“Giờ thì… tình hình đúng là khá rắc rối rồi…”
Tôi cùng ba thành viên của Blue Eternity quay lại văn phòng Hội trưởng. Sau vụ náo loạn vừa rồi, Thalia-san nghiêm khắc dặn dò các mạo hiểm giả khác đừng làm ầm ĩ nữa và giữ bí mật chuyện tôi là một Healer. Bà ấy còn tuyên bố rõ rằng bất kỳ ai định gây sự với tôi sẽ bị thu hồi giấy phép mạo hiểm giả ngay lập tức.
“Tôi thật sự xin lỗi… Dù đã được dặn phải giấu kín việc tôi là một Healer... Chúng ta thậm chí còn chưa bàn bạc về chi phí điều trị, nhưng tôi đã tự mình quyết định mọi thứ rồi ... ”
“Không, Souma, cậu không có gì phải xin lỗi cả. Vấn đề duy nhất đáng lo là Chức Nghiệp Healer của cậu sẽ lan truyền như cháy rửng. Điều này chắc chắn sẽ làm tăng nguy cơ cậu bị nhắm đến. Nhưng dù sao đi nữa, tôi thực sự biết ơn vì cậu đã giúp đỡ Menace. Với vết thương nghiêm trọng như vậy, nếu không có cậu ở đó, cậu ấy đã bỏ mạng rồi. Tên ngốc đó thật may mắn."
“Đúng thế! Souma thật sự rất tuyệt vời, anh có thể chữa lành vết thương nặng đến vậy mà không để lại một vết sẹo nào!!”
"Đúng vậy! Với vết thương như vậy ... Chỉ dùng thuốc thì không thể nào cứu nổi. Sức mạnh của anh đúng là phi thường!”
“Mọi người ... "
Bị khen ngợi tới tấp như vậy, tôi chỉ biết gãi đầu ngượng ngùng. Suy cho cùng, thứ khiến tôi làm được điều đó là nhờ Chức Nghiệp của mình, chứ không phải do tài năng thật sự.
“… Đúng vậy. Khi nhìn anh chữa trị cho Menace, trông chẳng khác nào hiện thân của một thiên thần tóc đen cả!"
"Flora! Đừng gọi tôi như thế nữa!"
Việc được gọi là một thiên thần như thế chỉ khiến điểm SAN của mình giảm nhanh hơn thôi, làm ơn đừng gọi tôi như vậy nữa mà.
"À mà ... Souma, cậu có sao không? Thường thì việc chữa trị vết thương nghiêm trọng như thế này sẽ tiêu tốn khá nhiều ma lực đấy."
“Vâng, tôi vẫn ổn.”
Đúng là tôi cảm thấy lượng ma lực tiêu hao lớn hơn nhiều khi so với việc chữa ngón tay cái cho Thalia-san, nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được. Thực tế, tôi còn cảm thấy mình còn có thể sử dụng ma pháp chữa trị nhiều lần nữa kìa.
"Hmm ... Tôi cho rằng điều này có lẽ là do công việc của cậu là một Miko Nam."
... Thật ra, nghề nghiệp thực sự của mình là một Thánh Nam cơ, cấp bậc cao nhất của Healer. Chết tiệt, mình lỡ mất thời điểm để thú nhận điều này mất rồi.
“À mà này, bà có thể kể cho tôi về hệ thống tiền tệ ở đất nước này được không? Và bình thường thì Healer tính phí chữa trị như thế nào vậy?”
"À, đúng rồi. Tôi chưa nói với cậu nhỉ? Ở đất nước này, chúng tôi dùng tiền xu bạch kim, vàng, bạc và đồng. Một ổ bánh mì nhỏ có giá 1 đồng xu, một bữa ăn tử tế sẽ tốn 1 đồng bạc, và một quán trọ tử tế sẽ tốn 1 đồng vàng. 10 đồng xu đồng bằng 1 đồng bạc. 10 đồng xu bạc bằng 1 đồng vàng, nhưng với đồng xu bạch kim, cậu cần 100 đồng vàng mới đỗi được 1 đồng xu bạch kim. Souma, nhớ kiếm tra giá trước khi mua quần áo ở chợ nhé."
Ừm, ừm. Mình hiểu rồi. Nói một cách đại khái thì nó như này :
1 xu đồng ≈ 100 yên
1 xu bạc ≈ 1.000 yên
1 xu vàng ≈ 10.000 yên
1 xu bạch kim ≈ 1.000.000 yên
.... Còn về chi phí chữa trị ... Thường thì nó sẽ khác nhau tùy từng người. Mỗi người được tự do định giá. Trùng hợp thay, người chữa trị duy nhất ở đây tính 2 đồng bạch kim cho mỗi lần điều trị."
“2 ĐỒNG BẠCH KIM Á?! "
Theo tỉ giá thì tức là 2 triệu yên một lần! Chẳng trách người mà tôi chữa trước đó lại quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.
"Nhưng như vậy chẳng phải quá đắt sao? Có ai sẵn sàng trả nhiều tiền như vậy không?"
"Ừ, có rất nhiều. Chủ yếu là quý tộc, thương gia nổi tiếng và một số nhà thám hiểm cấp cao. Những người duy nhất có thể chi trả cho việc điều trị y tế là những người kiếm được rất nhiều tiền."
Tôi hiểu rồi. Về cơ bản chỉ có người giàu mới được chữa trị. Tuy nhiên, xét đến mức độ nguy hiểm của thế giới này và việc chỉ có một Healer duy nhất, thì người đó hẳn phải rất được săn đón.
“Còn đối với những người không có tiền ... Nếu họ đủ hấp dẫn và anh ta thích họ, những người phụ nữ đó có thế được điều trị y tế bằng cách dâng hiến sự trong trắng của mình."
Thật đáng ghe--không, thật là quá đáng! Chết tiệt, suýt nữa thì mình đã để con quỷ tà dâm thoát ra rồi.
........ Hắn ta được phép làm như vậy sao ...? ”
“Phải. Như tôi đã nói, mỗi Healer đều có quyền tự quyết định mức phí điều trị của mình. Chỉ cần có sự đồng ý của cả hai bên, việc này không bị coi là ép buộc. Hơn nữa, trinh tiết của phụ nữ chẳng đáng giá gì. Nó không đáng giá đến thế, nhất là khi so sánh với hai đồng bạch kim."
À đúng rồi. Ở thế giới này, sự trong trắng của đàn ông mới được coi trọng. Nhưng mà… đổi thân xác lấy mạng sống, khác nào cưỡng bức trá hình đâu?
“Hắn ta là kẻ đê tiện, cả về ngoại hình lẫn tính cách… ờm, coi như tôi chưa nói gì. Dù ra giá cắt cổ là vậy, tài năng của hắn ta là thật. Hắn có thể chữa lành vết thương mà thuốc thường không làm được. Vậy nên tôi nghĩ hắn ta đặt giá cao như vậy cũng chấp nhận được ... "
Thalia-san dừng lại một lúc trước khi tiếp tục.
“Souma. Tôi có một thỉnh cầu. Tôi biết là hơi quá đáng, nhưng… hầu hết các thầy thuốc ở các thị trấn khác chỉ lấy 1 xu bạch kim cho mỗi ca trị liệu. Cậu có thể đặt mức phí bằng họ được không? Hoặc ít nhất, cho phép người bệnh trả góp như trước? Như vậy, cậu có thể cứu được nhiều sinh mạng hơn! Dĩ nhiên, Hội mạo hiểm giả sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, thu tiền trả góp giúp cậu và hỗ trợ bất cứ điều gì cần thiết. Vậy nên… tôi xin cậu! Xin hãy cân nhắc điều đó!”
"Đúng vậy! Souma, bọn tôi cầu xin anh đấy!"
Cùng với Thalia-san, các thành viên của Blue Eternity cũng cúi đầu chào tôi.
“… Được rồi. Nhưng cho phép tôi đặt ra vài điều kiện. Thứ nhất, nếu các cô nghe được bất kỳ thông tin gì về Nhật Bản, xin hãy cho tôi biết.”
Dù cơ hội trở về gần như bằng không, nhưng trong một thế giới có phép thuật, khả năng đó không hẳn là vô vọng. Tôi muốn gom góp bất kỳ manh mối nào có thể.
“Thứ hai, nếu tôi gặp rắc rối, xin hãy giúp tôi bằng mọi cách có thể.”
Tiền bạc dĩ nhiên quan trọng, nhưng ở thế giới này có rất nhiều thứ không thể giải quyết chỉ bằng tiền. Nói đơn giản, tôi cần đồng minh đáng tin cậy.
“Và cuối cùng… về chi phí trị liệu của tôi…”
~ 356 triệu VND cắn sâu ác