Sau khi chạy một lúc khá lâu, cuối cùng tôi cũng đến một khoảng đất trống trong rừng.
Để lại dấu chân trên nền đất trắng muốt, tôi lảo đảo đi đến giữa khoảng đất trống, khom lưng và chống tay xuống đầu gối để trụ vững.
Từng luồng hơi thở nóng liên tiếp thoát ra từ miệng tôi.
'Mình cảm thấy muốn nôn...'
Sau khi chạy hết tốc lực trong vài phút, đầu óc tôi quay mòng mòng.
Mặc dù tôi không muốn chạy nhiều như vậy, nhưng điều đó là không thể tránh khỏi.
Tôi cảm thấy việc tạo khoảng cách giữa Celvia và tôi nên là ưu tiên hàng đầu.
'Nếu công chúa nghe thấy tôi yêu cầu tị nạn...'
Bản chất của cô ta là loại bỏ những kẻ phản bội bằng mọi giá.
Vì vậy, hành động tốt nhất là biến mất như một bóng ma mà không để công chúa biết.
"Mày chạy đi đâu thế, tên khốn...?"
"Hộc, hộc..."
Trong lúc đang thở dốc, tôi nghe thấy tiếng của một người lính Đồng Minh.
Thản nhiên quay người lại, tôi thấy sáu người lính trước đó đang thở hổn hển và từ từ tiến lại gần.
Do họ không chĩa súng vào tôi, nên có vẻ như họ sẵn sàng đối thoại.
Bởi tôi cũng chẳng muốn đánh nhau, tôi vừa giơ cả hai tay lên vừa thở mạnh ra.
"...Chúng ta hãy bình tĩnh và nói chuyện trước. Tôi là trung úy Daniel Steiner, sĩ quan lập kế hoạch tác chiến tạm quyền của bộ tổng tham mưu Đế Quốc. Hãy nêu đơn vị và tên của các anh."
Tốt. Khi tự giới thiệu, tôi đã nói luôn về đơn vị và cấp bậc của mình.
Nghe nói tôi đến từ bộ phận lập kế hoạch tác chiến của bộ tổng tham mưu, bất kỳ người sáng suốt nào cũng sẽ nhận ra giá trị chiến lược của tôi.
"Ai mà không biết mày chứ?"
Tuy nhiên, kỳ lạ thay, những người lính Đồng Minh chỉ nhíu mày khó chịu.
"Đủ rồi. Công chúa đâu rồi? Tùy thuộc vào câu trả lời của mày, bọn tao có thể tha mạng cho, vì vậy hãy nói cho cẩn thận."
"...Công chúa?"
Việc tên lính Đồng Minh nhắc đến "công chúa" khiến tâm trí tôi đông cứng lại.
Làm sao bọn lính quèn này biết người đi cùng tôi là công chúa?
Celvia không phải là kẻ ngốc. Cô ta sẽ không đi khắp nơi để kể lể về việc cải trang thành phóng viên chiến trường ở mặt trận phía bắc đâu.
Thế nên, số lượng cá nhân biết về sự hiện diện của Celvia ở mặt trận phía bắc hẳn là rất ít.
Và số ít đó hẳn là những cá nhân mà Celvia coi là 'đáng tin cậy'.
Xét đến bản tính cẩn trọng của Celvia trong việc sàng lọc nhân sự, khả năng họ là gián điệp cực kì thấp.
Vậy thì kẻ nào đã sử dụng thông tin này để tổ chức một cuộc phục kích?
Khi tôi vắt óc suy nghĩ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến tôi thở dài.
'Hoàng tử'.
Nếu đó là người thân, tình thế sẽ thay đổi.
Là người thân cận nhất của Celvia, hắn ta sẽ có cơ hội tốt nhất để quan sát mọi động thái của cô.
Trên thực tế, tôi biết rằng hoàng tử Ludwig von Amberg đã nhiều lần xung đột với em gái Celvia về việc kế vị ngai vàng.
Rõ ràng, xung đột của họ không chỉ là những tranh chấp hời hợt.
'Thật không thể tin hắn ta cố ám sát chính em gái mình. Hắn ta hoàn toàn điên rồ.'
Tặc lưỡi một cái, tôi buông thõng tay xuống.
Sau khi phát hiện ra sự thật, không còn lý do gì để đầu hàng nữa.
Đám lính trước mặt tôi không phải lính Đồng Minh.
Bọn chúng là sát thủ của hoàng tử, cải trang thành lính Đồng Minh hòng làm mọi người nghĩ rằng Celvia đã bị kẻ thù tấn công.
Nhận ra toàn bộ sự việc này là một âm mưu được dàn dựng của hoàng tử khiến tôi lạnh toát cả người.
"Đây là việc do hoàng tử gây ra sao?"
Những lời tôi nói khiến bọn lính giật nảy mình, càng khẳng định thêm sự nghi ngờ của tôi.
"Bây giờ nhìn kỹ lại, quân phục lính Đồng Minh của các người quá sạch."
"...Thì sao?"
"Cựu binh thường được cử đi đánh du kích. Việc triển khai tân binh làm giảm đáng kể tỷ lệ thành công của chiến dịch. Thế mà tất cả các người đều mặc quân phục mới toanh, chẳng khác lính vừa nhập ngũ. Điều đó có hợp lý không?"
Nếu muốn che dấu thân phận, bọn chúng nên mặc quân phục cũ kĩ giống như những cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm.
Đám lính thấy mình không thể bác bỏ lời nhận xét của tôi và nhanh chóng bật cười Quốc giễu.
Kẻ có vẻ là đội trưởng của chúng bước lên phía trước.
"Việc mày nhìn thấu nhanh như vậy có nghĩa là mày thực sự là một kẻ ưu tú, đúng như lời đồn đại. Vây thì mày phải hiểu tình hình. Hãy tham gia cùng bọn ta, và bọn ta sẽ đảm bảo sự thăng tiến của mày."
"Bọn ta? Ý anh là hoàng tử?"
"... Hãy gọi đúng danh xưng của ngài ấy. Thái tử."
Đáp lại giọng gầm gừ của hắn, tôi chỉ có thể bật ra tiếng cười nhạt đầy ngờ vực.
Chứng kiến cảnh đó, hắn ta cau mày.
"Mày cười cái gì"
"Tôi chỉ thương hại các người đang bấu víu sợi dây thừng sắp đứt. Thái tử à? Hắn ta chẳng đủ tư cách lên ngôi hoàng đế đâu. Người được chọn cho ngai vàng là công chúa, không phải kẻ đần độn đó."
Với tư cách một người biết trước tương lai, tôi đã thành tâm khuyên nhủ. Thế nhưng đám lính dường như chẳng hề lắng nghe, chúng chỉ cau mặt và siết chặt khẩu súng trường.
"Cảm ơn vì sự trung thực của mày. Bây giờ tao không cần phải nói thêm nữa..."
Từ thời điểm này trở đi, tốc độ chính là mạng sống. Giữa lúc bọn lính vẫn đang nói, tôi đã rút súng lục khỏi bao.
Đồng thời, tôi truyền mana vào hệ thần kinh trung ương để tăng tốc độ xử lý các dây thần kinh của mình.
Trong chớp mắt, tầm nhìn của tôi mở rộng rõ rệt khi đồng tử co lại.
Thứ xuất hiện trước tầm nhìn được tăng cường của tôi là một thế giới quay chậm.
Bọn lính hoảng loạn dường như đang từ từ giơ súng trường lên, miệng há hốc chuẩn bị chửi bới, một số thậm chí còn chầm chậm lao về phía tôi, hệt một cảnh quay chậm.
Hít một hơi thật sâu, tôi chĩa khẩu súng lục vào đầu chúng và bóp cò.
Thuốc súng bùng lên, những viên đạn dường như lao vút qua khoảng không vô trọng lực theo một cách phi thực tế đến lạ.
Tuy nhiên, những viên đạn vẫn không ngừng lao tới đầu đám lính.
Khi tôi xoay nòng súng để hạ gục tên lính cuối cùng, trạng thái gia tốc của dây thần kinh biến mất, khiến thế giới trở lại tốc độ ban đầu.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Gần như cùng lúc, năm phát súng chát chúa vang lên, lần lượt thổi bay đầu mấy tên lính.
Thậm chí không kịp hét lên, chúng ngã gục xuống.
Tuy nhiên, tên lính cuối cùng còn sống sót, kẻ mà tôi vừa đối mặt ngay khi gia tốc thần kinh biến mất, vẫn đang lao về đến chỗ tôi.
"Thằng chó má-!"
Tôi muốn nhắm bắn, nhưng tay lại run cầm cập.
Đó là tác dụng phụ khi sử dụng gia tốc thần kinh, khiến cơ thể tôi bị quá tải.
Dù khả năng hữu ích này đã giúp tôi đứng đầu khóa ở học viện quân sự, song sự tổn thất về mặt thể chất ngay sau đó là một điểm yếu lớn.
Trên thực tế, tôi chỉ có thể tiêu diệt đồng thời năm mục tiêu là nhờ vào cái bình mana đó. Nếu không có nó, gia tốc thần kinh sẽ mất tác dụng giữa chừng, khiến tôi lâm vào nguy hiểm.
Lượng mana tiêu thụ cũng rất lớn.
'Chết tiệt...'
Đầu tôi đau nhức, cơ thể thì nặng nề, không phản ứng như thể nó đang bị lún sâu xuống bùn lầy.
Dẫu vậy, nếu tôi không giết tên lính này, tôi chắc chắn sẽ chết. Tôi gồng mình tập trung ý thức rồi siết cò.
Đoàng! Tiếng súng vang vọng lên trời, xé toạc cánh tay của tên lính đang lao tới.
Bắn trượt. Dù hắn mất một cánh tay và gào thét trong đau đớn, tên lính vẫn không dừng lại.
Không chút chậm trễ, tên lính lao tới, dùng trọng lượng cơ thể tông thẳng vào tôi, khiến tôi mất thăng bằng ngã xuống.
"Ối!"
Tôi ngã nhào về phía sau và bị chôn vùi trong tuyết.
Hắn ta trèo lên người tôi rồi rút dao chiến ra, cố đâm thẳng vào đầu.
Nhận thấy nguy hiểm cận kề, tôi theo phản xạ chụp lấy cổ tay hắn.
"Mẹ kiếp! Đồ khốn nạn! Đồ súc vật! Chết đi!"
Hắn ta nhổ toẹt rồi văng tục vô tội vạ.
Nhưng tôi chẳng còn chút sức lực nào để đáp trả những lời lăng mạ của hắn.
Việc tôi có thể làm là bấu chặt cổ tay hắn bằng hai cả hai tay và gắng sức đẩy hắn ra.
"Ugh...!"
Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ. Tôi không thể dồn chút lực nào vào tay mình.
Mũi dao cứ thế nhích gần hơn đến mắt, song tôi lại chẳng còn sức lực để ngăn cản.
Một cảm giác kinh hãi chạy dọc sống lưng tôi.
'... Gì thế này? Mình sẽ chết như vậy sao?'
Người ta thường nói, trước khi lìa đời, cả cuộc đời sẽ lướt nhanh qua tâm trí, nhưng tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự trống rỗng.
Ngay cả khi tôi cố gắng chối bỏ cái chết cận kề, sức lực trong đôi tay tôi vẫn cứ cạn dần.
Rồi, vào đúng lúc đó:
Đoàng!
Cùng với tiếng súng, một bên đầu của tên lính đang ghìm chặt tôi nổ tung.
Tên lính đổ rạp về phía trước, ngã đè lên người tôi.
Tôi nhanh chóng chộp lấy con dao của hắn và đâm sâu vào cổ , không quên bồi thêm một cú nữa để đề phòng.
Sau khi đẩy cái xác sang một bên, tôi từ từ ngồi thẳng dậy.
Tôi điều hòa hơi thở đứt quãng, quay đầu lại và thấy một nhóm người mặc quân phục Đế Quốc, đeo mặt nạ phòng độc.
'Quân đội trung ương Đế Quốc... cụ thể hơn là đội cận vệ Đế Quốc.'
Nếu họ là đội cận vệ Đế Quốc, tôi có thể đoán được ai đã phái họ đi.
Quả nhiên, Celvia đang hối hả chạy đến, theo sát phía sau họ.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ta, tôi cảm thấy tội lỗi vì đã gây ra rắc rối không cần thiết như vậy.
Đương nhiên, Celvia không biết cảm giác của tôi khi cô ta đến gần và quỳ xuống bên cạnh.
"Anh ổn chứ? Anh không bị thương chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Không bị thương, nhờ sự hỗ trợ của đội cận vệ Đế Quốc. Vậy nên..."
Khi tôi nói lửng lơ, Celvia dường như hiểu ra và liền quay mặt đi.
"Tôi xin lỗi. Tôi không có ý định lừa dối anh. Tôi chỉ cải trang thành phóng viên chiến trường vì tôi cảm thấy mình không thể thực sự hiểu anh với tư cách là thành viên của hoàng gia."
Vâng, tôi đã biết từ đầu rồi. Nhưng bây giờ, tôi cứ thuận theo thôi.
"Vậy, giờ cô đã hiểu tôi hơn chưa?"
Tôi nói điều này để làm dịu đi bầu không khí u ám.
"Tất nhiên rồi."
Tuy nhiên, Celvia dường như đã đón nhận lời tôi một cách nghiêm túc.
"Đầu tiên, trong giai đoạn hoạch định tác chiến, anh đã phản bác ý kiến của cấp trên, Đại úy Heinz, và đưa ra một lập luận mới đầy thuyết phục. Nhờ tính xác đáng của nó, anh cho thấy một tinh thần bất khuất, không cúi đầu trước quyền uy, cùng với tầm nhìn sắc bén về chiến trường."
Tôi chỉ đơn giản là nói bừa khi mong muốn được đuổi khỏi quân đội một cách nhục nhã.
"Tại hẻm núi Edelkrahl Ravine, anh đã ngay lập tức nhận ra đại tá Jeremy cải trang. Nếu không, anh đã không ám sát thành công đại tá Jeremy bằng loạt đạn đầu tiên."
Đúng là vô lý thật. Tôi chỉ đơn giản là bắn một tên lính quèn mà hóa ra hắn lại là đại tá Jeremy.
"Cuối cùng, anh sở hữu một tinh thần hy sinh, sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì người dân Đế Quốc bất cứ lúc nào. Rốt cuộc, anh thậm chí còn liều mạng vì một phóng viên chiến trường nhỏ bé."
Tôi chỉ hành động thiếu suy nghĩ, coi đó là cơ hội để đào tẩu và chạy trốn.
Mọi nhận định của cô ta đều sai bét, nhưng khi tôi nhìn thấy ánh nhìn chân thành của Celvia, tôi thấy mình không thể cãi lại cổ.
Nếu tôi tiết lộ sự thật, tôi sẽ bị xử tử.
"Trung úy Daniel Steiner."
Nắm chặt tay tôi, Celvia long trọng tuyên bố:
"Tôi có thể nói, nhân danh Hoàng gia, anh là báu vật sinh ra từ Đế Quốc."
Tôi cảm thấy một gánh nặng khủng khiếp, cứ như thể tôi sắp sụp đổ dưới sức nặng lời nói của cô ta.