I, an Ordinary Person With No Special Qualities, Risked My Life to Save Two Beautiful Twin Sisters, and as a Result, Made Two Sisters, Who Were Actually Yandere, Fall in Love With Me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

51 390

Tro Tàn Biển Sâu

(Đang ra)

Tro Tàn Biển Sâu

Viễn Đồng

Ai biết lái thuyền thế nào không?!

4 16

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

(Đang ra)

Boushoku no Berserk ~ Ore dake Level to Iu Gainen wo Toppa Suru ~

Isshiki Ichika

Dần dần, một người vốn bị đối xử như đống rác rưởi, bị xã hội ruồng bỏ; bắt đầu vực dậy và ngẩng cao đầu. Phá vỡ khái niệm “level” - thứ đang chi phối cả thế giới này, anh gieo rắc nỗi sợ với sức mạnh

157 10764

The Last Adventurer

(Đang ra)

The Last Adventurer

Dedart

Trong thời đại đen tối ấy, có một mạo hiểm giả vẫn tiếp tục chiến đấu đến cùng.

4 15

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

24 253

Kiểm tra cuối kỳ - Chương 04 Ryoya-kun thuộc về bọn mình và riêng bọn mình mà thôi

Tôi cuối cùng cũng được xuất viện và chuẩn bị đi học trở lại. Tôi đã vắng mặt một thời gian, và nói thật, tôi có hơi lo lắng.

Dạo bước trên phố, tôi bắt gặp hai gương mặt quen thuộc từ quán cà phê gần đó. Trên tay họ cầm đồ uống, nên chắc là họ tạt vào quán cà phê kia trước khi đi học.

“Ô, là Ryoya-kun kìa. Chào buổi sáng nhé.”

“Chào buổi sáng, Ryoya-kun.”

Reona và Riona, dường như đã nhận ra sự hiện diện của tôi, lần lượt tới chào tôi, và vì họ thường tới thăm tôi khi nằm viện, nên giờ chúng tôi là bạn bè tương đối thân.

Cũng vì đó họ bắt đầu gọi tôi bằng tên, nên tôi gọi họ là Reona và Riona.

Nói thật, tôi khá miễn cưỡng việc gọi thằng tên con gái, nhưng tôi không thể nói không được bởi họ đã năn nỉ tôi bằng đôi mắt lấp lánh.

“Chào buổi sáng hai cậu. Tới trường tình cờ gặp hai cậu thế này cảm giác lạ thật đấy.”

Về cơ bản, tôi luôn đến trường vào phút chót, còn Reona và Riona thì luôn dư dả thời gian, cùng lộ trình, cùng đích đến nhưng khác thời điểm. Nên tôi gần như không gặp hai người họ trên đường đi học cho tới hôm nay.

“....thì.”

Riona rơi vào im lặng trong chốc lát, hình như có gì đó sai sai, nhưng tôi không đoán được nó là gì. Khi tôi nghĩ về điều này thì Reona bắt đầu mở lời.

“À phải rồi, hôm nay Ryoya-kun đi học trở lại, chúc mừng cậu đã được xuất viện nghen.”

“Cảm ơn cậu. Tớ nghĩ mình sẽ gặp nhiều khó khăn vì nghỉ lâu quá, nên tớ có hơi nản.”

“Đúng là Ryoya-kun nghỉ mất nhiều tiết thật.”

Chúng tôi dừng chân và trò chuyện, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra mình bị giáo viên chủ nhiệm triệu tập lên văn phòng. Nếu chúng tôi nói chuyện quá lâu, rất có thể tôi sẽ không đến kịp, nên dù có hơi lưỡng lự tôi cũng đành cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Tớ bị giáo viên chủ nhiệm gọi có mặt trước…..tiết 1, và tốt nhất tớ nên đi đây.”

Tôi nói vậy với Reona và Riona, rồi tách ra. Trên thực tế, tôi rất muốn tới trường với họ, nhưng hai mỹ nhân top đầu trường và thằng đứng đáy xã hội đi cùng nhau thì bất ổn quá.

“Ra vậy à. Vậy thì, tụi mình phải khẩn trương lên.”

“Nhanh lên thôi.”

Dường như Reona và Riona sẵn lòng tới trường cùng tôi. Nhận ra nói thế thôi là chưa đủ, tôi bồi lần nữa.

“Nếu chúng ta tới trường cùng nhau, sẽ có người hiểu lầm mất, vậy nên hay chúng ta đi riêng đi.”

“Bọn tớ không phiền nếu có ai hiểu lầm đâu.”

“Bọn tớ không phiền tẹo nào đâu.”

Reona và Riona đồng thanh. Rốt cuộc, hai đánh một không chột cũng què, và nói gì nữa giờ, họ giành chiến thắng áp đảo.

◇◇◇◇◇◇◇

Tôi và Reona đang tới trường cùng Ryoya-kun. Dù Ryoya-kun có nói rằng mọi người sẽ hiểu lầm, nhưng tôi không ngại nếu họ có hiểu lầm đâu.

Bởi tôi thật lòng yêu Ryoya-kun, Ngày hôm ấy khi anh ấy cứu mạng tôi, tôi đã hoàn toàn yêu anh ấy, và giờ tôi không thể kiềm chế niềm khao khát có được Ryoya-kun nữa.

Dường như Reona cũng đã yêu anh ấy. Nên chị tôi và tôi đã nhất quyết rằng sẽ biến Ryoya thành của riêng hai đứa.

Tuy là là chị em song sinh, nhưng sở thích của hai đứa bọn tôi lại tương đối khác nhau. Từ món ăn khoái khẩu, gu ăn mặc, tới màu sắc ưa thích.

Cơ mà, những thứ hai đứa thật sự mong muốn lại thường giống nhau, và chỉ những thứ đó mới không thể tách rời về mặt thể xác.

Ấy vậy, tôi có thể nói bọn tôi chưa gặp bất cứ vấn đề lớn nào. Bởi những thứ chỉ có một và duy nhất đều đã được chia sẻ sau khi thuộc về riêng hai bọn tôi.

Và tương tự với Ryoya-kun. Bọn tôi sẽ từ từ chia sẻ anh ấy cùng nhau sau khi biến anh ấy thuộc về riêng bọn tôi, hệt như cách chúng tôi vẫn luôn làm trước đây vậy.

“Ryoya-kun thuộc về bọn mình và riêng bọn mình mà thôi.”

“Hmm, cậu vừa nói gì cơ?”

“......, không có gì đây.”

Tôi nói vậy để giấu nhẹm đi tiếng vọng trong tâm thức để lộ ra. Cả ba bọn tôi bước đi cùng nhau tới gần trường thì tôi nhận ra Ryoya-kun đi cạnh tôi có hơi bồn chồn.

Có lẽ anh ấy đang không thoải mái trước ánh mắt mọi người nhìn vào. Có vẻ chị em tôi khá xinh đẹp trong mắt công chúng, nên chuyện bọn tôi thu hút mấy ánh nhìn kiểu này là bình thường.

Bọn tôi đã trải nghiệm điều này từ rất lâu về trước và đã sớm quen với nó rồi, nhưng với Ryoya-kun hẳn đây mới là lần đầu của anh ấy. Vừa đi vừa nghĩ mãi về điều này, cả bọn đã tới trước tủ giày.

“Vậy thì bọn tớ sẽ đi đằng này.”

“Tớ bị gọi lên văn phòng, nên tớ đi luôn đây.”

“Gặp cậu sau nhé, Ryoya-kun.”

Tôi tạm chia tay chị tôi và Ryoya-kun để về lớp. Nói thật, tôi vô cùng ghen tị với chị tôi vì được học cùng lớp với Ryoya-kun, nhưng tôi không làm khác được.

“Ah, Riona. Chào buổi sáng nhé.”

“Chào buổi sáng.”

Khi tới lớp, chào đón tôi là một cô bạn khá thân với tôi trong lớp. Tôi chào lại rồi chuẩn bị ngồi xuống, cậu ấy như vừa nhận ra gì đó bèn hỏi tôi.

“Trông cậu có vẻ hạnh phúc hơn mọi khi, mới có chuyện gì vui à?”

Tôi rất hạnh phúc vì hôm nay Ryoya-kun bắt đầu đi học trở lại, nhưng hình như niềm hạnh phúc ấy đang thể hiện qua nét mặt tôi.

“Bí mật.”

Tôi đáp lại ngắn gọn cho câu hỏi của cô bạn cùng lớp hiếu kỳ.