Sau khi thương thảo với nhau một lúc, cả Caren và viện trưởng đi ra khỏi căn phòng.
Khi cánh cửa lớn nặng nề đóng lại, Darius và Deia từ nãy tới giờ đứng im như tấm bình phong lập tức quay người lại, hét lớn vào mặt Deus.
“Anh thực sự không định rời đi à?”
“Mày định không đi thật luôn à?”
Nhìn phản ứng của hai người họ, tôi như trót bỏ được gánh nặng trên vai.
Quả là một bản đồng ca hài hòa. Hai người ấy cũng khá hòa hợp với nhau đấy chứ.
“Không phải điều kiện đưa ra có hơi quá đáng à? Chẳng phải ta đã đồng ý thỏa hiệp ở mức 150 triệu sao?”
Deia hỏi với giọng lo lắng. Có lẽ em ấy lo ngại về viễn cảnh tôi không được phục chức còn hơn phải ở lại nơi đầy mối đe dọa như Norseweden.
“Yêu cầu đưa ra quá khó để chấp nhận. Công tác cá nhân thì còn chấp nhận được, chứ còn chi phí nghiên cứu rồi cả truy cập vào Danh mục Cấm thư ma thuật của Thư viện Millenium thì có hơi…”
Darius cũng tỏ ra không hài lòng vì cho rằng mấy điều kiện kia quá vô lý. Có vẻ anh ta muốn nhanh chóng tống cổ tôi ra khỏi đây, chắc là lo lắng tôi sẽ đe dọa vị thế của anh ta nếu còn ở lại.
“Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận đâu.”
Tuy nhiên, nếu họ còn phản ứng như thế chắc là vì họ không biết học viện không còn thời gian nữa rồi.
Theo như tôi suy đoán, chắc chắn là chưa có ai phải chết khi tên Necromancer kia được gọi tới, nhưng chắc vẫn có khá nhiều người phải chịu khổ rồi.
Thôi kệ, ai bảo họ chọc mấy linh hồn kia làm gì, giờ thì hãy cảm nhận nỗi đau đi.
“Anh có định quay lại làm việc không đấy?”
“Ừm, anh cũng định làm thế.”
Khi tôi thở dài và đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Deia, thì Darius, người đang đứng cạnh tôi, khoanh tay lại và vuốt cằm.
“Tao chưa bao giờ nghĩ mày sẽ nhận được ưu ái đặc biệt như vậy đâu. 200 triệu thì vượt quá quỹ đen của tao luôn rồi.”
“Anh có quỹ đen? Chẳng phải tài sản của chúng ta là của chung trong gia tộc à?”
“Ờ thì…”
Deia lập tức trừng mắt nhìn vị huynh trưởng của mình. Có lẽ sau khi cuộc đàm phán này xong xuôi, cả hai sẽ có cuộc “tâm sự mỏng” ra trò đây.
“Chắc cả hai cũng có thứ phải giấu diếm mà đúng không?”
Tôi nhún vai trước một Deia đang tức giận trừng mắt nhìn tôi.
“Tôi không có gì để giấu cả.”
“Tốt nhất là mày đừng làm thế! Hơn nữa, mày học cái thứ nguy hiểm như Chiêu hồn thuật nữa chứ! Chỉ riêng chuyện này đã là cả mối nguy cho gia tộc rồi đấy!”
Về chuyện đó thì tôi cãi không lại nên chỉ đành ngậm chặt miệng, còn Deia thì khịt mũi thất vọng.
“Dù gì trong căn nhà này chỉ có mỗi tôi là biết nghĩ cho gia tộc thôi. Cả hai đi được rồi đấy! Cứ để tôi làm gia chủ và chịu trách nhiệm mọi chuyện cho!”
Khụ! Khụ!
Darius quay mặt đi, vờ như không nghe thấy gì. Tôi cùng từ tốn nhắm mắt lại, bơ luôn cô em gái còn đang càu nhàu.
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua đầu tôi.
‘Đây chính là…gia đình sao?’
Khóe miệng tôi khẽ nhếch, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Deia vẫn còn đang chì chiết Darius, ngay lập tức đứng thẳng người lại khi có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Darius cũng tỏ vẻ khó chịu ra mặt.
Vốn đã thống nhất từ ban đầu là sẽ ném tôi vào học viện, dù có hơi miễn cưỡng thì cũng phải làm.
Khi tôi trả lời: “Mời vào.”, viện trưởng và Caren quay lại chiếc bàn.
Viện trưởng mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, nhưng có lẽ đầu đã nguội lại đôi chút nên khuôn mặt cũng có bình tĩnh hơn.
Tôi tưởng Caren là người nói, nhưng viện trưởng người hành động trước bằng một cái gật đầu.
“Tôi sẽ chấp nhận những điều kiện này. Nếu anh muốn cái gì đó còn hơn cả chức vụ giáo sư thì tôi cũng có thể giúp. Thế nên xin anh hãy suy nghĩ lại về chuyện phục chức.”
Quyết định đúng đắn đấy.
Nếu ông ta cố gắng đàm phán thêm thì tôi sẽ còn nâng điều kiện lên nữa.
Có lẽ Caren đã ra sức khuyên nhủ ông ta nên mau chóng chấp nhận, đoán chừng tôi sẽ ra thêm điều kiện. Làm thế thì cũng đỡ mất mát thêm ấy nhỉ.
“Học viện cần anh. Không phải là tôi mà là những học viên. Đây là tôi nói thật. Những đứa trẻ vẫn đang ở tuổi thanh xuân và còn non nớt cần sự giúp đỡ của anh.”
“....”
“Xin anh hãy bảo vệ nơi những đứa trẻ ấy có thể tự do phát triển.”
Viện trưởng lên tiếng cầu xin, giọng pha lẫn nước mắt. Chắc chắn là có liên quan tới chính trị đằng sau đó, nhưng cuối cùng, ông ta vẫn đặt học viên lên hàng đầu trước tình cảnh bị dồn vào chân tường như thế này.
Giả vờ cân nhắc một lúc, tôi gõ nhẹ vào cằm bằng ngón trỏ. Với viện trưởng, khoảnh khắc này chẳng khác gì cực hình.
Sau khi cố tình kéo dài thời gian nhất có thể, cuối cùng tôi cũng chịu nói ra điều ông ta muốn nghe nhất.
“Được thôi.”
"Ah!”
Viện trưởng mỉm cười rạng rỡ, một niềm hạnh phúc chân thật hiện rõ trên mặt ông.
“Tuy nhiên, vẫn còn một điều kiện nữa tôi muốn thêm vào. Tôi không cần thêm chức vụ khác hay gì cả, làm giáo sư cũng được. Nhưng tôi muốn phụ trách giảng dạy cho học viên năm nhất.”
“Chuyện này…chuyện này chẳng có gì khó hết!”
Viện trưởng gật đầu cái rụp, bảo rằng điều kiện này là dễ nhất. Dù có nhiều giáo sư mong được có cơ hội giảng dạy cho học viên năm nhất khóa này, nhưng quyết định ai làm thì phụ thuộc phần nào vào quyết định của viện trưởng.
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đưa tay ra để bắt tay, viện trưởng mau lẹ chạy tới chụp lấy tay tôi.
“Ký hợp đồng luôn nào.”
“Ôi!”
Mọi chuyện được giải quyết chóng vánh.
Dù sao sửa lại điều khoản trong hợp đồng cũng đơn giản, các điều kiện chi tiết kèm theo cũng kiểm tra rõ ràng rồi.
Viện trưởng run rẩy nhìn vào hợp đồng, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu như vừa thực hiện xong một điều gì đó quan trọng lắm.
Còn Caren thì bước tới và nói,
“Chúng ta khởi hành luôn bây giờ được không? Tình hình học viện hiện tại không ổn cho lắm.”
“A, đúng thế. Lúc này học viên vẫn đang phải chịu đựng lũ linh hồn kia.”
Thật đáng tiếc, tôi không thể đưa ra câu trả lời mà họ muốn nghe nhất.
“Tôi xin lỗi, nhưng chuyện này khó cho tôi quá. Tôi vẫn còn việc phải làm ở Norseweden.”
Tôi vẫn chưa tổ chức một tang lễ cho Emily. Tôi vẫn chưa thể đi mà không đồng hành cùng cô ấy trong chuyến hành trình cuối cùng này được.
“Thế à…”
“Hai người cứ về đi. Không mất nhiều thời gian đâu, tôi có thể khởi hành nội trong hai ngày nữa.”
Nghe được những lời ấy, viện trưởng chỉ biết ngậm chặt miệng, Caren thì nghĩ chẳng thể đòi hỏi gì hơn nên tỏ vẻ lo lắng.
Tình hình học viện hẳn phải nghiêm trọng lắm thì họ mới muốn tôi đi càng nhanh càng sớm thế này.
Bởi thế nên tôi trấn an họ.
“Hai người không cần lo. Hầu gái riêng của tôi lúc này đây chắc đã đặt chân tới học viên và đang chuẩn bị giải pháp tạm thời rồi.”
“Cô ấy…đã tới nơi rồi à?”
Caren tỏ vẻ bối rối.
“Anh đang nói gì thế? Khoảng cách từ đây tới Học viện Loberne xa lắm đấy? Làm sao cô ấy đến kịp được?”
“Từ đã, hmm. Chẳng lẽ anh dùng được phép dịch chuyển tức thời à?”
Viện trưởng ngắt lời Caren. Tuy nhiên, nghe thấy những lời ấy, Caren tròn mắt ngạc nhiên nhìn Darius.
Khuôn mặt cô viết rõ hết mọi suy nghĩ trong đầu ra rồi kìa.
‘Chẳng lẽ gia tộc Verdi có một pháp sư có khả năng sử dụng ma pháp dịch chuyển tức thời mức độ thuần thục rồi sao?’
Tuy nhiên, cả Darius và Deia đều khéo léo xoay người để tránh giao tiếp bằng ánh mắt, chắc họ nghĩ đáp lại hy vọng của Caren là một gánh nặng.
Mặc dù có hơi khó xử khi bí mật bị phơi bày, nhưng tôi vẫn thản nhiên trả lời với vẻ chẳng mấy bận tâm.
“À không, chỉ là tôi bảo cô ấy khởi hành trước thôi.”
“Cái gì?”
Cả hai đều há hốc miệng, toàn thân chết lặng.
Ây dà, cái gì cần nói cũng nói cả rồi. cả hai cũng đã đi tới thống nhất và kết thúc đàm phán rồi. Tiết lộ lúc này cũng không có vấn đề gì lớn.
Dù sao, việc gì ảo thuật gia phải tiết lộ mánh khóe của họ, hay một bài thủ lại phải xòe bài ra cho đối thủ để nhận một bàn thua trông thấy cơ chứ.
Nhưng kết quả đạt được cũng khá khả quan nên tôi mới quyết định để cho cả hai biết mọi chuyện đằng sau cuộc đàm phán này.
“Vài ngày trước khi hai người tới Norseweden, tôi đã bảo hầu gái của mình lên đường. Mục đích là để ổn định lại tình hình rối ren ở học viện.”
Viện trưởng vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Caren thì lại khác.
Cô nở một nụ cười bất lực, lấy tay gãi gãi má và ngượng ngùng hỏi:
“Thế tức là anh vốn đã có ý định trở về học viện rồi à?”
Không muốn để lộ quá nhiều về bản thân, tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Học viện cũng là một nơi rất quan trọng với tôi.
Thời điểm này là lúc nhân vật chính và những người đồng hành nhập học, và đó là nơi tôi có thể tự nhiên nhất có thể mà hỗ trợ cho sự phát triển của họ.
Chức vị giáo sư cũng nâng tầm giá trị của tôi lên đáng kể.
Tôi vốn đã có ý định trở về học viện mặc kệ chuyện gì xảy ra.
“Haha…hahaha..”
Vẻ mặt của Caren hoàn toàn chấp nhận thất bại này.
Vốn ban đầu họ nghĩ họ có lợi thế áp đảo tôi cơ, nhưng họ nhận ra mọi chuyện do một tay tôi sắp xếp.
Một cảm giác thất vọng hiện lên trên khuôn mặt họ.
_____________________________________________________________________________________________
“Chà chà, bầu không khí nơi đô thành đây à. Sụt sịt. Sụt sịt. Nó làm mình nhớ tới Cộng hòa đến kỳ lạ…Uwaa! Hôi quá đi!”
Một cô hầu gái tóc trắng mang tên Findenai, cô bước xuống xe ngựa và ngửi ngửi xung quanh, ngó nghiêng đây đó.
Cũng chưa được bao lâu từ lúc cô bắt đầu sống tại Norseweden, nhưng cô cuối cùng cô cũng đã tới được nơi gần với trung tâm Vương quốc rồi.
Một trải nghiệm mới mẻ với cô.
Cạch! Cạch!
“Cảm ơn vì đã chăm chỉ làm việc nhé. Cầu mong cô thượng lộ bình an.”
Người đánh xe vẫy tay chào tạm biệt Findenai. Sau đó ông ta giật dây cương, bắt đầu thúc ngựa quay về.
Khi chiếc xe lăn bánh rời đi, Findenai sau khi sửa soạn xong hành lý của mình, nhếch mép cười khi ngước nhìn Loberne, vốn vang danh khắp nơi là học viện tốt nhất ở Vương quốc Griffin.
“Hehe, nhìn nơi này mà xem. Nếu mình học ở đây chắc sẽ vui lắm đây, hehe…”
Vẫn trong bộ trang phục hầu gái đầy hở hang, trông Findenai vô cùng nổi bật trong mắt những người qua đường. Tuy nhiên, Findenai đã quen với những ánh mắt đó rồi. Cô tự tin ưỡn ngực bước về phía cổng chính với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt xinh đẹp.
xách được anh về lại chả mừng bị lùa như gà bảo không cay