I Have a Unique Way to Relieve Stress

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 6

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 6

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 490

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2942

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 10

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

35 17

Toàn Tập - Chương 9

◎ Người chơi phải tự mình khám phá cách nâng cấp ◎

Sau khi đã châm ngọn lửa ấy lên, tôi cứ thế chạy đi không ngoảnh đầu lại. Mọi chuyện sau đó có ra sao, cũng chẳng còn nằm trong tay tôi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc đúng giờ và thấy tin nhắn của X gửi đến vào khoảng 4 giờ sáng.

"Thầy Hải Âu chắc ngủ một giấc ngon lành lắm. Thật thích. Khác với tôi, tôi không tài nào chợp mắt nổi."

Chẳng biết X có thật sự mất ngủ vì tôi không nữa, nhưng lời hắn nói lại khiến tôi nảy sinh một cảm giác đắc thắng rất trẻ con. Thậm chí lời đáp của tôi cũng thấm đẫm vẻ tự mãn:

"Cảm ơn quý khách đã kiên nhẫn chờ đợi. Tổng đài viên số 1, Hải Âu, hân hạnh được hỗ trợ quý khách. Thành thật xin lỗi quý khách, gói dịch vụ mà quý khách đã mua chỉ bao gồm ‘giết’ chứ không bao gồm ‘chôn’. Lời khuyên của chúng tôi là quý khách nên tập làm quen với điều này."

Đến khi tôi đến văn phòng, X đã thức giấc và hồi đáp:

"Làm thế nào để nâng cấp gói dịch vụ?"

Tôi lập tức bật chế độ tổng đài viên trong game: lạnh lùng và vô tình.

"Người chơi phải tự mình khám phá cách nâng cấp."

X gửi một tin nhắn thoại. Tôi quá bận nên chưa kịp nghe, mãi đến giờ nghỉ trưa mới bật lên.

"Thầy Hải Âu, thầy đúng là biết cách chơi đùa thật. Tôi chưa từng—" Hắn ngừng lại, cười khẽ, rồi đổi ý. "Thôi bỏ đi. Tôi không muốn dọa thầy chạy mất lần nữa."

Đeo tai nghe nhét tai, tôi cảm nhận giọng mũi mềm mại của hắn vương vấn bên tai, khiến tôi sởn hết cả gai ốc.

Tin nhắn kế tiếp gửi kèm một nụ cười đầy bất lực:

"Tập trung làm việc đi."

Tôi sớm đã hiểu rằng cứ mỗi khi một người đàn ông mở lời bằng câu ‘Tôi chưa từng...’, thì tốt nhất là cứ nghe cho qua, đừng bận tâm cho lắm. Một khi đã bắt đầu truy hỏi tính chân thật của nó, bạn sẽ sa vào vòng luẩn quẩn của những suy nghĩ miên man.

Dù không hoàn toàn tin hắn, nhưng tôi vẫn rất vui. Lời nói của hắn khiến tâm trạng tôi tốt đến nỗi các đồng nghiệp không biết chuyện gì cứ hỏi tôi có chuyện gì vui thế mà cười tủm tỉm.

Niềm vui bất thường ấy kéo dài cho đến tận cuối ngày làm việc. Trong lúc kiểm tra lịch trình của mình, tôi bất ngờ phát hiện chuyến công tác tuần tới có sự thay đổi vào phút chót.

Thắc mắc không thôi, tôi liền đi hỏi quản lý dự án. Cô ấy nhìn tôi một lát rồi thốt lên: "Trời ơi, tôi bận quá mà quên bẵng mất chưa báo cho cô!"

Cô ấy xoay người khỏi máy tính, đối mặt với tôi: "Tôi xem rồi, việc này hàng năm đều là cô đi. Tôi vừa mới tiếp quản dự án này, nên cô hiểu rõ hơn tôi nhiều. Có cô ở đó tôi yên tâm hơn."

Vị khách hàng này có quy mô đội ngũ nhỏ, nghiệp vụ kinh doanh đơn giản, lại rất hợp tác – ai cũng muốn giành về tay, kể cả tôi. Thế nhưng…

Nghĩ đến địa điểm chuyến đi, tôi bỗng im lặng một lúc.

Sự ngần ngại của tôi không qua mắt được trưởng phòng. Anh ấy tò mò hỏi: “Có vấn đề gì à?”

“Ồ, không.” Tôi vội lắc đầu. Dù sao thì công việc vẫn là công việc mà. “Không có vấn đề gì cả.”

Cứ thế là sáng thứ Hai, tôi cùng bốn đồng nghiệp lên chuyến tàu cao tốc, thẳng tiến đến thành phố X đang sinh sống.

X và tôi sống ở hai thành phố giáp ranh, không xa là mấy, nhưng dường như chưa bao giờ có duyên gặp mặt.

Đây không phải lần đầu tiên tôi đến thành phố này, nhưng chưa bao giờ tôi nhận ra nó gần đến vậy. Chỉ vỏn vẹn hai mươi ba phút tàu chạy.

Vừa đến nơi, chúng tôi vội vàng đến thẳng văn phòng khách hàng. Cả ngày hôm đó như một mớ hỗn độn, công việc chồng chất. Đến bữa trưa còn phải ăn vội ăn vàng, nói gì đến chuyện kiểm tra điện thoại. Phải đến tận bữa tối, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc tôi bật sáng màn hình điện thoại, tôi nhìn thấy ba tin nhắn liên tiếp từ X:

“Thầy Seagull???”

Tôi đã đoán trước được điều này. Tôi mở khóa điện thoại và trả lời:

“Thầy X, tôi đây. Có chuyện gì vậy?”

X trả lời ngay lập tức:

“IP của anh?”

Sau một ngày dài được “hạ nhiệt”, ít nhất thì anh ấy cũng đã giảm bớt việc dùng dấu câu. Thế nhưng, tin nhắn này không phải "hiện lên" mà là "bùng nổ" trên màn hình tôi.

Tiểu Phạn Thư chăm chỉ không chút chậm trễ, hiện ra địa chỉ IP của hai chúng tôi trùng khớp.

Nỗi bất an cuồn cuộn trào dâng trong lòng tôi. Dù vậy, tôi vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, ung dung khi trả lời:

“À, phải rồi. Tôi đi công tác ở đây.”

X: “Có tiện nghe cuộc gọi thoại không?”

Nhà ăn của khách hàng là một tòa nhà hai tầng tách biệt, bên ngoài có một khu vườn nhỏ, nơi nhân viên có thể thư giãn và hút thuốc. Lúc đó là giờ cao điểm buổi tối, tôi vừa cầm điện thoại vừa tìm một nơi yên tĩnh. Cuối cùng, tôi đã "chiếm" được khu vườn nhỏ yên bình này cho riêng mình.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, điều đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng anh ấy thở ra một hơi dài ở đầu dây bên kia.

Tôi không nói gì.

X hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng. Giọng anh ấy nghe bình tĩnh:

“Anh ở lại một tuần à?”

Tôi thành thật đính chính:

“Hai tuần.”

X: “Khu vực nào?”

Tôi: “Khu công nghiệp.”

X: “Ồ, khu đó nhiều nhà máy nhỉ.”

Tôi: “Đúng vậy, khá nhiều.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi gượng gạo đến tê tái – hoàn toàn khác với những lần trò chuyện thường ngày vẫn trôi chảy, tự nhiên giữa chúng tôi. Cả hai đều biết rõ nguyên do, nhưng lại ngầm chọn cách phớt lờ.

Sau giây lát im lặng chỉ nghe tiếng thở của nhau, X thản nhiên hỏi: “Em đang ở khách sạn nào vậy?”

“À, khách hàng đặt giúp bọn em ạ. Để em kiểm tra đã.”

Tôi tìm trong email xác nhận và đọc tên khách sạn – một chuỗi khách sạn bốn sao quốc tế.

X nói anh ấy biết khách sạn đó. “Anh từng ở đó một lần khi đi làm phù rể cho bạn. Bữa sáng ở đó khá ngon.”

“Ồ? Có món nào anh gợi ý không ạ?”

Anh ấy kể tên mấy món đặc sản địa phương, tôi hứa sáng mai sẽ thử.

Làn gió xuân hiu hiu lướt qua mặt tôi. Ẩn chứa trong những câu chuyện phiếm xã giao là một điều gì đó không thể nói thành lời, bị kìm nén và không được ai thừa nhận. X kìm nén, tôi vờ như không hay biết.

Cuối cùng, chúng tôi chẳng còn gì để nói. Sau một thoáng im lặng, anh ấy khẽ hỏi:

“Anh gác máy nhé?”

Giọng anh ấy có chút âm mũi nhẹ, hơi thở nặng nề và kéo dài. Qua đầu dây bên kia, một sợi chỉ vô hình dường như vươn ra, quấn quanh tai và trái tim tôi – níu giữ, chờ đợi.

Tôi gật đầu. “Ừm.”

Cuộc gọi không kết thúc như lời anh ấy nói. Anh ấy vẫn im lặng, và sự im lặng cứ kéo dài. Tôi muốn hỏi, nhưng cổ họng như bị nghẹn bởi si-rô đặc quánh. Đầu óc tôi mơ hồ, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thời gian dường như chậm lại, như thể một thế kỷ đã trôi qua. X thở ra một hơi thật chậm và cuối cùng nói: “Không có gì. Tạm biệt em.”

Cảm giác nhẹ nhõm có phần mạnh hơn sự hụt hẫng còn đọng lại. Tôi khẽ đáp lại “Tạm biệt anh.”

Sau cuộc gọi đó, tôi vẫn bị cuốn vào một sự mê man khó hiểu. Tôi cùng đồng nghiệp bắt taxi về khách sạn và nhận phòng.

“Lạc Tân!”

“Ơ?”

Tôi quay người lại. Bạn cùng phòng của tôi đang đứng ở cửa phòng tắm, trên tay cầm mấy bộ quần áo sạch. “Cậu có cần dùng nhà vệ sinh không? Tớ vào tắm trước đây.”

Tôi vừa cầm laptop vừa xua tay. “Cậu cứ vào đi, tớ sắp xếp tài liệu lấy được hôm nay đã.”

Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, tôi không bắt tay vào làm việc ngay. Thay vào đó, tôi mở bản đồ. Dựa vào vài mẩu chuyện vụn vặt trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi có thể áng chừng được khu vực hoạt động thường xuyên của anh ấy. Khu đó không quá xa khách sạn của tôi, nhưng ngay cả vào đêm khuya không tắc đường thế này, đi xe cũng phải mất gần hai mươi phút.

Khi tôi nhận ra mình đang làm gì, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tìm kiếm manh mối để theo dõi từng bước đi của ai đó – thật sự đáng sợ. Cứ như hành động của một kẻ bám đuôi biến thái vậy.

Chán nản, tôi quyết định từ bỏ ngay cái ý định theo dõi ấy. Vừa thoát khỏi giao diện bản đồ, tôi liền nhận được tin nhắn của X.

X: “Thầy Hải Âu.”

Chỉ là một cái tên thôi, như thể anh ấy còn điều gì muốn nói mà lại ngập ngừng không thôi.

Tôi vẫn giả bộ điềm nhiên, trả lời như mọi khi: “Cậu còn thức à?”

X: “Sao tôi ngủ nổi cơ chứ?”

Tôi có chút tự mãn, bèn đáp lại bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Tối nay tôi không gây chuyện gì cả, cũng chẳng thèm tìm cậu.”

Dấu hiệu đang nhập tin nhắn nhấp nháy hồi lâu. X vẫn là X như ngày nào – thẳng thắn chẳng đổi thay.

“Chiều nay tôi gọi cho thầy, là muốn mời thầy đi chơi, nhưng lại sợ thầy không muốn, rồi lại thành ra khó xử.”

Nụ cười gượng gạo trên môi tôi chợt cứng lại.

Đúng vậy, anh ấy nói đúng. Tôi thật sự không muốn chút nào.

Chuyến công tác này đã được lên kế hoạch từ mấy ngày trước, vậy mà tôi chẳng hề nhắc với anh ấy lấy một lời, cũng chỉ vì không mấy thiết tha chuyện gặp mặt.

Thấy tôi không nói gì, X cũng im lặng theo. Một lúc sau, anh ấy tự nhiên chuyển chủ đề: “Phòng khách sạn của thầy ở phía nào? Có nhìn thấy hồ không? Mấy năm nay họ phát triển du lịch đêm, cảnh đêm đẹp lắm đấy.”

Tôi bước đến bên cửa sổ, dùng ngón tay khẽ vén rèm lên. Những ánh đèn đủ sắc màu dưới mặt nước vẽ nên một thế giới mộng ảo đầy mê hoặc. Có ai mà không trầm trồ cho được? Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí mệt mỏi của tôi chợt tìm được chút bình yên từ vẻ đẹp ấy, không khỏi khẽ khàng thở ra một tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

“Đẹp mê hồn!”

X lại hỏi thêm: “Thầy có nhìn thấy phía đông hồ không? Có cái công viên bên hồ ấy. Ban ngày cũng đẹp lắm.”

Tôi nhẩm tính phương hướng, thầm may mắn vì vừa nãy có xem bản đồ. Cửa sổ khách sạn không thể mở được, tôi đành phải ép sát người vào tấm kính, nhón chân lên để nhìn cho rõ công viên đối diện bên kia đường.

“Tôi chỉ nhìn thấy được một góc thôi. Hình như là bồn hoa thì phải? Haizz, tối quá, chẳng nhìn rõ gì cả.”

X: “Nhưng thầy vẫn nhìn thấy con đường giữa khách sạn và công viên chứ?”

Tôi: “Ừm.”

X: “Vậy thì tôi nghĩ…”

Tôi có cảm giác anh ấy cố tình ngưng lại ở đây.

X: “Thầy còn nhìn thấy cả chiếc SUV màu đen đang đậu ở vệ đường nữa.”

Ngay từ lúc anh ấy nhắc đến con đường, tôi đã có linh cảm về điều anh ấy sắp nói rồi. Tim tôi đập rộn ràng – đúng vậy, là một cảm giác thật tuyệt vời.

Tôi cứ nắm chặt tay rồi lại buông ra liên hồi, nhìn chằm chằm ra màn đêm. Y như rằng, một chiếc Jeep Wrangler màu đen đang im lìm đậu dưới ánh đèn đường.

Cái người khiến tim tôi đập loạn xạ vẫn không ngừng gửi tin nhắn đến:

X: “Anh đang ở trong xe.”

Tôi: “Khách không mời thì đâu có lịch sự cho lắm, anh biết mà.”

X: “Anh biết,” anh ta đáp. “Nhưng anh vẫn phải đến. Biết em ở đây, anh không sao dứt ra được.”

Tôi ngây người nhìn điện thoại, lòng vừa bối rối, vừa có chút bực mình nhưng lại xen lẫn niềm vui bất ngờ.

Tôi thực sự rất thích những lần trò chuyện cùng X, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến việc đưa mối quan hệ từ mạng ảo ra đời thực. Tôi cứ nghĩ mình sẽ tức giận nếu anh ta đơn phương vượt qua ranh giới đó, nhưng ai mà ngờ—lời lẽ lại mượt mà đến nỗi tôi chẳng tài nào giận nổi.

Dù vậy, tôi vẫn còn do dự không biết có nên gặp anh ta không. Vấn đề an toàn cũng là điều đáng để tôi bận tâm. “Tôi đâu có nói sẽ gặp anh đâu.”

X: “Em không cần phải gặp. Chỉ cần nhìn anh một cái thôi.”

Ngay khi tin nhắn vừa gửi đến, cửa xe Jeep bên ghế lái mở ra, một người đàn ông bước xuống. Đêm quá tối, khoảng cách lại quá xa—tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta, nhưng tôi vẫn nín thở.

Qua các đoạn video, tôi đã biết anh ta cao rồi. Nhưng không ngờ lại cao đến mức này.

Tôi gần như dán chặt người vào khung cửa sổ sát đất, nheo mắt cố gắng nhìn rõ từng chi tiết. Tôi hối hận vì mình hơi cận thị. Tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ta đang mặc một chiếc áo khoác denim dày màu sẫm, bên trong là chiếc áo phông trắng đơn giản nhưng sành điệu, phối cùng quần túi hộp đen và giày bốt quân đội. Với chiều cao vượt trội và đôi chân dài miên man, anh ta đứng dưới ánh đèn đường, dáng vẻ tựa như một cảnh phim điện ảnh.

Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, ánh đèn phản chiếu lấp lánh. Và anh ta, một người đàn ông với vóc dáng cực phẩm và khí chất mạnh mẽ, đã lái xe một quãng đường xa xôi giữa đêm khuya chỉ để đứng dưới cửa sổ và ngước nhìn tôi.

Mọi thứ – thời gian, khung cảnh, con người – đều lãng mạn đến mức choáng váng. Dù là lý trí hay cảm xúc, cả hai đều đang rung động mãnh liệt. Tôi không hề cảm thấy bị xúc phạm bởi sự xuất hiện đột ngột của anh ta. Ngay cả khi lúc đầu có hơi khó chịu một chút, thì cảm giác đó cũng đã tan biến từ lâu rồi. Giờ đây, tất cả những gì còn lại là quyết tâm không để mất thế chủ động và thôi thúc phải ra đòn phủ đầu.

Tôi cong môi cười, cố ý gõ ra một tin nhắn mà chắc chắn sẽ khiến anh ta phải khó xử.

Biết làm sao bây giờ? Tôi đang ở chung phòng với đồng nghiệp, không tiện lắm để lẻn ra ngoài hôn hít lúc nửa đêm.