“Dừng lại đi mà.”
Sau bữa tối, Erica nói trong lúc ngắm nhìn khung cảnh từ sân thượng học viện.
Tuy nhiên, Deus lại tỏ ra như chưa nghe thấy gì, anh lặng lẽ đưa cho Erica tách cà phê anh mang theo.
“Phong cảnh ở đây đẹp thật nhỉ.”
Họ đang ở khu vực biệt lập dành riêng cho các giáo sư, ở nơi khuất tầm mắt học viên vốn không được phép lên sân thượng.
Khung cảnh ở học viện Loberne ban đêm thật khác biệt so với thường ngày, nhưng trông cũng có vẻ lộng lẫy.
Nếu là ngày thường thì Erica sẽ rất thích thú với điều này.
“Không phải thế.”
Nếu sáng hôm qua Deus không gieo mình xuống từ trên sân thượng này, thì cô đã có thể tiếp tục tận hưởng bầu không khí này rồi. Nhưng lúc này, nó chẳng thể giúp cô bĩnh tĩnh như mọi ngày nữa.
Nhờ ma pháp mà cô dùng khi nhảy xuống theo anh, Deus không hề hấn gì, còn khuỷu tay cô thì hơi nhói tí thôi. Tuy nhiên vết sẹo trong tim mới là thứ khiến cô đau đớn hơn vết thương ngoài da này.
Cảnh tượng tự vẫn của vị hôn phu yêu dấu của cô thực sự đã khiến cô vô cùng sốc và kinh hoàng.
Erica gặm mép chiếc cốc giấy mà Deus đưa cho cô. Sau đó cô quay sang anh.
“Em không đùa đâu. Dừng lại đi. Tin đồn về việc anh lang thang trong học viện lan truyền đi khắp nơi rồi đấy. Tất cả mọi người, từ học viên cho tới giáo sư đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ rồi đấy.”
“Ừm.”
“Em đã bảo anh đừng làm gì cả rồi mà. Thế nhưng tại sao anh lại phải đi tuần lúc bình minh cơ chứ? Dừng việc đó lại và để bảo vệ lo chuyện đó đi.”
Nghe thấy những lời ấy, Deus nhẹ nhàng quay đầu lại, thu lại ánh mắt xa xăm mà tập trung nhìn vào Erica. Tuy nhiên, đúng lúc anh quay lại, cả khuôn mặt anh lọt vào tầm nhìn của Erica.
Mái tóc đen nhánh, chiếc mũi cân đối, đôi mắt tĩnh lặng không bộc lộ bất cứ suy nghĩ gì và vẻ mặt lạnh lùng nhưng ấm áp tới kỳ lạ so với khuôn mặt ngày thường của mình.
Erica vốn không thích đối thoại mà giao tiếp bằng mắt như thế này, lại quay đầu trong thoáng chốc để giấu đi vẻ mặt bối rối.
“Tôi phải làm việc này.”
Tuy nhiên, ngay lúc nghe thấy câu trả lời của anh, Erica quay lại đối mặt với anh và lên tiếng phản đối.
“Anh đùa em đấy à? Đã một tháng trôi qua rồi đấy. Nếu anh cứ dựng lên hình tượng này, lượng học viên đăng ký khóa học của anh sau khi thành giáo sư chính thức có khi còn thấp hơn khóa học tự chọn đấy.”
“Erica, em nghĩ tôi quan tâm điều đó không?”
“...Em ước gì anh làm vậy.”
Cuối cùng Erica cũng thốt ra những lời mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ nói ra.
“Anh sẽ chết mất!”
“...”
Deus lặng lẽ nhìn cô. Không khí lạnh thổi qua sống mũi anh, và cả hình ảnh Erica với đôi mắt đỏ hoe khiến tim anh như thắt lại.
“Em thậm chí chẳng biết anh làm điều này vì cái gì? Em không biết tại sao anh phải chống lại…thứ này hằng ngày! Nhưng anh sẽ chết đấy!”
“....”
Erica xắn tay áo lên, cho anh xem miếng băng cô quấn quanh khuỷu tay sau khi cứu anh.
“Nhìn đi! Em đã bị thương khi cố cứu anh đấy. Nhìn đi! Vào hôm qua đấy! Anh nhảy khỏi sân thượng này để tự sát đấy!”
Deus nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô. Hành động này vô tình làm chiếc áo sơ mi anh mang trễ xuống, để lộ vô số vết sẹo bên dưới bộ đồ đó.
“Nhưng Erica à, 'thứ' này có liên quan gì tới học viện đâu.”
“...Cái gì?”
“Đúng là tôi đang cố ngăn cản thứ gì đó trong học viện này, nhưng không phải những thứ đó đang cố gắng giết tôi đâu.”
Erica không hiểu nổi anh đang nói gì nữa.
Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh đang tỏ ra bướng bỉnh thôi.
“Làm ơn đấy. Xin anh, dừng lại đi. Trừ khi anh muốn biến vị hôn thê này thành một người vợ góa chồng.”
“....”
“Nếu thế thì chúng ta xong việc ở đây. Mối quan hệ của hai ta kết thúc rồi. Tôi không thể ở bên một người đàn ông chấp nhận lao mình vào rủi ro như anh…một người chẳng quan tâm tới mạng sống như chính mình.”
Thực tế, vì sự tham gia của cả hai gia tộc, Erica không thể kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy được, ngay cả khi cô muốn mọi chuyện chỉ là một cú lừa.
Nhưng dù thế, cô cũng đã nói ra rồi, nên cô mong anh có thể hứa sẽ không làm điều gì nguy hiểm nữa.
Thế nhưng Deus vẫn không chịu mở miệng.
Erica nhìn chằm chằm anh, trong lòng đầy lo lắng.
Có cảm tưởng như thời gian đang ngừng trôi vậy.
Làm ơn đi.
Làm ơn, em cầu xin anh đấy.
Hãy chọn em đi.
“--...”
“.....”
Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, nhưng giọng anh cứ như người đang chìm dưới nước. Cô không thể nghe thấy điều mà anh nói.
Và khi cô nhớ lại những lời anh đã nói–
“Ư!”
–Erica đột ngột tỉnh dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc tẩy khuẩn xộc vào mũi cô. Cô nhìn thấy những chiếc giường trắng, nằm trên đó là những học viên đang rên rỉ đau đớn.
Đây là bệnh xá của giáo sư Caren.
“Ưm…!”
Chiếc áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng cô. Phớt lờ đi cái cảm giác nhớp nháp khó chịu đó, Erica phủi phủi người rồi ngồi dậy.
Một giấc mơ đáng quên.
Những kỷ niệm mà cô có với anh rất quý giá, nhưng chúng giống một cuốn album mà cô không muốn mở ra lần nữa.
Có cảm giác như những ký ức ấy cố tình hiện lên trong tâm trí cô.
“Em tỉnh rồi ha.”
Gideon Zenonia từ nãy giờ đang ngồi ở góc bệnh xa, nhận ra Erica đã tỉnh nên tiến lại gần cô.
Khi anh đưa tay chạm vào mái tóc vàng của Erica, cô liền đẩy anh ta ra.
“Đừng có mà chạm vào tôi.”
“Hahaha…cũng được một tháng từ khi hai ta quyết định hẹn hò rồi, chẳng phải là hơi khắt khe khi em chẳng cho anh chạm vào à?”
Gideon nhún vai nói đùa. Nhưng Erica thờ dài đáp lại.
“Ừ, là điều kiện thôi. Chúng ta đồng ý hẹn hò với điều kiện là không tiếp xúc cơ thể rồi mà.”
“Ừ thì thế. Nhưng em là người phụ nữ tốt hơn anh nghĩ, nên anh bị cám dỗ mất rồi.”
Trong khi Gideon liếm môi mong đợi, Erica khó chịu đi ngang qua anh.
Gideon tiếp tục chọc xoáy cô.
“Anh tò mò là vì sao em lại cần tới danh sách những người được chôn cất trong nghĩa trang trước đây…bản danh sách đó tồn tại trước khi Học viện được thành lập đấy.”
Bộp–
Erica dừng bước và trừng mắt nhìn anh ta.
“Nhưng mọi chuyện đã tới nước này thì cuối cùng anh cũng hiểu. Có phải là vì những ác linh đó lang thang khắp học viện không?”
Gia tộc Zeronia…
Là chủ sở hữu của mảnh đất nơi học viện được xây dựng, vốn từng là nghĩa trang công cộng.
Vì thế lúc Erica hỏi họ về những tài liệu và thông tin cũ ngày trước, Gideon đã dùng nó như quân bài để ép buộc một mối quan hệ với cô.
Thật lòng Erica chẳng hiểu tại sao anh ta lại muốn cô. Anh chẳng bao giờ buồn giải thích về bản thân mà chỉ nhếch mép cười.
“Em tìm thấy ác linh mà em đang tìm kiếm chưa?”
Ác linh mà Erica muốn biết…
Thứ đang chiếm hữu cơ thể Deus…
Một tồn tại tỏa ra sát khí dày đặc đến kỳ lạ với hôn phu của cô.
“Tôi tìm được một manh mối rồi.”
Để lại những lời đó, Erica rời khỏi bệnh xá.
Phải, mọi thứ đều ăn khớp với nhau.
Erica là người đối mặt với con ma đó nhiều nhất.
Cô ta đủ mạnh để giết tên Necromancer trong một khoảnh khắc.
‘Cô gái tóc đen đó.’
Erica nghĩ rằng đó chính là ác linh đang chiếm giữ Deus.
‘Mình phải tóm được linh hồn đó trước khi Deus trở về.’
Cô đã tự thề với lòng mình, kể cả khi cô phải mất một khoản tiền lớn cho mục sư, hoặc cô phải tự mình học lấy chiêu hồn thuật…
…Thì chính cô sẽ chiến đấu với cô gái ấy bằng bất cứ giá nào.
“Ừm, xin lỗi! Giáo sư Erica!”
Đúng lúc đó, một giáo sư tóc hồng gọi cô từ cuối hành lang.
Là Fel Petra, một giảng viên chuyên khoa về ma pháp nguyên tố, và là người thay thế vị trí giáo sư của Deus.
“Ừm, xin lỗi vì đã làm phiền. Giáo sư Erica…Xem này, tôi đang tiến hành thí nghiệm về khả năng tái tạo các cơ thể bị tách rời…”
Fel chỉnh lại gọng kính và cúi xuống. Cô ấy đúng là một ví dụ điển hình của một người nhút nhát và hướng nội.
Mặc dù Erica cho rằng đây là một chủ đề nghiên cứu khá hấp dẫn, nhưng giờ cô không có thời gian để lắng nghe.
“Xin lỗi nhé, dạo này tôi có hơi bận.”
Khi cô đi ngang qua Fel, vị giáo sư hét lên với vẻ không hài lòng.
“Nhưng! Tôi đã tìm ra cách để khôi phục những đồ vật bị hỏng lúc thực hiện các thí nghiệm về khả năng tái tạo! Ừm, chỉ có một chút thôi…”
“...Ý của cô là gì?”
Erica dừng bước, thầm nghĩ hẳn phải có lý do khiến Fel phải nói ra những lời này.
Fel hít một hơi thật sâu, tiết lộ trong lúc nắm chặt tay.
“Ngày đó…! Tôi nghĩ… tôi nghĩ là tôi có thể phục hồi lại tờ giấy ghi chú mà giáo sư tiền nhiệm của tôi, tức giáo sư Deus đẻ lại!”
“....!”
“Ừ thì, có lẽ là không thể khôi phục hết được, nhưng nếu là một chút thì…”
“Ngay bây giờ!”
Erica nắm lấy cổ tay gầy gò của giáo sư Fel và kéo cô ấy theo.
“Chúng ta phải làm điều này ngay bây giờ!”
Phần còn lại của bức thư vẫn nằm trong phòng của Deus. Chủ yếu là họ chẳng có thời gian để mà nghĩ tới việc dọn dẹp nó đi.
“Á! L-làm ơn đi chậm chút đi!”
“Ta không có thời gian đâu.”
Fel bị kéo theo bởi người dẫn đầu là Erica, cả hai cuối cùng cũng tới phòng của Deus. Không có gì thay đổi, căn phòng vẫn tối tăm, ẩm đạm, chẳng có gì đặc sắc.
Tàn tích của tờ giấy bị cháy vẫn còn trên sàn.
“V-vậy để tôi thử xem.”
Giáo sư Fel quỳ xuống trước tàn tích từ giấy, lấy ra một viên phấn và bắt đầu vẽ một vòng tròn ma pháp trên sàn nhà.
‘Câu đầu tiên chắc chắn là về cô gái tóc đen kia.’
Nếu trang đầu tiên được khôi phục lại, Erica có thể biết được giả thuyết của Deus về cô gái đó. Và khả năng bắt được cô ta trước
khi Deus tới cũng theo đó mà tăng lên.
Erica siết chặt tay, cố làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch của mình.
“T-tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ đây.”
Sau khi vẽ xong vòng ma pháp, Fel bắt đầu đổ mana vào.
Công thức mà cô sử dụng để đi tới bước này và cả cách mà cô kiểm soát mana quả thật rất đáng kinh ngạc.
Lúc này Erica mới hiểu tại sao Fel được coi là thiên tài vô đối, tới mức không ai có thể sánh ngang cô trong lĩnh vực của mình được.
Tuy nhiên…Kết quả nhận được là một tờ giấy lưu ý ngắn tới đáng thương khi so với đống công thức phức tạp và cả lượng mana đáng kể được dùng.
Fel ngã vật xuống, thở dốc với mảnh giấy cháy sém trên tay.
“Tôi xin lỗi! Híc! Không ngờ chỉ phục hồi lại được mẩu nhỏ thế này!”
Tuy nhiên, Erica chẳng thể nghe thấy gì bên tai nữa.
[1. Về cô gái xuất hiện trong phòng thí nghiệm.]
Bởi vì cô đã phục hồi chính xác mục mà cô cần.
“Cô đã làm rất tốt, giáo sư Fel!”
“H-hả!?”
Lờ đi câu trả lời của Fel, Erica vội vàng nắm lấy tờ giấy.
Và cô ngay lập tức đọc nó vì cô sợ cô gái ấy sẽ lần nữa xuất hiện và đốt nó đi.
“...Ớ?”
Sau khi đọc lại lời nhắn của Deus, Erica không kìm được mà phát ra âm thanh kỳ lạ.
“Cái gì, cái quái gì thế…”
Điều này có nghĩa lý gì cơ chứ?
Không không, chắc chắn có gì đó không ổn.
Erica có cảm giác như đầu cô rối tung lên, suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn.
Cô đã hy vọng rằng lời nhắn của Deus sẽ làm sáng tỏ được bí ẩn. Thế nhưng giờ thì sao? Mọi thứ lại càng khó hiểu hơn–tới mức cô nghĩ đây là trò đùa của lũ ác linh kia.
Nhưng nét chữ vội vàng mà tao nhã của Deus đã buộc Erica phải chấp nhận hiện thực phũ phàng này.
[Cô ấy vẫn chưa chết.]
Thôi thôi, em lụy rồi dứt kiểu gì?