Sau khi thảo luận với mọi người về sự khác biệt giữa thế giới này và Nhật Bản, chúng tôi bắt đầu ăn tối cùng nhau. Món ăn được mua từ nhiều quầy hàng khác nhau, nhưng thành thật mà nói, hương vị khá thất vọng. Trong khi hương vị của thịt và rau củ giống hoặc thậm chí có thể ngon hơn so với thế giới cũ của tôi, nhưng cách chế biến thì lại quá hạn chế. Họ về cơ bản chỉ ướp muối và nướng miếng thịt, dẫn đến hương vị hơi đơn điệu. Là một người Nhật, tôi đã quen với những món ăn giàu hương vị. Do đó, hương vị nhạt nhẽo này hơi khó chịu đối với khẩu vị của tôi. Vì đây chỉ là ngày đầu tiên, tôi không thực sự bận tâm, nhưng nếu cứ kéo dài thế này, chắc chắn tôi sẽ ngán nhanh thôi. Có lẽ tôi phải tìm cách cải thiện điều này.
Đúng lúc đó, một người đưa tin từ Hội Mạo Hiểm Giả mang theo tài liệu liên quan tới Healer đến. Vì đây là lần đầu tiên có khách đến thăm kế từ khi tôi chuyến đến sống ở căn nhà chung này, nên ai nấy đều có vẻ khá căng thắng.
Ferris và Flora đứng chắn trước tôi, bảo vệ tôi ở phía sau, trong khi Elmie cẩn thận mở cửa. Có hơi thái quá, nhưng trong một thế giới đầy nguy hiểm như thế này, có lẽ sự cảnh giác ấy là cần thiết.
Sau đó, tôi mang tài liệu về phòng và ngồi đọc dưới ánh nến cùng ánh trăng lờ mờ.
"Healer có thế sử dụng các ma thuật hồi phục như Heal, Cure và Area Heal. Ngoài ra họ còn có thể sử dụng thánh ma thuật như Purification và Barrier. Riêng Miko nam có thể sử dụng High Heal, High Cure và Area High Heal vì Miko nam cao hơn một cấp so với một Healer thông thường .... "
Tôi quyết định thử tất cả các phép thuật có thể dùng bằng cách dùng dao cắt vào ngón tay. Kết quả là tôi có thể dùng High Heal và Area High Heal, nhưng cảm giác chẳng khác gì Heal bình thường. Suy cho cùng, tôi đâu có ngáo đến độ tự gây thương tích nặng cho bản thân để thử nghiệm được. tôi có thể chọn chính xác bộ phận cần chữa lành, còn Area Heal thì có thể chữa lành vết thương trong một phạm vi nhất định.
Purification có thể tẩy sạch bụi bẩn trên quần áo và cơ thể. Dường như nó cũng hiệu quả với undead. Tiếc là tôi không có điều kiện thử Cure ma thuật chữa bệnh.
Riêng Barrier thì tạo ra một bức tường trong suốt. Khi tôi thử dùng dao đâm vào bức tường, thì nó lại bị bật ra. Dường như đây là ma thuật duy nhất có thể bảo vệ tôi hiệu quả. Có lẽ tôi nên ưu tiên luyện tập ma thuật này hơn những loại thuật khác.
Sau khi thử nghiệm xong các loại phép thuật, tôi nằm xuống giường. Giường hơi cứng, nhưng cũng không đến mức khó chịu đến mức khiến tôi không ngủ được.
" ... Mình đoán .. Đây thực sự là một thế giới khác, phải không?"
Dường như tôi sẽ không thể trở về thế giới ban đầu nữa. Tôi sẽ không thế gặp lại bố mẹ, hay bạn bè thời đi học nữa. Suốt từ khi đến đây, mọi chuyện dồn dập quá, chẳng cho tôi thời gian nghĩ ngợi. Nhưng giờ đây, khi đã ở một mình và phần nào bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và cô đơn.
"Uuu .... Hic .... Uuu ...”
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra từ lúc nào mà bản thân còn chẳng hay.
Không biết bố mẹ có buồn không ... Hy vọng họ vẫn có thể tiếp tục sống hạnh phúc ngay cả sau khi hay tin mình qua đời ...
------------------------
"Hoaaam .... "
... Đúng rồi, tất cả không phải mơ
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Hình như đêm qua tôi khóc đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Không. Mình cần phải tỉnh táo lại! Được rồi. Khóc lóc thật sự đã giúp mình lấy lại bình tĩnh một chút. Đây mới là thực tại của mình bay giờ. Được rồi !! Hôm nay mình sẽ cố gắng hết sức !!
“Chào buổi sáng!”
“Ờ, chào buổi sáng.”
“Buổi sáng tốt lành.”
"Chào buổi sáng. Mà cũng gần trưa rồi đấy. Dù sao thì, may mà anh ngủ ngon."
“Hả? Đã muộn thế rồi sao ?! Xin lỗi, hình như tôi ngủ quên mất ... "
Trong phòng tôi không có đồng hồ. Cứ tưởng mình đã thức dậy cùng lúc mặt trời mọc chứ, nhưng hình như là đã khá muộn rồi.
"Đừng bận tâm. Tự nhiên lại bị kẹt ở một nơi xa lạ như này. Mệt mỏi cũng là chuyện bình thường thôi. Hội trưởng cũng dặn anh cứ nghỉ ngơi đi. Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi."
"Tôi hiểu rồi ... Nhưng mà! Giờ tôi thấy khỏe lắm rồi! Nếu ngày mai tôi không dậy đúng giờ thì làm ơn đánh thức tôi nhé! Cứ lắc tôi mạnh vào, không sao đâu!
“Hả?! Cái-? Tôi không thể tùy tiện xông vào phòng đàn ông được. Thôi thì tôi có thể gõ cửa và gọi tên anh từ ngoài thôi…”
.... Phải rồi. Tôi lại một lần nữa nhận ra rằng lẽ thường ở thế giới này khác với thế giới ban đầu của tôi.
Sau đó, tôi đã ăn bữa tráng, sự kết hợp giữa bữa sáng và bữa trưa. Dường như mọi người đều đang đợi tôi thức dậy. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi vì đã bắt họ phải chờ. Về phần bữa ăn, nó vẫn tẻ nhạt như hôm qua. Bánh mì thì cứng như đá, dường như được làm mà không có một chất tạo xốp nào. Còn về salad, hình như họ chỉ rắc một chút muối lên trên. Rõ ràng là chế độ ăn uống ở đây cần phải được cải thiện.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau đến Hội Mạo Hiểm Giả. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi làm việc với tư cách là một Healer theo thỏa thuận đã bàn ngày hôm qua. Tôi hy vọng hôm nay mình có thể chữa cho càng nhiều người càng tốt.
Khi đến Hội Mạo Hiểm Giả, tôi thấy một đám đông tụ tập chật kín trước cửa hội.
Đừng bảo là… tất cả họ đều đến để nhờ mình chữa trị đấy nhé?!
"Ò! Có phải đó là lời đồn về nam thần không ?! "
"Thì ra là thiên thần tóc đen ... A! Đẹp quá!"
"Nghe nói anh ta có thể chữa lành vết thương chí mạng chỉ trong nháy mắt! Hơn nữa còn không tham lam, chẳng lấy của ai đồng nào!”
“Hả? Tôi tưởng mấy tên Healer toàn là mấy kẻ hám tiền thôi chứ? Kiểu gì sau khi chữa xong cũng đòi hai đồng bạch kim cho xem!”
... Tin đồn có thể lan truyền nhanh đến vậy trong một thế giới không có mạng xã hội sao... Và xét theo những người tụ tập ở đây, có vẻ như nhiều người còn không phải là mạo hiểm giả, chứ đừng nói đến bị thương. Dường như hầu hết chỉ là những người tò mò tụ tập ở đây sau khi nghe được tin đồn.
"Anh đến rồi à. Hội Trưởng có cho mời anh vào phòng.”
Nghe theo sự chỉ dẫn, chúng tôi len lỏi qua đám đông để tiến vào trong.