“Khi nào thì anh ta mới chịu tới thế!?”
Viện trưởng hét lên, đi đi lại lại trong phòng.
Đã hai ngày trôi qua từ ngày mà Deus hẹn là sẽ đến, thế mà ngay cả cái bóng của anh ta cũng không thấy trong khuôn viên Học viện Loberne.
Nếu không phải vi Findenai, hầu gái riêng của Deus vẫn đang ở đây, có lẽ ông đã phi tới Norseweden mà lôi cổ anh tới học viện luôn rồi.
Đó là vì tình hình ngày càng nghiêm trọng hơn.
Đã có hơn một trăm học sinh nộp đơn thôi học. Bất chấp nỗ lực cố gắng thuyết phục của các giáo sư qua các buổi tư vấn cá nhân, việc họ có thể làm vẫn chỉ có hạn.
Hơn nửa, áp lực từ những phụ huynh từ bên ngoài trường cũng ngày càng gia tăng.
Mỗi sáng thức dậy, viện trưởng đều kiểm tra gối ngủ của ông, chỉ để thấy tóc rụng còn nhiều hơn trước một chút, thế mới biết ông đang căng thẳng đến mức nào.
“Kiên nhẫn đi. Ông có hoảng lên thì Chủ nhân cũng chẳng phi tới đâu.”
“Ha ha.”
Chẳng hiểu vì lý do gì mà cô hầu gái trong bộ trang phục hở bạo-vốn ăn nói suồng sã và cợt nhả-giờ lại tự nhiên tỏ vẻ khó chịu.
Caren khoanh tay lại, miệng lầm bầm thất vọng.
“Chẳng lẽ có tai nạn trên đường đi?”
“Tai nạn á?”
“Thì tại anh ta đến muộn quá mà.”
Đúng thế.
Không có lý nào mà Deus lại tự nhiên bỏ rơi bọn họ, nên nghĩ vậy có vẻ hợp lý hơn.
Findenai, nãy giờ đang ngồi thoải mái trong văn phòng viện trưởng ăn bánh uống trà, nói vu vơ.
“Mọi chuyện thực sự rắc rối rồi đấy, lũ hồn ma bắt đầu mở rộng địa bàn hoạt động rồi.”
Cả viện trưởng lẫn Caren đều ngạc nhiên nhìn Findenai, tự hỏi cô đang nói gì.
“Thì có một gã biến dạng cơ thể ở tầng 3 đúng không? Hôm qua nó xuống tầng 2 rồi đấy.”
“Hả? Thế cô đề cập tới nó làm gì?”
“Ờ thì…nó có chút thú vị. Cứ ghi nhớ đi, có mất gì đâu mà lo.”
“Để làm gì mới được?”
Bực mình vì thái độ thờ ơ của Findenai, viện trưởng lên tiếng phàn nàn. Nhưng Findenai chỉ nhún vai cho qua chuyện rồi rút điếu thuốc từ trong túi ra.
“Ông có diêm không?”
“Ở đây cấm hút thuốc đấy nhé!”
Không thể chịu được thêm nữa, viện trưởng gầm lên, muốn đuổi Findenai khỏi phòng cho khuất mắt. Tuy nhiên, Caren đã đứng trước mặt ông, cản bước ông lại.
“Từ đã!”
Caren nheo mắt lại, cau mày nhìn Findenai.
“Tại sao vị trí mấy ngón tay của cô lộn xộn thế?”
“Hmm?”
Findenai ngó xuống bàn tay đang cầm điếu thuốc.
Và quả thật…
“Ái chà?”
Vị trí mất ngón tay của cô hoàn toàn bất thường. Ngón cái thì lại ở chỗ vốn là ngón đeo nhẫn, tạo nên cảnh tượng khá là kỳ quái.
“Khốn nhỉ, ta bị tóm mất rồi ha.”
Viu–
Sau đó, Findenai đột nhiên biến mất trước mắt họ.
Nói cho đúng thì là ác linh giả dạng Findenai biến mất.
Nhìn thấy cảnh đó, viện trưởng há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Caren.
Caren tặc lưỡi, đứng nhìn chỗ mà ác linh kia biến mất.
“Tôi nghĩ đó là lời cảnh cáo đấy, kiểu như ‘Sớm thôi, toàn bộ học viện này sẽ nằm trong tay bọn ta.’”
Caren chỉ biết thở dài ngao ngán khi biết lũ ác linh kia ngày càng táo tợn hơn.
Đúng lúc viện trưởng định thở dài, thì ông vô tình đưa mắt nhìn xuống.
“Ờ..ừm, c-cái đó…”
Tay ông run rẩy, lưỡi dính chặt trên vòm miệng. Chắc giờ miệng ông khô rát như sa mạc luôn rồi.
“Gi-giáo sư Caren? Ch-chân cô bị bẻ ngược kìa.”
“Gì cơ?”
Khi Caren vội vàng ngó xuống, cô thấy bàn chân mình bị biến dạng một cách kỳ lạ,gót chân thì lại ở vị trí của mấy ngón chân.
Thấy cảnh tượng này, Caren khẽ cười cay đắng.
“Chó thật. Ta mà lại bị gã này tóm cơ à.”
Viu–
Và Caren cũng biến mất như ác linh kia.
Viện trưởng miệng sùi bọt mép, ngã vật ra bàn.
___________________________________________________________________________
“Suỵt, có ai đó giả dạng tôi ở đâu đó trong học viện đúng không?”
Findenai tựa lưng vào lan can sân thượng, gãi mũi trong khi đưa điếu thuốc lên miệng.
Vì chỗ này là nơi duy nhất trong học viện cho phép hút thuốc nên cô hay tới đây.
Ngay ở bên cạnh cô, Caren ngoe ngác tựa cằm vào lan can, ngắm nhìn khung cảnh trước mắt.
Hai người quen nhau chưa được bao lâu, cũng không thân thiết gì mấy, Thế nhưng, cuối cùng họ lại chạm mặt nhau trên sân thượng vì cả hai đều đang chờ một ai đó.
Caren lén lút nhìn Findenai, người đang châm thuốc và thản nhiên nhả khói.
Findenai nhún vai, đưa bao thuốc cho Caren để mời cô một điếu, nhưng Caren lắc đầu từ chối.
“Có thật là anh ta sẽ tới không?”
“Tốt hơn là ngài ấy nên tới. Nếu ngài ấy mà không tới sau khi gửi tôi tới tận đây, chắc chắn tôi sẽ khiến ngài ấy phải hối hận.”
Findenai cười khẽ, tiếp tục nhả ra những làn khói trắng.
Ánh mắt của hai người phụ nữ đều hướng về phía cổng vào học viện.
Họ không bao giờ rời mắt khỏi đó quá một giây, vì họ nghĩ có thể anh ấy sẽ đến bất cứ lúc nào.
Cót két–
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra. Erica Bright và Gideon Zeronia xuất hiện sau.
Gideon mặt đầu tức tối, đưa tay chỉnh lại mái tóc đỏ của mình.
“Giáo sư Caren, có học viên vẫn đang đợi cô đấy, thế mà cô làm gì ở đây thế?”
“Ờm, tôi chỉ đang xả hơi thôi.”
Duỗi người ra cho co dãn gân cốt, Caren ngáp dài lúc đi ngang qua Gideon. Cô lờ anh ta đi và bước xuống cầu thang.
“Quả là một giáo sư chăm chỉ ha.”
Findenai thì thầm câu đó với điếu thuốc vẫn còn trong miệng.
Khó chịu vì bị coi thường, Gideon trừng mắt nhìn Findenai và tiến lại gần.
“Cô là hầu gái riêng của Deus đúng không? Tên gì?”
“Findenai.”
“Cô trả lời thiếu quá rồi đấy.”
Bực bội vì thái độ thiếu tôn trọng của Findenai với anh, dù cô ta chỉ là người hầu, tâm trạng của Gideon trở nên tồi tệ, nhưng Fidnenai vẫn chẳng có vẻ gì là sẽ nhân nhượng hết.
“Nếu không có gì để nói thì cút đi.”
Findenai vẫn đang dựa người vào lan can, miệng phì phèo điếu thuốc. Cô cố gắng đuổi cổ tên ngốc khó chịu này.
“Để cô ấy yên đi.”
Erica biết rõ sức mạnh của Fidnenai, cô cố gắng can thiệp và giúp Gideon bình tĩnh lại. Tuy nhiên, anh vốn là loại người không thể chịu đựng nổi việc bị đối xử kiểu này.
“Gần đây ta có nghe nói về cô rồi. Đừng có mà đi gây rối trong học viện.”
“Ầy.”
Cô nên làm gì đây? Hay là nghĩ đây là tiếng chó sủa nhỉ? Có lẽ nó có thể giúp cô thấy sảng khoái đôi chút. Nhưng mà có vẻ anh ta sẽ chẳng chịu bỏ đi cho đến khi cô trả lời.
“Cô tin vào Deus à? Để ta chống mắt lên xem cô đi được bao xa với hắn ta.”
Vẫn thở ra những làn khói, Findenai chỉ im lặng nhìn về phía cổng.
Gideon nhận ra mình bị đối xử như cái bóng, nắm chặt tay và cao giọng nói.
“Chuyển lời tới Chủ nhân cô hộ ta! Erica và ta sắp thành thân rồi, thế nên hãy đảm bảo là hắn ta sẽ tham dự với tư cách khách mời để cho ngày đó thêm vui đấy!”
Erica giật mình kêu lên.
“Anh nói cái quái gì thế! Tôi chưa hề đồng ý với bất cứ cái gì đâu nhé!”
Đánh nhau không?
Thầm nghĩ tình huống giờ có hơi buồn cười, Findenai quay người lại, bắt đầu quan sát hai người họ.
Erica trừng mắt nhìn Gideon với vẻ bực bội, nhưng anh ta cố chấp tuyên bố rằng việc chuẩn bị đã hoàn tất cả rồi.
“Anh đã gửi thư cho gia tộc Bright rồi. Hủy bỏ hôn ước có thể ảnh hưởng xấu tới hình ảnh của em, nhưng nếu anh bắt đầu đính hôn với em, chắc chắc gia tộc Bright sẽ dang tay chào đón anh đấy.”
“Anh…!”
Khi Erica tức giận nắm lấy cổ áo anh, khóe mắt cô ươn ướt.
“Sau cùng tất cả là vì chính trị thôi. Kiểu gì gia tộc Bright cũng sẽ nghĩ rằng gia tộc Zeronia, vốn có mối quan hệ mật thiết với hoàng tộc, sẽ có nhiều lợi ích hơn với quý tộc ngoại ô như gia tộc Verdi.”
Đúng vậy.
Trong gia tộc, Erica chẳng khác gì một công cụ cho hôn nhân chính trị cả.
Để thoát khỏi số phận ấy, cô đã rất chăm chỉ làm việc để có được vị trí giáo sư trong Học viện Loberne.
Đến cuối cùng, mọi nỗ lực của cô đều là vô ích. Erica mím chặt môi thất vọng.
Sai ở đâu, mà sai lúc nào mới được?
Đầu cô bắt đầu nóng lên.
“Erica Bright!”
Thậm chí trong lúc cô không nhận ra, mana đã dâng trào ở đầu ngón tay cô. Dù Gideon đã cố hết sức để ngăn cản, nhưng dường như cô chẳng thể nghe thấy tiếng anh.
Tí tách–
Khi những giọt nước mắt của Erica rơi xuống, và ma thuật hoàng kim của cô sắp bùng phát–
[Cô đang làm gì đó?]
Tình hình đột nhiên thay đổi.
Một cô gái tóc đen đột nhiên ngồi trên lan can sân thượng. Kèm theo sự xuất hiện của cô là bóng tối bao trùm toàn bộ học viện.
Khi bóng tối nhấn chìm toàn bộ Loberne, tiếng hét ai oán của những linh hồn cũng phát ra từ đó.
[Mọi chuyện lúc này thú vị hơn rồi nè. Cô nghĩ cô có khả năng để mà thư giãn như thế không?]
Viu–
Findenai lập tức tung một cú đá vào cô gái, nhưng cô đã biến mất ngay tại chỗ.
[Hehehe! Anh ấy sẽ quay lại sao?]
Cô gái lúc này đang đứng sau lưng Findenai cười vui vẻ, lấy hai tay che miệng.
[Hehehe! Tôi hy vọng anh ấy sớm tới nơi!]
“Con nhỏ này!”
Viu–
Xoay người lại, Findenai lập tức tung thêm một cú đá nữa, lần này chỉ làm gãy lan can sân thượng. Còn cô gái kia, lại một lần nữa, không đứng ở đó.
[Nhân tiện.]
Lần này, cô gái ấy xuất hiện ở cửa sân thượng, toàn thân run rẩy vì phấn khích. Với nụ cười trong trẻo không kiềm được niềm vui sướng, cô lên tiếng hỏi.
[Nếu anh ấy tới lúc này thì có gì khác biệt không vậy?]
Hơ, tưởng NTR ngon thế à, mà khoan, có gì mà NTR nhỉ? Maybe là chỉ việc Erica khóc