I Have a Unique Way to Relieve Stress

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

3 6

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

(Đang ra)

Mitsuba Monogatari: Thiếu Nữ Bị Nguyền Rủa và Điệu Luân Khúc Tử Thần

Nanasawa Matari

Dù vậy, Mitsuba vẫn bám víu vào những ký ức mơ hồ về một thế giới khác và vô tình nắm giữ sức mạnh của lời nguyền. Đây là câu chuyện về một cô gái, trong nỗi khiếp sợ của mọi người xung quanh, đã tự m

6 6

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

67 490

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

237 2942

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

(Đang ra)

Haramase Princess: Futari no Hime to no Kozukuri Kankei

Quý tộc sa ngã Aldo, vì mục tiêu trả thù những kẻ thù chính trị, đã quay trở lại hoàng cung với vai trò gia sư cho các công chúa. Kế hoạch của anh là khiến các công chúa mang thai, từ đó trở thành vị

9 10

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

(Đang ra)

Vợ ơi, xin hãy ngoan ngoãn nhé

Hoa Hoàn Một Khai

Đây là một câu chuyện về hành trình đi tìm kiếm.

35 17

Toàn Tập - Chương 11

◎Anh Sẽ Hôn Em Thế Nào?◎

Tôi phải dồn hết sức tự chủ mới kiềm lòng không vén tấm rèm lay động kia lên trước khi công việc hoàn tất.

X đã đi rồi ư?

Anh ấy đi lúc nào?

Có phải vừa chào tạm biệt xong là anh ấy lên xe đi ngay không, hay còn nán lại dưới lầu, chẳng nỡ rời đi?

Anh ấy cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Để cưỡng lại sức hút mãnh liệt ấy, tôi cố tình hạn chế nhắn tin cho X. Tất nhiên, cũng có những lý do khác nữa – ban ngày công việc bận như điên, ban đêm lại ở chung phòng với đồng nghiệp, nên việc gọi video cũng bất tiện.

Vậy là, sau cao trào cảm xúc mãnh liệt hôm đó, trong suốt một tuần, X và tôi duy trì một trạng thái cân bằng tinh tế – không quá gần gũi, cũng không quá xa cách. Không nghĩ đến thì thôi, chứ hễ nghĩ đến là cứ bứt rứt không yên.

Cuối cùng, tuần làm việc cũng kết thúc. Nhóm chúng tôi thường không làm thêm giờ vào tối thứ Bảy, và sau một tuần bị hành hạ bởi vô số công việc áp lực cao, tất cả đều nhất trí đi ăn lẩu để xả hơi. Một anh chàng trong nhóm gợi ý sau đó sẽ đi thuyền ngắm cảnh hồ về đêm.

Bạn biết cái câu bốn chữ mà người ta không bao giờ từ chối được không?

“Đã đến đây rồi mà.”

Ai cũng hưởng ứng – trừ tôi ra. Tôi lấy cớ mệt mỏi để về khách sạn sớm.

Khổ quá đi mất. Ngồi cũng nghĩ, nằm cũng nghĩ, đầu óc toàn là anh ấy. Tôi không muốn thể hiện mình quá sốt sắng, vậy mà cứ trằn trọc trên giường không yên.

Cuối cùng không cưỡng lại được, tôi mở điện thoại, vào xem trang mạng xã hội của anh ấy. Ơ? Cả tuần nay anh ấy không đăng gì cả.

Thấy lạ, tôi liền nhấn thích một bài check-in anh ấy đăng từ sáng thứ Hai.

Gần như tức thì, cứ như thể anh ấy sống trong điện thoại của tôi vậy, một tin nhắn WeChat hiện lên:

X: “Em đang nghỉ ngơi à?”

Tôi nhếch môi cười. “Ừm.”

X: “Mình gọi video được không? Hay gọi thoại cũng được?”

Tôi cẩn thận lựa chọn câu chữ, không muốn nghe có vẻ quá sốt sắng: “Gọi video cũng được. Đồng nghiệp của em ra ngoài chơi rồi.”

Dù có nhìn thấy mặt mình hay không thì cũng vậy thôi, tôi vẫn mất một lúc lâu để tìm được góc quay đẹp nhất mới dám nhận cuộc gọi. Khoảnh khắc lời mời gọi video hiện lên, tôi vội vuốt lại tóc, chỉnh trang cổ áo, rồi cố ý đếm nhẩm đến ba trong đầu trước khi chấp nhận.

Có vẻ như anh ấy đang ngồi ở bàn làm việc – một chiếc bàn màu gỗ óc chó sẫm rất hợp với chiếc áo phông dài tay màu đen anh ấy đang mặc.

Gần một tuần không nói chuyện, tôi cảm thấy… không hẳn là xa cách, nhưng cứ hơi ngượng ngượng, chẳng còn tự nhiên như trước. Tôi cố làm ra vẻ thoải mái, hỏi bâng quơ: “Vừa làm gì đấy?”

X đưa điện thoại sang, màn hình là giỏ hàng trên máy tính. “Đang định mua ít đặc sản để ở quầy lễ tân khách sạn. Nếu em muốn, cứ lấy một ít chia cho đồng nghiệp, mang về nhà cũng được.”

Tôi cười cong mắt, “Ồ…” giả vờ ngây thơ hưởng lợi. “Này, thầy X hào phóng của chúng ta, ngoài mấy trăm bạc định ném ra, còn đang nghĩ gì nữa thế?”

“Anh còn đang nghĩ,” X nói chậm rãi, cố ý hạ thấp giọng, “Thầy Hải Âu đang làm gì.”

Kiểu nói chuyện này, cái giọng trầm trầm chậm rãi ấy có một sức hút khiến người ta không cưỡng lại được.

“Nghĩ về thầy Hải Âu cơ à…” Tôi cười tủm tỉm, ôm điện thoại lăn lộn trên giường. “Thầy Hải Âu vừa ăn lẩu xong.”

X: “Quán nào?”

Tôi kể tên quán. Hình như là một quán lẩu khá nổi tiếng ở địa phương, khách hàng đã giới thiệu chúng tôi nhiều lần, bảo đảm là ăn không hối hận.

X hỏi tôi: “Có gọi bia thủ công không? Quán lẩu và quán bar bên cạnh là chung chủ đấy.”

“Có.” Tôi ngẫm nghĩ một lát. “Gọi… bia ale chanh leo.”

X: “Ngon không?”

Tôi: “Cũng được.”

X: “Lần sau anh thử.”

Tôi: “Anh hay uống gì?”

“Thầy Hải Âu.”

Tôi cố tình dùng mấy câu chuyện phiếm để lấp vào khoảng trống một tuần không liên lạc, biết rõ đây là một lựa chọn an toàn. Nhưng X đã vạch trần tôi, một cách nghiêm túc.

“Hửm?” Đầu óc tôi lơ lửng giữa không trung, đã lờ mờ đoán được việc đêm thứ Hai sẽ lại bị nhắc tới.

X hỏi: “Đoán xem? Anh đã đến khu hồ mấy lần rồi?”

Tôi cười khan. “Đừng bảo là chỉ mỗi đêm thứ Hai đấy nhé?”

“Từ lúc trưởng thành đến giờ, anh đến đó năm lần,” X nói. “Tuần này từ thứ Hai đến thứ Sáu, ngày nào anh cũng đến.”

Giọng anh ấy bình tĩnh, quá đỗi bình tĩnh, như khí nén tới cực hạn vậy. “Cả tuần nay, anh thấy mình như mắc kẹt ở đêm thứ Hai. Em hiểu không?”

Tôi hiểu, dĩ nhiên là hiểu rồi. “Nụ hôn bom tấn” tôi ném ra đã để lại di chứng. Cả tuần nay tôi thậm chí có chút cảm kích khối lượng công việc khổng lồ đã kéo mình thoát ra khỏi giấc mộng đêm ấy bằng sức mạnh. Nếu không, tôi đã sớm chìm đắm trong đó rồi.

Tự dưng tôi không muốn giấu giếm nữa. Tôi vẫn luôn tin rằng, trong tình yêu, phái nữ hoàn toàn có thể chủ động không kém gì phái nam. Việc ra tay trước cũng giống như đi "đánh boss" trong game vậy, cả quá trình ấy mang lại cảm giác thành tựu cực kỳ.

Tôi hạ giọng xuống, dịu dàng hỏi anh: "X, anh đoán xem bây giờ em đang nghĩ gì?"

X: "Em đang nghĩ gì cơ?"

Tôi: "Em đang nghĩ là… em đã nói là em có uống chút rượu rồi mà, sao anh vẫn chưa nhân cơ hội này mà hành động đi chứ?"

Lại là cảm giác déjà vu—thời gian lại một lần nữa ngưng đọng. Nhưng lần này, mọi thứ lại khác. Màn hình điện thoại rung nhẹ, rồi khuôn mặt X chợt hiện ra.

Khuôn mặt đã không biết bao nhiêu lần tôi mơ thấy. Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi.

Trời ơi! Sao số phận lại bất công thế này? Đã ban cho anh ta vóc dáng gần như hoàn hảo rồi, vậy mà còn ban thêm cho cả một gương mặt đủ sức nổi tiếng ngay lập tức nữa!

Trong khung hình chữ nhật của camera, những đường nét sắc sảo trên gương mặt anh ấy thật nổi bật. Thành thật mà nói, đôi mày và ánh mắt sắc lẹm của anh ấy vốn dĩ toát lên vẻ hung dữ bẩm sinh, nhưng nguồn năng lượng tươi trẻ tràn trề từ anh ấy lại làm dịu đi sự mãnh liệt đó một cách vừa phải—

Trời ơi, đó chính là sức sống! Sức sống rạng ngời, căng tràn tuổi trẻ! Cái thứ mà tôi đã đánh mất từ khi trở thành một "con ốc" bình thường trong thế giới người lớn này!

Tác động từ cuộc gọi video quá choáng ngợp, khiến tôi có cảm giác như một người đàn ông đẹp trai đến khó tin đang ở ngay trước mắt mình, gần gũi đến thế, chân thực đến thế, và dễ dàng chạm tới đến thế. Tôi hoàn toàn mất đi sự tập trung, thậm chí không nhớ nổi lần cuối mình hít thở là khi nào.

"Thầy Hải Âu, nói gì đi chứ."

X bật camera mà không hề báo trước! Và anh ấy thực sự… đẹp… trai… đến nhường này ư!

Tôi quyết định cứ kệ sự run rẩy của mình. Từ từ ôm lấy ngực, tôi cố tình nói lắp một cách khoa trương: "Sao… sao anh lại… đột nhiên… chơi lớn thế này?"

X: "Bây giờ em đã thấy mặt tôi rồi, có thấy ghét không?"

Trời ơi, anh ấy đang nói cái quái gì thế này? Tôi vội vàng đáp lại: "Việc em chưa ngất đi vì choáng váng đã là lịch sự lắm rồi đó!" Tôi sợ rằng nếu chậm trễ dù chỉ một giây, tôi sẽ không thể bày tỏ hết sự chân thành của mình.

Tôi trưng ra vẻ mặt đau khổ một cách khoa trương và kéo dài lời nói, than thở: "X, em thực sự hối hận quá đi mất…"

Biểu cảm của anh ấy hơi thay đổi, lông mày cau lại. "Hối hận ư?"

"Hối hận chết đi được!" Tôi gần như nghiến răng mà nói. "Lẽ ra đêm thứ Hai đó em phải bất chấp tất cả mà hôn anh một cái mới phải!"

X thấy biểu cảm khoa trương của tôi buồn cười, khẽ bật cười một tiếng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Rồi, anh ấy nhìn tôi thật nghiêm túc và nói: “Chúng ta gặp nhau đi.”

Tôi vừa ngạc nhiên vừa không hẳn. Tôi hỏi lại: “Ngay bây giờ sao?”

X: “Khi nào em muốn cũng được.”

Câu nói đó cứ như một câu thần chú, mở ra một cánh cửa sâu thẳm trong lòng tôi. Gương mặt tuấn tú của anh ấy lặng lẽ nhìn tôi, và một thứ gì đó trong tôi khẽ lay động, tự nhiên đến lạ.

Tôi liếc nhìn đồng hồ – đã hơn mười giờ rồi.

Nếu bây giờ mà gặp nhau rồi hôn, chắc chắn mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở một nụ hôn. Tôi không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng.

Dù tự nhủ lòng thật nghiêm khắc, tôi vẫn không cưỡng lại được mà gửi hết những suy nghĩ đó cho X qua WeChat:

“Anh sẽ hôn em thế nào? Anh sẽ ôm lấy mặt em mà hôn ngay khi vừa gặp, không kìm nén được sao? Em thích được hôn như vậy – nó khiến em cảm thấy mình được cần đến, được che chở, và được sở hữu. Tay anh sẽ đặt ở đâu khi hôn em? Tay anh sẽ nhẹ nhàng vuốt ve má em, hay sẽ ôm chặt lấy cả tấm lưng em? Trong phòng có bật đèn không? Hay anh sẽ đẩy em vào tường trong bóng tối, vòng tay anh sẽ ôm chặt lấy em, kéo em vào lòng như những cây dây leo quấn quýt, không còn một kẽ hở nào giữa chúng ta, và chúng ta sẽ cuồng nhiệt hòa vào nhau?”