Từ dưới lòng đất.
Tí tách–
Thanh âm của ngọn lửa kêu tanh tách vẫn còn.
Cánh cửa đóng chặt đột nhiên bật mở, một chiếc đèn lồng nhỏ thắp sáng xung quanh.
Khi ánh sáng ấy chiếu tới cô gái được hình thành từ ngọn lửa xanh, thì cô ấy, từ nãy giờ vẫn đang nhìn xuống đất, từ từ ngẩng đầu lên.
Findenai nhẹ nhàng mỉm cười và hỏi Emily vừa chạm mắt với cô.
“Em cảm thấy tốt hơn chưa?”
[.....]
Đáp lại câu hỏi của Findenai, cô gái chỉ nhìn xuống bàn tay của mình. Cô đã nghĩ rằng ngọn lửa của Necromancer có thể đem lại nỗi đau vĩnh viễn. Nhưng không, linh hồn của Maalkus tan biến chỉ sau vài ngày–chắc là do nỗi oán hận của cô.
[Em đã nghĩ trái tim mình sẽ nhẹ nhõm đôi chút nếu em tìm được cách trả thù.]
“Còn giờ?”
Findenai nhẹ nhàng hỏi, thể hiện rằng cô sẽ chăm chú lắng nghe. Emily thở sâu, không biết phải làm gì. Ngọn lửa xanh nhấp nháy, có lẽ tâm trạng cô vẫn chưa bình ổn lại.
[Cảnh tưởng giám đốc nghiên cứu Maalkus khóc lóc đau đớn, van xin được tha thứ và xin lỗi chắc chắn là đã làm em hài lòng rồi.]
“....”
[Thế nhưng sau khi hắn ta hoàn toàn tan biến, em vẫn cảm thấy vướng mắc đâu đó trong mình.]
Gật đầu hiểu ý, Findenai tinh tế chỉ tay ra bên ngoài.
“Vì lẽ đó nên chủ nhân của chúng ta đang chuẩn bị một buổi lễ dành riêng cho em đó. Có muốn đi xem không?”
[....Có thật là vậy không?]
Findenai chỉ mỉm cười trước câu chất vấn của Emily như thể đang tận hưởng nó. Đây là cách đối đãi tốt nhất có thể của cô rồi.
[Nếu bây giờ em đi, thì em có thể gây ra nỗi đau tương tự cho Detros Verdi không?]
“Tất nhiên rồi, hắn ta sẽ hét lên đau đớn, quỳ xuống mà van xin như Maalkus luôn.”
[Nhưng…nếu ông ta cũng tan biến giống Maalkus thì sao?]
Mối bận tâm của cô bé này không chỉ đơn giản là trả thù.
Sau khi trút bỏ được nỗi hận thù lên Maalkus, cô cảm thấy trong lòng mình trống rỗng.
[Nếu trong lòng em vẫn còn mang hận thù ngay cả khi đã xong xuôi mọi việc với Detros…Thế thì em nên trút nó lên ai?]
“....”
Cô bé bất mãn là chuyện đương nhiên. Nhưng mà, mối hận này sẽ chẳng bao giờ buông bỏ được dù có xả ra bao nhiêu đi nữa–
[–Chẳng phải em rồi sẽ cũng thành một con quái vật khác sao?]
Emily nhìn xuống đống xương vốn là bách túc cốt nhân bị vỡ tan thành từng mảnh. Giọng nói yếu ớt và cơ thể run rẩy của cô ấy lộ rõ vẻ sợ hãi.
Có lẽ cô ấy rồi cũng sẽ trở thành một con quái vật bị mất hết cảm xúc và bị nhấn chìm trong hận thù.
Liệu cô có tìm được sự thanh thản nếu cô từ bỏ chính mình không?
“Đừng lo.”
Nhưng đối diện với nỗi lo của cô gái, Findenai chỉ khẽ mỉm cười, khẳng định một cách chắc chắn.
“Chủ nhân của chúng ta, mặc dù vận đen không ai bằng–”
[.....]
“–nhưng lại là một Necromancer rất đặc biệt đấy.”
Findenai nhẹ nhàng xoay người cà đi về phía cửa. Bây giờ cô đứng trước mặt Emily, mở một con đường dẫn ra bên ngoài.
“Ngài ấy chắc chắn sẽ ngăn em trở thành một con quái vật, trở thành một ác linh.”
[Ah.]
Emily nhận ra cô đã vô thức tiến lên một bước. Từ bên ngoài, cô có thể nghe thấy thanh âm vang vọng của những ác linh.
Cô bị đẩy về phía trước theo bản năng thôi thúc.
“Đi nào Emily. Hầu gái gia tộc Verdi, Findenai, sẽ đi cùng em.”
Emily gật đầu sau khi nhìn Findenai đang lịch sự khoanh tay và cúi chào.
[Thế thì nhờ chị nhé.]
Với một nụ cười lịch sự, Findenai đi đầu và bước lên cầu thang. Cả hai rời khỏi căn hầm và đi tới lối vào dinh thự ở tầng một.
“Chúng tôi kính chào khách quý.”
“Chúng tôi kính chào khách quý.”
Lối vào cổng chính mở ra
Vô số những linh hồn–đang lượn lờ trên bầu trời buổi sớm u tối–lọt vào tầm mắt cô.
Nghi lễ của Deus Verdi không chỉ triệu hồn những hồn ma trong dinh thự và nghĩa địa, mà còn thu hút cả những vong linh gần đó nữa.
Khi có quá nhiều linh hồn tụ họp lại, thì người thường lúc này có thấy linh thể của họ.
Tạm thời có thể gọi hiện tượng này là “Hồn vực”, xuất hiện ở những nơi tập trung nhiều linh hồn, như Học viện Loberne chẳng hạn.
[Ah.]
“Chúng tôi kính chào khách quý."
Vô số người hầu đứng xếp hàng ngay ngắn trước của. Đều đặn đứng cách nhau một khoảng, họ tạo ra một con đường dẫn thẳng về phía trước.
Dù không biết cuối con đường là gì, nhưng Emily biết rõ ai là người đứng đợi mình ở đó.
Emily nương theo sự dẫn dắt của họ mà đi về phía trước.
“Chúng tôi kính chào khách quý.”
Mỗi lần cô đi ngang qua những người hầu, họ đều cúi đầu thật sâu và lịch sự kính chào cô.
Gia tộc Verid đang thể hiện lòng hiếu khách tốt nhất mà họ có thể dành cho cô.
Ngay lúc ấy, một vong linh cố gắng chen vào con đường mà Emily đang đi.
Xoẹt!
Một thanh kiếm vung lên, không khí bị khuấy động. Dù không trực tiếp tấn công vào linh hồn nhưng cũng đủ để làm biến dạng nó.
Thực hiện việc này không ai khác ngoài gia chủ đương nhiệm gia tộc Verdi, Darius Verdi.
Anh im lặng đứng trên đường, liếc nhìn Emily rồi từ từ quay người tránh đường.
“Tôi xin lỗi.”
Một lời xin lỗi ngắn gọn, nhưng bao hàm cả sự tôn trọng lẫn suy nghĩ của anh ta.
Emily chấp nhận lời xin lỗi ấy, tiếp tục tiến về phía trước.
“Dọn đường! Đừng để chúng tiến vào!”
“Bảo vệ khu vực lân cận nghĩa trang! Không được để nên tắt!”
Khi Emily càng đi về cuối con đường, những giọng nói dữ tợn vang lên phía sau lưng cô.
Những thành viên của Scrapyard Nomads đang ra sức ngăn cản lũ linh hồn không liên quan tiến vào nghĩa trang.
Findenai cau mày, cô lo rằng vụ náo động có thể khiến tâm trạng Emily khó chịu, nhưng cô chỉ đơn giản tiếp tục giữ im lặng. Cô biết chuyện này cũng là vì lợi ích của cô.
Tùng!
Tiếng trống một lần nữa vang lên.
Kỳ lạ thay, nó dường như khuấy động lên một thứ gì đó trong trái tim Emily.
Và nơi cuối con đường.
Một người phụ nữ với mái tóc đen, là Deia, lịch sự cúi đầu và hướng tay về phía nghĩa trang, chào mừng cô.
“Tôi đã đợi cô đấy.”
Deia tiếp nhận vai trò dẫn đường từ Findenai. Cô thận trọng xoay người.
Findenai và những người hầu nói lời từ biệt với Emily lần cuối.
“Cầu mong em ra đi thanh thản.”
[....]
Tùng!
Khi đi ngang qua một ông già đang đánh trống, cô tiến vào nghĩa trang cùng Deia.
Vô số ác linh đang cắn xé lẫn nhau.
[Chết đi!!!!!]
[Để tao nhai mắt của mày như mày đã từng làm với tao xem nào! Tao sẽ thưởng thức một cách trọn vẹn!]
[AHHHHHH!]
[An nghỉ? An nghỉ sao? Tao bị thiêu tới chết trong ngọn lửa, còn mày lại thảnh thơi nhắm mắt mà ngủ à, thằng chó này!?]
Chẳng để tâm gì tới bản thân, chúng cứ lao vào tấn công nhau trong tiếng la hét.
Đây trông chẳng khác gì địa ngục luôn rồi.
Và ở trung tâm vòng xoáy ấy là Deus, anh ta đang nhìn họ chăm chú.
Deia dẫn đường cho cô xong, cúi đầu và lùi về sau một bước.
Giờ đây, chỉ còn hai người họ.
“Thế nào rồi?”
“Nỗi oán hận của em có vơi bớt không?”
Du dự một lúc trước những lời thẳng thắn của anh, Emily thành thật trả lời.
[....Không hề.]
“Hiểu rồi.”
Cứ như đang đợi câu này của cô, Deus tiếp tục hỏi.
“Em có thấy người đàn ông kia không?”
Giữa vô số linh hồn đang thi nhau xé xác lẫn nhau, một người đàn ông đang vung vẩy tay chân trong tuyệt vọng.
[Có.]
“Là Detros Verdi đấy. Ông ta là kẻ đã tra tấn em, gia đình em và những người đồng hương của em đó.”
Emily im lặng nhìn linh hồn đang lăn lộn bằng ánh mắt của mình. Ông ta vẫn chưa hề biết tới sự có mặt của Emily.
“Nếu tra tấn Detros Verdi như với Maalkus, thì liệu em có thấy nhẹ nhõm và có thể thanh thản ra đi không?”
[...Em không biết.]
Có một chút tuyệt vọng lẫn vào trong giọng nói của Emily. Cô cảm thấy chán nản vì không biết phải làm gì.
[Em đã luôn muốn được trả thù. Nhưng nếu thế thì nỗi oán hận trong em có thực sự biến mất hay không? Em đã nhẫn tâm tra tấn tên giám đốc nghiên cứu kia, nhưng…]
“.....”
[Mới đầu em cũng thấy khuây khỏa. Nhưng sau đó, một cảm giác vô nghĩa và trống rỗng lại tràn ngập trong em. Nỗi hận thù trong em vẫn chưa hề biến mất.]
Deus nhìn Emily, và cô cẩn thận nhìn vào mắt anh.
[Em nên làm gì đây?]
Đáp lại cô, Deus trả lời bằng một giọng không khác gì ngày thường.
“Nhiều người bảo rằng họ tìm cách trả thù là để xua tan đi nỗi hận thù trong họ.”
[....]
“Nhiều người sau khi chết cũng không thể giải quyết được mối hận của mình. Họ không thể an nghỉ và cứ lang thang nơi trần thế, không thể tìm được sự thanh thản.”
Là người đã chứng kiến biết bao nhiêu cái chết và ác linh, Deus tự tin khẳng định câu nói này.
“Trong số chúng, đa số đều lang thang mà không đạt được gì, chỉ trở nên mệt mỏi vì gánh nặng bản thân đang mang. Nỗi hận thù vẫn còn ở trong sâu thẳm trái tim họ, và họ mơ về một khoảnh khắc diệu kỳ rằng một ngày nào đó, họ có thể trả được mối hận của mình. Và khi đó họ mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.”
Và điều đang diễn ra tại đây chính là hiện thực hóa của giấc mơ đó.
“Thời khắc trả thù đã điểm rồi đấy, Emily. Em biết phải làm gì để giải tỏa hận thù của mình chưa?”
[Em…]
Cây gậy của Deus chỉ về phía Detros Verdi, linh hồn từ nãy tới giờ không biết bị bao nhiêu linh hồn khác chà đạp.
“Em có muốn mang lại nỗi đau khổ vô tận cho Detros Verdi không? Hay bằng một cách thần kỳ nào đó có thể hồi sinh lại Maalkus, bắt hắn ta phải than khóc van xin thêm lần nữa?”
Vẫn ngậm chặt miệng, Emily nhìn chằm chằm Deus như muốn tìm kiếm câu trả lời. Cô biết không có gì có thể xua tan nỗi oán hận của cô.
Và Deus cũng biết điều này.
“Tiếc thay, hận thù không phải thứ muốn hết là hết. Một cảm xúc tự nhiên mà nó chính là nhiên liệu cho chính nó.”
Đặt cây trượng xuống, Deus một lần nữa nhìn Emily.
Từ từ quỳ xuống đến khi ngang tầm chiều cao của Emily, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Ý tưởng về việc trút bỏ đi mối hận là sai lầm. Một vết sẹo sâu có xóa đi thì nỗi đau vẫn còn đó. Em chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục sống trong nỗi đau đó, gánh chịu nỗi đau đó mãi mãi, Emily à.”
[Ah…]
Điều mà Deus vừa nói ra…
Nó có nghĩa là trên đời sẽ không tồn tại thứ gọi là cứu rỗi.
“Chỉ gây đau đớn cho thủ phạm, khiến cho bọn chúng la hét hoặc van xin lòng thương xót…Em sẽ không thể tha thứ được cho những kẻ đã hủy hoại cuộc đời của em, cuộc đời của những người yêu thương em dù có làm thế đi nữa.”
[Phải rồi…]
Là người đã tra tấn Maalkus và buộc ông ta phải tan biến, Emily vô cùng thông cảm và thấu hiểu chuyện đó.
Những hành động đơn thuần như thế sẽ không thể làm nỗi oán hận trong cô biến mất được.
Bộp–
Tay của Deus nhẹ nhàng đặt lên đầu Emily. Dù ngọn lửa ấy có đang bùng cháy dữ dội nhưng nó lại ấm áp bao bọc lấy tay anh.
“Hầu hết sinh linh không thể đem lại cho người chết được thứ gì. Mục đích chăm sóc cho người đã khuất sau cùng cũng chỉ là để tự an ủi và thỏa mãn bản thân thôi.”
Deus nói tiếp.
“Nhưng ta là một Necromancer. Ta không nằm trong nhóm ‘hầu hết’ ấy”
Anh tiếp tục nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Những cảm xúc ấm áp mà Emily tưởng chừng sẽ không bao giờ được cảm nhận nữa lại đang hiện rõ qua bàn tay dịu dàng của Deus.
“Đây là món quà từ biệt duy nhất mà ta có thể tặng cho em.”
[....]
Toàn bộ cơ thể của Emily bắt đầu bùng cháy. Ngọn lửa xanh dữ dội và to lớn hơn bất kỳ linh hồn nào đang ở trong nghĩa trang này.
“Cảm giác hối tiếc ấy sẽ mãi còn tồn tại, nhưng hãy cố hết sức mình cho đến lúc bình minh nhé.”
Gọi là lễ hội thì cũng có lý do của nó cả.
Anh mơ hồ nhớ lại rằng ngày xưa mỗi khi thầy cúng cử hành nghi lễ, các dân làng lân cận đều sẽ tụ tập lại và cùng nhau thưởng thức buổi lễ.
Nhưng ở đây, thay vì những bài hát, chỉ có những thanh âm ai oán và tiếng gào thét mà thôi. Thay vì khiêu vũ thì lại là khung cảnh mọi người cắn xé lẫn nhau.
Âm nhạc thì rất đơn giản–có mỗi tiếng trống.
Nhưng dù thế…
“Nhảy và hát bằng cả trái tim đi nào! Trút hết nỗi oán hận của các ngươi đi! Và hãy tận hưởng lễ hội này cho tới khi bình minh ló dạng…cho đến khi các ngươi thiếp đi vì kiệt sức và tìm thấy sự bình yên.”
hận thì chỉ có hận thêm chứ không mất đi, kiểu thế:V không hiểu ý của “self-satisfaction” ở đây là gì cho lắm, nhưng thôi cứ dịch vậy đi