I Found a Female Knight in a Rice Field, in the Countryside They Think She’s My Wife

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

128 2633

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

25 96

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

142 2139

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

112 1789

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

97 666

Volume 1 - Chương 02 - Nữ kỵ sĩ (thiết lập)

Trong lúc Seram đi tắm, tôi thay bộ đồ đã ướt rồi đứng lúng túng trước tủ quần áo.

"Ừm... nên cho cô ấy mặc gì bây giờ?"

Mita Jin, 29 tuổi, sống một mình. Từ khi về quê, tôi chỉ giao thiệp tối thiểu nên chẳng có người yêu.

Đương nhiên trong nhà làm gì có đồ nữ giới, toàn quần áo đàn ông của tôi.

Không thể tùy tiện cho khách mặc đồ qua loa được.

Muốn đưa đồ mới nhưng người Seram nhỏ hơn tôi, chắc sẽ rộng thùng thình.

Liệu có bộ nào vừa vặn và thoải mái không?

Lục tung tủ, tôi chợt nhìn thấy bộ đồ thể dục màu đỏ. Đồng phục thể chất từ thời tiểu học đến cấp ba của vùng này.

Thiết kế chẳng có gì đặc sắc, nhưng co giãn tốt lại vừa khít với Seram. May mà chưa vứt.

Tôi lấy thêm áo phông và khăn tắm rồi hướng về phòng thay đồ.

"Này Seram, đồ thay và khăn tắm tôi để ở đây nhé—"

"Phù, nước tắm thật dễ chịu."

Vừa định đặt đồ lên máy giặt thì cánh cửa phòng tắm mở ra, Seram bước ra ngoài.

"......"

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, thời gian như ngừng trôi.

Làn da trắng mịn như sứ, bầu ngực căng tròn, đường cong quyến rũ... tất cả hiện rõ trước mắt.

bebe0cce-9e2e-42a5-8468-6afdaf6c3e1a.jpg

"Kyaaaaaa—!"

Mặt đỏ bừng, Seram hét lên rồi lao trở lại phòng tắm.

"Xin lỗi! Tôi chỉ định mang đồ thay thôi, không cố ý nhìn trộm đâu!"

Tôi vội vàng giải thích trong tiếng hít thở gấp gáp vọng ra từ phòng tắm.

"X... xin lỗi. Tôi hơi mất bình tĩnh. Giờ ổn rồi. Tôi biết anh không cố ý... hãy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và hãy quên đi nhé."

-note: quên thế đíu nào được :v-

Giọng nói vẫn còn run nhẹ, nhưng có vẻ cô ấy đã lấy lại bình tĩnh.

"Nghe cô nói vậy tôi yên tâm rồi. Đồ thay tôi để ở đây, xong thì ra phòng khách nhé."

"Ừm."

Đặt bộ đồ lên máy giặt, tôi nhanh chóng rời đi.

"X... xin lỗi vì để anh đợi."

Một lúc sau, Seram đã thay đồ xong bước vào phòng khách.

Hình ảnh lúc nãy thoáng hiện trong đầu, nhưng vì cô ấy muốn bỏ qua nên tôi cũng cố quên đi.

Dù vậy, có lẽ không dễ dàng với cả hai khi không khí vẫn còn ngượng ngùng.

Sau khi tắm rửa, Seram giờ đã sạch sẽ hoàn toàn.

Mái tóc vàng óng mượt như lụa. Dù chỉ mặc bộ đồ thể dục đỏ rực thiếu thẩm mỹ, nhưng nhờ dáng người chuẩn nên trông vẫn thời trang lạ thường.

À, không phải lúc ngắm nghía.

"Đồ có vừa không?"

"Ừm, chất vải rất mềm. Không hề cọ xát khó chịu chút nào."

"Thế thì tốt."

Câu trả lời khác với dự đoán, nhưng cô ấy có vẻ hài lòng.

Kích cỡ cũng vừa vặn khiến tôi yên tâm.

Chỉ có điều... hình như có chút gì đó hơi nhô lên ở ngực?

Chẳng lẽ cô ấy không mặc đồ lót? Đương nhiên rồi, vì không có mang theo mà. Nhưng chuyện này thì tôi cũng bó tay.

"Nếu mệt thì tôi chuẩn bị chăn nệm cho cô ngủ nhé? Hay muốn ăn gì trước?"

Tôi quyết định bỏ qua chuyện đồ lót mà hỏi.

Seram định nói gì đó, nhưng bụng cô đáp trước bằng tiếng "ùng ục".

"Hiểu rồi, ăn trước vậy."

"...Cảm ơn anh."

Có lẽ xấu hổ vì tiếng bụng, Seram đỏ mặt đáp.

Tôi hâm nóng lại canh miso từ sáng, lấy món rau củ ngâm giấm trong tủ lạnh ra.

Đập nhanh vài quả trứng vào bát, đổ lên chảo.

"Có việc gì tôi giúp được không?"

Seram ngồi bồn chồn rồi lên tiếng.

"Là khách thì cứ ngồi yên đi."

"Ừm."

Dù cảm kích nhưng đây chỉ là bữa ăn đơn giản thôi.

Trứng cuộn chín tới, tôi xới cơm nóng, thêm đĩa dưa muối rồi bày lên khay mang ra phòng khách.

"Th... thật sự tôi có thể ăn bữa thịnh soạn thế này sao?"

"Không, toàn đồ thừa với món làm sẵn thôi, đâu phải cao lương mỹ vị."

Tôi bật cười trước phản ứng thái quá của Seram.

Thậm chí đây còn là bữa tối qua loa của tôi.

Nhưng Seram bỗng trầm mặt xuống.

"Sao vậy? Có món nào cô không ăn được à?"

"Không, tôi ăn được hầu hết mọi thứ. Nhưng... nên dùng gì để ăn đây? Chẳng lẽ bốc tay?"

"Hả? Dùng đũa ở đó là— À phải rồi. Người nước ngoài khó dùng đũa nhỉ. Để tôi lấy dao nĩa cho."

"Làm ơn."

Cô ấy nói tiếng Nhật trôi chảy khiến tôi tưởng am hiểu văn hóa Nhật, hóa ra không phải. Seram quả thực là cô gái đầy bí ẩn.

Sau khi chuẩn bị bộ dao nĩa cho Seram, chúng tôi bắt đầu bữa ăn.

"Itadakimasu (Xin mời)."

"Câu đó nghĩa là gì vậy?"

"Là lời cảm ơn trước bữa ăn, giống như lời cầu nguyện trước khi dùng bữa ấy."

"Ra vậy. Vùng đất này có phong tục thú vị thật. Vậy thì, Itadakimasu."

Seram gật đầu hiểu rồi chắp tay bắt chước tôi.

"Những hạt trắng này là gì thế?"

"Ờm? Là gạo trắng. Được thu từ lúa trong cánh đồng nơi cô ngã đó..."

"Không ngờ từ đó lại có thứ này..."

Seram chăm chú nhìn hạt cơm rồi dùng thìa xúc một muỗng đưa vào miệng.

"Ngọt thật! Ngon quá!"

Có vẻ lần đầu ăn cơm đã chinh phục được vị giác cô ấy.

"Ăn riêng đã ngon, nhưng dùng cùng món khác còn ngon hơn."

"Thật sao!?"

Nghe lời khuyên, Seram liền thử ăn cơm với món cà tím ngâm giấm.

Cô ấy run người lên vì ngon miệng.

"Đúng thật! Ăn cùng đồ ăn khác càng tuyệt vời!"

"Thế à. Mừng là cô thích."

Tuy là cô gái kỳ lạ, nhưng cách ăn uống thật sự khiến người khác thèm theo.

"Canh này cũng ngon lắm! Uống vào thấy ấm bụng..."

"Là canh miso."

"Canh miso à... Canh miso ngon thật đấy."

Seram cầm bát canh miso lên, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc.

Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới lại có người cùng chia sẻ bữa ăn thế này.

Cảm giác có ai đó ngồi đối diện trong bữa cơm thật lạ lùng.

Vừa trả lời những câu hỏi của Seram, vừa gật gù đồng tình với cảm nhận của cô, chẳng mấy chốc đĩa thức ăn đã sạch sẽ.

"Phù, ngon quá."

Trong lúc Seram thở dài mãn nguyện, tôi thu dọn bát đĩa rồi ngâm nước.

"...Hỏi muộn thế này hơi kỳ, nhưng tôi có thể biết tên anh được không?"

"Đúng là muộn thật đấy."

Dù sao tôi cũng chưa tự giới thiệu.

"Tôi là Mita Jin."

"Mitajin?"

Cô ấy đọc liền một mạch khiến cái tên nghe kỳ cục.

"Mita là họ, Jin là tên."

"Có họ ư? Chẳng lẽ ngài Jin là quý tộc!?"

"Không, Nhật Bản làm gì có quý tộc. Ai cũng có họ cả."

"Không có quý tộc? Tất cả mọi người đều có họ?"

Nghe tôi trả lời, Seram làm biểu cảm mặt không thể tin nổi.

"Này Seram, tôi biết cô rất nghiêm túc với vai diễn nữ kỵ sĩ, nhưng định duy trì tới bao giờ vậy?"

"Tôi đã nói rồi! Đây không phải vai diễn! Tôi là kỵ sĩ thực thụ!"  

Dù nói với thái độ kiên quyết nhưng hạt cơm dính quanh miệng khiến uy nghiêm biến mất sạch.

"Có cơm dính quanh miệng đấy."

"Ưm!"

Bị nhắc nhở, Seram vội vàng lau miệng rồi ăn luôn hạt cơm đó.

"Vậy tôi hỏi thật, Seram đến từ đâu vậy?"

"Được thôi. Tôi sẽ giải thích rõ ràng."

Chỉnh lại tư thế, Seram bắt đầu kể về hành trình đến đây của mình.