"Tôi định để giá tiền chữa trị là mười đồng vàng một lần. Nếu ai khó khăn quá thì có thể trả góp cũng được. Vậy thôi, đó là ba điều kiện của tôi."
"Thế nào? Nghe ổn chứ?"
“.... Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì mười đồng vàng vẫn quá rẻ."
"Nhưng liệu có ai thấy khó chịu nếu tôi đặt mức phí điều trị rẻ như vậy không?"
“.... Ừm, chắc chỉ có gã lang băm ở khu này thôi. À, còn mấy người bán thuốc nữa. Chắc doanh số của họ sẽ giảm đấy."
Mình chẳng quan tâm đến tên Healer tham lam đó đâu. Còn mấy người bán thuốc thì ... Hừm, phải làm sao đây? Hình như ở thế giới này, thuốc cũng có tác dụng thay bác sĩ. Sẽ không ổn nếu mình đột nhiên tiếp nhận hết khách hàng của bọn họ. Hơn nữa, mình không nghĩ bản thân có thể một mình xử lý hết tất cả người bị bệnh trong thị trấn này.
"Vậy thì, tôi sẽ thêm một điều kiện nữa. Tôi sẽ chỉ chữa cho những người mà thuốc không chữa nổi. Như thế việc bán thuốc sẽ không bị ảnh hưởng."
"Đúng là một cách nghĩ hợp lý. Nhưng... anh có chắc không? Không nói đến gã lang băm kia, các Healer bình thường cũng tính ít nhất một xu bạch kim cho mỗi lần điều trị. Ý tôi là, đúng là chi phí điều trị đắt đỏ kinh khủng, nhưng vì đây là vấn đề sống còn, chúng tôi nghĩ số tiền đó là hợp lý. Hơn nữa, Souma, anh không phải là một Healer bình thường. Anh là một Miko Nam – là Healer cấp cao mà."
Nhưng một triệu yên cho một ca điều trị thì vẫn quá đắt. Chỉ có số ít người giàu mới trả nổi. Nếu tôi đặt phí bằng một phần mười giá thị trường thì chắc chắn sẽ gây rắc rối cho các Healer khác, nhưng vì Healer duy nhất ở đây là một tên khốn tham lam, nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Tôi có thể điều chỉnh phí theo mức độ chấn thương, nhưng thú thật, một kẻ chẳng biết gì về y học như tôi thì làm sao đánh giá chuẩn được chứ.
"Healer có quyền tự định giá mà, đúng không? Vậy thì tôi muốn định giá ở mức mười đồng vàng. Tôi ổn với việc đó mà."
Nói thật, ngay cả mười đồng vàng tôi cũng thấy hơi đắt. Nếu mỗi tháng tôi chữa cho mười người, thì đã kiếm được cả một triệu yên rồi. Một học sinh trung học như tôi thì biết làm gì với đống tiền đó chứ? Nhưng nếu đặt thấp quá, ví dụ một đồng vàng, thì mấy người bị thương ngoài nhẹ cũng sẽ đổ xô đến. Vậy nên mức mười đồng vàng là hợp lí.
"Souma ... Không, Souma-sama! Chúng tôi xin thành kính nhận lấy lòng hảo tâm của ngài!"
Bà Thalia quỳ xuống trước mặt tôi. Ba người phụ nữ còn lại cũng quỳ theo.
"Không, không, làm ơn đừng thêm '-sama' gì hết! Nếu có thì tôi mới là người phải cảm ơn mọi người. Rất mong được hợp tác!"
---------
“Đây là nơi ở của chúng tôi!”
Sau khi rời khỏi Hội Mạo Hiểm, tôi tranh thủ mua ít nhu yếu phẩm ngoài chợ rồi đi cùng nhóm Blue Eternity về nhà của họ – nơi họ sẽ bảo vệ tôi 24/7.
Khi rời khỏi hội, tôi đã nghe nhiều mạo hiểm giả thì thầm: "Có phải anh ta không?" hoặc "Healer đó ư?" ... Có vẻ tôi đã trở thành tâm điểm chú ý mất rồi.
Nhà của họ chỉ cách Hội Mạo Hiểm Giả 10 phút đi bộ. Ngôi nhà khá lớn, trông cũng khá chắc chắn. Chắc hắn đây là kiểu nhà mà chỉ những mạo hiểm giả cấp cao mới có thể mua được.
"Xin lỗi vì đã làm phiền ..... "
"À, đợi đã. Souma, xin lỗi nhưng anh có thế đợi ở đây một lát không?"
Elmie và những người khác cố gọi tôi là Souma-sama nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại. Tôi đã xin họ đừng nói vậy nữa.
“Tôi không phiền, nhưng có chuyện gì vậy?"
"À ... Chỉ là ... Thường thì chỉ có ba người phụ nữ chúng tôi sống ở đây thôi. Nên bên trong hơi bừa bộn. Bọn tôi cần dọn dẹp lại một chút."
.. À, ra vậy. phòng của mình cũng bừa lắm mà. Có khi còn mấy món xấu hổ chẳng muốn ai nhìn thấy... kiểu như sách khiêu dâm chẳng hạn.
"Được rồi, tôi sẽ đợi ngoài này."
"Xin lỗi nhé, tôi dọn nhanh thôi!"
"Khoan đã, đợi tớ với!"
Elmie và Ferris vội vã chạy vào nhà. Tôi có thể nghe thấy tiếng họ hối hả từ bên ngoài.
"Còn cô thì sao, Flora? Cô không vào trong à?"
"Tôi ổn mà. Bên trong không có gì khiến tôi phải xấu hổ nếu anh nhìn thấy đâu."
"Tôi hiểu rồi."
Tuy nhỏ con, nhưng Flora có vẻ khá đáng tin cậy. Có lẽ vì cô ấy là một Elf nên chắc tuổi thật của cổ cũng lớn hơn vẻ ngoài nhiều.
"Xin lỗi để anh chờ. Mời vào. Tôi sẽ dẫn anh đi tham quan."
"Vâng, cảm ơn cô."
Nghĩ đến việc mình sẽ phải sống chung một nhà với ba người phụ nữ này khiến tôi cảm thấy hơi lo lắng.
"Đầu tiên, đây là phòng khách và bếp. Nhưng bọn tôi không nấu ăn nhiều. Nên hầu như không bao giờ dùng đến bếp cả."
"Thật ra thì, không ai trong chúng tôi biết nấu ăn cả. Dù sao thì cũng chỉ có ba người phụ nữ bọn tôi ở đây thôi. Nên cũng đành chịu."
Hiểu rồi. Có vẻ như ở thế giới này, việc nấu nướng thường do đàn ông đảm nhiệm.
"Phòng bọn tôi ở tầng trên. Vì chúng tôi phải bảo vệ anh, nên phòng của anh ở ngay kế bên. Tôi biết việc bị ba người phụ nữ vây quanh có thể hơi khó chịu, nhưng yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì anh đâu."
"Tôi tin tưởng mọi người mà. Nên vậy là ổn rồi."
Thật ra thì nếu bị cả ba người phụ nữ tấn công không tệ đâu. Có lẽ mình nên để cửa mở vào ban đêm….
"Yên tâm đi. Tôi sẽ không để ai động đến anh đâu, Souma. Elmie và tôi có thế cảm nhận được nếu có ai đó bước vào nhà, và phép thuật của Flora có thể báo ngay cho chúng tôi biết nếu có kẻ đột nhập."
Đúng như mong đợi từ những nhà thám hiểm hạng A. Mức độ bảo vệ như này chắc chắn sẽ gây ấn tượng với các công ty an ninh hàng đầu ở thế giới cũ của tôi.
"Mọi người thật đáng tin cậy! Tôi thấy có thể giao phó bản thân cho mọi người rồi!"
“Ye-Yeah!"
Không hiểu sao Ferris trong có vẻ hơi bối rối. Cô ấy là kiểu con gái còn nam tính hơn phần lớn đàn ông. Nhìn sự tương phản trong tính cách của cô ấy khiến tôi thấy cô ấy thật quyến rũ.
“Phòng của Souma ở bên này. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Tôi nghĩ anh nên thay quần áo đi ... "
“Cảm ơn, Elmie."
Phải rồi. Tôi vẫn đang mặc áo phông của Elmie sau khi bị con slime làm tan chảy áo. Tôi đã mua một bộ quần áo nam ở chợ, giờ là lúc nên thay đồ rồi.
"Chúng tôi cũng đi thay đồ. Xong xuôi rồi sẽ xuống ăn tối."
"Okay."
Giờ tôi mới nhận ra bụng mình đói meo. Từ lúc đến thế giới này tôi chưa ăn gì cả.
Bên trong phòng có một cái bàn, một cái ghế, một tủ quần áo và một chiếc giường lớn. Hình như đây là phòng dành khách hoặc thành viên mới. Họ đã chuẩn bị cho tôi một xô nước. Tôi quyết định dùng nó để lau người. Tôi đã đi bộ khá xa, mồ hôi nhễ nhại, nên được lau người thật sảng khoái.
Về quần áo tôi mua ở chợ, tôi mua một chiếc áo sơ mi dày, dài tay và quần tây nâu, buộc bằng dây thay vì thắt lưng. Chất liệu trông không giống lụa, nhưng tôi cũng không chắc lắm. Thời tiết ở đây khá ấm, tôi vẫn hy vọng tìm được áo ngắn tay hoặc quần short, nhưng hình như đàn ông ở thế giới này ít khi để lộ da thịt.
Sau khi thay đồ xong, tôi bước ra cửa để xuống lầu. Tôi nghe thấy tiếng họ vọng vào từ trong phòng. Hình như họ đã thay đồ xong và đã xuống lầu trước.
"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ. Tôi đã thay đồ xong rồi ... Cái -?! WH-WHOA !! "
"Souma! Có chuyện gì vậy ?! "
"Có chuyện gì xảy ra vậy ?! "
" ..... Tôi không phát hiện ra kẻ xâm nhập nào cả."
"Ba người các cô!! Mau mặc quần áo vào cho tôi!!"
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình: cả ba đang thảnh thơi trong phòng khách, nhưng... lại chẳng ai mặc áo cả.