Sau khi giao bọn cướp nữ cho lính gác cổng, nhóm chúng tôi làm thủ tục để vào thị trấn. Flora tạm rời nhóm, cô ấy đi cùng lính gác để hỗ trợ quá trình thẩm vấn, nhờ vào năng lực phân biệt lời nói dối của mình.
Thông thường, khách lạ đến đây đều phải trả phí qua cổng hoặc xuất trình thẻ thông hành. Nhưng vì tôi không có tiền, cũng chẳng có thẻ nên Elmie và những người khác đã giúp trả thay tôi. Tôi phải nhớ món nợ này để sau này còn có dịp cảm ơn họ cho đàng hoàng.
"Uwaaah !~ "
Bên trong tường thành, một cảnh tượng chỉ có thể được gọi là một thế giới khác hiện ra trước mắt tôi. Ngay sau cổng là con đường lớn, đông đúc người và xe ngựa qua lại. Mọi người trên phố đều mặc trang phục khác nhau: có những người trông giống như thương nhân cõng những vật nặng trên lưng, những người trông giống như nông dân mang theo rất nhiều nông sản, một số người trông giống như hiệp sĩ và nhà thám hiểm mặc áo giáp. Cũng có những thú nhân với đôi tai mèo mọc ra từ đầu và chiếc đuôi dài quấy qua lại, một số lại trông giống chó ngoại trừ việc đi bằng hai chân. Cũng có những người lùn, có thể thấy từ vóc dáng thấp bé của họ. Dường như có rất nhiều chủng tộc không phải con người đang sinh sống trong thị trấn này.
Giống như những gì tôi đã nghe Elmie và những người khác nói lúc trước, hầu hết mọi người trên phố đều là phụ nữ. Và không hiểu sao... rất nhiều người trong số họ cứ liếc nhìn tôi.... Tôi tự hỏi tại sao ...
"Đàn ông tóc đen ở vùng này hiếm lắm. Mà này, Souma, gương mặt cậu đáng yêu quá chừng, lại còn mặc áo của tôi nữa.”
Elmie giải thích khi nhận thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt tôi.
Giờ để ý kỹ thì đúng thật — phần lớn phụ nữ ở đây tóc vàng hoặc nâu. Vậy nên trong mắt họ, tôi giống như một cô gái ngoại quốc với màu tóc hiếm như xanh lá cây, thản nhiên đi lại trong thị trấn, mặc áo sơ mi nam ... Phải. Chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Mặc dù ở thế giới này, việc khen đàn ông là “dễ thương” có thể được xem là bình thường… nhưng tôi chẳng thấy vui tẹo nào. Suy cho cùng, hồi còn ở thế giới cũ, tôi thường bị nói là trông yếu đuối so với một chàng trai.
“Giờ thì, chúng ta phải báo cáo việc hoàn thành nhiệm vụ và việc bắt được đám cướp với Hội Mạo Hiểm Giả. À, và cũng phải trình báo về Souma nữa.”
"À, đúng rồi. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi."
Vậy ra thế giới này cũng có Hội Mạo hiểm giả! Thật thú vị!
*Đinh đinh!*
Chúng tôi bước vào một tòa nhà lớn có treo biển “Hội Mạo Hiểm Giả”. Dù chữ viết không phải tiếng Nhật, nhưng bằng cách nào đó... tôi vẫn đọc được.
“Ơ kìa, không phải là Elmie và Ferris sao? Flora không đi cùng mọi người à? Tối nay mình đi uống tí nhé! À mà này… anh chàng dễ thương đi cùng cậu là ai vậy?”
"Albel, để khi khác nhé. Còn về anh chàng này, bọn tớ tìm thấy cậu ấy bị lạc gần khu rừng, nên mới đưa theo.”
Người phụ nữ tên Albel có vẻ là một miêu nữ. Cô có đôi tai nâu mềm mại trên đỉnh đầu và một cái đuôi dài tuyệt đẹp phía sau. Mặc dù vẫn còn là ban ngày, nhưng có vẻ như cô ấy đã uống khá nhiều. Trông khá say xỉn.
"Chắc anh cũng khổ sở lắm nhỉ, anh chàng dễ thương? Nhưng anh biết đấy, cuộc sống luôn có lúc thăng lúc trầm. Những điều tốt đẹp rồi sẽ đến thôi! Mà nè, anh nghĩ sao? Có muốn thử qua đêm với em không~?”
"Cái-Cái gì cơ ?! "
Cô nàng này đột nhiên nói cái quái gì thế ?!
Tôi ngớ ra nhìn Albel thêm lần nữa, tôi nhận ra cô ấy là một cô gái có nét đẹp nam tính, với mái tóc ngắn, đôi mắt sắc sảo và khuôn mặt lạnh lùng.
... Tất nhiên là có rồi. Thực lòng mà nói, nếu cần thiết, mình sẵn sàng quỳ xuống van xin nếu cần. Là một kẻ yếu ớt từng bị coi thường ở thế giới cũ, mình chưa từng dám mơ tới một người phụ nữ lạnh lùng quyến rũ như cô ấy. Nếu có cơ hội mình sẵn sàng chấp nhận!
"Này!"
"Ouch!"
“Đừng đùa kiểu vô duyên như thế với đàn ông nữa! Xin lỗi nhé, Souma. Cô ta hay nói linh tinh khi say rượu thôi, nhưng không phải người xấu đâu. Bỏ qua cho cô ấy nhé?”
Ferris nói sau khi cô ấy dùng chiếc khiên lớn của mình gõ nhẹ vào đầu Albel.
... Thì ra là đùa. À, tất nhiên rồi. Không đời nào một người phụ nữ tầm cỡ như cô ấy lại nói những lời như thế với một gã như mình.
“Suýt nữa tôi tưởng thật đấy, Vì... Albel-san xinh đẹp quá mà. Nhưng mà, rượu bia không tốt cho sức khỏe đâu. Uống có chừng mực thôi nhé, Albel-san.”
Dù chỉ thoáng qua, tôi cũng đã được nếm trải một giấc mộng ngắn ngủi.
Tôi cố nở nụ cười chân thành nhất có thể để cảm ơn Albel-san đã cho tôi cảm giác được mơ mộng.
“…”
Huh? Không hiếu sao mọi người trong Hội Mạo Hiểm Giả lại im lặng.
“Dễ thương quá…”
“Đáng yêu ghê…”
“Thật đẹp làm sao…”
.... Chuyện gì đang xảy ra thể? Không hiểu sao tất cả các nữ mạo hiểm gia đều nhìn chằm chằm vào tôi ...
"Cái -... Đẹp-đẹp ?! Đồ-đồ đần độn! Tôi ... tôi chẳng đẹp gì cả! Đồ ngốc!"
Không hiểu sao Albel-san lại bối rối đến thế. Mặt cô ấy đỏ ửng như cà chua chín.
Dù là đang ngượng, nhưng trông cô ấy vẫn cực kỳ dễ thương!!
“Không đâu, Albel-san, cô thật sự rất xinh đẹp! Đôi mắt sắc xảo, gương mặt điềm tĩnh nghiêm nghị… Một người đẹp như cô sao có thể để mắt tới người như tôi chứ.”
“ -!! UWAHHHHHH!!! "
Mặt Albel-san đỏ hơn trước, rồi đột nhiên cô ấy bỏ chạy khỏi Hội Mạo Hiểm Giả.
“… Anh đúng là kẻ trăng hoa đấy.”
"Souma, anh đúng là đồ tồi."
…Chuyện gì vừa xảy ra vậy trời?!