Hyouketsu Kyoukai no Eden

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3464

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Thanh tẩy Hư không - Chương 3: Đột nhập

Thiên kết cung <Sophia>, tầng 274.

Bước từng bước ra khỏi thang máy để đi vào tầng dành riêng cho Sennenshi thứ hai, nơi mọi thứ từ trần đến sàn đều phát ra một thứ màu xanh ngọc nhè nhẹ.

Thứ màu xanh ngọc ấy vốn được tạo thành từ cả ngàn tấm hợp kim đặc biệt, chúng cũng như lớp vỏ của phi thuyền đặc chủng đều được tạo thành từ cùng một chất liệu riêng.

“… Cắc!”

Tiếng bước chân vang lên trên nền kim loại.

“Hừm…!”

Bước từng bước chậm rãi để các tấm kim loại không oằn xuống, cô gái đưa thêm trọng lượng của mình vào rồi ra quyền, không hề nhắm đến mục tiêu cụ thể nào, chỉ là quét một đường trong không trung. Nhưng…

….!

Lớp không khí bị cắt bởi cú đấm tốc độ siêu thanh nổ tung… Sóng chấn động xuất phát từ một cơ thể sống ra đòn với vấn tốc nhanh hơn âm thanh đi qua không khí và tạo ra một thanh âm như roi quất.

“Mọi thứ với họ như thế nào rồi?”

Cô gái lấy tay quệt mồ hôi. Dù mặc đồ nhẹ nhàng, vốn chỉ có quần đùi áo thun, nhưng chúng hấp thụ mồ hôi của nhỏ nên ướt đẫm cả.

“Như đã nghe rồi đó.”

Meimel mỉm cười dịu dàng trước người cộng sự của mình, vẫn đang lặng lẽ tập luyện.

“Nhưng cũng chẳng dễ dàng gì để nhận ra những điểm vi tế dù đã được thông tin kỹ lưỡng… Nhắc Tào tháo thì Tào tháo tới ngay, lại có báo cáo rồi.”

Chẳng cần phải dỏng tai về phía loa phát trên trần cũng nghe được rõ.

“À có vẻ như đội tiên phong và đội độc lập tác chiến đã tách nhóm. À, Sheltis, Leon và hai người bên Bộ chính trị đã ra khỏi phi thuyền. Họ đang đi về phía mép của hòn đảo… có vẻ như đang đi đâu đó.”

“Có vẻ như họ đã tách nhóm, có vẻ như họ đang đi đâu đó… Báo cáo kiểu quái gì toàn ‘có vẻ’ thế này sao mà chịu thấu.”

Ran ngồi bệt xuống, cười nhăn nhó.

“Báo cáo mơ hồ như vậy thật phiền phức.”

“Thôi nào, thấu thị đâu thể truyền được hết nên ta chỉ có thể đoán thôi.”

“… Giống y như đang chơi trò giải mã vậy.”

“Không phải là giải mã, mà là cách nói của Yumi… Dù đúng là ta cần phải hiểu được nó.”

… Hôm nay thế là đỡ lăm rồi.

… Cứ ngỡ sẽ phải nhận một mớ thông tin bát nháo.

“Mà cuộc họp hôm nay như thế nào vậy Meimel?”

“Chị cáo bận rồi, chị cũng sẽ không tập luyện bài tập dành cho các nữ tư tế hôm nay và ngày mai. Bỏ tập sẽ khiến cơ thể bị ì, nhưng không còn cách nào khác.”

“Tức chị nói mấy chuyện này quan trọng hơn.”

“Dĩ nhiên, vì dù sao đi nữa…”

“Dù sao đi nữa?”

“… Thôi bỏ qua đi, không có gì đâu.”

“Em tò mò rồi đấy.”

“Không có gì lớn cả, được chưa? Em phải tập luyện đàng hoàng đi, chị sẽ diễn giải những gì Yumi nói cho em.”

Cô gái la Ran vẫn đang ngồi bệt dưới sàn và đứng lên. Nhìn Ran giờ miễn cưỡng quay trở lại tập luyện. Meimel đặt một bàn tay lên ngực.

… Vì nếu chỉ tính sai một nước thôi, tất cả họ đều sẽ chết.

Giống như đang chơi cờ vậy, khi phạm sai lầm thì mới đầu chưa gây ảnh hưởng đến cuộc chơi, nhưng nó sẽ hiện nguyên hình khi tàn cuộc.

… Dựa trên việc chọn đội hình thì như vậy là tối ưu.

… Nhưng kẻ địch và cách thức hoạt động của chúng vẫn nằm trong vòng bí ẩn.

Chủa tể của những thư tịch cũ. Họ chỉ mới biết được “Hoàng kim” Maha và “không màu” Igun-I.

“Để chiếm lợi thế trước địch thủ, trước hết phải qua mặt đồng minh đã.”

“Hở? Chị mới nói gì à?”

“Không, khônggggg hề…”

Meimel nhún vai, lờ tịt.

***

… Quác… quác…

Tiếng một chú chim nhỏ với bộ lông vàng óng vang lên, một loài chim hiếm thấy ở lục địa trôi dạt, rồi bay đi mất.

“Loài chim này hay thấy trong vùng này ở quần đảo trôi dạt. Nó sẽ di cư đến khu Bộ chính trị trước mùa đông rồi hết đông lại quay về đây.”

Kuro nhìn vào hình bóng đang bay trên đầu mình và lục lại những gì từ trí nhớ.

“Hehe. Em không biết nhiều về những chuyện như vậy nên em sẽ lưu lại vào bộ nhớ.”

“… Cũng được, nhưng đừng viết đè lên thông tin nào quan trọng nhé.”

Sheltis lườm tinh thể đang nhấp nháy trước ngực cậu và đi theo hai anh chàng đang ở phía trước.

Số Chín đang đi đầu, theo sau là Leon, Sheltis là người thứ ba và Kuro đi sau cùng.

“Nhưng chỗ này ẩm thấp quá, phải thế không? Ê Kuro, đây có phải đường dễ đi nhất không vậy? Vừa ẩm vừa đầy rễ cây chắn ngang đường như này; đường đi bộ kiểu này khó chịu quá.”

“Bởi khu vực này của quần đảo đã được khai hoang đâu.”

Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng nhảy qua một tảng đá cuội to chắn ngang đường. Mặc bộ đồ công sở màu đen mà có thể phi thân được như thế trông cô giống như một con mèo đen vậy.

“Chà, kỹ năng thượng thừa.”

“Gì, cô ấy là trợ thủ của ta đó? Không phải loại thư ký cắm mặt vào bàn giấy mà không hề luyện tập đâu.”

Đặt một bàn tay lên mép chiếc mũ cao bồi, số Chín nhảy qua một đoạn rễ cây.

Đoạn đường đầy đá nhọn.

Hằng hà sa số những viên đá màu tro với những kích cỡ khác nhau và đám cây đại thụ liên tục xuất hiện ngay những khoảng trống giữa đoàn người. Một cảnh tượng hùng vĩ hơn là một khu rừng. Tuy nhiên nếu đi đứng không cẩn thận sẽ dễ vấp ngã.

“Nhưng biết sao không, trời đẹp thế này nếu không dính phải thứ nhiệm vụ chết tiệt này chắc chắn ta sẽ đi câu cá.”

Số Chín nói bằng giọng vui vẻ.

“Thế ai là người đề xuất nhiệm vụ chết tiệt này vậy?”

“… Thôi được rồi, được rồi, đừng đâm sau lưng nữa, Kuro.”

“Khi mọi thứ xong xuôi thì tôi sẽ đòi hỏi một phần thưởng đặc biệt. Thêm vào đó sẽ là trợ cấp hiểm nguy, làm thêm giờ và làm việc vào ngày nghỉ nữa.”

“Rồi, để đó cho ta. Ta sẽ trả gấp ba những gì cô yêu cầu luôn.”

“Dù ngài có định trả đâu.”

Kuro phồng má lên một tí rồi khoanh tay lại. Nhìn cô từ khóe mắt mình, Sheltis gọi tới số Chín đang đi dẫn đầu.

“… Mà mới nãy.”

“Gì? Chuyện gì vậy anh giai?”

“Thứ mà nãy chị trợ lý vừa nhắc ấy? Về việc anh đề xuất nhiệm vụ lần này?”

“Người đầu tiên trong Bộ chính trị nhận ra được sự hiện diện của Chúa tể những thư tịch cũ là Huick-sama và Huick-sama là người đã nói ‘Tôi sẽ đi’ khi chúng ta vẫn chưa có nhiều thông tin và lên kế hoạch đột nhập vào tổ chức thứ ba.”

Anh ta không trả lời, mà thay vào đó là người trợ lý.

“Dù sao đi nữa thì đây vẫn là căn cứ của một tổ chức bí ẩn. Nếu chúng ta không thể chọn được những người đủ trình để xâm nhập thì ngài ấy sẽ đích thân làm điều đó… đau đầu chưa.”

“Quyết tâm lớn thật.”

Bỗng dưng Leon bất ngờ lên tiếng.

“Vì ngay cả ở Thiên kết Cung, thì việc bọn tôi xử lý với tổ chức thứ ba như thế nào vẫn còn là một vấn đề đang được tranh luận. Bởi vì có ý kiến từ phía Bộ chính trị đây là thời cơ để điều động các Sennenshi – là những gì Meimel đã nói.”

“Đây có thể coi là một lời khen không?”

“Việc Meimel chấp nhận điều đó có thể xem là một cơ hội tốt.”

Leon đáp trả thẳng thắn, nhưng ý nghĩa của nó vô cùng quan trọng.

“Đồng ý, nếu chúng ta cứ chậm trễ thì chẳng khác nào bị kẻ địch bắt thóp cả.”

Chuyện Igun-I và Maha hoàng kim tấn công thẳng vào Bộ chính trị là một bằng chứng hùng hồn.

Tấn công ngay trước khi những thông tin về bọn này bị Mắt đỏ Mikuva đọc được hẳn là mục tiêu của chúng. Tuy nhiên thực tế là số Chín đã có được thông tin từ trước đó.

“Và hơn thế nữa hai người dự tính sẽ tự làm nhiệm vụ nếu bọn này không đi cùng?”

“Này, nhìn vậy chứ tôi nhạy cảm lắm nhé.”

Trong khi vẫn đang nhìn đống đá cuội dưới chân.

“Vẫn còn đám nguyên lão và những đồng sự cứng đầu, nhưng ta không ghét gì đám lãnh đạo hiện tại ở Bộ chính trị. Đồ ăn thì ngon, và cơ bản mọi thứ cũng đang yên lành, với lại có cả đám cấp phó sẵn sàng làm việc nên ta có thể tận hưởng thú vui câu cá.”

“… Tiền của tôi.”

“Nhưng giờ có vẻ như xuất hiện một nhóm sẵn sàng hủy diệt sự thanh bình ấy. Thế nên những kẻ này làm ta khó chịu, vậy là ta quyết định sẽ xác minh vụ này. Ta không chắc có thể tìm ra được kế hoạch hoàn chỉnh của bọn chúng không, nhưng ít nhất có thể biết được căn cứ của chúng.”

Bước chân của số Chín vẫn đi băng băng về phía trước.

“Thế trông nó như thế nào? Chúng ta đã bước vào hòn đảo ấy rồi, sẽ sớm đến địa điểm thôi.”

“Em, em! Em cứ ngỡ đó là một đảo nhỏ trong số đám quần đảo trôi dạt nhưng có vẻ như chúng ta vẫn chưa đến nơi.”

“Còn khoảng hai cây nữa thôi. Mà dù thế nào… chà mới nhắc Tào tháo.”

Số chín trèo lên một mỏm đá to và đứng khoanh tay.

Ánh sáng trong đôi mắt ấy trông có vẻ sắc nhọn hơn khi anh ta nhìn xuống dưới… về phía bờ bên kia của hòn đảo trôi dạt ở phía đối diện, trông có vẻ như chỉ cách tầm mười mét.

… Đến rồi.

… Đảo Cây, nơi căn cứ của tổ chức thứ ba ẩn mình.

“Oa, hay vậy. Nó gần đến độ chúng tiếp xúc hẳn với nhau chứ không chỉ là gần nhau nữa.”

“Thế nên ta nói rồi đó, thậm chí mình có thể nhảy qua được. Với lại phía của bà chằn kia cũng như vậy nữa.”

Kịch.

Số Chín đá bay hòn đá cuội dưới chân mình và bắt đầu tập khởi động.

“Hòn đảo bên kia… chỉ cách có sáu mét thôi. Với lại đất bên đó sẽ bị sụp nếu chúng ta đáp ngay rìa hòn đảo nên tốt nhất là nhắm bảy mét. Tính cả hướng gió sẽ thành chín. Chúng ta sẽ phải nhảy xa đó. Nếu có rơi thì chịu thôi, vì mọi người sẽ rơi thẳng xuống Uế ca địa đàng chi viên.”

“…”

“Rơi xuống Uế ca địa đàng chi viên.”

Nhìn xuống rìa hòn đảo từ mỏm đá của đảo đối diện, cậu có thể thấy được biển tinh thể màu xanh ngọc của kết giới băng kính ở phía xa. Bụng thót lại, cậu có thể cảm nhận được sự cuộn xoáy của đám năng lượng màu đen bên trong cơ thể.

… Gần thế ư.

… Con người sống gần Uế ca địa đàng chi viên như thế ư.

“Ồ, sao vậy anh giai? Môi anh mím chặt thế? hay anh không giỏi nhảy xa?”

“… Không sao đâu, tôi làm được.”

Cậu nắm chặt tay để không phải nói quá nhiều.

“Kuro? Cô làm được không?”

“Kỷ lục nhảy xa của tôi là 13.7 mét. Đấy là khi đi giày cao gót và mặc đồng phục đi làm.”

“À- thế sao? Vậy thì chẳng có vấn đề gì… thế thôi.”

Số chín Huick búng vành mũ.

“Những ai đủ can đảm hãy theo tôi.”

Chạy đà vừa đủ, anh ta nhảy về phía hòn đảo đối diện, với Sheltis theo sát ngay sau.

***

Biển cây rừng đặc quánh và xanh ngút ngàn.

Những cây lớn, thân và rễ dày tạo thành một hàng rào trong khu rừng tối. Hằng hà sa số dây leo quấn quanh thân và rễ cây, còn những con côn trùng trông vô cùng bí ẩn.

“… Một ngày như mọi ngày.”

Thường xuyên đi tuần khu sinh quyển với chị gái mình nên những cây kỳ lạ hay những loài côn trùng bí ẩn chẳng quá mới mẻ với cô. Thế nên việc cô cảnh giác trước những thứ như thế không phải là một điều đáng ngạc nhiên.

“Mình đi sau hai mươi phút so với đội tiên phong. Thế chắc cũng ổn ha?”

Vai trái cô đeo một khẩu súng bắn tỉa, và khẩu súng máy yêu thích của cô nằm bên tay phải. Bên hông là băng đạn và bộ đàm.

Nhiệm vụ của mình là hỗ trợ đội tiên phong.

Cô sẽ đột nhập vào đảo Cây từ phía ngược lại với đội tiên phong. Sau đó cô sẽ đột nhập vào căn cứ địch sau họ, và sẽ nhập vào nhóm nếu cả hai nhóm thành công trong việc thu thập thông tin quan trọng và vẫn sống sót. Nếu đội tiên phong phải tiếp chiến quân địch thì cô sẽ hỗ trợ họ bằng những thông tin do Yumi đưa tới.

… Dù sao đi nữa mình cũng phải đến đảo Cây và đợi ngoài căn cứ.

… Sau đó mình sẽ đợi lệnh từ Yumi.

Những nhiệm vụ lén lút như vậy càng ít người càng tốt. Cô nghe nói những người tham gia nhiệm vụ lần này được chính Meimel lựa chọn, và đó là một sự lựa chọn hoàn hảo, xứng đáng là người lãnh đạo tòa tháp khi Nữ hoàng vắng mặt.

… Giờ thì.

“Nhớ những gì ta dặn rồi chứ?”

“Dạ, em sẽ ở lại đây cho tới khi nhận được liên lạc từ một ai đó trong đội tiên phong, hay từ Horn-nee.”

“Tốt lắm.”

Phi thuyền đã được ngụy trang sao cho khớp với môi trường xung quanh. Horn gật đầu với Eyriey, đang thò mặt ra từ vị trí dành cho phi công.

“Thêm điều này nữa, nếu không nhận được bất kỳ thông báo nào từ mọi người…”

“Dạ?”

“Quay trở lại Thiên kết cung <Sophia> ngay. Hai đứa không cần phải đợi đâu.”

***

Một cơ sở nghiên cứu.

Bốn bức tường vuông vức tuyền một màu xám. Không có cửa sổ hay cửa chính nào gắn trên những bức tường cả. Bức tường phẳng lì hoàn toàn bị mốc bao phủ và màu xanh của nó trông như hòa lẫn vào khu rừng.

“Leon, ông có thấy quen không?”

“Ừ, y như cái lần trước vậy… trò đùa chăng?”

Leon, đứng bên cạnh cậu, thở ra một hơi dài hiếm hoi.

“Cũng chẳng có gì lạ. Thiên kết cung cũng thường có những trạm quan trắc như thế này.”

Kuro ngắm nghía khu căn cứ và lắc đầu.

“Nói cách khác, chỗ này trong mắt bọn tôi chẳng khác gì căn cứ của Thiên kết cung cả.”

Hóa ra đây chính là nguồn cơn sự xung đột giữa Thiên kết cung Sophia và Bộ chính trị.

Cơ sở nghiên cứu được xây dựng bởi một tổ chức thứ ba. Còn có cả một con Yuugenshu được nuôi trong bồn nước nhưng chỗ này được sử dụng như một căn cứ vậy.

“Chẳng khác mấy những gì Kuro thấy được qua Mắt đỏ Mikuva. Cả Kuro và tôi đều không rõ bên trong như thế nào, nhưng chúng dễ dàng lừa được những người đi tuần qua đây.”

“… Tôi nghĩ căn cứ này có tầng ngầm.”

Sheltis cắn môi trước tiếng thì thầm của Số chín.

“… Nếu chúng không khác gì trước đó hẳn chúng đang ở đâu đó phía dưới.”

Cậu nhìn đăm đăm vào dưới chân mình.

Khu nghiên cứu ở tầng phía trên chỉ để ngụy trang và sự thật là đám nằm tầng dưới vốn được xây thêm vào sau đó. Thế nên chỉ thăm dò phía bên trên là hoàn toàn vô nghĩa.

“Kuro.”

“Rõ, Sheltis-sama và Leon-sama, hai người vui lòng lùi lại.”

Bước một bước về phía trước. Kuro móc ra một chìa khóa màu vàng từ túi áo ngực. Rồi cô bước thẳng tới cánh cửa ở chính giữa và nhẹ nhàng tra chìa vào ổ khóa mục rữa bằng đồng.

… Cạch

Bất thình lình ổ khóa rơi xuống nền đất.

“Chỉ có thể mở được một phía. Cẩn thận đừng đứng ngay cửa nhé.”

Bản thân cô cũng tránh sang bên, Kuro kéo nắm đấm cửa. Tiếng kim loại han rỉ vang lên đầy khó chịu.

… Két két.

Sau cánh cửa hoàn toàn mở toang là một khoảng không gian tối nhờ nhờ.

“À, cũng không ngoài dự đoán.”

Số Chín vỗ vai Kuro và cười nhẹ. Tuy nhiên hắn chỉ làm điều ấy giữa hai người họ, còn hắn chỉ tay về phía cửa.

“Mọi người từng thấy điều này rồi nhỉ? Từ chỗ này trở đi có phải là địa bàn thân thuộc không thế?”

“À, nhưng tôi đâu đi với Leon…”

Người đi cùng với Leon lần đó là Eyriey và Yuto. Còn đồng đội của cậu lúc ấy là Monica nên con đường họ tiến vào khu nghiên cứu là hoàn toàn khác nhau.

“Tôi đi lối này, nhưng nhớ Leon đi bằng con đường bí mật. Nếu tôi nhớ không nhầm con đường bí mật dẫn xuống tầng ngầm chỉ có thể mở từ phía Leon.”

“Thế đó… Sao ta không thử xem? Eyriey cho tôi code mở khóa rồi.”

“Vậy thì tôi cũng đi theo. Kuro ở đây với anh giai kia, cần thì hai người có thể làm quen với nhau luôn.”

Đi theo Leon, số chín cũng bước ra ngoài.

Chỉ còn hai người họ, cậu và Kuro phía bộ chính trị.

… Tự giới thiệu á?

… Ngẫm lại thì ngoài tên và tổ chức hoạt động, cậu chẳng biết gì về cô ta cả.

“Sao anh lại xung phong vào nhóm này.”

“… Ơ?”

Cậu vô thức kêu lên một tiếng.

“Meimel-sama lên kế hoạch cho việc này. Quanh anh toàn các nữ tư tế và Sennenshi vốn xuất sắc hơn anh. Tuy nhiên anh là người đầu tiên giơ tay trước lời kêu gọi của Meimel.”

Kuro dùng tay hất tóc mái sang một bên. Đôi mắt của cô ta gần như không biểu lộ chút cảm xúc nào, và đang nhìn đăm đăm vào cậu.

“Tôi biết anh từ khi anh hộ tống Yumi-sama đến Bộ chính trị, nhóm của anh được giao nhiệm vụ hộ tống. Anh tham gia có phải vì anh nghĩ rằng nhiệm vụ lần này và lần đó có liên quan đến nhau?”

“Không. Đấy là hai nhiệm vụ khác nhau.”

“Thế lý do là sao? Anh chỉ là một tân binh. Sếp tôi trông thì vậy, nhưng vai vế của Huick ở Bộ chính trị cũng ngang ngửa với Sennenshi ở phía Thiên kết cung vậy. Anh không có cái quyền khiến mọi người xung quanh phải im miệng chỉ bằng một câu ‘xem chung quanh thế nào’.”

Quy luật chung Tân binh là tân binh, và phải chú tâm luyện tập. Với một người ngoài cuộc như cô thì khát khao tham gia nhiệm vụ lần này của cậu là hoàn toàn bất ngờ.

“Tôi nói có gì sai sao?”

“… À, đó là lý do tôi giơ tay đầu tiên. Bởi tôi muốn nói rằng tôi muốn đi.”

“Anh muốn đi? Không phải nhiệm vụ cũng chẳng phải trách nhiệm, anh thực sự muốn tham gia…? Xin lỗi chứ tôi không nghĩ ra được một lý do nào khác ngoài việc anh muốn lập công cả.”

Im lặng.

Một khoảng im lặng kéo dài, rồi cô nở một nụ cười.

“… Tuy nhiên tôi không hề thấy anh là người như vậy. Thế nên tôi chẳng thể nghĩ ra được lý do anh tham gia nhiệm vụ lần này.”

Tôi đầu hàng – cậu nhìn thấy cô ta nhún vai.

“Cùng lý do với Huick thôi.”

“Giống như Huick-sama?”

“Tôi không thể bỏ qua việc này được. Trong tháp có một người tôi rất quý, và Chúa tể của những thư tịch cũ khiến cho người đó không yên nên… bằng đó hẳn là đủ để tôi không thể bỏ qua chuyện này sao? Đó chính là lý do tôi muốn xử lý vụ này vì người ấy.”

“…”

Cô ta nhìn cậu trân trối.

“Một tân binh như anh? Sao anh không để vụ này cho các nữ tư tế hay sennenshi?”

“… Ừ, để ít ra tôi cũng có thể ưỡn ngực tự hào.”

Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu đang chờ cậu trên đỉnh tháp.

Để cậu có thể tự hào đứng bên cạnh cô, vốn đang mỏi mòn chờ đợi, cậu cần phải xử lý những vấn đề liên quan đến mateki và Uế ca địa đàng chi viên.

“Thế lạ lắm sao?”

“Người quan trọng đó hẳn là một cô gái?”

“Ơ?”

“Tôi nghĩ cô gái mà anh đang nói đến đó hẳn rất hạnh phúc.”

Cái nhìn của cô gái bên Bộ chính trị phần nào dịu lại và cô gật đầu.

“… Thế là được rồi.”

“Nếu tôi là cô ấy tôi cũng nghĩ như vậy. Sau đó, để anh về an toàn…!”

Một tiếng ầm vang lên dưới chân, Kuro cúi người xuống.

… Rầm rầm.

Nền đất rung nhè nhẹ và ở một vị trí gần đó vang lên âm thanh rồi chìm xuống đất. Khu xung quanh đó cũng tự động sắp xếp lại để lộ ra một lối đi.

“Như báo cáo.”

Kuro chớp mắt khi cô cúi nhìn đám cầu thang tăm tối dẫn xuống phía dưới.

“Yo, phía bên đó thế nào rồi?”

Cùng với Leon, số Chín xuất hiện từ cánh cửa ngay trên đầu họ. Họ bước vào chính giữa căn phòng một cách thong thả, tay để trong túi, một sự hiện hữu vô tư.

“Ồ, thế này hay nhỉ.”

“Đúng như đã nói… Cũng kiểu kiến trúc như lần nọ ở quần đảo trôi dạt.”

“Chà, thật đáng ăn mừng… Kiểu này đúng là thú vị. Tôi chẳng biết chúng đã tiến hành xây dựng mấy công trình tầm cỡ này từ lúc nào.”

Số Chín đá nhẹ vào bậc thang đầu tiên để cảm nhận được về nó. Cảm nhận được sự rắn chắc của nó, hắn gật đầu và bước đi với thái độ quen thuộc ấy.

… Chẳng khác gì lần trước ư.

Trong khi đang xem tình hình của số Chín và Leon bước đi phía trước cậu, cậu cũng chú ý đến cảm giác dưới chân mình khi bước đi. Không có bẫy rập như lần trước, nhưng không có nghĩa lần này không có.

“Sẽ rất đáng ngờ nếu như vật liệu làm cầu thang bỗng thay đổi đột ngột.”

“Nếu bẫy chỉ có thế thì hiền quá… Tốt nhất đừng nên đặt bẫy.”

Hướng mắt lên trần nhà, một kiểu bài trí tối nhờ nhờ với một thanh kim loại mỏng ngay trên. Bức tường hai bên cũng vậy. Rất khó để nói rằng kiểu bài trí này ngăn nắp được.

“Sheltis.”

Vẫn quay lưng về phía cậu, Leon lên tiếng.

“Chúng ta vừa nhận được thông báo từ Horn. Chị ấy cũng đã lên đảo và đang trên đường đến đây.”

“Rõ… Mà chị ta có biết đường đến đây không vậy?”

“Có hướng dẫn mà.”

Syun-rei và Yumi.

Hai nữ tư tế luôn giám sát đội hình chính từ phía Thiên kết cung bằng thấu thị. Thế nên họ biết rõ địa điểm của căn cứ và từ đó có thể truyền thông tin cho đội độc lập.

… Kinh thật, xa đến vậy vẫn còn nằm trong trường thấu thị.

Thế là.

“Có vẻ như chúng ta có thể an toàn đi qua mấy chỗ này mà không lo trúng bẫy.”

Cùng lúc đó, bóng dáng Số chín đang bước đi phía trước bỗng dưng biến mất.

“Góc quanh?”

“Có vẻ như chúng ta đã đến nơi.”

Một hành lang cực lớn kéo dài như đến vô tận.

… Hoàn toàn khác biệt so với cơ sở nghiên cứu họ từng đến.

Lúc đó, khi họ vừa đi xuống hết cầu thang thì họ đến một căn phòng cực rộng. Cậu còn nhớ ở đó có nhiều máy tính hỏng rải rác khắp nơi, tất cả chúng đều có màu đen và một đống dây nhợ lằng nhằng dưới chân. Còn ở đây cả đoạn hành lang dài dằng dặc chẳng có chiếc máy nào.

“Lớn quá… chẳng thấy điểm cuối đâu.”

Số Chín giờ đã qua giai đoạn căng thẳng và thay vào đó là sự khâm phục.

“Em nghĩ rằng tầng hầm của hòn đảo này được thiết kế như một tổ kiến vậy.”

“… Thế thì chúng xây dựng nhanh quá đó.”

Trần và tường đều được thiết kế đơn giản, toàn những tấm kim loại màu xám. Đường dây điện chạy trên trần cũng dễ dàng nhận thấy. Nếu có một cú sốc nào đó xảy ra thì nguyên tầng sẽ sụp.

“Giờ thì đoạn hành lang này sẽ kéo dài đến đâu?”

“Chẳng rõ, thôi nghĩ điều đó làm gì, ta cứ đi tiếp thôi. Không chắc là hành lang này sẽ thẳng đuột một đường đâu. Ta cứ đi tiếp, hy vọng không gặp bất kỳ ai.”

Số Chín lặng lẽ lên tiếng bằng một giọng kiểu như chẳng bận tâm gì. Nhưng bước đi chưa được mấy bước thì gã quay lại về phía họ.

"Kuro."

"Dạ"

"Cẩn thận sau lưng, ta không muốn rơi vào thế gọng kìm trong hành lang này đâu."

"Ví dụ như..."

Sheltis cắt ngang lời số Chín.

"Chúng xông tới từ phía trước?"

“Không gặp thì tốt hơn... nhưng trong hành lang như này thì khó lắm. Hãy cầu nguyện chả phải chạm mặt tên nào đi, mà nếu có thì việc đầu tiên là tẩu vi thượng sách. Chúng ta đến đây để thu thập thông tin, không phải để đánh nhau."

Số Chín lặng lẽ nói tiếp.

"Nếu những kẻ chúng ta gặp là một đám lâu nhâu thì ta có thể hỏi cung xong chuồn. Còn trường hợp xấu nhất là những kẻ chưa gì đã khai chiến thì…”

Bỗng dưng Số chín ngừng ngang.

Ngừng lại – hắn đưa ngang tay phải như muốn nói điều ấy.

“…”

Hắn nhìn chằm chằm vào bức tường bên phải. Bức tường trông chẳng khác mấy những bức tường cả đám đã gặp cho tới lúc này.

“Mấy người… đừng để bức tường đó phát hiện.”

Thành viên Bộ chính trị nở nụ cười không hề khiếp sợ.

“Sao?”

“Đầu dò quang học. Mọi người có biết diod quang bán dẫn không? Cơ bản bọn này dò ánh sáng.”

“… Y như đám cửa tự động ấy hả.”

“Bọn ấy là cảm biến thụ động. Cái này là chủ động nên sẽ hơi phiền phức chút.”

Gương mặt của Leon ánh lên vẻ nghi ngờ, cậu ta thở dài.

Ngược lại, tinh thể Ilis tiếp tục giảng giải.

“Nhiệm vụ chính của cảm biến thụ động theo em là chỉ dò được thân nhiệt. Tuy nhiên đám đầu dò chủ động này sẽ phát hiện ra bất cứ thứ gì chắn ngang đường đi của ánh sáng, người hay vật đều như nhau… Xuất sắc.”

“Hử?”

“Em tính chỉ ra đám đầu dò kia nếu mọi người vẫn cứ đi tiếp. Anh rất giỏi khi phát hiện ra chúng nó.”

“Trông ta thế chứ ta cũng nhạy cảm lắm đó.”

Số Chín hất cằm về phía cái rãnh nhỏ chỉ vài cm. Hóa ra dụng cụ đầu dò quang học được nhét bên trong nó.

“… Bọn này không phải tay vừa đâu. Lối kiến trúc trông có vẻ cũ, nhưng nếu lột ra thì bẫy rập toàn đồ hiện đại cả.”

Leon lầm bầm, nắm chặt tay.

“Có vẻ như bọn này không phải thể loại mà chúng ta có thể xem nhẹ. Sheltis này, ông có nhận thấy không vậy?”

“… Thật tiếc điều này nằm ngoài khả năng của tôi.”

Ở Thiên kết cung, kiểu này chỉ dành cho đội gián điệp, chứ không phải cho những người lính. Hay Kagura, vốn rất hiểu biết về máy móc rất có khả năng sẽ nhìn ra.

“Không có kiểu viện cớ ‘lần đầu gặp’ đâu nhé.”

Chống hai tay và quỳ gối lên sàn, số Chín tiến bước theo kiểu đang bò. Sau hắn ta là Leon và Sheltis.

Tầm mười mét.

Lúc thì bò, lúc trườn dọc bờ tường, và cũng có lúc họ phải nhảy để tránh đống cảm biến.

“… Phù, giờ thì đống bẫy chắc là đã xong nhỉ.”

“Vâng, em không cảm nhận được thêm gì ở thời điểm này.”

“Tốt, nhưng giờ lại là một vấn đề nan giải khác.”

Vượt qua được đống cảm biến dọc hành lang. Số Chín khoanh tay lại.

“Trái hay phải đây?”

Hành lang giờ chia làm đôi.

Sau khi đi qua con đường đầy bẫy rập, mọi người đến một khu vực quan trọng.

“Nếu chúng ta tính kiểm tra cả hai thì có lẽ nên bắt đầu từ bên phải trước.”

“Nhanh đó. Thôi thì tôn trọng quyết định của Sennenshi..”

“Không ổn- Bọn này không cho đi đâu?”

“Phải, bọn này không đồng ý đâu.”

Hai giọng nói giống hệt nhau.

Nó vang vọng trong đầu họ, mà không hề qua bất cứ thiết bị khuếch đại nào.

“Giỏi, giỏi lắm, các người vượt qua hết các đầu dò quang học.”

“Đúng như bọn này dự đoán, đống đổ nát kia chất lượng quá kém nên chả giúp được ích gì. Dù bọn này lúc nào cũng bảo Natraja có bọn em đây thì lo làm quái gì cơ chứ.”

Ahahaha – vẫn tiếng cười vang vọng ấy.

“… Cái gì thế, mấy kẻ này?”

“Đúng rồi đó, ông anh đội mũ à. Bọn này đã giám sát mấy người từ khi các người tiếp cận bằng phi thuyền cơ.”

“Đúng, bọn này đang quan sát các vị đó, vì đó là nhiệm vụ của bọn này.”

“Ra thế, ra là vậy… Khá khen cho các ngươi không gọi ta là chú, nhưng không ai dạy bọn bay xem trộm người khác là thói quen xấu sao?”

Số Chín tặc lưỡi, không hề che giấu cảm xúc của mình.

“Bọn bay đã theo dõi chúng ta từ hồi bọn ta vẫn còn trên phi thuyền sao? Không thể nào mấy đứa con nít lại có khả năng thấu thị và truyền âm như vậy được. Chúng bay là ai?”

“À phải rồi nhỉ, ta tự giới thiệu nào Neue.”

“Rồi, làm vậy đi. Igun-I bảo người lịch sự là phải xưng tên.”

… Igun-I.

Cặp sinh đôi vô tình tiết lộ cái tên ấy. Tức cặp sinh đôi này là một trong số chúng.

“Ta là Neue “xanh lam”, số Sáu trong Chúa tể của những thư tịch cũ.”

“Ta là Noesis “xanh lá”, số Năm trong Chúa tể của những thư tịch cũ.”

“Phát hiện bốn kẻ đột nhập, bắt chúng nó.”

… Zuu… Zuuuuuu…

Một âm thanh cực lớn gây chấn động hành lang. Chúng càng lúc càng gần hơn.

“Phía phải?”

Leon nhìn thấy bóng đen đang tiến lại và ngay lập tức thủ thế.

Từ phía bên phải của hành lang sáng nhờ nhờ - thứ đầu tiên hiện diện là một đống sắt thép chiếm hết hành lang.

“Nhét cả robot vào hành lang chật hẹp này… chúng không quan tâm đến việc cơ sở này bị phá hủy sao?”

Người phụ nữ đi cùng lắc đầu đầy cảm phục.

Đó là một cỗ máy với bốn chân được bảo bọc bằng giáp bảo hộ màu đen. Bên tay phải nó là một chiếc khiên, còn tay trái là một khẩu súng máy.

… Y như con robot ở Thánh đường thiêng liêng ở Bộ chính trị?

Hình ảnh ấy vẫn còn tươi mới trong tâm trí cậu. Được bảo vệ bởi giáp chắc chắn và thần chú shinryoku, đó là một kẻ địch mà song kiếm của cậu khó lòng gây tổn thương cho nó.

“Ehehe, chúng em biết hết về ông anh sử song kiếm, Igun-I kể đó.”

“Anh không thể đánh nó được, đúng không? Giáp của nó…”

“Chuyện nhỏ như con thỏ.”

Ánh kiếm chớp lên, cắt ngang tiếng cười của Neue và Noesis.

Kenggggg.

Thanh đại kiếm bổ thẳng một đường từ trên xuống dưới. Mũi kiếm ngay khi tiếp xúc với nền đất tạo nên một âm thanh rất nhẹ.

Ngay sau đó là tiếng một thứ gì đó nứt ra. Âm thanh ấy phát ra từ con robot đang định tấn công họ.

Rắc… rắc… rắc…

Âm thanh càng lúc càng nhỏ dần, toàn bộ những thiết bị trong phần đầu của con robot lòi hết cả ra ngoài.

“Tốt lắm.”

“Chẳng có gì đáng khen ở đây cả.”

Leon chúc mũi kiếm xuống đất.

“Một đòn là đủ.”

Ngay sau lưng cậu, con robot bị hủy diệt trung khu điều khiển trên đầu ngã sấp mặt tạo nên một tiếng động cực lớn.

“Phù ù ù ù! Cận vệ của nữ tư tế có khác, Kuro nhỉ?”

“Phải. Tôi cũng không nghĩ ra được ai khác ngoài Zeadoll-sama có thể chém bay con robot vũ trang hạng nặng này chỉ bằng duy nhất một đòn được.”

Số Chín huýt sáo và vỗ tay.

“Oaaa, tuyệt vời, thấy chưa Noesis?”

“Phải, quá đỉnh, anh ấy thắng quá nhanh. Natraja có bảo bọn mình “câu đủ giờ để ta đi tắm”, nhưng có vẻ như điều đó không xảy ra nổi.”

“Giữa ông anh dùng đại kiếm và Armadel thì ai mạnh hơn nhỉ?”

“Ơ- , dĩ nhiên là Armadel.”

Hai đứa sinh đôi thì thầm nói chuyện với nhau rồi cười khúc khích.

“Các người không còn đường lui nữa đâu.”

“Phải, các người không thể quay lại được nữa. Tiến lên quân đoàn ảo.”

Ngay sau đó.

Bức tường ở chỗ họ đi qua bỗng dưng sập xuống, lộ ra một cái lỗ rất lớn.

Zaa… zaaaa…

Vô vàn tiếng bước chân vang lên từ lỗ thủng.

Quân đoàn ảo, tức là?

Maha?

Sheltis là người đầu tiên phản ứng với tên pháp sư áo chùng xuất hiện trong hành lang.

Những tên nhân bản cậu đã gặp ở khu tự nhiên và Bộ chính trị thật khó thể nào quên. Mỗi một trong số chúng đều đủ mạnh để tiêu diệt một đơn vị lính chính quy của Thiên kết cung.

… Kẻ nhân bản Maha chắc ở phía sau. Và nếu một con robot chặn phía trước thì thế kẹt rồi!

… Vậy thì đường nào tốt hơn đây!?

“Chạy!”

Cậu ngay lập tức lao người về hành lang bên phải, hướng con robot xuất hiện ban nãy và bắt đầu chạy. Chỉ bằng cách cảm nhận khí cậu có thể biết được Số chín và Kuro chạy ngay sau cậu, còn Leon đoạn hậu.

… Địa điểm càng quan trọng, canh phòng càng cẩn mật.

… Lúc này lựa chọn logic nhất chính là hướng ban nãy con robot xuất hiện.

“Hừ, tên kia mạnh quá nhỉ. Có phải hắn không? Chúa tể của những thư tịch cũ tên là Maha đó?”

Số Chín lên tiếng.

“Chỉ là một tên nhân bản, nhưng… tên nhân bản mà tôi đã đụng trận ở khu tự nhiên mạnh hơn rất nhiều so với con robot to oành ban nãy.”

“Không thuyết phục lắm, Nhưng điều đó cho thấy bọn này nghiêm túc dường nào.”

Nở nụ cười tươi, số Chín tăng tốc.

“Thay đổi kế hoạch. Ban đầu chúng ta dự kiến chỉ ngó nghiêng tí rồi về, nhưng giờ bị hai đứa sinh đôi kia giám sát rồi. Ta chỉ có thể dùng vũ lực để đi sâu nhất có thể trong khu căn cứ này thôi.”

“Không phản đối.”

“Từ đầu đã định như thế rồi.”

“Chỉ đồng ý khi nhận được phí tiếp xúc nguy hiểm, phí làm thêm giờ và phải có thưởng nữa.”

“… Đám tạp nham mấy người đúng không phải tay vừa đâu.”

Giọng của Số Chín trở nên vui vẻ hơn khi hắn ngoái lại phía hành lang.

Tầm hai mươi mét về phía trước, hai nhánh con đường đều xuất hiện những tên lính tự hành động, tay lăm lăm đủ loại súng từ súng máy tới laser.

“Em nghĩ bọn này chẳng có ai điều khiển đâu. Ta có tính né không vậy?”

“Thôiiiii, cứ đâm thẳng vào đi.”

Số chín tuyên bố khi kẹp một lưỡi phi đao mỏng vào giữa hai bàn tay.

“Trận chiến sống còn chính thức bắt đầu.”

***

Thiên kết cung, tầng 287.

“Sheltis?”

Yumi đang nằm trên giường bỗng nhiên bật dậy, nhấc nửa người lên.

“Syun-rei, chuyện gì đã xảy ra?”

Ngay lúc cô nghĩ rằng Sheltis và mọi người đang đứng ở hành lang thì một con robot bỗng dưng xuất hiện từ đằng xa. Dù Leon chém con robot làm đôi chỉ với một nhát kiếm nhưng bốn người còn lại không hề tỏ vẻ nhẹ nhõm và ngay lập tức bỏ chạy.

… Có tiếng chuông báo động ở phía kia?

… Vậy tức là họ đã bị kẻ thù phát hiện rồi sao?

Không có âm thanh đi kèm với hình ảnh khi Syun-rei truyền tới, dù cho đó là tiếng chuông báo động hay tiếng ai đó nói qua loa, nhưng khi họ đã xác nhận được điều đó bằng thấu thị thì giờ chẳng còn cách nào khác là theo dõi.

Nhưng cô hiểu rõ rằng biểu cảm của Sheltis lúc này khác hẳn so với trước.

“… Phát hiện shinryoku.”

Tiếng Syun-rei nhỏ như muỗi kêu.

“Shinryoku?”

“… Mình… không biết… nhưng… có thể là… truyền âm… đang… được… sử dụng.”

“Hơ-hơ, giọng cậu nghe nhỏ quá Syun-rei…”

Tiếng truyền âm từ cô bỗng dưng ngắt quãng và mất tiếng rất nhanh. Không, không phải tiếng của Syun-rei nhỏ dần, mà giống như cuộc nói chuyện giữa cơn bão hơn.

“… Nh… iễu.”

Nhiễu. Ngay trước khi Yumi kịp hiểu điều gì đang diễn ra.

“… À… à… cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.”

“… Noie, tui mệt quá, một mớ công sức đó. Khi chúng ta quyết định dùng thứ thần chú phức tạp kia khi biết rằng có người bên phía Thiên kết cung <Sophia> theo dõi thì điều này cũng đã được xác định rồi.”

Ơ?

Một thứ âm thanh cô chưa bao giờ nghe bỗng dưng cắt ngang âm thanh của Syun-rei.

“Tui cũng nghĩ vậy, rất có khả năng là một nữ tư tế.”

“Phải, chắc vậy rôi. Do họ có khả năng vượt qua lớp phòng vệ của chúng ta nên trong số các nữ tư tế chắc phải có ít nhất một người chuyên về Shinryoku.”

Giong nói này…?

Cô chưa từng nghe bao giờ. Nhưng chắc chắn chúng nói rằng đã phát hiện thành công. Như vậy có nghĩa là hai kẻ này đã phát hiện được truyền âm của Syun-rei và dò ra được về tận nguồn sao?

“Xin chào nữ tư tế bọn này không quen. Bọn này cũng nói thẳng luôn: Các người sẽ không thể thấy được thêm những gì đang diễn ra nữa đâu.”

“Phải, bọn này không để chuyện đó xảy ra. Bởi bọn này có rất, rất nhiều bí mật quan trọng. Natraja nói bọn này không được để thấu thị, thế nên tốt nhất là cắt liên lạc nhé.”

… Á.

“Cạch!”

Cơ thể cô cong người lại phía sau bởi một cơn đau dữ dội phát ra từ trong tai.

“… Á… cái… gì… đã xảy ra?”

Cô nắm chặt ra trải giường và điều hòa nhịp thở. Cô không còn nghe được… truyền âm nữa, cũng không thể thấy được những hình ảnh thấu thị mà Syun-rei truyền tới.”

“Syun-rei, ổn không?”

“… Ừ.”

Đó là một âm thanh mong manh kiểu như phải cố gắng lắm mới cất lên được.

“… Thấu thị đã bị phát hiện và cắt luôn rồi, bằng một kết giới tương tự những gì Thiên kết cung đã sử dụng.”

“Giọng của mấy đứa trẻ ban nãy?”

“… Bọn ấy hẳn là những đứa chuyên về sử shinryoku. Trước khi chúng phát hiện ra chúng ta thì tớ cũng đã cắt truyền âm của bọn nó… dù không chắc lắm.”

Một câu chuyện bất ngờ đến mức khó tin.

Chúng ngang cơ với Syun-rei về thần chú lãnh thổ sao?

Cô không rõ tuổi của đối thủ là bao nhiêu, nhưng dựa trên giọng nói chúng chỉ là những đứa trẻ con, có khi nhỏ hơn cô 5, 6 tuổi.

“… Đó là một thần chú chưa ai biết.”

“Chúng nói ‘bảo vệ đa lớp’ mới nãy, đúng không?”

Các nữ tư tế cũng thường sử dụng những thần chú kết hợp nhiều người. Chẳng hạn “giai điệu nhân ba” nhưng cô chưa hề nghe đến một kỹ thuật phá ngang như thế bao giờ.

Phải chăng đó là một thần chú được bí mật phát triển ngoài tầm Thiên kết cung?

“Thấu thị thì sao?”

“… Nếu thử lại thì khả năng bị phát hiện và cắt sóng lần nữa thôi. Và dễ là chúng ta sẽ bị đối thủ phát hiện ra nhân thân luôn.”

“… Hiểu.”

Sự bực bội do bất lực? Yumi cắn chặt môi để cố kìm nén cảm xúc đang dâng lên.

Thế là phương pháp xác định Sheltis và mọi người có an toàn hay không đã biến mất. Mặt khác qua đoạn hội thoại mới nãy thì tổ chức thứ ba hẳn đã phát hiện đội đột nhập rồi.

… Mình phải nghĩ cách.

Đội đột nhập hẳn đợi thông tin từ Thiên kết cung chắc cũng không nghĩ đến tình huống này.

Khổ nhất là không thể truyền âm được nữa. Nếu vẫn tiếp tục bị phá ngang như vừa nãy thì khả năng những thông tin bị lộ sẽ quay sang tấn công họ.

“… Có lẽ ta chỉ có thể liên lạc với họ qua ‘đường mật’ của Thiên kết cung.”

Không bằng truyền âm nữa, mà liên lạc qua bộ đàm.

Nếu mình nhớ đúng thì tinh binh Ishtar có thể kết nối với bộ đàm của Horn trong đội hậu bị.

“… Chúng ta nên làm gì giờ?”

“Syun-rei, báo lại với Meimel đi. Tớ sẽ nói chuyện với chị Ishtar.”

Bật dậy khỏi giường, Yumi lao ra khỏi phòng và chạy dọc hành lang.

***

Những tên lính robot nằm chất đống trong hành lang.

Tất cả chúng đều bị phá hủy nguồn điện nằm ngay giữa ngực và không hề có dấu hiệu cử động.

“Phía này sạch sẽ, ông thì sao?”

“Cũng tạm. Chúng hoàn toàn bị vô hiệu hóa.”

Không rời mắt khỏi bọn lính robot nằm dưới chân, Sheltis hất đầu báo Leon.

“Sheltis diệt 8 tên, Leon là 9, Leon thắng.”

“Dĩ nhiên.”

“… Chỉ là phía hắn ta nhiều hơn thôi.”

Cậu quạu quọ đáp lời. Cũng giữ vẻ mặt ấy cậu phủi lớp bụi trên áo; trông chẳng có vết thương nào. Leon chẳng hề dính vết đạn nào trên tấm áo choàng trắng nên điều này là quan trọng.

“Có thương tích gì không?”

“Không hề.”

Cạch.

Kuro duyên dáng gấp lại chiếc quạt sắt.

Lấy tay vẫy chào Leon và Sheltis, cô nàng là người đảm bảo đám lính robot hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Có vẻ như cô ta thông thạo võ thuật, đặc biệt là các kỹ thuật đòi hỏi tốc độ và sự dẻo dai. Dù cho đó là một viên đạn từ phía sau thì cô dễ dàng né tránh bằng cách nghiêng người 180 độ mà không gặp bất cứ vấn đề nào.

… Không ngoài dự đoán, cô gái này cũng rất mạnh.

… Nhưng mình vẫn không hiểu nhiều về tên này.

“Ôi không, không, mình đổ mồ hôi rồi.”

“Tôi tưởng Huick-sama tận tuốt phía sau tận hưởng thời gian nhàn rỗi chứ.”

“Ta là người hạ con đầu tiên đây, cô biết mà. Dù đúng là nhìn mấy người thì ta nhàn rỗi thiệt.”

Người VIP nhất đội nhún vai.

Kẻ này đã tiêu diệt ngay tên đầu tiên ngay khi kẻ địch xuất hiện chỉ bằng một mũi phi đao rồi sau đó lùi lại phía sau đưa ra chỉ thị. Dù có thể đoán được phần nào trình độ của hắn nhưng rõ ràng hắn ta vẫn chưa chơi hết sức.

“Tầm 75 giây… đó là quãng thời gian chúng ta dùng để tiêu diệt chúng nó. Không tồi, nhưng có khả năng những tên robot ở các vị trí khác cũng đã nhận được tín hiệu. Chúng ta phải bùng khỏi đây ngay trước khi chúng tới.”

Đi theo ta – Hắn ra hiệu bằng ánh mắt rồi chạy mất.

“Tiếng nói đã biến mất.”

“Hử?”

“Giọng của hai đứa sinh đôi. Dù chúng ta gây ra hơi bị nhiều tiếng ồn, nhưng chẳng nghe thêm được gì từ lúc chúng gọi Maha hay cái của nợ gì khác.”

Leon thì thầm bằng một giọng vội vã đến mức giống như cậu đang thì thầm hơn.

“… Chẳng biết có chuyện gì xảy ra không nữa.”

“Ý anh là có một điều gì đó khiến chúng không thể duy trì truyền âm nữa? Có khi chúng cũng chẳng còn bận tâm đến chúng ta nữa cũng nên.”

… Thật đáng lo.

… Chúng ta đã tiến sâu vào đất địch đến vậy mà mọi thứ vẫn vô cùng lặng lẽ.

“Huick-sama, sau lưng chúng ta.”

Trong khi cậu đang mải suy nghĩ thì tiếng Kuro báo động ở phía sau bỗng dưng ngắt ngang cuộc nói chuyện của cậu và Leon.

Ngay phía sau khúc cua mà cậu vừa ngoặt thì tên mũ trùm sử dụng thần chú xuất hiện. Thêm vào đó là một con quái vật to lớn được tạo ra từ thần chú Lục giác Hoàng kim

“Chúng đuổi tới rồi sao?”

“Trận đấu ban nãy chỉ là để cầm chân chúng ta. Nhanh lên, đánh nhau với bọn này chắc toi cả ngày mất.”

Giữ chặt cái mũ cao bồi để tránh cho nó khỏi bay mất, số Chín tăng tốc. Lần này là chạy hết tốc lực không dò bẫy, chỉ để tăng khoảng cách giữa hắn và đám rượt đuổi sau lưng.

“… Tôi ở lại bọc hậu nhé?”

“Ngốc tử, đừng có nghĩ bi quan như thế. Nếu một ai đó bị bắt làm con tin thì chỉ sinh rắc rối thôi.”

Mắng Kuro đang chuẩn bị rút quạt sắt ra, cấp trên trực tiếp của cô tiếp tục tăng tốc. Ngoặt vào góc họ thấy cầu thang dẫn xuống dưới sâu, sâu hơn nữa – đến tận cùng sâu thẳm.

Lúc đó chất liệu tạo nên bức tường bắt đầu có sự thay đổi.

Ban đầu vốn dĩ là những bức tường cốt sắt, nhưng giờ là lớp đá dày và cứng. Trần nhà cao và rộng, phát ra thứ ánh sáng đỏ thẫm.

“… Mọi thứ càng lúc càng quái dị.”

Một cảm giác căng thẳng lẫn vào giọng nói của số Chín.

Sự khác biệt quá rõ ràng về mặt kiến trúc hẳn là nguyên do. Ngay đến không khí cũng nặng nề, rất hợp với độ sâu của căn cứ này.

Nặng nề đến mức thở cũng thấy khó khăn.

Cuối cùng.

“… Ra đây là đoạn cuối sao?”

Không hề giảm tốc, số Chín nhìn về phía trước.

Một hành lang rộng lớn chia ra làm ba ngã rẽ.

Mọi hành lang vốn chỉ có hai lựa chọn, trái và phải. Riêng lần này thêm đoạn giữa thành ba.

Cho tới lúc này họ vẫn giữ đội hình bốn người và đi theo một đường.

… Nhưng… thế này…

“…”

Mọi người im lặng. Tất cả vì họ hiểu rằng đã đến lúc phải chia tách.

… Chúng đến rồi kìa.

… Cuối mấy đoạn hành lang này chắc là một ai đó của tổ chức thứ ba.

Một bầu không khí nặng nề bao trùm dù họ đã cố gắng để phớt lờ nó đi. Không phải một hay hai người, mà là ba người đang chờ sẵn ở cuối mỗi đoạn hành lang.

Vậy thì.

“Tôi đi đường giữa.”

Leon là người đầu tiên lên tiếng.

“Sheltis.”

“Vậy… tôi đi phía phải.”

Nghe xong thì cô gái đi cùng lên tiếng.

“Huick-sama, như vậy thì…”

“Con đường bên trái, không tệ. Thay vì lấn cấn ở đây hoài thì tới luôn đi.”

Một thứ ánh sáng tò mò lóe lên trong mắt hắn, và hắn dẫn Kuro sang con đường bên trái.

“Cho hai tiếng, mọi người phải quay lại phi thuyền trong quãng thời gian ấy. Không đợi thêm phút nào đâu nhé.”

“Chỉ cần một giờ thôi.”

“… Đây cũng vậy.”

Ngược lại với số Chín, cậu chọn con đường bên phải. Gật đầu với Leon đi đường giữa, Sheltis thở dài.

“Ilis.”

“Tạo hình song kiếm – sử dụng lõi bạc làm nhân, bọc bằng tinh thể xanh ngọc của kết giới băng kính. Mức độ hủy diệt cấp độ bảy.”

Từ chuôi kiếm vốn không có lưỡi thì một luồng sáng màu bạc xuất hiện, những tinh thể màu xanh ngọc bám quanh đó tạo thành thanh kiếm.

“Em sẽ tập trung bảo trì lưỡi kiếm trong chế độ im lặng. Anh cẩn thận đấy.”

Tinh thể vốn phát ánh sáng xanh ngọc giờ đây chuyển sang màu xám. Đó là chế độ tự động của Ilis. Khi họ hiểu rằng sẽ phải chiến đấu với một đối thủ rất mạnh thì Ilis tự hạn chế chức năng của mình thành ghi nhận âm thanh và tập trung toàn bộ năng lượng vào việc bảo trì và tái tạo thanh kiếm.

“… Cảm ơn em.”

Không một chút phản hồi nào từ tinh thể. Dĩ nhiên cuộc nói chuyện này được ghi lại, nhưng khi nào cậu chưa ra lệnh tắt chế độ im lặng thì lúc đó Ilis vẫn sẽ không lên tiếng.

… Anh biết.

… Cả cậu và Ilis đều biết rõ ai đang chờ đợi ở cuối con đường.

“Nếu muốn biết, hãy đuổi theo ta đi. Giờ thì Sheltis, hãy đuổi theo ta. Đó chính là khởi đầu của mọi sự.”

Khi nói về những thành viên trong Chúa tể của những thư tịch cũ. Quá dễ để họ cảm nhận được con đường nào họ nên đi và tiến về phía trước.

Chính vì lẽ đó.

“… Ngươi ở đó, đúng không?”

Cậu thấy thứ ánh sáng rực rỡ nằm ở lối ra phía cuối con đường.

***

Thứ ánh sáng màu xanh.

Trần nhà được trang trí hình ảnh bầu trời xanh, và thêm vào đó là những phụ kiện trang trí bằng sát, đồng hay những thứ có giá trị văn hóa lịch sử…

Như một nhà thờ vậy.

“Một thánh đường lớn làm sao. Không nghĩ là dưới lòng đất lại có một nơi như thế này.”

Ánh mắt của số Chín bị hấp dẫn bởi khung cảnh tráng lệ ngay trước mặt và đứng ngẩn ra ở đó một lúc.

“Nhưng biết không… trông nó như kiểu…”

Hắn ta gãi gãi đầu.

“Ra cô là người gọi ta đến, phải không cô gái tóc đỏ xinh đẹp?”

“Ô, cuối cùng ngươi cũng lên tiếng sao.”

Ngay trước bức tượng, đôi môi quyến rũ ấy cong lên thành một nụ cười.

Ả đang ngồi bình thản trên bệ đá vốn cao hơn một chút so với sàn, trông có vẻ như giữa những năm hai mươi. Bộ ngực căng tròn và đôi vai mỏng manh đến mức nó có thể sụp bất cứ lúc nào – bộ đồ một mảnh đang mặc như muốn tôn thêm dáng vẻ quyến rũ chết người của ả.

“Mà chẳng phải cô đang ngồi trên các tác phẩm điêu khắc đó à?”

“Vậy sao?”

Ả ta nhìn đăm đăm vào vị trí mình đang ngồi.

“Ngươi biết không, ta chẳng chút hứng thú với mấy thứ này. Chỉ là cách tạo tác chúng khiến ta rung động thôi.”

Cạch… ly rượu vang trên tay ả ta bật lên.

“Ta thích rượu và đàn ông, nhưng ta không quan tâm đám yếu đuối, ta chỉ thích người mạnh mẽ.”

Heehee – ả ta đặt một ngón tay lên môi mọng và mỉm cười quyến rũ.

Sự quyến rũ chết người đó rất hợp với mái tóc dài của ả ta.

Tuyền một màu đỏ tự nhiên. Có cảm giác như đó là một sự bốc lửa trên làn da trắng ngần kia.

“Giờ thì ngươi thăm thú đủ chưa? Một trong số những thành viên của đội quân bí mật ‘Bánh xe thiên đường’, Huick và phụ tá Kuro.”

“Tiếc thay mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.’

… Ôi chao, thông tin tuyệt mật lộ hết ra rồi.

Hắn giấu vẻ mặt dưới chiếc mũ rộng vành che hết đôi mắt và nhẹ thở dài.

“Sao chúng ta không cùng nhau thăm thú nhỉ? Ta rất vui khi hợp tác với một người đẹp như cô.”

“Ôi, thật tử tế làm sao. Nhưng… có vẻ như ta đã hơi lạc ra khỏi chủ đề một tẹo rồi.”

“Hử?”

“Ta muốn ngươi sốc hơn cơ. Một thành viên của “Bánh xe thiên đường” đến đây một mình là một vấn đề tuyệt mật và điều tra ra được điều đó là cả một quá trình đấy, biết không?”

Thật đáng tiếc – ả ta nhún vai tỏ ý nói thế.

“Có hai kiểu cơ bản khi người ta rùng mình. Có thể đứng đờ ra vì quá sốc, hoặc nói quá nhiều để che giấu mình bị sốc… Nhưng ngươi không phải hai loại trên, dù cho đây là đất địch và ngươi không biết ta là ai, dù ta biết rõ về ngươi, ngươi có vẻ bình thản hơn vẻ ngoài đó. Rất kinh nghiệm nhỉ?”

“Tức ý cô ta là một trong số những người đàn ông mạnh mẽ kiểu cô thích chứ gì.”

“… Chính xác.”

Khoảnh khắc nụ cười tươi như hoa bừng nở trên gương mặt ả – cũng là lúc bề mặt cốc rượu biến thành ngọn lửa với một tiếng bụp.

“Thế nên ta sẽ là đối thủ của ngươi, chỉ để ta đỡ buồn thôi.”

Đặt cốc rượu bốc hỏa lên kệ, ả ta nhảy xuống.

“Màu đỏ đích thực”. Số hai của Chúa tể những thư tịch cũ ‘Đỏ’ Natraja… trò vui bắt đầu được chưa?

***

… Điểm bắt đầu.

Cậu cảm thấy có một điều gì đó không thể giải thích được bằng trực giác. Ngay từ lúc bước chân vào cứ địa… không, cảm giác ấy đã hiện hữu từ khi cậu bước chân vào quần đảo trôi dạt.

Một ai đó rất lạ đang ở đây.

Một ai đó vô cùng hùng mạnh đang ở trên hòn đảo này.

Điềm báo ấy cứ vang lên từng giờ từng phút, và cuối cùng trở thành một điều khẳng định ngay sau khi cậu đến đây.

Trái, phải, giữa.

Con đường chia ra làm ba nhánh, và mỗi người trong số họ đều có cảm giác mình đã chọn được một hướng đi cho mình. Cậu chọn con đường ở giữa bởi sự hiện diện cậu cảm nhận được đang ở phía đó.

Thứ khí chất áp chế ấy lớn đến mức đủ khiến một ai đó phải cứng lại vì sợ.

Một đứa trẻ không thể cảm nhận được nó. Mà không chỉ đứa trẻ, những người lớn bình thường hay đám tân binh cũng không phát hiện được.

Nhưng với cấp lính chính quy trở lên… hẳn họ sẽ mất hẳn ý chí chiến đấu, còn với tinh binh thì sẽ tìm cách né để không ra tuyến đầu. Còn cậu thì sao?

“… Mình đang run ư?”

Có lẽ đó là cảm giác sợ hãi, hay phấn khích cậu cũng chẳng rõ. Tự trách bản thân vì đã để run tay trong khi vẫn cầm thanh đại kiếm trên tay, Leon tiếp tục đi dọc theo hành lang tăm tối.

Và cuối cùng cậu thấy ánh sáng phía trước.

Hình bóng đầu tiên đập vào mắt cậu là một người đàn ông tóc vàng.

… Chính hắn.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên hai bên gò má khi cậu bước lại gần hơn với kẻ toát ra thứ khí chất áp chế đó.

“Xanh lam và Xanh lá vừa mới báo cáo cho ta là có kẻ đột nhập.”

Một âm thanh trầm trầm vang lên trong vùng ánh sáng.

… Từ đối thủ của mình sao?

Không ngoài dự đoán, người đàn ông trong vùng ánh sáng lên tiếng.

“… là điều mà ta hay nói, nhưng nếu đối thủ là Sennenshi Leon Nestorius Ova thì không phải bàn cãi nhiều.”

“…”

Cậu không quá ngạc nhiên khi biết lai lịch của mình bị lộ. Không quá để tâm đến Huick phía Bộ chính trị và Sheltis, cậu là người bảo vệ cho nữ tư tế. Hình ảnh của cậu đã quá nổi bật khắp lục địa trôi dạt và nếu như hai đứa sinh đôi kia tả chính xác gương mặt cậu thì việc cậu bị phát hiện là điều không thể tránh khỏi.

“Người sử dụng đại kiếm trên khắp lục địa trôi dạt… Ra vậy, dù chúng ta chưa gặp bao giờ, nhưng ta nghe danh đã lâu. Xuất sắc, và chỉ cần có vậy…”

Cậu bước qua hành lang tăm tối để bước vào vùng ánh sáng.

Một sàn đấu bằng đá.

Đứng ở chính giữa là một thanh niên tóc vàng cũng sử dụng đại kiếm.

“Số Một của Chúa tể những thư tịch cũ, ‘Armadel’ Bạc, sẽ đấu với ngươi.”

Ánh sáng trong mắt hắn ta cứ như một lưỡi đao sắc bén.

Thân thể cao lớn có thể dễ dàng nhận thấy từ phía xa, với các cơ bắp rắn như thép, đã được tôi luyện trông rõ ràng dưới lớp áo khoác màu xám. Trông hắn trưởng thành hơn vẻ ngoài đẹp trai nhiều lắm.

Con người này có thể khiến bất cứ cô gái nào phải ngước nhìn.

“…”

Leon biết rõ người đó hơn bất kỳ ai.

Vì gương mặt và hình thể của họ gần như đồng nhất.

Sự khác biệt duy nhất là mái tóc Leon có màu bạc, còn hắn ta màu vàng.

Không… thể… nào !!!

Cậu cố gắng để kìm chế không bị sốc, nhưng không thể. Có lẽ đó là một “lần đầu tiên” khác của cậu.

Phải, trông giống cậu như tạc…

“… Arma…del…?”

Là người anh song sinh tưởng chừng đã chết.

***

Một mùi hương chanh nhè nhẹ và ngọt ngào tỏa ra.

Sự ngọt ngào đó tạo thành do sự hòa quyện chuẩn xác giữa đường và vị chua của chanh… bánh chanh? Cậu nhớ Yumi cũng từng làm như thế hồi xưa. Lần đầu nhỏ làm hỏng, khiến mặt nhỏ hóa đen luôn, nhưng sau lần ấy Yumi làm đi làm lại nhiều lần để rồi món bánh ấy trở thành món tủ của nhỏ.

… Mùi hương như hồi đó vậy.

… Nhưng sao mình nhớ lại ngay lúc này?

“Cậu chỉ đang mơ giữa ban ngày thôi.”

!

Nghe những lời ấy, Sheltis ngay lập tức sẵn sàng động thủ.

… Đúng vậy.

… Từ thời điểm cậu bước chân vào căn phòng này, bỗng nhiên cậu xuất hiện cảm giác hồi tưởng kỳ lạ.

Có lẽ là thôi miên hay ảo giác. Nhưng tâm thức của cậu bị mờ nhòe bằng một điều kỳ dị nào đó.

“Ánh mắt của cậu nhìn vào khoảng không. Hay cậu nhớ lại một điều gì đó thân thương?”

Một thư phòng nhỏ.

Trong căn phòng rõ ràng quá nhỏ bé so với hành lang rộng lớn kia, xuất hiện một cái bóng màu đen tựa vào cửa sổ.

… Một căn phòng kỳ lạ.

Ngoài cửa sổ là một bãi cỏ xanh mát, một điều kỳ lạ khi ở đây là dưới hầm sâu.

“Nhìn cậu như thế ta thấy rất đáng yêu. Một điều mà ta không hề nghĩ đến ở cậu.”

Người đàn ông trong chiếc mũ đen che khuất tầm mắt cười khúc khích.

Một bộ đồ đen tuyền hợp với đôi ủng đen và chiếc mũ đen. Trong một hành lang ngập sắc đen ấy, mỗi mái tóc vàng rực dưới chiếc mũ đen đó quả thật rất bắt mắt.

“Igun-I…”

Phải.

“Tôi đến đây không phải để nói mấy chuyện này.”

Cậu chĩa thanh kiếm đang cầm bên tay phải ra phía trước. Và cậu dấn thêm một bước nữa về Chúa tể của những thư tịch cũ, vốn vẫn không hề mất đi nụ cười trên môi.

“Ta vui lắm.”

“…?”

“Cậu vẫn nhớ tên ta.”

Có vẻ như hắn ta không chút để tâm đến thứ không khí thù địch đang hướng về phía mình, thành viên toàn đen trong tổ chức Chúa tể của những thư tịch cũ đặt một bàn tay lên ngực và kính cẩn nghiêng mình.

“Vậy thì ta xin phép được tự giới thiệu thêm lần nữa. Ta là trợ lý trong tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ, Igun-I.”

“… Trợ lý?”

“Chỉ là tập sự thôi, ta tham gia vào tổ chức này một năm về trước nên vẫn chưa có thứ hạng chính thức. Dù sao đi nữa hiện tại tổ chức đã ổn định sáu người nên chỉ khi phía trên mất người thì hiện tại ta vẫn chẳng có chút vị thế nào. Cậu có ngạc nhiên không?”

… Hắn chỉ là trợ lý.

Một người được giao phó nhiệm vụ đột nhập Bộ chính trị và khai thác thông tin từ Mắt đỏ Mikuva chỉ là trợ lý thôi sao?

“Nhưng bản thân ta rất yêu thích vị trí hiện tại. ‘Số bảy vốn không thể có’. ‘Không màu’ vốn không có một con số cụ thể - không vị trí nào thích hợp với ta hơn thế.”

Chúa tể của những thư tịch cũ đặt ngón tay miết trên khung cửa sổ.

“Sheltis à, cậu có đồng ý không?”

“Tông màu thứ bảy xuất hiện trước lúc chạng vạng.”

“Hai chìa khóa tạo thành thế giới. Đó chính là giai điệu Thiên đường thứ bảy, và giai điệu Sự thật thứ bảy.”

!?

Phản ứng độc đáo nhỉ. Bất an và nghi ngờ, căng thẳng và giận dữ đều hiện rõ trong biểu cảm ấy… Một biểu cảm thú vị.

“Sao ngươi…”

Bỏ qua giai điệu Thiên đường thứ bảy, một thành viên trong tổ chức Chúa tể của những thư tịch cũ, vốn dĩ chẳng có mối liên kết nào với Thiên kết cung không thể nào biết được về giai điệu Sự thật thứ bảy.

“Về ta, về mateki, về giai điệu sự thật thứ bảy. Có vẻ như cậu có quá nhiều câu hỏi mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Trông có vẻ vậy… nhưng thế có sao đâu.”

Igun-I dang hai tay ra và trông có vẻ như hắn đang nhìn trời khi tiếp tục lên tiếng.

“Ta sẽ nói tất cả với cậu. Về sự thật mà cậu mong muốn, cũng như những thứ cậu không hề muốn nghe, từ đầu đến cuối. Đó chính là lý do tại sao ta ở đây.”

“…”

“Ô, sao cậu lại im lặng thế?”

Sheltis rõ ràng đang rất căng thẳng trước chúa tể của những thư tịch cũ, vốn đang cất giọng cao như tiếng hát.

“… Tôi không hứng thú với việc ông là ai. Nhưng ít nhất tôi muốn biết mục đích của các người.”

Cậu muốn biết mục đích của hắn ta khi tham gia vào tổ chức Chúa tể của những thư tịch cũ một năm trước.

Tại sao hắn lại quá tập trung vào mình, và tại sao hắn lại tự bản thân nói ra những điều như thế?

“Cậu có thích những quả dâu tẩm độc không?”

Mới đầu cậu không thể hiểu được ý nghĩa những câu nói của Igun-I, cũng như mục đích của hắn ta.

“… Tẩm độc?”

“Ví dụ nhé, có một chiếc bánh dâu chia cho cậu và Yumi. Trong số những quả dâu có trên chiếc bánh thì sẽ có một quả sẽ giết cậu nếu cậu ăn nó. Cậu biết quả dâu ấy ở đâu còn Yumi thì không. Giờ cậu sẽ làm gì?”

“… Nếu là tôi thì tôi sẽ vứt bỏ quả dâu độc ấy.”

“Không được, chỉ có thể ăn nó mà thôi.”

“… Gì… ngớ ngẩn vậy?”

“Cậu sẽ ăn quả dâu độc ấy trước khi Yumi ăn nó chứ? Hay cậu sẽ chia nó làm đôi để cả hai cùng chết?”

“…”

Cậu không thể nào hiểu được những gì hắn ta muốn truyền đạt.

… Cậu không thể tin được hắn ta đặt ra cho cậu câu hỏi vô lý đến thế.

“Sao mà tôi… có thể trả lời được.”

“Vậy sao? Giờ đảo ngược lại nhé, ta sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu. Mục tiêu của ta chính là câu trả lời của cậu cho ‘câu hỏi’ mới nãy. Quyết định của cậu, ý chí của cậu. Bằng chứng cho việc cậu chỉ yêu duy nhất một mình ta.”

Một tiếng rung nhè nhẹ. Ngay lúc đó trên tay Igun-I xuất hiện thứ như hai lưỡi kiếm móc câu.

Cũng là một người sử song kiếm như mình sao…

“Phải, giờ vì cậu ta hãy đấu tập nào. Vì ngày hôm nay đã đến. Giờ thì…”

“Ta là hư vô.

Không màu sắc, màu của sự lãng quên.

Nên Sheltis à, hãy nhuộm ta bằng màu của cậu đi.

Thắm hơn cả đỏ.

Lam hơn cả xanh.

Cao sang hơn vàng.

Thanh khiết hơn trắng.

Ta ước gì… cậu có thể nhuộm cho ta sắc màu rực rỡ của hoàng hôn.

Để ta có thể ở mãi bên cậu, để cậu chẳng thể quên ta.

Ngược lại, ta sẽ nhuộm cậu sắc màu hư vô của chính ta.

… Dù điều đó trái ngược với các quy luật của thế giới.

… Ta nghĩ về cậu nhiều như vậy đó. Đấy là lý do.

Ta sẽ khắc những vết thương lên người cậu để cậu chẳng thể quên được ta.

***

Nhỏ nằm dài trên ghế phi công, vốn đã ngả hết cỡ về phía sau.

Nhỏ lăn qua lăn lại trên chiếc giường tạm ấy cũng cả chục lần rồi.

“Hừ… có vẻ như mấy người kia nhàn nhã quá nhỉ, thế mà cứ bảo sẽ sớm quay lại thôi.”

Nhỏ dang hai tay rồi chỉnh khớp vai, sau đó nhổm người dậy.

Đã ba tiếng trôi qua rồi.

Sau khi để Sheltis và đội đột nhập tiến vào một hòn đảo khác thì còn mỗi Horn ở lại và nhỏ giờ chỉ có chờ đợi. Từ lúc đó đến giờ đã ba tiếng. Tuy nhiên vấn đề của nhỏ là không biết ba tiếng là nhiều hay ít nữa.

“… Vì cuối cùng họ có bảo thời gian giới hạn là bao nhiêu tiếng đâu.”

Nhỏ không nghe trực tiếp từ Sheltis, nhưng có vẻ như lần này mọi người đang đột nhập vào căn cứ của một tổ chức nào đó ở quần đảo trôi dạt này. Nhờ tin truyền âm của Sasha vốn đang ở trên tầng 269 Thiên kết cung, nhỏ cũng dần dà nắm bắt được mọi sự.

Nhưng… nhiệm vụ đột nhập sẽ kéo dài bao lâu?

Do không phải là một người lính nên nhỏ không thể nào ước lượng chính xác. Sẽ mất cả ngày, hay chỉ vài giờ?

… Giờ đã tầm ba giờ sáng rồi.

“Không, không, đợi đã nào. Họ bảo họ sẽ trở lại trước đêm nay… Từ đây bay về Thiên kết cung mất năm tiếng, phải không ta? Vậy thì lúc này chưa ai quay về cũng đâu lạ lắm chứ?”

Dù vậy vẫn chưa thấy ai quay về. Hơn thế nữa dù rõ ràng có bộ đàm nhưng chưa hề thấy ai báo cáo tình hình.

Những lời Horn nói trước khi đi vẫn còn văng vẳng.

“Nếu cô không nhận được bất kỳ thông tin nào từ chúng tôi…

Hai người hãy ngay lập tức về Thiên kết cung, đừng chờ đợi gì nữa cả.”

“… Mình có một cảm giác bất an.”

Một phần do không biết được thông tin nào, nhưng điều nhỏ khó chịu nhất là cái cách Horn nói “đừng chờ đợi gì nữa cả” cứ như không.

Điều đó khiến nhỏ thấy khó chịu.

Lần đầu mới gặp Sasha cũng kiểu thế, nhưng cái kiểu mấy con người này cứ xem việc hy sinh là cái gì đó nhẹ tựa lông hồng…

“Bạn bè… bạn bè có phải như vậy đâu?”

Nhất là thời điểm này, khi họ đang ở quần đảo trôi dạt cách rất xa lục địa trôi dạt. Nên nếu bảo nhỏ quay về tức để mọi người kẹt lại ở đây…

“Rồi, quyết định vậy đi! Mình sẽ ở lại đây cho đến khi mọi thứ rõ ràng! Thế nên ăn cái đã, phải chuẩn bị sức cho trận đánh chứ! Yuto, đến đây nào, em cũng cần phải ăn… Hả?”

Nhỏ cứ thấy kỳ kỳ, ghế lái phụ chẳng có chút tiếng động nào.

“Yuto, hơ hơ… Yuto? Ê ê ê, nếu muốn chơi trốn tìm thì phải nói…”

Bỗng nhiên nhỏ cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ lên vai mình.

“Ê?”

“Tự nghĩ tự gào, trông em có vẻ vui nhỉ?”

Hất nhẹ mái tóc đen đang che ngang tai, cô gái mỉm cười. Nhỏ biết người này – vẻ thoát tục vượt trội số tuổi cũng như một thân hình quyến rũ dưới bộ đồ đen.

“Hơ hơ? Tsali-san đây sao?”

Người quen của cả Sasha và Yuto. Họ chỉ mới gặp một lần ở quán Hai chú thiên nga, nhưng cô gái này ấn tượng đến mức khiến người đối diện phải nhớ tên.

“Sao chị lại ở đây? Thôi trả lời luôn cho nhanh nhé, chị là người bảo vệ em đó.”

“Bảo vệ tui?”

Nghe những lời ấy hình ảnh đầu tiên hiện lên trong trí óc nhỏ là Sasha.

“Chị không cần phải lo cho sự an toàn của bản thân đâu. Em có gửi một người vô cùng đáng tin cậy đi cùng rồi.

Nên chị nhớ mang Yuto đi cùng nhé, Eyriey.”

“Em không nghĩ Yuto là người bảo vệ em chứ?”

“Ơ, có đâu… chỉ là em gần như quên bẵng mất vụ này.”

Nhỏ gãi gãi đầu và cười gượng.

“Tại có Sheltis và Leon ở đây nên em có để ý mấy đâu.”

“Ra thế, hèn gì Eyri-nee vẫn chả khác ngày thường.”

Eyri-nee, cái kiểu Yuto hay gọi, Tsali che miệng cười khúc khích.

“Ơ? Mà đợi đã! Thế tức là Sasha có phái người bảo vệ em thật á? Và đó là Tsali-san đây?”

“Chị mới bảo lúc nãy còn gì.”

“Ô, ô ô!? Nghe ngầu quá nha, cứ như em là nữ tư tế rồi! Lúc nào cũng có bảo vệ kế bên… Kế bên…?”

“Chuyện gì vậy, thưa chủ nhân?”

Tsali tựa người vào ghế phi công và cúi xuống nhìn nhỏ. Eyriey nhìn thẳng vào mắt cô từ vị trí của mình trên ghế phi công.

“Tsali-san à, chị giỏi thật nhỉ?”

“Dĩ nhiên, đến mức Sasha còn phải hỏi ‘Chị có phải người không đấy?” rõ là sốc.”

“Bảo vệ tức là dù em ở đâu chị cũng có mặt?”

“Dĩ nhiên.”

“Thế thì…”

… Ê ê gần quá vậy, quá gần đó.

Nhỏ kịp ngăn chặn mình phát ngôn quá đà. Thở sâu, thở sâu nào… Không hoảng lên như thế chứ.

“Cần gì à?”

“À, chỉ là em muốn chị cùng đi với em thăm dò hòn đảo này.”

“… Hử? Thăm dò hòn đảo này?”

Tsali nheo mắt lại ra chiều thích thú. Trông cứ như người mẹ đang chào đón đứa con được full điểm kiểm tra vậy.

“Nếu chủ nhân đã ra lệnh như vậy cho cận vệ thì có cách nào từ chối đâu chứ?”

“Thế ạ!? Vậy thì em sẽ chuẩn bị ngay đây. Với lại em cũng định bảo Yuto đi cùng nữa.”

“À nếu về con bé thì nó ngủ thẳng cẳng trong phòng ngủ rồi. Nó bảo nó sẽ ở yên vị phía sau.”

“Hả?”

“Phòng ngủ… Đúng là có một phòng như thế thật, nhưng nó chẳng ích lợi gì nên hiện tại nó được dùng làm chỗ để đồ.”

“Say máy bay ấy mà. Có vẻ như con bé cố chịu đựng quá nhưng hết nổi rồi. Cứ để nó nghỉ thôi.”

“Ơ ơ, vậy hóa ra con bé bị nãy giờ sao… Em chẳng hề nhận ra luôn. Yuto ổn chứ ạ?”

“Trông không vấn đề gì. Thế em đã sẵn sàng chưa?”

“À vâng, em chỉ mỗi cái túi này thôi.”

Nhỏ chỉ có một balô đeo sau lưng, trong đó là lương thực và bộ đàm cũng như kẹo và nước trái cây được nhồi chặt cứng.

“Giờ thì đi thôi… Ê đợi đã.”

Trong lúc nhỏ vật vờ từ khoang lái đến khoang hành khách thì Tsali vẫn cứ sát sau lưng.

“Có một chuyện chị muốn hỏi, có nhất thiết em phải nhọc sức đến thế không?”

“Hở?”

“Xác định những người đó có an toàn hay không chứ gì?”

Chị ta đi thẳng vào vấn đề.

“Cũng những người ấy bảo chị phải đợi. Câu trả lời thường gặp là ‘đợi đến khi liên lạc lại’, phải không nào?”

“Hm… nhưng lâu quá rồi, nó khiến em lo.”

“Em không lo cho chính mình sao?”

Có chứ…

Hoàn toàn trái ngược với cái nhìn đăm đăm của Tsali. Eyriey trả lời với một nụ cười.

“Thế nên em rất vui khi thấy chị ở đây, Shasa-chan tin vào chị nên em cũng tin ở chị. Thành ra em có thể tìm những người kia mà chẳng phải bận tâm nhiều, em nhẹ cả người chị ạ.”

“…”

Tsali yên lặng. Một lúc sau…

“… Shasa nói nhiều quá.”

Trên môi cô nở một nụ cười nhẹ.

“Thế là không tốt ạ?”

“Tốt hay không chẳng quan trọng, chỉ là chị hỏi vì tò mò thôi. Chị không phản đối việc mình sẽ đi khắp đảo. Cứ yên tâm, đây là một bảo vệ xuất sắc mà.”

“Ồ ồ ồ!? Vậy khỏe, ta đi thôi!”

Eyriey nhìn về bảo vệ của mình và chỉ ra ngoài cửa sổ, sau đó chạy về hướng cửa ra.

Phía sau lưng nhỏ…

“… Haa, chẳng ngoài dự kiến, đúng là không thể đánh bại được Eyri-nee. Lúc nào cũng quý mến bạn bè, thật rạng rỡ.”

“… Đó cũng là lý do Yuto thương Eyri-nee vô cùng.”