I became the Necromancer of Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chap 8: Năm phút một ngày.

Deia cùng những người khác ngây người nhìn tôi. Khuôn mặt tất cả cứng đơ như kiểu thời gian đã ngừng trôi vậy.

Chính Deia là người phá vỡ sự im lặng ngự trị căn phòng này.

“Anh nói gì hả? Anh nói là anh sẽ giải quyết mọi chuyện trong một giờ á?”

Deia cười mỉa mai, giờ cô mới nắm rõ ý tứ trong câu nói của tôi, và cô một lần nữa lên tiếng nhấn mạnh.

"Anh có nắm rõ tình hình lúc này không hả? Cố mà hiểu rõ mọi chuyện trước khi phát biểu…!”

“Những tên man di tiến vào lãnh thổ Norseweden giờ chắc chắn đang chiếm đóng tiền đồn của chúng ta trên sườn núi.”

Deia cau mày nhìn tôi, sau đó quay qua mấy người hầu khi tôi ngắt lời cô ấy. Đôi mắt cô như hỏi tôi rằng tôi lấy thông tin kia từ đâu.

Tất cả người hầu lắc đầu gần như cùng lúc. Làm sao mà cô ấy biết chính hồn ma vô hình ở gia tộc Verdi này báo tin cho tôi kia chứ.

Giờ tôi đang chiếm thế thượng phong, lúc này chính là cơ hội của tôi. Tôi thuật lại tin tức mà Sulka đã báo cáo cho tôi.

“Có ít người hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng vũ khí của chúng khá lợi hại, đạt hiệu quả cao mà không cần chiến đấu quá nhiều.”

Deia hướng mắt về phía giường bệnh. Khuôn mặt trầm ngâm của Darius đã chứng minh mấy lời tôi nói hoàn toàn chính xác.

“Em hiểu sai mục tiêu của chúng rồi. Đúng là thông thường thì những tên mạn di chạy trốn để sống sót, nhưng lần này thì khác.”

Đúng thế, lần này khác hẳn mọi khi.

Người phụ nữ đó, Findenai, không hề chạy trốn.

Đúng là cô ta cố gắng vượt núi và tìm cách ẩn mình trong Vương quốc Griffin thật đấy, nhưng khác với những tên man di bình thường kia, cô ta định đường đường chính chính tiến vào bằng cổng thành.

“Việc những tên man di này là cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm là một chuyện, nhưng thủ lĩnh của chúng mới là vấn đề đau đầu. Một con sói bạc với đôi mắt đỏ ngầu.”

Tôi tặc lưỡi cảm thán.

Nghe tôi nhắc đến Findenai, Darius ngay lập tức nhăn mặt run rẩy rồi lăn lộn, máu chạy ra không ngừng từ vết thương trên vai.

“Cô ta không phải là một tên man di tìm đường trốn đâu. Cô ta là lính kháng chiến trực tiếp chống lại chính sách cai trị tàn bạo của Cộng hòa Clark đó.”

“...Làm sao anh biết điều này?”

“Anh tự có cách của anh.”

Bình thường có lẽ tôi đã thẳng thừng trả lời là không biết, nhưng vì là Deia nên tôi cố gắng cư xử tốt nhất có thể.

Vì sao? Vì tôi thấu hiểu cảm giác bị chính gia đình gây tổn thương là như thế nào.

Tất nhiên câu trả lời của tôi cũng không lịch sự lắm, làm cho Deia cau mày.

‘Mình không thể đối xử với họ như với lũ hồn ma được.’

Ma quỷ không cần lý do, chúng đơn thuần chỉ nói những gì mà chúng muốn nghe.

Chúng không thể thấu hiểu được nhân quả như Deia. Với người chết thì chuyện đó đâu có quan trọng, đúng không?

“Cho anh một bình rượu ấm và bánh gạo. À, thêm một tấm vải để bọc nó lại luôn. Nếu em đợi được một giờ, thì anh sẽ ngăn cản lũ người man di kia tới cướp bóc Norseweden.”

Quay đi quay lại vẫn về chuyện ban đầu.

Tôi đã chứng minh là tôi biết rõ chiến lực của kẻ thù dù tôi đang bị giam giữ.

Giờ thì, mọi chuyện ra sao là dựa vào quyết định của Darius và Deia.

“Nhảm nhí”

Đương nhiên là Deia không đồng ý rồi.

“Làm sao mà tôi tin tưởng chuyện đó đây? Anh định tự mình chống lại toàn bộ lũ người kia á? Với rượu và bánh gạo sao? Anh đùa tôi à? Anh định rủ chúng uống rượu rồi kết nghĩa anh em à?”

“.......”

“Anh bỏ cái kiểu tỏ ra là mình ngầu học được ở đâu đó ấy giùm tôi.”

Deia vẫn tỏ rõ thái độ bực tức, cố gắng kêu gọi viện quân từ những quý tộc quanh đó lần nữa.

Tuy nhiên, Darius, vẫn đang nằm bẹp trên giường, nắm lấy cổ tay của Deia.

“Với tư cách của Gia chủ, ta ra lệnh cho ngươi. Đi và chịu trách nhiệm cho từng lời ngươi nói ra, Deus.”

“Anh điên à!?’’

Deia hét lên khi cô hất tay Darius đi. Cô thẳng thừng chỉ trích sự bướng bỉnh của anh ta, tới mức giọng cô khàn hẳn đi.

“Ai quan tâm gì tước vị Bá tước này kia chứ! Chúng ta nhẫn tâm tới mức từ bỏ người dân, những người vẫn còn tin tưởng chúng ta và lựa chọn ở lại quê hương này sao. Cái tước vị này quan trọng đến thế à!”

“Nó chắc chắn có cách nào đó, nếu không nó đã không mạnh miệng như thế.”

“Anh không nhớ anh ta là ai à? Là Deus, Deus đó! Anh ta là loại người sớm về tối đi sau khi uống rượu chơi bời với một con đàn bà cả ngày đấy!”

“.......”

“Tôi biết thừa anh không tin vào Deus, chỉ là thâm tâm anh mong muốn phép màu nào đó sẽ xảy ra thôi. Điều này khác gì anh quỳ mọp xuống rồi lầm rầm cầu nguyện với Chúa, cầu xin Người hãy bảo vệ anh khỏi lũ người man di cầm giáo mác đứng trước cửa nhà anh không?”

Đôi mắt của Deia dần ngấn nước, ngay cả tôi cũng thấy em ấy quan tâm tới vùng đất Norseweden và người dân nơi đây tới mức nào.

Tôi quay người và đi về phía cửa.

“Tôi sẽ xuất phát sau 10 phút nữa. Chuẩn bị mọi thứ đi."

Tôi ra lệnh ngắn gọn cho người hầu rồi rời đi.

“Này! Nàyyy! Arghhhhhh! Tên khốn kiếp nhà anh!”

Tôi nghe thấy tiếng của Deia hét gọi tôi từ sau lưng. Nhưng thuyết phục em ấy tin tưởng tôi không phải là điều cần ưu tiên lúc này.

Tôi biết Deus là một tên cặn bã xã hội chứ. Một lần mất tín vạn lần mất tin, quá khó để ai có thể tin tưởng vào tôi chỉ dựa vào mấy lời nói thiếu căn cứ thế này.

Phải thể hiện bằng hành động mới phải phép.

Đây là lúc để chứng minh điều ấy và đem thành quả về.

10 phút sau.

Tôi thấy những người hầu đã đứng đợi ở cổng vào dinh thự.

Một hầu gái cẩn thận cầm một cái bọc bằng vải mịn.

Tôi cần thận nhận nó từ cô ấy, và xốc lại tinh thần của mình.

Tôi đã thay sang chiếc áo khoác dày để leo núi, và trên tay tôi là một cây trượng, nó quá tốt so với kỹ năng ma pháp thảm hại của tôi.

 ‘Dù sao cũng phải leo núi, cây trượng này chắc cũng giúp được ít nhiều.’

Có lẽ tôi sẽ dùng nó như gậy đi đường hơn là để thi triển ma pháp.

Trong lúc tôi đang gõ gõ đầu trượng xuống sàn, Deia tiến lại gần tôi với vẻ mặt bực bội.

Đôi mắt em ấy sưng đỏ hết cả rồi. Có vẻ lúc tôi rời đi em ấy đã khóc rất nhiều.

Giờ em ấy vẫn đang kiệt sức và phải thở dốc.

Tôi chạm mắt với em ấy, và tiến một bước lại gần.

“Nếu anh không quay về sau một giờ, lúc đó cứ liên lạc với Bá tước Tulkien và Bá tước Herameus để chi viện nhé.”

“Tên khốn nạn, không làm được thì cứ nói là không làm được đi! Anh có biết là bao người sẽ mất mạng trong một giờ trì hoãn ấy không hả?’’

“Anh sẽ thành công.”

Tôi chắc chắn mình sẽ thành công. Tôi tự tin mình đủ khả năng làm việc này.

Dù tôi đã khẳng định như vậy để em ấy bớt lo lắng, nhưng xem ra Deia vẫn không hài lòng cho lắm.

Tôi phải hàn gắn mối quan hệ này kiểu gì đây?

Bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“...Nếu như.”

Tôi nhìn Deia và cất lời.

“Nếu anh giải quyết được chuyện này và quay trở về…”

Có thể hơi gấp gáp nhưng quan trọng là biết tạo cơ hội.

“Năm phút một ngày.’’

Tôi khẽ nở nụ cười.

Quả thật không dễ để cười mà, nhưng tôi đã làm được một lần khi tạm biệt cô hôn thê kia rồi nên thế này là được rồi.

“Chỉ cần dành cho anh năm phút một ngày.’’

Deia nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to, như để xác nhận là mình không nghe lầm. Nhân lúc đó, tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, cẩn thận lau đi những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt em ấy.

“Chỉ cần em dành chừng ấy thời gian cho anh, phần thưởng như vậy là quá đủ rồi.”

Đó là tất cả những gì tôi cần nói.

Tôi quay người và rời đi. Những người hầu cúi đầu thật sâu để tiễn tôi đi, một kẻ không xứng đáng với việc đối xử như vậy.

Tôi khởi hành từ Norseweden, nơi tuyết bắt đầu rơi và có những cơn gió mạnh vào tháng Hai này.

Một chuyến leo núi, và đích đến là dãy núi Norseweden.

Dĩ nhiên tôi biết có đường mòn, nhưng đường tôi cần đi không phải là đường đó, thay vào đó mà những vách núi hiểm trở.

Những nhánh cây cào qua cơ thể tôi theo mỗi bước đi, và tuyết thì lún đến tận đầu gối tôi.

Với người đang tràn trề tự tin như tôi, điều này không ổn tý nào.

[Ngài ổn không?]

Linh hồn quản gia, Sulka, cũng đi theo tôi.

Tôi nghe bảo ông ta có thể leo núi được nên kéo đi cùng.

“Không sao, ta ổn.”

Ít nhất thì tôi vẫn dùng được ma pháp sơ cấp, vì từ nãy tới giờ vẫn đang sử dụng ma pháp làm ấm cơ thể nên tôi không lo bị lạnh cho lắm.

Ma pháp này làm ấm mana và luân chuyển khắp cơ thể.

Thực tế, phép này không hay được sử dụng do hiệu quá thấp, nhưng nếu triệu hồi hỏa cầu thì rất dễ bị phát hiện.

[Ngài đang lên kế hoạch phục kích chúng à?]

“Không, với sức của ta hiện tại không thể đối đầu với chúng được.”

[Gì cơ? Ý ngài là…?]

Sulka sửng sốt trước sự trái ngược với những lời tôi tuyên bố lúc ở trong dinh thự, nhưng tôi vẫn bình tĩnh leo núi.

Chỉ cần tiếp tục leo là tôi sẽ tới chỗ căn cứ bị lũ man di chiếm đóng.

Nhưng mục tiêu của tôi không phải chúng.

Vù vù–

Cơ thể tôi run lên. Bầu không khí xung quanh thay đổi, và tôi cảm nhận được không gian xung quanh đang bị bóp méo.

Sulka chắc hẳn cũng cảm nhận được điều đó và kinh hãi nhìn quanh, nhưng tôi đưa tay ra và cản ông ta lại.

“Sulka, quay về dinh thự ngay lập tức.”

[Gì cơ? Nh-nhưng mà…]

“Thực thể mà ta sắp gặp mặt không chào đón ngươi đâu.”

Sulka vẫn tỏ ý không hiểu điều tôi nói. Nhưng khi thấy thái độ cứng rắn, không có ý định rút lại mệnh lệnh của tôi thì ông ta liền cúi đầu và tan biến.

[Cầu mong ngài trở về an toàn, thưa Chủ nhân.]

Giọng ông nhỏ dần. 

Tiếp theo…

Ầm–

Tiếng sét đánh vang vọng vào tai tôi.

Vì quá đột ngột nên tôi nhíu mày khó hiểu, nhưng sau đó khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.

“Tôi rất vui khi ngài vẫn còn nhớ tôi đấy.”

Bên sườn một ngọn núi.

Đôi mắt xanh sapphire, đối lập với đôi mắt đỏ ngầu của Findenai.

Lông trắng vằn đen, răng nanh dài.

Đứng bằng bốn chân, một con hổ trắng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi lập tức dùng ma pháp dọn sạch tuyết xung quanh rồi quỳ xuống, trải tấm vải mịn mang theo, bắt đầu sửa soạn rượu và bánh gạo.

Tôi mừng là Findenai vẫn chưa xuống núi.

Cô ta không chỉ là một chiến binh mà còn là lính kháng chiến của phong trào Scrapyard Nomads, vậy nên tôi rất biết ơn quân lệnh nghỉ ngơi hồi sức của cô ấy.

May là cô ta vẫn còn trên núi đấy.

Nhờ thế mà tôi mới mượn được sức mạnh của nó.

Chúa tể thực sự của ngọn núi này, sinh vật đã tồn tại hàng trăm, à không, có lẽ là hàng nghìn năm ở đây.

Sinh vật này mạnh mẽ tới mức Bá tước bảo vệ vùng đất phương Bắc, gia tộc Verdi cũng chỉ biết cúi đầu trước nó.

Tôi cúi đầu trước con hổ trắng ấy.

“Xin kính chào Sơn vương.”