Chap 27: Chúng tôi đã đến được một thị trấn.
Trans:Midz
Edit: EEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE Clap
「Chúng ta cuối cùng cũng thấy được thành phố!」
Hai ngày sau khi chúng tôi rời khỏi khu rừng cho đến khi tôi nghe thấy tiếng hét vui mừng của Serena.
Chúng tôi đi thẳng từ hướng đông xuyên qua Lạc Lâm.
「Bây giờ chúng ta cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi……」
Cũng phải khoảng một tuần rồi. Điều tiên, tôi thấy ổn, nhưng sau đó tinh thần của tôi bị giảm mạnh bởi vì luôn luôn phải cắm trại ở đồng bằng và các bữa nấu ăn đều bị giới hạn.
「Chủ nhân, nếu ngài thấy mệt, Liệu Marie có thể giúp ngài được gì không?」
Marie nhìn về phía tôi như muốn giúp đỡ và trao cho tôi những lời lẽ quan tâm.
「Đúng là Tôi mệt, nhưng nó không phải là vấn đề liên quan đến mặt thể chất. Tôi chắc chắn rằng chúng ta sẽ hồi phục khỏi sự mệt mỏi này sau khi chúng ta tới được thị trấn.」
「Em hiểu rồi, vậy thì chúng ta nên đến thẳng thị trấn sớm nhất có thể」
Marie gật đầu ngay khi nhận được câu trả lời của tôi và vểnh đôi tai thỏ của cô ấy lên.
Khi thành phố lọt vào tầm nhìn, tình huống của chúng tôi đã khởi sắc hơn nhiều.
Nói cho đơn giản, thành phố được bao quanh bởi những bức tường để đảm bảo an toàn. Nó được sử dụng để bảo vệ người dân khỏi quái vật.
Lúc còn ở Làng, chúng tôi không có đủ nhân lực, và vì thế những thửa ruộng và gia súc, nó không khả thi để làm đến mức này, vì vậy họ thường sử dụng hàng rào để gia cố.
Những gì mà chúng tôi đnag chứng kiến trước mắt có thể được ví như một bức tường hùng vĩ cùng cánh cổng tráng lệ.
Đây chính là bằng chứng chứng minh thành phố này là khu vực quan trọng của một quốc gia.
「Có rất nhiều người đang xếp hàng ở bên ngoài, phải không?」
Serena, người có khả năng nhìn thấy được sự vật từ khoảng cách xa, nheo đôi mắt của mình lại và quan sát tình hình.
「Đúng vậy, ở những khu vực như thế này, cô phải đi qua khu vực kiểm tra rồi mới được đi vào thành phố.」
「Marie không giỏi giao tiếp với con người, vì thế Marie sẽ biến mất .」
Sau đó thân hình của Marie biến mất. Cô ấy đã hiện thân trong một thời gian quá dài đến nỗi tôi đã quên mất cô ấy là Phong Linh “Nữ Vương”.
「Thật không công bằng!」
Serene nói như vậy, nghe có vẻ như khá bực với Marie.
「Có chuyện gì thế, Serena?」
Tôi tò mò về thái độ của cô ấy.
「Ừm, nghĩ lại thì, có lẽ em cũng không giỏi giao tiếp với con người nữa….. Con người duy nhất mà em từng gặp và giao tiếp đến bây giờ chỉ có Elt.」
Serena trông khá lo lắng và cô ấy tự thủ thỉ với chính bản thân mình. Sau đó cô ấy đột nhiên thở dốc và……
「Ồ, đương nhiên em yêu anh, Elt.」
Cô ấy đang lúng túng như thể cố gắng tìm cái cớ nào đó khác để biện minh. Tôi nắm lấy tay cô ấy đan vào tay mình.
「Đừng lo lắng, Serena. Tôi hứa với Yomi rồi, phải không? Tôi sẽ bảo vệ cô dù chuyện gì xảy ra.」
Serena vô cùng bất ngờ bởi những lời nói của tôi và…..
「Vâng, em cũng cảm thấy an toàn hơn khi Elt nói như vậy.」
Cô ấy mỉm cười như thế những gánh nặng trong lòng đã được hạ xuống.
「Xin lỗi, nhưng có phải nơi này luôn luôn đông đúc như vậy?.」
Chúng tôi đã đứng xếp hàng được vài tiếng đồng hồ. Sau từng đó thời gian dành cho việc chờ đợi, hàng đứng vẫn chả di chuyển thêm tí nào và chúng tôi cũng không thể tiến vào thành phố.
Tôi nói chuyện với một thương nhân ở trước mặt tôi và anh ấy nói với tôi rằng…
「Người thương nhân bảo với tôi rằng có một vị khách quan trọng đến từ quốc gia khác đang ở lại trong thành phố và chúng ta không thể nào tiến vào thành phố cho tới khi họ rời đi.」
「Ồ, thế mà em cứ nghĩ là em cuối cùng cũng được nghỉ ngơi」
Đôi vai của Serena chùng cả xuống.
「Cô là Elf, phải không? Thật kỳ lạ」
「Anh chưa từng thấy một Elf bao giờ à?」
「Tôi là một thương nhân lữ hành, vì thế tôi đã từng gặp gỡ người lùn và Thú Nhân trước kia rồi」
Ngoài chủng tộc com người, vẫn còn tồn tại những chủng tộc khác ở thế giới này được gọi là tộc Bán Nhân. Những Elf được nói rằng là chủng tộc thuộc Bán Nhân.
「Tôi chưa từng được thấy một Elf nào xinh đẹp như cô cả. Liệu cô có muốn được làm việc như một nhân viên lễ tân cho lĩnh vực kinh doanh của tôi không?」
Tôi nghĩ rằng anh ta đang ca tụng cô ấy, nhưng cuối cùng anh ta kết lại bằng việc mời cô ấy một cách thô lỗ.
「Tôi không có hứng thú!」
Cô ấy nói như vậy sau khi cô ấy trốn sau lưng tôi. Người thương nhân ở phía trước tôi cười không khép miệng. Có lẽ nó chỉ là một câu đùa để khiến cho cuộc đối thoại trở nên bớt căng thẳng hơn.
「Nhưng vậy thì thời gian giành ra đứng xung quanh khu vực này cũng thành vô ích thôi, phải không?」
Người thương nhân cười lớn.
「Vậy thì nó phụ thuộc vào chúng tôi để làm cho số thời gian này có nghĩa à?」
Người thương nhân vuốt mái tóc của mình, nhìn tôi với một ánh nhìn dò xét và rồi sau đó anh ta đến cỗ xe ngựa và lấy ra một thứ gì đó.
「Vì vậy, hãy dành khoảng thời gian này làm một thứ gì đó có lẽ sẽ lợi cho cả đôi bên nào」
Đó là những gì anh ta trả lời.
★
「Vậy thì, tôi chúc cô may mắn trên hành trình của mình」
Người lính trong bộ giáp và kiếm nghiêm chỉnh thực hiện tư thế chào rồi tiễn bọn họ đi.
Chúng ta đã gặp, đã được tiếp đón với thái độ như thế này ở những quốc gia khác.
「Vâng, Cảm ơn. Mong Misty sẽ phù hộ cho quốc gia của anh」
Alice đáp lại với một cái vẫy tay và nở một nụ cười trên mặt.
Cánh cổng được mở ra và những người lính bắt đầu dẫn đường.
Chiếc xe ngựa chầm chậm đi theo sau những người lính,.
「Alicia. Không phải cô đã quen với việc này rồi à?」
Alice nói chuyện với Alicia, người hiện giờ đang trông vô cùng lo lắng.
「T, Thần rất xin lỗi. Thần chưa bao giờ được đối xử kiểu như thế này trước kia….」
Trong khoảng thời gian cô ấy ở trong thành phố, Alicia đã được đối xử theo cách có thể gọi là hiếu khách quá mức.
Nhìn vẻ bề ngoài xinh đẹp của cô ấy, và Alice, Công Chúa, người luôn giữ Alicia ở bên cạnh cô ấy, vì thế cô ấy bị mọi người hiểu rằng cô chính là một Nữ Quý Tộc hay một ai đó có địa vị tương tự.
「Cô nên sớm quen với nó đi. Khi vấn đề này được giải quyết êm xuôi, cô có lẽ lấy được một chức danh quý tộc ở vương quốc đấy.」
Sự nổi tiếng của Alicia rất cao ở trong thủ đô bởi vì cô ấy là một người phụ nữ đã chịu dâng hiến bản thân mình cho Ma Thần.
Alice biết rằng những Quý Tộc đang thu xếp phía sau nhằm có được Alice.
「Không, Nó không phải như vậy…..」
Alice hướng ánh mắt dịu dàng của cô nhìn Alicia, người mà sắc mặt giờ đây lại trở nên tái nhợt.
「Đừng lo, ta sẽ không ép buộc cô để tiến hành một cuộc hôn nhân trong khi mà mắt cô vẫn đang sáng ngời hơn sao đêm như này」
Ta biết rằng Alicia rất yêu anh ta. Ta không thể nào đưa ra quyết định thứ mà sẽ chống lại những ý muốn của quốc gia, nhưng ít nhất ta có thể ngăn cản những cuộc hôn nhân không theo ý muốn của cô ấy.
「Nhân tiện nhắc đến vấy đề đó, Ngài cũng chưa kết hôn phải không, Alice?」
Như thể là một đòn phản công từ phía Alicia, Alice hỏi một câu hỏi vô cùng thông minh.
「Ta…..một chút…」
Alice, người mà được thần yêu quý ban cho tài năng kiếm thuật, vẫn chưa thể tìm nổi người bạn đời phù hợp với mình. Điều này bởi vì Nhà Vua đã đặt yêu cầu cho việc kết hôn với cô ấy. Không có một ai trong số các quý tộc ở trong nước đáp ứng nổi điều kiện đó.
「Ta có lẽ…. sẽ kết hôn với ai đó vì mục đích chính trị quốc gia」
Chính bản Thân Alice, người mà đưa ra quyết định như thế. Cô ấy truyền một tin nhắn đến cho người cha của mình, rằng cô ấy không tin rằng cô ấy sẽ thua bất kì trận đấu kiếm nào hết.
Cô ấy muốn gặp được người đàn ông người mà sẽ xứng đáng để cô ấy nâng kiếm mà chiến đấu vì người đó.
「Bên ngoài thật ồn ào, phải không?」
Alicia nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài xe ngựa và thấy rằng ở chỗ đó có một đám đông đang đứng bên ngoài.
Nó giống như một khu chợ, với những con người đang tản ra và tiến hành trao đổi.
「Ồ, nó nhìn giống như thể họ đang lập một khu chợ nhỏ khi mà họ không thể nào vào thành phố cho tới khi chúng ta rời đi.」
Nó là chuyện thường tình khi mà những người muốn tiến vào thành phố bị cấm khi mà những người thuộc tầng lớp hoàng gia đang ở lại trong thành.
Người thương nhân, người mà không thể nào vào thành phố phải bắt đầu quá trình buôn bán của họ để vì thế mà họ không mất đi quãng thời gian vàng bạc của mình.
Có một nơi đam đông tụ lại rất náo nhiệt, nhưng không thể nào nhìn được người đứng giữa ở trung tâm.
「Chúng ta phải rời đi trước khi họ có thể tiến vào thành phố. Bước tiếp theo là đến thành phố hoàng gia Ervian」
Biểu cảm của Alicia sắc hơn khi mà cô ấy nhìn về phía cửa sổ.
「Vâng, Em cuối cùng cũng đến nơi đấy rồi….」
Và cô ấy nhìn về phía trước, cô thấy…
「Elt, Em sớm sẽ ở bên cạnh anh nhanh thôi….. Đợi em nhé.」
Cô ấy đan hai tay mình vào nhau và cầu nguyện.
★