[Ý ngài là chúng ta nên án binh bất động sao?]
Khi nghe đề xuất của tôi, Sulka hỏi lại với vẻ bối rối. Tôi bình tĩnh giải thích cho người đang ngơ ngơ ngác ngác này.
“Nếu thủ lĩnh của lũ man di là người mà ta nghĩ tới, Darius chắc chắn không trụ được lâu nữa đâu. anh ta sẽ rút lui xuống núi và bày bố trận địa phòng thủ ở các nẻo đường Norseweden.”
[Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, sự an toàn của dân chúng-]
“Chúng ta không thừa hơi để quan tâm chuyện đó.”
Nếu chúng tôi không thể ngăn cản lũ man di kia, toàn bộ Gia tộc sẽ hỗn loạn mất.
Một gia tộc sống sót nhờ chiến tranh, thế nhưng giờ đây gặp phải chuyện thế này lại chỉ biết cho người dân lên làm tốt thí để sống.
“Anh ta sẽ quay về sớm thôi. Đối thủ mà anh ta nghĩ là thỏ ngờ đâu lại là sói, bị cắn cho mấy phát là đúng.”
Tôi chỉ biết anh ta được ba tháng, nhưng Darius mà tôi nhìn thấy chẳng phải là một vị tướng giỏi giang gì.
Là chiến binh, anh ta đúng là tài giỏi đấy, nhưng đầu óc anh ta lại không hợp với vị trí lãnh đạo.
Bởi thế mà anh ta chẳng bao giờ đánh bại được đối thủ mạnh hơn anh ta một bậc cả.
‘Dám cá là anh ta sẽ quay về sau khi nếm mùi thất bại thôi.’
Từ giờ đến lúc đó, tôi chỉ việc kiên nhẫn chờ đợi, chuẩn bị quân bài để đàm phán thôi.
____________________________________________________________________________
“Cầm kiếm lên! Nếu các ngươi bị đánh bại ở đây, thì mục tiêu tiếp theo của chúng sẽ là thủ đô của Norseweden! Những chiến binh phương Bắc chúng ta đâu phải là những tên vô dụng không thể bảo vệ được quê hương của họ phải không?”
Nếu là lúc khác, mấy tên lính này chắc chắn sẽ khiếp sợ rồi nhanh chóng thực hiện quân lệnh của ông.
Nhưng lúc này, họ không còn sức cho việc đó nữa rồi.
Họ đã tận dụng tối đa lợi thế về địa hình.
Dù cho có chút cách biệt về vũ khí do sự phát triển của khoa học công nghệ, nhưng ma pháp của họ cũng không hề yếu thế.
Nhờ con đường dẫn từ làng tới sườn núi nên càng không cần lo lắng về nguồn cung cấp lương thực, quân trang.
Nhân lực không thiếu, không hề bỏ bê việc tập luyện.
Những người khổng lồ ở vùng đất phương Bắc này cũng thường xuyên huấn luyện giả chiến.
Càng không cần nói về tâm lý. Bởi đối với những người lính này, nếu họ thất bại ở đây đồng nghĩa với việc quê hương của họ sẽ là nơi tiếp theo chịu số phận tương tự.
Họ vẫn đang cố gắng hết sức để ngăn bản thân đào ngũ lúc này vì mạng sống của họ.
“Khụ khụ.”
Khói dày đặc, lẫn trong đó là mùi thuốc lá nồng nặc, không phải mùi thuốc súng của bọn man di.
Phải, một người phụ nữ trông như một con sói đang phì phèo điếu thuốc trên tay.
Cô ta đã chứng kiến biết bao cái chết qua đôi mắt kia vậy? Ánh đỏ lấp lánh trong đó, như nhuộm bởi máu.
Phập–
Chiếc rìu vừa mới được giơ lên chẻ đôi người lính như đang chẻ gỗ. Anh lăn lóc xuống sườn núi mà không nhận thức được bản thân vì sao lại chết.
“Tới rồi, cô ta lại tới rồi!”
“Sói Bạc đang tấn công!”
.
.
.
“Ta tới!!!”
Darius lao lên, nghiến răng tới mức nổi cả gân xanh. Anh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục của người phụ nữ kia nữa.
Bất cứ chỗ nào cô ta đi qua, vạt áo choàng tung bay, để lại mùi thuốc là nồng nặc.
Trên đường lên núi, cô tàn nhẫn dập tắt ý chí của những người lính.
Darius lao xuống dốc, mana bao bọc quanh chân anh ta.
Mỗi một bước đặt xuống, cây cối xung quanh rung lắc khiến tuyết đọng trên cây rũ xuống ào ào.
“Hả?”
Findenai, người phụ nữ man di được gọi là Sói Bạc, nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông lao tới và cản chiếc rìu đang đà chém xuống của cô lại.
“Cuối cùng thì ngài cũng chịu ló mặt ra rồi! Bá tước Darius!”
“Đừng có gọi tên ta tùy tiện như thế, thứ đàn bà bẩn thỉu.”
Thanh kiếm của Darius và chiếc rìu của Findenai va chạm với nhau.
Xét về sức mạnh thuần túy thì Darius tự tin anh ta ở thế thượng phong. Anh tiếp tục dồn sức, tin rằng mình có thể xử lý Findenai chỉ bằng một nhát chém.
“Kukuku, ngài chỉ biết dựa vào sức mạnh thôi à?”
“Phải đấy!”
“Ngài mới trở thành Gia chủ chưa được bao lâu phải không? Tôi khá thất vọng đấy. Ngài còn non và xanh lắm, quá liều lĩnh và thiếu kinh nghiệm.”
Findenai nghiêng cán rìu, hất thanh kiếm trượt đi để né nó, cơ thể cô lướt nhanh trên tuyết, làm chệch hướng mọi đòn tấn công của Darius nhắm vào cô.
“Coi ai đang máu dồn lên não kìa. Với cái tinh thần chiến đấu nửa vời kia thì ngài chắc chắn sẽ bị giết ở Cộng hòa Clark lúc nào chẳng hay đâu đấy..”
“Tuổi tác hay tinh thần chiến đấu liên quan gì tới nhau? Ngươi cũng chỉ mới hơn hai mươi chứ mấy.’’
“Hmmm, chính xác thì là hai bảy tuổi rưỡi rồi.”
Findenai gõ nhẹ cán rìu vào vai, miệng nhả ra từng làn khói thuốc.
“Ngay cả thể, tôi chắc chắn là tôi có nhiều kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm hơn ngài đấy, đúng không nào?”
“Vớ vẩn! Ta đã theo cha chinh chiến từ năm mười tuổi, bảo vệ dãy núi này từ lúc mới bắt đầu cầm kiếm. So sánh ta với ngươi là một sự sỉ nhục!”
Darius nổi giận vì thái độ thiếu tôn trọng mà Findenai dành cho anh ta.
Đống tuyết lún sâu tận chân bắt đầu bay lên dữ dội.
“Phải phải. Chắc là ngài đã núp trong căn cứ trên sườn núi từ lúc mười tuổi và đánh lén những đồng bào của tôi, những người chỉ đang tìm con đường sống nhỉ?”
“........”
“Ngài chỉ là một lãnh chúa hèn nhát mà thôi. Đấy không phải chiến đấu, mà là một cuộc tàn sát, một cuộc săn bắt thôi. Việc đó khác gì ngài đang săn thỏ hay săn cáo cơ chứ? Ngài là một thợ săn, không xứng đáng để coi là một chiến binh đâu.”
“Ta không chấp nhận bất cứ lời lẽ xúc phạm nào từ miệng ngươi nữa!!!”
“Xúc phạm? Ai xúc phạm ai? Ngài bị ngáo à? Chính ngài mới là người đang xúc phạm tôi, gã khốn nằm nhàn nhã vì tưởng một trận săn bắn là một trận chiến ạ.”
Phụt–
Findenai phun điếu thuốc từ miệng xuống đất. Đôi mắt đỏ thẫm ấy chất chứa cơn phẫn nộ mãnh liệt.
“Tôi đây đã phải chui lủi khắp nơi, tuyệt vọng tìm mọi cách để sống từ lúc sinh ra, và đã phải giết người từ lúc ba tuổi để níu giữ cái mạng quèn này.”
RẮC—
“Khụ!!!”
Đôi mắt của Darius không thể theo kịp tốc độ của chiếc rìu. Kết quả là anh ta bị chém vào vai phải và bị nứt xương bả vai.
“Hự!!’’
Ngay lập tức, lượng mana đang tăng lên dữ dội bị ngắt giữa chừng vã biến mất trong giá lạnh. Cùng lúc đó, đôi chân của Findenai xuất hiện trước mắt Darius.
Bốp–
Sau đòn chém rìu kia, một cú đá giáng thẳng vào mặt Darius.
Cơ thể to con của Darius bắt đầu lắc lư rồi ngã về phía sau. Dù vậy, Findenai vẫn chưa có ý định buông tha cho anh ta.
Đòn tiếp theo, cô xoay người giữa không trung, tung một cú đá móc vào ngực anh ta.
Phịch–
Darius ngã xuống lớp tuyết lạnh giá, tiếng áo giáp bị nứt và tiếng xương gãy vang lên.
“Ughhh, khốn nạn!”
Anh ta thậm chí còn không hét lên nổi vì cơn đau khiến anh ta không thể hít thở bình thường được.
“Trông hợp với ngài lắm đấy.”
Findenai nhìn xuống Darius, rút rìu khỏi vai anh ta.
“AAAAAA!!!”
Anh ta hét lên, tiếng hét vang vọng như thể cầu xin hãy giết anh ta đi cho rồi, thế nhưng Findenai chỉ lắc đầu và lau đi vết máu trên lưỡi rìu.
Một gã man di trên tay cầm súng tiến gần rồi chĩa về phía Darius.
“Không cần thiết. Thả anh ta đi.”
“Gì cơ? Thủ lĩnh, tại sao thế?”
‘Thương hại ư?’
‘Bọn man di này lại thương hại ta sao?’
‘Thứ nô lệ thấp hèn ở Cộng hòa Clark đang tỏ lòng thương hại ta, Bá tước vùng Norseweden sao?’
Anh cảm thấy bụng mình đau thắt lại, nhưng thực tế Findenai lại không có ý định thương hại anh ta.
“Ta cần để anh ta sống sót để một người khác có năng lục hơn không thể trở thành Bá tước.”
“À.”
“.......”
Đôi mắt Darius hằn lên tơ máu. Máu dồn lên não khiến vết thương ở bả vai càng chảy máu nhiều hơn.
“Ngài có dám báo cáo sự thất bại này không, Bá tước? Nếu ngài làm thế, chẳng phải ngài sẽ mất hết đặc quyền mà gia tộc đang hưởng thụ cho tới lúc ngài làm vậy à.”
“.......”
“Tôi sẽ tha mạng cho ngài. Xin hãy cân nhắc lựa chọn cho đúng đắn. Dù ngài có yêu cầu hỗ trợ từ vương quốc hay nhân nhượng vì lợi ích gia tộc cũng như nhau cả thôi.”
Darius chỉ biết run lên vì xấu hổ khi nhìn Findenai vừa cười vừa bước về căn cứ, quay lưng về phía anh.
Trời xanh mây tạnh nắng mai hồng.
Chỉ có mùi thuốc lá vương lại dưới chân Darius.
____________________________________________________________________________________
Chỉ trong hai ngày, Darius về lại dinh thự trên một cái cáng.
Những người lính của anh lê những bước chân nặng nề trở về, cúi gằm và che mặt bằng mũ sắt như những tên bại trận.
[Quả thật ngài có tầm nhìn xa trông rộng thật đấy.]
“.......”
Sulka chỉ biết thốt lên kinh ngạc khi biết dự đoán của tôi là đúng, nhưng với tôi thì đó chẳng có gì đặc biệt nên không ngạc nhiên cho lắm.
Dinh thự giờ đây đang vô cùng hỗn loạn. Người dân Norseweden run rẩy sợ hãi khi biết tin những người lính đã thất bại trở về, và những tên man di kia có thể sẽ tới cướp bóc và yêu cầu đủ thứ từ gia tộc tôi.
Tiền thuế mà họ nộp lên chắc sẽ có ích cho lúc này cũng nên.
Nhìn ra cửa sổ, tôi có thể thấy toàn cảnh thành phố Norseweden lúc này. Tuy ồn ào hỗn loạn thật đấy, thế nhưng lại chẳng có chiếc xe ngựa nào rời khỏi thành phố cả.
“Ta không thấy ai bỏ đi hết.”
[Người dân nơi đây gắn bó với quê hương hơn ngài nghĩ đấy, Chủ nhân ạ.]
Trước tình hình này, người dân nơi đây thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc chạy trốn mà lựa chọn ở lại đây mới hay chứ.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên kia cánh cửa. Nhìn ra cửa sổ một lần nữa, tôi mang áo khoác vào.
“Đến lúc phải đi rồi.”
Sulka cúi đầu thật sâu và tiễn tôi đi.
Mấy ngày qua, cánh cửa kia không lúc nào được mở trừ giờ ăn. Nhưng hôm nay, nó như đang thôi thúc tôi mở nó, tìm kiếm câu trả lời mà tôi hằng mong muốn.
_____________________________________________________________________________
Lên chap chứ lặn hơi sâu:))))))
maybe ý main là kiểu thg anh chả dùng não nên ko có chiến thuật để đánh với mấy thằng vai u bắp thịt mạnh hơn anh ta. Khá phân vân về xưng hô, nhưng tui quyết định để tôi-ngài để hàm ý mỉa mai Câu này là tui chém, chứ eng nó để gì mà blood recklessly-máu liều ấy