Chap 33: Phóng
Trans:Midz
Edit: Got Crimsom Abyss & Sakura
「Cùng nâng cốc chúc mừng những người bạn mạo hiểm giả mới của chúng ta vừa hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của họ nào!」
「「「「Cheers!」」」」
Tất cả mọi người cụng ly theo động tác của Russel.
Cả bàn ăn được lấp đầy bởi những món ăn tinh tế, và số tiền mà chúng tôi kiếm được trong ngày sẽ có thể xuống vạch đỏ.
「Tôi bao tất. Elt và Serena, cứ thoải mái mà ăn!」
「Tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi không thể tin rằng anh đã dạy chúng tôi miễn phí lại còn đãi cả chúng tôi bữa tối luôn nữa.」
「Đúng vậy, chúng ta nên chia đôi tiền hóa đơn….」
Russell-san và đồng đội chỉ quan sát chúng tôi trong khi chúng tôi làm nhiệm vụ, vì thế hôm nay họ không kiếm được đồng nào cả.
Chúng tôi nên trả cho họ vì đã dạy chúng tôi cách làm việc….
「Đừng lo lắng về nó, chúng tôi cũng học được cái gì đó từ việc dạy dỗ những những người mới.」
「Làm ơn hãy để chúng tôi có thể trả cho bữa này bằng tiền chúng tôi đã kiếm được ngày hôm nay」
Tôi và Russel cùng uống đồ uống của mình.
「Pfft! Tôi không thể nào lấy tiền từ người mới được…」
「N,Nhưng…..」
「Đúng vậy! Cậu nên giữ số tiền đó khi nào cậu trở thành một mạo hiểm giả chính thức và dạy lại những người mới. Đó là cách mà những đàn anh của tôi thường mua cho tôi đồ uống」
Hình như, Russell-san cũng học được một số mẹo từ một mạo hiểm giả giỏi.
「Tôi hiểu rồi.Tôi sẽ tiết kiệm tiền cho tời lúc đó.」
Tôi đoán rằng đó chính là cách mà những mạo hiểm giả huấn luyện những người mới qua các thế hệ. Tôi bắt đầu thấy thích mạo hiểm giả ở thành phố này thêm nhiều rồi.
Khi chúng tôi ăn và uống cùng nhau, Russel-san và những người khác tiếp tục dạy chúng tôi.
Họ kể với chúng tôi về những sai lầm họ đã mắc phải trong quá khứ khi trở thành mạo hiểm giả.
Có lẽ, đó chính là sự thật rằng, khi mà chúng tôi say rượu, rượu giúp chúng tôi kể câu chuyện của mình thêm thú vị hơn, nhưng tôi nghe rằng một số người trong số họ đã bị thương nặng tới cái mức mà họ không thể nào tiếp tục thực hiện chuyến đi mạo hiểm của họ nữa.
「Những mạo hiểm giả không còn tiếp tục nũa đó, bây giờ họ đang làm gì vậy?」
Khi tôi hỏi câu hỏi này….
「Hầu hết bọn họ quay về làng của họ hay thị trấn và làm việc như một lính gác ở đó, trong khi những người khác ở lại thành phố, kết hôn và tìm một công việc mới. Dù ở trường hợp nào đi nữa, nó vẫn tốt hơn là không trở thành một mạo hiểm giả quá lâu」
Trở thành mạo hiểm giả là một công việc nguy hiểm. Không giống như ở trong thành phố, có những con quái vật hung tợn ở bên ngoài, những hầm ngục với những cái bẫy chết người.
「Liệu có bao giờ anh hối tiếc về việc trở thành một mạo hiểm giả chưa, Russel-san?」
「Tôi là một người vụng về, cậu biết đấy. Tôi có một khuôn mặt đáng sợ và khiến những đứa trẻ phải phát khóc khi tôi cố gắng cười」
「Khi Russel có mặt ở một thị trấn, những người dân ở đó đều sợ hãi」
「Im đê!」
Anh ấy cười và mắng những người bạn đang trêu trọc anh ấy. Tôi chắc rằng mối quan hệ giữa bọn họ được dựng lên từ sự tin tưởng lẫn nhau, mối quan hệ đã được gây dựng qua năm tháng.
「Vì thế, khi mà đã đến giây phút phải làm việc, lựa chọn duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến đó chính là trở thành một mạo hiểm giả. Thành thật mà nói, có rất nhiều lần, tôi muốn thử những công việc khác, nhưng tôi không…. hối tiếc.」
「Tại sao lại như vậy?」
「Đó chính là vấn đề, Elt」
Russel nhìn vào chiếc cốc và đột nhiên biểu cảm dịu dàng xuất hiện trên khuôn mặt của anh ta.
「Đó là bởi vì việc trở thành một mạo hiểm giả đã cho tôi những người bạn tốt nhất mà tôi từng có」
Một bầu không khí ảm đạm tràn ngập khắp căn phòng. Mọi người nhìn rất vui vẻ khi họ nghe được những lời nói của Russell.
「Thật là một bữa tiệc vui vẻ, phải không?」
Khi mà chúng tôi quay trở lại nhà trọ, Serena mặc lên mình một số quần áo mỏng và ngồi xuống giường, có lẽ cô đang nghĩ về Russell-san cùng những người bạn của anh ta.
「Chúng ta hợp tác với nhau rất tốt. Chúng ta đã rất may mắn khi quen biết những con người tuyệt vời như vậy, họ hướng dẫn chúng ta khi biết rằng chúng ta là những nhà mạo hiểm giả mới.」
Ban đầu, tôi khá nghi ngờ rằng họ cố gắng lợi dụng chúng tôi, nhưng họ lại tử tế rất nhiều hơn những gì tôi nghĩ.
「Này, Elt?」
「Hmm?」
「Mục tiêu của Elt là quay trở về quê nhà của anh. Anh cần phải được công nhận như là một nhà mạo hiểm giả mới có thể làm được như vậy, phải không?」
「…Đúng thế?」
Chúng tôi trở thành mạo hiểm giả bởi vì chúng tôi cần thẻ ID để có thể rời khỏi quốc gia này.
Tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tốt. Tôi không ở trong vị trí mà có thể hỏi xin Russell-san cùng đồng đội của anh ấy dành thời gian hướng dẫn tôi được.
「Elt sẽ làm gì khi anh về đến nhà?」
Nằm trên giường, Serena nhìn tôi chăm chú.
「Tôi thực sự…. không hề có kế hoạch nào cả」
Tôi thường làm những công việc lẻ tại cửa hàng. Nếu tôi quay trở lại bây giờ, có lẽ sẽ có một ai đó khác đang làm việc thay tôi. Tôi nhận ra rằng chỉ chú tâm vào việc trở lại mà không hề suy nghĩ đến việc rằng tôi sẽ làm gì một khi tôi quay trở lại.
「V,vậy thì. Tại sao chúng ta không….?」
「Hả? Cô nói cái gì cơ?.」
Tôi không thể nghe rõ cô ấy nói gì bởi vì cô ấy lại thì thầm. Mặt của Serena đỏ bừng lên.
「À là! Em đang hỏi rằng liệu anh muốn trở thành một mạo hiểm giả cùng với em khi về nhà không!.」
Tôi vô cùng bối rối trước lời đề nghị đó….
「Đó…. Cũng không phải là một ý tưởng khá tồi.」
Tôi tiếp tục trở thành một mạo hiểm giả cùng với Serena. Marie luôn luôn bên cạnh cô ấy, và tất cả chúng tôi vui vẻ cười với nhau.
Tôi đang tưởng tượng đến một tương lai như vậy.