Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa kính màu. Ánh nắng giờ đây mang màu của kính và như thế nhuộm hành lang tuyền trắng bằng đủ sắc màu.
“Ồ... ồ ồ.”
Giống như một hành lang ánh sáng. Thánh đường yên lặng như trải dài đến vô tận.
Thiên kết cung , tầng 290.
Đây là nơi nằm ngay trực tiếp dưới “Thiên đường”, đỉnh cao nhất của ngọn tháp siêu cao 291 tầng này.
Từ tầng dành riêng cho các nữ tư tế trở đi chỉ một số ít người ở vị thế nhất định mới có thể vận hành được thang máy dẫn đến nơi này.
“Thật... thật tuyệt vời. Hoành tráng... à, không phải, hơ hơ... tuyệt đỉnh?”
Gọi là hoành tráng thì có hơi phóng đại quá. Trong khi ý nhỏ lại hoàn toàn ngược lại. Ở đây chỉ có mỗi ánh sáng tự nhiên và tiếng bước chân thôi.
“Nơi này thật tuyêt, Yuto nhỉ?”
“Dạ... Eyri-nee.”
Nắm lấy tay Yuto, Eyriey đi dọc theo hành lang không tiếng động.
“... Có thật chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này không?”
Nhỏ cảm thấy mình đang đến một nơi vô cùng kỳ lạ.
“Vào tầm khoảng mười giờ sáng mai, đến tầng 290 của tòa tháp nhé.”
... Người có tên Tsali đã chỉ nơi này.
“Nhưng mình chắc rằng đây chính là nơi nữ hoàng sinh sống...”
“Eyriey-san.”
Một cô gái có mái tóc trông như mặt hồ đang đứng trước một cánh cửa lớn đến mức khiến ai cũng phải ngước nhìn.
“... Hôm qua em đã để chị chứng kiến phần đáng xấu hổ của em.”
“Ồ ồ, Shasa đây rồi! Em có khỏe không, à nhầm, em đã khỏe chưa? Có thật là đã ổn không?”
“D-dạ. Cho đến hôm nay thì trước giờ em có ngủ mấy đâu.”
“À, đúng rồi nhỉ. Tóc vẫn còn rối này.”
“Ơ ơ ơ? T-tóc rối á? Đâu, đâu ạ?”
Shasa hoảng hốt chải lại mái tóc.
“Ahaha, không bận tâm đến nó cũng có sao đâu. Mà cánh cửa này lớn thật đấy.”
“Đây á? Đây là...”
Shasa quay người và nheo mắt lại phía trước cánh cửa.
Cánh cửa kim loại đủ lớn khiến bất kỳ ai cũng phải ngước nhìn. Trên bề mặt màu bạc long lanh như mặt nước, mỗi điểm quan trọng đều được trang trí bằng màu vàng và xanh da trời. Một sự phô diễn màu sắc hoành tráng thế đủ khiến cho người đối diện cảm thấy choáng ngợp nhưng vì một số lý do kỳ lạ, cánh cửa này không gây ra kiểu ấn tượng ấy.
“Cánh cửa dẫn đến phòng riêng của nữ hoàng Salah, ‘tấm màn giấc mơ’.”
“Đây là...”
Ngay đến cả Eyriey, vốn dĩ sống ở khu dân cư cũng đã từng nghe đến nó.
Phòng nghỉ dành riêng cho nữ hoàng vốn có quyền uy tuyệt đối trong Thiên kết cung . Đây chính là thánh đường yên tĩnh nhất trên thế giới vì nữ hoàng cần nghỉ ngơi ba ngày sau cả tháng cầu nguyện cho Kết giới băng kính.
“Với lại chúng ta đang đi đâu thế?”
“À, đúng rồi... Em nghĩ bên trong tòa tháp cũng chẳng sao. Do Shasa-chan biết rất nhiều. Ở đâu ta quẩy được nhỉ?”
Nhỏ vẫn còn lo lắng cho sức khỏe của Shasa nên tốt nhất là chơi đùa ở bên trong hơn là ra ngoài.
“Thật khó để nghĩ ra một nơi nào đó để quẩy. Do tòa nhà này được xây cho mục đích hoàn toàn thực tế mà. Thế nên dù nó có lớn đến đâu cũng khó có chỗ mà chị đề cập.”
“Có lý. Vậy... hiểu rồi! Để đó chị. Chị có một người bạn là tân binh nên chúng ta hãy buộc hắn ta cho chúng ta sử dụng phòng hắn đi!”
“Eyri-nee? Ý chị là phòng Shel-nii hở?”
“Ừ ừ, chị cũng đã chuẩn bị sẵn chìa khóa copy rồi nè.”
“Thật ra copy chìa khóa là bất hợp pháp, nhưng trường hợp này thì thôi không sao... Eyriey-san à, chị thật tinh quái.”
Shasa cười khúc khích, gương mặt giãn ra.
“Thế là quyết định rồi nhé. Ta đi nào.”
“Chúng ta đi vòng một chút có được không?”
“Ô hô? Sao? Em muốn đến nơi nào đó trước à?”
“Dạ. Theo em nhé. Thang máy ở tầng này có thể đến được tất cả mọi tầng lầu trong tháp.”
Thiên kết cung tầng 269.
Tầng này được chia thành những căn phòng vuông vức.
“Ê ê, Shasa-chan, đây là đâu?”
“Phòng họp đấy. Chỗ này được các tinh binh sử dụng, nhưng hiện tại tầng này đã được bao trọn gói... Có vẻ như một vị khách hiếm gặp đã đến đây.”
“Ơ? Em nói được bao trọn gói mà.’
Thế thì ta vào đây chẳng phải là không tốt ư?
“Chẳng sao đâu; Em muốn nhìn một cách bí mật. Em có thể nghe thấy tiếng họ nói bằng truyền âm và hiểu rõ tình huống bằng thấu thị.”
“Ồ ồ... xuất chúng. Nhắc mới nhớ, em có thể sử dụng được shinryoku. Yeahhhh... lần đó thật đáng ngạc nhiên. Chúng ta gặp nhau ở phòng tắm lớn trong Thiên kết cung và em bất thình lình...”
“Chị-chị đã hứa không đề cập đến nó mà.”
Gương mặt của cô bé ửng đỏ và cô bé lắc đầu.
“Thay vì thế thì nhìn đi. Đằng kia kìa.”
“Ơ? Đâu cơ?”
Ánh mắt của Eyriey về phía mà Shasa chỉ tay.
“Đừng nói gì cả. Nhìn nhé, căn phòng họp phía trong mà nữ tư tế Meimel vừa vào ấy.”
***
Phòng họp 269-F.
Căn phòng nằm ngay trung tâm của tầng lầu đã đầy nghẹt người dự họp.
“Ơ, Meimel vẫn chưa đến đâyyyyy, chết vì chán mất thôi.”
“Ishtar cũng vậy, không có I’sa-chan thấy thật cô đơn...”
“Ê Leon, sao lại gọi tui? Giữa tui và mọi người ở đây có một khoảng cách vô cùng lớn mà.”
“Im. Mọi chuyện đều do ông có quen biết với ‘số Một’ Zeadoll hay cái gì đó đại loại. Mọi người cũng muốn nghe ông kể chuyện lắm đây.”
“... Không, không đến mức mà ông có thể gọi tôi với hắn ta quen nhau được.”
“Thế à, tóm lại vì điều đó mà chúng ta lại bị lôi vào một vụ rắc rối nữa.”
“Ở trong căn phòng này thì không bao giờ thấy chán được đâu.”
“... Áp lực nặng nề khiến tui đau dạ dày đây này.”
“Chị-chị không sao chứ? Monica-senpai, mạnh mẽ lên. Chị có cần thuốc tiêu hóa không?”
“Ê ê Sheltis. Ilis dễ thương có cảm giác như bản thân mình sắp được trả công bằng một năm nghỉ phép rồi.”
“Được rồi, cảm ơn mọi người đã chờ đợi, vui lòng nhìn hướng này.”
Meimel vỗ hai tay vào nhau và mọi người trong phòng họp đồng loạt ngoái lại.
“À... ừm... một, hai... nhiều quá. Không biết mọi người đã có mặt đông đủ chưa. Hay chúng ta nên điểm danh nhỉ? Mọi người à, khi được gọi tên vui lòng hô lớn lên nhé...”
“Mọi người có mặt đông đủ cả rồi. Chỉ mỗi chị, Meimel là đi trễ thôi.”
Run đang ngồi trên một chiếc ghế xếp.
“Không saoooo... Trong vòng ba phút đâu gọi là trễ được.”
Với một nụ cười nhẹ, nữ tư tế dáng cao quay người lại. Một vẻ mặt tươi cười... Một cái nhìn không hề tỏ ra nghi ngờ hay thù hận.
“Vậy thì sao chúng ta không bắt đầu bằng việc mỗi người tự giới thiệu nhỉ?”
“À à, đừng lo gì về việc đó.”
Ở ngay trung tâm căn phòng.
Một người đàn ông bị trói trên ghế lắc đầu.
“Có hai nữ tư tế, tên họ là Meimal và Yumi. Sau lưng họ là hai Sennenshi, Run và Leon. Cả hai đều là những nhân vật xuất sắc nhất ở toàn lục địa trôi dạt về chiến đấu tay không và sử dụng đại kiếm. Người đứng phía kia, nhìn đăm đăm vào ảnh của em gái mình là tinh binh Ishtar. Anh chàng đừng ngay sau lưng chị ta là Sheltis còn người đứng bên cạnh trông như bị đau dạ dày là nhóm trưởng Monica, đúng không? Người đứng tuốt phía sau trông như chẳng hề muốn có mặt ở đây chút nào là Vaiel, còn người đội chiếc mũ rất lớnnnnnn là Kagura. Tất cả họ đều là tân binh. Nếu tôi có nói sau chỗ nào thì vui lòng chỉ ra nhé.”
“Ôi chao, thật tuyệt vời. Không chỉ có nữ tư tế và Sennenshi. Anh thậm chí còn nhớ được cả tên các tân binh nữa.”
Meimel lên tiếng đầy khen ngợi.
“Ít nhất tôi cũng phải biết được tên của những người đã đến chỗ chúng tôi chứ, phải khôngggggggggggggg, Kuro?”
“Ừa. Mà phải nói chính tôi mới là người điều tra toàn bộ còn gì.”
“... Có cần phải nói thế không, Kuro.”
Một tiếng thở dài, thật dài.
Hay họ đã từng nghĩ vậy, nhưng người đàn ông đó nhìn thẳng vào Meimel vốn đang nhìn anh ta.
“Vậy cho tôi hỏi một điều. Tại sao tôi lại bị trói vào chiếc ghế xếp này chứ? Tôi đã phải chịu cảnh này từ hôm qua, suốt cả đêm dài. Lưng tôi giờ bị đau một chút rồi đây này.”
“À, điều này là bởi vì chúng tôi không thể để cho một kẻ đột nhập có thể muốn làm gì thì làm được. Hôm qua anh thậm chí còn vào khu D vốn dĩ không phận sự miễn vào.”
“Nhưng chị à, tôi bị trói nghiến thế này, còn Kuro – phụ tá của tôi lại được ngồi đàng hoàng. Thậm chí còn được phục vụ cả bánh và trà đen nữa.”
Trong trạng thái bị trói, hắn ta hất đầu về phía người phụ nữ ngồi ngay bên cạnh mình. Chị ta đang ngồi ngay ngắn và lặng lẽ đưa tách trà lên môi.
“Thế này chẳng phải bất bình đẳng giới sao?”
“Huick-sama, sự phân biệt này bắt nguồn từ sự khác nhau về ấn tượng ban đầu. Cách ăn nói, tính cách, phong thái, bề ngoài, tư cách và rất nhiều những thứ khác cho thấy bản chất của mỗi con người qua hoạt động hàng ngày.”
“... Cô đang đứng về phe nào vậy?”
Người đàn ông thở dài vẻ chán chường.
“Thôi sao cũng được. Muốn hỏi tôi cái gì cứ hỏi. Tôi sẽ nói trước điều này, tôi không đến đây để khiêu chiến hay làm gì đó đại loại. Thế mà sự tụ tập hoành tráng thế này là sao? Gần như là một nửa số những nhân vật hàng đầu Thiên kết cung rồi.”
“Mọi người ai cũng thích hội hè.”
“Ồ ồ...”
“Thôi không đùa nữa. Dù gì thì anh cũng là thành viên đội quân bí mật của Bộ chính trị. Đó là một đội đặc biệt đến từ nơi vốn dĩ là đối thủ của Thiên kết cung nên tôi rất sợ khi phải một mình đối mặt với anh. Đầu tiên anh hãy xưng tên và tổ chức anh đang làm việc.”
“’Số chín’ Huick, thành viên đội quân bí mật của Bộ chính trị.”
“Người biết nhiều nhất chính là chàng trai tinh binh đứng đằng kia kìa.”
Huick nhìn ra phía sau Meimel và...
“Anh ta.”
“... Tôi ư?”
Leon huých Sheltis bằng cùi chỏ làm Sheltis méo mặt.
“Đúng, chúng ta đang nói về cái gã đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia nên hẳn gã đã nói hết những gì gã muốn về tôi và cả ‘số bảy’ trong suốt trận đấu rồi.”
“À đúng, đúng thế. Em đã ghi lại toàn bộ đoạn hội thoại. Giờ em mở nhé.”
AI lên tiếng bằng giọng vô tư.
“Chúng ta, ‘bánh xe thiên đường’ là một tổ chức quân sự bí mật đặt ở rất nhiều nơi khác nhau trong Bộ chính trị. Chúng ta được phép huy động quân đội dù ở bất kỳ đâu, và chúng ta được gọi tên dựa theo số vũ khí mà chúng ta sử dụng.”
“Về số vũ khí được sử dụng... tức ý anh, anh mang danh ‘số một’ không phải vì anh phòng ngự một mình ở đây mà vì anh sử dụng duy nhất một cây trượng sao.”
“Phải. Thế nên ‘số bảy’ và ‘số chín’ đều có số vũ khí tương ứng với tên của họ...”
“Với lại người nói thứ hai là Sheltis nhé.”
“... Thằng ngốc đó lúc nào cũng muốn nói gì thì nói.”
Số chín thở dài đầy chán nản sau khi AI phát lại. Kuro ngồi bên cạnh trông như cũng chẳng thể thốt nên lời.
“Phù ù ù ù. Hiện tại có thể tin được rằng có một nhân vật tên là ‘Số chín’ trong tổ chức ‘Bánh xe thiên đường’... Ta nói chuyện tiếp được chứ.”
“Phản công nhé.”
“Phản công ư?”
“Phải, nhưng chị biết đấy. Tôi đến đây với mục đích được đối thoại đồng cấp giữa Thiên kết cung và Bộ chính trị. Thế nên tôi cắt mớ dây này được rồi chứ?”
Phụp... đám dây trói vốn dĩ siết chặt vào hắn ta từ vai cho đến tận mắt cá đều bị cắt ngọt và rơi lả tả xuống đất.
“Ồ!”
Run, vốn đang ngồi trên ghế bỗng sáng mắt lên... Hắn ta cắt chúng cách nào vậy? Không hề có chút âm thanh, ám chỉ hay sự hiện diện nào.
“Tuyệt, tuyệt vời! Sao anh làm được hay vậy? Làm lại đi!”
“Fufu. Thấy sao, hay chưa? Đấy là... ứ ứ ứ!?”
Huick khuỵu xuống đầy đau đớn khi bị thúc cùi chỏ vào vùng bụng dưới.
“Huick-sama, vui lòng nghỉ chút đi. Tôi xin phép nói, nếu không cuộc đối thoại này sẽ chẳng đi đến đâu cả.”
Đứng dậy đầy tự tin, Kuro cúi đầu lịch sự.
“Trước đó, ở cuộc hội đàm mà nữ tư tế Yumi-sama đã tham dự, đã xảy ra sự cố có liên quan đến Maha và I-gun I của chúa tể của những thư tịch cũ. Lúc đó chúng tôi đã khiến cho các bạn gặp nhiều khó khăn quá.”
“À kh-không... không phải vậy đâu.”
Yumi hốt hoảng xua tay, còn Kuro một lần nữa cúi đầu thật thấp.
“Và Thiên kết cung , cách đây chính xác một tháng trước. Một nhóm lính đã bị Maha thuộc tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ quét sạch. Sự cố lần đó đã được Sheltis-sama và Kagura-sama đằng kia xử lý nhưng... có thật vậy không? Một kết luận cuối cùng vẫn chưa thể được đưa ra. Lý do chính là không ai biết được chân tướng về nhân thân của các nhân vật trong chúa tể của những thư tịch cũ cũng như mục đích của bọn họ.”
Thế ư?
Kuro mỉm cười, nhìn Meimel đầy thách thức.
Ngay cạnh đó, Huick nhún vai khi vẫn ngồi trên ghế.
“Giờ đây Bộ chính trị sẽ phản công. Chúng tôi sẽ tấn công vào trụ sở của chúng mà tôi và Kuro đã tìm được.”
“Ra thế ế ế ế. Các bạn muốn Thiên kết cung cùng tham gia nhỉ.”
“Bộ chính trị đã bị tấn công, và những thành viên bên các bạn đã bị tiêu diệt. Vậy hợp tác chẳng phải tốt sao?”
Có ai không? Meimel nhìn quanh và không có ai quanh đó lên tiếng cả.
... Không, lý ra phải có thắc mắc chứ.
... Mọi người ai cũng đều ít nhất phải có một nghi ngờ.
“Ai cũng lặng lẽ nơi này cả nhỉ. Vậy thì...”
“Chỉ một điều này.”
Trong số những người vốn giữ im lặng, Sheltis rụt rè mở miệng.
“Hỏi gì cũng được à?”
“Đúng rồi, tốt lắm đó anh bạn. Tò mò là một điều quan trọng.”
Ánh mắt của Huick thay đổi khi hắn ta chống tay lên bàn. Kuro vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt xanh biếc của chị ta nheo lại.
... Thế này là.
... Đúng như mình nghĩ. Ngay từ đầu họ đã đến đây với mục đích để chúng ta tra vấn rồi.
“Hỏi”, tức để xác định khả năng thu thập thông tin của người hỏi, và khả năng truyền đạt thông tin của người trả lời.
Phụ thuộc vào câu hỏi mà nữ tư tế, Sennenshi và những người lính đưa ra, họ sẽ có được một số những khái niệm cơ bản về khả năng phân tích tình hình của những người trong Thiên kết cung .
... Có thể xem đây là hai giám khảo.
... Họ đến để xác định xem Thiên kết cung có phải là đồng minh đáng tin cậy hay không.
Vì thế nên họ xuất hiện một cách phô trương trong khi đã sẵn sàng đón nhận nguy hiểm.
Nếu phải hỏi một câu hỏi không đáp ứng được kỳ vọng của những người bên Bộ chính trị thì họ sẽ được đánh giá không có khả năng thu thập thông tin và sẽ chẳng hề thu được bất kỳ thông tin giá trị nào về tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ.
“Tốt lắm đấy, chàng trai, cái nhìn không tệ chút nào đâu. Cậu hiểu vấn đề đó.”
“... Huick-sama, nói hơi bị nhiều rồi đó.”
“Kuro à, họ hiểu mà. Che giấu mục đích của chúng ta làm gì nữa khi họ đã hiểu ra vấn đề chứ.”
Giờ thì các bạn sẽ hỏi chúng tôi những gì? Các bạn đã chắc chúng tôi sẽ chẳng giấu giếm điều gì cả, cái nhìn của ‘số chín’ đã truyền tải điều đó một cách rất rõ ràng.
“Điều chúng tôi muốn biết là nguồn tin của các bạn.”
“Hở?”
“...”
Huick và Kuro nhẹ mở to mắt.
“Đầu tiên, việc tôi và Kagura chiến đấu với Maha <Hoàng kim> không hề được công bố ra ngoài tòa tháp... Thứ nữa là trụ sở của tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ. Làm cách nào mà các bạn có thể tìm được nơi mà cả Thiên kết cung vẫn chưa thể tìm được? Chúng tôi vẫn chưa có lời giải thích nào cho cả hai việc này.”
“... Buồn chưa, chú em để ý đến cả điều này à.”
Sau một quãng thời gian im lặng, thành viên đến từ tổ chức bí mật lầm bầm.
“Còn trẻ thế mà giỏi vậy. À, mà ta cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi thôi. Nhắc đến tuổi thì Kuro đằng kia...”
“Huick-sama.”
“... Được rồi. Tiếp tục thôi. Đầu tiên phải nói rằng câu hỏi không tệ chút nào.”
Tựa đầu lên cánh tay, người đàn ông đến từ tổ chức ‘Bánh xe thiên đường’ chỉ về phía cặp chân mày của mình.
“Chính là con mắt. Nếu tôi nói Mắt đỏ Mikuva thì chắc các bạn sẽ hiểu. Với câu hỏi của các bạn thì đáp án là chúng tôi sử dụng nó để khám phá ra.”
“Oa, nhưng không có cá nhân thích hợp thì đâu dùng nó được chứ?”
“Đúng, vì thế nên người này mới có mặt ở đây.”
Huick hất đầu về phía người phụ nữ ăn vận chỉn chu ngay sau lưng mình.
“Hiện có ba người phù hợp để vận hành Mắt đỏ Mikuva ở Bộ chính trị. Kuro là một trong số họ. Dù ‘phù hợp’, nhưng vẫn không hoàn toàn ăn khớp, thế nên số thông tin thu được là có hạn, nhưng... à thì cô ta có thể rút tỉa được thông tin ở một mức độ nào đó. Tôi nghĩ trả lời như vậy chắc ổn rồi nhỉ.”
“Thế là hết?”
“... Ờ.”
Người đàn ông tên Huick là một con cáo già. Hoàn toàn trái ngược với ‘số một’, anh ta hẳn đã đoán trước suy nghĩ của người đối diện những một, hai bước.
“Còn câu trả lời của bên đó?”
“Xem nàooooo, nói là phản công, nhưng đột nhập thì chính xác hơn, thế nên ta sẽ chọn ra một số ít những tinh hoa nhỉ? Với khả năng của đối thủ đến thế thì lính chính quy coi như ngoài cuộc chơi... và có một số ít thành viên trong đội tinh binh có thể tham gia được. À à, với mọi thứ diễn biến theo chiều hướng này thì chúng ta chỉ có thể chọn ra một số từ những người có mặt ở đây thôi.”
Meimel khoanh tay suy nghĩ, ấn một ngón tay lên má. Trông cứ như một kỳ thủ lão luyện đang suy nghĩ ván cờ hóc búa.
“Một hay hai người?”
“Không, chúng ta không biết được quy mô của tổ chức đó đến mức nào, thế nên có nhiều tay vẫn tốt hơn... À thì phía Bộ chính trị có hai người nên cũng không thể đòi hỏi quá nhiều được. Nếu các bạn sẵn lòng hợp tác thì chúng tôi cũng muốn có khoảng hai người. Thực tế thì chỉ bốn người là tối đa cho một lần đột nhập, kể cả tôi và Kuro. Nhiều hơn sẽ là một đội riêng.”
“Thế con số tối đa là bao nhiêu?”
“Nếu các bạn không tin chúng tôi thì các bạn có thể cử bao nhiêu cũng được.”
Meimel mỉm cười hỏi, còn số chín dang rộng hai tay.
“Nhưng lớn quá cũng khó; thế nên cao nhất sẽ là năm người. Tức bên các bạn sẽ chọn ra năm người, thêm cả tôi và Kuro là bảy. Như vậy hai người trong số đội các bạn sẽ tham gia với chúng tôi để làm chính đội, và phần còn lại sẽ đột nhập theo một lối khác.”
“Fufu, fufu. Tức sẽ có hai người đi với các bạn và phần còn lại sẽ là một đội khác... Thật là một vấn đề nan giải đây, hmmmm.”
Trông thái độ vui vẻ của nữ tư tế hoàn toàn tương phản với những lời đang nói.
“Run.”
“Viola và Horn Nova đâu rồi.”
“Họ đang chuẩn bị sẵn sàng ở tầng trên.”
“Tốt. Tức ở đây có chín người thêm cả hai chị em nhà Nova nữa thành mười một. Syun-rei thì bận bịu với kết giới thay chỗ cho Salah-sama nên không tính. Tối đa là năm thành viên sẽ đi... ôi chao, phiền phức chưa, trong số những thành viên tuyệt vời có mặt ở đây thì chúng ta sẽ chọn ai giờ?”
Meimel nhìn vào khoảng không với một nụ cười tinh nghịch.
... Đột nhập vào tổ chức thứ ba, tham gia tối đa năm người.
“...”
Nhìn quanh những thành viên có mặt, Sheltis nuốt khan.
Đầu tiên là ba nữ tư tế, Meimel, Yumi và Viola đang chờ đợi ở một tầng khác.
Tức có ba Sennenshi, Run, Leon, và Horn ở một tầng khác. Thêm vào đó là tinh binh Ishtar. Tất cả họ đều xuất chúng, mạnh hơn cả những người mạnh nhất.
... Thêm bốn thành viên trong nhóm mình thành ra mười một.
... Chỉ năm người được chọn để đột nhập vào trụ sở chúa tể của những thư tịch cũ.
“Nếu muốn biết thì hãy đuổi theo ta đi. Nào, Sheltis, hãy đuổi theo ta. Đó chính là điểm bắt đầu của mọi sự.”
... Mình muốn được chọn.
Mục đích thật sự của I-gun I. Đầu tiên tại sao chúa tể của những thư tịch cũ lại hiểu biết sâu về mắt đỏ Mikuva và tinh thể cấm ky đến thế vẫn là một bí ẩn.
... Và trên hết, họ biết mình có mateki.
Một sự bất an đè nặng lên ngực cậu.
Họ dễ dàng vận hành mắt đỏ Mikuva vốn dĩ không thể sử dụng nếu không có cá nhân phù hợp và... họ biết cả việc cậu ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên.
Nếu là I-gun I, liệu hắn ta có biết cách tẩy sạch mateki trong cơ thể cậu không?
“...”
Cả việc xảy ra ở Bộ chính trị nữa, nhưng lúc đó cậu nghĩ việc con Yuugenshu được Bộ chính trị nuôi chỉ liên quan đến cậu và Yumi. Giờ thì cậu đã biết tổ chức bí mật thứ ba có tồn tại thì cậu không thể nào bỏ qua lời đề nghị từ phía Bộ chính trị được.
... Yumi à, tớ nghĩ việc cậu đã thanh tẩy được mateki mà không một nữ tư tế nào có thể làm được là quá đỉnh.
... Vì những người đang sống trong tòa tháp này, cậu đúng là đã cố gắng hết sức.
Thế thì tớ cũng vậy.
Dù nhiệm vụ đột nhập Bộ chính trị có nguy hiểm đến mức nào, nhưng nếu nó có liên quan đến Yumi, và đến cậu...
“Giờ thì mọi người đã có quyết định chưa nào?”
Meimel rút ra một quyển sổ lớn từ đâu đó.
“Dĩ nhiên tôi sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng đầu tiên tôi sẽ nghe ý kiến của mọi người, nếu có. Những ai muốn tham gia vào kế hoạch của Bộ chính trị, vui lòng xưng tên và bước lên phía trước.”
Trong khi sử dụng ngón tay để quay bút một cách rất điệu nghệ, cô nhìn quanh những thành viên có mặt.
“... Ôi chao, không ai cả ư?”
Không ai phản ứng cả.
Meimel nhìn vào các thành viên Thiên kết cung đang im lặng.
“Thật bất ngờ, hmmm, hay các bạn đang cố kìm nén vậy? Vậy thì tôi đành phải tự mình quyết định thôi, và tôi cho rằng thế là được. Vậy thì...”
“... Có tôi.”
Những âm thanh căng thẳng phát ra từ miệng cậu, cậu cố gắng rặn ra từng tiếng một.
Thành viên Thiên kết cung và hai thành viên của tổ chức bí mật phía Bộ chính trị nhìn đăm đăm vào cậu... Sheltis hít một hơi dài.
“Nếu có thể, xin phép để tôi tham gia.”
***
“Những ai muốn tham gia vui lòng xưng tên và bước về phía trước.”
Đứng cách phòng họp tầm mười mét, trong góc khuất của một giao lộ, Eyriey nhắm mắt lại và nghe rõ cuộc nói chuyện trong phòng.
... Quá tuyệttttttttt
... Ra đây là truyền âm.
Cuộc nói chuyện trong phòng họp khóa kín vang vọng trực tiếp trong đầu nhỏ. Do nhỏ vẫn chỉ là một công dân bình thường nên dĩ nhiên nhỏ không thể nào sử dụng được các thần chú shinryoku. Người sử dụng thần chú để lắng nghe những người khác đàm luận bằng truyền âm và cho phép cả bên thứ ba lắng nghe chính là...
...
Cô gái có mái tóc như mặt hồ phẳng lặng đang nhìn đăm đăm về phía phòng họp.
“Eyriey này, chị có nghe rõ cuộc họp chứ?”
“Hoàn hảo, đúng là Shasa có khác, tuyệt đỉnh luôn! Em không thích làm nữ tư tế tập sự à?”
“... Thế cũng hay đó.”
Cô bé mỉm cười gật đầu, chẳng hiểu đang đùa hay thật sự nghiêm túc.
“Mà chị Eyriey có hứng thú với chủ đề đột nhập họ đang bàn không?”
“Ừ ừ! Chị nghe thấy tiếng Sheltis nên chắc là hắn sẽ lại đi đâu đó nữa r-ồi. Có nghĩa là lại không được đùa giỡn với nhau.”
Nếu đi tuần tra khu sinh quyển hay khu thiên nhiên thì chẳng sao. Nhưng nếu giống như lần đi đến Bộ chính trị hay quần đảo trôi dạt thì Yuto và Eyriey sẽ cô đơn lắm.
“Vậy thì ta đi luôn.”
“Ơ?”
“Eyriey à, chị vui lòng tham gia vào kế hoạch d Huick-sama đề xuất nhé. Dù thế nào đi chăng nữa thì nó cũng quan hệ mật thiết với Thiên kết cung nên em cũng rất quan tâm.”
“... Ơ, ơ ơ ơ! Thế-thế nghĩa là sao? Em tính để một người bình thường như chị tham gia vào đó hở!?”
“Với tư cách người bảo dưỡng phi thuyền hay gì đó đại loại, có đủ cách để cho chị lẻn vào mà.”
“Ơ, th-thì... chị cũng hứng thú với mấy chuyện này, nhưng không phải mức độ nghiêm trọng của vấn đề không cho phép những điều như thế sao? Họ hoàn toàn nghiêm túc đó.”
“Chẳng sao, em cũng sẽ ra tay mà. Với lại...”
Cô bé nắm chặt tay đưa lên kiểu biểu tượng quyết tâm và nháy mắt, một động thái hiếm hoi.
“Chị không cần phải lo về an toàn cho bản thân đâu. Em sẽ cử một người rất đáng tin cậy đi cùng với chị mà.”
“Ồ ồ, bạn đường á?”
Đến mức đáng tin cậy thì hẳn anh ta hay chị ta phải rất xuất sắc. Ai đây? Sennenshi chăng? Hay Sheltis? Không, không, có khả năng đó là một người rất mạnh mà vẫn chưa có dịp xuất hiện.
Trong khi nhỏ đang suy nghĩ nhiều về chuyện đó.
“Chị trông chờ vào em nhé, Yuto.”
“Dạ ạ ạ ạ ạ! Em sẽ đi cùng với Eyri-nee!”
“Thế đó, Eyriey à, đem Yuto đi cùng với chị nhé.”
“Yuto sẽ cố hết sức...”
“...”
Hoàn toàn trái ngược với một cô bé đang reo vui và Shasa mỉm cười thì Eyriey lầm bầm.
“... Chẳng giống mình tí nào, nhưng mình thấy lo.”
***
Phòng họp 269-F.
“Hoho, vậy à.”
Một thành viên của tổ chức bí mật phía Bộ chính trị nhún vai đầy hài lòng.
“Sao đây, nếu đã có một người lên tiếng... chẳng phải nãy giờ mọi người đang chờ xem người bên cạnh mình sẽ làm gi sao? Tuy nhiên thế này thì quá nhiều. Giờ thì ta bắt đầu chọn lại nào.”
“...”
Cấp dưới của anh ta vốn đang im lặng chỉnh sửa tư thế. Miệng chị ta mím lại thành một đường thẳng, người phụ nữ ấy nhìn về phía các nữ tư tế của Thiên kết cung .
“Fufu, fufu, chúng ta có hơi bị nhiều hơn năm người rồi đó. Xem nàooooo, có những người tôi muốn họ đi trong số những người mà họ không tự mình tiến cử... dào, chuyện nào ra chuyện đó. Ok, thế này thì được!”
Meimel gấp vở lại và gật đầu hài lòng.
“Xong rồi chứ?”
“Phải, tôi đã quyết định xong xuôi. Chúng ta không thể để vị khách đến từ Bộ chính trị đợi lâu được.”
Nháy mắt trả lời câu hỏi của Run, nữ tư tế đang cai quản tòa tháp vuốt nhẹ mái tóc mai. Bằng một cử động nhịp nhàng, cô chỉ về cánh cửa phía sau lưng mình.
“Vậy thì tôi sẽ công bố danh sách những người cùng tham gia vào kế hoạch hợp đồng tác chiến với phía Bộ chính trị.”
Thế rồi.
“Chỉ những người có tên vui lòng ở lại trong căn phòng này.”
Cùng lúc với tuyên bố của Meimel.
Cả căn phòng chìm vào một sự im lặng căng thẳng.