I, an Ordinary Person With No Special Qualities, Risked My Life to Save Two Beautiful Twin Sisters, and as a Result, Made Two Sisters, Who Were Actually Yandere, Fall in Love With Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

(Đang ra)

Những cô vợ khác chủng tộc của tôi không thể hòa thuận với nhau

이만두

Bọn tôi không cần phải ép mình để sống chung nữa…

26 697

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

(Đang ra)

Bác Sĩ Cuối Cùng Hướng Về Biển Cả

Ninomiya Atsuto

Tập mới nhất của loạt truyện Bác Sĩ Cuối Cùng đình đám, đem lại niềm hi vọng cho những ai đang sống trong hiện tại.

1 0

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

(Đang ra)

Tôi bị người bạn thuở nhỏ Yandere giam cầm, người mà nếu nói thật lòng thì chẳng muốn ra ngoài cả đời

稲荷竜

Và như vậy, giữa ranh giới mong manh của phản kháng giả vờ và thỏa mãn thật sự, câu chuyện sống chung với yandere bắt đầu…

3 8

Sousei no Tenken Tsukai

(Đang ra)

Sousei no Tenken Tsukai

Nanano Riku

Đại anh hùng bất bại chuyển sinh đến tương lai vẫn là anh hùng mạnh nhất ——! !Thiên kim đại tiểu thư của Trương gia ・Danh môn bảo vệ biên giới phía Bắc của Đế Quốc, Trương Bạch Linh, là một thiếu nữ x

21 1098

Let's Aim for the Deepest Part of the Otherworldly Labyrinth

(Đang ra)

Let's Aim for the Deepest Part of the Otherworldly Labyrinth

Tarisa Warinai

Có một chàng trai đã bị lạc đến thế giới khác. Tỉnh giấc trên nền hành lang tăm tối lạ lẫm hoàn toàn, tính mạng của cậu bị cả Ma thú lẫn con người đe dọa.

55 7176

Mở đầu - Chương 03 Đây cũng là lần đầu của tớ và chị tớ

Vài ngày trôi qua kể từ khi tôi tỉnh dậy trên giường bệnh viện sau khi ăn một nhát dao để bảo vệ chị em Tsurugi.

Dường như tôi đã trong tình trạng vô cùng nguy kịch, và nếu không được cấp cứu kịp thời, thì tỉ lệ sống sót của tôi đã chỉ vỏn vẹn 50-50. Không cần phải nói, sau khi được thông báo tôi đã vô cùng hoảng hốt.

“May quá sống rồi…… Mà, dính vào một cuộc thảm sát thì cũng chẳng may cho lắm.”

Giờ đã một tuần trôi qua kể từ ngày tôi phải phẫu thuật khẩn cấp, và tôi đã được rời phòng chăm sóc đặc biệt để chuyển tới phòng riêng trong khu tổng quát.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ người thân trong gia đình mới được phép thăm bệnh nhân, nhưng trong khu tổng quát, chẳng có quả luật nào như thế cả. Nhưng với tôi chuyện đó chẳng đáng bận tâm lắm.

“Bởi mình là thằng cô độc không có bạn bè mà….”

Đúng, thật đáng buồn, tôi không có bạn bè nào tới thăm cả. Nên về cơ bản, những người tới thăm tôi chỉ có gia đình tôi gồm bố tôi, mẹ tôi, và con em gái nhỏ hơn một tuổi của tôi, Mio.

Trong khi tôi đang nằm trên giường đọc cuốn light novel mà gia đình gửi tới, bỗng dưng có tiếng gõ phát ra từ cửa.

“.....n, có ai tới thăm bệnh mình à?”

Vì giờ đã là 4 giờ chiều, khó có khả năng là bố hay mẹ tôi bởi họ đều ở chỗ làm. Thế thì, theo phương án loại trừ, hẳn là Mio tới thăm tôi sau khi tan học.

“Em vào đi.”

Khi tôi trả lời, cửa phòng bệnh viện mở ra, bất ngờ thay khi người đi vào không phải Mio, mà là chị em Tsurugi tới thăm tôi.

“Xin lỗi vì tới đột ngột nhé. Riona và tớ muốn cảm ơn Yagami-kun trực tiếp.”

“Nhờ có cậu mà tớ mới đứng đây được. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu tớ hôm ấy.”

Nghe những lời cảm ơn đơn thuần của họ tôi cũng khiến tôi ngượng đỏ chín mặt, tôi bắt đầu nói với vẻ mặt đã dễ chịu đi đôi phần.

“Cảm ơn hai cậu vì đã tới tận đây, tớ mừng vì hai cậu vẫn bình an vô sự.”

“Yagami-kun, nghe tin cậu vẫn ổn cũng khiến tớ nhẹ nhõm lắm, tớ đã lo cho cậu suốt đó.”

“Tớ cũng lo lắm.”

Dường như cả hai chị em Tsurugi đều rất lo cho tôi. Chà, họ lo lắng là bình thường bởi sẽ chẳng vui vẻ gì nếu một người vì bảo vệ họ mà phải chết.

“Tớ chưa được thả khỏi bệnh viện luôn, nhưng tớ đang hồi phục, và tớ không nghĩ mình sẽ bị di chứng đâu, nên đừng lo.”

“Tớ hiểu rồi. Vậy thì khoẻ lại sớm nhé."

“Bọn tớ không muốn cậu vì bọn tớ mà phải chịu khổ đâu.”

Hai người đều trông nhẹ nhõm hẳn ra sau khi nghe những lời tôi nói. Rốt cuộc, họ có quan tâm tới tình trạng tôi thật.

Cả ba chúng tôi rồi bắt đầu trò chuyện. Tôi khá hồi hộp bởi tôi chưa từng trò chuyện với chị em Tsurugi trước đây, nhưng trên hết, tôi đã rất vui.

Nên tôi có thể nói rằng 30 phút vừa qua trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Sống đến bây giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy thời gian trôi nhanh đến thế.

Ngay khi tôi bắt đầu thấy một thoáng hối hận về việc sắp phải chia tay với chị em Tsurugi, người em gái đưa tay mình ra phía tôi và nói.

“Nè, tớ mượn điện thoại cậu một phút thôi được hông?”

“Tớ không phiền đâu….nhưng cậu định dùng nó làm gì?”

“Tớ muốn lưu thông tin liên lạc của tớ với chị vào điện thoại cậu.”

Một sự kiện lớn sắp diễn ra, trao đổi thông tin liên lạc với gái. Tôi mở khóa màn hình rồi đưa điện thoại cho Riona, cô ấy bắt đầu thao tác với chiếc smartphone bằng những cử chỉ quen thuộc.

“Yes, giờ tớ có số của cậu và kết bạn với cậu trên LIME rồi đó.”

Nhìn vào chiếc điện thoại được trả lại, quả thực là tôi đã thấy hai cái tên Tsurugi Reona và Tsurugi Riona được kết bạn trên LIME, danh bạ, và một ứng dụng trò chuyện.

“Cảm ơn nhé, đây là lần đầu tiên tớ trao đổi thông tin liên lạc với con gái, nên tớ có hơi hồi hộp.”

“Đây cũng là lần đầu của tớ và chị tớ.”

Riona nói với vẻ vô cảm trên mặt như mọi khi, nhưng tôi lại thấy cô ấy có vẻ gì đó hạnh phúc.

“Vậy thì, bọn tớ về sớm đây. Tớ rất mong được gặp lại cậu ở trường.”

“Gặp cậu sau nhé.”

Nói rồi, họ chầm chậm bước ra khỏi phòng bệnh. Nhìn hai người bước đi, trong lòng tôi không khỏi phấn khích.

“Trao đổi thông tin với gái, cứ như một giấc mơ vậy.”

Tới giờ, thông tin liên lạc với người khác giới của tôi chỉ có mẹ tôi và Mio, nhưng giờ tôi có thêm hai cái mới, chị em Tsurugi, những mỹ nhân thuộc hàng top. Sao mà tôi lại không hạnh phúc cho được?

Tôi mừng tới nỗi nghĩ rằng mình thực ra chỉ đang mơ, nhưng đây không phải giấc mơ vì tôi véo má và nó vẫn đau.

Sau khi làm cái trò con bò đấy, tôi tiếp tục đọc cuốn light novel. Sau hồi, tôi có chút bất ngờ nhận ra một chuyện.

“........Hở, pin máy mình đã thấp đến mức này rồi à?”

Tôi nhận ra pin máy tôi, đáng ra phải hơn 90%, giờ tụt xuống còn 50%. Tôi tự hỏi sao lại hết nhanh đến thế, dẫu tôi không hề chạm vào điện thoại trừ lúc trao đổi thông tin liên lạc ban nãy.

“Chà, mình cũng dùng nó khá lâu rồi, chắc là bị chai pin.”

Sau một hồi suy nghĩ, tôi đành kết luận là nó bị chai pin. Lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ được rằng một ứng dụng giám sát từ xa đã được cài trên điện thoại và làm rò rỉ toàn bộ thông tin cá nhân của tôi.