I really don't notice

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 8

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 8

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

(Hoàn thành)

Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Murakami Rin

“Cậu đùa tôi đấy à?”

51 32

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 64

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Tập 06 - Chương 6:

“Akira, câu chuyện là gì vậy?”

Kai cất tiếng sau khi đã trình bày đại khái mọi chuyện.

Nghe như hỏi tôi, nhưng thật ra anh ấy đang tự vấn. Đó là cái kiểu hỏi chuyện lạ lùng của Kai.

“Tôi thì nghĩ thế này. Một câu chuyện, nghĩa là chắc chắn sẽ có người phải đối mặt với đau khổ.”

Tôi chẳng hiểu ý tứ gì, đành nghiêng đầu.

“Một câu chuyện mà mọi người đều hạnh phúc — điều đó không tồn tại trên đời này đâu.”

“Làm gì có chuyện đó. Tôi nghĩ có rất nhiều câu chuyện kết thúc bằng cảnh mọi người đều mỉm cười chứ, mà đợi chút, tôi nghĩ đó mới là phần đông mới đúng.”

“Cậu sai rồi. Đó chính là cái bẫy đáng sợ ẩn trong câu chuyện. Chắc chắn, như cậu nói, có vô vàn câu chuyện kết thúc có hậu. Nhưng đó chỉ là dành cho nhân vật chính và những người xung quanh họ thôi, tất cả chỉ có nghĩa là dàn nhân vật chính hạnh phúc.”

“Thế thì…”

“Nếu câu chuyện kết thúc với các nhân vật chính được ban phước lành, độc giả sẽ lầm tưởng đó là một kết thúc có hậu. Nhưng không phải là lạ lùng sao? Một câu chuyện còn có nhân vật phản diện và nhân vật phụ nữa mà.”

“……”

Không thể phản bác lời anh ấy, tôi giữ im lặng.

Quả thật, một câu chuyện mà mọi nhân vật xuất hiện đều hạnh phúc có lẽ không tồn tại trên đời này. Trùm cuối thường bị đánh bại vào phút chót, còn đám quái vật vô danh tiểu tốt thì thường bị đồ sát dễ dàng để phô diễn sự tàn độc và sức mạnh của kẻ thù.

Cứ như thể họ là vật hy sinh cho hạnh phúc của dàn nhân vật chính vậy.

“Truyện trinh thám là một ví dụ điển hình. Vai thám tử dễ dàng phá được vụ án mạng, rồi không lâu sau lại tiếp tục đi tìm vụ án kế tiếp – nhưng nạn nhân thì đã chết rồi, hung thủ thì phải trả giá cho tội ác của mình nhiều ngày tháng sau đó, và câu chuyện khép lại với gia đình tang quyến của nạn nhân trong đau buồn. Cậu thấy đó? Số người được hạnh phúc ít hơn rất nhiều, phải không?”

“… Tôi không đọc nhiều truyện trinh thám nên cũng không rõ lắm, nhưng mà quả thật là chúng mang lại cảm giác như thế.”

“Kẻ xấu phải gặp kết cục thảm hại là điều mà xã hội loài người công nhận rộng rãi. Nhưng tôi—tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu mọi người đều có thể hạnh phúc.”

“Mọi người đều có thể hạnh phúc?”

“Dù là chính hay tà, nhân vật chính hay nhân vật phụ, nếu ai ai cũng có thể mỉm cười và sống những ngày tháng vui vẻ, cậu không nghĩ đó là điều tốt nhất sao?”

Anh ấy nói, nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa chua chát.

Tôi không thể đáp lời.

Sống qua mười năm, dù muốn hay không, người ta cũng sẽ nhận ra. Để mọi người đều hạnh phúc, một tình huống huyễn hoặc như vậy không bao giờ có thể xảy ra trong thực tại này.

Hầu hết thời gian, hạnh phúc của người này sẽ gắn liền với bất hạnh của người khác, và điều ngược lại cũng có thể xảy ra.

Đó là lý do tại sao những gì anh ấy nói là một lý thuyết rỗng tuếch, và thuần túy là chủ nghĩa duy tâm.

Trừ phi có người phải trải qua bất hạnh, bằng không, cuộc sống của con người hay một câu chuyện cũng không bao giờ có thể hình thành. Thế nhưng anh ấy lại vô cùng nghiêm túc, không một chút đùa giỡn, anh ấy thành tâm nói về một giấc mơ.

“Nếu có ai đó phải trở nên bất hạnh vì nó, vậy thì đơn giản là đừng để câu chuyện bắt đầu. Cứ mãi mãi giậm chân tại chỗ, ngưng đọng ở lời mở đầu.”

Khi anh ấy nói vậy, tôi có thể thấy một nỗi buồn sâu thẳm trong đôi mắt anh.

Những cảm xúc đen tối như thể anh ấy đã chứng kiến cái chết của con người hàng trăm, hàng ngàn lần, cứ chồng chất lên nhau trong tận cùng đôi mắt ấy.

“Đó là lý do tại sao tôi muốn tạo ra nó. Cái 《Lời Mở Đầu Không Bao Giờ Kết Thúc》—”

Chúng tôi đang ở trong khuôn viên đền Inari. Kai và tôi ngồi cạnh nhau trên những bậc đá dẫn vào chính điện.

Nơi Kai chọn để kết thúc—là địa điểm chúng tôi thường chơi đùa cùng nhau. Tất nhiên, tôi không thể biết liệu đây có thật sự là ngôi đền Inari đó hay không. Nó có thể là một thế giới giả anh ấy tạo ra, hoặc có lẽ là một loại thế giới tâm linh nào đó.

Mà thôi, đến lúc này, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không ngạc nhiên nữa.

Tôi—đã được giải thích tất cả.

Ví dụ, Kagurai-senpai đến từ tương lai.

Ví dụ, Kurisu-chan là một phù thủy đến từ thế giới khác.

Ví dụ, Kikyouin-san là một âm dương sư.

Ví dụ, Orino-san là một nhà ngoại cảm—hay đúng hơn, là một thực thể được tạo ra vì mục tiêu của Kai.

Ví dụ—mọi thứ về cô bạn thuở nhỏ của tôi.

Kế hoạch ‘Khu Vườn Thu Nhỏ’ bắt đầu từ thời của Kagurai-senpai: kế hoạch vĩ đại và phi lý nhằm cứu rỗi toàn nhân loại dưới bàn tay của một vị thần nhân tạo. Từ đó, anh ấy đã ra đời, một vị thần nhân tạo. Được ban cho 《Đòn Kết Liễu》, một sức mạnh phi phàm, một tồn tại bị buộc phải cứu rỗi thế giới.

Shinose Kai.

Rõ ràng, mọi thứ từ trước đến nay đều nằm trong lòng bàn tay anh ấy.

Cuộc gặp gỡ của tôi với Orino-san, Kagurai-senpai, Kurisu-chan. Người phụ nữ trong bộ đồ kỳ lạ mười năm trước—tức là cuộc chạm trán tình cờ của tôi với Orino-san. Trận chiến tâm linh giữa Masaki-san và Orino-san.

Việc Kikyouin-san, người lẽ ra phải theo học một trường trung học gần núi Osore, lại được chuyển trường một cách bất thường. Vụ lừa đảo của Tsuchimikado-san. Cơn nổi loạn của Tama-chan.

Một cậu bé tôi không quen biết tên Saijou Mutsuki. Cuộc gặp gỡ của tôi với Yomiga-san.

Hiện tượng lặp lại mà chúng tôi bị kéo vào trong chuyến tập huấn. Shakujii Hihihiko-san đến để quan sát Kagurai-senpai. Trận chiến khốc liệt của Kagurai-senpai với AMLO.

Chuyến thăm của Griel-kun. Orino-san bị phong ấn ở thế giới khác. Trận chiến của Kikyouin-san, Tama-chan và Kurisu-chan. Sự ra đi của cậu bé tên Saijou Mutsuki.

Sau đó—sinh nhật của Orino-san. Hoán đổi với Yomiga-san. Cuộc đột kích của Utsurohara-san. Sự thức tỉnh của Orino-san.

Tất cả—đều diễn ra theo kế hoạch của Shinose Kai.

“Không, tôi không thể nói là mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Cũng có vài tình huống nằm ngoài dự kiến đây đó. Cứ mỗi lần có một cơ hội thuận lợi thì lại có một lần không thuận lợi. Vậy nên thay vì nói mọi chuyện diễn ra đúng như tôi đã lên kế hoạch, thì đúng hơn là mọi chuyện diễn ra đúng như tôi đã phác thảo. Có những điều không theo ý muốn, nhưng cuối cùng, tôi vẫn đạt được mục tiêu mình nhắm tới.”

Nói xong, anh ấy dừng lời một lúc rồi nhìn tôi.

“Cậu bình tĩnh hơn tôi nghĩ đấy.”

Đôi mắt điềm tĩnh nhưng có phần u buồn đó nhìn chằm chằm vào tôi.

“Khi cậu nhận ra mọi thứ, tôi nghĩ cậu sẽ ngạc nhiên hoặc hoang mang hơn nhiều.”

“Tôi ngạc nhiên, tôi thừa nhận điều đó, nhưng… cảm giác như tôi đã lỡ mất thời điểm thích hợp. Hôm nay có quá nhiều điều để ngạc nhiên, mức độ bất ngờ của tôi đã vỡ tung rồi.”

Tôi đã nhận ra tất cả.

Khi tôi chưa bao giờ nhận ra bất cứ điều gì, đến giờ, tôi lại được đưa đến chỗ nhận ra tất cả.

Tôi là kẻ bác bỏ dù là một chút dị thường nhỏ nhất, nhưng nhờ Kai đã giải thích tỉ mỉ một cách ngốc nghếch—tháo gỡ từng nút thắt một, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.

Lời nguyền mười năm đã tan biến.

“Vậy cậu nghĩ gì về tôi?”

“Tôi nghĩ gì ư…”

“Tôi đã tiếp tục lừa dối cậu mười năm nay, cậu nghĩ gì về điều đó?”

“… Tôi khó mà bình luận được. Có lẽ tôi thật sự nên oán giận anh, nhưng chuyện này quá đột ngột khiến tôi không thể thật sự tức giận, hay đúng hơn… đến mức này thì tôi phải làm gì đây? À thì, đúng là một cú sốc không thể phủ nhận.”

Tôi cười chua chát nói.

“Xem ra tôi đã không hiểu chút gì về anh, Kai…”

“Đúng rồi! Đây chính là khoảnh khắc xứng đáng với câu đó!”

Kai nở một nụ cười tinh nghịch.

“Nhưng mà cậu biết không, tôi vẫn không rõ liệu ngay từ đầu anh có thật sự lừa dối tôi hay không.”

“Ý cậu là sao?”

“Tôi vẫn chưa nghe hết phần còn lại của câu chuyện.”

“À, phải.”

Một tiếng đáp nhẹ nhàng, rồi Kai quay lại câu chuyện của mình.

“Khiến mọi người hạnh phúc là mục tiêu duy nhất của tôi. Là thứ tôi đã được lập trình để làm. Sự thật đó chưa từng thay đổi từ khoảnh khắc tôi thức tỉnh.”

Thỉnh thoảng, với giọng điệu như đang kể một câu chuyện cổ tích nào đó, Kai kể về nửa đầu cuộc đời mình. Một nửa đã kéo dài quá đỗi.

“Khi tôi nảy sinh ý thức về bản thân, hành động đầu tiên tôi thực hiện—là cứu một cô gái trẻ. Tôi vừa mới được sinh ra, còn chập chững lung lay không mục đích, khi tình cờ bắt gặp một cô bé đang bị bệnh tật hành hạ. Thời điểm là đâu đó vào thời Trung Cổ, địa điểm là một vùng nông thôn châu Âu.”

Cô bé mắc phải một căn bệnh không thể chữa khỏi vào thời đó. Dù gia đình không hề khá giả, thế nhưng ngày đêm, cha mẹ cô bé vẫn tuyệt vọng làm việc để kiếm đủ tiền chữa trị.

Kết quả, dường như mọi chuyện vẫn không mấy khả quan.

“Thế là tôi đã chữa khỏi cho cô bé. Không nghĩ nhiều về nó, tôi chỉ nghĩ, nếu là bệnh thì tại sao không chữa khỏi?”

“Không nghĩ nhiều về nó,” cái lời giới thiệu đó quá sức không hợp với Kai, và tôi cảm thấy một sự khó chịu. Nhưng tôi lập tức chấp nhận. Kai vừa mới sinh ra chắc chắn không mang nhân cách trưởng thành hiện tại. Kai mà tôi biết là một anh ấy đã được định hình bởi những con sóng thời gian.

“Và cô bé đã bình phục hoàn toàn. Khi cô bé thức dậy vào một buổi sáng, cô đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh. Cha mẹ cô bé reo mừng. ‘Đây là một phép màu, tạ ơn Chúa,’ họ nói. Tất nhiên, tôi không hề hiện hình, nhưng tôi cảm thấy như mình được khen ngợi, và tôi cũng cảm thấy có thành tựu.”

Nhưng, anh ấy nói.

“Đó chỉ là nhất thời thôi.”

“… Tại sao?”

“Vị bác sĩ điều trị cho cô bé không thể sống tiếp được nữa. Nếu bệnh đã khỏi, họ sẽ không phải trả những khoản phí cao của ông ta nữa. Nhưng đối với vị bác sĩ, những khoản chi phí y tế đó là nguồn sống của ông. Ông mắc một khoản nợ lớn, và không còn khả năng trả nợ, ông sống những ngày tháng bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi.”

Và thế là—tôi đã cứu ông ta.

Anh ấy nói.

“Tôi không tạo ra bất kỳ khoản tiền nào. Điều đó sẽ làm hỏng nền kinh tế. Khi ông ấy đang cố gắng bỏ trốn ra nước ngoài, tôi đã hỗ trợ ông ta trong bóng tối và đảm bảo một con đường an toàn. Ông ấy bỏ trốn khỏi đất nước mà không còn gì để mất, nên vị bác sĩ đó cũng vô cùng vui mừng, ‘Tạ ơn Chúa,’ ông ấy nói.”

Tôi không thể nói gì. Khi tôi thấy vẻ mặt buồn bã của anh ấy, tôi phần nào có thể đoán được câu chuyện đang đi đến đâu.

“Tiếp theo, những kẻ cho vay đã để mất tiền sẽ bị ông trùm kiểm soát cả khu vực thanh trừng. Chúng đã thất bại trong một phi vụ, điều đó là đương nhiên trong giới ngầm. Và thế là—tôi đã cứu chúng.”

“……”

“Khi điều đó xảy ra, tiếp theo—Không, cứ dừng lại ở đó đi. Sẽ chẳng bao giờ hết được. Dù sao thì, tôi cứ lặp đi lặp lại những chuyện như thế. Bất cứ khi nào tôi cứu một người, người khác lại gặp bất hạnh. Khi tôi cứu người khác đó, lại đến một người khác nữa. Khoảnh khắc tôi nghĩ mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc, thì tiếp theo, ở một nơi hoàn toàn khác, một bất hạnh mới lại bắt đầu. Và tôi lại cứu họ…”

Giống như đếm hạt cát trên sa mạc—như không ngừng tính số pi, một dòng sự kiện không bao giờ kết thúc. Bất kỳ người bình thường nào cũng có thể sống tùy tiện hơn. Nếu họ thấy một bà lão bị lạc đường, họ có thể chỉ đường cho bà và cảm thấy mãn nguyện với điều đó.

Ngay cả khi không có gì đảm bảo bà lão đó sẽ đến được đích.

“Khi tôi đang giữa những chuỗi lặp lại đó, một ngày nọ, trong một con hẻm vắng người, tôi bắt gặp một cô gái trẻ sắp bị xâm hại.”

“Bị—bị xâm hại?”

“Nói thẳng ra là bị cưỡng hiếp thì có dễ hiểu hơn không? Cô bé đang bị một gã đàn ông vạm vỡ đe dọa bằng dao, cô ấy có thể bị cưỡng bức bất cứ lúc nào. Hơn nữa, đứa trẻ đó, nhìn kỹ hơn thì chính là cô bé mà tôi đã cứu đầu tiên.”

Cô gái mắc bệnh nan y, hóa ra.

“Tôi—đã không cứu cô ấy.”

“Hả?”

Tôi giật mình. Tôi không hiểu ý anh ấy.

Không cứu cô ấy?

“T-tại sao?”

“Người đàn ông cưỡng hiếp cô bé có tiền án trộm cắp, cướp giật, và cưỡng hiếp, hắn là một thứ rác rưởi không có chút hy vọng cứu vãn nào. Loại biến thái cảm thấy hưng phấn khi cưỡng bức phụ nữ, hơn nữa, là loại cặn bã đơn giản là không thể kiềm chế bản thân.”

“Trong trường hợp đó, thì càng phải, một kẻ như thế nên—”

“Một kẻ như thế nên—gì?”

Nói xong, Kai trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt lạnh như băng. Lòng tôi như bị bóp nghẹt, một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

“Tôi nên bắt hắn và giao cho cảnh sát ư? Hay tôi nên tàn sát một mảnh rác rưởi nhân loại như thế?”

“……”

“Akira. Tôi đã nói rồi phải không? Tôi muốn làm cho mọi người hạnh phúc. Tôi đã được tạo ra để làm điều đó. Vì lý do đó mà tôi đã được sinh ra.”

Tôi mất lời. Giá trị tôi đặt vào ‘mọi người’, giữa tôi và anh ấy, sự khác biệt đó lớn hơn trời và đất. Khác biệt như người và thần.

Quan niệm giá trị của anh ấy—quá mức bình đẳng.

“Thế gian này đủ thứ loại rác rưởi. Những kẻ tìm thấy hạnh phúc khi lăng mạ người khác, những kẻ thấy vui thú khi giết chóc, những kẻ tự thấy mình có giá trị khi hạ bệ người khác… Hạnh phúc là gì ư, nhìn xem, nó thay đổi từ người này sang người khác một cách đáng ghét đến lạ.”

“……”

“Đó là lý do ta đã không cứu cô ấy. Không thể cứu được cô ấy. Mắc kẹt trong mâu thuẫn nội tâm, ta không biết phải làm gì nữa… và ta đã bỏ rơi cô gái mà chính ta từng cứu. Hết lần này đến lần khác, cô ấy gào thét, ‘Cứu tôi với, Chúa ơi!’”

Giọng nói tự hạ thấp đến xuyên thấu thân thể, vang vọng ghê rợn bên tai ta.

— Họ chẳng biết gì về sự vô ích, sự vô nghĩa, sự tuyệt vọng của việc biến thế giới thành bất cứ điều gì mình muốn…

Những lời nói từ thuở nào đó lại văng vẳng trong đầu ta. Những lời khi ấy ta chỉ nghe mơ hồ, giờ đây lại hiện rõ mồn một. Dù vậy, những người như ta chắc chắn cũng chỉ có thể hiểu được một phần nhỏ bé trong điều anh ta muốn nói.

“Những gì đến sau đó là chuỗi ngày thất bại và hối tiếc.”

Anh ta nói.

Cứu người hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại càng đau đớn hơn, thử đủ mọi cách, lặp đi lặp lại những thất bại, chần chừ và suy tính, không ngừng nỗ lực—

“—Thế mà, ta vẫn không thể khiến tất cả mọi người hạnh phúc. Dù đã dùng hết sức lực của mình, ta vẫn không thể mang lại hòa bình cho thế giới.”

Nhìn vào đôi mắt đượm buồn của anh ta, ta cố gắng hình dung.

Nếu là ta—nếu ta có sức mạnh của Chúa, ta sẽ làm gì? Điều duy nhất ta có thể nghĩ ra ngay lập tức là ngăn chặn chiến tranh, và chữa lành cho những người bị tổn thương hay bệnh tật. Nhưng nếu hỏi liệu điều đó có khiến mọi thứ tốt đẹp hay không, ta thật sự không biết. Hơn nữa—những gì một người như ta có thể nghĩ ra, chắc chắn Kai đã từng thử qua.

Và kết quả là những chuỗi ngày thất bại và hối tiếc.

Nhưng.

Dù vậy—Kai đã không bỏ cuộc.

“Và điều ta đã đạt tới là một kế hoạch sử dụng 《Dấu Trang Sách》 để tạo ra 《Khúc Mở Đầu Bất Tận》.”

Một câu chuyện không bao giờ bắt đầu.

Nơi không ai phải chịu bất hạnh, một kế hoạch mà ta chỉ có thể nghĩ rằng đó là một giấc mơ hão huyền.

“Anh đã tự mình trải nghiệm sức mạnh phi lý của 《Dấu Trang Sách》 rồi, đúng không?”

“À, đúng vậy. Một sức mạnh kinh ngạc,” ta ậm ừ gật đầu.

Một “sức mạnh làm được mọi thứ” theo đúng nghĩa đen thì quá đáng sợ, và thành thật mà nói, ta không thể nào nắm bắt nổi. Nó đơn giản đến mức khó hiểu một cách nghịch lý.

Ngay cả những viên ngọc rồng với lời quảng cáo có thể ban bất kỳ điều ước nào cũng bị đặt ra vô vàn giới hạn.

“Nó đáng sợ đến mức ở thời điểm này, anh thậm chí không thể gọi đó là gian lận nữa. Một năng lực mà người ta sẽ không bao giờ nhét vào một bộ manga chiến đấu, dù chỉ là vô ý. Ngoài việc hoàn toàn không thú vị, thì đó là một năng lực mà không ai có thể thắng được, xét cho cùng.”

“… Nhưng cái ‘sức mạnh làm được mọi thứ’ đó có thể khiến tất cả mọi người hạnh phúc không?”

Ta hỏi. 《Đòn Kết Liễu》 mà Kai được ban, theo quan điểm của ta, đã là một sức mạnh phi lý rồi. Liệu một điều bất khả thi ngay cả với sức mạnh đó, có thể trở thành khả thi với sức mạnh của Orino-san không?

“Như ta đã giải thích, 《Dấu Trang Sách》 là sức mạnh tối thượng của quyền năng. Trong khi ta chỉ có thể lặp đi lặp lại để tạo ra một kết quả khác, cô ấy có thể tự do thực hiện các hành động trong thế giới này từ bên ngoài giới hạn của nó—chẳng hạn, kiểm soát bản chất con người nằm ngay trong tầm tay cô ấy.”

“K-kiểm soát bản chất con người?”

Ta nín thở trước cụm từ đầy chấn động đó. Anh ta khẽ nhếch mép cười một cách thích thú.

“Bằng cách chi phối bộ não của toàn nhân loại, cô ấy có thể buộc mọi người phải nghĩ ‘Tôi đang hạnh phúc’. Một điều ở cấp độ đó, nếu là cô ấy, hẳn sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Anh ta nói rồi nhìn thẳng vào ta. Không một chút vui vẻ, đôi mắt anh ta trong veo. Ta có thể bản năng nhận ra lời anh ta nói không hề dối trá.

Đó là lý do ta lập tức phản bác.

“Chuyện như vậy… không đời nào là tốt nhất được. Anh không thể đơn giản thay đổi tính cách của một người… nếu chỉ cần khiến bộ não cảm thấy hạnh phúc là đủ, thì nó chẳng khác gì ma túy.”

“Lý do ma túy bị cấm là vì người bình thường thấy những người phê thuốc khó chịu, vậy thôi. Ồ, dĩ nhiên, còn có tác dụng phụ cần cân nhắc, nhưng—Akira này. Hãy thử một thí nghiệm tư duy. Giả sử có một loại thuốc không hề có tác dụng phụ, chỉ cần uống vào là sẽ hạnh phúc. Liệu một người cứ uống mãi, tin rằng ‘Tôi đang hạnh phúc’, có thực sự được gọi là hạnh phúc không?”

Suy nghĩ một lúc, “Tôi không nghĩ vậy,” ta trả lời.

Ta chắc chắn rằng điều đó khác với hạnh phúc của con người.

“Ta đã nghĩ anh sẽ nói vậy. Nhưng Akira này. Lý do anh nghĩ vậy là vì anh đang nhìn hành động dùng thuốc từ con mắt của người thứ ba. Nếu toàn nhân loại đều dùng thuốc, sẽ không còn ai nghĩ hành động đó là xấu nữa. Nghĩa là—tất cả mọi người sẽ hạnh phúc.”

“……”

“Không ai sẽ đau khổ, không ai sẽ bất hạnh, cả nỗi buồn lẫn sự căm ghét sẽ không tồn tại, và chính vì lý do đó, những thăng trầm hay mọi diễn biến cũng sẽ không còn. Một thế giới nhàm chán, không đủ tư cách để kể bất kỳ câu chuyện nào cả—đó chính là 《Khúc Mở Đầu Bất Tận》.”

Ta—không thể nói nên lời.

Thế giới mà anh ta nói đúng nghĩa là một thế giới nơi mọi người đều có thể hạnh phúc.

Ta có thể hiểu được về mặt logic. Nhưng trái tim ta đơn giản là không chịu chấp nhận.

Ta không muốn tin rằng một điều như vậy có thể là hạnh phúc.

“Ta hiểu cảm giác của anh. Nhưng chúng ta tranh cãi ở đây cũng vô ích. Chìa khóa của mọi chuyện đã không còn nằm trong tay ta nữa rồi—”

Và Kai chuyển ánh mắt về phía khu đền. Nơi những hàng cây đung đưa xào xạc trong gió, có một người đang bước về phía chúng ta.

Đó là Orino-san.

Khoác trên mình chiếc váy trắng đen đặc trưng, đó chính là Orino Shiori.

“Chào. Em đến muộn hơn ta nghĩ.”

Một khi cô ấy đã đến ngay cạnh bậc thang, Kai cất tiếng chào vui vẻ.

“Ta đã đặt ra quy tắc chỉ những người do ta mời mới có thể vào không gian này, nhưng… trước em, quy tắc đó có lẽ chẳng hề tồn tại. Dù thế nào đi nữa, em vẫn đến chậm. Nếu muốn, em hẳn đã có thể đến đây ngay lập tức rồi.”

“……”

“Nếu là để đánh bại Utsurohara Gouichirou—nghĩa là để bảo vệ một ai đó, thì việc em sử dụng sức mạnh là không thể tránh khỏi. Nhưng em không muốn dùng thứ sức mạnh đáng sợ này chỉ vì bản thân. Em đã nghĩ như vậy, nhưng vì quá lo lắng cho Kagoshima Akira, người đã bị một kẻ như ta dẫn đi, nên cuối cùng sau khi cân nhắc, em đã sử dụng nó. Có phải là như vậy không?”

“…!”

Anh ta hẳn đã nói trúng tim đen. Orino-san bặm môi đầy bực dọc.

“Giờ thì, con gái của ta. Em đã nghe lén rồi, đúng không? Sao em không góp ý đi?”

Vài giây sau, cô ấy ngần ngại mở miệng.

“Tôi… sẽ không chấp nhận anh.”

Orino-san nói.

Đó là quan điểm giống như ta.

Đối với Shinose Kai—một sự phủ nhận hoàn toàn.

“Ta hiểu. Với ta, thế nào cũng được.”

Kai nói một cách dễ dàng đến nỗi ta cảm thấy thất vọng.

“Nếu em phủ nhận, thì ta cũng chẳng làm được gì.”

Khoảnh khắc đó—

Một cảm giác bất thường lớn lao trỗi dậy trong lồng ngực ta. Giống như một thứ gì đó mơ hồ ta vẫn cảm nhận bấy lâu nay bỗng hiện hình rõ ràng thành một vật thể lạ.

Nhưng—chuyện như vậy có thể xảy ra ư? Liệu một sai lầm sơ đẳng như thế có thể xảy ra không?

“K-khoan đã.”

Ta vội vã xen vào giữa hai người.

“Kai… tôi không muốn nghĩ vậy, nhưng…”

Ta rụt rè hỏi.

“Orino-san hiện tại—có mạnh hơn anh không?”

《Dấu Trang Sách》. Sức mạnh tối thượng của quyền năng. Sức mạnh làm được mọi thứ.

Trong khi ta đã quên mất điều đó bấy lâu nay, trong khi ta đã tự nhiên để nó trôi qua.

Khi nghĩ lại, điều đó thật sự phi lý đến cùng cực.

Nếu nó có thể làm bất cứ điều gì—thì liệu nó có thể đánh bại cả Kai không?

“Đúng—đúng vậy.”

Trước câu hỏi của ta, Kai gật đầu như thể đó là lẽ tự nhiên. Đó là một câu trả lời mang theo một sự coi thường nhẹ nhàng, như thể muốn nói, đừng hỏi điều hiển nhiên như vậy.

“《Dấu Trang Sách》 vượt xa 《Đòn Kết Liễu》 của ta. Mặc dù cả hai đều là những sức mạnh nằm ngoài giới hạn của thế giới này, nhưng khả năng của chúng hoàn toàn ở các cấp độ khác nhau. Ta có một vài kỹ năng linh tinh khác, nhưng ngay cả khi ta dùng hết tất cả, ta cũng không phải đối thủ của cô ấy.”

“… N-nhưng anh không có một loại công tắc điều khiển nào sao? Anh có cách nào đó để kiểm soát Orino-san chứ?”

“Không có chuyện đó. Nếu ta có thể kiểm soát nó, thì nó đâu còn là ‘sức mạnh làm được mọi thứ’ nữa. Trong trường hợp đó, chính sức mạnh ấy sẽ mâu thuẫn và thất bại.”

Cái cách anh ta nói như không có gì khiến sự bối rối của ta càng tăng lên.

Orino-san cũng tỏ vẻ ngơ ngác. Ta chắc chắn, giống như ta, cô ấy đã dự đoán Kai có một con át chủ bài nào đó—một phương tiện để kiểm soát cô ấy.

Thế nhưng, anh ta lại chẳng có bất kỳ kế hoạch nào cả.

Để rồi, cuối cùng, không có gì cả.

“Đó là khuyết điểm duy nhất trong kế hoạch của ta, và một khuyết điểm mà ta không có cách nào vá víu. Saijou Mutsuki cũng đã lên án ta vì điều đó. Anh ta nói rằng không muốn tin rằng mình lại theo đuổi một kẻ đưa ra một kế hoạch tồi tệ như vậy.”

Saijou Mutsuki.

Cái tên anh ta đã nhắc đến trước đó.

Có vẻ người đó là một người đã đứng đối đầu với Kai.

Người đã phản kháng lại Chúa, và kết quả là phải đối mặt với sự trừng phạt.

“Giờ thì, cô sẽ làm gì, Tàn Dư Của Chiếc Lồng Tử Thần?”

Kai nhìn Orino-san.

“Em có khó chịu vì ta đã tạo ra em không? Em có căm hận ta vì đã buộc em gánh lấy thứ sức mạnh không thể hiểu nổi này không? Em có cảm thấy không thể chấp nhận suy nghĩ của ta không?”

“Đó là…”

“Vậy thì hãy giết ta đi.”

Kai nói không chút do dự.

Vẻ mặt anh ta không thay đổi. Vẫn là khuôn mặt tươi tỉnh như mọi khi.

“Mặc dù ta sở hữu một cơ thể bất tử, nhưng em nên dễ dàng kết liễu ta. Thậm chí em còn có thể xóa sổ sự tồn tại của ta—không, có lẽ ta nên nói thế này. Em là người duy nhất có khả năng giết ta.”

Trong khi Kai muốn nói gì thì nói, Orino-san lại im lặng. Cô ấy đã không thốt nên lời, chỉ đơn giản che miệng. Khi cô ấy được cho là người mạnh hơn, khi lẽ ra phải có một khoảng cách năng lực áp đảo.

Thế nhưng, chính cô ấy lại trông như đang bị dồn vào đường cùng.

“… Tôi, anh thấy đấy, tôi mệt mỏi rồi. Tôi mệt mỏi với việc đóng vai Chúa.”

Kai đưa tay vuốt mái tóc bạc của mình. Trên môi anh ta, một nụ cười tự giễu mỏng manh hiện ra.

“Cảm giác như tôi đang đọc đi đọc lại cùng một cuốn tiểu thuyết hết lần này đến lần khác vậy. Sự thật rằng không có sự tồn tại nào cao hơn tôi chỉ là sự đau khổ—và vì thế, ngay bây giờ, tôi cảm thấy hơi dễ chịu một chút. Như thể một gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai tôi.”

Và—anh ta nhìn Orino-san.

“Cuối cùng, một sự tồn tại siêu việt hơn tôi đã ra đời.”

“… Vậy anh—”

Vẻ mặt Orino-san biến dạng rất nhiều, cô ấy đau đớn mở miệng.

“Anh đã tạo ra tôi để giết chính mình sao? Đây là một vụ tự sát vòng vo quỷ quyệt sao…!?”

“Dĩ nhiên là không. Ta sẽ không nói là ta muốn chết. Chỉ là, đến cuối cùng, ta cảm thấy muốn giao phó cho người khác một chút.”

“… Giao phó điều gì?”

“Ta muốn thử để người khác làm người phán xử và bồi thẩm đoàn một lần xem sao. Một sự tồn tại siêu việt hơn ta đưa ra phán xét. Ta muốn nếm trải cảm giác đó là như thế nào.”

Giao phó cho người khác.

Đã sống một cuộc đời vô định với trách nhiệm nặng nề là “khiến tất cả mọi người hạnh phúc”, có lẽ đây là chút ích kỷ cuối cùng mà anh ta có thể thể hiện. Ước muốn nhỏ nhoi của một sự tồn tại đứng cao hơn bất kỳ ai ngay từ khi được sinh ra.

“Giờ thì em sẽ làm gì, hỡi con gái của ta? Em sẽ tiếp nối ý chí của ta, thống trị toàn nhân loại và hoàn thành 《Khúc Mở Đầu Bất Tận》? Hay em sẽ phủ nhận ta, tiêu diệt ta, và trở thành vị Chúa mới cai trị thế giới này?”

Thế nào cũng được, anh ta nói với một nụ cười mãn nguyện. Nhìn thấy vẻ mặt có vẻ hài lòng của anh ta, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta. Có lẽ Kai đã sống vì khoảnh khắc này, vì chính giây phút này.

Không biết việc mình làm là đúng hay sai, trong những ngày dò dẫm trong bóng tối, có lẽ anh ta muốn được một ai đó đánh giá.

Có lẽ anh ta muốn một sự tồn tại cao hơn mình chỉ dẫn con đường.

“Tôi, tôi…”

Thế nhưng cô gái duy nhất đã trở thành một sự tồn tại vượt qua cả Chúa lại đang run rẩy.

Cô gái đã bị mọi nỗi đau và trách nhiệm mà Kai phải gánh vác dồn lên cùng lúc trông như sắp bị gánh nặng đó nghiền nát.

“Hãy suy nghĩ kỹ càng tùy thích. Nhưng—em có thể sẽ tìm thấy câu trả lời của mình nhanh chóng một cách đáng ngạc nhiên.”

Khoảnh khắc đó, không gian trước mắt ta méo mó, một khe nứt xuất hiện. Từ khe nứt vừa đủ lớn cho một người đi qua, xuất hiện một cô gái giống hệt Orino Shiori.

“Yomiga-san…”

Ta thốt lên. Nhưng Yomiga-san lờ ta đi và bước đến bên chủ nhân của mình, Kai.

“Chủ nhân. Tôi đã trở về.”

“Chào mừng em trở về,” Kai nói.

Cô ấy hẳn đã thay đổi vào một lúc nào đó, khi trang phục của Yomiga-san đã trở lại chiếc váy đơn sắc thường ngày.

Một chiếc váy với màu sắc hoàn toàn đối lập với chiếc váy mà Orino-san đang mặc.

Một sự hoán đổi màu sắc như thể nhân vật thứ hai.

“Vậy ra cô là Yomiga Eri… nhỉ.”

Orino nuốt khan một tiếng.

À phải rồi. Ngẫm lại thì, cô Orino chưa từng gặp cô ấy. Với vẻ mặt hơi e dè, cô ấy nhìn chằm chằm vào một bản thể khác của mình.

“Đó chỉ là một cái tên tạm đặt thôi. Tôi là bản sao của cô. Nói đúng hơn thì—là kẻ đã không thể trở thành Tàn tích Lồng Tử Vong.”

Đôi mắt vô hồn của cô ta đối mặt với bản thể kia, giống hệt mình không sai một li.

“Rất hân hạnh được gặp cô, bản gốc.”

Một câu nói đầy vẻ châm biếm, hiếm hoi lắm mới thấy từ cô Yomiga. Dứt lời, cô ta quay người về phía Kai, mặt vẫn không một chút cảm xúc.

“Xin lỗi chủ nhân, tôi đến hơi muộn.”

“Không sao cả. Kết quả thế nào rồi?”

Tôi chợt nhớ lại.

Vào giây phút chiếc xe tải chuẩn bị đâm tới, tôi đã được cô Kirako đưa đi nơi khác.

Khi cô ấy nói mọi người đều an toàn, tôi đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng đó chỉ là về vụ va chạm với xe tải. Tôi chưa từng nghe về những gì xảy ra sau đó.

Gật đầu đáp “Vâng”, cô Yomiga cất giọng đều đều:

“Kagurai Monyumi, Kagurai Gakuta, Kikyouin Yuzuki, Tamane, Creastia Crimson Christopher Kurisu, năm người vừa kể trên—

—đã đều bị giết.”

“—Hả?”

Giết… gì cơ? Bị giết… ư? Tất cả ư?

Tôi không thể hiểu được ý cô ta. Tôi hoang mang đến nỗi không thể khép miệng đang há hốc lại được.

Một lời tuyên bố về cái chết bỗng nhiên ập đến quá đỗi bất ngờ.

Tôi không thể nào tin được, cũng không muốn tin.

Não tôi từ chối hoàn toàn khái niệm chấp nhận điều đó.

“… Ch-chắc là nói dối phải không, cô Yomiga?”

Giọng tôi run rẩy đến mức nghe như đùa cợt. Tôi hỏi lại, bấu víu một cách tuyệt vọng vào tia hy vọng mỏng manh. Nhưng cô Yomiga không nói gì. “Làm tốt lắm,” Kai đáp lời.

“Ngay cả những cô gái chiến đấu vì thế giới cũng còn xa mới đạt đến trình độ của 《Dấu Sách》. Sức mạnh của bản sao giảm đi đáng kể khi đặt cạnh bản gốc, nhưng dù sao đi nữa, cô ta vẫn sở hữu thừa khả năng để giết chết bọn họ.”

Hắn nói một cách điềm nhiên, phân tích một cách lạnh lùng.

Không gì lọt vào tai tôi.

Chết rồi ư?

Tất cả bọn họ, đã chết rồi ư?

Khi suy nghĩ của tôi đang trì trệ như đóng băng—cô Orino bỗng hành động.

Có lẽ cô ấy không sử dụng bất kỳ sức mạnh nào của mình.

Đó là một cú tấn công hoàn toàn bằng sức mạnh thể chất.

Một cú đấm thẳng tay phải.

Kai không né tránh. Tôi không biết liệu hắn không thể hay chỉ là không muốn, nhưng tôi có linh cảm đó là trường hợp thứ hai. Nắm đấm phải giáng vào má trái của hắn. Kai hơi ngả người về phía sau, chống cả hai tay lên bậc cầu thang. Từ khóe môi hắn, một vệt máu nhỏ chảy ra.

“Tại sao!?”

Lông mày thanh tú của Orino nhíu lại, cô ấy hét lên. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt ứa lệ.

“Họ… họ không hề liên quan gì đến chuyện này! Sao anh lại làm chuyện đó!? Anh coi thường mạng người đến mức nào hả!?”

“… Cô giận dữ điều gì? Cô hoảng loạn làm gì? Đối với cô, ít nhất thì, đó chẳng phải là chuyện gì to tát.”

Kai lau miệng và bình tĩnh tuyên bố.

“Nếu họ chết—cô chỉ cần hồi sinh họ lại.”

“…!?”

Orino mở to mắt kinh hoàng.

‘Sức mạnh làm mọi thứ’.

Tôi một lần nữa nhận ra nó đáng sợ đến nhường nào.

Nó thực sự… có thể làm mọi thứ. Mọi thứ, mọi thứ, mọi thứ.

“Nếu cô muốn, chỉ cần thế thôi là mọi người sẽ trở lại. Rồi tất cả các cô có thể cùng nhau cười đùa, cùng nhau diện đồ để có một cái kết hạnh phúc.”

“… Mạng người—”

“—Không bao giờ nên suy nghĩ theo cách đó ư? Vậy thì hãy bỏ qua nó đi. Đề cao đạo đức của chính mình, và bỏ mặc họ khi có khả năng cứu họ. Giống như tôi đã làm bấy lâu nay.”

“……”

“Nếu cô nói muốn hồi sinh họ, vậy cứ làm đi. Từ giờ trở đi, cứ thế thôi, cô có thể để mọi người sống và chết theo phán xét của riêng cô. Cứu bất cứ ai cô yêu mến, giết bất cứ ai cô ghét bỏ, và thế giới sẽ trở thành một thiên đường chỉ có những người cô thích—Orino-san, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn. Cả thế giới nằm gọn trong lòng bàn tay cô.”

Với giọng điệu như đâm thẳng vào tim đối thủ, Kai nói.

“Nặng nề lắm phải không? Đó chính là gánh nặng của thế giới.”

Cái gánh nặng của việc biến thế giới thành bất cứ điều gì bạn muốn.

Cái gánh nặng mà Kai đã mang từ giây phút hắn ra đời.

Tất cả giờ đây đang đè nặng lên cô Orino.

Tôi—bỗng chợt nghĩ.

Nếu sức mạnh thay đổi thế giới theo bất cứ cách nào mình muốn thực sự nằm trong tay đó—thì một người thực sự nên làm gì đây?

“… Em….”

Mọi ánh sáng đã biến mất khỏi đôi mắt của Orino. Cô ấy ngã quỵ xuống, quỳ gối. Ôm đầu bằng cả hai tay, nỗi đau đớn và buồn bã tràn ngập trên khuôn mặt cô ấy.

“… Không muốn. Sức mạnh này… em không muốn nó. Không muốn, không muốn, không muốn…”

Trông như sắp đổ vỡ bất cứ lúc nào, Orino lẩm bẩm.

Cô ấy đang bị nghiền nát bởi gánh nặng của thế giới.

“Cô không muốn à. Như thế có hơi muộn rồi không? Khi mà cả đời cô đã sử dụng nó một cách thoải mái như vậy?”

Nói rồi, Kai đứng dậy từ những bậc thang. Đứng trước Orino đang co ro dưới đất, hắn nắm lấy tóc cô ấy và mạnh bạo dựng cô ấy lên.

Thấy hành động bạo lực bất thường đó, tôi vội vã định ngăn lại, nhưng cô Yomiga bên cạnh tôi ngay lập tức giữ chặt vai tôi. Với sức mạnh kinh người của cô ta, tôi không thể nhúc nhích.

“Giờ đây nói ‘không muốn’ chẳng phải quá ích kỷ sao? Cô đã vượt qua giới hạn của con người từ lâu, thế mà vẫn muốn làm người… sự ích kỷ đó làm tôi thấy ghê tởm.”

“… E-em… ý em là, từ trước đến giờ, em chưa từng biết sức mạnh của mình lại là thứ như thế này…”

Orino trả lời với giọng nức nở.

Nghĩ lại thì, năng lực siêu năng của Orino là kết quả của việc 《Dấu Sách》 của cô ấy chưa hoàn chỉnh. Vậy nên nói cách khác, có thể nói cô ấy đã luôn sử dụng sức mạnh đó.

Tôi nghĩ đó là điều Kai đang cố nói.

Nhưng.

“Chỉ vì cô không biết, vẫn có những điều cô đơn giản là không nên làm, phải không?”

Đó dường như không phải điều hắn đang nói đến.

“Cô thực ra đã nhận ra rồi, phải không?”

Kai nói, nhìn sâu vào mắt cô ấy.

Ngay sau đó, vai của Orino giật nảy lên.

“Sao hôm nay cô không dám nhìn thẳng vào mắt Akira lấy một lần?”

Đôi vai đang run rẩy của cô ấy, lần này chúng càng rung dữ dội hơn.

Nhìn vào mắt tôi?

Ừm, giờ hắn nhắc đến thì đúng là vậy. Khi cô ấy cứu tôi khỏi Utsurohara-san, và khi cô ấy xuất hiện trong không gian này, Orino không hề cố gắng nhìn vào mắt tôi.

Thậm chí, vì lý do nào đó, cô ấy dường như đang giữ khoảng cách.

Hơn nữa, giống như tôi đang bị né tránh…

“Là vì cô lương tâm cắn rứt, phải không? Cô thấy có lỗi, phải không? Cô muốn né tránh một sự thật không thể lay chuyển, phải không?”

Trước những lời thì thầm của Kai, Orino cuối cùng đã lấy tay bịt tai lại. Thái độ của cô ấy như một đứa trẻ nhỏ đang co rúm lại vì sợ quỷ dữ hay quái vật.

Chuyện gì đã xảy ra?

Chỉ là chuyện gì có thể—

“Tôi sẽ nói cho cậu biết, Akira.”

Câu hỏi trong lòng tôi được Kai giải đáp. Hắn buông tóc Orino và quay về phía tôi.

“Akira. Kagoshima Akira. Lý do tôi đặt cậu vào trung tâm thế giới là vì cậu là người không thể nhận ra bất cứ điều gì. Chính vì cậu không thể nhận ra, cậu mới có thể hoàn thành vai trò của một điểm kỳ dị.”

“Chuyện đó… à, anh đã nói rồi mà.”

“Vậy tại sao cậu không thể nhận ra?”

Lý do tôi không thể nhận ra.

Đó là, mười năm trước, vì người phụ nữ trong bộ đồ kỳ lạ đã nói với tôi.

Vì cô ấy đã yểm một câu thần chú lên tôi.

“Người phụ nữ trong bộ đồ kỳ lạ… ý anh là Orino-san đã nói với tôi—”

“Không, dừng lại!”

Orino đột ngột hét lên. Cơ thể tôi giật bắn vì ngạc nhiên.

Nhưng Kai không dừng lại.

Với giọng điệu dịu dàng hơn bao giờ hết, hắn thong thả buông lời.

“Đúng vậy. Những ký ức mười năm trước là cội rễ của cậu. Nhưng Akira. Điều gì sẽ xảy ra nếu những lời đó không phải là phép ẩn dụ, nếu chúng đúng theo nghĩa đen?”

“… Hả?”

“Nếu chúng là cội rễ của Kagoshima Akira theo đúng nghĩa, cậu sẽ làm gì?”

Cội rễ của tôi?

Theo đúng nghĩa?

“Nào, đây là chuyển chủ đề, nhưng sao cậu không thử nhớ lại khả năng của Tàn tích Lồng Tử Vong xem?”

Khả năng của Orino. 《Dấu Sách》.

Sức mạnh làm mọi thứ—sức mạnh thống trị tuyệt đối—tự do thực hiện hành động trong thế giới này từ bên ngoài giới hạn của nó.

—Chẳng hạn, kiểm soát bản chất con người nằm ngay trong khả năng của cô ấy.

“—!?”

Bất chợt, mọi thứ kết nối.

Mảnh ghép còn thiếu được lấp đầy, vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh.

“Mười năm trước—lần đầu tiên trong đời, Tàn tích Lồng Tử Vong đã hé lộ một phần sức mạnh của mình. Lúc đó, cậu bé bảy tuổi trước mắt cô ta đã trở thành vật tế.”

Nhiều cảnh tượng chợt lóe lên trong đầu tôi.

Người phụ nữ trong bộ đồ kỳ lạ—Orino trong bộ đồ kỳ lạ.

Tôi lúc bảy tuổi.

Một cậu bé tin vào những anh hùng công lý.

Mong ước của người phụ nữ—mong ước của Orino.

Mong ước?

Cô ấy đã mong ước?

Orino… đã mong ước.

“Lý do Kagoshima Akira không thể nhận ra…? Câu trả lời thật đơn giản. Bởi vì Orino Shiori đã mong ước như vậy. Tính cách đặc biệt của cậu sinh ra từ khả năng của cô ấy. Tính cách mà cậu nghĩ là của riêng mình—mọi thứ về bản chất của cậu chẳng qua chỉ là một sự ngụy tạo do cô ấy nghĩ ra mà thôi.”

Nghĩa là, hắn nói.

“Cô ấy đã tự tay thiết lập tính cách cho cậu từ mười năm trước.”