I, an Ordinary Person With No Special Qualities, Risked My Life to Save Two Beautiful Twin Sisters, and as a Result, Made Two Sisters, Who Were Actually Yandere, Fall in Love With Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

40 1346

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

(Đang ra)

Mèo, thiếu nữ và xưởng đá phép thuật của nàng Elf da ngăm thân thiện

Emoto Mashimesa

Elle là một cô thợ chế tác đá ma thuật sống trong rừng, bị dân làng ghét bỏ và xem thường thành phẩm của mình. Sau khi cha rời đi làm việc ở kinh đô, cô được một vị ẩn sĩ trong rừng dạy dỗ.

1 2

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

(Đang ra)

Dịch Vụ Chuyển Nhà Của Nàng Phù Thủy

Sakaishi Yusaku

Một câu chuyện diệu kỳ về những cuộc gặp gỡ và những lần chia tay, được dệt nên trong thế giới của gươm đao và phép màu.

3 3

I'm Really Not the Demon God's Lackey

(Đang ra)

I'm Really Not the Demon God's Lackey

Wan Jiehuo

Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này càng lúc càng đi xa và trở nên thú vị hơn...

1 2

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

45 481

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

(Đang ra)

Trashlesse Oblige ~ 18 kin ge sekai no kuzu akuyaku ni tensei shite shimatta ore wa, gensaku chishiki no chikara de doshitemo mobu jinsei o tsukami toritai

アバタロー

Dù không muốn trở nên nổi bật, nhưng bằng cách nào đó tôi lại vô tình tạo ra nhiều mối liên kết hơn với các nhân vật chính.

35 539

Kiểm tra cuối kỳ - Chương 09 Ngủ ngon nhé, Ryoya-kun

“Tới rồi, đây là phòng tớ.”

“Xin phép.”

Tôi đã tới trước phòng của Riona, rồi từ từ bước vào trong. Căn phòng rất gọn gàng, ngăn nắp và mang lại cảm giác trầm lặng.

“Ah, Ryoya-kun, lẽ nào cậu đang hồi hộp?”

“Đây là lần đầu tiên tớ vào phòng con gái, nên cũng đành chịu thôi.”

Khác với mấy thằng đào hoa được gái bu lại, tôi chỉ là một thằng trai tân chưa từng kiếm nổi một cô bạn gái. Làm méo có chuyện tôi không hồi hộp cho được. Tôi đặt cặp xuống sàn và ngồi xuống chiếc bàn gấp dưới sự thúc giục của Riona.

“Tớ muốn kiểm tra khả năng của cậu hiện tại, nên bây giờ hãy thử giải tập này, tớ tự tay soạn cho cậu mấy môn học từ đầu năm tới giờ đó.”

“Hee, làm phiền cậu rồi. Cảm ơn nghen.”

Tôi nhận lấy tập đề và cảm ơn Riona. Gương mặt Riona vẫn bày vẻ vô cảm thường trực, nhưng chắc là tôi tưởng tượng thôi hay trông cô ấy có chút gì đó vui.

Rồi tôi bắt đầu làm đề. Nhận tiện, ngồi cạnh tôi Reona cũng đang giải tập sấp đề tương tự. Một lúc sau, tôi và Reona đã làm xong và nộp bài cho Riona.

“Ryoya-kun, phía cậu sao rồi?”

“Tớ biết là hết cứu rồi. À mà, Reona bài cậu thế nào?”

“Tớ chả giỏi môn nào trừ English.”

Không như Riona, học lực của Reona không quá nổi trội, nhưng điểm của cô ấy chắc vẫn tốt hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ xong thì dường như Riona đã chấm bài xong và trả cho tôi.

“Uwaaa. Biết ngay mà, hết cứu rồi….”

Tôi nhìn vào kết quả, gần 70% đáp án đều sai, và nói trắng ra là không thể tệ hơn nữa. Đúng như dự đoán, tệ hơn tất thảy là môn Hình Học Không Gian và Vật Lý đại trà, với lượng đáp án đúng chưa tới 10%.

“Tớ không làm tốt như đã nghĩ rồi.”

“.......Không, không, không, cậu làm tốt hơn tớ nhiều.”

Phiếu đáp án của Reona cho thấy cô ấy có gần 80% là đúng và dường như chẳng có vấn đề gì sất. Tôi đã nghĩ rằng điểm của cô ấy sẽ thấp hơn nhiều vì chính Reona đã tự nhận rằng mình học kém lắm, nhưng với biểu hiện này, tôi đoán là phải ngược lại mới đúng.

“Onee-chan chỉ không học bằng tớ thôi, nhưng thực ra chị ấy học khá giỏi.”

“Tớ hiểu rồi, thì ra là vậy.”

Tôi cảm thấy như vừa bị ai đó cho ăn quả bịp, nhưng sau khi nghe Riona giải thích thêm, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

“Ryoya-kun có vẻ không giỏi mấy môn Khoa học Tự Nhiên, nên hôm nay bọn mình sẽ tập trung vào phần đấy.”

“Được rồi, xin hãy nhẹ tay với tớ.”

“Được thôi.”

Riona nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Reona, bèn lấy ra một tập sách giáo khoa Hình Học Không Gian và Vật Lý đại trà trong cặp của mình và bắt đầu giảng. Riona dạy rất chi tiết mà cũng khá dễ hiểu.

◇◇◇◇◇◇◇

“Cũng muộn rồi, tớ nghĩ hôm nay dừng lại đây thôi.”

“.........Đã muộn thế rồi à?”

Nghe Riona nói vậy tôi mới nhận ra cũng học được kha khá rồi. Có lẽ do tôi đã mải làm bài quá nên mới không chú ý.

“Học mệt quá à. Khát quá, tớ đi lấy gì đó uống đây.”

Nói rồi, Reona rời khỏi phòng. Xét đến việc Reona chạy đi khá vội, có lẽ cô ấy đang rất khát.

“Ryoya, tớ giảng bài thế nào?”

“Nói thật thì cậu giảng rất dễ hiểu. Cảm giác như mọi thứ sẽ ổn thôi nếu tớ được Riona tiếp tục chỉ dạy.”

“Nghe vậy tớ mừng lắm.”

Trong lúc hai bọn tôi nói chuyện, Reona quay lại phòng cầm trên tay là khay đồ uống cho cả ba đứa.

“Tớ chỉ có trà lúa mạch thôi, vậy có được không?”

“Ừm, không sao hết.”

Tôi nhận lấy cốc trà lúa mạch từ tay Reona. Vì đang rất khát, nên tôi nốc cạn cốc trà lúa mạch trong một hơi.

“....H-hể?”

Nơi cổ họng ê ẩm phần nào được làm dịu, nhưng vì lý do gì đó tôi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Cơ thể tôi bỗng nặng trĩu đến kỳ lạ, không sao đứng lên được, nên tôi chỉ đành ngồi gục tại chỗ.

“Ryoya-kun, sao thế?”

“T-Tớ đột nhiên thấy hơi buồn ngủ…..”

“Hôm nay là một ngày dài và cậu đã rất cố gắng nên hẳn cậu phải mệt lắm. Ryoya-kun à, cậu đã phải nhập viện dài, nên có vẻ thể lực của cậu vẫn chưa ổn định.”

Nghe có vẻ hợp lý, nhưng cơn buồn ngủ này cũng quá bất thường rồi. Trong khoảng thời gian tôi nói chuyện với họ, cơn buồn ngủ cứ mạnh lên theo từng giây, và tôi đang dần mất nhận thức.

“Nếu cậu cố thúc ép bản thân quá mức sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, nên sao cậu không ngủ ở đây luôn?”

“......Nhưng…….nếu thế……..rắc rối……và……”

Khả năng nói chuyện của tôi dần mất kiểm soát, nên câu từ tôi nói ra bị ngắt quãng.

“Cậu không cần lo chuyện đó đâu. Onee-chan và tớ sẽ không bao giờ coi cậu là gánh nặng cả.”

“.........Vậy thì…..tớ sẽ tin cậu…..”

Trong tình trạng này tôi sẽ không thể về nhà được, nên tôi chấp nhận đề nghị của họ. Nói trắng ra là tôi chống lại được cơn buồn ngủ nữa.

“Tớ sẽ gọi cậu dậy sau, nên đừng lo gì hết nhé.”

“Ngủ ngon nhé, Ryoya-kun.”

Nghe được hai chữ “ngủ ngon”, ý thức của tôi bay màu.