“Sơn vương.”
Chúa tể sơn lâm.
Tất cả là để nói về loài hổ, loài gần như tuyệt chủng khỏi từ điển ở thế kỷ 21, do những tiến bộ trong khoa học công nghệ và sản xuất công nghiệp.
Nhưng thực ra, Sơn vương vẫn còn tồn tại.
Bà ngoại của tôi vẫn hay kể về những lần bà thực hiện nghi thức hiến tế cho Chúa tể đáng kính ở núi Baekdu.
Chúng không phải là động vật sống đâu.
Sự thật thì chúng là những linh hồn mang hình dáng của hổ, được coi là những vị thần hộ mệnh.
Kể cả về già bà vẫn kể cho tôi về món ăn ưu thích của sơn vương cũng như cách thực hiện nghi lễ ấy.
[Ngươi lại đến nữa à, nhóc?]
28 tuổi, Deus đã quá tuổi được coi là nhóc từ đời nào rồi.
Nhưng với sơn vương đã sống qua hàng nghìn năm, thì bị coi là nhóc tôi cũng không phàn nàn gì được.
“Tôi là Deus Verdi. Tôi đến thăm ngài sau ba tháng xa nhà đây.”
…Cùng với rượu ấm và bánh gạo yêu thích của sơn vương.
Rượu được làm ấm bởi người hầu đã nguội đi do cái lạnh ở dãy núi Norseweden này, nhưng một luồng mana vàng nhạt nhẹ nhàng quấn quanh cái chai là làm nó ấm lại.
Lần đầu tôi leo ngọn núi này và chạm mặt sơn vương là khoảng ba tháng trước.
Lúc đó tôi đang tìm cách chạy trốn.
Tôi phải chật vật học cách sử dụng ma pháp, lễ nghi và cả hứng trọn nghiệp chướng của tên Deus này nữa, tất cả thực sự quá sức chịu đựng của tôi lúc đó.
Hơn hết, những hồn ma trong dinh thự này suốt ngày dày vò tôi.
Không hiểu vì lý do gì nhưng dinh thự gia tộc Verdi đầy rẫy hồn ma vất vưởng.
Vì lúc đó tôi vẫn chưa học được chiêu hồn thuật nên tôi không có cách nào ngoài việc lờ chúng đi. Dù vậy, chúng thật sự quá nhiều, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng áp lực và lựa chọn bỏ trốn.
Sau đó tôi gặp được Sơn vương.
Sơn vương đã tỏ ra thương xót tôi, kẻ đang tìm cách thoát khỏi sự truy đuổi của lũ hồn ma kia.
“Tôi đã mua một ít rượu và bánh gạo mà tôi nghĩ Sơn vương sẽ thích. Mong là hợp khẩu vị của ngài.’’
[......]
Miệng sơn vương há to, rồi một linh thể màu lam hiện ra, quấn quanh chỗ rượu và bánh gạo tôi đem tới.
Những lễ vật kia đột nhiên biến mất, xem chừng là đã bị linh thể kia hấp thụ rồi.
Dù không hiện rõ trên mặt, nhưng sơn vương có vẻ thỏa mãn nên áp lực đè nặng trên vai tôi nãy giờ biến mất không còn dấu vết.
[Lần đầu tiên…]
“.........’’
Tôi không ngắt lời sơn vương.
Tôi khẽ gật đầu và chăm chú lắng nghe những lời chậm rãi, thong thả của ông.
[Trong hàng nghìn năm qua, ta luôn là nguồn cơn nỗi sợ. Đây là lần đầu tiên một nhân loại lại gần ta tới mức này.]
“Đó là vì sơn vương đã cứu tôi.’’
[........]
Xung quanh bỗng im ắng đến kỳ lạ.
Tôi biết sơn vương không có ý định cứu mạng tôi năm tháng trước.
Tại sao sơn vương lại bảo vệ tôi, một nhân loại nhỏ bé bị truy đuổi bởi những ác linh? Ông ấy tàn sát chúng chỉ vì chúng dám xâm phạm lãnh thổ của ông, không hề có một chút ý định cứu giúp tôi.
‘Nhưng tại sao đây là điều quan trọng?’
Không sao, không vấn đề gì hết.
Tôi sẽ tận dụng mối quan hệ này.
Kể cả khi sơn vương nói ông ấy không hề có suy nghĩ ấy, tôi vẫn sẽ tìm mọi cách để tạo một mối quan hệ giữa chúng tôi.
‘Nó sẽ là sợi dây xích kết nối chúng tôi.’
[Ta biết ngươi không đến đây chỉ để chào hỏi ta.]
Giọng nói trầm thấp vang lên lần nữa. Vào thẳng vấn đề luôn nào.
“Sự thật là ý định của tôi khi quyết định đến thăm Sơn vương có thể khiến ngài thấy không thoải mái…”
[...Những tên ma di ngu ngốc kia đang tung hoành trên ngọn núi của ta.]
“Tiếc thay, chúng tôi không có đủ nguồn lực để bảo vệ được ngọn núi này cho ngài.”
Đôi mắt xanh của sơn vương sáng lên. Cơ thể tôi cứng đờ như bị đóng băng, áp lực đáng sợ đè nặng lên toàn bộ cơ thể tôi.
[Ngươi đến đây để cầu xin ta giúp ngươi sao? NGƯƠI DÁM!]
“Sơn vương.”
Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy rồi ngồi xuống, đối mặt với sơn vương.
Tôi ngồi trên mảnh vải dùng để dâng lễ, chuẩn bị đàm phán với sơn vương.
Vừa ngồi xuống, tôi vừa suy tính đối sách, và tôi chắc chắn là mình đủ sức thỏa mãn thứ ông ta muốn biết.
Tôi không có ý định nhường thế chủ động này cho một con hổ chỉ biết ẩn mình trên núi…
Tôi giơ tay lên, chỉ về phía Đông.
“Sahaz, vùng sa mạc ở phía Đông kia, giờ đã thành chiến lũy của nhân loại.”
Lần này tôi chỉ về hướng ngược lại, hướng Tây.
“Ở phía Tây, vùng biển Parlair, tôi nghe được là giờ họ đã xây được các đường hầm dưới nước và còn cả trang trại nuôi cá dưới đó nữa kìa.”
Và cuối cùng, tôi chỉ tay lên trời.
“Ngoài chinh phục những ngọn núi, thiết bị bay có tên Tàu lượn đã được Cộng hòa Clark phát minh.’’
[Ngươi đang cố nói gì đấy?]
“Một nghìn năm trước, với con người, sa mạc Sahaz chính là vùng đất bị nguyền rủa. Người ta rỉ tai nhau rằng họ sẽ bị loét da trong một ngày, rút hết máu trong ngày thứ hai và chỉ là cái xác khô vào ngày thứ ba.’’
[.......]
“Nhưng giờ thì sao, con người ngày nay còn trồng được cả khoai tây ở đó. Tôi nghe nói khoai tây đã thích ứng với khí hậu nơi đó nên rất khó bị ôi thiu và còn dễ bảo quản, công thức để chế biến cũng tăng theo.”
Đôi mắt sơn vương nheo lại khi ông hiểu được điều tôi muốn ám chỉ. Ánh mắt của ông ta như muốn ăn sống tôi, nên tôi phải chống cây trượng làm trụ để đỡ mình.
Tôi sẽ quỳ xuống nếu không làm vậy mất.
Nhưng tôi không thể hiện nó ra ngoài mặt đâu.
Tôi duy trì giọng điệu bình thản, phát âm rõ ràng từng từ.
“Leviathan và Kraken khét tiếng ở vùng biển Parlair. Nhân loại đã đuổi chúng đi và chiếm giữ nguồn tài nguyên biển phong phú của chúng. Người ta còn bảo một nắm muối ở đó giá trị bằng một thỏi vàng.”
[.............]
“Sơn vương. Chỉ một nghìn năm trước thôi, ngài có nghĩ con người có thể bay được không? Những kẻ man di đã phải cần mẫn đi bộ suốt một tháng trời để đi quãng đường mà ngài chỉ cần nhảy một bước là tới.”
Hơi thở trắng xóa của sơn vương che khuất tầm nhìn của tôi. Nhưng nhờ thế mà dung mạo của sơn vương cũng bị mờ theo, giúp tôi chống đỡ thêm một chút.
“Sơn vương, ngài không thấy thú vị à? Làm sao mà lũ người man di kia cướp đi ngôi nhà của những sinh linh.”
[Ngươi đang đe dọa ta?]
Bịch–
Sơn vương tiến lên một bước.
Con hổ trắng hùng vĩ trên sườn núi ấy, băng qua lớp tuyết dày rồi đứng trước mũi tôi, nhe răng gầm gừ.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không dám chớp mắt.
[Chỉ cần một hơi thở của ta thôi, ngươi sẽ thành thịt vụn. Nếu ngươi đem theo một trăm người, chỉ một cú vung đuôi của ta là tất cả sẽ chết hết.]
[Một ngàn người, móng vuốt của ta sẽ xé nát cơ thể từng tên một.]
[Một vạn người, hàm răng của ta, thứ không thể phân hủy hay phá vỡ, sẽ cắn xé từng người các ngươi.]
Đó là một tuyên bố đầy uy hiếp.
Nếu là ở trên ngọn núi này, thì điều đó hoàn toàn khả thi.
“Ngày đầu tiên tôi sẽ mang theo một vạn người.”
Tuy nhiên, tôi không có ý định lùi bước chỉ vì thế.
“Và ngày hôm sau, một vạn người nữa cũng sẽ đến.’’
[.........]
“Vào ngày thứ ba và thứ tư, thêm hai vạn người nữa đến. Tất cả bọn họ sẽ chết dưới chân núi. Xác chết họ chồng chất lên nhau, và ngọn núi này sẽ không còn cây xanh bao phủ nữa mà chỉ còn thịt thối với xương.”
Sơn vương mạnh mẽ vì ông ta ở trên ngọn núi này. Nhưng nếu ngọn núi này bị ô nhiễm thì sao?
“Năm ngày.”
Tôi duỗi năm ngón tay ra và tuyên bố.
“Chỉ trong năm ngày nữa, Sơn vương đây sẽ bại trận.’’
[.......]
“Sơn vương.’’
Cánh tay đang dang rộng của tôi nhẹ nhàng buông thõng xuống. Tôi chìa tay về phía trước, thể hiện một cái bắt tay với sơn vương.
‘Tôi, thứ nam của gia tộc Verdi, xin thề tại đây. Tôi thề sẽ bảo vệ ngôi nhà của ngài.”
[....Ngươi ư?]
“Ngọn núi này sẽ không bao giờ bị con người xâm chiếm nữa. Và nếu có tên to gan nào dám chiếm đóng nơi này, chính tay tôi sẽ giết hắn.’’
[........]
“Thế nên sơn vương à…’’
Giọng nói thẳng thừng đầy lạnh lùng của tôi lại vang lên. Có vẻ nhiệt độ ở ngọn núi Norseweden này ảnh hưởng tới tâm trí tôi hơi quá thì phải.
“Làm ơn…hãy giúp tôi.’’
______________________________________________________________________
Findenai đang nghỉ ngơi tại tiền đồn ở núi Norseweden, bỗng cảm thấy kỳ lạ lúc vừa châm điếu thuốc.
Không phải do mana, mà là cảm giác bứt rứt khó tả sau gáy.
Người bình thường sẽ nghĩ đó chỉ là tưởng tượng, nhưng Findenai thì khác.
Một con người có giác quan được tôi luyện đến mức sánh ngang với loài thú, thế nên khi cảm giác ấy xuất hiện, cô ngay lập tức đứng dậy và chộp lấy chiếc rìu bên hông.
Những chiến binh đồng hành cùng cô, mệt mỏi vì chiens đấu và đang lên kế hoạch cướp boc Norseweden, nghiêng đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
“Chuyện gì vậy?”
“Nó là gì?”
Dù Findenai là tướng lĩnh của quân kháng chiến Scrapyard Nomads, nhưng tất cả đều xem nhau như gia đình, không câu nệ hình thức.
Giả sử lúc bắt đầu, nếu có sự phân biệt đối xử giữa những con người từng là nô lệ ấy, thì cuộc kháng chiến này chẳng khác gì trò đùa của lũ trẻ con đầu ngõ cả.
“Có thứ gì đó…đang tới đây.’’
Findenai bước ra ngoài, miệng phì phèo khói thuốc. Đồng đội đi theo ngay sau cô, tay cầm chắc vũ khí.
Dù chỉ là “linh cảm”, nhưng nếu “linh cảm” của Findenai thì họ có niềm tin tuyệt đối vào nó.
“Haa, lũ viện quân sẽ tới đây sớm thôi.’’
“Chúng ta nên nắm chắc thời cơ. Để coi tên Bá tước ngu ngốc kia có yêu cầu tiếp viện không?”
Những chiến binh Scrapyard Nomads khá ngạc nhiên khi Darius Verdi lại lựa chọn bảo vệ người dân Norseweden thay vì gia tộc anh ta, nhưng Findenai phớt lờ với vẻ không quan tâm, mắt cô nhìn di nơi khác.
Cô dụi tắt điếu thuốc trên miệng. Cô hút chưa được vài hơi, nhưng giờ này không phải lúc cho việc đó.
“Không phải thế.”
Cô nói, quay đầu ra sau, để rồi nhìn thấy hình ảnh của một người đàn ông băng qua chỗ tuyết rơi.
“Kẻ thù chỉ có một người.”
“Một á?’’
“Hả?”
Một chiến binh cầm khẩu súng tiểu, giơ ống ngắm lên mắt rồi hét lớn:
“Thật đấy! Một người đàn ông mặc áo khoác, tay cầm trượng đang một mình tới đây!’’
“Hắn ta đến đây để xin hàng à?’’
“Hay là tới để đàm phán nhỉ?’’
Khi biết chỉ là một tên đàn ông đơn thương độc mã tới đây, các chiến binh Scrapyard Nomads cảm thấy nhẹ nhõm, thế nhưng Findenai lại nắm chặt rìu hơn như gặp phải cường địch.
Tên bắn tỉa lại tiếp tục báo cáo.
“Hừm, có vẻ tên kia là một pháp sư! Tuyết xung quanh hắn ta tan đi mỗi khi hắn bước về phía trước!’’
“Một gã pháp sư quý tộc hử?”
“Nhìn qua cũng biết mấy tên quý tộc Griffin chỉ là những tên vắt mũi chưa sạch chỉ biết khoe mẽ thôi ha?”
“Với một đàm phán viên thì hắn ta gây ấn tượng xấu rồi đấy.”
“Tên ngu ngốc kia, xéo khỏi đây đi!”
Findenai giận dữ đáp lời mấy tên đồng đội vẫn chưa chịu hiểu rõ tình hình.
“Tôi đã bảo đó là ‘kẻ thù’ rồi mà.”
“........?”
Ngay sau đó, một quả cầu lửa cháy rực bay tới. Không lớn mà cũng không có gì đáng sợ.
Findenai tỏ vẻ không quan tâm, vung rìu rồi xẻ quả cầu làm đôi.
“.........”
Nhưng cô lập tức chú ý tới quả cầu xẻ đôi ấy.
Quả cầu tách làm đôi rồi nhanh chóng hợp nhất trở lại.
Sau đó, nó đổi quỹ đạo ngay giữa không trung, lao tới Findenai một lần nữa.
[Kyahahahahaha!]
Cùng với một tiếng hét chói tai.
Vù–
Quả cầu lại bị chẻ đôi lần nữa. Nhưng lại hợp nhất lần nữa như chưa hề bị trúng đòn.
Cùng lúc đó, những quả cầu lửa không kể lớn nhỏ thi nhau tuôn ra từ người tên pháp sư.
[Giết hết! Giết hết tất cả! Hahaha!]
[Tự do rồi! Tự do rồiiiii!]
[Giải khát bằng máu chúng rồi lấp đầy bụng bằng thịt đê anh em ơiiiii!]
[Lũ man di kia! Nhận lấy cơn thịnh nộ của ta đi!]
“C-cái gì vậy?”
“Ma pháp biết nói sao? Chuẩn bị đội hình nhanh!’’
“Chúng sẽ hợp nhất lại nên có chém cũng không tác dụng gì đâu! Giữ vững đội hình và tập trung phòng thủ đi!’’
Những quả cầu lửa mang đầy âm sắc khác nhau lượn lờ trên không trung như có ý thức, nuốt chửng những bông tuyết đang rơi.
Trong khi đó, đôi mắt đỏ rực của Findenai nhìn chằm chằm vào gã pháp sư mang áo choàng đang không bước về phía họ.
“Necromancer…”
Biết được thân phận hắn ta, Findenai gầm gừ như thể sắp xé xác hắn.
Deus Verdi chẳng thèm để ý tới cô, mà thay vào đó tặc lưỡi rồi cất giọng lạnh lùng.
“Xử hết chúng đi, lũ ác linh khốn nạn.”