Sophia, tầng 287.
“… Khônggggggggggggggggg…”
Yumi không thể diễn tả nổi bằng lời cảnh tượng mình trông thấy.
Hình ảnh được truyền tới cô từ khu thiên nhiên qua con đường thấu thị. Dù chắc chắn không có chuyện hình ảnh lỗi, nhưng cô khó có thể tin được điều mình đã thấy.
… Leon.
… Thua trận… và mất tích.
Bất thần hình ảnh truyền tới nhòe dần.
“Á á á… không… không… khôngggggggggggggggggggggggggggggg”
“Syun-rei?”
Syun-rei, vốn đang ngồi cạnh cô bỗng dưng mở to mắt và gào lên.
“Syun-rei, Syun-rei, bình tĩnh, bình tĩnh, Syun-rei.”
Dù cho Yumi có ôm hai vai bạn mình thì cơ thể cô gái vẫn cứng đờ và không có chút biểu hiện gì. Nước mắt lăn dài từ đôi mắt mở to ấy, thấm đẫm bộ y phục đang mang. Cổ họng giờ khô đắng vì chẳng còn sức để gào lên được nữa nên dù không còn có thể gào thét nhưng cô vẫn không ngừng run rẩy.
“Yumi.”
“Meimel?”
“Chuyện gì đó rất đáng sợ đã xảy ra với Syun-rei nên mới gào lên thảm thiết thế.”
“Ơ, điều đó có nghĩa là…”
Không chỉ mình nghe tiếng gào của Syun-rei? Mà ở trong trạng thái hoảng loạn tột độ đó bạn ấy truyền âm đi càng xa càng tốt sao.
“Ran cũng nghe thấy kìa, chắc là tất cả mọi người trong tòa tháp đều nghe được cả rồi. Nên báo cáo ngắn gọn, cái gì đã xảy ra?”
“D-dạ…”
Bắt đầu từ đâu giờ? Leon vốn dĩ đang ở Lagoon bỗng dưng lại xuất hiện ở Orbie Clar và chiến đấu với một kẻ giống y hệt cậu ấy.
“Thế cuối cùng là gì?”
“… Leon bị thương rất nặng và ngã xuống thác mất tích.”
“Ngã xuống thác? ở Lagoon?”
Có một số hòn đảo ở Lagoon có thể có thác. Những thời khắc bất thường như vậy Meimel là người nắm bắt tình hình nhanh chóng nhất.
“D-dạ! Leon lý ra phải ở Lagoon, nhưng Syun-rei bảo cậu ấy bỗng dưng xuất hiện ở Orbie Clar. Nên bọn em xem trận chiến của cậu ấy…”
“Chỗ nào ở Orbie Clar?”
“Syun-rei bảo là ở khu vực phía đông khu thiên nhiên.”
“Tốt lắm”
Truyền âm kết thúc và tiếng nói của Meimel vang lên ngay bên cạnh, bởi cửa phòng bật mở và một nữ tư tế xinh đẹp, cao dong dỏng bước vào.
“Biết vậy là nhiều rồi. Syun-rei, có nghe chị không?”
Nữ tư tế đồng nghiệp vẫn thẫn thờ nhìn lên trần. Cô đưa hai tay về phía cô gái bé nhỏ.
“Syun-rei, nghe chị đây, chị sẽ cử một đội giải cứu đến tìm kiếm Leon ngay.”
“…”
“Leon chắc chắn không chết đâu… sao Leon có thể chết được?”
“…”
“Giờ những gì em có thể làm là đề nghị sự hỗ trợ khẩn cấp càng sớm càng tốt.”
Meimel đặt cả hai tay lên má Syun-rei và nhìn sâu vào mắt cô gái.
“Chị sẽ yêu cầu một nhóm đang tuần tra khu thiên nhiên gần khu vực đó nhất tiến hành kiểm tra. Nên hãy nói cho chị biết, Leon đánh nhau ở đâu?”
“… Khu… phía đông… quận tám. Có mỏm đá… thác nước…”
Quận tám khu vực phía đông.
Hẳn là ngọn thác rất lớn ở khe Mio tạo thành một dòng sông chảy xiết cho tới tận khu sinh quyển. Nó vừa sâu vừa chảy xiết nên nếu không nhanh tay thì Leon sẽ còn trôi đi xa hơn.
“Chúng ta sẽ thấy Leon nếu cậu ấy trôi vào tận khu sinh quyển – Ran, nghe rõ trả lời. Đề nghị tìm kiếm khẩn cấp khu vực Khe nứt Mio. Triển khai luôn bốn đội cứu hộ với người biết thấu thị, truyền âm, và biết chiến đấu khi cần. Nhanh nhanh.”
“… Chi tiết lắm. Cảm ơn nhé Meimel.”
Họ đã làm tất cả những gì có thể rồi. Giờ chỉ có thể đặt niềm tin ở Leon và đội cứu hộ thôi.
“Giờ thì có thể kể chị nghe chuyện gì xảy ra được chưa?”
Meimel nắm lấy tay Syun-rei và giúp cô gái đứng lên, rồi dìu cô xuống ghế.
“Chị có được báo cáo cho tới khi thấu thị của em bị chặn. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Sao Leon lại có thể xuất hiện ở Orbie Clar và cậu ấy đánh nhau với ai?”
“… Em chẳng rõ tại sao nữa, cứ như bất thình lình anh ấy xuất hiện vậy.”
“Đối thủ là một trong số chúa tể của những thư tịch cũ”
“… Có lẽ.”
“Chị hỏi câu khác nhé. Vẫn chẳng có thông tin gì về những người còn lại?”
Phải, đó chính là mấu chốt.
Tại sao Leon lại xuất hiện ở Orbie Clar? Hay cả Sheltis và Horn cũng đều trở về từ Lagoon rồi?
“… Em sẽ kiểm tra.”
Syun-rei thì thầm yếu ớt khi vẫn nằm trên ghế.
“Rồi. Chị không muốn em cố quá, nhưng tình thế này thì thật khó có thể khác. Giờ em hãy dùng thấu thị kiểm tra toàn Orbie Clar nào…”
Ngay lúc Meimel đưa ra chỉ đạo.
“Đó… là… Yumi… và tôi… không thể… ý ngươi là…”
“Về Eden… sự thật nó là… xoắn… Ngươi… ba năm… hả…”
Đây là giọng của Sheltis.
Không phải là truyền âm, nó trực tiếp phát ra từ loa truyền thanh của tòa tháp.
“Sheltis về rồi sao?”
“Không, nó không hề bắt nguồn từ trong tháp. Khả năng là truyền tín hiệu… phát từ xa. Từ một nơi nào đó ngay rìa Orbie Clar.”
Meimel khoanh tay khi nhìn đăm đăm vào loa.
“Không rõ tại sao chúng lại chơi trò này, nhưng rõ ràng là cố ý. Lại sắp có chuyện rồi đây.”
“…”
“Khó… thở quá.”
Bỗng dưng thấy ngực mình như bị ép lại. Yumi dựa người vào tường và nhắm mắt.
“…”
Cảm giác này là gì vậy? Giọng nói vang lên cùng với Sheltis… cao hơn cả giọng nữ cao… có cảm giác như mình đã từng nghe giọng nói này rồi.
Nhưng mình không thể nhớ nổi.
Mình đã từng nghe giọng nói ấy lúc nào chứ?
***
Mùi hơi đất thoang thoảng mùi của máu.
“… Giờ thì.”
Cô chầm chậm mở mắt ra, màu nâu của thân cây và màu nâu của đất, vài sợi dây leo hình thù kỳ lạ vắt vẻo nhẹ nhàng đung đưa.
… Phiền thật.
Cúi nhìn xuống viên đạn găm vào hông trái. Horn thở nặng nhọc.
Viên đạn của Beltoma. Cô đã rửa và sát trùng vết thương và băng bó để cầm máu… Nhưng dần dà lớp băng nhuộm một màu đỏ.
Sau khi xong việc với thằng cha Beltoma này mình phải về tàu thôi.
Nếu không chắc mình toi vì thiếu máu mất.
“… Mình thực sự là rất căm cái vụ này.”
“Dù không muốn, nhưng muốn trường kỳ kháng chiến thì đây cũng chiều.”
Chỉ là lừa nhau, vì bị thương như vậy mà đánh trường kỳ thì khác gì tự đào hố chôn mình.
… Nhưng có lựa chọn nào khác cho mình trong tình thế đó chứ?
Cô buộc phải sát trùng vết thương càng sớm càng tốt, đánh bại Beltoma có ý nghĩa gì khi cuối cùng mình cũng chết.
…
Cô ném chai thuốc sát trùng sang bên và cầm khẩu súng tự động. Cô vẫn còn sức lực, dù dần dà cơn đau sẽ ăn mòn vào nó, nhưng cô chẳng lo mấy về điều này.
… Beltoma “Xám đen”.
Ngoài những viên đạn siêu tốc, hắn còn sở hữu một kỹ năng bắn súng với độ chính xác thượng thừa. Đúng là một xạ thủ tầm cỡ.
“…”
Cầm khẩu súng tự động trên tay, cô ngoái nhìn xuống khẩu súng ngắn giắt bên hông.
Rusty Height – Khẩu súng có viên đạn đặc biệt có thể nứt ra thành mười hai viên khi ra khỏi nòng. Dù cho có là Beltoma đi nữa thì ở khoảng cách cực gần hắn cũng khó có thể gạt được hết bằng đó.
“… Không,”
Bị thương như này thì làm sao có thể áp sát hắn được. Và Rusty Height là súng ngắn, chứ có phải súng trường đâu.
Nên nếu muốn bắn trúng hắn…
“Bắn tỉa cự ly xa. Muốn bắn ta từ một vị trí mà ta không hề để ý chứ gì… đúng không?”
“Bỏ mẹ, hắn tìm được mình rồi.”
“Ứ!”
Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức nhối, cô vặn vẹo nửa thân trên. Vẫn còn ở yên trên đất, cô dùng mỗi phần vai trở lên để chỉnh súng và nhắm về phía sau lưng mình. Cô chuẩn bị tinh thần bắn và bị bắn cùng một lúc.
“… Hắn chuồn rồi?”
Người đàn ông gầy guộc với khẩu súng màu xám đã không còn ở đó.
Thật phi lý, hắn đi đâu mất rồi?
Hắn chắc không ngu đến mức bỏ qua một đối thủ giơ lưng cho hắn bắn, thế nên việc hắn không tấn công làm cô cảm thấy hoang mang. Sự căng thẳng khiến cho nhịp thở của cô gần như dừng hẳn lại trong sự yên tĩnh của rừng già.
Bỗng nhiên đám bụi trước mặt cô rung rinh một cách bất tự nhiên.
“Đây !!!”
“Ê ê ê, đợi đã Horn-chan, đợi đã, đồng minh đồng minh.”
“… Hả?”
“Oài, nói rồi. Mà cũng chẳng trách.”
Bụi cây động đậy và thứ đầu tiên hiện ra là một mũi thương dài hơn một người trưởng thành. Sau đó là một cô gái tóc vàng suôn dài thò đầu ra.
“… Ishtar?”
“Đúng đúng. Ôi đáng sợ quá, tưởng bị bắn đến nơi rồi.”
Cô thở dài đầy cực nhọc.
… Thế này làm sao mà nuốt nổi.
Chị ta lý ra phải ở lại bảo vệ tòa tháp chứ? Sao lại ở Lagoon ngay lúc này? Và sao lại xuất hiện ngay trước mặt mình vậy?
“… Phải là Ishtar thật không?”
“Ơ ơ? Sao lại nghi ngờ chị vậy?”
“Vì Ishtar thật không thể ở đây mà phải ở tòa tháp. Nếu người ở tòa tháp là thật thì ngươi là ai?”
“… Muốn kiểm tra không?”
Không khí tự nhiên đông cứng lại.
“Nếu em nghĩ chị không phải là Ishtar, sao ta không đánh thử một trận nhỉ? Lúc đó dù muốn hay không em cũng sẽ hiểu thôi.”
“…”
Bỗng nhiên cô gái sử thương tỏa ra một khí thế áp chế người khác. Ánh mắt tỏa ra một nụ cười không hề biết sợ.
“… Rồi.”
Horn thở dài hạ súng xuống.
“Biết ngay là Horn-chan sẽ hiểu mà, Ishtar vui lắm…”
“Em không nghĩ là thần thái đó của chị có người bắt chước được.”
Horn vặn vẹo cố gắng thốt nên lời, lần này thì có thể thở ra nhẹ nhõm.
“Giải thích ngắn gọn xem nào.”
“Sao Ishtar lại ở đây? Chà nói ngắn gọn thì đó là chỉ thị của Meimel.”
“Nữ tư tế á?”
Không thể nào, vì chính Meimel là người chỉ định Ishtar ở nhà mà.
“Để lừa kẻ địch thì trước hết phải lừa quân ta đã.”
Ishtar vui vẻ ném băng cá nhân về phía Horn.
“Ishtar đã lẻn vào khoang chứa hàng của phi thuyền từ hôm trước kia. Lý do không ai trong số mọi người được biết bởi vì rất có thể tổ chức thứ ba cài gián điệp vào tòa tháp. Nên làm vậy thì chấp mọi loại gián điệp, đừng hòng biết được kế hoạch.”
Họ cứ ngỡ cô nàng ở lại tòa tháp, nhưng hóa ra cô nàng bám theo Horn như lực lượng dự phòng.
Và chỉ có chị ta và Meimel biết điều này, nên dĩ nhiên dù có gián điệp đi nữa thì làm sao chúng có thể biết được.
“Còn về phần tên gián điệp?”
“Èo, lo lắng thừa quá, nhưng thôi thế cũng được vậy.”
Ishtar nở nụ cười khúc khích và nhìn vào bụng Horn.
“Không giống em chút nào, khó khăn đến thế à?”
“… Chỉ là chị thấy thế thôi.”
Giờ thì cô hoàn toàn hiểu ra vấn đề, trước khi Beltoma kịp bắn thì đã bị cây thương kia chọc tiết rồi.
“Beltoma thì sao?”
“Hắn chuồn rồi, hắn còn bảo “thôi đến đây là được” nên chắc không quay lại nữa đâu.”
“… Mình bị giễu cợt đến thế sao.”
Horn thổ ra một ngụm máu và chống tay vào một thân cây cạnh đó. Cô tự trách mình bị choáng vì đau và mất máu nên khi đứng lên cứ run run rẩy rẩy.
… Đủ giờ?
… Hóa ra ngay từ đầu mục đích của hắn ta là chặn mình lại.
“Thôi, tự trách mình đến thế cũng có cần thiết lắm đâu.”
“Ý chị là sao?”
“Tên hắn là Beltoma hả? Khi Ishtar lẻn ra sau lưng thì gần như hắn chẳng hề để ý cho đến khi chị đến thật thật gần. Có lẽ hắn quá tập trung vào em, đối thủ chính của hắn.”
“… Sao mà chẳng được.”
Ishtar chìa tay ra, nhưng Horn dùng mắt mình ngăn lại và lọc cọc bước đi.
“Bộ đàm của chị đâu?”
Hỏng rồi.
“Hóa ra chị cũng bị tấn công, chúa tể của những thư tịch cũ hả?”
“Đâu có đâu… đứa em gái dễ thương bé xinh của chị phá hỏng nó hôm qua, thôi bỏ qua đi nhé.”
Cô nàng né tránh câu hỏi với vẻ mặt lưỡng lự, một biểu cảm hiếm thấy.
“Horn-chan, biết căn cứ bọn ấy ở đâu không?”
“Em có nghe bên đội tiên phong đề cập, đâu khoảng ba mươi phút di chuyển từ vị trí này… Mà đừng có để em lại đây rồi chạy đi trước đấy.”
“Rồi rồi.”
Ishtar không hề có ý định giấu giếm nụ cười nhạt của mình khi ngước nhìn lên bầu trời.
“Vậy thì…”
“Horn-san!”
Tiếng của một nữ tư tế vang lên trong đầu, át tiếng của Ishtar.
“Yumi Ele Soufflenictole. Không hề có liên lạc nào từ nãy giờ nên tôi nghĩ có chuyện gì đó xảy ra rồi.”
“Điều đó… Em-em sẽ nói chị sau! Điều quan trọng nhất lúc này… Sheltis… mà chị đã gặp đội tiên phong chưa?”
“Đang định tìm họ đây. Điều gì đã xảy ra vậy?”
“Nhanh… nhanh tìm họ và liên lạc với Sheltis. Nói cậu ấy… dừng lại, vì nếu không… chẳng còn đường quay lui đâu !!!”
***
Giờ chúng ta sẽ quay lại thời điểm trước đó một tiếng.
Cơn gió nhẹ mùa hè thổi qua khu đất xanh màu lá.
…
Giữ chặt áo khoác để không bị thổi bay, Sheltis quan sát xung quanh.
“Chỗ này là?”
Trải dài trong tầm mắt cậu là một bình nguyên xanh ngút ngàn. Phía xa có bóng dáng một khu rừng, ranh giới giữa nơi đây với cao nguyên đá đằng kia.
“Cậu có còn nhớ nơi này không?”
“… Chẳng khác mấy nơi mà Maha ‘hoàng kim’ bảo vệ bồn nước chứa con Yuugenshu.”
“Đúng rồi.”
Igun-I đâm hai thanh kiếm với đầu kiếm nhỏ như mũi kim xuống đất và vỗ tay.
“Đây đúng là nơi cậu và Maha-san tử chiến đó. Nhìn phía kia kìa, chỉ có chỗ đó cỏ bị lật hết cả lên và lộ ra nền đất cứng, đúng chưa?”
“…”
Mảng đất mà Igun-I chỉ trông cứ như bị đặt chất nổ. Cậu vẫn nhớ rõ hình ảnh từng mảng đất cực lớn bị lật lên.
“Thế này là thế nào?”
Rõ ràng mình phải ở Lagoon, một nơi xa rất xa Orbie Clar, nhưng bỗng nhiên mình lại ở khu thiên nhiên của Orbie Clar mà mình chẳng hề hay biết…
“… Igun-I?”
“Dĩ nhiên, đó là công trình của ta mà. Khả năng này vận hành theo một quy luật khác hẳn những kỹ thuật sử dụng shinryoku thông thường… Nói cho đúng ra đây là nghệ thuật sử dụng Shinryoku cao cấp trong một thế giới không tồn tại Yuugenshu.”
Một thế giới không Yuugenshu?
“Kiểu kiểu vậy.”
“Cậu tin Yuugenshu thì chỗ nào cũng có ư? Không phải vậy đâu. Ngay cả trong Eden thì vẫn có những nơi không có mặt Yuugenshu.”
“… Tôi không tin.”
Thế giới bị bao quanh bởi tử thần.
Eden là một nơi mà cả ngàn, cả vạn con Yuugenshu trú ngụ. Đó là kiến thức thông thường mà ai ở Orbie Clar cũng biết.
“Chà chà, chẳng giống cậu chút nào.”
Sheltis có thể cảm nhận được gương mặt sau chiếc mũ đen kia đang nở nụ cười rất tươi.
“Lý ra sau khi ngã xuống Eden cậu phải hiểu chứ.”
“… Ra chính là ngươi.”
Thủ phạm trong việc hack toàn bộ cổng thông tin của Thiên kết cung và thông báo có một con Yuugenshu trong lốt người đang lẩn đâu đó ở tháp.
“À, thông điệp gửi đến tòa tháp nhỉ, nó đến được an toàn nên ta vui lắm.”
“Khốn kiếp!!!”
Sự im lặng bao trùm mảnh đất.
“Sao… sao ngươi lại có thể đê hèn đến thế?”
“Đừng lừa nhau. Lý ra cậu nên hỏi về một điều khác thì hơn.”
!
Đừng cố kìm nén nữa. Ta chắc rằng có một điều cậu mong mỏi được biết hơn tất thảy. Xem nào… ‘sao ta biết cậu ngã xuống Eden chẳng hạn.’
Kennggg. Hai thân kiếm của cậu chạm vào nhau.
“Đúng rồi, Sheltis!”
... !
Chúa tể của những thư tịch cũ xoay người như chong chóng để né đường kiếm của Sheltis và ngay trong tư thế bất lợi đó liền phản đòn bằng một chiêu kiếm hất từ dưới lên. Sau khi gạt được thanh kiếm đó thì Igun-I vẫn không hề dừng lại. Kiểu như đã dự đoán được hành động của đối thủ, Sheltis thu kiếm về và ngay lập tức dậm chân xuống đất để áp sát đối phương.
… Hắn quá nhanh.
… Không, mà cái cách hắn di chuyển… cứ như là…
“Như ta dự đoán, dù cậu có mất cân bằng tâm lý thì cách cậu di chuyển vẫn rất hợp lý.”
Cái bóng màu đen đang đứng ở phía phải cậu đột nhiên lao tới. Mà có vẻ như chỉ Sheltis nghĩ thế, nhưng hắn ta đột ngột rơi vào điểm mù của cậu, thành ra một đòn quét ngang hông với tốc độ của một cơn bão.
… Dù cho cậu có đỡ đòn hay tránh né thì điều đó cũng sẽ kích hoạt chiêu tiếp theo của hắn ta.
… Bằng mọi giá phải chặn hắn lại.
“Ô?”
“Giỡn vậy đủ rồi.”
Sheltis giao tranh trực diện với Igun-I, bốn thanh kiếm va vào nhau tạo thành những tiếng kêu chói tai.
“Tốt lắm, mà có vẻ như những gì ta làm quá dễ để đọc vị nhỉ.”
“… Sao ngươi nghĩ vậy?”
“Bởi đó là những gì thuộc về cậu ba năm trước, ta chỉ copy lại thôi.”
“Ơ?”
‘Ấy da, đấu sức thì ta không có cửa rồi, đúng là thân thể này mong manh dễ vỡ mà.”
… Cái gì đang xảy ra vậy?
… Đúng là những chiêu kiếm của Igun-I quá dễ đoán.
Cậu có thể xác định được thời điểm nào thì đòn tấn công sẽ nhắm vào mình và cậu phản ứng với liên hoàn chiêu ấy rất tự nhiên.
“Trông cậu có vẻ như nhai phải sạn ấy. Nhưng những thông tin đơn giản như này quá dễ khai thác chỗ Mắt đỏ Mikuva, chẳng có gì to tát hết.”
Việc cậu ngã xuống Eden. Kiếm thuật của cậu ba năm trước. Ra vậy, những thông tin này không khó truy cập. Nhưng sao hắn lại quan tâm đến mình như thế?
“À, để cho cậu không phải hiểu sai thì ta đính chính một điều sau. Thông tin ta có được từ “mắt đỏ” vốn chỉ liên quan đến song kiếm cậu đang sử dụng. Việc cậu ngã xuống Eden thì “mắt đỏ” không quan sát được.”
“… Ơ?”
“Tức việc cậu ngã xuống Eden không hề được ghi lại.”
Mắt đỏ Mikuva.
Vốn là báu vật trân bảo của Bộ chính trị và là một hệ thống quan sát cực lớn vận hành bằng Shinryoku nhằm ghi lại toàn bộ tất cả những gì xảy ra trên thế giới bằng cách sử dụng thần chú Shinryoku lãnh thổ. Rõ ràng đó là những gì mình được nghe kia mà?
“Vấn đề ở chỗ đó, cậu ngã xuống Eden, nhưng mắt đỏ Mikuva không ghi lại được. Vậy sự thật ở đây là gì? Một chàng trai tên là Sheltis ngã xuống Eden? Hay không hề có điều đó?
“… Tức bản thân tôi vẫn chưa phải là bằng chứng thuyết phục?”
Mateki trong cơ thể cậu là bằng chứng rõ ràng nhất. Cơ thể này không thể chạm được vào Yumi và bị thương trước những đòn đánh dùng shinryoku. Đó là bằng chứng chắc chắn nhất cho thầy cậu đã ngã xuống Eden.
Vỗ tay vỗ tay.
“Tuyệt, chính xác. Đó chính là những gì ta muốn nghe nhất.”
Tiếng vỗ tay của Igun-I vang vọng khắp bình nguyên xanh.
“Nhưng Sheltis này, cố gắng nhớ kỹ thêm chút nữa? Làm sao mà cậu ngã xuống Eden được? Cụ thể hơn, cậu đã làm gì trước khi ngã xuống Eden?”
“Tôi… câu hỏi đó đã hỏi tôi biết bao nhiêu lần rồi.”
Nhưng cậu không thể trả lời, cậu không thể nhớ nổi. Cậu chẳng thể nhớ được gì xảy ra trước khi cậu ngã xuống Eden khi cậu trở lại Orbie Clar.
“Phải, và đó chính là chìa khóa của những lời nói dối mâu thuẫn nhau. Sự mâu thuẫn giữa sự thật với cậu, và mắt đỏ Mikuva.”
Một cơn gió thổi nhẹ qua đồng cỏ. Mái tóc vàng của hắn ta tung bay dưới chiếc mũ xanh, và chúa tể của những thư tịch cũ dang rộng cả hai tay.
“Sheltis Magna Yehle à…
Cậu không phải là người đáng ra phải ngã xuống Eden đâu.
Việc cậu ngã xuống Eden là một điều mà thế giới này không hề tính trước.”
Hắn ta nhẹ nhàng thốt ra những lời nói ấy, cứ như dặn bảo một đứa con vậy.
Những từ ngữ ấy băng ngang qua bãi cỏ, băng qua khu thiên nhiên, bao trùm khắp Orbie Clar, và vang xa đi khắp thế giới.
***
…
“Hả, chị thấy có gì lạ thường à? Thằn lằn bay hay con gì giống thế á?”
“Không hề…”
Trước câu trả lời đượm vẻ giễu cợt của Tsali, Eyriey lắc đầu và ngoái nhìn về phía đoạn đường họ đã đi qua.
“Chỉ là em đang nghĩ sao mọi thứ có thể thuận lợi thế.”
“Dù mới nãy là một đám robot cơ động à?”
“À đâu, ý em không phải vậy… Mà em chỉ nghĩ là có khi chúng không phát hiện ra chúng ta.”
Có một vài ngã rẽ, nhưng chưa có phân nhánh. Nhỏ có cảm giác mình đã đi bộ một đoạn khá dài, nhưng vẫn chưa gặp được Sheltis và mọi người.
“Thôi nào, có một ngã ba còn gì, đường bên trái và bên phải, đám robot cơ động nhảy ra từ bên phải đó.”
“Ủa lâu rồi mà.”
“Ờ ờ… chả biết nếu đi đường bên trái thì sao nhỉ. Ta không đi lối đó vì đám dở hơi kia chặn hết cả lại, giờ sao ta?”
Đi xa đến vậy rồi mà họ vẫn chưa gặp được ai. Dù cho phía trước có một căn phòng nào đó đi nữa thì khả năng gặp mọi người cũng rất nhỏ.
“Em là hộ tống cho Eyri-nee, nên chị đi đâu em theo đó.”
Tsali xoa đầu Eyriey, tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng thời gian cũng có hạn, nên nếu chúng ta quay lại thì cần phải quyết định nhanh.”
“Hmmm, thôi thì quay…”
Ngay trước khi nhỏ và Tsali quay người lại.
“Ấy ấy, onee-chan, đợi đã nào.”
“Mọi người đến đây chơi đi. Tụi này đợi nãy giờ rồi…”
“Hơ?”
Hai tiếng nói vang vọng trong đầu nhỏ y như tiếng nhạc nghe qua tai nghe. Giọng y như con nít này… bọn nào vậy nhỉ?
“Còn chút nữa thôi, mọi người đi tiếp đi.”
“Thêm mười mét nữa rồi rẽ vào góc.”
Hm, làm gì giờ.
Không phải là nhóm của Sheltis nên lờ đi cũng chẳng sao. Nhưng có khi bọn ấy lại biết gì đó. Và bọn này cũng đã “mời” rồi nên mình chẳng có lý do gì để từ chối cả.
“Rồi rồi, đi thì đi. Tsali-san này, chúng bảo ngay góc này.”
“Thế là kế hoạch lại thay đổi à.”
Chị ta nắm lấy tay của người cần mình hộ tống vốn đang cười gượng và tiếp tục bước đi. Đúng như hai đứa có lẽ là sinh đôi ban nãy nói, ngay trước mặt họ là một khúc quanh, và nhỏ có thể thấy được có ánh sáng rất mạnh phát ra từ đó.
… Ummm, chúng bảo ta hãy rẽ rồi đi thẳng tới.
Hai cánh cửa rất lớn.
Cánh cửa màu đỏ chỉ mới nhìn thôi cũng thấy được một thứ áp lực vô hình.
“… Cửa to quá nhỉ, lại còn đóng nữa chứ.”
“Hai đứa trẻ ranh này, muốn mở cửa mời khách hay phải để khách phá cửa mà vào?”
Tsali trông có vẻ như đang rất hào hứng.
“Ấy ấy, không nên dùng bạo lực, không hay.”
“Phải phải, bọn em mở ngay đây, đợi tí đợi tí.”
Sau vài giây chờ đợi.
Cánh cửa màu đỏ bật mở, đắm chìm trong hai thứ ánh sáng xanh lá và xanh lục.
“Ô ô, đẹp quá đi.”
“Màu xanh lục là shinryoku kết giới và xanh lá là thần chú lãnh thổ. Mà màu đỏ trên cánh cửa trông cứ như thần chú thanh tẩy. Cả ba kiểu này đều rất cần thiết để đối phó Yuugenshu.”
Tsali vừa giải thích vừa lấy tay chải đầu.
Ngay lúc đó.
“Chào mừng onee-san, onee-chan đến với nơi này”
“Đến căn cứ của chúng tôi, chúa tể của những thư tịch cũ. Chúng tôi sẽ dẫn đường cho hai chị.”
Một phòng thí nghiệm cực lớn hiện rõ sau cánh cửa.
Hai đứa sinh đôi đang ngập chìm trong bồn nước đang ở đó.
“Em là Neue, em trong thùng xanh lục, và là em trai của Noesis.”
“Em là Noesis, em trong thùng xanh lá, và là chị gái của Neue.”
Hai đứa sinh đôi đều nhắm mắt trong bồn nước. Màu tóc của chúng… không dễ nhận ra vì cả hai đều ngập trong bồn nước, nhưng trông có vẻ chúng cao hơn Yuto, cỡ mười tuổi.
“Ô, dễ thương quá. Chị là Eyriey, và cái chị cao cao sau lưng chị là Tsali-san.”
“Bọn em biết, Tsali-san gọi chị là Eyri-nee.”
“Eyri-nee, tên hay quá. Bọn em cũng gọi thế luôn nhé.”
“Được được… Tsali-san sao thế?”
Nhỏ ngoái nhìn sang bên và thấy Tsali-san có vẻ như đang dỗi.
“… Không, không có gì đâu.”
“Thế à?”
“… Thế à… Người duy nhất có thể gọi Eyri-nee là Eyri-nee… chỉ là Yuto thôi…”
“Tsali-san, chị vừa nói gì à?”
“Không, mà quan trọng hơn…”
Người bị hỏi vờ như không có gì xảy ra.
“Eyri-nee, chị không định hỏi gì hai đứa này à?”
“À phải, phải rồi. Chị đang muốn tìm một người tên là Sheltis nên muốn hỏi hai đứa có biết gì không? Có vẻ như cậu ta đang đâu đó trong căn cứ này.”
“Sheltis, à à, chàng trai mà Igun-I thích đây mà. Hmm… Anh ấy chắc không có ở đây đâu. Có lẽ rời khỏi Lagoon rồi.”
“Dạ, ảnh đi rồi, em ngờ là ảnh về lại Orbie Clar.”
“Orbie Clar… hả, Orbie Clar?”
Lục địa trôi dạt với ngọn tháp cao vút? Eyriey tỏ vẻ khó tin.
Dùng phi thuyền cũng phải mất vài giờ, thế thì cậu ta về bằng cách nào chứ?
“Mà ý mấy đứa là Sheltis về trước bọn này rồi tự lên phi thuyền về?”
“Đâu, Igun-I đi cùng với ảnh.”
“Dạ, hai người đó đi chung. Anh kia ảnh bảo muốn nói chuyện riêng với nhau nên dùng một kỹ thuật kỳ lạ để di chuyển cả đám tới Orbie Clar, mà cả Armadel cũng mất tích luôn.”
“Eyri-nee à, chị có biết anh chàng tên là Leon không? Ảnh cũng chẳng còn trong căn cứ này nữa đâu.”
“… Ặc, cái gì vậy trời!”
Nhỏ gào lên không chút nghĩ ngợi. Dù cho nhỏ đã dốc hết can đảm để đến đây, nhưng không có Sheltis lẫn Leon thì ý nghĩa gì chứ?
“Ê đợi đã, đợi đã, để chị bình tĩnh lại coi. Chị không rõ bằng cách nào cả Sheltis lẫn Leon đều về lại Orbie Clar. Tức người còn lại ở Lagoon là chị, Tsali-san, Yuto và…”
“Hai kẻ bên Bộ chính trị và một bà chị bịt mắt.”
“Mà tự nhiên thêm cả bà chị cầm thương chẳng rõ từ đâu xuất hiện nữa.”
“Hm, hm, chị cầm thương… Chẳng biết ai, nhưng kệ. Tsali-san này, ta làm gì đây?”
“Rút về được rồi nhỉ?”
Chị ta trông chẳng mặn mà gì mấy việc ở lại căn phòng này.
“Chị cũng đã xác định Shel-nii chẳng còn ở Lagoon nữa, đúng như hai đứa sinh đôi này nói.”
“Shel-nii?”
“… Xin lỗi lỡ mồm… Ahem, nhưng trước khi rút thì cũng muốn hỏi đôi điều. Dĩ nhiên không có chuyện hai đứa sống biệt lập ở một nơi khỉ ho cò gáy như này mà không có mục đích, phái không nào?”
Tsali bước nhanh đến bồn nước.
“Chắc là dự án ‘thế giới đa lớp’ chứ gì?”
“Ô ô? Bà chị biết nó à? Vậy thì ta có thể nói chuyện được rồi.”
“Ồ, chắc chẳng vấn đề gì đâu. Chỉ một số thành viên đầu não của cả Thiên kết cung lẫn Bộ chính trị biết mà thôi. Eyri-nee chắc không phải thành phần đó, còn bà chị Tsali-san này chắc biết tỏng rồi.”
Thế giới đa lớp?
Cái thứ quái quỷ gì vậy chứ?
“Neue, Eyri-nee hoang mang rồi kìa?”
“Ừa, bà chị hơi hoảng tí – Thế nên trước khi giải thích thì nhìn sang đây nhé. Một thứ cực, cực quan trọng lần đầu tiên hiện hữu ở đây. Món quà đặc biệt dành cho các chị đấy nhé…”
Kusukusu, kususukususu…
Giọng hai đứa sinh đôi vang vang cùng với tiếng bóng nước nổi lụp bụp, tiếng một cỗ máy khởi động ở đâu đó xa xa.
“Bức tường !!!”
Bức tường ngay sau lưng bồn nước chứa hai đứa sinh đôi bắt đầu chìm xuống sàn và không gian đằng sau đó dần hiện rõ.
“Eyri-nee, lùi lại chút đi. Nếu cứ gần vậy dễ bị sốc lắm.”
“Ý chị là sao?”
Tay của nhỏ bị vệ sĩ nắm lấy và kéo vào sát tường. Trong khoảng thời gian ấy bức tường lún dần và một căn phòng sáng nhờ nhờ hiện vào tầm mắt. Một bồn nước nho nhỏ nằm đơn độc ở đó.
“Đây chính là điểm khởi đầu của dự án thế giới đa lớp.”
“Điểm khởi đầu, và thành phần quan trọng nhất.”
Ánh sáng rọi vào khoảng không gian mờ mờ đó. Và khi sinh vật trong bồn nước dần hiện rõ…
“!... Cái… cái đó…”
Nhỏ cố gắng thốt nên lời nhưng không thể. Chỉ mới nhìn từ xa, nhưng con quái vật tím đen ấy…
Bồn nước thứ ba xuất hiện.
Eyriey á khẩu khi chứng kiến một con Yuugenshu được nuôi trong bồn nước.
***
“Cậu không phải là người nên ngã xuống Eden. Cậu không phải là người mà Eden cần.”
“… Ý ngươi là gì?”
“Ta cũng dự là cậu sẽ nói vậy nên ta cũng có một lời giải thích khác.”
Lặng lẽ lột bao tay ra, Igun-I chỉ tay xuống dưới chân hắn.
“Eden – thi thoảng có người rơi xuống vì vô tình hay cố ý. Nhưng thực ra điều đó hoàn toàn sai, đó là những cá nhân đạt chuẩn được Eden lựa chọn.”
“Cá nhân đạt chuẩn?”
“Phải, ta nghĩ cậu từng nghe từ trước rồi. Kích hoạt “Mắt đỏ Mikuva” cũng sử dụng thuật ngữ ấy. Trong trường hợp này, vì là Eden… Nói cho đúng ra, chính thế lực đang ngủ vùi sâu dưới Eden mới là người chọn lựa.”
Một sự im lặng ngắn ngủi.
Sau một khoảng lặng vốn quá ngắn không đủ để hít thở hay ngẫm lại những gì đã nói, Igun-I tiếp tục.
“Tinh thể cấm ky sẽ quyết định người được chọn.”
“! Hả…?”
“Phải, ta không có ý định nói chi tiết hơn về Tinh thể cấm ky, nhưng tựu trung lại thì nó chính là lõi của kết giới băng kính. Nó nằm sâu tận đáy Eden và phong ấn nó. Cậu có thể hình dung tinh thể cấm ky là một thứ như thế.”
… Tức mình không hề nhầm lẫn.
Ở hầm ngầm của cơ sở nghiên cứu cậu từng làm nhiệm vụ với Leon, có hình ảnh một cô gái. Cô gái lần đó nói chuyện với cậu chính là…
“Vậy… ý của ngươi là Tinh thể cấm ky… đang chờ một ai đó?”
Người được tinh thể cấm ky triệu hồi sẽ ngã xuống Eden. Nhưng cậu, người ngã xuống Eden lại chẳng phải là người được chọn?
“Cậu có muốn biết người đó là ai không?”
“… Nếu ngươi không nói ta cũng chẳng cần phải biết.”
“Haha, đùa tí thôi. Ta chỉ muốn trêu cậu một chút ấy mà.”
Một vẻ trẻ con thoáng qua trong chớp mắt, cái vẻ không chút ác ý ấy, chúa tể của những thư tịch cũ tiếp lời.
“Người đó chính là Yumi Ele Soufflenictole.”
“… Hả?”
“Chính xác. Cô bé là người được Tinh thể cấm ky lựa chọn, để làm người kế vị cho người được chọn ngàn năm về trước, Shasa Endens Lin Kale, cô bé sẽ được tiếp nhận năng lực của tinh thể cấm ky. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô bé sẽ phải tiếp cận trực tiếp với Tinh thể cấm ky, tức cô bé sẽ rơi xuống Eden, nơi nó đang chờ đợi.”
“…”
“Có vẻ như cậu vẫn chưa tin vào điều đó nhỉ.”
"Vì nghe thật khó tin, nếu Yumi là người được chọn hẳn cậu ấy đã ngã xuống Eden rồi chứ?"
"Phải... Sheltis à, đúng là cậu đã quên hết mọi thứ rồi."
Giọng nói đơn độc, sầu thảm của Igun-I cất lên như tiếng thì thầm.
"Sheltis, nhớ lại đi. Ba năm về trước, cậu vẫn là một tinh binh, cậu rơi xuống Eden vì bảo vệ Yumi đó."
Rắc...
Khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó trong lồng ngực cậu đột ngột vỡ vụn.
"Ba năm trước... cô gái, vốn chỉ là nữ tư tế tập sự, đến 'một nơi nào đó' để ngã xuống và tiếp cận Tinh thể cấm ky. Cô bé sẽ được ban cho sức mạnh của nó và trở về Orbie Clar.".
...
Cô bé bắt đầu ngã xuống. Mọi thứ đúng như Tinh thể cấm ky dự đoán.
"Tuy nhiên... có một điều mà nó đã không tính trước được. Trong lúc cô gái đến 'một nơi nào đó' thì có một cậu thanh niên lén lút đi theo. Đó chính là cậu bạn thuở ấu thơ vì lo lắng cho cô gái đó."
Những ký ức thời xa vắng bị lãng quên.
Nhưng từng chút từng chút... như tuyết dần bị chảy khi xuân về, những sự kiện về 'lần đó' trở lại như hồi ức.
"Cô bé ngã xuống Eden và tiếp xúc với Tinh thể cấm ky - nhưng làm sao cậu trai biết được sự thật mà ngay cả cô bé cũng chẳng biết bây giờ. Cô gái ngã xuống Eden thì cũng chẳng khác gì những người từng bị trước đó. Việc tiếp theo chàng trai làm... mà chắc ta cũng chẳng cần phải nói thêm."
Cậu ta quăng mình vào Eden để cứu cô bé đang rơi xuống.
"... Ý ngươi đó chính là ta và Yumi?"
Igun-I không trả lời.
Nhưng nụ cười cô độc trên môi hắn ta còn thật hơn bất kỳ câu trả lời nào.
"Chàng trai nhảy xuống Eden bị mateki tấn công nhưng kịp thời nắm tay cô bé... Cuối cùng cậu ta cũng thành công, đưa cô gái 'lên bờ'. Nhưng cậu bé giờ đã chẳng còn chút sức lực nào để trở về nữa. Sự thật ba năm về trước mà chẳng ai nhớ lại chỉ có vậy."
Cô gái vẫn ở lại Orbie Clar.
Chàng trai mất sạch sức lực, chìm dần xuống Eden.
"Trong Thánh đường thiêng liêng ở Bộ chính trị, ta đã nói với cậu rồi. Mắt đỏ Mikuva chỉ là bản sao của nguyên bản, tinh thể cấm ky. Tất cả những gì Mắt đỏ Mikuva ghi lại đều được tinh thể cấm ky ghi nhớ. Tuy nhiên do chỉ là bản sao nên dù cho nó có thể ghi lại được mọi sự kiện trên thế giới này thì nó vẫn chẳng thể ghi lại được những sự kiện ở Eden. Như vậy liệu cậu đã hiểu chưa?"
Sự kiện "Yumi Ele Soufflenictole ngã xuống Eden" mà tinh thể cấm ky dự liệu đã không xảy ra mà thay vào đó sự kiện nó không trông đợi là "Sheltis Magna Yehle ngã xuống Eden đã xảy ra."
Tinh thể cấm ky nằm ở nơi sâu thẳm nhất của Eden nhìn thấy chàng trai ngã xuống và ghi lại sự kiện đó. Tuy nhiên Mắt đỏ Mikuva ở Bộ chính trị thì không.
"Ký ức của thế giới đã bị làm cho méo mó. Mắt đỏ Mikuva vốn có thể ghi lại mọi chuyện trên thế giới hoàn toàn không biết gì về chuyện cậu bé ngã xuống Eden. Và để dẹp những sự tương phản thì Tinh thể cấm ky đã có một kế hoạch."
"Một kế hoạch..."
"Nó khiến cho "Mắt đỏ" ghi lại một câu chuyện giả tạo mà ở đó "Sheltis Magna Yehle ngã xuống Eden từ rìa của Orbie Clar khi đi tuần ở khu sinh quyển" và truyền đạt điều đó như sự thật đến thế giới này."
"... ! Điều... điều đó là giả???"
Đó là những điều mà Yumi, Leon và cả Sheltis nhớ ra được. Cậu ngã xuống Eden khi đi tuần ở khu sinh quyển... ai cũng biết điều ấy cả.
.... Thật không thể tin nổi.
... Dù chính mình... ký ức của mình cũng mờ nhòe về điều này.
"Nhưng điều đó đâu thực sự cần thiết? đúng không? Mắt đỏ Mikuva ghi lại việc tôi ngã xuống Eden cũng đâu có gì sai!"
“Dĩ nhiên việc cậu nghi ngờ là điều dễ hiểu. Và dĩ nhiên tinh thể cấm ky cũng có lý do để đưa thông tin sai lệch cho toàn thế giới thông qua mắt đỏ Mikuva.”
Dùng tay ấn mạnh chiếc mũ sụp xuống đầu, Igun-I nói tiếp không chút do dự.
“Đó chính là địa điểm. Ta cố tình ẩn dụ về ‘một nơi nào đó’ mà hai người bạn thanh mai trúc mã có liên quan. Nói cách khác, vấn đề chính là nơi mà cậu ngã xuống Eden đó.”
“… Ý ngươi đó không phải là khu sinh quyển sao?”
“Thế theo cậu đó là chỗ nào?”
Nếu việc cậu ngã xuống Eden từ khu sinh quyển không phải sự thật, tức cái nơi cứ ngỡ như khu sinh quyển ấy cũng sai nốt.
Nhưng cậu chẳng thể nhận ra, hay là chỗ nào đó tại Lagoon?
“Đó là một nơi mà cậu biết rất rõ, nghĩ xem nào, dù ở đây cậu chẳng thể nhìn thấy nó đâu.”
Đối thủ của cậu chỉ tay về phía nền trời tối đen.
Về phía khu dân cư ở đâu đó xa xa khỏi khu thiên nhiên này.
“Đó chính là Sophia.”
“Cậu và Yumi ngã xuống Eden từ đỉnh tháp đó.”
Những lời nói đó vượt quá sức tưởng tượng của cậu
“… So… Sophia?”
“Chẳng phải đó là gương mặt của sự á khẩu sao? Nếu vẫn chưa hiểu thì cậu hãy hình dung về đỉnh tháp nhé. Đính tháp của Sophia tên là gì?”
Tầng cao nhất của tòa tháp là 291.
Còn được biết đến dưới cái tên “Thiên đường”, và cậu nghe nói đó là nơi mà nữ hoàng và các nữ tư tế cầu nguyện cho kết giới băng kính.
“Cậu biết Sophia có bao nhiêu tầng không?”
“… 291, quá rõ ràng.”
“Đúng, nhưng cậu không thấy lạ sao? Con số quá lẻ, mà để có thể xây dựng một công trình đồ sộ như Sophia, để mọi thứ càng dễ nhớ càng tốt thì sao ta không đơn giản hóa mọi thứ lại… đó là kiến thức thông thường còn gì. Ví dụ nhé… sao không thêm chín tầng nữa để thành 300? Số đẹp luôn.”
“… Ngươi tính đi đến đâu với những giả thuyết đó?”
Mọi người ở Orbie Clar đều thấy kỳ lạ với số tầng trong tháp. Nhưng kêu ca thì ích gì.
'À phải, phải, nếu ta thêm vào đó chín tầng…”
Dưới chiếc mũ đen, hắn ta cong môi lên.
“Eden, trùng hợp thay, đích xác có chín tầng.”
“…?”
Đâu đó thẳm sâu trong ký ức cậu…
“Chào mừng người con đã rơi xuống Eden rồi lại trở về Orbie Clar. Thiên đường, vốn đã bị đóng băng ngàn năm nay, đang chờ đợi cậu.”
“Ta chỉ muốn hỏi một câu. Cậu ngã xuống tầng sâu thứ mấy của Eden? Thứ năm hay thứ sáu? Hay cậu đã nghe được “bài ca ấy” vốn chỉ hiện hữu ở tầng sâu nhất?”
… Mình vẫn nhớ tiếng mưa rơi.
… Trong ánh mắt mờ đục của mình, có một người phụ nữ chìa tay ra .
“Nếu cộng 291 tầng của Sophia và 9 tầng của Eden sẽ có 300 tầng chẵn. Như này có thể nói đây là một công trình hoàn hảo. Và nếu vậy thì việc mọi thứ ban đầu được sắp xếp như thế chẳng phải là một điều tự nhiên sao?”
“… Ý ngươi là gì?”
“Đó là một tấm gương soi, Sophia và Eden. Mở rộng ra, Orbie Clar và Eden là hai hình ảnh phản chiếu qua tấm gương soi gọi là kết giới băng kính.”
Chúa tể của những thư tịch cũ dang rộng hay tay và ngước nhìn lên thiên đường.
Trông có vẻ như hắn ta muốn ôm trọn bầu trời trong xanh vậy.
“Vì đó là hình ảnh phản chiếu nên tầng cao nhất sẽ thấp nhất, và tầng thấp nhất sẽ là cao nhất. Giờ hẳn cậu đã hiểu nhỉ? Tầng cao nhất của Sophia chính là nơi sâu nhất của Eden. Trong số 291 tầng ấy, chính ở ‘thiên đường’ tồn tại một cánh cửa vô hình kết nối với Eden, và…”
“… Yumi và tôi ngã xuống Eden từ đó?”
“Phải, vậy là cậu cuối cùng cũng hiểu được tại sao việc cầu nguyện cho kết giới băng kính phải được thực hiện từ tầng cao nhất nhỉ? Nữ hoàng và các nữ tư tế liên tục kích hoạt kết giới từ vị trí gần Eden nhất. Dĩ nhiên càng gần hiệu quả sẽ càng cao thôi.”
… Mình không hề biết.
Mà không, chẳng ai biết cả thì đúng hơn. Từ các tinh binh, các phụ trách cho đến cả Sennenshi. Kỹ thuật kích hoạt kết giới băng kính vốn là một bí mật quan trọng chỉ có nữ hoàng và các nữ tư tế biết.”
“À, các nữ tư tế cũng chẳng biết Eden và tòa tháp liên kết với nhau đâu.”
“… Ngay cả đến các nữ tư tế cũng chẳng biết…”
“Chỉ có ba người biết mà thôi. Chỉ những ai tiếp xúc với tinh thể cấm ky một ngàn năm trước. Một nam và hai nữ.”
“Ngươi là một trong ba?”
“Không, ta chẳng quan trọng đến thế. Ta là một ngoại lệ.”
Giọng nói của Chúa tể những thư tịch cũ đột ngột thay đổi.
Dù biết rõ những chuyện ngoài sức tưởng tượng, nhưng trông hắn chẳng lấy gì làm tự hào, mà thay vào đó hắn trông có vẻ như xấu hổ nên mím chặt môi và chỉnh lại chiếc mũ trên đầu sụp xuống mắt.
“Dù sao đi nữa, giờ chắc cậu đã hiểu cả nhỉ?”
“Ra đó chính là lý do Tinh thể cấm ky điều khiểu Mắt đỏ Mikuva…”
“Phải, cậu có thể cho rằng nó đang cuống lên.”
Tầng cao nhất của tòa tháp kết nối với Eden, và đó chính là lý do kết giới được dựng.
Nếu cư dân Orbie Clar biết điều này thì mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn, dù vẫn có thể kiểm soát được, nhưng nếu bọn Yuugenshu biết bí mật của Kết giới băng kính thì nó sẽ dễ dàng khai thác được điểm yếu ấy.
“Và thế là cậu ngã xuống Eden mà không hề biết sự thật, chỉ có mỗi việc cậu mang trong người mateki là điều duy nhất lưu lại trên thế giới này.”
Igun-I chỉ tay về phía Sheltis.
“Đó cũng là lý do cậu vẫn sống sót sau khi ngã xuống Eden. Để thế chỗ cho Yumi vốn dĩ phải tiếp nhận sức mạnh của Tinh thể cấm ky, cậu được khả năng bảo vệ nó, để nó “một lần nữa trở lại Orbie Clar”. Nhưng vì cậu không phải người được chọn nên cậu không thể có được năng lực của Tinh thể cấm ky, và hệ quả là phải mất lâu rất lâu cậu mới có thể trở về Orbie Clar.”
Chính quãng thời gian một năm ấy.
… Và đó chính là lý do tại sao cậu chẳng thể nhớ nổi chuyện gì xảy ra khi cậu ở Eden.
Khi cậu chìm trong Eden, cậu đã ở ngoài tầm quan sát của Mắt đỏ Mikuva. Dưới sức mạnh của Tinh thể cấm ky, nó tạo ra một ký ức giả “ngã xuống từ khu sinh quyển” để che giấu điều này.
“Giờ thì sao?”
“… Tôi vẫn chẳng biết điều gì đáng tin, còn điều gì không.”
Nhưng cậu biết chắc chúa tể của những thư tịch cũ không hề nói dối. Cậu có thể cảm nhận được những gì hắn nói ra là sự thật.
“Nhưng tôi biết… ông không nói dối.”
“Thế là tốt.”
Hắn ta mỉm cười, rồi nói tiếp.
“Thay vì tuyệt vọng vì chẳng biết gì, ta muốn cậu tuyệt vọng sau khi biết tất cả.”
Chúa tể của những thư tịch cũ, nhuộm một màu đen tuyền tuyên bố với một vẻ vui sướng tột độ.
“… !”
“Ê đừng hoảng thế chứ. Ta chỉ nói để giải thích sự thật thôi. Không có thêm bớt gì đâu nha.”
Igun-I đưa tay ra như để xua tan sự căng thẳng đang lan tỏa.
“Tôi… không tin ông nói thế mà không có lý do. Nói đi! Ngươi làm thế để làm gì?”
Sau khi nghe tất cả những gì hắn ta nói, cậu vẫn chẳng thể nào đoán được mục đích của Igun-I.
Phân tán tư tưởng? Câu giờ? Nhưng cậu chẳng hiểu ở bãi cỏ như này thì câu giờ để làm gì? Dù cho có phân tán tư tưởng đi nữa thì hắn ta cũng quá thật thà.
“Dần dà cậu sẽ hiểu. Phải… cũng đến lúc rồi… cậu sẽ sớm biết thôi.”
Chúa tể của những thư tịch cũ rút thanh kiếm cắm dưới đất lên. Trên đầu mũi kiếm mỏng như đầu kim ấy không hề vương chút đất cát.
“Giờ thì… chúng ta hãy cũng thưởng thức quãng thời gian bên nhau thêm chút nữa.”
***
Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống căn phòng.
Hàng loạt sợi cáp uốn lượn như rắn trên sàn và liên kết với vô vàn máy móc màu đen đa kích cỡ.
Nhưng chị ta không chút bận tâm về chúng…
“Aha, trông Eyri-nee ngạc nhiên chưa kìa, nhưng thế cũng thường thôi.”
“Ừa, thường thôi, người bình thường nào thấy Yuugenshu lại chả dựng tóc gáy.”
“… Ê, ê! Ta có sợ đến thế đâu.”
Eyriey gào lên không hề suy nghĩ rồi lùi lại một bước. Nhỏ nắm chặt vạt áo của Tsali đứng cạnh, và rụt rè nhìn về phía bồn nước.
“N-này Tsali-san, đó có phải là con Yuugenshu không?”
“Nó chứ ai.”
Tsali gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên nhất quả đất. Trông chị ta vẫn rất thong dong.
… Chắc với một người lính như chị ta thì con Yuugenshu chả nghĩa lý gì đâu nhỉ.
… Chỉ mỗi mình cảm thấy sợ hãi với Yuugenshu, vì mình chỉ toàn ký ức không vui với nó thôi.
Cái lần nhỏ, Sheltis và Yuto làm tiệc thịt nướng ngoài trời, lúc Sophia bị tấn công thì cả đàn cả lũ Yuugenshu ào tới. Do nhỏ chẳng thể dùng được shinryoku nên chẳng có cách nào để phản kháng lại. Người ở Orbie Clar đa phần đều thế, và ngay cả trong tòa tháp chỉ có mỗi người lính và những nữ tư tế là ngoại lệ.
“Eyri-nee sợ à?”
“… Dạ, chỉ mỗi Yuugenshu thôi, em chẳng biết lúc nào nó tấn công nữa.”
“Nghĩ vậy là phải, nhưng riêng lần này thì không đúng đâu.”
“Ơ?”
“Có hai lý do không cần phải sợ hãi con Yuugenshu trước mặt chúng ta. Lý do thứ nhất là chỉ mỗi một con Yuugenshu với tôi chả bõ dính răng, sức mạnh chênh lệch quá xa. Thứ hai là chẳng hề có mateki nào phát ra từ bồn nước đằng kia cả.”
Nheo mắt lại, Tsali nhìn về phía bồn nước.
“Eyri-nee à, có nhận xét gì về bồn nước đằng kia?”
“… Chẳng phải đó là bồn nuôi nhốt sao? Đáy bình nổi bong bóng kìa.”
“Đúng rồi, ở Sophia cũng có dụng cụ tương tự mà… ra vậy, nếu nhìn vào thực tại thì mọi thứ trở nên quá rõ ràng.”
Ánh mắt của chị ta ánh lên một nụ cười.
“Nuôi nhốt chỉ đúng một phần thôi. Mục tiêu vốn không phải là như vậy.”
“Ơ?”
“Nếu nhét một con Yuugenshu vào bồn nước thì con Yuugenshu không thể phình to và phát xạ mateki được. Trông mà xem, nó không hề tỏa ra mateki và cử động cũng không nốt.”
“Đúng vậy…”
Dù cho nó được nuôi trong bồn nước thì việc nó lặng im một cách bất tự nhiên là điều hết sức đáng ngờ. Mọi cử động của nó dừng hẳn lại, cứ như đang ngủ vậy.
“Mục tiêu của chúng là tạo ra một kết giới để phong ấn bọn Yuugenshu bằng cách khiến chúng ngủ vùi. Trông có vẻ như chúng đang nuôi nhốt Yuugenshu, nhưng điều này thực ra là cần thiết để bọn chúng có thể tiến hành thí nghiệm.”
“… Oaaa.”
“… Wowww.”
Trong giọng nói hòa lẫn vào nhau của hai đứa sinh đôi xen lẫn sự kinh ngạc trước sự uyên thâm của người đang giảng giải.
“Ra đây chính là ‘thế giới đa lớp?”
“Phải, mục đích của chúng tôi là thế giới đại đồng.”
“Rất tuyệt đúng không. Nếu dự án này thành công thì nữ hoàng hay các nữ tư tế chẳng còn cần thiết nữa. Chúng ta có thể giúp cho Orbie Clar trở thành thiên đường vĩnh cửu thay cho Kết giới băng kính. ‘Ý nguyện thế giới’ nói vậy, nên khi kết giới hoàn chỉnh thì Orbie Clar từ thiên đường giả tạo sẽ trở thành một thiên đường thực sự. Chúa tể của những thư tịch cũ chúng tôi sẽ chấm dứt thứ thiên đường hư ảo này.”
“… Thiên đường hư ảo à.”
Tsali nhắm mắt, nhẩm lại những gì hai đứa sinh đôi vừa nói.
“Nhưng thế thì khác gì Kết giới băng kính bao nhiêu. Chỉ là hai đứa sẽ bảo trì kết giới thay cho các nữ tư tế thôi chứ gì.”
“Kết giới băng kính không thể duy trì lâu hơn được nữa.”
“Phải, nó đang dần đến cực hạn rồi. Năng lực của tinh thể cấm ky gần như đã cạn kiệt. Yumi Ele Soufflenictole, vốn dĩ là ứng viên đạt chuẩn không thể rơi vào Eden và tiếp cận được tinh thể cấm ky, đã triệt tiêu nốt hy vọng cuối cùng.”
… Yumi?
“Ê ê, đợi đã nào? Chuyện Yumi ngã vào Eden là thế quái nào vậy?”
“Ra thế, ta dần hiểu vấn đề rồi.”
Nhỏ cố gắng nói gì đó nhưng đã bị người bảo vệ bên cạnh lấy tay bịt miệng mất.
“Eyri-nee, ta về thôi.”
“Ứ ứ !!??”
“Ta đã hỏi xong những thứ cần hỏi. Và có vẻ như có ai đó trong số chúa tể của những thư tịch cũ đang tới gần phi thuyền của chúng ta.”
“Chết, lộ rồi…”
“Chị ta biết rồi…”
Kukuku, một sự độc ác ngây thơ ngập tràn trong sự truyền âm.
“Chị đại sẽ dạy cho mấy nhóc bây vài điều nha.”
Quay lưng về phía hai đứa sinh đôi, Tsali quay đầu nhìn nghiêng về phía hai đứa nhóc.
“Shasa… à không, sức mạnh của nữ hoàng không nằm ở trong Tinh thể cấm ky, hay kết giới băng kính, mà chính là ý chí không lay chuyển nổi ‘của muôn vạn người’ đã trường tồn cả ngàn năm nay. Một thiên đường thực sự không phải là một nơi chốn cụ thể, mà chính là sự kế tục của ý chí ấy.”
“? Neue không hiểu.”
“? Noesis cũng không hiểu.”
Chị ta cười nhẹ trước hai đứa sinh đôi đang hoang mang trong bồn nước.
Ngay sau đó.
Tsali kéo Eyriey ra khỏi căn phòng.
***
Trời nóng hầm hập như thiêu đốt trên sa mạc cát.
Nếu không có gió thì nhiệt độ sẽ chẳng mấy chốc tăng lên năm mươi. Luyện tập thời gian dài trong một môi trường khắc nghiệt như thế sẽ gây áp lực rất lớn lên cơ thể và tinh thần. Với các tân binh thì việc luyện tập trong môi trường này cần hai người trở lên đã là luật bất thành văn.
“Dù có vậy… sao ta vẫn phải bắt cặp với mi chứ?”
‘Sheltis không ở đây, Monica mới chạy đi mua những thứ cần thiết trong tình huống khẩn cấp rồi, chắc cũng sắp xong.”
Vaiel vẫn tiếp tục chống đẩy, còn Kagura vừa ngồi lên vai hắn vừa nhìn xuống.
“Không thích bắt cặp với tôi?”
“Lại bài ca đó… Ối! con nhỏ này, đừng đánh vào đầu ta chứ.”
“Tập trung vào. Nhưng đúng là tôi chưa đủ nặng, cần một tay nào đó nặng hơn.”
Nhỏ nhìn quanh, trên đầu vẫn là chiếc mũ bảo hiểm quen thuộc.
Với nhỏ quan sát xung quanh chỉ là chuyện bình thường không phải vì nhỏ đang ngồi trên vai của Vaiel, mà vì hôm nay là ngày nóng nhất nên có vẻ như tất cả các nhóm đều đang tập trung dưới bóng cây.
“Mi nghĩ ta sẽ để yên cõng mấy thằng mập địt dưới cái nóng chết tiệt này hả? Ê mà còn bao nhiêu cái nữa vậy?”
“Tầm 19, sau đó là chạy marathon bằng tay.”
“… Mày đang đùa chắc?”
“Có vẻ như đó là một trong số những trò mà phụ trách Yumelda mới nghĩ ra sau nhiều đêm thao thức. Hình như mới bắt đầu vào hôm qua, mà chưa thấy ai nuốt trọn được giáo án mới cả.”
“…”
Hắn im lặng tiếp tục chống đẩy. Từ sự bực mình đang toát ra này thì có vẻ như hắn chẳng còn muốn trả lời nữa.
“Chà, mà cũng hiếm khi thấy anh chịu chủ động tham gia tập luyện đó.”
“Bởi vì đội trưởng của chúng ta tự dưng hăng hái hẳn. Nhờ thế mà phụ trách đến đập lòi kèn khi ta đang lười biếng và bảo rảnh thì đến tập coi… Một bi kịch.”
Tất cả chỉ vì Monica tự dưng lên tinh thần.
… Bị loại khỏi nhiệm vụ của Sheltis hẳn khiến cô nàng khó chịu.
Kiếm sĩ sử dụng song kiếm vốn đã là thần tượng của Monica trước khi ngã xuống Eden ba năm về trước và được tuyên bố là KIA (hy sinh khi làm nhiệm vụ). Tuy nhiên thực ra anh ta vẫn còn sống, và đó chính là Sheltis. Trong đội chỉ mỗi Kagura biết được bí mật đó.
… Dĩ nhiên anh ta trông như vậy bởi đó chính là anh ta.
Kagura dĩ nhiên biết tỏng những cảm xúc phức tạp mà Monica đang trải qua với Sheltis, nhưng còn lâu nhỏ mới dám tiết lộ sự thật, bởi nếu nói ra thì Monica hẳn sẽ rất vui… và sốc rất nặng.
“Bằng cách này hay cách khác, chính điều đó đã gây nên sự bất an trong nhóm.”
“Mi mới nói gì à?”
“Không, có gì đâu chứ. Mà thay vào đó sau món này sẽ là…”
Tiếp năm lần nữa.
Ngay lúc Kagura định nói điều đó.
“Sao ngươi dám…”
“Ta sẽ nói ra tất cả. Những điều cậu muốn biết và cả những điều cậu chưa biết, tất cả mọi thứ, đơn giản nhẹ nhàng. Đó là lý do ta ở đây.”
Một hiện tượng bất thường hiện hữu khắp tòa tháp.
“… Ơ?”
Mình đang mơ chăng? Có tiếng nói phát ra từ hệ thống phát thanh kìa.
“Cậu nhớ nơi đây chứ?”
“… Na ná chỗ Maha <Hoàng kim> bảo vệ bồn nước có con Yuugenshu bên trong thì phải.”
“Đây chính xác là chỗ cậu đã đánh nhau với Maha. Nhìn phía kia xem, mỗi chỗ đó cỏ bị lật, tróc lên một mảng đất kìa, thấy không?”
Maha? Bồn nước có con Yuugenshu?
Cái gì đang xảy ra vậy? Sao mình lại nghe được giọng của Sheltis từ loa tòa tháp?... Và cậu ấy đang nói chuyện với ai chứ?
“Ô, cái thằng khốn đó?”
Vaiel bất thần nhổm người dậy, quẹt mồ hôi.
Rõ ràng hắn cũng nghe được. Giọng nói ấy đúng là của Sheltis, và nó văng vẳng từ loa phát thanh.
“Không rõ cậu ta đang nói chuyện với ai nhỉ.”
Nhỏ đang vô cùng tò mò về điều đó, bởi cái tên Maha tự nhiên được nhắc tới, là một người trong nhóm chúa tể của những thư tịch cũ, nên người đang nói chuyện với Sheltis hẳn không thể là một người qua đường rồi.
“Cậu nghĩ Yuugenshu ở đâu cũng có sao? Không phải vậy đâu, vì ngay cả trong Eden cũng tồn tại những nơi tuyệt không bóng dáng Yuugenshu.”
“… Tôi không tin.”
Giọng của Sheltis sao lạ vậy?
Khác hẳn sự bình thản thường ngày, trong giọng của cậu chất đầy sự giận dữ… Không, sự mất kiên nhẫn chứ nhỉ? Một cảm giác bất an càng lớn dần, không phải cảm giác phát ra khi đang nói chuyện với đồng đội, mà giống như đang đối mặt với kẻ thù trong nhiệm vụ đột nhập được giao hơn.
Trong quãng thời gian đó, cuộc nói chuyện giữa hai bên vẫn đều đều phát ra từ hệ thống phát thanh.
“Cậu, người ngã xuống Eden, lý ra phải hiểu.”
“… Ra chính là ngươi.”
“À à, thông điệp gửi đến tòa tháp. Ta vui lắm, vì nó đến đúng nơi cần đến.”
“… Hm, Eden? Thông điệp gửi đến tòa tháp?”
Vaiel nhăn nhó vì hoang mang, còn nhỏ nhìn rõ mồn một phản ứng của hắn ta.
Ra là vậy sao?
Một cơn ớn lạnh đủ khiến nhỏ lạnh toát đi cùng với một điềm báo không may hiện rõ trong đầu.
“Sheltis!”
Dĩ nhiên chẳng thể nào giọng nói của nhỏ đến được đầu bên kia của loa. Dù hiểu rõ điều này, Kagura vẫn hốt hoảng chạy đến loa phóng thanh.
… Nguy rồi, phải ngăn cậu ấy lại.
… Mình đã hiểu điều gì đang xảy ra từ những gì đang nói. Thế này thì…
“Sheltis, đừng, đừng nói thêm gì nữa!”
“Chuyện gì vậy Kagura? Gào lên rồi lại ném cả mũ ra nữa là sao thế?”
“Monica…”
Nhỏ hẳn mang những thứ đồ tiếp tế đến. Hai chai nước trên tay, nhỏ chạy về phía Kagura… chính xác là đến ngay trước loa.
… Chết rồi!
… Riêng Monica… không được nghe…
“Monica, đến đúng lúc lắm, có việc muốn nhờ cậu, đi với tớ nhé.”
“Ơ? Ơ gì thế?”
Nhỏ đẩy Monica từ sau lưng và cố gắng tạo khoảng cách giữa Monica và loa phóng thanh.
“Sao… sao ngươi lại có thể đê hèn đến thế?”
“Đừng kìm hãm lại nữa, ta biết chắc cậu muốn biết một điều gì đó hơn cả thế. Chẳng hạn như… sao ta biết cậu rơi vào Eden?”
“… Sheltis?... Eden?”
Lưng Monica run nhè nhẹ. Kagura không thể nói thêm gì bởi cuộc nói chuyện vốn đang tiếp diễn càng kéo nhỏ vào bể sâu thất vọng.
“Sheltis, nhớ lại đi.”
“Ba năm trước, cậu là một tinh binh, và cậu rơi xuống Eden thay vì Yumi vì cậu bảo vệ cho cô ta.”
Một tiếng nói lặng lẽ vang lên từ loa phát thanh, phớt lờ tất cả những tiếng tạp âm, vang vọng khắp tòa tháp.
Những điều vốn dĩ ban đầu chỉ là những lời xầm xì bàn tán, nay trở thành một cơn bão cứ mỗi phút một.
***
Kenggggg !
Kiếm chạm kiếm. Trước khi âm thanh kia kịp tan đi, một âm thanh khác vang lên và sự cộng hưởng thanh âm tạo thành một thứ tiếng kỳ lạ.
“Ứ… !”
“Ối chà, suýt nữa thì…”
Igun-I kịp né đòn trước khi mũi kiếm của Sheltis đâm toạc chiếc mũ của hắn ta. Chiêu tiếp theo của cậu nhắm vào vị trí mà cậu nghĩ là Igun-I sẽ xuất hiện cũng bị chặn lại, về phần cậu thì cũng kịp tránh né một cú quét kiếm qua ngang hông.
“Nhịp thở của cậu rối loạn hẳn, vì mệt mỏi hay vì mất kiên nhẫn vậy?”
“…”
Cậu phớt lờ những lời nói ấy và tung cước đá vào hàm dưới của Igun-I.
Chậc – một âm thanh sắc nhọn vang lên, nhưng đòn đá của cậu chỉ có thể làm rụng vài sợi tóc vàng của Igun-I. Cứ như đòn tấn công của cậu bị đọc vị vậy, hắn ta né được chiêu chỉ trong đường tơ kẽ tóc.
“Ối, lại suýt tí nữa.”
Mình tấn công hụt?
… Chuyện gì đang xảy ra? Sao cứ có cảm giác gì đó không đúng?
“…”
Cậu hoàn toàn không hiểu được trình độ của hắn ta.
Hắn có thể tái hiện lại chiêu thức của cậu lúc ba năm về trước, ngay trước khi cậu ngã xuống Eden. Đúng là hắn đã từng chứng kiến từng chiêu từng thức một trong kiếm thuật của cậu. Thế nên chính điều đó cũng khiến cậu né được đòn tấn công của Igun-I.
… Nhưng tại sao những đòn thế của mình đều trượt?
Vì cậu giờ đã cao hơn, cơ bắp hơn, nên kiếm thuật của cậu cũng đã có nhiều thay đổi. Thế nên khả năng Igun-I né đòn bằng cách sử dụng những hiểu biết về cậu lúc ba năm về trước là không có cơ sở.
“Ta hạnh phúc lắm.”
Chúa tể của những thư tịch cũ vẫn giữ nhịp thở đều đặn và thì thầm bằng một giọng đầy cảm xúc.
“Từ tận sâu thẳm, cậu hiểu được ta là ai.”
“… Tôi biết ông là ai ư?”
“Phải, thế nên cậu cố tình đánh trượt chỉ trong gang tấc. Và đó cũng là lý do cậu đánh chẳng trúng phát nào.”
Igun-I nói tiếp, đặt tay lên ngực.
“Vì ta là người quan trọng nhất với cậu.”
“… Ngươi nói cái gì?”
“Đó là sự thật, bởi cậu không hề biết được dung nhan của ta sau chiếc mũ.”
Hắn lấy ngón tay búng vào vành mũ.
“Nhưng giờ chưa phải lúc để cậu chiêm ngưỡng. Để đến khi mọi thứ ngã ngũ cậu sẽ biết thôi.”
“… Nói đùa cũng vừa phải thôi.”
“Ồ, lại thiếu tí nữa.”
Cậu bổ kiếm từ trên xuống và đối thủ của cậu ra đòn từ dưới lên, cây kiếm thứ hai của cậu cũng đã sẵn sàng. Nhưng dù cho cậu đã nhắm rất chuẩn rồi thì đòn tấn công của cậu cũng trượt.
… Mình cố tình đánh trượt sao?
… Không thể nào… lại như thế.
“Ông là ai thì chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Sao lại thế?”
“… Vì tôi đã hứa với một người khác.”
“Là Yumi Ele Soufflenictole?”
Giờ cậu chẳng còn quá ngạc nhiên khi lời hứa giữa cậu và Yumi bị hắn biết nữa. Một người biết sự thật liên quan đến cậu và Yumi mà chính những người trong cuộc chẳng biết gì thì hẳn chuyện gì về cậu hắn cũng đều biết cả.
“Ta cũng thấy đó là một điều tuyệt đẹp.”
Nụ cười trên môi hắn ta chẳng rõ biến mất tự lúc nào, và chúa tể của những thư tịch cũ lên tiếng bằng một giọng nghiêm túc hơn.
“Yumi sẽ trở thành nữ tư tế để bảo vệ Orbie Clar, và cậu sẽ bảo vệ cô gái ấy, thế nên cậu đang phấn đấu trở thành Sennenshi. Đấy là lời hứa.”
“Và chỗ nào đẹp chứ?”
“Haha.”
Một giọng nói đầy sức sống, trong đó lan tỏa ra sự yêu thương sâu sắc.
“Chết, ta thật có lỗi, ta chỉ nghĩ cậu đúng thật là trân quý cô gái ấy. Ta cũng biết cậu trân quý những người khác nữa, nhưng riêng cô gái là đặc biệt.”
“… Chỉ là bạn thuở nhỏ mà thôi.”
“Cậu không cần phải chữa thẹn thế đâu. Ta thấy sự đơn giản hóa ấy của cậu cũng hay. Đó là lý do…”
Igun-I rút ra một vật từ trong túi.
“Ta sẽ hủy diệt tất cả những mối quan hệ quý giá của cậu.”
Một chiếc hộp màu đen, những đèn tín hiệu xanh đỏ nhấp nháy.
?
Chẳng phải thứ gì nguy hiểm đâu, nên cậu cứ yên tâm. Chỉ là thiết bị thu phát thôi, nó có ích vô cùng đấy.
Igun-I ném thứ đó vào không trung và cắt ngọt nó làm hai nửa bằng nhau.
“… Thiết bị thu phát?”
“Phải, cậu không hề để ý nãy giờ câu chuyện toàn là ta khởi xướng sao?”
Igun-I chĩa ngón tay cái lên trời.
“Ta sử dụng quyền lực của mình để chắt lọc những thông tin thú vị nhất nãy giờ để phát đi. Cậu nghĩ là ta phát nó đi đâu chứ?”
“… Khốn kiếp.”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp cơ thể cậu và chảy xuống mặt đất.
Mail của Igun-I mấy hôm nay đã lan truyền khắp tòa tháp, nên không quá khó để nhận ra đáp án tồi tệ của câu hỏi vừa nãy.
“Ta đã phát toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai ta đến mọi ngóc ngách của Thiên kết cung rồi.”
Igun-I cười rung cả hai vai.
“Ahaha, kinh khủng chưa. Có vẻ như quá khứ của cậu, mối quan hệ của cậu với Yumi và mọi bí mật cậu không muốn bật mí giờ ai cũng biết cả rồi.”
***
“Sheltis, nhớ lại đi nào.”
“Ba năm trước, cậu là một tinh binh và cậu đã rơi vào Eden thay cho Yumi khi cậu bảo vệ cô bé.”
Tầng 33, nơi lính chính quy đang luyện tập.
“…”
Để bốn quả bóng mình đang điều khiển đứng yên trong không khí, I’sa Ish Ismael ngẩn người lắng nghe tiếng nói phát ra từ loa.
“… Một tinh binh.”
Xạ thủ hai súng đầu trọc đứng cạnh nhỏ chỉ có thể thốt ra như vậy.
“Ra đó là lý do tại sao thân thủ của hắn ta vượt xa những tân binh bình thường.”
“… Ê Jin.”
Gương mặt của nhỏ vẫn u uất và I’sa nắm chặt hai tay lại.
“Lẽ nào onee-sama… biết chuyện này từ trước rồi?”
“Ai biết được, nhưng chị ấy cũng là một tinh binh nên rất khó khẳng định.”
… Phải.”
Nhỏ cắn môi.
Anh chàng song kiếm sĩ kia là một tinh binh? Và là bạn thuở nhỏ của Yumi-sama?
… Không, mà quan trọng hơn… anh ta đã ngã xuống Eden?
… Tức từng có người ngã xuống Eden và trở lại Orbie Clar.
“Chúng ta tính sao?”
“Án binh bất động, chờ chỉ thị cấp trên thôi.”
Nhỏ thu hồi những quả cầu sắt.
“Sẽ có loạn đây.”
“Không phải chuyện nhỏ đâu. Một người trở về từ Eden đang có mặt tại tháp, nên còn lâu các cấp thẩm quyền bỏ qua chuyện này.”
I’sa nhìn đăm đăm vào trần nhà, nắm chặt vạt áo.
“… Biến lớn rồi.”
***
“… Ngươi đang muốn ám chỉ gì?”
“Sophia và Eden là hai phía của một tấm gương soi. Hay tổng quát hơn thì Orbie Clar và Eden là hình ảnh phản chiếu của nhau thông qua một tấm gương là kết giới băng kính.”
Tầng trệt của Thiên kết cung…
Một tân binh tóc đen đang nhắm nghiền mắt ngồi trên thành của bể nước, gương mặt của anh ta hướng về phía tiền sảnh.
“Nash, nãy có nghe rõ không thế?”
“Đừng có ầm lên thế chứ Myun-fa. Dù không muốn nghe cũng có được đâu.”
Chàng trai vừa được gọi – Nash G. Endolfin mở một con mắt ra.
“Myun-fa này, cô vào tháp với tư cách nữ tư tế tập sự nhỉ.”
“Tôi là một phần trong số những kẻ chạy mất dép sau một năm đây, và tôi cũng biết anh định ám chỉ điều gì luôn.”
Tay cầm vũ khí, cô gái sử shinryoku thở dài như muốn bảo chàng trai “nhìn kìa.”
“… Làm sao tôi có thể biết được tầng trên cùng của tòa tháp liên kết với Eden chứ? Tôi chưa bao giờ nghe thấy điều gì đáng sợ đến vậy cả. Các nữ tư tế tập sự không biết, có lẽ đây là bí mật chỉ các nữ tư tế biết thôi.”
“Tức nói cách khác đám tôm tép thì không biết được rồi.”
“Tức giận à?”
“Không, chỉ là không thích những thứ dần trở nên phiền phức thôi.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía tiền sảnh giờ đang vô cùng hỗn loạn, vẻ mặt hiện sự bất nhẫn.
“Ngay cả những người bình thường đến tham quan cũng đã nghe thấy rất rõ. Tin đồn kiểu này sau một ngày là lan tỏa hết Orbie Clar… Sự thật họ che giấu quả thật quá lớn.”
“Orbie Clar sẽ hỗn loạn chăng?”
“Vụ này sẽ lôi cả Bộ chính trị vào cuộc. Một sự hỗn loạn quy mô cực lớn.”
***
Thiên kết cung, tầng 287.
“Ran, chị đâu rồi? Nếu chị có nghe…”
“Nghe rồi đây Yumi, đừng lo quá.”
Cánh cửa bật mở, và một cô gái trông như con trai với làn da rám nắng bước về phía nhỏ.
“Ôi nhanh thế, chị Ran có khác.”
“Có lựa chọn nào khác sau khi nghe hết đoạn phát thanh vừa rồi đâu. Lâu lắm chị mới chạy một lúc năm tầng bằng cách sử dụng cầu thang khẩn cấp đó chứ.”
Dù cho nhỏ có nhún vai ra vẻ giễu cợt, nhưng giọng nói hoàn toàn nghiêm túc.
“Tức nếu chuyện đó đúng là thật.”
“Phải, cả chị lẫn đội của chị đều nghe rõ. Có thể cho rằng mọi người trong tháp đều đã nghe được hết.”
Ran đáp trả với Meimel đang bước nhanh tới.
“… Không… thể nào…”
Yumi rũ xuống, như toàn bộ sức mạnh cơ thể bỗng nhiên biến mất, nhỏ vịn vào tay ghế cạnh đó để ráng giữ cho bản thân đứng vững.
… Những chuyện như thế… Ai đã làm vậy chứ… lý do là gì?
Chuyện mình và Sheltis là bạn thanh mai trúc mã dù có bị lộ ra cũng chẳng hề gì. Nhưng chuyện cậu ấy rơi xuống Eden bị lộ thì quả thật quá tồi tệ.
Mới đầu thì toàn bộ dân số hẳn sẽ ngập tràn trong âu lo. Các bộ trưởng các cơ quan trong tháp còn lâu mới để chuyện này êm xuôi.
… Lần này chắc chắn Sheltis sẽ bị đuổi khỏi tháp thôi.
… Không, vậy còn đỡ. Tùy vào tình hình thì khả năng cậu ấy sẽ bị nhốt cả đời ở một nơi nào đó và cấm bén mảng tới khu dân cư luôn ấy.
“Meimel, còn mấy chuyện về Eden thì sao?”
“Chuyện về tầng trên cùng của tòa tháp có kết nối với Eden? Hừmmmm, nhắc mới nhớ có lần chị có nghe Salah-sama nói điều tương tự. Chị không nhận ra giọng nói ấy của ai, nhưng phía đó đang cố gắng ép cái ‘sự thật’ của họ về phía chúng ta mà không cần kiểm chứng.”
“Rõ, phía này sẽ ổn nếu như các nữ tư tế họp báo công khai… Vấn đề giờ là đám lính.”
Ran nhíu mày.
“Đầu tiên các tinh binh đang rất nghi ngờ Sheltis có phải một trong số họ hay không. Họ đều là các đội trưởng nên chắc không gây loạn, nhưng chắc chắn không thiếu những kẻ đang muốn biết sự thật. Với lại còn đám tân binh nữa, nhiều thành phần trong số bọn này đang rất muốn quậy, cũng vì cái mail bảo trong tòa tháp này có một con Yuugenshu mang hình người. Họ còn bảo chính cậu ta là người mang mateki.”
“Hừm… đúng là mateki không phải không liên quan đến các tân binh. Tân binh mới hôm qua còn tập luyện với họ hóa ra là người đã ngã xuống Eden và mang mateki trong cơ thể.”
Meimel lấy tay chống cằm rồi thở dài.
“Giờ điều mà chúng ta lo nhất là những tân binh thân thiết với cậu ta. Có lẽ họ sẽ nghĩ ‘chúng ta có bị nhiễm mateki không’. Điều này dễ gây hoang mang dư luận lắm.”
“… A…”
“… Yumi?”
Syun-rei yếu ớt nhổm dậy từ sofa.
“… Đúng rồi…”
… Mình đã định quên chuyện này cho tới khi nhiệm vụ hoàn thành.
Mình nhớ lại vì những gì Meimel đề cập. Sự lo lắng của mình vẫn còn đó dù nhiệm vụ đã kết thúc. Mình đã dẹp bỏ nó bởi nó sẽ làm cản trở nhiệm vụ.
“Có vẻ như chị đã yêu cậu ấy.”
… Nếu như Monica-senpai nghe được đoạn phát thanh ấy.
Chị ấy hẳn sẽ sốc lắm nếu bất thình lình nghe được… Không, không chỉ vậy đâu, chắc chắn là chị ấy sẽ sốc nặng.
“… Mình đâu muốn… điều ấy chứ…”
Đó cũng chẳng phải là lý do nhỏ che giấu mối quan hệ thân tình với Sheltis. Nhỏ vẫn đang phân vân suy nghĩ không biết lúc nào nên nói ra.
… MÌnh lắng nghe những tâm sự của Monica-senpai nên mình lo cho chị ấy lắm.
… Nhưng giờ mình nên làm thế nào đây? Làm sao giải thích cho chị ấy bây giờ?
Chị ấy hẳn rất hoang mang trong tình huống này. Cái cách chị ấy biết rõ sự thật về Sheltis thực sự là cách tệ nhất.
“… Sao mọi thứ… lại thành ra như vậy chứ…”
Yumi như mất hẳn toàn bộ sức lực, nhỏ khuỵu xuống.
“Mọi thứ là vậy đó.”
Chúa tể của những thư tịch cũ nhìn thiết bị thu phát, giờ đã bị chẻ làm đôi, rơi lả tả xuống đất.
“Và thế là… ta đã lấy đi tất cả mọi thứ.”
“… Igun-I.”
Cậu nắm chặt tay đến mức bật máu.
… Không, bình tĩnh lại nào.
… Hắn đang khiêu khích mình. Mình không thể để cơn giận dữ lấn át được.
“Ô hô, bất ngờ chưa, ta cứ ngỡ cậu sẽ mất bình tĩnh chứ.”
“Vậy… mục đích của ngươi là gì?”
“Để phá ngang.”
Igun-I trả lời đơn giản.
“Mục tiêu của ta là phá hủy mối quan hệ giữa cậu và những người xung quanh cậu. Ta sẽ cắt bỏ sạch sẽ chúng nó, vì nếu như vậy cậu chỉ còn một mình. Lúc đó hẳn cậu sẽ rất, rất buồn nhỉ?”
“Ngươi có thù oán gì với ta sao…?”
Ngay đến tận lúc này, thân phận thật của Igun-I vẫn rất mơ hồ. Nhưng cậu chẳng biết cậu đã chọc giận ai đến mức đó dù cậu đã cố hết sức nhớ lại.
“Không… không hề.”
Đặt tay lên mũ, Igun-I lắc đầu.
“Nếu cậu chỉ còn một mình, thì chỉ còn có mình ta chìa tay ra cho cậu, phải không? Và ta sẽ trở thành tất cả của cậu. Đó là lý do.”
“… Ngươi điên rồi.”
“Dần dà cậu sẽ hiểu thôi. Lúc đó cậu sẽ hiểu ‘nửa còn lại của sự thật được phản chiếu qua gương’. Cậu sẽ chấp nhận ta khi cậu hiểu được toàn bộ sự thật ba năm về trước.”
Igun-I cúi gập người và quay lưng về phía Sheltis.
‘Sheltis à, cậu chỉ mới biết được một nửa sự thật thôi. Khi cậu biết được toàn bộ sự thật ta sẽ gặp lại lần nữa.”
“… Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi thoát sao?”
“Thay vì lo cho kẻ khác thì cậu nên lo cho chính mình thì hơn.”
Roạt… tiếng một thứ gì đó đâm xuyên qua da thịt, để lại cơn đau.
… Chân mình?
!?
Một con rắn trắng cực lớn đang quấn quanh chân cậu, răng của nó cắm sâu vào đùi. Nọc độc và nhớt rãi đang chảy ra từ miệng nó.
“Rất đúng giờ nha Maha-san. Đúng như những gì chúng ta đã tính.”
Maha?
Ứ.. ứ… á…
Cái đau đi dần từ đùi lên hông, từ hông lên lưng, ngăn cản cậu lên tiếng. Không thể đứng vững được nữa, Sheltis ngã xuống bãi cỏ xanh.
… Mình từng gặp con rắn này rồi… Đó là con rắn độc trong thuật Lục giác hoàng kim của Maha.
“Nọc độc của nó dư sức hủy diệt nội tạng và tế bào ở cấp độ phân tử, dẫn đến sự mất máu. Chất độc chết người này đủ khiến cho ngươi ngưng thở ít giờ vì quá đau đớn.”
Chúa tể của những thư tịch cũ quay sang nhìn cậu, nụ cười đắc thắng.
“Maha-san, sau khi xong việc thì gặp Armadel-san ở nơi đã định. Tôi cũng sẽ nhanh chóng đến đó sau khi xong chuyện với phía Sophia.”
“… H… i…”
“Cậu muốn biết ta sẽ làm gì với Sophia ư? Ta bảo rồi ‘còn một nửa sự thật’ nữa. Thế nên để cậu hiểu được điều đó ta sẽ bắt cóc một trong số các nữ tư tế.”
“… !?”
“À không, không phải Yumi đâu. Đó là nữ tư tế thứ tư, Syun-rei Pia Nucclene. Kỹ thuật lãnh thổ của con bé đó sẽ là chướng ngại không hề dễ chịu để ta đạt mục tiêu… Yumi sẽ là người cuối cùng.”
Hắn ung dung tuyến bố kế hoạch của mình mà không chút bận tâm.
Ánh mắt sau vành mũ của hắn như muốn nói “Cậu làm sao cản được ta đây.”
“Vậy thì. Gặp lại sau nhé Sheltis.”
Igun-I nhấc vành mũ lên.
Mái tóc vàng của hắn ta tung bay trong gió… và chúa tể của những thư tịch cũ biến mất như bị gió thổi bạt đi.
Còn lại duy nhất một thanh niên đang đau đớn co ro trên nền đất, khi quyền kiểm soát cơ thể cậu đã hoàn toàn bị nọc độc khống chế.
Trên mảnh đất chỉ còn tiếng gió rít
… !
Sheltis thét lên một tiếng kêu câm lặng.