có lẽ tôi sẽ tham gia cùng các vị, vì tôi cũng chẳng có việc gì tốt hơn để làm." Tốt hơn là chỉ ngồi đây không.
Dù sao thì, Kugi và Konoha cũng sẽ đi cùng họ.
★
Wiska dẫn đường, kẹp dưới một cánh tay một thiết bị đo sóng tư tưởng trông rất rõ là được chắp vá lại.
Nếu chúng tôi phát hiện bất kỳ sự rò rỉ sóng tư tưởng nào, chúng tôi phải liên lạc với phòng thí nghiệm và yêu cầu họ điều chỉnh máy gây nhiễu.
Đó là một nhiệm vụ khá cơ bản; sau khi chúng tôi xác nhận rằng không có rò rỉ, chúng tôi đến chỗ Đại tá Serena để báo cáo tiến độ.
"Cô chắc chắn rằng thiết bị gây nhiễu hoạt động chứ?" cô ấy hỏi. "Nếu đơn vị điều khiển có thể liên lạc với những quả cầu kỳ lạ đó, và việc tạo ra và triển khai máy gây nhiễu ngăn chặn được điều đó, những rủi ro tiềm ẩn…"
Giọng nói trang nghiêm của cô ấy vang vọng khắp phòng thuyền trưởng. Chỉ có ba chúng tôi có mặt: Đại tá Selena, Bác sĩ Shouko, và tôi.
"Chúng tôi đã thành công trong việc ngăn chặn các sóng tư tưởng. Ít nhất là cho đến bây giờ," Bác sĩ Shouko trả lời với thái độ thờ ơ thường ngày.
Ngay cả một đại tá của Hạm đội Đế quốc cũng không thể dọa cô ấy phải tỏ ra trang trọng.
"Ý cô là 'cho đến bây giờ' là sao?"
"Chúng tôi đang làm việc trong một phạm vi an toàn khá tốt. Tuy nhiên, có quá nhiều điều chúng tôi không biết về khả năng của những thứ đó, nên khó có thể đảm bảo bất cứ điều gì," Bác sĩ Shouko trả lời, vừa theo nghĩa bóng vừa theo nghĩa đen nhún vai trước áp lực trong đôi mắt đỏ của Đại tá Serena.
Serena dừng lại. "Chúng ta có thể giao tiếp với chúng không?"
"Một lần nữa, không có gì đảm bảo. Chúng liên tục truyền đạt một loại thông tin nào đó qua sóng tư tưởng, vì vậy chúng tôi có rất nhiều dữ liệu để làm việc. Nhưng chúng sử dụng một ngôn ngữ không xác định, và chúng tôi không quen với việc giao tiếp bằng sóng tư tưởng. Chúng tôi cũng không có ai ở đây chuyên về phân tích mật mã hay ngôn ngữ ngoài hành tinh. Nên là vậy đấy."
"Không thể có thêm nhân sự vào lúc này," Đại tá Serena nói, gõ vào trán như thể đang bị đau đầu.
"Họ đang bắt cô phải xử lý một loạt những việc nằm ngoài phạm vi của mình. Chắc là vất vả lắm, Đại tá."
"Tôi là một sĩ quan quân đội." Đại tá Serena từ chối giải thích thêm.
Đơn vị Săn Hải tặc mà cô ấy lãnh đạo đã được thành lập, như tên gọi của nó, để nhắm vào cướp biển trong các hoạt động nằm ngoài chiến lược quân sự tổng thể của Đế quốc.
Từ một góc độ khác—như của các cấp cao trong quân đội—điều đó có nghĩa là họ là những con tốt có thể được sử dụng để hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào bằng cách nào đó đã được liên kết với việc săn hải tặc.
Họ cũng đã từng được huy động để đối phó với các sinh vật tinh thể, một cuộc viễn chinh không có mối liên hệ nào với cướp biển cả.
Xét đến điều đó, quân đội dường như cũng có thể bỏ qua mọi lý do nếu tình hình yêu cầu, gửi Đơn vị Săn Hải tặc đến bất cứ nơi nào họ cần.
"Những hoạt động nội bộ của quân đội—tôi đoán có thể gọi là 'chính trị quân sự'—nghe có vẻ phiền phức," Bác sĩ Shouko nhận xét.
"Nhưng tôi cho rằng mình không nên tỏ ra coi thường như vậy, vì chúng ta đã bị lôi vào đó."
"Đúng vậy," tôi đồng ý. "Và chúng ta không thể cứ ngồi đây trên Tàu mẹ Hậu cần Dauntless tiến hành nghiên cứu vô thời hạn được, phải không?"
"Nhờ có một người nào đó, chúng ta đã xử lý bọn cướp biển khá nhanh," Serena nói.
"Điều đó cho chúng ta một chút thời gian, nhưng hạm đội của tôi không thể cứ ngồi yên không làm gì. Kể cả khi tôi trì hoãn, chúng ta có nhiều nhất là một tuần—không, ít hơn thế."
"Điều đó có nghĩa là chúng ta có chưa đầy một tuần để tạo ra một số kết quả. Chúng ta cần tìm ra cách để nói chuyện với một dạng sống thông minh ngoài hành tinh bằng một ngôn ngữ không xác định thông qua một phương pháp giao tiếp không xác định."
"Việc có ngôn ngữ riêng không có nghĩa chúng là dạng sống thông minh," tôi lưu ý.
Trên Trái Đất, việc tuyên bố rằng mọi dạng sống có ngôn ngữ riêng đều thông minh sẽ có nghĩa là tuyên bố rằng, theo quy luật, chim—và tất cả các sinh vật khác giao tiếp bằng âm thanh—đều là dạng sống thông minh.
Tôi cảm thấy thuật ngữ "dạng sống thông minh" nói chung khá mơ hồ.
"Dù sao thì quân đội đang nhắm đến kết quả gì? Các người quan tâm đến vật liệu mạ đó, phải không? Các người đã có rất nhiều mẫu rồi. Không thể chỉ phân tích những mẫu đó là xong à?"
"Một phòng thí nghiệm nghiên cứu quân sự ở Hệ Wyndas cũng đang nghiên cứu vật liệu mạ mới đó, nên việc chúng ta đạt được sự hiểu biết đầy đủ chỉ là vấn đề thời gian," Serena nói.
"Vật liệu được sử dụng để sản xuất lớp mạ mới là vấn đề. Nếu nguyên liệu thô cần thiết để tạo ra nó chỉ được tìm thấy trên cùng một hành tinh mà những quả cầu đó đến, thì Đế quốc cần phải kiểm soát hành tinh đó. Thực ra là toàn bộ hệ sao mà hành tinh đó nằm trong."
"Đó là lý do tại sao Đơn vị Săn Hải tặc được gửi đến tận một vùng rìa vũ trụ này à? Đó không nên là công việc của quân đội chính quy, hoặc ít nhất là một sư đoàn chuyên trách nào đó sao?"
"Đúng vậy."
"Gay go nhỉ… Vậy là cô được cử đến đây để làm cái có thể gọi là nhiệm vụ chính của mình—đối phó với cướp biển ở vùng rìa vũ trụ—nhưng, vì cô đã ở đây rồi, họ cũng muốn cô tìm ra nguồn gốc của các quả cầu và thu thập thêm bất kỳ thông tin nào cô có thể?"
Đối với các cấp cao trong quân đội, đây thực chất là một mũi tên trúng hai đích—một sự phân bổ nguồn lực hiệu quả.
Nhưng đối với Đại tá Serena, người đã được giao một công việc nằm ngoài nhiệm vụ thông thường của mình, đó là một cơn ác mộng tuyệt đối.
Chà, mặc dù họ hoàn toàn đổ hết mọi việc lên cô ấy, ít nhất họ cũng cung cấp cho cô ấy Konoha làm cố vấn.
"Như thể đó chưa đủ, bây giờ chúng ta lại nói rằng đơn vị điều khiển có thể là một dạng sống thông minh. Nhưng tôi không nghĩ điều đó thay đổi bất cứ điều gì, phải không?"
Bác sĩ Shouko hỏi, liếc nhìn tôi một cách thăm dò. Cô ấy chưa được thông báo về giả thuyết của Konoha rằng một thực thể cấp cao hơn đã xóa sổ nền văn minh cổ đại mà các quả cầu có thể đến từ.
Nhưng đó cũng không phải là một suy đoán có thể tùy tiện đưa ra, nên tôi chỉ nhún vai và lờ đi câu hỏi của cô ấy.
"…Dù sao đi nữa, nếu chúng ta không thể giao tiếp, thì cũng chỉ có vậy thôi," Serena nói.
"Sẽ rất hữu ích nếu các vị tạo ra kết quả càng nhanh càng tốt."
"Tôi nghĩ chúng tôi đã hoàn thành mức tối thiểu rồi bằng cách tạo ra một cách để giữ cho sóng tư tưởng của chúng không bị rò rỉ. Bây giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là hy vọng rằng việc phân tích cơ sở dữ liệu cấy ghép dịch thuật bằng một máy tính phân tích mật mã sẽ mang lại kết quả hữu ích."
"Tôi hết lòng cầu nguyện rằng nó sẽ thành công," Đại tá Serena lẩm bẩm với vẻ mặt u sầu.
Tôi thực sự thông cảm.
★
Vì chúng tôi đã hoàn thành các biện pháp đối phó với rò rỉ sóng tư tưởng và báo cáo cho Đại tá Serena, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi—hay đúng hơn là, cứ coi như xong việc cho ngày hôm nay.
Kế hoạch tiếp theo là sử dụng thiết bị đo sóng tư tưởng để thu thập các thông tin liên lạc của các quả cầu, sau đó xử lý các mẫu thu thập được thông qua cơ sở dữ liệu của thiết bị cấy ghép dịch thuật.
"Chúng ta gần như chỉ để mọi việc cho máy tính, mặc dù chúng ta có thể chỉnh sửa các thuật toán một chút ở đây và ở đó," Bác sĩ Shouko lưu ý.
"Chúng tôi đã từng chỉnh sửa thuật toán của robot bảo trì rồi. Nhưng cái này thì ở một đẳng cấp hoàn toàn khác," Tina nói.
"Chỉ tưởng tượng các thuật toán dịch thuật có thể trông như thế nào cũng khiến tôi cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung," Wiska nói thêm.
"Nếu các cô có thể sửa đổi thuật toán của robot bảo trì, tôi thực sự không nghĩ việc này sẽ khác biệt nhiều đến thế."
Trên đường trở về Hắc Liên, nhà nghiên cứu và hai kỹ thuật viên lại quay trở lại với những cuộc nói chuyện kỹ thuật của họ.
Ba người họ hòa hợp với nhau một cách đáng ngạc nhiên. Có phải vì họ làm việc trong các lĩnh vực tương tự không?
Dù lý do là gì, hòa hợp với nhau là một điều tốt.
"Cô có mệt không, Kugi?"
"Không ạ, thưa Chúa công. Lâu rồi thần không đi bộ nhiều như vậy; rất là thú vị ạ," Kugi nói, vẻ mặt của cô ấy cực kỳ hài lòng.
Vì đuôi cô ấy đang vẫy, chắc hẳn cô ấy thực sự đang tận hưởng.
Chúng tôi đã đi bộ rất nhiều khi kiểm tra các dấu hiệu rò rỉ sóng tư tưởng.
Có lẽ nên đi dạo thường xuyên hơn.
"Vậy thì tốt. Tôi đã lo rằng việc sử dụng thần giao cách cảm có thể đã làm cô kiệt sức."
"Thần giao cách cảm ở cấp độ này không có vấn đề gì cả, mặc dù việc thực sự sử dụng nó đúng là làm tôi kiệt sức nhanh chóng."
"Ý cô nói 'thực sự sử dụng nó' là sao?"
"Việc giao tiếp ở khoảng cách xa hoặc tập trung giao tiếp vào một nhóm người cụ thể khá là mệt mỏi. Thần không thích, nhưng thần cũng có khả năng gửi những sóng tư tưởng mạnh mẽ vào ai đó để đánh gục họ, làm họ bị thương, hoặc bắt họ làm theo lời thần."
"Wow… 'Thần giao cách cảm' là một thuật ngữ khá rộng cho nhiều mục đích sử dụng."
"Thần không muốn sử dụng nó để tấn công. Tuy nhiên, đôi khi, cần phải có một phương tiện để tự bảo vệ mình."
Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng Kugi không mang theo vũ khí như súng laze.
Thần giao cách cảm là vũ khí của cô ấy. "Konoha, còn cô thì—tôi đoán tôi không cần phải hỏi."
"Tôi hợp với các hoạt động thể chất hơn là trí óc," Konoha nói, xoa trán với vẻ mặt u sầu.
Cô ấy không giỏi lao động trí óc hay ma thuật bậc hai, nên chắc hẳn cô ấy đã kiệt sức.
"Nhân tiện," Bác sĩ Shouko hỏi, "cậu có chắc là tôi tham gia cùng các cậu hôm nay được không?"
Cô ấy cũng đã nghỉ làm cho ngày hôm nay, nên tôi đã mời cô ấy về Hắc Liên.
Chúng tôi có thể mời cô ấy một bữa ăn ngon hơn cô ấy sẽ có trên Lestarius, và tôi chắc rằng Elma sẽ sẵn lòng mở một chai rượu ngon cho cô ấy.
"Không vấn đề gì! Biết anh rồi, anh ấy sẽ không từ chối một người đẹp như cô đâu."
"Đừng nói như thể tôi sẽ nhận bất kỳ ai có ngoại hình đẹp," tôi phản đối. "Tôi không chấp nhận bừa bãi đâu."
"A ha ha! Đúng vậy, cậu khá lạnh lùng với Đại tá Serena," Wiska đáp lại.
"Cô ấy không phải là người duy nhất tôi đã từ chối."
Nya của Nyatflix, một trong những phóng viên đã từng lên Hắc Liên trong quá khứ, là một người đẹp, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối mọi sự tiếp cận của cô ấy.
Tôi cũng sẽ không bao giờ nhận một con rắn độc lòe loẹt như Mary.
"Chúng tôi chắc chắn chào đón cô, Bác sĩ Shouko, nên đừng lo lắng về điều đó. Tôi chắc rằng Mimi và Elma sẽ ngạc nhiên khi thấy cô."
"Nghe vậy tôi rất vui," Bác sĩ Shouko nói, môi cô ấy cong lên thành một nụ cười tự mãn.
Tất cả các tương tác của tôi với cô ấy trong quá khứ đều liên quan đến công việc, nên việc thấy được khía cạnh này của cô ấy khá là mới mẻ.
★
"Hả? Là cô sao, Bác sĩ Shouko?" Elma hỏi.
"Tại sao cô lại ở đây?" Mimi nói thêm.
Sự xuất hiện đột ngột của Bác sĩ Shouko đã khiến cả hai hoàn toàn bối rối. Điều đó cũng là tự nhiên thôi.
Bác sĩ Shouko đáng lẽ phải đang làm việc tại một bệnh viện ở Hệ Arein, nhưng vì lý do nào đó cô ấy lại ở đây tham gia cùng chúng tôi trên Hắc Liên.
Bác sĩ Shouko chào họ bằng một cái vẫy tay. "Yo… Lâu rồi không gặp, hai em. Mm… Nước da của hai em tốt đấy. Tôi rất vui khi thấy cả hai đều khỏe mạnh."
Khi Mima và Elma nhìn chằm chằm vào Bác sĩ Shouko, tôi gần như thấy được những dấu chấm hỏi trên đầu họ.
Rồi họ nhìn sang tôi, như thể muốn đòi một lời giải thích.
"Bác sĩ Shouko là một trong những nhà nghiên cứu làm việc trên Lestarius. Nhưng tôi không biết tại sao cô ấy lại ở trên con tàu đó hay làm việc cho quân đội, nên đừng hỏi tôi," tôi nói với họ, chuyền quả bóng cho Bác sĩ Shouko.
"Tôi không có lý do gì đáng để khoe khoang cả… Và đó không phải là điều tôi muốn thừa nhận trực tiếp với cậu khi còn tỉnh táo," Bác sĩ Shouko nói với một nụ cười ngượng nghịu.
'Thừa nhận' với mình? Điều đó có nghĩa là gì? Những người khác lại nhìn chằm chằm vào tôi; tôi lắc đầu đáp lại.
Đây không phải lỗi của mình. Mình không làm gì đáng để nhận một phản ứng đầy ẩn ý như vậy.
Hay ít nhất là không có gì đáng để Bác sĩ Shouko thay đổi cả con đường sự nghiệp của mình.
Giọng của Mei phá vỡ bầu không khí khó xử. "Mọi người sao không vừa ăn vừa thảo luận ạ? Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn."
Bác sĩ Shouko nhìn sang Mei, hỏi, "Còn cô là…?"
"Rất vui được gặp quý khách. Tôi là một Maidroid tên là Mei."
"À, vâng. Rất vui được gặp cô. Tôi là Shouko."
"Đã hiểu. Rất hân hạnh được làm quen với cô, cô Shouko. Bây giờ tôi sẽ đến phòng ăn để chuẩn bị một bữa tiệc tối."
Mei đi về phía phòng ăn. Sau khi nhìn cô ấy rời đi, Bác sĩ Shouko quay sang đối mặt với tôi. Có chuyện gì vậy?
"Cô Maidroid đó… Cô ấy nói tên là Mei? Cô ấy trông rất giống tôi."
"Cô nghĩ vậy sao…?"
Nghĩ lại thì, cô ấy cũng có phần giống, mặc dù ngực của Bác sĩ Shouko lớn hơn.
Xét về khoản đó, Bác sĩ Shouko có thể sánh ngang với cả Mimi.
"Ừ, cô ấy có tóc dài và đeo kính," tôi thừa nhận. "Nhưng tính cách của cô ấy hoàn toàn khác với cô."
"Hmm? Thật sao? Chà, nếu cậu nói vậy."
Cô ấy đang ám chỉ điều gì? Chẳng lẽ mình đã vô tình hoàn thành các điều kiện cho tuyến tình cảm của Bác sĩ Shouko vào một lúc nào đó…? Không đời nào.
Không thể nào, phải không? Ừ, chắc chắn là không.
"Nhân tiện," Bác sĩ Shouko nói thêm, "đây là tất cả mọi người rồi à? Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn giấu thêm cô gái nào ở đâu đó nhé."
"Đây là tất cả mọi người rồi. Sao cô lại đối xử với tôi như một kẻ lăng nhăng vậy…? Thôi, đừng trả lời. Dù sao thì, tôi không phải là người như vậy."
"Không phải sao?" Tina trêu.
Wiska tham gia. "Tôi không thể bênh cậu được."
"Ừm… Master Hiro là một người rất tốt bụng," Mimi nói.
"Nếu em đang cố bênh anh thì em làm không tốt lắm đâu."
"Số lượng này là bình thường đối với một người tầm cỡ như Chúa công của tôi."
"…Miễn bình luận." Tôi không có cách nào để phản bác họ; họ đã đúng. Chà, ngoại trừ Kugi, có lẽ.
Tôi không hiểu cô ấy đang hoạt động theo logic gì nữa. Ý cô ấy nói "số lượng này là bình thường" là sao?
Không phải là tôi đang phàn nàn.
"Tôi thấy có người không bao giờ thay đổi, hử, Hiro?"
"Có rất nhiều chuyện xảy ra khi làm lính đánh thuê, thực sự," tôi nói lảng.
Không phải là tôi cố tình tăng số lượng thành viên nữ trong phi hành đoàn—được rồi, có lẽ là có, nhưng những chuyện như vậy chỉ xảy ra một cách tình cờ.
Dù sao thì, chúng tôi luôn chào đón cô, Bác sĩ Shouko. Ừ—chúng tôi rất muốn có cô. Cứ nói bất cứ điều gì cô muốn; tôi không quan tâm nữa.
★
"Phải nói sao nhỉ…?" Bác sĩ Shouko lẩm bẩm, nhìn quanh phòng ăn sạch sẽ, rộng rãi của Hắc Liên.
"Nơi này rất khác so với những gì tôi đã tưởng tượng."
"Ai cũng nói vậy. Các phóng viên, những người lính kiểm tra hàng hóa của chúng tôi, và một nhân vật quan trọng ở thủ đô đều phản ứng y hệt."
"Người ta nói rằng tàu của lính đánh thuê thường ảm đạm, thô kệch, và—nếu nói thẳng ra—bẩn thỉu. Em đã thiết kế con tàu này hoàn toàn trái ngược với những khuôn mẫu đó!"
Mimi khoe khoang.
Nghĩ lại, Mimi đã chịu trách nhiệm biến nội thất của Krishna thành của một con tàu hạng sang cao cấp.
Điều đó, đến lượt nó, đã đặt ra tiêu chuẩn cho việc trang bị Hắc Liên, nên cô ấy không hề nói khoác.
Tất nhiên, tôi cũng đáng được ghi công, vì tôi đã đồng ý với các đề xuất của cô ấy.
Một không gian sống đẹp, sạch sẽ, rộng rãi rất quan trọng đối với sức khỏe tinh thần.
"Vậy làm thế nào mà cô lại đến đây, Bác sĩ Shouko?" Elma hỏi, lấy một lon bia lạnh từ tủ mát ở một góc phòng ăn.
"Ờ… vâng, về chuyện đó… Thực sự không dễ để nói ra," Bác sĩ Shouko trả lời, vẻ mặt không thoải mái, khi cô ấy nhận một bình giữ nhiệt chứa đầy bia từ Elma.
Hiếm khi Bác sĩ Shouko không nói thẳng những gì mình nghĩ, nhưng ngay bây giờ, cô ấy chắc chắn đang gặp khó khăn.
Hoàn cảnh chắc hẳn khá phức tạp. Rắc rối về tiền bạc?
"Nếu cô không muốn nói, chúng tôi sẽ không ép," tôi nói với cô ấy.
"Nhưng ít nhất chúng tôi sẽ lắng nghe nếu cô gặp rắc rối."
"Không, không phải vấn đề đó… Cậu đúng là một người hay lo chuyện bao đồng, phải không? Có phải đó là cách cậu thu hút được nhiều phụ nữ như vậy không?"
"Đối xử tốt với phụ nữ đẹp chỉ có lợi thôi," tôi nói đùa.
"Đó là một câu nói đùa. Dù sao thì, chúng ta cũng không phải là người lạ. Việc tôi sẵn lòng ít nhất lắng nghe vấn đề của cô là chuyện bình thường, mặc dù liệu tôi có thực sự giúp được hay không còn tùy thuộc vào tình hình."
"Anh ấy nói vậy thôi, nhưng anh lúc nào cũng giúp đỡ."
"Không có nhiều vấn đề mà Hiro không thể giải quyết được."
Điều đó không đúng. Có rất nhiều vấn đề tôi không thể giải quyết được.
Ví dụ, nếu ai đó yêu cầu tôi sơ tán tất cả công dân của một hành tinh sẽ phát nổ trong ba ngày, tôi không có cách nào làm được điều đó.
Tôi không nghĩ có ai có thể làm được.
"À… chà, được thôi," Bác sĩ Shouko nói. "Tôi sẽ nói cho các vị, vì nếu không thì tôi thật vô ơn. Sự thật là…"
"Sự thật là…?" Tôi không chắc ý cô ấy nói "vô ơn" là gì, nhưng tôi thực sự muốn biết tại sao cô ấy lại ở đây.
"Chà, sau khi các vị rời khỏi Hệ Arein, tôi có phần tò mò về cuộc sống của một lính đánh thuê. Tôi đã dành thời gian tìm hiểu về nó, và trong khi đọc một số cuốn sách, tôi đã có phần yêu thích ý tưởng đó. Tôi biết làm một việc như vậy có phần đáng xấu hổ, với tuổi của mình…"
"Vâng…?"
Tôi không thể tìm ra cách kết nối tình hình hiện tại với những gì Bác sĩ Shouko đang nói với tôi.
Những người thông minh đôi khi đi thẳng đến kết luận theo cách của cô ấy, bỏ qua quá trình suy nghĩ.
Vậy là, ờ… sau khi chúng tôi rời khỏi Hệ Arein, Bác sĩ Shouko đã yêu thích chúng tôi—hay đúng hơn là, lối sống của lính đánh thuê.
Hoặc ít nhất là với ý tưởng đi du hành khắp vũ trụ. Tôi hiểu được đến đó.
"Nhưng làm thế nào mà điều đó lại dẫn đến việc cô làm việc cho Hạm đội Đế quốc?"
"Đó là một câu chuyện dài… Về cơ bản, công việc của tôi đang tiến triển tốt, và tôi có cơ hội nghỉ phép dài hạn. Hạm đội Đế quốc đang tuyển nhân viên tạm thời, nên tôi đã nộp đơn, nghĩ rằng đó có thể là một cơ hội thăng tiến sự nghiệp và một chuyến đi tham quan. Chúng tôi có rất nhiều bác sĩ-nhà nghiên cứu tại Inagawa chuyên về kỹ thuật di truyền và kỹ thuật nanomachin, nên quân đội thỉnh thoảng gửi cho chúng tôi những yêu cầu tuyển dụng như vậy. Công ty được lợi vì điều đó giúp họ có được thiện cảm của quân đội, và nhân viên được lợi vì họ có thể thêm kinh nghiệm làm việc cho quân đội vào hồ sơ của mình. Những nhân viên đi làm đó cũng được trả lương hậu hĩnh và cải thiện đáng kể đánh giá hiệu suất của họ. Trong khi đó, quân đội có thể thuê ngoài các bác sĩ-nhà nghiên cứu có tay nghề cao, vì vậy đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi."
"Ra vậy. Và cô tình cờ được phân công cho Đại tá Serena."
"Ừ, tôi đoán vậy. Thực ra tôi đã nộp đơn làm bác sĩ trên tàu, nhưng sau khi họ xem xét hồ sơ của tôi, họ đã đề nghị tôi một vị trí nghiên cứu thay thế. Ngoài việc là một bác sĩ, tôi còn là một nhà nghiên cứu chuyên về kỹ thuật di truyền và kỹ thuật nanomachin. Có vẻ như quân đội nghĩ rằng kiến thức của tôi về lĩnh vực thứ hai sẽ hữu ích trong việc phân tích những quả cầu đó. Bạn cần phải áp dụng khoa học vật liệu trong lĩnh vực kỹ thuật nanomachin, nên tôi cho rằng mọi chuyện đã diễn ra một cách thuận lợi."
Bác sĩ Shouko nhún vai. Cô ấy đã nhận được một công việc khác với công việc cô ấy đã nộp đơn, điều đó cuối cùng đã dẫn đến việc chúng tôi gặp lại cô ấy.
"Xác suất để chuỗi sự kiện đó dẫn đến việc chúng ta gặp lại nhau là bao nhiêu chứ? Tôi đoán thế giới này thật nhỏ bé."
"Chà, dù sao thì đó cũng là Hiro."
"Lại là Master Hiro rồi."
"Đừng đối xử với tôi như một hiện tượng dị thường nào đó khiến những sự kiện khó tin xảy ra."
"Với thành tích của cậu, tôi không nghĩ cậu có thể phủ nhận điều đó."
Bác sĩ Shouko khúc khích cười trước lời nói của Elma. "Vậy đây là không khí thường ngày ở đây à?" cô ấy hỏi.
"Và cậu đang gợi ý rằng việc chúng ta gặp lại nhau là một hành động của số phận à?"
"Đừng cả cô nữa," tôi đáp trả. "Tôi không thể tin được mình vừa nghe Bác sĩ Shouko dùng từ 'hành động của số phận.' Cô thực ra là một người lãng mạn à?"
"Tôi đủ là một cô gái trẻ mơ mộng để rời bỏ sự an toàn của công ty mình để đi làm cho quân đội vì tôi đã yêu thích lối sống của lính đánh thuê."
C-cô ấy cao tay thật. Tôi đã cố trêu chọc cô ấy, nhưng nó đã bị hóa giải ngay lập tức.
Tôi không ngốc đến mức đụng chạm đến cách dùng từ "cô gái trẻ mơ mộng" của cô ấy. Đó là một cái bẫy; đề cập đến tuổi của một người phụ nữ là điều cấm kỵ.
"Vậy kế hoạch của cô là gì, thật sự đấy? Nếu cô muốn tham gia cùng chúng tôi, chúng tôi rất sẵn lòng."
"Hmm… Đó là một lời đề nghị hấp dẫn. Con tàu này sạch sẽ, có nhiều không gian và nội thất tuyệt vời. Ở đây có lẽ còn thoải mái hơn cả ký túc xá công ty của tôi. Nhưng tôi vẫn thuộc biên chế của Inagawa, nên nếu tôi muốn tham gia cùng cậu, sẽ có cả đống giấy tờ phải giải quyết."
"Mei có thể giúp cô việc đó," Wiska nói.
"Cứ để cho tôi. Tôi hứa sẽ hỗ trợ cô một cách hoàn hảo," Mei đáp lại một cách dứt khoát, vô cảm.
Đúng vậy, tôi biết "dứt khoát, vô cảm" nghe có vẻ mâu thuẫn. Nhưng mặc dù biểu cảm của Mei là trung tính, cô ấy lại tỏa ra một khí chất chiến thắng, tự hào.
Giọng của cô ấy vẫn đều đều như thường lệ, nhưng bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại cảm nhận được khí chất đó.
Wiska và Mei đã bắt đầu hành động với giả định rằng Bác sĩ Shouko sẽ tham gia cùng chúng tôi, điều mà vị bác sĩ tốt bụng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu.
"Dù sao đi nữa, việc đó sẽ phải đợi đến khi hợp đồng hiện tại của tôi kết thúc. Tôi không thể bỏ dở công việc giữa chừng, và tôi nợ Inagawa rất nhiều. Tôi sẽ không rời bỏ họ như vậy."
Hợp đồng rất quan trọng, và cô ấy nên rời bỏ công ty cũ của mình một cách tốt đẹp, nếu có thể.
Ngoài ra, nếu cô ấy thực sự sẽ tham gia cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ cần thời gian để chuẩn bị cơ sở vật chất cho cô ấy.
"Trong trường hợp đó, sau khi chúng ta xong việc ở đây, có lẽ chúng ta nên ghé qua Hệ Arein," tôi đề nghị.
"Đó là giả sử cô không chỉ nói cho lịch sự, và cô thực sự có ý định tham gia cùng chúng tôi."
"Ừm… đó là… Cậu thực sự sẽ làm đến mức đó sao? Tôi có thể coi đó là một lời đề nghị nghiêm túc đấy, cậu biết không?"
"Cô nên làm vậy. Khoang y tế là đủ dùng ở mức tối thiểu, nhưng có một bác sĩ có tay nghề trên tàu rõ ràng sẽ tốt hơn. Một chút bất tiện không là gì so với những gì chúng ta sẽ được lợi."
Tôi nhìn Mimi và Elma để tìm sự đồng tình; cả hai đều gật đầu.
Cặp song sinh và Kugi chưa từng chứng kiến khả năng của Bác sĩ Shouko, nhưng Mimi và Elma thì có.
"Tôi thực sự sẽ coi đó là một lời đề nghị thực sự. Cậu chắc chắn về điều này, phải không?"
"Tôi không bao giờ nuốt lời. Chà, tôi đoán đôi khi tôi có, nhưng lần này thì không—nên đừng lo."
Tôi đưa tay ra để bắt tay.
Bác sĩ Shouko đáp lại bằng một cái nắm tay chắc chắn. "Được rồi… Tôi sẽ ghi nhớ lời hứa đó của cậu. Nhưng ngay bây giờ, chúng ta cần phải giải quyết những vấn đề trước mắt."
"Đúng vậy."
Việc Bác sĩ Shouko quyết định tham gia cùng chúng tôi là một điều đáng để ăn mừng, nhưng chúng tôi cần phải giải quyết vấn đề với những quả cầu đó trước tiên và trên hết.
Không phải là tôi có thể làm gì để giúp đỡ việc đó vào lúc này.