Volume 1 - Chương 4 - Sống chung với nữ kỵ sĩ

"Chào buổi sáng, ngài Jin."

Sáng hôm sau. Khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, Seram thức dậy bước xuống.

"...À, chào buổi sáng Seram."

Không quen với việc được ai đó chào buổi sáng trong nhà, tôi đáp lại hơi chậm vài giây.

"Nước rất hữu ích và tốt cho sức khỏe."

"Ừ, cứ để khay lên bàn đi."

Seram đặt cốc và bình nước đã dùng hôm qua lên bàn rồi tiến vào bếp.

"Có việc gì tôi giúp được không?"

Định nói không cần, nhưng có lẽ ngồi yên chờ không hợp tính cô ấy.

"Vậy mang mấy món này ra bàn giúp tôi nhé?"

"Hiểu rồi!"

Được giao việc, Seram bật cười tươi rói, mang các đĩa cơm, cá hồi nướng, dưa muối, rong biển và salad ra bàn.

Trong lúc đó, tôi kiểm tra lần cuối nồi canh miso đang sôi lăn tăn.

"Ừm, ổn rồi."

Có thể hơi đậm với người thích vị nhạt, nhưng mùa hè đổ mồ hôi nhiều nên vị mặn một chút sẽ tốt hơn.

Hôm qua Seram uống cũng khen ngon, vậy là được rồi.

Tắt bếp, tôi múc canh vào hai bát rồi mang ra.

Seram đã ngồi sẵn trên đệm, sốt ruột chờ đợi.

"Ăn thôi nhé?"

"Ừm!"

"Chúng ta cùng ăn."

Dù mới biết nghi thức trước bữa ăn của thế giới này từ hôm qua, Seram đã chủ động thực hiện.

Có lẽ cô ấy thích nó.

Thực đơn sáng nay đơn giản: cơm, canh miso, cá hồi, dưa muối, rong biển và salad.

Dù biết Seram là người thế giới khác, có thể không quen đồ Nhật, nhưng tôi vốn chỉ ăn cơm nên chẳng có bánh mì hay ngũ cốc.

Thế nên bữa sáng lại tiếp tục là đồ Nhật.

"Món salad này tươi ngon và ngọt quá."

"Chỉ là mấy thứ rau củ không đủ tiêu chuẩn bán được thôi."

"Hôm qua tôi cũng nghĩ vậy, đây là lần đầu tiên tôi ăn rau củ tươi ngon ngọt như thế này. Ngài Jin trồng giỏi thật đấy."

Seram bỏ một quả cà chua bi vào miệng, mặt rạng rỡ.

c3444752-dc30-422d-b356-ad6900ce4440.jpg

Tôi không biết rau củ thế giới cô thế nào, nhưng nghe kể thì có vẻ đồ ăn của tôi ngon hơn.

Dù chưa từng được khen thế này, nhưng nghe cũng thấy vui.

Mà đêm qua cổ còn khóc trong phòng, sáng dậy đã tươi tỉnh hẳn, cô ấy mạnh mẽ thật đấy, lấy lại tinh thần nhanh thật.

Không biết là do qua một đêm đã bình tâm lại, hay vốn tính lạc quan. Khó mà đoán, nhưng có vẻ cô ấy không cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Ưm! Mỡ cá đậm vị quá! Chưa từng ăn loại cá nào không hôi tanh như thế này! Đây là cá gì vậy?"

"Cá hồi đấy.Cô chưa ăn bao giờ à?"

"Ừm, tôi chưa từng thấy loại cá nào như vậy."

Ở thế giới khác cũng có một số nguyên liệu tương tự, nhưng có vẻ không tồn tại loại như cá hồi.

"Bên cô thường ăn cá gì?"

"Ở quê tôi có loại cá tên Adonco rất phổ biến, giá rẻ nhưng mùi bùn tanh và không ngon lắm."

Thử hỏi sâu hơn, Seram trả lời mà không ngần ngại.

Nghe nói đến thế giới khác tưởng hoang đường, nhưng trò chuyện thế này cũng thú vị.

"Ưm, khó ăn quá."

Seram nhăn mặt dùng nĩa đánh vật với miếng cá hồi.

"Dùng nĩa ăn món này hơi khó nhỉ. Đưa tôi."

Tôi nhận đĩa cá từ tay Seram, dùng đũa mới gỡ cá ra từng miếng nhỏ dễ ăn.

Nên chuẩn bị món dễ ăn hơn cho cô ấy mới phải...

"Giờ thì dùng nĩa ăn được rồi."

"Cảm ơn. Hôm qua tôi cũng nghĩ, sao ngài có thể khéo léo dùng hai thanh gậy như vậy nhỉ?"

Seram vừa nói vừa chăm chú nhìn động tác tay tôi.

Giờ dùng đũa đã thành phản xạ, nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Khi tách tách gắp thức ăn, tôi nhận ra Seram đang nhìn chằm chằm.

"...Muốn thử dùng đũa không?"

"Có chứ!"

Đưa đôi đũa mới cho Seram, cô ấy quan sát ngón tay tôi rồi bắt chước cách cầm.

Sau đó thử gắp miếng cá.

Nhưng tay cầm nhanh chóng lỏng lẻo, không thể nhấc lên được, miếng cá rơi tõm xuống đĩa. Seram làm mặt thất vọng.

"Cái này khó thật."

"Từ từ rồi quen thôi. Làm nhiều sẽ quen tay."

"...Làm nhiều sẽ quen ư..."

Bỗng Seram gương mặt ủ rũ.

Dù vui vẻ suốt bữa ăn, lời tôi vô tình nói khiến cô ấy nghĩ đến tương lai mịt mờ.

"Rồi từ giờ cô tính làm gì?"

"Tôi không biết. Làm sao để về thế giới cũ, hay thậm chí có thể về không, tôi đều không rõ."

Cũng phải.

Đang ở khu rừng nào đó thế giới khác, bỗng tỉnh dậy giữa ruộng lúa thế này.

"Ở cánh đồng cô ngã xuống có manh mối gì không?"

"Tôi đã kiểm tra rồi, không thấy dấu vết ma lực hay phép thuật gì cả."

Hóa ra cô đã xem xét kỹ rồi.

Nơi duy nhất có thể là đầu mối mà không có gì, thì càng bế tắc.

"Dù sao, tôi không thể làm phiền ngài thêm nữa. Ăn xong tôi sẽ rời đi."

"Đi đâu? Rồi sẽ làm gì?"

"Tự tìm cách sinh tồn. Tôi có võ thuật, có thể nhận tiêu diệt quái vật để kiếm sống."

Có vẻ rất tự tin vào khả năng. Seram trả lời đầy quả quyết.

"Phải nói trước, thế giới này không có quái vật đâu."

"Kh...không có quái vật!? Không thể nào!"

"Không chỉ ở đây, cả thế giới này đều không có. Nhật Bản là một trong những nước an ninh tốt nhất. Xung đột giữa người với người cũng gần như không, nên làm lính đánh thuê cũng không được đâu."

"Vậy... vậy tôi phải sống bằng cách nào đây!?"

"Đang hỏi cô đây này."

Biết mình mất nguồn thu nhập duy nhất, Seram thực sự hoảng hốt.

Nếu nãy còn oai phong là "Seraphim" thì giờ chỉ còn là "Seram" nhỏ bé tội nghiệp.

"D... dù vậy tôi vẫn sẽ kiếm sống! Tôi rất giỏi lao động chân tay!"

Gượng gạo lấy lại bình tĩnh, Seram nắm chặt tay nói.

Quả thật với tốc độ chạy kinh người đó, cô ấy có lẽ hợp với công việc tay chân.

Nhưng một người ngoại giới không hiểu gì về thế giới này liệu có xin được việc?

Không giấy tờ tùy thân, không địa chỉ cố định. Cũng chẳng có ai bảo lãnh.

Không công ty tử tế nào nhận cô ấy cả. Nếu có chăng chỉ là thế giới ngầm. Một cô gái trẻ đẹp như vậy ra phố chỉ bị bóc lột mà thôi.

"Cảm ơn bữa sáng. Ngài Jin, cảm ơn đã giúp đỡ."

Đang suy nghĩ miên man thì Seram đã đứng dậy sau khi ăn xong.

Cô ấy mang bát đĩa tới bồn rửa rồi tiến về phía cửa, bắt đầu mặc áo giáp.

"Khoan đã."

"Có chuyện gì vậy?"

"...Nếu e̶̶m̶ ̶l̶̶à̶̶m̶ ̶v̶̶ợ̶ ̶a̶̶n̶̶h̶ cô phụ giúp tôi làm nông, cô có thể ở lại đây, được cung cấp ba bữa ăn mà không cần trả tiền nhà."

"Thật sao!?"

Ngập ngừng nói ra đề nghị, Seram lập tức tiến sát lại gần.

Hiểu là cô ấy vui mừng, nhưng đứng gần thế này thì hơi...

"Ừ. Nhưng đổi lại tôi không trả lương cao đâu. Tôi cũng chỉ vừa ổn định thu nhập thôi. Không kiếm nhiều tiền nên không trả nổi mức cao."

"Chỉ cần có chỗ ngủ và đồ ăn là tôi mãn nguyện rồi! Nhưng... ngài Jin thực sự ổn với điều này chứ?"

Seram ngước nhìn tôi với ánh mắt lo âu.

Như đã thấy, cô ấy là người ngoại giới không một giấy tờ tùy thân. Không hiểu biết gì về thế giới này, rõ ràng thuê cô ấy sẽ rất phiền phức.

Nhưng Seram không phải người xấu. Dù tôi ít giao tiếp cũng nhận ra điều đó.

Tôi vốn ghét phải xây dựng các mối quan hệ rắc rối.

Chính vì chán ngán điều đó mà tôi bỏ việc văn phòng, về quê làm nông.

Việc thuê Seram ở cùng đồng nghĩa với việc thiết lập một mối quan hệ gắn bó.

Dù cảm thấy phiền toái, nhưng vẫn tốt hơn là cảm giác tệ hại khi bỏ mặc người gặp khó khăn.

"Tôi cũng đang cần thêm người phụ. Với lại nhà còn phòng trống, không vấn đề gì."

Thuê một người quen biết, giỏi lao động chân tay như nữ kỵ sĩ này vẫn tốt hơn là người lạ. Hơn nữa cũng đỡ tốn tiền.

"Ngài Jin, tôi thực sự biết ơn! Vậy từ nay mong được chỉ giáo thêm!"

Dù đề nghị xuất phát từ tính toán, nhưng rõ ràng Seram vô cùng vui mừng.

Seram đưa tay ra, tôi cũng đưa tay nắm lấy.

"Từ hôm nay tôi sẽ không khách khí đâu."

"Đó là điều tôi mong muốn!"

Và thế là việc sống chung giữa tôi và nữ kỵ sĩ từ thế giới khác bắt đầu.