Sad không chịu được T^T Recommend nghe Nơi này có anh (bài tủ khi dịch truyện này), chỉ là ý kiến cá nhân thôi :D
_________________________________________________________________________________
Xin chào?
Một độ tuổi trong sáng và tươi trẻ, độ tuổi mà bạn có thể cài hoa sau tai, và những người xung quanh sẽ mỉm cười vui vẻ và khen bạn thiệt là dễ thương!
Mình là Emily, một cô bé 8 tuổi rồi đó!
Bình thường, vào lúc này mình sẽ ăn đồ ăn vặt ở nhà sau khi kết thúc buổi học, nhưng hôm nay thì không được rồi.
Bọn mình đang leo qua một ngọn núi tuyết đó!
Bạn hỏi tại sao à?
Nói thật thì mình cũng không rõ mọi chuyện ra sao luôn.
Cha mẹ vừa nói với mình rằng cả nhà sẽ không thể sinh sống ở Flowergarden được nữa nên chúng mình sẽ phải rời đi.
À, Flowergarden là quê hương mình đó nha.
Ngay cả trong Cộng hòa Clark, nơi đây cũng vô cùng nổi tiếng với những bông hoa đẹp.
Nhân tiện thì những bông hoa vàng là loài mình thích nhất! Vì mình thấy nó rất chi là hợp với mình!
Thế nhưng cha mẹ lại không cho phép mình lại gần chúng! Cả ngửi cũng không được!
Thế nên là mình chẳng còn cách nào ngoài việc ngưỡng mộ ngắm nhìn những bông hoa ấy từ xa.
Thực ra thì cha mình là một người có địa vị cao trong vườn bách thảo, nên chắc là ngày nào ông cũng được chạm vào chúng!
“Emily, con có thấy mệt không? Con muốn muốn cha cõng con không nè?”
Mình nghĩ là cha đang lo lắng cho mình. Mình đáp lại là mình ổn với nụ cười trên môi.
Mình không còn ở độ tuổi cần phải bồng nữa, đúng không?
Hơn nữa, mình đã là một quý cô rồi đó.
Bạn hỏi tại sao à?
Đó là bởi Delphi, bạn hàng xóm của mình, đã tỏ tình với mình vào hôm qua đó.
Mình đọc trong sách là mình sẽ trở thành một quý cô khi mình hiểu được về tình yêu!
Tất nhiên là mình đã từ chối lời tỏ tình của cậu ấy rồi.
Từ trước đến nay, yêu đương trước tuổi 20 bị cấm ở Cộng hòa Clark mà.
Delphin thủ thỉ với mình là cả hai có thể bí mật hẹn hò. Nhưng mọi chuyện sẽ tệ lắm nếu cha hoặc mẹ mình phải ăn cơm nhà nước vì chuyện đó mất thôi.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi mình không cần phải tuân theo luật pháp nơi này nữa khi mình chuyển đi nơi khác nhỉ?
Ừm, có lẽ mình sẽ cân nhắc lại chuyện đó ha.
Tất nhiên là Delphin sẽ phải tỏ tình lần nữa rồi!
“Con thấy đói chưa?”
“Không ạ! Con vẫn chưa thấy đói ạ!”
“Được rồi, thế thì chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con khi băng qua được ngọn núi này nhé.”
“Yay! Tiệc sinh nhật!”
Bàn tay mẹ mình đeo găng tay dày, cảm giác thật dễ chịu khi bà xoa đầu mình.
Nhân đây, các bạn có muốn biết một bí mật không nào?
Thực ra hôm nay là sinh nhật mình luôn đó!
Quà sinh nhật của mình sẽ là gì đây ta?
Háo hức quá đi!
Thật lòng, núi tuyết này hiểm trở lắm. Cũng khó khăn cho mình khi phải cố theo kịp bước chân của người lớn, nên mình hy vọng là mình sẽ có những chiếc bánh kếp ấm áp và bông xốp làm quà.
Tuy nhiên, lúc này mình phải kiên nhẫn chờ đợi thôi,
Chắc chắn là khi vượt qua được dãy núi này, bọn mình sẽ được ăn những món ngon đúng không nào?
Mọi người sẽ cùng nhau ăn mừng sinh nhật với mình đúng không?
Hở?
Đột nhiên, những người đầu hàng bắt đầu la hét.
“Làm ơn!”
“Chúng tôi có làm gì sai đâu!”
“Emily!”
Mọi người xung quanh bắt đầu la hét những lời kỳ lạ với sự sợ hãi,
nhưng mình chẳng thấy gì cả vì mẹ đang ôm mình rất chặt.
“Không sao đâu. Cha sẽ đi nói chuyện với họ.”
Sau đó, mình nghe thấy giọng của cha.
Khẽ quay đầu lại, mình thấy cha vẫn nở một nụ cười tự tin, như cha thường làm.
“Emily nhỏ nhắn dễ thương của cha. Không cần lo lắng gì nhiều đâu nhé. Chúng ta sẽ sớm có lại một mái ấm hạnh phúc và bình yên thôi.”
“Ư-ừm.”
“Con biết cha không nói dối mà, đúng không nào?”
‘Dạ!”
Cha mình vẫn luôn được những người trong làng khen ngợi! Chắc chắn cha sẽ giải quyết được chuyện này thôi!
Hả?
“Thưa Bá tước Norseweden! Chúng tôi đến từ Flowergarden của Cộng hòa Clark! Làm ơn, xin ngài hãy lắng nghe câu chuyện của chúng tôi một lần thôi…”
Đột nhiên giọng nói của cha ngắt quãng.
Mình định lén nhìn nhưng mẹ ôm mình chặt quá nên đầu mình không thò ra được.
“Mẹ yêu con. Mẹ yêu con nhiều lắm Emily à. Con cũng biết cha mẹ yêu con rất rất nhiều phải không?”
“Vâng, mẹ. Con cũng yêu mẹ lắm.”
Mẹ minh run rẩy, có cảm tưởng bà như một lâu đài cát chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ đổ sụp xuống.
Nhìn thấy mẹ như vậy, mình cũng thấy thực sự sợ hãi.
“Thứ man di thấp hèn, đừng bao giờ để ta nghe thấy các ngươi gọi tên ta bằng cái miệng bẩn thỉu đó.”
Một giọng nói xa lạ, nhưng đáng sợ.
Ông ấy nói “bẩn thỉu” là để nói bọn mình à?
“Giám đốc nghiên cứu Maalkus, bắt hết tất cả về làm thí nghiệm đi.”
“Ừ, biết rồi.”
Trên ngọn núi lạnh thấu xương, nhưng kỳ lạ thay, mình lập tức ngủ thiếp đi sau khi nghe những lời đó.
____________________________________________________________________________________________________
KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!
Đau quá, đầu mình đau quá!
Đây là lần đầu tiên trong đời mình thấy đau đầu tới mức này. Mình tỉnh dậy với một tiếng hét kinh hoàng, nhưng chính xác thì hiện tại mình đang ở đâu thế này?
Xung quanh tối đen như mực, nguồn sáng duy nhất là những ánh sáng xanh đáng sợ.
“Đ-đừng nhìn! Cậu không được nhìn!”
Mình cố gắng gượng dây nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng Delphin vang lên từ bên cạnh.
“AAAAAAA! CỨU TÔI! AI ĐÓ LÀM ƠN CỨU TÔIIIII!”
“Mẹ ơi?”
Mình đẩy Delphin ra và bật dậy. LÚc này mình bị nhốt trong lồng không khác gì mấy con thú, nhưng chuyện đó đâu quan trọng vào lúc này.
Bên ngoài lồng, mẹ mình đang ra sức la hét trong khi bị vây quanh bởi một đám người kỳ lạ mặc đồ trắng.
“Hả?”
Tại sao vậy?
Tại sao tay và chân của mẹ lại…
…Tại...sao?
“MẸEEEE!”
Rầm!
Mẹ mình ở đó!
Mẹ mình ở đó kìa!
Mẹ mình trông đau lắm!
Mình phải giúp mẹ!
MÌnh phải cứu mẹ!
“MẸEEEE!”
Rầm!
Rầm!
Rầm!
“Đừng đập lên lồng nữa! Nếu không mấy người đó sẽ–”
Delphin cố gắng ngăn mình lại, nhưng đầu mình bây giờ trống rỗng không nghĩ được điều gì nữa. Mình chỉ biết lao đầu vào song sắt vì muốn cứu mẹ mình.
Nhưng chỉ có âm thanh của thứ gì đó bị gãy ở vai mình vang lên. Cái lồng chẳng bao giờ chịu nhúc nhích.
Và sau đó…
“Đứa nào đây?”
Người trông già nhất trong đám người vây quanh mẹ quay lại nhìn mình.
Đó là lần đầu tiên mình cảm nhận được điều đó trong đời.
Phải, đây là nỗi sợ hãi.
Một bảng tên gắn trên ngực của người đàn ông đấy, giống như giáo viên trường mình.
[Giám đốc nghiên cứu Maalkus]
Người đã đánh ngất tất cả mọi người…
“Là tôi!”
Delphin giơ tay lên thế mạng cho mình, mặt đầy nước mắt.
Mình chẳng hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.
“Ta chắc chắn là đã bảo mày nằm im rồi kia mà.”
Giám đốc Maalkus từng bước bước về phía hai bọn mình. Mình sợ tới mức chẳng thốt được câu nào. Hàm răng mình va lập cập vào nhau.
“Emily này.”
Delphin, cậu bé thay mình giơ tay lên, giơ một ngón cái kèm theo một nụ cười.
“Tớ sẽ cứu cậu.”
“A…”
“Thế nên hãy hẹn hò với tớ nha.”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tôi, bất chấp tôi đã cố gắng kiềm chế trước một Delphin mỉm cười tự tin ấy bị giám đốc Maalkus ấy lôi ra khỏi lồng.
Mình thấy có tội lỗi quá.
Tại sao mình chẳng chịu hiểu chuyện cơ chứ?
“ĐAU QUÁAAAAAAAAAA!!!! K-KHÔNG PHẢI TÔI LÀM!! KHÔNG PHẢI! THẬT SỰ KHÔNG PHẢI TÔIIII!!!”
Mình chỉ biết rơi nước mắt khi thấy cậu ấy đau đớn hét lên rằng thực sự là người khác làm. Mình biết việc bị cậu ấy nguyền rủa nơi chín suối là chuyện đương nhiên rồi.
“E-EHHHHH! EMILYYYYY! LÀ EMILYYY! LÀM ƠN, TÔI CẦU XIN CÁC NGƯỜI!!!”
Delphin không thể nào nghe thấy mình đù mình có xin lỗi cậu ấy bao lần đi chăng nữa.
Cứ thế…
Thời gian cứ tiếp tục trôi.
Mỗi lần cửa lồng mở ra là một người ra đi.
Lúc đầu có rất nhiều người, nhưng đến một lúc nào đó, tất cả mọi người đều đã biến mất.
“Mày là đứa duy nhất còn sống đấy.”
Mình là người duy nhất còn lại trong lồng sắt này.
Mẹ đã bị chôn vùi trong đống xác chết từ lúc nào, chẳng thể nhìn ra nhân dạng được nữa rồi.
Còn Delphin thì bị giật điện tới chết, hóa thành tro, bị hốt vào thùng rác bằng chổi.
Còn cha thì sao à?
Mình vẫn luôn được nhìn thấy cha mà.
“Đó là cha mày đúng không?”
Ở trung tâm của phòng thí nghiệm này, chỉ còn mỗi cái đầu của cha đang treo lủng lẳng.
Giám đốc Maalkus thích thú nói rằng việc giết cha mình là để làm gương nhằm gieo nỗi sợ hãi trong mọi người.
Vì mình là người cuối cùng nên ông ta bảo sẽ dẫn mình tham quan phòng thí nghiệm này.
Mình chẳng muốn nhìn gì hết, nhưng đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Dù sao mình cũng sẽ bị như thế…
Phải nằm trên bàn thí nghiệm mà chẳng biết bao nhiêu người đã bỏ mạng trên đó.
Một con dao lớn đâm vào ngực mình.
Nó đau quá.
Nó đau quá.
Đau quá đi.
Mình muốn ăn bánh kếp quá.
Mình muốn được ngắm những bông hoa vàng.
Mình muốn được tới trường cùng bạn bè.
Mình muốn nuôi một chú chó con.
Mình muốn nắm tay và hẹn hò với Delphin.
Mình muốn được cha mẹ ôm trọn vào lòng.
Vẫn còn rất nhiều điều mình muốn làm mà.
Và rồi,
“Ta sẽ cứu em.”
Người đàn ông trước mặt muốn gì ở mình vậy?
Đây là lần đầu tiên mình thấy mặt anh ta.
Mình chẳng biết đã bất tỉnh được bao lâu nữa. Cơn đau dai dẳng tới mức cơ thể mình mất đi cảm giác mà chẳng hề hay biết.
“Mong ước của em là gì?”
Đôi môi của mình, cũng không phải của mình, cứng đờ như thạch cao.
Mình không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Cứ như có một nắm bụi kẹt cứng trong cổ họng mình vậy.
Mình thẩm chí còn chẳng thể làm ẩm nó bằng nước mắt nữa. MÌnh đã khóc nhiều tới cạn nước mắt luôn rồi.
Khô khốc. Mình không thể thốt ra nổi một lời nào–
XOẸT!
Tí tách, tí tách–
Dòng máu đặc sệt chảy vào miệng mình, lăn theo chiếc lưỡi cứng đơ của mình. Mùi kim loại đặc trưng, đậm đặc và nồng nặc tới mức khiến mũi mình tê lại.
Người đàn ông trước mặt mình đã dùng ma pháp cắt bàn tay của anh ta và nhỏ máu vào miệng mình.
“Uống cho ướt miệng rồi nói rõ ràng đi. Ta sẽ cấp máu cho.”
“...Ah.”
Cổ họng mình vẫn còn nghẹn cứng, chẳng thốt ra được lời nào.
Nhưng nhờ máu chảy vào để cho một chút không khí lọt qua…
Mình nhận ra mình chỉ nói được mỗi một từ.
Nói lên những gì mình muốn.
Mình đã nói từ trước rồi đúng không?
Có quá nhiều thứ mình muốn.
Có nhiều điều mình muốn làm lắm.
Nhưng,
Nếu mình phải chọn một.
Nếu đây là lời trăn trối cuối cùng của mình, cũng là món quà chúc sinh nhật muộn.
Vậy thì điều mình muốn làm…
“Tr-trả thù.”
Mình muốn được trả thù.
Nghe được lời này, người đàn ông lạnh lùng ấy nở một nụ cười mà mình nghĩ là chẳng bao giờ xuất hiện trên môi anh ta.
“Rất tốt. Nói hay lắm.”
_______________________________________________________________________________________________________
Linh hồn cô gái ấy đã chọn tin tưởng vào tôi.
Nỗi oán hận của Emily nhẹ nhàng thấm vào người tôi, áp lực nặng tới mức tôi thiếu chút nữa là khuỵu gối xuống đất.
Findenai đỡ tôi khi tôi ngã về phía sau. Con quái vật mà cô đối đầu nãy giờ bắt đầu tan rã vì linh hồn của Emily – vật trung gian – đã biến mất.
“Đó có phải là…ký ức của cô bé đó không?”
“Cô cũng thấy à.”
“...Ừ.”
Đúng nhỉ, cũng có thể lắm.
“Những linh hồn mang quá nhiều oán hận thường tái hiện lại quá khứ đau thương của bản thân. Chúng muốn có một ai đó biết và thấu hiểu nỗi đau này với chúng.”
“....”
Findenai mím chặt môi.
Đúng lúc này, Deia cũng lại gần chúng tôi, loạng choạng đi về phía trước cứ như cơ thể bị rút hết sức lực.
“Đây có phải là…bí mật của gia tộc…”
Deia rõ ràng là đang bị sốc rồi. Em ấy lấy hai tay ôm mặt, thở gấp trước khi hỏi tôi.
“Anh định làm gì tiếp theo?”
“Như là gì?”
“Anh đã bảo…anh sẽ trả thù thay cô bé ấy.”
“....”
Findenai cũng chăm chú nhìn vào tôi.
“Chắc anh không định bắt Darius phải chịu trách nhiệm đúng không?”
“Anh ta chỉ thấy cắn rứt khi nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện dù biết sự thực đằng sau thôi. Đúng là hơi quá nếu bắt anh ta chịu mọi tội lỗi.”
“...Thế anh định làm gì? Trả thù cho cô bé đó là không thể.”
Bởi tất cả những người ấy đều đã chết.
Cô bé ấy, Emily, là người từ quá khứ, ít nhất là từ 150 năm trước.
Đương nhiên là qua từng ấy thời gian, những người liên quan đều đã chết hết cả.
Thế nên…
“Thuộc hạ của ta.”
Khi tôi đưa tay ra, cây trượng rơi trên đất bay lại về chỗ tôi.
Nó rơi khỏi tay tôi lúc tôi rạch tay để nhỏ máu.
[Đây ạ.]
Khi con rết kia biến mất, Sulka lúc này đã có thể đi xuống tầng hầm, cẩn thận đặt cây trượng vào tay tôi.
Cả hai cô gái đều ngạc nhiên khi cây trượng tự bay về phía tôi mà không cần phải sử dụng tới mana.
Tôi đẩy Findenai ra và đỡ cơ thể mình bằng cây trượng phép.
Cơ thể tôi như muốn xé ra từng mảnh bởi cơn oán hận mạnh mẽ này.
Nhưng có một việc tôi vẫn phải làm.
“Em có nhớ những lời anh nói không?”
“Gì cơ?”
“Anh nói cái gì thế?”
Thở ra từng hơi khó nhọc, tôi lại bắt đầu giải thích cho hai người phụ nữ vẫn đang ngơ ngác.
“Tất cả những linh hồn đều thầm thì về những lời oán hận và cả hối tiếc trong bí mật.”
Linh hồn nào cũng như thế cả.
“Cứ coi đó là một dạng câu đố đi. Dù mỗi linh hồn đều cố gắng che đậy suy nghĩ của mình như trò giải đố, nhưng chúng vẫn luôn mong mỏi có người giải được nó.”
“Anh đột nhiên nói cái gì vậy…”
Mặc kệ Deia cố gắng ngắt lời, tôi vẫn tiếp tục nói.
“Điều này chẳng khác gì bản năng với chúng. Hầu hết bọn chúng đều làm ra những câu đố chẳng mấy sáng tạo, nhưng vẫn nhầm tưởng rằng nó là một thứ gì đó lớn lao lắm.”
Tôi biết rõ điều này chứ. Nói gì đi nữa thì tôi cũng đã giải tỏa oán hận cho rất nhiều linh hồn rồi.
Suy cho cùng, chúng vốn cũng là con người.
Con người luôn thiếu sự sáng tạo. Hầu hết tất cả sẽ đều làm theo mọi chuyện một cách rập khuôn, không có tính đột phá.
“Ví dụ nhé, có những linh hồn mà hành động và lời nói trái ngược nhau. Chúng có thể cư xử kỳ quái và khiêu khích chúng ta, nhưng thực ra, chúng chỉ như những đứa trẻ đang lên cơn tức giận, chỉ muốn được thấu hiểu thôi.”
Findenai và Deia bây giờ trông hoàn toàn bối rối, có vẻ cả hai đang muốn phản bác lại lời tôi nói nhỉ.
Tuy nhiên, không phải tôi đang nói chuyện với họ đâu.
“Điều mà ta muốn nói ở đây là…”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên.
Trong khi vẫn đang cố giúp Emily bình tĩnh lại, người nãy giờ trông như sẵn sàng tấn công và xé xác mọi thứ ngay lập tức, tôi nói với ông ta.
“Giới thiệu tên ngược là câu đố dễ tới ngu ngốc nhỉ, Sulka.”
[......]
Khuôn mặt ông ta trở nên vô cảm.
Tôi chế giễu, sự kinh thường pha lẫn trong tiếng cười của tôi.
“Ông nghĩ là ông qua mặt được ta với kiểu diễn xuất tệ hại ấy à?”
Lần đầu tôi gặp Sulka, ông ta giới thiệu bản thân với tôi như thế này:
‘Tên tôi là Sulka Am, thật vinh dự khi cuối cùng tôi cũng có thể đền đáp ơn nghĩa mà tôi nhận được vào 150 năm trước từ Dietros Verdi.’
“Ông nghĩ là có thể lừa ta rằng ông chỉ đơn thuần là một quản gia thôi à? Ông nghĩ là ta sẽ không chú ý chỉ vì ông đọc lướt qua chữ đầu à?”
[Ha…]
Sulka Am, đúng hơn là giám đốc nghiên cứu Maalkus, cười khổ sở rồi gãi đầu.
[Trí thông minh của tôi bị thui chột sau khi chết à?]
Dù bị lật tẩy nhưng trông Maalkus vẫn dửng dưng.
[Không ngờ tôi lại bại lộ bởi gã con thứ ranh ma này đấy.]
“....”
[Thế giờ cậu định làm gì tôi?]
Maalkus nhún vai, miệng nhếch lên tỏ vẻ khó tin.
[Cậu định xử tội tôi à? Quyền gì? Tôi là một Verdi đấy! Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của gia tộc cậu! Nói theo nghĩa nào đó thì chẳng phải tôi cũng là nạn nhân à!?]
“...”
[Muốn phán xét thì đi mà phán xét tổ tiên mình đi! Trong huyết quản cậu là dòng máu của những kẻ dàn dựng nên chuyện này đấy. Thế mà cậu cũng dám lên mặt đòi phán xét tôi. Nghe chẳng khác gì mấy tên rác rưởi lang thang đầu đường xó chợ cả.]
“Ta đã hứa là sẽ thực hiện mong ước của cô bé đó.”
[Đây là lời biện minh của cậu à? Cậu định thành kẻ báo thù à? Cậu có đủ tự tin để khẳng định đây là sự trả thù mà cô bé kia mong muốn không?]
“Ta chắc là ông cũng thấy vài lần rồi.”
Linh hồn của cô bé ấy đang lơ lửng trên tay tôi.
Linh hồn cô gái được tôi hấp thụ qua chiêu hồn thuật đang dần chuyển hóa thành một ngọn lửa lớn màu xanh lam.
“Linh hồn đều chứa mana trong nó.”
[...!]
Ngọn lửa xanh biến hình dạng của cô gái bé nhỏ trước khi đứng trên mặt đất.
“Ta chỉ đơn thuần chuyển hóa mana trong linh hồn cô bé thành ma pháp thôi.”
Trừ tà cho linh hồn trong chiêu hồn thuật là một kỹ thuật cực kỳ khó học.
Những Necromancer khác thường không có đôi mắt đặc biệt như tôi nên họ không thể trực tiếp nhìn thấy hoặc giao tiếp với các linh hồn được.
Nhưng nếu thế thì các Necromancer làm cách nào để thao túng hồn ma?
Qua nỗi đau.
Bằng cách gây nên nỗi đau đớn cho những hồn ma bằng ma pháp, họ kiểm soát và thuần hóa chúng.
‘Với chiêu hồn thuật sơ cấp của mình, kể cả muốn trừ tà cho con bé đi chăng nữa thì cũng không thể làm được.’
Nỗi đau kéo dài dai dẳng mà chẳng bao giờ kết thúc.
Những ngọn lửa mà Necromancer triệu hồi làm cho những người quá cố ấy phải chịu đựng nỗi đau cùng cực do vết bỏng, không để họ an nghỉ ở nơi bên kia thế giới.
Và bây giờ, cô bé đã trở thành ngọn lửa của tôi.
Cứ như thế, tôi nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước và thì thầm.
“Chúc mừng sinh nhật nhé, Emily.”
Khiếp, 7 tuổi biết yêu, vẫn còn trong sáng chán, chả bù cho trans vẫn đang phải nhốt con yan ở nhà Ác với bé nó quá v em, bị từ chối 1 lần còn bảo nó tỏ tình lại :D Sad quá Chém tiếp này là nói với Deia