I became the Necromancer of Academy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chap 14: Bí mật.

Ngày rảnh hiếm hoi....

____________________________________________________________________________

Bốn người trong phòng chỉ có thể bất lực nhìn tờ giấy đang bốc cháy.

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy?

[Hehehe.]

Không ai trong số họ mở miệng. nhưng tiếng cười của cô gái vẫn vang vọng khắp căn phòng. Giáo sư Fel, người thường có vẻ trầm ổn nhất, lại là người phản ứng đầu tiên.

“Aaaaaaaa! Nó lại đến rồi! Cô ta trở lại rồi!”

Cô quỳ sụp xuống, hai tay bịt tai và bắt đầu la hét. Erica ôm lấy cô để trấn an nhưng vô ích.

“Chúng ta phải ra khỏi căn phòng này ngay!”

‘Lỡ như cửa bị khóa lại thì sao?’

Erica lo lắng trong giây lát, nhưng may mắn là tay nắm cửa vẫn mở xoay được bình thường nên họ nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

“Cô gái ở trong phòng thí nghiệm ấy…hình như cô ta đang định làm gì đó.”

Gideon và Caren đều tỏ ra khá bình tĩnh.

Đặc biệt là Caren, cô vừa mất đi đầu mối mà có thể là chìa khóa giải quyết vụ án này, thế nhưng cô đã nhanh chóng trở lại với con người thường ngày của mình.

Cọt kẹt–

Khi cả bốn người đang đi trên hành lang, một âm thanh rùng rợn vang lên. Âm thanh mới đầu còn loáng thoáng nhưng chẳng mấy chốc đã trở nên rõ ràng, âm thanh tiếng bước chân vì có một nhịp điệu nhất định.

[Này các cháu.]

Trước cầu thang dẫn xuống tầng dưới, một bà lão lưng còng đang đứng đó.

Caren vội vàng nói với Erica khi cô có linh cảm xấu lúc nhìn thấy bà già.

“Giáo sư Erica, dùng ma pháp thanh tẩy ngay đi.”

“Tẩy rửa thể xác và tâm hồn, xua tan đi tội lỗi bẩn thỉu…Thanh tẩy!”

Vút–

Một âm thanh chói tai vang lên, ma pháp ấy bao quanh cơ thể họ như sợi chỉ rối.

Tuy nhiên, Erica biết câu thần chú đã có tác dụng, nhưng bà lão kia vẫn không biến mất mà đang nghiêng đầu nhìn họ. Không có gì ngoài một lỗ đen thay thế cho đôi mắt của bà.

“Mấy người thích ăn kẹo không?”

Sự việc tương tự mà các học viên kia kể lại đang diễn ra. Caren nhớ là nếu để bà lão đợi lâu thì họ sẽ bị bất động và buộc phải ăn nhãn cầu.

“Tôi không chịu đựng thêm được nữa đâu.”

Gideon cảm thấy nhục nhã khi bị vướng vào tình huống tầm thường như thế này, anh ta bước tới vì không thể kiềm chế thêm nữa.

Xoẹt–

Gideon lao tới với thanh kiếm bao bọc trong lửa vừa được rút ra.

Khác với những học viên, anh ta không hề sợ hãi mà định lao tới “giải quyết” vấn đề kia. 

Nhưng đột nhiên, cơ thể anh cứng đờ.

Bà lão cười khúc khích tiến lại gần Gideon, người đang cố chĩa kiếm vào cổ họng bà.

[Cháu có muốn ăn thử không?]

Lưỡi của bà lão ấy, trông thì có vẻ bình thường, lúc này đây đang chạm hẳn xuống sàn nhà lạnh lẽo. Trên đó là nhãn cầu của chính bà lão kia.

Gideon muốn nhanh chóng chém đứt cái lưỡi quái dị đó đi, nhưng cơ thể anh ta không nhúc nhích nổi dù chỉ một phân.

“....!”

Anh thậm chí còn không mở miệng được hay nuốt nước bọt, cổ họng anh cũng ngừng run rẩy. Anh ta bị mắc kẹt trong một không gian tĩnh lặng, chỉ còn có ý thức là còn tồn tại.

Người phá tan bầu không khí im lặng là cô y tá của học viện.

“Tôi sẽ ăn.”

[Hửm?]

Ánh mắt bà lão nhìn về phía Caren, hay đúng hơn là cái nhãn cầu trên chiếc lưỡi dài ngoằng kia tự động di chuyển về phía cô ấy.

“Tôi muốn ăn thử kẹo của bà.”

Vừa dứt lời, bà lão băng qua Gideon và đứng trước mặt Caren.

Sau đó, bà đặt vào tay Caren một cái nhãn cầu của mình và mỉm cười hạnh phúc với cái miệng há hốc, nom có vẻ hài lòng.

Caren nhét nó vào trong miệng, không do dự mà nuốt xuống.

Ực–

“...Ngon.”

Erica đứng bên cạnh kinh tởm nhìn cô, còn Fel thì đang phồng má lên, như thể đang giữ gì đó….Hóa ra là cô ấy đang kìm nén lại cảm giác buồn nôn.

Nghe thấy câu trả lời của Caren, bà lão sững sờ, sau đó mỉm cười hài lòng rồi ôm chặt lấy Caren.

[Hehe, ngon là được, ngon là được.]

Nói xong bà già biến mất tại chỗ.

“Ọe!’’

Fel lao tới một góc hành lang rồi bắt đầu nôn thốc nôn tháo, Erca lo lắng hỏi Caren.

“Cô ổn chứ?”

“Tôi ổn. Dù sao trước đây tôi cũng từng ăn rồi.”

“....Sao cơ?”

Erica hoang mang liệu cô có nghe nhầm không, nhưng Caren đút tay vào túi và ngậm miệng lại.

Có vẻ cô nàng đang suy tư vài thứ, nhưng mới được một lúc, cô mở miệng thở dài. 

“Haizzz, cái mùi tanh kinh tởm này. Tôi phải đi súc miệng đây.”

Caren đi vào phòng vệ sinh cạnh đó. Erica đã nghe danh của Caren, cô là một con quái vật đã vượt qua ranh giới của sống và chết không biết bao nhiêu lần trong suốt cuộc đời làm lính đánh thuê của mình. Tuy nhiên, lúc tự mình chứng kiến, Erica cũng không khỏi ngạc nhiên khi biết Caren là người phụ nữ nghị lực hơn cô nghĩ rất nhiều.

“Chết tiệt.”

Gideon cảm thấy hổ thẹn khi đánh không lại bà lão kia, anh ta siết chặt tay rồi phóng thẳng xuống tầng một mà không thèm nhìn Erica.

Erica cũng không thèm để ý tới Gideon mà thay vào đó là dùng ma pháp dọn sạch bãi nôn của Fel.

Cô vừa thở dài vừa nghĩ.

‘Cuộc sống ở học viện từ giờ sẽ khó khăn lắm đây.’

_________________________________________________________________________

“......”

Đường xuống hầm của gia tộc Verdi được che giấu kĩ hơn tôi tưởng.

Nếu phải mô tả thì nó giống như tầng hầm dưới tầng hầm ấy.

Tầng một của tầng hầm là khu dành cho người hầu, gồm chỗ ở, nhà bếp và phòng dọn rửa. Đây cũng là nơi mà người hầu của gia tộc Verdi sử dụng để chuẩn bị các thứ cho gia tộc Verdi mỗi khi có khách ở tầng trên.

Băng qua căn hầm, tìm kiếm một lúc thì sẽ có một cách cửa ẩn trong phòng chứa đồ, được che giấu bởi nhiều tấm ván gỗ, dẫn sâu xuống dưới.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tôi khoanh tay lại.

“Chỗ này là nơi nào?”

Khẽ quay đầu, ánh mắt tôi nhìn về phía Findenai đang đứng cạnh tôi. Tất nhiên, cô ấy không biết là tôi đang nhìn cô nên tôi liếc sang hướng khác. 

Người quan gia cùng theo chúng tôi xuống hầm, bắt đầu thanh minh với vẻ mặt hoảng hốt.

“Ch-chúng tôi không rõ cơ sự ra sao. Tất cả những gì mà chúng tôi biết chỉ là đây là nơi cất giấu lịch sử lâu đời của gia tộc Verdi.”

“Lịch sử lâu đời?”

“Vâng, đó là lý do mà nơi đây bị cấm bước vào từ lâu.”

Người quản gia vừa nói vừa nghi hoặc nhìn tôi, thứ nam của gia tộc Verdi mà lại không biết về điều này.

‘Thiếu gia đã thỏa mãn trí tò mò của mình rồi, chúng ta trở về thôi ạ.”

Ông ta vỗ nhẹ vào vai tôi, ra hiệu cho tôi theo ông trở lên tầng.

Bộp bộp bộp–

Thế nhưng sau đó, một chất lỏng màu đen ghê rợn bắt đầu rỉ ra từ khe hở giữa cánh cửa và tấm ván gỗ.

“Hửm? Căn dinh thự này thú vị hơn tôi tưởng đấy chứ.”

Findenai lẩm bẩm đầy phấn khích khi quan sát xung quanh. Cô không thể nhìn ra được có một linh hồn đáng sợ đang tìm cách trốn thoát, nhưng nhờ vào giác quan quái vật của mình, cô vẫn cảm nhận được cảm giác khó chịu râm ran trong cơ thể.

Đưa mặt lại gần cánh cửa, tôi bình thản quan sát chất lỏng màu đen đang rỉ ra.

Nó chứa đầy thù hận, có cảm giác như khoảnh khắc mà tôi chạm vào cái thứ đáng sợ đang lúc lư như thể nó có bản ngã của mình đó, tôi sẽ bị kéo đi. 

“Hmm.”

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đưa tay ra và Sulka, đang ẩn mình gần đây, ngay lập tức mang cây trượng phép cho tôi. Đó là cây trượng mà tôi sử dụng trong chuyến hành trình leo dãy núi Norseweden.

“Triệu hồi cả trượng phép…Năng lực của chủ nhân thâm sâu khó lường đấy.”

Lờ đi lời lẩm bẩm của Findenai, tôi gọi cô ấy lúc gõ đầu trượng xuống đất.

“Findenai.”

“Vâng?”

“Phá cửa đi.”

Thường thì người nào mà nhận được mệnh lệnh như vậy, họ sẽ hoài nghi và xác nhận lại. Ví dụ như Sulka, dù là hồn ma nhưng ông ta vẫn kinh ngạc nhìn tôi.

Nhưng Findenai thì khác.

“Đã rõ!”

Cô dồn toàn bộ sức lực vào chân, tung một cú đá uy lực vào cửa ngay lúc tôi ra lệnh, không chút do dự.

Bang–

Cánh cửa vỡ ra thành từng mảnh và rơi xuống đất.

Bụi và côn trùng bắt đầu ào ra sau tiếng động lớn đó.

Những người hầu hốt hoảng đi vào kiểm tra khi nghe thấy tiếng động trong phòng chứa đồ, nhưng không thành vấn đề.

Lờ họ đi, tôi lấy tay áo che mũi và cau mày.

‘Năng lượng mạnh quá.’

Năng lượng của một ác linh đè ép cơ thể tôi còn khó chịu hơn bụi và lũ côn trùng kia.

‘Nó không hẳn là linh thể, nhưng năng lượng tỏa ra tương đương với sinh vật sống. Tuy nhiên mình nghĩ nó cũng không phải vong linh đâu.’

Các vong linh thường có tồn tại mạnh mẽ tại lãnh thổ của chúng. Cho nên trường hợp này có hơi khác.

Bà ngoại chắc chắn sẽ biết đây là loại linh hồn gì nếu bà ở đây.

Dù hơi do dự nhưng tôi vẫn bước tới.

“Hmm? Ngài có định đi xuống không?”

“Ta sẽ không có được đáp án nếu không làm thế.”

“Ồ, tôi nghĩ nó đúng đấy. Chủ nhân khôn ngoan hơn tôi nhiều mà.”

Findenai thấy phấn khởi vì điều gì thì tôi không biết, nhưng cô ta đi theo tôi là được rồi.

Tôi tạo ra một ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay và đi xuống cầu thang.

Càng đi sâu xuống, áp lực càng đè nặng lên tôi, nhưng tôi vẫn đi tiếp. Trong cuộc chiến tâm linh này, người chết sao mà đánh bại người sống được. Bởi vì chúng tôi có trọng lượng cơ thể nữa mà.

Bịch, bịch, bịch–

Cầu thang ngầm kéo dài tưởng chừng như vô tận. Giữa chừng thì tôi có nghe thấy tiếng ồn ào ở trên, chắc chắn là Darius hay Deia đang chửi rủa tôi khi tới hiện trường rồi.

“Chẳng phải hơi kỳ lạ khi mà Chủ nhân không biết rõ về gia tộc sao?”

“Đó là bởi ta không phải gia chủ.”

Thật lòng, không phải gia chủ chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, sự thật là tôi không phải Deus…tôi thậm chí còn chẳng thuộc về gia tộc Verdi nữa kìa.

Dành hết thời gian để học về ma pháp và thực hiện nghiên cứu của mình, liệu tôi tìm hiểu được bao nhiêu về lịch sử gia tộc Verdi chỉ trong sáu tháng ngắn ngủi đó không?

Vì thế mà tôi không hiểu rõ về gia tộc Verdi cho lắm, mà có vẻ nó chất chứa khá nhiều bí mật kỳ lạ đây.

“Hừm, trông ngài có vẻ khác biệt với lời đồn nhỉ.”

“Lời đồn?”

Vì không có gì để làm trong suốt quãng đường nên tôi hỏi lại Findenai, cô nhún vai rồi trả lời.

“Mấy người hầu ở đây rỉ tai với tôi rằng ngài là một tên dâm ô.”

“....”

“Ngài thậm chí còn bắt họ mặc mấy bộ đồ gợi dục…Ấy vậy mà ngài còn chẳng thèm sờ vào tôi.”

Có vẻ sẽ nực cười lắm nếu tôi bảo tôi không làm vài thứ “vui vẻ” với cô ấy là vì tôi đã thay đổi, mà có nói ra thì vẫn thế. Suy cho cùng, Findenai là người tin vào những thứ mà tự cô tai nghe mắt thấy hơn là mấy lời phiến diện mà người khác nói cho cô.

Thế nên, tất cả những gì tôi có thể làm cho cô ấy là đưa ra lời khuyên nhủ thôi.

“Cho chủ nhân nghe nội dung nói chuyện của mấy cô hầu gái không tốt lắm đâu.”

“Đâu phải tôi có ý định ở đây cả đời đâu.”

“Gì thì gì, tốt hơn hết là cô nên thận trọng hơn đi. Những người hầu ở đây có nguồn tin tức lớn nhất ở Norseweden này đấy. Sẽ không có hại gì nếu cô kết thân với họ đâu.”

“....”

Đặc biệt là với người như cô ấy, thu thập tin tức chắc chắn là điều quan trọng nhất.

Mặc dù là không cần tôi nói, tự Findenai cũng có thể đoán ra điều này.

“À, nhắc mới nhớ. Ngài có biết hôm nay tôi ra ngoài gặp chuyện gì không.”

“...?”

“Có một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt hỏi tôi là ngài đã về chưa, ngài biết không? Cô ta bảo ngài là người yêu cổ.”

“Haizzzzzzz.”

“Có lẽ là không phải nhưng cô ta đã kể cho tôi nghe chuyện ngài đến thăm nhà cô ta. Cô ta bảo đợi ngài đến tối nay vào sẽ chuẩn bị nhiều dịch vụ đón tiếp ngài. Và cô ta còn muốn liếm mông ngài…?”

Tôi không nổi giận, mà cũng không trả lời. Tôi chỉ cố thở ra một hơi điềm tĩnh và cố kìm lại cơn nhức đầu.

Tại sao cái tấm thân chết dẫm này lại vướng đủ mọi loại rắc rối trên đời thế?

Đúng cái lúc xử lý xong một chuyện thì vấn đề mới xuất hiện theo.

‘Thậm chí mình còn chẳng biết số tin đồn về mình lan truyền khắp nơi là bao nhiêu nữa kìa.’

Tôi tự hỏi không biết có phải vì mấy tin đồn về tôi là nguyên nhân khiến cho vị hôn thê ngọt ngào và tốt bụng của tôi, Erica Bright, đột nhiên yêu cầu học viện sa thải tôi không.

Nhưng nếu là như thế, tại sao gia tộc Bright không yêu cầu hủy bỏ hôn ước nhỉ?

‘Chà, họ không cần phải níu kéo mối hôn ước này làm gì. Quả là vô ích khi phải cân nhắc tới chuyện này.’

Khi tôi vẫn đang suy nghĩ về điều đó, cuối cùng chúng tôi cũng đi hết cầu thang. 

Có lẽ xem sự im lặng của tôi là lời khẳng định, Findenai ngạc nhiên hỏi.

“Ủa? Chẳng lẽ ngài chẳng có kế hoạch gì tối nay à.”

“Haaaa, ta không đi đâu.”

Hình như câu này Caren nói Sú quá ae… Đi “ấy” thôi mà:)))