Hyouketsu Kyoukai no Eden

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Usa Haneda

Miyagi gọi Sendai đến phòng và đưa ra một mệnh lệnh khác thường.

113 6255

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

(Đang ra)

Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

Rikisui-力水

Đây chính là một câu chuyện kể về một kẻ cô độc, người mà đã bị biến dạng nhận thức sau khi anh ấy đã dành quá nhiều thời gian nói chuyện với chính thanh kiếm của mình đến mức độ mà ngay cả những tùy

80 5695

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

27 256

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

28 82

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Thế giới pha lê - Chương 4: Điều đáng giá để đánh cược tất cả - Thế giới pha lê

Tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng do có nhiệm vụ khẩn cấp từ cấp trên.

Thiên kết cung , tầng 11.

Khu vực dành cho tân binh ngập tràn căng thẳng bởi thông báo đột xuất từ viện quân sự.

“Có nhiệm vụ khẩn cấp h ở ở ở ở ở ở ở. Chẳng phải có những nhóm khác phù hợp hơn chúng ta cho những nhiệm vụ thế này à? Chúng ta chỉ là nhóm vừa thành lập và chỉ mới hoàn thành có mỗi một nhiệm vụ thôi mà.”

“Phụ trách sẽ quyết định chuyện đó. Đối phương là một con Yuugenshu nên lực lượng chính sẽ gồm các lính chính quy và các tân binh sẽ đóng vai trò hỗ trợ. Tùy tình huống, chúng ta rất có thể sẽ được phụ trách tiến cử.”

Vaiel bước nhanh trên hành lang và sau lưng anh chàng là Kagura.

Phụ trách tiến cử - trong những nhiệm vụ lớn dành cho các nhóm cấp lính chính quy và cao hơn thì các tân binh được chọn để hỗ trợ cho họ.

“Hỗ trợ hử ử ử ử ử. Ta xin kiếu chuyện tham gia vào mấy thứ hợp tác phiền nhiễu đó.”

“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng tôi không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng đến mấy chyện này.”

Kagura vừa nói vừa kiểm tra một thứ gì đó trên màn hình máy tính cơ động .

“Nếu chúng ta được phụ trách tiến cử thì việc của chúng ta không chỉ là phụ trách liên lạc hay nhóm cấp cứu mà sẽ được bổ sung trực tiếp vào nhóm của lính chính quy đó. Nói cách khác, chúng ta sẽ trực tiếp tham gia vào nhiệm vụ đối đầu Yuugenshu.”

“Cái... làm quái gì có kiểu hỗ trợ nào như thế! Việc đó chẳng phải dành cho đám lính chính quy à?”

“Đúng là chẳng mấy khi gặp, nhưng thi thoảng cũng có những nhóm được trao nhiệm vụ kiểu thế. Mặt khác chúng ta khó có thể được giao nhiệm vụ nào khác ngoài nhiệm vụ này nếu được gọi đâu.”

Mỗi nhóm có một kỹ năng riêng. Xem xét điều này và tiến cử nhóm phù hợp nhất đối với yêu cầu của nhiệm vụ chính là nghĩa vụ của một phụ trách.

“Các nhóm khác có thể hỗ trợ liên lạc hay sơ cứu và thậm chí còn có cả một cuộc thi đấu xác định xem nhóm nào sẽ tham gia vào nhiệm vụ đi đến Bộ chính trị, đúng không? Trong trận đấu quyết định thì nhóm của Nash lý ra đã vượt xa chúng ta, bởi họ có nhiều kinh nghiệm.”

“... Tiến cử kiểu gì thế.”

Nắm chặt “Thiết thủ” màu xanh, Vaiel trông chán chường cực độ.

“Dĩ nhiên đổi lại thì điểm thưởng rất cao. Chỉ cần anh còn sống thì vẫn còn hy vọng.”

“Thế còn người đội trưởng nhiệt huyết của chúng ta đâu rồi.”

“Đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Họ nói có việc khác cần xử lý nên tôi nghĩ xong việc họ sẽ đến đây ngay.”

“Có việc cần xử lý? Chuẩn bị sẵn sàng kiểu này thoải mái quá ha. Thế họ đi đâu rồi?”

Kagura chỉ tay lên trần trước vẻ sửng sốt của Vaiel.

“Tầng 288, tầng dành cho nữ tư tế thứ hai và thứ ba.”

***

Thiên kết cung , tầng 287. Cầu thang thoát hiểm.

“Sheltis!? Cậu nói tớ đi theo cậu nhưng nãy giờ cậu cứ toàn leo cầu thang thoát hiểm thôi.”

“Xin lỗi Monica, chúng ta phải nhanh lên! Tớ sẽ nói sau!”

Khu vực này chỉ được chiếu sáng mờ mờ bằng đèn khẩn cấp. Tiếng bước chân của họ cứ vang vọng trên cầu thang thoát hiểm vốn ngập tràn khí lạnh.

“Cậu nói tầng 288, tức là tầng của Meimel-sama và Viola-sama?”

“Đúng, nhưng chúng ta không phải kiếm hai người đó đâu.”

“Ơ?”

“... Horn Nova.”

Thiện xạ bịt mắt. Người có khả năng sử dụng được tất cả các loại súng và là một xạ thủ thiên hạ đệ nhất khi bắn tỉa từ xa.

“Tớ không hiểu cậu có ý gì!?”

“Tớ sẽ giải thích sau. Giờ cứ theo tớ đi đã!”

ID của huy hiệu rất cần để kích hoạt thang máy di chuyển đến tầng dành riêng cho các nữ tư tế. Nếu giờ họ sử dụng thang máy thì chuyện họ phớt lờ lệnh chuẩn bị sẵn sàng từ viện quân sự rõ như ban ngày.

Tiếng bước chân vang vọng.

Đi dọc theo cầu thang xoắn ốc, cậu đã đến bậc cuối cùng. Khi cậu mở cửa ra thì ngay trước mắt cậu...

“Cô còn tính cản đường tôi đến lúc nào... Yumi Ele Soufflenictole!”

Sau cánh cửa này là tầng 288.

Khi cậu mới đặt một chân qua cánh cửa thì trước mặt Sheltis là Horn đang đứng phía trước thang máy dẫn đến tầng trệt và Yumi đang đứng trước mặt cô ta.

“Hãy cút đi cho khuất mắt ta.”

“... Không, tôi không cho phép chị đi một mình. Chị hẳn cũng biết con Yuugenshu mà chị đang săn đuổi đáng sợ đến mức nào chứ.”

“Cô biết tôi là Sennenshi mà cũng dám nói thế ư? Ý cô là Sennenshi yếu thế hơn cả một con Yuugenshu?”

“Ta không bàn đến chuyện yếu thế hay không ở đây. Chính vì chị là Sennenshi nên chị phải tuân thủ luật hơn bất kỳ ai khác.”

Nữ tư tế dang hai tay ra ngáng đường Sennenshi.

Dù đang bị ánh mắt của Horn xuyên thủng khi chị ta từng bước dấn tới, Yumi vẫn cứ đứng yên một chỗ.

“Sennenshi là cận vệ của nữ tư tế. Chị Viola vẫn còn trong tháp nên nhiệm vụ của chị là hộ tống chị ấy.”

“Yuugenshu đã xuất hiện, và nhiệm vụ của Sennenshi là tru diệt nó.”

“Vậy thì hãy mang đội của chị theo... Khi kết giới băng kính bị phá vỡ thì chị, Run, Leon và những người khác đã làm vậy để chặn bước chúng lại. Chị tuyệt không được chiến đấu một mình.”

“Tình hình lần này khác. Đối phương chỉ là một con Yuugenshu. Thay vì chờ đợi các thành viên trong đội của tôi tập trung lại thì đích thân tôi sẽ xử nó. Với tư cách đội trưởng tôi quyết định như thế nên điều này không ảnh hưởng gì đến quy định của tòa tháp cả.”

“Ý tôi là tôi sợ cách chị chỉ coi đó ‘chỉ mỗi một con Yuugenshu’.”

Yumi tiếp tục đối nhãn với Horn mà không hề nhíu mày.

“... Tôi cũng đã từng có kinh nghiệm nên tôi chỉ muốn nói thế này. Có những con Yuugenshu không thể nào chỉ bị áp chế bởi sức mạnh của một cá nhân. Coi thường Yuugenshu là vô cùng nguy hiểm.”

“Thế tức là cô đánh giá thấp Sennenshi?”

Người Sennenshi giờ đây đã không còn giận dữ nữa, thở ra một hơi dài.

“Nữ tư tế vốn phải là người tin tưởng nhất vào Sennenshi mà đánh giá họ thấp như thế.”

“Chị nhầm rồi, tôi...”

Cậu đứng bên cánh cửa thoát hiểm, quan sát cảnh tượng đó.

“Sheltis.”

“... Tớ biết.”

Nắm chặt bàn tay phải đến mức nó trở nên trắng dã, Sheltis thở mệt nhọc, gật đầu.

... Tớ biết, đây không phải kiểu cãi nhau mà một tân binh như tớ có thể can ngăn được.

Cậu và Monica đứng cách Yumi và Horn chưa đầy mười mét. Dù có quay lưng lại đi nữa hẳn Horn cũng đã nhận ra, còn Yumi đứng đối diện với họ nên dĩ nhiên cô cũng đã thấy.

... Nhưng từ góc độ của họ thì hai người không liên quan gì đến chuyện này.

Một nữ tư tế và Sennenshi đang mâu thuẫn trầm trọng về quan điểm. Đây không phải chuyện mà một bên thứ ba như cậu và Monica có thể xen vào.

Nhưng trước lúc đó.

“... Đủ rồi đấy, Yumi Ele Soufflenictole.”

Luồng khí áp chế của Horn bùng nổ. Cảm xúc trộn lẫn vào trong từng lời nói đã vượt xa mức độ giận dữ và tiến dần đến sự căm ghét.

“Không được đi? Không được đuổi theo nó? Đừng coi thường Yuugenshu? Cô nói điều đó với ai vậy hả?”

“!”

Horn đưa tay ra túm cổ áo Yumi và kéo cô lại gần.

“Ngay từ đầu, cô và Tessha...”

“Đúng vậy.”

Dù cổ áo có bị nắm lấy thì Yumi vẫ không ngừng nói.

“Mọi thứ sẽ không đến nông nỗi này nếu tôi có thể thanh tẩy được mateki của em ấy. Vì thế nên những lời tôi nói chị không hề để tâm... Tôi đã chuẩn bị sẵn cho điều đó.”

... Bình thường... không, Monica và cậu.

... Có thể xông ra khi cổ áo Yumi bị túm.

Lý do Sheltis và Monica không làm gì và tiếp tục đứng đó bởi Yumi đã rất quyết tâm.

Dù rằng bản thân đang bị nắm cổ áo và bị nói những lời miệt thị, nữ tư tế vẫn không chút dao động.

“Tôi cũng đã cố gắng hết sức trong suốt thời gian ấy. Chị có thể nói tôi đến Bộ chính trị chỉ để tham quan, nhưng tôi đến đó với mục tiêu học hỏi thêm nhiều điều. Có những điều mà tôi chỉ có thể học được khi đến Bộ chính trị và có những điều tôi không cách nào khác là để chúng bay đi.”

“Ăn to nói lớn quá nhỉ.”

Horn nắm áo nữ tư tế mạnh hơn nữa.

“Thế thì chính xác cô đã thêm được những gì?”

“... Một lần nữa tôi sẽ cố trục mateki ra khỏi em ấy. Nếu không được nữa thì tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt.”

“Vậy hãy từ bỏ chức vụ nữ tư tế đi.”

Câu nói ấy.

Đã khiến cho Sheltis và Monica vốn dĩ nãy giờ cố gắng không phá vỡ thế cân bằng đã không còn chịu đựng được nữa.

... Tuy nhiên.

“...”

Cậu tính lặng lẽ tiến tới, nhưng chợt dừng lại.

... Tại sao? Tại sao... cậu lại nhìn bọn tớ với ánh mắt ấy?

Monica, và thậm chí cả AI cũng không thể thốt nên lời. “Mọi người không được đến đây.” Chính là thông điệp trong ánh mắt Yumi.

“... Ý chị là tôi sẽ ra khỏi tòa tháp?”

“Chính cô đã nói cô sẽ chấp nhận mọi hình phạt, đúng chứ?”

Sennenshi cúi đầu nhìn nữ tư tế với đôi mắt đã bị bịt.

“Một nữ tư tế mà đến một đứa trẻ cũng không cứu nổi thì chẳng cần thiết. Tôi chán việc thỏa mãn với việc mình trở thành nữ tư tế để đảm bảo đủ số lượng và luôn thất bại ở mỗi thời khắc quan trọng rồi. Thế thì tốt nhất ngay từ đầu đừng có thì hơn.”

“Tốt, vậy tôi sẽ đặt cược tất cả những gì mình có với tư cách nữ tư tế.”

“... Cô điên à?”

“Tuy nhiên tôi cũng có một điều kiện.”

Lần đầu tiên, Horn run rẩy dù rất nhẹ. Bởi cô gái mà cô ta đang nắm lấy cổ áo giờ đang nắm chặt cổ tay cô bằng tất cả sức lực của mình.

Cậu ấy nhìn... mình và Monica?

“Một điều kiện ư?”

Hiểu ý của cái nhìn đó, Horn quay sang nhìn họ.

“Đám ấy thì sao?”

“Chị... chị sẽ đi cùng với nhóm của senpai mà chị gọi là đồ vô dụng ấy. Monica-senpai tuyệt không phải đồ vô dụng đâu.”

“... ! Đợi-đợi đã Yumi.”

Trước khi bản thân Monica kịp lên tiếng thì Horn quát lại.

“Đừng có đùa. Đi với những kẻ mà ta biết là phường giá áo túi cơm...”

“Tôi không hề đùaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Tiếng gào giận dữ của Yumi khiến cả sàn phòng rung lên.

“Tôi sẽ không thua mateki, còn Monica-senpai không bao giờ là phường giá áo túi cơm cả.”

Nắm chặt lấy bàn tay đang nắm cổ áo cô, nữ tư tế nhìn trực diện.

“Dù tôi nói rằng tôi sẽ đặt cược tất cả những gì mình có với tư cách nữ tư tế, nhưng tôi sẽ rút lại nếu chị không chấp nhận điều kiện duy nhất đó của tôi. ... Khi tôi đến trại trẻ mồ côi mà chị trân trọng thì tất cả những đứa trẻ ở đó đều nói rất yêu chị. Chị rất mạnh mẽ, tử tế và các em ấy rất mến chị. Nhưng điều đó hoàn toàn sai: Chị chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối không thể yêu thương ai khác ngoài những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi cả!”

“...”

Ngay lúc đó.

Một vết nứt nhỏ xuất hiện trên gương mặt vô cảm của vị Sennenshi vốn trơ trơ nãy giờ.

“... Nếu thế thì sao?”

Miệng Horn mếu xệch một cách bất tự nhiên và phun ra.

“Ta là kẻ yếu đuối ư? Dù có thật là vậy đi chăng nữa thì ý của cô không phải chỉ là những lời chót lưỡi đầu môi đấy chứ?”

“... Ứ, ứ ứ!”

Bàn tay nắm cổ Yumi càng lúc càng thít chặt lại và...

“Được rồi, được rồi, chẳng hay ho tí nào đâuuuuuuuuuuu... thêm tí nữa là trang phục dành cho nữ tư tế sẽ rách đó. Horn-chan à, thích mấy thứ như vậy sao em?”

Roẹt... thật nhanh sau khi nghe thấy tiếng nói ấy, bộ trang phục của Yumi tuột khỏi tay Horn.

“Ơ ơ, á, hơ?”

Yumi, bất thình lình được trả tự do nhìn quanh quất đầy hoang mang.

“... Ishtar.”

“Ê chào, lâu mới gặp, Horn-chan. Vẫn khỏe chứ ứ ứ ứ?”

Người đã giúp Yumi thoát khỏi sự kềm tỏa đang mỉm cười vô tư lự.

Sennenshi đối diện với cô thể hiện một vẻ cau có hiếm hoi rất rõ ràng. Có vẻ như muốn nói lại thêm một kẻ phiền phức nữa xuất hiện.

“Ôi... nào, nào. Khổ cho Yumi-sama quá... Có đau không...?”

“À... ừmmm...”

“À, xinnnn lỗi, cứ xem Người như I’sa-chan... Ahaha, đừng để bụng nhé.”

“Chị có việc gì ở đây?”

Horn thể hiện vẻ bực mình trước sự can thiệp bất ngờ này và bước lại gần hơn. Cả hai người họ đều cao như những người đàn ông trưởng thành và tầm mắt của họ cũng ngang ngửa.

“Không, không, Horn-chan à, trông em đáng sợ quá đó.”

“Đừng có giả ngây nữa. Dù có là chị thì vị trí của tôi cũng cao hơn...”

“Ô...? Thật không may cho em, đây là do onee-san của em đề nghị đấy. Khi máu nóng dồn hết lên đầu nó rồi nó chẳng thèm nghe ai nói thì có lẽ với chị thì mọi thứ sẽ ổn đó, Ishtar-san. Chị em nói thế.”

“... Hơ, ane-ue.”

“Ồ? Như dự đoán, em hoang mang khi nghe thấy tên Viola-sama chứ gì...? Fufu, fufu, heeeh, heeeh.”

“Tinh binh à, tôi muốn chị nói thẳng ra cô có mặt ở đây vì lý do gì.”

“Hì... Nhiệm vụ của chị là làm nguội cái đầu của Horn-chan nên chị nghĩ mình đã hoàn thành. Mà chẳng phải em không còn nhiều thời gian sao? Con Yuugenshu mà em đang tìm kiếm có thể trốn mất bất cứ lúc nào đó.”

Vú ú ú ú ú t. Ishtar bất thần đưa tay trái lên và chỉ về phía hai người họ.

“Tranh cãi ở đây chỉ tổ phí thời gian. Hai bạn kia, sao hai bạn không đi với đội trưởng như Yumi-sama đề nghị?”

“...”

“Nếu Horn-chan đánh bại được con Yuugenshu thì có khả năng mateki của đứa trẻ cũng sẽ biến mất. Nếu vậy việc đầu tiên cho hai bạn là đi với đội trưởng và đánh bại nó. Nếu quả thật mateki biến mất thì tốt. Yumi-sama vẫn giữ lại được vị trí nữ tư tế của mình, còn phần thanh tẩy sẽ để sau. Thế nào?”

“... Tôi phản đối. Đem theo những tinh binh vô dụng để tiêu diệt Yuugenshu là trái với điều luật của cung...”

“Họ hữu dụng đấy.”

Hoàn toàn trái ngược với Horn đang sấn tới, Ishtar nhanh chóng lên tiếng với một giọng vui vẻ và bình thản.

“... Cái gì?”

“Chị nói họ hữu dụng đấy. Mang theo họ thì có vấn đề gì đâu. Họ chính là những trợ thủ đắc lực cho Horn-chan vốn chỉ thích những trợ thủ xuất sắc.”

Nữ tinh binh mỉm cười rạng rỡ. Người Sennenshi nhìn vào gương mặt ấy lâu đến mức muốn đục lỗ trên gương mặt ấy. Thời gian trôi qua trong sự im lặng của tất cả các bên.

“Xin phép, thưa đội trưởng Horn.”

Monica vốn nãy giờ im lặng bỗng nhiên bước vào giữa hai người đang gườm nhau. Sau đó nhỏ rút ra một chiếc huy hiệu bằng bạc và đưa màn hình LCD ra trước mắt Horn.

Yêu cầu khẩn cấp.

Nhỏ chìa màn hình LCD với dòng chữ đó hiện lên.

“Đề xuất từ trụ sở bộ tham mưu? Chẳng lẽ ý cô là...”

“Vừa nãy chúng tôi nhận được lệnh xuất kích từ trụ sở. Theo luật, với sự tiến cử của phụ trách thì tôi và ba người khác có đủ quyền tham gia với tư cách nhóm hỗ trợ. Tức giờ không có vấn đề gì nữa nhé.”

“...”

Người Sennenshi ngậm mồm lại, im lặng.

“Thật sự ta vẫn không hiểu các người ‘hữu dụng’ chỗ nào cả.”

“Tôi đã nhận được sự tin tưởng cao độ từ Yumi-sama nên tôi sẽ cố hết sức. Với lại...”

Cô quay sang nhìn Yumi vốn đang cố kìm nén bản thân lại.

“Nếu chúng tôi đánh bại được con Yuugenshu và mateki của đứa trẻ biến mất, tức chuyện Yumi từ chức vị trí nữ tư tế cũng coi như xong. Vì thế nên tôi rất muốn được đồng hành cùng đội trưởng với bất cứ giá nào.”

“... Ra cô cũng cùng ý kiến với Ishtar.”

Horn lầm bầm bằng giọng nói không chút xúc cảm.

“Giờ thì sao, Horn-chan?”

“Thời gian là vàng bạc.”

Khóe miệng nhếch lên một cách mất tự nhiên, chị ta rút ra thiết bị liên lạc từ bên hông.

“Ta đây, gọi Catria nghe máy... Catria, ta đây, bảo dưỡng súng theo yêu cầu xong chưa? Ta sẽ đi trong vòng bốn trăm giây nữa, thế nên hãy chuyển hai khẩu súng và những khẩu khác ta đưa cho cậu vào vị trí tập kết. Thành viên của nhóm sẽ gồm ta...”

Horn bỗng quay đầu nhìn về phía họ.

Chị ta nhìn Ishtar, Yumi và cuối cùng là Sheltis rồi thở hắt ra một hơi dài.

“... Và một nhóm tân binh. Không, cậu không nghe nhầm và ta cũng chẳng nói nhầm đâu; ta sẽ cùng hành động với một nhóm tân binh, rõ chứ? Nếu đã hiểu thì nhanh chóng chuẩn bị trong vòng ba trăm tám mươi giây còn lại đi.”

***

Ở quán cafe sân vườn Hai chú thiên nga .

“Yuto cha-n, đem bánh đến bàn số năm nào... Eyriey này, em xem bàn số bảy gọi gì nhé. Sau đó dọn bàn số chín và chuẩn bị bàn số mười.”

“Dạ ạ ạ ạ ạ ạ!”

“D- dạ ạ ạ ạ ạ! Chẳng-chẳng phải chúng ta quá bận sao, bếp trưởng!? Lao động chân tay thế này không phù hợp với emmmmmmmmmmmm!”

Tiếng nói duyên dáng của Yuto hoàn toàn tương phản với tiếng của Eyriey chẳng rõ tiếng gào hay tiếng thét vang vọng trong bếp.

Lúc này đã trưa rồi.

Đó là thời điểm vô cùng bận rộn với việc các thực khách vào quán do bị quyến rũ bởi mùi thơm nấu nướng từ trong bếp.

“Đã-đã trưa rồi sao! Em có hứa sẽ đi chơi với bạn sau bữa trưa mà!?”

“Em hẹn gặp bạn ở đây, đúng không? Vậy hãy cố gắng cho đến khi bạn em đến đây đi. Thôi nào, chị sẽ trả em gấp đôi. Yuto-chan, nhìn và học nhé.”

Khi Sheltis đi thì Yuto trở thành người giúp việc chính trong quán.

Đầu tiên cô bé chỉ dừng lại ở mức lau bàn nhưng giờ cô bé trở thành người đa năng đến mức có thể nhận yêu cầu của khách và bồi bàn nữa.

“Nè nè Eyri-nee! Khách hàng khen Yuto giỏi lắm kìa!”

Mỗi tay của cô bé cầm cốc cafe và bánh. Hơn hết thảy trên đầu cô bé là một cái khay lớn và trên đó là bữa trưa gồm ba món ăn nên rất đáng nể.

“Eyriey, học hỏi em nhỏ đi là vừa.”

“... Thật điên rồ.”

Nhỏ đi ra cửa tiệm từ phía bếp, trên tay cầm một cái khay lớn.

“Ọe, hàng mới dài làm sao...”

Dòng người quá lớn để có thể vào hết cả quán giờ đang xếp hàng rồng rắn ngoài cửa.

Và...

Tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên du dương thì cánh cửa quán cafe Hai chú thiên nga bật mở. Một khách khác sao? Mọi người ai cũng nghĩ vậy và quay mặt về hướng đó.

Có vẻ như lúc này thời gian bên trong quán như bị ngưng đọng so với bên ngoài quán.

“Xin lỗi.”

Một cô bé bước vào.

Mặc một bộ váy đơn giản, cô bé trông mảnh mai và nhỏ bé. Gương mặt của cô bé vẫn còn đường nét trẻ con và vẫn chỉ lùn hơn Eyriey một tẹo. Trông cô bé như vẫn chỉ tuổi teen, nhiều khả năng vào khoảng mười ba, mười bốn tuổi.

Mọi người hầu như quên cả ngôn từ, nuốt khan.

Vẻ đẹp của cô bé cứ như hư ảo.

“... Ummm, có Eyriey-san ở đây không?”

Đôi mắt ướt át màu xanh ngọc của cô bé trông có vẻ e dè.

Làn da trắng như tuyết, không hề có lấy một nếp nhăn trên bề mặt. Và điều bắt mắt nhất chính là mái tóc dài quá gối của cô bé.

Trông như những sợi tơ, nó đổi màu một cách tuyệt vời khi tung bay trong gió.

Màu của mặt nước hồ thu, với phần chân tóc có một màu trắng bạc tựa như băng, phần mà ánh sáng chiếu qua đó sáng lên một màu vàng rực thuần khiết.

“Ô, Shasa-chan. Lâu không gặp!”

Khi Eyriey cất tiếng thì phần lớn thực khác đã trở lại mặt đất.

“Lâu rồi nhỉ. ... Em xin lỗi, lâu quá rồi em mới lại đến khu dân cư nên em bị lạc một chút. Em đến trễ sao?”

“Khô-ng hề, thật ra thì em đến đúng giờ. Đợi đã, chị không thể nghỉ việc ngay được nên chị sẽ báo cho Bếp trưởng! À, em có thể ngồi ở bàn đã đặt chỗ đó!”

“Dạ.”

Cô bé mỉm cười ngồi trên ghế. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi khiến cho những người khác có ấn tượng họ đang thưởng lãm bức tranh của một danh họa.

“Bếp trưởng ơiiiiiiiiii! Bạn em đến rồi nên em đi được không?”

“Ôi chao, đành chịu thôi. Với lại bạn em chẳng phải là Sheltis, đúng chứ?”

“Không ạ. Em gặp em ấy khi em đang tham quan Thiên kết cung và bọn em rất hợp nhau. Em ấy giỏi lắm nhé; em ấy nhớ hết toàn bộ mọi thứ trong tháp.”

“Ô, nếu là nhân viên của tháp thì rất có thể chị đã từng gặp rồi.”

“Ơ?”

Thế nghĩa là sao? Trong khi Eyriey há hốc mồm thì Bếp trưởng trong tạp dề bước ra khỏi căn bếp...

“Xem nào... à.”

“À.”

Từ phía cửa hàng vang lên tiếng thảng thốt của cả hai.

“Ôi chao. Gì thế nàyyyyyy, lâu quá rồiiiiiii! Không biết là ai, nhưng hóa ra là Salah...”

“Rất vui được gặp chị, em là Shasa.”

“... Nữ H.”

“Em là Shasa.”

“... Sa.”

“Vui lòng gọi em là Shasa.”

“... Rồi, rồi mà.”

Một lúc sau trên gương mặt bếp trưởng xuất hiện một nụ cười miễn cưỡng và cô quay trở lại.

“Ơ này này bếp trưởng, chị biết Shasa à? Nghe có vẻ thế!”

“... Không, chị chẳng biết gì cả.”

“Sao bỗng dưng im lặng một cách bất thường vậy!? Này, đợi đã, đừng có bỏ đi thế chứ.”

“Oài, không sao, không sao, kệ đi. Eyriey này, em sẽ ăn chung với em ấy rồi mấy đứa đi chơi, đúng không? Chị chuẩn bị sẵn hai phần rồi đây.”

Sandwich với rất nhiều các loại rau củ cùng với súp hành trong nồi. Phần tráng miệng là ít trà và bánh ngọt.

“Ồ ồ! Vậy được đó, xin lỗi vì đã để em phải đợi nhé, Shasa!”

“D-dạ...”

Cô bé nhìn vào bữa trưa bày sẵn trên bàn cứ như nhìn vào một thứ gì đó cao quý.

“Gì thế em?”

“À... không, em chỉ toàn ăn ở Thiên kết cung nên có hơi khác biệt.”

“Hô hô hô, em nhắc chị mới nhớ trong tháp có nhà ăn.”

“Đúng là có nhà ăn, nhưng bữa ăn của em toàn được phục vụ tận phòng thôi. Và lâu lắm em mới được ăn những thứ thế này. Chủ yếu em toàn trà đen pha chút mật ong.”

“É. Chẳng tốt chút nào cả đâu Shasa, hèn gì trông em ốm thế!”

“Ốm... à nhỉ, chắc là vậy rồi. Em không mấy khi ăn mà.”

Cô bé chạm vào ngực mình qua lớp quần áo. Nhìn cơ thể và cánh tay thì trông cô bé mảnh mai đến mức nếu bước hụt một bậc cầu thang sẽ vỡ tan thành từng mảnh.

“Không phải em chán ăn đấy chứ, đúng không?”

“Dạ. Do công việc nên em chẳng có nhiều dịp để ăn và do vẫn cứ duy trì kiểu sống như thế này khiến cho cơ thể em thành ra như vậy.”

“Haa, nghe như công việc của em rất bận rộn. Do em chỉ có thể tận hưởng được niềm vui như thế này mỗi tháng một lần thôi.”

“Đó là công việc, nhưng cũng chẳng khác gì cuộc đời của em... Là nghĩa vụ, và là lời hứa của em.”

Đặt bàn tay lên thành cốc trà đang bốc khói, gương mặt của cô bé thoáng chút đỏ.

“Nhưng cũng thật tuyệt khi em được ‘tận hưởng’ như thế này mà. Có chút gì đó của ngày xưa.”

“Đúng vậy... Tận hưởng cuộc sống rất quan trọng, thế nên hãy cứ ăn đi, vui vẻ với bản thân và ngủ cho đã! Mà súp nguội rồi kìa. Ăn sandwich nữa này!”

“D-dạ!”

Shasa cầm lấy cốc với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“V-vậy thì! Shasa Endens Lin Kale xin phép được dùng bữa!”

“Đâu cần phải trang trọng đến thế chứ.”

“Dù sao đi nữa cũng đã rất lâu rồi... Em-em sẽ cố hết sức. Eiii!”

Cô bé rụt rè nâng cốc lên rồi uống cạn súp.

“...”

“Thế nào?”

“... Ngon tuyệt vời.”

Cô bé không còn khách sáo nữa. Cô bé chớp mắt liên tục và liên tục đưa cốc lên miệng rồi đưa nó ra xa.

“Nhưng-nhưng em vẫn không hiểu! Một cốc nữa ạ.... ôi... ngon quá.”

Cô bé giấu mặt vào hai tay và gương mặt cô bé đỏ bừng.

“... Ngon tuyệt vời.”

“Phải... Bếp trưởng của bọn chị tuyệt lắm luôn. Thử món sandwich này đi!”

“D-dạ!”

Cô bé gật đầu không chút khách khí và đưa tay lấy một miếng sandwich trên đĩa.

“...”

Bàn tay cô bé bỗng chốc ngừng lại.

“Shasa?”

“... Cơ thể... rồi... hóa ra... ngay sau khi chuyển quyền kết giới..., nếu... bất cẩn... dở rồi...”

Cô bé rũ vai xuống và ngã khỏi ghế.

“Shasa!?”

Thế này thì cô bé đập vào sàn mất.

Bàn tay mà nhỏ chìa ra theo phản xạ hoàn toàn không kịp và cô bé chuẩn bị ngã khỏi ghế đập mặt vào mặt sàn cứng. Ngay trước khi Eyriey chứng kiến cảnh đó và gào lên thì một người nào đó đã giữ chặt cơ thể Shasa lại.

“Óa óa óa, E-Eyri-nee, giúp emmmmm!”

“Yuto!? Tuyệt-tuyệt lắm, Yuto à, em làm tốt lắm.”

Thay thế cho Yuto vốn đã dùng hết sức để giữ lại cơ thể của một người lớn hơn mình thì nhỏ giữ lại Shasa từ phía sau. Nhỏ đặt cô bé vốn dĩ đã ngất đi lên ghế lần nữa và đặt cô bé dựa chắc vào lưng ghế.

“Phù ù ù... thật nguy hiểm. Chẳng biết cô bé bị làm sao nữa; chúng ta nên gọi bác sĩ đi.”

“Nè nè Eyri-nee, em nghĩ chẳng qua Shasa-nee chỉ quá mệt thôi.”

Yuto túm gấu áo nhỏ và gật đầu.

“Em ấy có nói việc của em ấy quá nhiều. Chắc chị sẽ để cho em ấy nghỉ trong phòng mình đến khi em ấy khỏe hơn... khỉ thật, chị chẳng biết Shasa sống ở đâu cả.”

Tốt nhất là nên đưa Shasa về nhà, nhưng nhỏ chỉ biết cô bé sống ở Thiên kết cung . Nhỏ cũng chẳng biết cô bé làm việc ở bộ phận nào nên cũng chẳng biết liên hệ với ai.

“Shasa-nee nói chị ấy có một căn phòng trong tháp.”

“Ô thế à? Yuto, em có biết phòng của Shasa ở đâu không?”

“Dạ có, có! Lần trước Shasa-nee có nói với em!”

“Ồ ồ, tuyệt lắm. Em làm rất tốt.”

Đó là lần đầu tiên nhỏ nghĩ Yuto, vốn đang liên tục lắc đầu, lại hữu dụng đến thế.

“Em đi gọi người quen của Shasa-nee nhé?”

“Ừ, đi đi em!”

“D ạ ạ ạ ạ ạ ạ!”

Yuto chạy ra khỏi cửa quán.

... Thật may quá.

Nhỏ không biết nên làm thế nào khi cô bé ngất, nhưng chỉ cần đưa được cô bé về nhà thì nhỏ sẽ không còn phải nghĩ đến điều đó nữa. Do cô bé đã quá mệt nên cần được nghỉ ngơi.

... Cô bé vẫn đến đây dù đã rất mệt rồi.

“Bếp trưởng à, em trông Shasa-chan một chút nhé...”

“Đề nghị có lợi cho em nhỉ, nhưng chuyện chẳng có gì lớn. Mình chị ở đây được rồi.”

Chuông lại reo.

“Có vẻ như có một người tôi biết đã gây chuyện ở đây thì phải.”

Một người phụ nữ đang tựa vào khung cửa.

Họ nhìn vào mắt nhau và người phụ nữ nở nụ cười thân thiện.

... Người quen của Shasa đây sao?

... Oaaa, đẹp quá. Người đâu mà đẹp thế.

Cao, thon mảnh, với một gương mặt góc cạnh.

Mái tóc đen suôn dài tuyệt không gãy hay chẻ ngọn. Vẻ đẹp từ thân hình quyến rũ ấy càng được tôn lên trong bộ trang phục đen tuyền bó sát. Cặp gò bồng đảo căng tròn trông như sắp phun trào bất cứ lúc nào, đôi hông bó sát trông vô cùng quyến rũ. Một vẻ đẹp khiến cho người cùng giới như Eyriey cũng phải há hốc.

“Có vẻ như bạn đã chăm sóc cho Shasa.”

Cô ta bước đến chiếc bàn mà cả hai đang ngồi rồi cúi nhìn Shasa.

“À, chị là người mà Yuto nhắc đến phải không, người quen của Shasa.”

“Tsali. Với đứa trẻ này... Xem nào, mình vừa là một người bạn, một đối thủ cãi cọ, và là người giám hộ. Bọn mình không phải chị em ruột đâu.”

“À, như em nghĩ! À... thật ngạc nhiên. Mái tóc và màu mắt chị khác hẳn. Em chưa hề nghe nói có chị em nào khác biệt đến vậy.’

“... Vẫn như thường lệ, dù là ai đi nữa chị cũng không chút nao núng nhỉ, Eyri-nee.”

“Ơ?”

... Như thường lệ?

... Mà chị ấy mới gọi mình là Eyri-nee à?

“À, mình quên nhắc mình nghe Yuto nói về bạn như thế.”

Cười khúc khích. Trên gương mặt Tsali từ một nụ cười khiêu khích chuyển thành một nụ cười thân thiện hơn.

“Ừ ừ! Đúng rồi, đúng rồi, Tsali-san à, chị có biết Yuto chạy đâu rồi không? Mà sao con bé lại gọi được chị nhanh vậy nhỉ? Có thiết bị liên lạc à? Không, mà dù có vậy đi nữa thì chị cũng không thể đến đây nhanh vậy được.”

“Vì mình biết chuyện này thể nào cũng xảy ra nên đã bí mật theo dõi con bé. Và như mọi lần, con bé lại làm phiền người khác.”

Cô ta bế Shasa lên.

“Yuto sẽ sớm về thôi. Còn về phần Shasa... xem nào, từ mai trở đi hãy đến chơi với em ấy nhé.”

“Ơ ơ. Thế... em thì không sao, nhưng liệu mai Shasa có khỏe không?”

“Có vẻ như nghỉ mỗi một ngày vẫn không đủ, nhưng chuyện này lúc nào cũng xảy ra. Nếu cô bé được nghỉ nguyên ngày hôm nay thì chắc sẽ ổn thôi. Sẽ thật tốt nếu bạn đến tầng 290 của tòa tháp vào mười giờ sáng mai.”

“Em thì không vấn đề gì...”

“Vậy quyết định thế nhé. Mình sẽ báo lại cho Shasa.”

Cô ta quay lưng về phía Eyriey và tiến ra phía cửa.

“À phải.”

“Hơ?”

Bất thần dừng lại, Tsali bỗng ngoái nhìn lại.

Một nụ cười thân thiện xen lẫn chút tò mò. Dù gương mặt ấy rất đẹp và đầy góc cạnh nhưng nụ cười ấy giống như... như... một đứa trẻ vậy.

... Hơ, người ấy?

... Nụ cười đó... ai nhỉ... chẳng phải rất giống một ai đó sao?

“Cho phép mình cảm ơn nhé.”

“Ơ?”

“Cô bé này, từ đầu đến chân đều rất bướng và hay có thói quen trút giận lên người khác mỗi khi người đó bảo cô bé nghỉ ngơi đi. Thường thì đó là việc của mình, nhưng có vẻ như bạn làm tốt hơn nhiều.”

Í í í...

Cô gái trong bộ trang phục tuyền đen dễ dàng mở cửa ra. Con đường vốn dĩ không phải đường bỗng dưng trở thành con đường và có vẻ như đang nâng niu từng bước chân cô.

“Lâu lắm rồi trông Shasa mới lại vui như thế.”

Đó là sự khác biệt giữa cô và Eyriey.

Những lời mà Tsali nói hôm đó dành cho cô gái được biết đến với cái tên Eyriey... và ở một tương lai xa, điều đó dẫn đến một ‘khả năng thứ ba’ trao cho lục địa trôi dạt , dù rằng chẳng ai biết điều đó cả.

Chỉ mỗi Tsali.

Và Shasa đang thiếp ngủ trên tay cô, và...

***

Những áng mây liên tục xuất hiện rồi biến mất khỏi tầm mắt nhỏ. Bầu trời tuyền một màu xanh trải dài như vô tận.

“... Sau lần đi đến Bộ chính trị thì đây là lần thứ hai bọn mình được ngồi trên phi thuyền đấy.”

Kagura nhìn qua cửa sổ làm bằng kính chịu lực.

“Địa điểm chúng ta sẽ đến là khu sinh quyển nên cũng chẳng có nhiều thời gian tận hưởng việc di chuyển trên không đâu.”

“Tận hưởng hử ử ử ử ử. Nhiệm vụ ở Bộ chính trị vô cùng quan trọng nên chúng ta được đối xử không bạc, nhưng... thật không may, lần này trên tàu vận chuyển nên bên trong thì chật, còn nệm bọc ghế thì hỏng gần hết cả.”

Vaiel, kẻ vừa mới lên tiếng vẫn cứ khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Giờ thì đội trưởng à. Đến lúc thông báo cho bọn này biết nhiệm vụ lần này rồi.”

“Thì tôi đã nói khi lên đường rồi. Chúng ta sẽ là đội yểm trợ trong việc tiêu diệt con Yuugenshu ở khu sinh quyển...”

“Không, ý tôi là người ở đằng kia kìa.”

“Phía sau khu vực dành riêng cho các đội trưởng... căn phòng dành riêng cho các nhân vật cao cấp. Hắn hất đầu về phía cánh cửa kim loại nặng nề đã bị khóa từ phía trong.”

“Dù đội yểm trợ được chọn bởi sự tùy hứng của phụ trách, vậy tại sao chúng ta phải đi cùng với một Sennenshi vĩ đại chớ.”

“À... có thể xem đó là đề xuất của chị ta.”

Monica miễn cưỡng lên tiếng với một vẻ mặt khó chịu.

“... Lệnh của nhóm trưởng: Giao lại cho cậu đấy Sheltis.”

“Ơ ơ?”

Bị thúc cùi chỏ vào bên hông, Sheltis giật bắn khỏi chỗ ngồi... Không thể nào lơi lỏng phòng bị được. Lúc cậu nghĩ mình nên im lặng quan sát diễn biến thì chuyện này lại xảy ra.

“... Để hỏi trước cho chắc: Nên nói thật hay chỉ nói những gì đã chuẩn bị sẵn?”

“Tốt nhất là bắt đầu với những gì đã biết đi.”

“Màn hay để phút cuối à.”

Hai người nhanh chóng trả lời sau phút hội ý chớp nhoáng.

“À - ừm. Như Monica đã đề cập trước đó. Chúng ta sẽ tham gia vào nhiệm vụ tiêu trừ Yuugenshu nên chúng ta sẽ không phải nhập nhóm với các nhóm khác nhỉ? Và cách nhanh nhất là chúng ta sẽ đi chung với một Sennenshi.”

“Rồi, tiếp đi.”

“Lý do thật sự thì thế này.”

“... Mọi người biết không, dù cho có cố tỏ thái độ xã giao đến mức nào thì mọi người nên bày tỏ chút cảm xúc thì tốt hơn chứ.”

Cậu đã lường trước được điều này, nhưng trông khán giả cứ trơ trơ thì cũng chán chứ.

“Còn về lý do thật sự, mọi người có thể cho rằng có một số sự trùng hợp lẫn vào... có sự mâu thuẫn giữa nữ tư tế thứ năm và vị Sennenshi đằng sau cánh cửa kia...”

“À... vậy đủ rồi. Tớ đã hình dung được về chuyện đã xảy ra.”

“Ơ, nhanh vậy?”

“Ôi dào, lại tự mình thò mũi vào mấy chuyện rắc rối.”

Vaiel lắc đầu, cho thấy hắn ta bực mình đến thế nào.

“Cậu bị lôi vào với tư cách người hòa giải chứ gì?”

“Tớ-tớ nói điều này trước nhé, tớ có chút việc với Yumi! Nhưng chính đội trưởng Horn bỗng dưng chĩa súng vào tớ...”

“À, ừm, nếu chị nói to thế thì người được nhắc đến sẽ nghe thấy đó.”

“... Xin lỗi.”

Monica gật đầu, cúi gằm rồi im lặng.

“... Lần tới tớ sẽ đãi cậu ăn trưa nhé. Suất ăn đặc biệt ở phòng ăn lớn tầng 248 thì sao?”

“Thêm cafe sau bữa ăn được không?”

“Tớ thì trà sữa thôi.”

Monica miễn cưỡng gật đầu, và thế là thương lượng hoàn tất.

“Ê ê Sheltis, có điều này em rất tò mò nhé.”

“Sao thế?”

“Đứa nhóc phi công nãy giờ cứ nhìn chúng ta nên em chẳng biết cậu bé có muốn tham gia không. À, cậu bé rụt đầu lại rồi.”

Phi công? Nhắc mới nhớ cậu luôn có cảm giác có ai đó đang quan sát nhưng có vẻ như không có gì xảy ra nên cậu chẳng quan tâm lắm.

“Này, người ngồi trên ghế phi công đằng kia, cậu cần gì ở bọn này à?”

“... Kh-khô ô ô ô ông. Đừng-đừng bận tâm đến tôiiiii.”

Người thò đầu ra khỏi ghế phi công có vẻ như một cậu bé ở khoảng độ giữa tuổi teen.

Cậu có mái tóc màu xanh đen, gương mặt ốm, lời đáp trả lại yếu đuối, trông như cậu bé sắp khóc đến nơi, và đôi tai chĩa ra hai bên đang run nhè nhẹ.

... Có phải tai người Nell không vậy?

“Ơ, tưởng ai, chẳng phải là Catria sao?”

“... Giọng nói này, Kagura?”

Cậu bé đang ẩn sau chiếc ghế mở to mắt ra.

“Thật tớ đây mà; tớ mang cái này nên cậu không nhận ra à?”

Kagura bỏ mũ cảm biến vốn che hoàn toàn đầu mình ra. Đôi tai của nhỏ chĩa dài ra hai bên và được bọc trong một lớp lông mềm.

“Hử? Mấy đứa oắt con quen nhau à?”

“Do những người Nell làm việc trong Thiên kết cung tự xây dựng một hệ thống liên lạc riêng. Thế nên đứa bé này... à, như mọi người thấy đấy, nó còn rụt rè hơn cả tớ. Dù rằng tớ không ngờ nó là phi công của đội ba.”

“Kh-không, sai rồi... Tớ là người bảo dưỡng vũ khí cho đội trưởng Horn. Phi công chỉ... chỉ là ph-phụ thôi.”

Cậu bé để phi thuyền ở chế độ tự lái và đứng dậy khỏi ghế.

“Thế à. Vậy thì có chuyện gì? Nhìn về phía này tức cậu có hứng thú, nhưng điều này với cậu hơi bị lạ à nha.”

“...”

Cậu bé đứng yên một lúc, nhưng tiếng thở của cậu bé có thể nghe thấy rõ.

“... U-ừm... Chỉ là tớ nghĩ nhóm của các cậu rất thân nhau...”

“Thế ư? Thế không bình thường sao?”

“Có lẽ... Tớ thấy điều này rất hiếm.”

Nói thẳng như thế - Sheltis quay sang nhìn Monica đứng bên cạnh.

“Monica, thật vậy không?”

“Tớ nghĩ điều đó còn tùy vào nhóm... Dù rằng nhóm chúng ta không tệ.”

“Đó là do những người trong nhóm đều luôn thích xía vào chuyện người khác.”

Vaiel khoanh tay và thở dài.

“... Kh-không... Chỉ... chỉ là... à... ừ... mình thấy điều này rất hay... Đội trưởng Horn không mấy khi bận tâm đến những việc như thế.”

“Vẫn không hiểu lắm. Thế sao cậu không đổi nhóm?”

Và.

Cậu bé người Nell cụp mắt lại và cúi đầu đầy xấu hổ.

“... Nhưng chị ấy rất bảnh.”

“Ý cậu là đội trưởng của cậu á?”

“... Ừ... và chị ấy luôn trao cho tớ nhiệm vụ bảo dưỡng súng cho chị ấy.”

Đôi tay của cậu bé đầy những vết bỏng và trầy xước – do cứ phải liên tục chạm vào những chỗ rỉ và dầu mỡ của khẩu súng.

Cậu bé nhìn trìu mến vào đôi tay của mình.

“Catria.”

“D... d... d... d...ạ... ạ... ạ... ạ...”

Cậu bé ngước lên nhìn Horn, vốn đã đứng ở đó, cất tiếng.

“Thứ này nằm trong vũ khí của ta, nhưng đó là cái gì vậy?”

Đó là một khẩu súng tự động sơn màu bạc. Nó lớn hơn gấp hai lần so với những khẩu súng mà các xạ thủ hai súng ở Thiên kết cung hay dùng, và vết khắc shinryoku hiện rõ trên báng súng.

“À... ừmmmm, cái này là sản phẩm mới. Mã sản phẩm là Vua bạc ... khẩu súng được thiết kế lớn hơn một chút, và nó sử dụng một loại đạn đặc biệt.

“Đạn đặc biệt?”

“D-dạ! Em tự làm những viên đạn bằng một loại hợp kim mới. Sau khi cứ liên tục yêu cầu nữ tư tế vô số lần thì cuối cùng em cũng đã có được dấu khắc có thần chú thanh tẩy của nữ tư tế. Nó vẫn chưa được thử nghiệm, nhưng không nói quá khi nói rằng đây là một loại đạn chuyên biệt dành riêng cho Yuugenshu!”

“Thần chú thanh tẩy của nữ tư tế, Ane-ue à?”

“À, kh-không ạ, do Viola-sama luôn ở ngoài tháp nên người xuất sắc nhất về thần chú thanh tẩy...”

“... Thôi được rồi, ta cũng có thể đoán ra được đó là ai.”

Horn tra khẩu súng lớn vào bao súng giắt bên hông và thở dài.

“À – ừmmm! Do vẫn chưa chế tạo được nhiều đạn nên chỉ có ba viên trong ổ...”

“Không sao. Dù sao đi nữa ta vẫn chưa dùng ngay nó trong thực chiến đâu. Ta không có thói quen mạo hiểm sử dụng thứ vũ khí mình chưa quen.”

“... Vâng.”

Dễ thấy cậu bé giờ rũ hẳn người xuống.

“... Em không biết có kịp chuẩn bị chúng cho nhiệm vụ lần này không.”

“Ta nhớ ta đã nói với cậu ta không nhận bất cứ sự quan tâm không cần thiết nào. Thay vào đó hãy trở lại ghế phi công đi; chẳng phải chúng ta sắp đến Hồ muối lớn rồi sao?”

Nói bằng một giọng chẳng chút hứng thú, Sennenshi quay người về phía họ.

“Ta nói trước, các người nên im lặng theo sau đi. Đừng có nghĩ đến việc yểm trợ hay chiến đấu với Yuugenshu; các người nên nhớ đừng có cản trở trận đấu của ta đó.”

“... Thế thì chúng tôi đi có nghĩa lý gì chứ.”

“Đừng có hiểu nhầm.”

Những lời nói không cho phép phản kháng vang rền trong phi thuyền.

“Ta mang các người theo do có tinh binh đề nghị. Sau đó ta sẽ toàn quyền quyết định mọi việc. Nhóm yểm trợ sẽ phải tuân theo chỉ thị của đội trưởng khi đến điểm tập kết... chẳng phải nội quy của người lính đã ghi rõ thế hay sao?”

“...”

“Có vẻ như cô vẫn muốn nói thêm gì à?”

“... Không.”

Monica nắm chặt vạt áo và quay người đi. Horn khịt mũi trước động thái ấy và nhanh chóng quay người về phía ghế phi công.

“Thư giãn đi. Ta không phải là không có nhiệm vụ giao cho các người đâu. Cần có nhân lực để kiếm con vectơ S, cấp tám. Ta sẽ nhờ các người hỗ trợ trong việc tìm kiếm dù các người có muốn hay không... Catria.”

“D – dạ ạ ạ ạ ạ?”

“Còn bao nhiêu phút nữa thì ta đến nơi?”

“H-hồ lớn đã hiện rõ dưới kia rồi! Chúng ta sẽ hạ cánh ngay bây giờ.”

“... Cuối cùng cũng đến lúc.”

Cố gắng lấy hơi để lên giọng, cả hai tay cô ta run nhè nhẹ.

“Mấy người, chuẩn bị đi. Một khi chúng ta hạ cánh thì chúng ta sẽ xuất kích về hướng con vectơ S, cấp tám thoát thân.

***

Một màu trắng tinh khôi trải dài ngút ngàn đang hiện hữu ở dưới chân một con dốc.

Đó là khung cảnh dễ gợi cho người ta đến một thung lũng lớn đầy tuyết với rất nhiều dãy núi lớn trải dài. Đó không thật sự là tuyết mà là hằng hà sa số muối bồi lấp lên sau nhiều năm.

“Nhìn này Sheltis, ở đây thật tuyệt.”

Được hỗ trợ bởi máy tính cơ động , Kagura thở ra một hơi dài cảm khái.

“Nước với một lượng nhỏ muối chảy từ nơi này xuống sông rồi bốc hơi, tạo nên khung cảnh đẹp tuyệt vời này. Tớ đã thấy nó khá nhiều trong các tư liệu, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.”

“Thế à, trông như tuyết nhỉ.”

Cắc... cắc...

Tiếng muối lạo xạo dưới chân. Có cảm giác như cậu đang đạp chân lên một nhúm tuyết vậy.

Hồ muối lớn Shantia.

Đó là một trong số hai hồ muối tạo nên toàn bộ khu sinh quyển và là vùng lãnh thổ có biệt danh ‘ lấp lánh’.

“Tuyệt vời, toàn bộ những thứ này là muối à?”

“... Chẳng hấp dẫn mấy.”

Khung cảnh cả Monica và Vaiel vốn đi phía trước quan sát chung quanh thật chẳng mấy khi được thấy.

“Xin lỗi để đội trưởng Horn phải đợi.”

Cuối cùng.

Hai lính chính quy cầm súng máy chạy tới khi nhìn thấy họ.

“Tình hình sao rồi?”

“Vẫn không có gì thay đổi. Có hai đội đang giám sát chung quanh và hai đội yểm trợ, hiện tại có bốn đội đang bao vây hồ lớn. Hiện tại vẫn chưa có báo cáo về việc nó thoát ra khỏi mai phục.”

“Tốt, đừng lơ là kiểm soát đấy. Ta sẽ theo dấu con vectơ S, cấp tám này. Ta nhớ đã ra lệnh cho Scheele chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nó đã đến chưa?”

Một cô gái bước về phía hai lính chính quy.

“Thưa có mặt.”

“Ta chỉ có duy nhất một mệnh lệnh cho cô. Hãy xóa mateki của Yuugenshu bằng thần chú kết giới khi tìm thấy nó. Ta không nói cô vô hiệu hóa nó, nhưng ít nhất hãy giữ nó ở trong một điểm. Cô làm được, đúng không?”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“Vậy tốt, theo ta.”

“Dạ...”

Nữ tư tế tập sự bất thần ngừng lại khi chưa nói hết câu, đứng như trời trồng. Nhỏ không run rẩy, nhưng đôi vai run nhè nhẹ...

“Sao thế?”

“Monica... senpai?”

Nhỏ bỏ mũ trùm đầu ra mà không hề trả lời câu hỏi của Horn.

“Monica-senpai!? Monica-senpai! Là-là em! Pia này!”

“Pia... Pianalis Scheele?”

Nhìn gương mặt của cô gái giờ hiện rõ dưới ánh nắng mặt trời, cô gái vốn đang là nhóm trưởng một nhóm mở to mắt.

“Oaoaa, đúng thật là Monica senpaiii! Không, không thể nào, sao chúng ta lại gặp nhau ở đây được?”

“Mà sao trông chị lại như thế này? Như một người lính vậy đó!”

“Không phải trông giống đâu, mà đích thực là vậy. Ba năm trước chị đã không còn là nữ tư tế tập sự nữa rồi... này-này, thôi! Thôi, buông chị ra đã nào!”

Monica cố gắng đẩy nữ tư tế tập sự đang ôm cứng lấy nhỏ và thở dài.

“... Chị đã bảo em phải kìm chế đừng ôm cứng lấy người khác rồi cơ mà.’

“Chỉ là em vui quá thôiiiii! Do em có thể gặp lại một đàn chị mà em cứ ngỡ đã không còn liên quan đến những chuyện thế này. Không phải em cố để trở thành một nữ tư tế trưởng thành hơn đâu... á chết...”

Nữ tư tế tập sự bất chợt im lặng và lấm lét nhìn quanh, sau đó trùm lại mũ vào đầu.

“A-ahem... xin lỗi đội trưởng, em quên bẵng mất. Chỉ vì em được trùng phùng với một senpai đã nghỉ hưu, xin đội trưởng bỏ quá cho.”

“Giải thích đại khái xem nào.”

“D-dạ! Tân binh này là senpai và đã từng là nữ tư tế tập sự. Chuyện này cách đây hai năm, nhưng chị ấy đã từng đến được thử thách cuối cùng để trở thành nữ tư tế.”

“... Thế ư?”

Horn nhướng mày trước những lời của Scheele.

“Vâng. Xin phép cho tôi hỏi, đội trưởng cho chị ấy đi cùng vì đội trưởng biết điều này à?”

“...”

Không trả lời câu hỏi của nữ tư tế tập sự. Horn bình thản khoanh tay lại.

“Ra thế, một nữ tư tế tập sự đã từng đến được thử thách cuối cùng. Hèn gì nữ tư tế Yumi và tinh binh Ishtar rất khen ngợi cô.”

“... Không phải.”

Monica nhìn thẳng vào Sennenshi đang nói với giọng khinh khỉnh.

“Lời khen đó không dành cho tôi, mà cho toàn đội.”

“Nói hay lắm.”

Horn cười toét miệng.

“... Scheele, thay đổi kế hoạch.”

“Dạ.”

“Cô sẽ ở lại trại để phòng thủ. Trong khu vực rộng lớn này chúng ta không xác định được con vectơ S, cấp tám này sẽ xuất hiện ở đâu cả.

“Rõ.”

Nhìn nữ tư tế tập sự đi khuất, sau đó Horn chú mục vào cô gái đang cầm song đoản côn trên hai tay mình.

“Cô bảo tên cô là Monica.”

“... Có việc gì ạ?”

“Ta sẽ buộc cô phải có trách nhiệm với những gì cô đã nói.”

Sennenshi giờ mỗi tay cầm một khẩu súng máy cực lớn, đen sì mà người thường phải cầm bằng hai tay.

“Ta cũng sẽ ra lệnh cho cô tham gia tấn công tùy vào đối phương thế nào nên hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

***

Ở một sảnh đường ngập tràn ánh sáng.

“... Rất xin lỗi, Yumi-san và Ishtar-san.”

Nữ tư tế nhỏ nhắn cúi đầu, vẻ bối rối.

“Nếu tôi để ý đến Horn nhiều hơn.”

“Không sao đâu... Viola-sama, không cần phải cúi đầu như thế.”

Vẫn nụ cười vô tư như thường lệ, Ishtar vỗ nhẹ lên đôi vai nhỏ nhắn ấy.

“Tôi nghĩ địa điểm là hồ muối lớn. Tức giờ họ đã đến nơi rồi. Nơi đó rất đẹp... và tầm quan sát cũng rất tốt nên phát hiện ra con Yuugenshu rất dễ dàng. Horn-chan đã rất xuất sắc rồi, và nhóm tân binh đi cùng bao gồm những cá nhân không thể xem nhẹ. Phải không Yumi-sama?”

“D... dạ-dạ.”

Bị hối thúc bởi một nụ cười tinh quái, gương mặt của Yumi mếu xệch đi một cách rất mất tự nhiên.

“Cứ thong thả đi, Viola-sama. Theo như Ishtar thì họ không thể ‘thúc thủ’ được. Nếu có chuyện gì đó đáng lo thì có lẽ là đối phương chạy thoát chăng? Và còn chuyện này nữa... Yumi-sama?”

Câu hỏi thứ hai nặng nề hơn, và sắc bén hơn.

“Người có thật sự nghiêm túc khi hứa với Horn-chan như thế?”

“... Tôi sẽ thử thanh tẩy mateki của đứa trẻ một lần nữa. Nếu thất bại, tôi sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào.”

“Vậy đừng làm nữ tư tế nữa.”

“Được. Tôi sẽ đặt cược mọi thứ với tư cách nữ tư tế.”

Nếu Horn đánh bại vectơ S, cấp tám và mateki biến mất thì mọi việc đều ổn. Tuy nhiên nếu xảy ra khả năng mateki vẫn còn dù chủ thể đã bị tiêu diệt thì một lần nữa cô sẽ phải thanh tẩy nó.

... Nếu thất bại.

“Đợi đã.”

Tiếng nói giận dữ của Viola không cho phép Yumi thốt nên lời.

“Chị cũng muốn đề cập đến chuyện này. Chị có nghe nói đó là điều mà tự Horn nó quyết định. Lỗi rõ ràng thuộc về em chị... Yumi-san à, em đừng để bản thân mình bị cuốn theo cơn giận dữ và chấp nhận đánh cược. Nếu em hiểu rõ thế nào là một nữ tư tế thì em hãy xem lại.”

“...”

“Ishtar cũng đồng ý. Nữ tư tế không phải là vị trí mà nếu một người rời bỏ thì có ngay một người khác lên thay đâu. Tôi cũng nghĩ nếu Horn-chan bình tĩnh lại chắc cũng phải nhận ra điều này.”

“... Dạ.”

Cô hiểu chứ, cô cố gắng để hiểu.

Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai sự khuyết vị trí của nữ tư tế không thể chấp nhận được, và những gì Horn phát ngôn lúc đó đều không có giá trị.

Tuy nhiên...

“Cảm ơn chị Viola, Ishtar-san. Nhưng có sao đâu? Em không hề có ý định từ chức nữ tư tế chỉ vì chuyện này, và em cũng không nghĩ mình sẽ thất bại với thứ mateki kia đâu.”

“Thế là được. Nhưng vậy thì đâu cần thiết phải chấp nhận những gì Horn-chan đã nói?”

“... Không.”

Yumi mỉm cười lắc đầu để đáp trả lại Ishtar đang đầy nghi ngại.

“Sự thật là em cần phải nghĩ như thế để em quyết tâm hơn.”

Một nữ tư tế mà không thể thanh tẩy mateki của một đứa trẻ thì chẳng hay ho gì.

Mục tiêu của cô cao hơn, và xa hơn.

Đúng vậy. Nếu cô so sánh chính mình với đứa trẻ mà cô đã gặp trong thế giới của ngàn năm trước...

[Chảy vào tôi, điều ước duy nhất mà tôi có thể ban cho...]

[Yu/ris-ia Sophie, Arma-Selah].

Đứa trẻ có cái tên Shasa.

Càng nhớ, cô càng cảm nhận được thần chú shinryoku của cô bé đó ở một tầm cao khác hẳn. So với các nữ tư tế hiện tại trong Thiên kết cung ... không, thậm chí phải ngang ngửa với Nữ hoàng.

Cô có mục đích của mình.

Không chỉ mục đích cá nhân là thanh tẩy mateki của Sheltis, mà còn làm tốt vai trò nữ tư tế. Cô bé đó đang ở trên một con đường có thể đạt được cả hai. Cô cảm nhận rõ như thế.

“Ý ta là cô chẳng thay đổi gì trong suốt ba năm qua.”

“Thay đổi đi. Sẽ chẳng có đủ kích thích để shinryoku của cô nở rộ đâu.”

Những lời ấy được người phụ nữ tên Tsali nói với cô ở thánh địa linh thiêng.

... Mình cần có đủ quyết tâm để tự bản thân mình thay đổi. Nếu mình không thể làm được điều này thì có quá đủ lý do để mình từ bỏ vị trí nữ tư tế được rồi.

“À, Yumi-sama chuyên về thần chú thanh tẩy nhỉ. Đây không phải chuyện mà Ishtar có thể can thiệp vào...”

Nữ tinh binh nhún vai với một thái độ như bất lực.

“Điều đó tùy thuộc vào Người, và cả Người nữa, Viola-sama.”

“... Vậy Yumi-san, vui lòng đừng để ý những gì mà Horn đã nói trước đó.”

Bị thuyết phục bởi Ishtar, Viola quay người đi. Nữ tư tế hướng về phòng mình và nữ tinh binh đi về phía thang máy. Yumi nhìn cả hai đi khuất...

“Tốt lắm”

“Yumi này. Ta không rõ liệu cô có sớm nghe tiếng nói của ta không?”

Ở một nơi xa xôi.

Cô cảm nhận được bản thân nghe thấy tiếng nói thân quen của một ai đó.

***

Một thế giới gương.

Một lớp nước mỏng dính trên bề mặt đám muối trải dài như vô tận, khiến cho hồ muối lớn trở thành một tấm gương cực lớn phản chiếu thế giới.

“... Tuyệt quá. Mặt của mọi người đều được phản chiếu dưới mặt đất kìa.”

Kagura thở dài khi cúi mặt nhìn xuống dưới. Có vẻ do rất tò mò nên nhỏ đã bỏ mũ cảm biến đang đội ra để có thể quan sát chung quanh mình.

“Mặt đất giống như một tấm gương vậy. Một tấm gương trong suốt đến mức có thể phản chiếu rõ ràng từng sợi tóc.”

“Dù đây là hồ muối lớn, nhưng có lẽ nó chỉ xuất hiện sau mỗi trận mưa xuống.”

Oạp.

Với tiếng nước ì oạp dưới chân, Sheltis quay sang Kagura đang bước đi bên cạnh.

“... Vấn đề ở chỗ nó hơi sáng quá.”

Mặt đất dưới chân họ như tấm gương. Do phản chiếu ánh nắng mặt trời nên tia sáng phản xạ có hơi mạnh quá. Nếu họ cứ ở mãi một chỗ trong thời gian dài thì mắt họ sẽ bị tổn thương.

“Ê ê Sheltis, em có ý này. Kính râm đâu!”

“Thôi, anh chắc chẳng hợp mấy với nó đâu.”

Cậu cộc lốc trả lời AI vốn đang đung đưa trước ngực cậu và nhìn về phía những thành viên đang đi trước mình.

Bước đi ở hàng đầu là Horn với mỗi tay một khẩu súng. Trên lưng chị ta là một khẩu súng bắn tỉa rất dài và những khẩu súng lục dự phòng có thể thấy rõ ở hai bên hông.

Xa hơn chị ta một chút là Monica đang nắm chặt song đoản côn và Vaiel đã mang sẵn <Thiết thủ> vào tay. Kagura đang lẽo đẽo sau lưng họ còn Sheltis ở cách nhỏ một chút.

“... Một đội hình hơi quái đản nhỉ.”

Một xạ thủ đi trước vốn dĩ đã trái ngược với quy tắc xây dựng đội hình cơ bản nhất, nhưng điều này không áp dụng cho Sennenshi Horn Nova. Chị ta là một nhân vật xuất chúng từ việc bắn tỉa ở khoảng cách xa cho đến cận chiến. Võ công của chị ta đủ cao cường để mọi quy tắc đều không áp dụng được.

Và trước đó một lúc.

“Cô rất đáng tò mò đấy.”

“Ơ?”

Chị ta thở dài nói tiếp.

Horn, vốn nãy giờ im lặng, bất thần lên tiếng nhưng vẫn nhìn đăm đăm về phía trước.

“Cô và Scheele có vẻ thân nhau nhỉ.”

“... Vâng, chúng tôi cùng là nữ tư tế tập sự, cô bé sau tôi hai năm.”

Monica gật đầu, biết rõ câu hỏi đó dành cho nhỏ.

“Ta có nghe từ ane-ue rằng các nữ tư tế không bạn bè gì với nhau cả.”

“Đúng như Viola-sama nói. Điều này ai cũng biết cả. Do vị trí nữ tư tế là có hạn còn số lượng nữ tư tế tập sự cũng phải gấp trăm ngàn lần chỉ tiêu. Thế nên việc họ phải cạnh tranh khốc liệt với nhau là điều hiển nhiên.”

Monica nhìn vào lưng của vị Sennenshi đang bước đi phía trước và nói tiếp.

“Scheele và tôi đều vậy cả. Tôi cũng rất bận nhưng luôn quan tâm đến những vấn đề của các đàn em, mà điều đó chẳng qua chỉ để có lợi cho bản thân. Cả Scheele cũng vậy, bỏ qua những biểu hiện bên ngoài thì vẫn có những lúc cô bé cảm thấy khó chịu khi được tôi quá quan tâm. Nhìn từ góc độ của cô bé thì giống như được kẻ thù thương hại hơn.”

“Thế mà Scheele vẫn gắn bó với cô?”

“Đó là... vì tôi đã không còn là nữ tư tế tập sự nữa, tôi nghĩ vậy.”

Nhỏ bình thản nói ra những lời ấy, không để cho cảm xúc cá nhân lẫn vào.

“Không còn là đối thủ nữa đã khiến cho hàng rào ngăn cách con tim chúng tôi sụp đổ. Chúng tôi không thể làm được điều đó khi vẫn còn là nữ tư tế tập sự nhưng một khi chuyện đấu đá đã đi qua thì Scheele có thể thật lòng với tôi hơn.”

“Một sự mỉa mai dễ chịu.”

Horn đang bước đi đằng trước phá ra cười.

“Giữa những người lính và nữ tư tế tập sự chẳng có mấy khác biệt. Các tinh binh cũng vậy. Họ dưới quyền Sennenshi nhưng mỗi một người trong số họ đều có tham vọng muốn vượt qua cấp trên khi họ không chú ý... Dù rằng nếu họ không có tham vọng thì họ khó có thể là các đồng đội tin cậy. Điều này rõ mâu thuẫn.”

“... Nhưng những kiểu cạnh tranh như thế đầy rẫy khắp nơi. Nếu không như vậy thì khó lòng đảm bảo được chất lượng của nữ tư tế và Sennenshi, thế nên điều đó là cần thiết.”

“Tức những người trong đội của cô cũng đồng thời là đối thủ của cô.”

“...”

Monica im lặng trước những lời nói của Sennenshi.

Một lúc sau.

“... Mục tiêu của tôi là trở thành Sennenshi cùng với các đồng đội của mình.”

“Ra cô cũng tạo cho mình một sự ngăn cách.”

Tiếng của cô gái và tiếng lầm bầm xen lẫn đôi chút ngạc nhiên của Horn vang vọng khắp nơi.

“Hợp tác, làm việc nhóm, tập hợp. Ta đã nghe qua nó quá nhiều nhưng trên con đường trở thành Sennenshi ta chưa hề hiểu được ý nghĩa của những điều ấy. Các nữ tư tế tập sự và những người lính đều như nhau. Cái đám ở Thiên kết cung ấy chỉ có duy nhất một mục tiêu là nhăm nhăm đánh bại đối thủ.”

“Xin phép, còn Viola-sama thì sao? Người cũng là một thành viên quan trọng của Thiên kết cung mà.”

“Ane-ue không nằm trong cái đám Thiên kết cung ấy. Chị ấy là một thành viên của trại trẻ mồ côi, như ta vậy.”

Nói xong, Horn đá một hòn sỏi dưới chân mình.

“Những đứa trẻ không cha mẹ và những đứa trẻ không bạn bè... Trại trẻ mồ côi tập hợp những đứa trẻ như thế và các em hợp tác với nhau để tiếp tục sống. Những đứa trẻ ấy tốt hơn rất nhiều so với đám người trong tháp... Dù rõ như thế nhưng con bé nữ tư tế kia dám bảo ta ‘yếu đuối’.”

Crắc.

Cúi nhìn xuống viên đá vỡ vụn dưới chân mình, chị ta tiếp tục.

“Ta không đặt niềm tin vào đám người trong tháp, ta chỉ quan tâm đến trại trẻ mồ côi mà thôi. Nữ tư tế kia có vẻ như không chịu đựng được điều đó. Nếu điều đó khiến ta là một kẻ yếu đuối thì tức con bé nữ tư tế kia còn tệ hơn do không thể nào thanh tẩy được mateki.”

“...”

... Sai rồi.

Lầm bầm những điều ấy trong tim mình, Sheltis nắm chặt tay mà không ai để ý.

“Có vẻ như ngươi muốn nói gì đó chăng?”

Ngay lập tức Horn quay về phía cậu với giọng nói xen lẫn chút mỉa mai.

“Mấy hôm trước cũng vậy, nhưng ít nhất ta cũng muốn khen sự can đảm của ngươi vì không tỏ ra run sợ trước mặt ta.”

Cái nhìn như muốn đục thủng tâm can người khác mà không ai dám đối mặt hướng về phía cuối đội hình.

“... Đội trưởng nhắc đến tôi sao?”

“Ngươi nghĩ ta không nhận ra ngươi nhìn ta như thế sao? Trông có vẻ như ngươi muốn nói điều gì đó, thế nên nếu có gì bất mãn thì cứ nói đi.”

Một nụ cười đầy khiêu khích và thách thức hiện rõ trên gương mặt chị ta.

“Điều tôi... muốn nói nhất là.”

Dừng bước lại, Sheltis cố nói ra những lời bản thân giữ lại trong cuống họng.

“Cậu ấy không phải kẻ yếu đuối.”

Vùng đất phát sáng.

Những sóng âm lạnh lẽo.

“Nữ tư tế với cái tên Yumi Ele Soufflenictole rất... mạnh mẽ. Người mạnh hơn chị, hơn tôi, tôi tin rằng cảm xúc của Người mạnh hơn bất kỳ ai khác.”

“Cơ sở đâu mà ngươi nói vậy?”

“Phòng thanh tẩy của nữ tư tế.”

Hẳn những lời ấy đã truyền đạt được thông điệp đến Sennenshi Horn.

“Chị không thể không biết căn phòng thanh tẩy của nữ tư tế. Do chị yêu cầu thanh tẩy cho đứa bé Tessha nên hẳn chị cũng đã ít nhất một lần bước vào căn phòng thanh tẩy của Yumi.”

Dây da để khống chế những bệnh nhân không còn làm chủ được mình.

Vết máu của người lính đã không còn ý thức sau khi bị nhiễm một lượng lớn mateki vẫn còn đó. Chắc chắn họ đã rất cố gắng tẩy sạch nó, nhưng không thể nào tẩy được dù cố gắng đến đâu. Ở một nơi mà máu đã đổ nhiều đến dường ấy, một mình Yumi chiến đấu với mateki.

Cô kháng cự sự cô đơn và bất an đến cùng cực, chỉ một mình.

“Chị nghĩ áp lực cho một cô bé mới mười bảy tuổi mang trên mình danh hiệu ‘Nữ tư tế thanh tẩy’ lớn đến nhường nào khi trên vai cậu ấy là cả một sự kỳ vọng lớn lao của toàn lục địa trôi dạt ? Nữ tư tế được cả những người lính và những người dân sống ở khu dân cư tin rằng có thể thanh tẩy được bất kỳ mateki nào... Cậu ấy luôn tự nhắc nhở bản thân rằng mình chính là hy vọng cuối cùng, và chính điều đó đã dồn cậu ấy đến chỗ tăng thêm giờ tập luyện dành cho Nữ tư tế vốn dĩ không được phép kéo dài thêm.”

“...”

“Không chỉ có mỗi đứa trẻ Tessha. Cũng chẳng phải do người lính hay những cư dân ở khu dân cư; các nữ tư tế cố gắng hết sức mình vì mọi sinh linh trên lục địa trôi dạt . Họ tuyệt không hề oán trách kẻ khác vì những lý do như họ vô dụng hay không đáng tin."

“... Cứ cho là vậy đi.”

Horn chầm châm quay về phía trước và tiếp tục bước đi.

“Ngươi có định bác bỏ việc các nữ tư tế tập sự và những người lính không hề xem nhau như đồng đội không?”

“Cả về điểm này nữa, góc nhìn của tôi cũng khác đội trưởng.”

“Khác chỗ nào?”

“Có lẽ như Monica vừa mới nói, người ta không thể mở rộng tấm lòng với nhau do đang cạnh tranh. Nhưng chị có nghĩ họ làm thế vì họ muốn như vậy không?”

Không chỉ mỗi Yumi và Monica. Nữ tư tế tập sự Scheele mới nãy là một ví dụ tốt. Họ thật sự không hứng thú gì với những mối quan hệ đầy gai góc ấy.

“Không thích thì nghỉ. Đơn giản thôi.”

“Họ không được nghỉ!”

Trước khi cậu kịp nhận ra thì cậu đã dồn sức mình nói ra những lời ấy.

“... Bất chấp những bài tập khắc nghiệt và không cách gì kết bạn với những người bên cạnh mình, các nữ tư tế tập sự vẫn nhắm đến một điều mà họ muốn đạt được ngoài những ký ức đau thương. Tôi không thể hiểu tại sao chị lại không thể chấp nhận những người đã cố gắng hết sức mình trong tòa tháp.”

“...”

“Chị chủ động đi tuần khu sinh quyển và truy tìm con Yuugenshu... thật sự chị rất xuất sắc. Nhưng Yumi cũng như vậy. Dù gần như bị nghiền nát trước sức ép từ chung quanh, cậu ấy vẫn cố hết sức vì những người đã bị nhiễm mateki... Dù vậy đi nữa... tại sao một người như chị, người đã cố hết sức mình để cứu một đứa trẻ lại không thể nào công nhận một nữ tư tế mong ước bảo vệ những người thân yêu nhất của mình theo cùng cách đó!”

Im lặng.

Một sự im lặng đầy căng thẳng bao trùm mảnh đất muối phát sáng.

“Một bài diễn văn ấn tượng đấy.”

Với những bước chân chậm rãi, nữ Sennenshi bịt mắt quay người về phía cậu.

“Ngươi vẫn chỉ là một tân binh, ngươi là cái thá gì so với ta? Hay ngươi cũng muốn gọi ta là đồ yếu đuối?”

“...”

Giọng điệu của Horn rõ ràng là gây hấn. Cái nhìn của chị ta đủ sắc bén đến mức dù đôi mắt có bị che cũng đủ khiến cho người khác cảm nhận được.

“... Thật phí thời gian.”

Nhưng.

Khác hẳn với thái độ của mình, chính chị ta mới là người đầu tiên quay đi.

... Thật khó tin.

... Ra chị ta không hề phủ nhận.

Nhìn vào lưng chị ta từ cuối hàng, Sheltis nhẹ nheo mắt lại. Dù lời đáp trả có chua cay nhưng chị ta vẫn tỏ thái độ giống như lúc nói chuyện với Yumi vậy.

“Nhưng như thế là sai: chị chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối không thể yêu thương ai khác ngoài những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi cả!”

“... Và nếu vậy thì sao?”

Dựa trên tính cách của Horn thì những lời của Yumi không thể nào không làm danh dự của chị ta bị tổn thương. Lúc đó Sheltis đã sẵn sàng để đối phó nếu Horn nổi giận. Tuy nhiên câu trả lời của Horn tuy cộc cằn nhưng cuối cùng không hề phản bác lại những gì Yumi nói.

... Không phải chị ta không muốn phản bác, mà là không thể phản bác chăng?

... Có lẽ tận sâu trong đáy lòng mình, Horn đã thừa nhận Yumi.

Chị ta biết rõ những nỗ lực của Yumi với tư cách nữ tư tế, và những người lính cũng như các nữ tư tế tập sự trong đội của chị ta đều hết lòng hỗ trợ chị ta.

Tuy nhiên Horn vẫn chưa công nhận những điều đó ngay.

... Bởi chị ta vẫn muốn cứu Tessha.

Không một nữ tư tế nào có thể cứu được đứa trẻ vốn dĩ là một thành viên của trại trẻ mồ côi. Chị ta không công nhận Thiên kết cung vốn đặt các nữ tư tế lên hàng đầu thế nên làm sao chị ta lại công nhận những thành viên cấp dưới trong tháp chứ?

... Dù vậy nhưng thực ra có lẽ hai người họ lại chính là hai người hiểu nhau nhất.

... Dù Yumi và Horn hẳn là hai người rất muốn cứu những người bị nhiễm mateki nhiều nhất.

...

Tuy nhiên dù Sheltis có nhìn chị ta thế nào đi chăng nữa, Horn vẫn bình thản cất bước, phân cắt ý nghĩ và thực tại.

“Yoo, mà chúng ta còn phải dò dẫm thế này bao lâu nữa?”

Vaiel vốn nãy giờ im lặng thì lúc này quay sang Kagura.

“Chẳng phải tôi vừa mới nói ban nãy rồi sao? Khi chúng ta đến được khu vực trung tâm của Hồ muối lớn.”

Nhỏ chỉ vào tấm bản đồ số trên máy tính cơ động .

“Nếu chúng ta đến được điểm này thì con Yuugenshu sẽ chẳng còn đường thoát. Tính trong vùng bán kính hai cây số từ trung tâm thì các lính chính quy đã tạo thành vòng vây rồi.”

“Họ chuẩn bị chu đáo quá nhỉ.”

Vaiel vung chân vào một viên đá muối khiến nó bay lên trời. Nhìn thấy cảnh tượng đó từ phía sau, Kagura quay về phía hắn và nói.

“Với lại tôi cũng có chuyện này muốn hỏi anh. Mới nãy anh nói hồ muối này ‘không hấp dẫn lắm’ à?”

“Ơ? Ta có nói thế à?”

“Anh đừng có đánh trống lảng, máy tính cơ động đã ghi lại cả rồi.”

“... Khốn kiếp. Thế mi muốn hỏi gì nào?”

Bị bắt bài không thể lờ đi được, Vaiel nhún vai.

“Nơi này rất đẹp, và cũng rất bất thường. Tuy nhiên điều đầu tiên anh nói lại là ‘không hấp dẫn lắm’, ý anh là sao? Tôi nhớ có điều gì đấy khang khác.”

“À, em cũng muốn hỏi. Dù em nghĩ chuyện này để sau hãy hỏi.”

“... Ta chẳng nghe thấy gì cả.”

Người được hỏi quay mặt đi trong khi vẫn khoanh tay.

“Tôi nói hơi nhanh à? Vậy tôi nói lại.”

“Không phải thế, đồ ngốc tử, ý ta là sự tĩnh lặng quá mức của nó khiến ta khó chịu.”

Phụp... Hắn buộc phải nhấc chân ra khỏi một vũng nước ngập đến mắt cá.

“Thấy chưa, có quá nhiều nước. Nó có tên là hồ muối tức ban đầu nó là một cái hồ rồi. Dù thế đi nữa ở đây vẫn chẳng có gì cả. Không hề có cá bơi trong nước, cũng chẳng có chim bay trên trời nếu mi chịu khó nhìn. Điều này khiến ta thấy không đúng.”

“Anh ơiiiiiiiiiiiii, có những bằng này muối cơ mà. Thế này thì sao sinh vật sống tồn tại ở đây được.”

“Ta hiểu chứ, nhưng ta vẫn chẳng thể chịu được. Quá tĩnh lặng.”

Vaiel nhíu mày rồi tiếp tục cất bước, nhưng trước đó Kagura bất thần kéo áo hắn lại.

“Óa óa, gì thế?”

“... À không, nãy anh mới bảo ‘tĩnh lặng quá’... nhưng chẳng phải vừa mới có tiếng mèo kêu à?”

“Mèo á?”

“Ừ, tiếng meoooooo dễ thương lắm.”

Nhỏ chạm tay vào một bên tai đang chĩa ra. Do người Nell sống trong một vùng đất tuyết phủ ở quần đảo trôi dạt nên chức năng nghe của họ rất phát triển để có thể nghe thấy tiếng của nhau trong cơn bão tuyết.

“Anh có nghe gì không Sheltis?”

“Không, Ilis thì sao?”

“Em cũng vậy. Em không cảm nhận tốt âm thanh lắm đâu. Em chỉ là một tinh thể nhỏ nhoi nên khả năng cảm nhận âm thanh của em cũng có hạn.”

... Nếu Kagura nói vậy thì cậu cũng muốn tin điều đó là sự thực.

... Vậy thì bầu trời há chẳng đáng ngờ lắm sao?

Không ngừng chú ý đến mặt đất, Sheltis nghiêng đầu một tí và nhìn về phía trước.

“Ở đây không thể có mèo nên có khi đó là chim hay mòng biển? Con chim kêu meo-meo- thì sao. Anh chắc nó hay sống ở vùng cửa sông hay ven biển mà.”

“Ai biết... Không chắc lắm do lúc đó thời gian đã qua rồi, nhưng rõ ràng tiếng đó nghe như tiếng mèo kêu mà.”

Bắt chước cậu, cả Kagura lẫn Vaiel đều ngước nhìn bầu trời.

“... Có phải là nó?”

Monica bất thần chỉ về một điểm trên vùng muối lớn.

Một bóng đen nho nhỏ. Không phải là bóng đen, mà là một sinh vật màu đen. Bốn cẳng chân thon nhỏ và cái đuôi tròn. Con mắt dài, tròng mắt hẹp sáng lên một màu vàng.

“Meoooo...”

Tiếng kêu meo meo dễ thương chẳng khác bất kỳ chú mèo đen nào ở khu dân cư cả.

“Có vẻ vẫn là một chú mèo con. Thế mà dáng đi cứ như mèo trưởng thành ấy.”

“Nó bị lạc đến tận đây á? Eooo, bố mẹ nó hẳn đang lo lắm.”

Monica và Kagura đều cảm khái trước sự xuất hiện ấy.

Tuy nhiên.

Sheltis mở to mắt và nhìn đăm đăm vào chú mèo đen bỗng dưng xuất hiện trước mặt họ.

... Cậu đã rất phòng bị.

... Thế mà bằng cách nào nó tiến sát đến đây tự bao giờ.

Toàn bộ bề mặt của hồ muối lớn sáng lên một màu bạc. Nếu có một thứ gì đó như một con mèo đen trong một thế giới trắng tuyền thế này thì chắc chắn cậu sẽ nhận ra được. Không chỉ mỗi cậu, dĩ nhiên Horn Nova cũng có thể thấy được.

“Meoooo...”

“Tội nghiệp chưa, chẳng biết chỉ đi quanh đây khiến nó yếu đi hay sao?”

Con mèo cố gắng lại gần chân Monica.

“Monica, tránh xa thứ đó ra!”

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Sheltis nhảy tới trước mặt Monica và

“Hóa ra đó chỉ là ngụy trang ư?”

Viên đạn của Horn xuyên thủng cơ thể con mèo.

“...!”

“Im lặng.”

Ngay lập tức Sennenshi lên tiếng cắt ngang Monica.

“Nhìn kỹ đi. Nếu chịu khó nhìn kỹ thì liệu đó còn là con mèo nữa không?”

Phụttt... dù rằng nó như đã bị trúng một đòn chí mạng thì có ‘một cái gì đó’ đứng dậy không chút thương tích.

Ánh mắt vốn dĩ phải màu vàng giờ chuyển sang màu đỏ bầm, và cùng lúc đó cơ thể nó vốn dĩ chỉ là một con mèo bỗng dưng to lên một cách bất thường.

“Thật không may, mắt của ta khá đặc biệt. Chẳng phải số mi xui khi không thể đánh phủ đầu được sao?”

Cạch. Đặt tay lên báng súng trong bao, môi Horn cong lên thành một nụ cười nguy hiểm.

“... ‘Bản đồ thiên thể’ của Viola-sama?”

“Đúng từng là nữ tư tế tập sự có khác. Đôi mắt của ta cũng cùng loại như chị ta vậy, với khả năng có thể thấy được tương lai... Ta hoàn toàn thấy rõ tương lai nó sẽ tấn công cô. Trò rẻ tiền.”

Nhìn thấy trước vài giây trong tương lai, thấy trước cử động của đối phương và khai hỏa. Đó cũng là một trong số những lý do mà Horn Nova đứng trên đỉnh các xạ thủ trên toàn lục địa trôi dạt.

“Một kiểu thần chú lãnh thổ cải biên thôi. Nữ tư tế Syun-rei sở hữu năng lực có thể thấy được ‘shinryoku của người khác’, nhưng ta và chị ta... oài, giống như một biến thể của thần chú đó vậy.”

Lầm bầm với chính mình, một lần nữa Horn lại chĩa súng về phía trước.

“Giờ thì, cuối cùng chúng ta đã gặp nhau. Mi chính là con vectơ S, cấp tám, đúng không?”

Thứ mà Sennenshi định danh giờ không thể nào gọi là con mèo được nữa.

... Yuugenshu.

Đôi mắt đỏ rực của nó hiện rõ một vẻ thù hằn và thân thể to lớn của nó được phủ trong một làn sương màu tím tiếp tục lan rộng. Nó ban đầu có bốn chân, nhưng mỗi chân sau đó tách hai ra từ mũi chân để thành tám. Chiếc đuôi của nó cũng chuyển từ hình tròn sang ôvan và vung vẩy như con rắn.

“Sheltis, đó là con lần đó...”

“Tớ cũng nghĩ điều tương tự.”

Nó tựa như con Yuugenshu mà họ đã chiến đấu trong căn phòng dưới lòng đất khi họ đi cùng Leon đến quần đảo trôi dạt . Nó mới đầu ngủ vùi trong một thùng nước, nhưng sau khi ra khỏi thùng thì nó trở nên vô cùng to lớn.

... Con Yuugenshu này cũng giống như vừa mới thức dậy sau giấc ngủ vùi,

Trong thực tế, con Yuugenshu lúc đó được gọi là ‘đứa trẻ ngủ vùi’. Và con ‘vectơ S, cấp tám’ này cũng sử dụng mateki để tấn công đối phương và đưa đối thủ vào giấc mộng.

“Chẳng phải chúng tương tự nhau sao.”

“...”

Sheltis chọn cách giữ im lặng trước câu hỏi của Monica.

Giữa hai con Yuugenshu có một hình ảnh chung, ‘ngủ’ và ‘thức’. Phải chăng điều này liên kết với bí mật của Uế ca địa đàng chi viên?

“Nói chuyện đủ rồi đó.”

Tiếng Horn vô cảm cắt ngang.

“Ngoại trừ Monica, phần còn lại hãy tản ra. Mateki của thứ này phiền nhiễu lắm.”

Một con Yuugenshu có thứ mateki mà đến nữ tư tế cũng thúc thủ.

... Ngoại trừ cậu, nếu có một ai đó bị trúng nó thì họ sẽ phải chịu đựng một tổn thương rất lớn dù có mặc đồng phục hay không.

Một đòn tấn công kẹp khi cậu đánh cận chiến còn Horn bắn tỉa sẽ là một phương án tốt. Nhưng do chuyện cậu có thể chịu đựng được mateki vẫn là một bí mật, mặt khác đây không phải là kế hoạch có thể sử dụng trước mặt Monica, Horn và Vaiel, những người không biết chuyện.

“Làm đi.”

“Rõ.”

Những tia sáng bao quanh Monica một cách nhẹ nhàng giống như đang nhảy múa. Thứ ánh sáng màu xanh ngọc báo hiệu cho sự kích hoạt của một thần chú kết giới bắt đầu lan rộng.

Crắc...

Bỗng dưng ngay lúc đó có một cái gì đó vỡ ra dưới chân con Yuugenshu.

Với tiếng một cái gì đó nứt ra thì một vết nứt đen ngòm xuất hiện trên nền đất trắng tinh.

Vết nứt đó lan tỏa ra mọi hướng ngay dưới chân con Yuugenshu chỉ trong nháy mắt.

“Cái...!?”

“Một khe nứt cực lớn! Một cái gì đó ẩn sâu dưới lớp đá muối... mọi người lùi lại ngay!”

Nghe theo lời Ilis, cả đám nhảy lùi lại. Kagura và Vaiel ở cuối hàng cũng nhanh chóng quay người và chạy ra xa khỏi khe nứt.

Không thể nào.

“Nó không hề trốn chạy, mà dụ chúng ta đến khe nứt này...”

“Một cái bẫy!?”

Horn và Monica ở gần con Yuugenshu nhất dĩ nhiên không thể nào phản ứng kịp trước sự cố bất ngờ này. Mặt đất dưới chân họ nứt ra nên họ không thể nào di chuyển lui hay nhảy ngược lại được.

“Monica.”

“Shelt...!”

Tiếng nói giờ đây vang vọng rồi tan biến, cả hai người đó cùng với con Yuugenshu rớt xuống khe nứt.

“... Chậc!”

“Sheltis, anh không thể!”

Cậu bị AI ngăn lại trước khi nhảy xuống khe nứt cùng với hai người đó.

... Cái hố quá sâu.

Cậu không biết nó sâu bao nhiêu nên việc nhảy xuống theo hai người đó lúc này là quá nguy hiểm.

“! Sheltis, có mateki tiếp cận từ phía trước và phía sau!”

“Hàng mới à?”

Cr... crắc...

Những vết nứt liên tục xuất hiện giống như mạng nhện trên toàn bề mặt cánh đồng muối. Chúng tiếp tục lan rộng và từ trong đó bốc ra một làn khói màu tím đậm.

“Cả hai lãnh đạo là Monica và đội trưởng Horn đều đã rơi vào lòng đất còn chúng ta sẽ chiến đấu với đồng bọn của chúng ở đây... chúng ta đã bị chia nhỏ ra một cách hoàn hảo. Dù sao đi nữa sau vụ này chúng ta có thể ước lượng được trí thông minh của bọn Yuugenshu. Dù rằng trong quá khứ người ta không cho rằng lũ Yuugenshu thông minh lắm.”

Kagura cười gượng, ngồi trên máy tính cơ động .

“Dù chưa chắc chúng ta có thể an toàn trở về hay không nữa.”

Sheltis rút song kiếm ra khỏi bao và nhìn đăm đăm vào làn sương dày màu tím.

Những đôi mắt màu đỏ lộ ra trong làn sương mù. Một, hai... ba... bốn... vẫn còn có thể có nhiều con khác đang nấp phía dưới ngầm.

“Kết nối thành công. Em đã yêu cầu đội cắm ở rìa hỗ trợ rồi.”

“Cảm ơn.”

Những con quái vật sương mù từ khe nứt tiếp cận họ từ bốn phương tám hướng. Mỗi một con trong số chúng đều có hình dạng sư tử nhưng không thể đánh giá sức mạnh của một con Yuugenshu dựa trên vẻ ngoài của chúng được.

... Con nào mạnh, còn con nào yếu?

... Chẳng có thời gian mà nghĩ nữa.

“Tới đi.”

Nói với hai người sau lưng cậu, Sheltis chạy dọc mặt đất màu bạc.

***

... Bộp.

Một giọt nước rơi vào viên pha lên tạo nên một tiếng bộp nhỏ.

“Chết chưa?”

“Vui lòng đừng có giết tôi theo cách đó chứ.”

Trả miếng tiếng lầm bầm không mấy hứng thú của Sennenshi, Monica chầm chậm đứng dậy. Dù toàn bộ cơ thể nhỏ đau như dần khi ngã xuống nhưng cũng may thương tích không lấy gì làm nghiêm trọng.

... Vù ù ù ù ù ù.

Nhỏ tập trung tinh thần, phớt lờ cơn đau chạy khắp thân thể để tập trung vào thần chú shinryoku.

[Sia Sec elis arc... Is io miel]

[Giấc mơ ngày đó, một lần nữa... vì điều ấy.]

Thần chú kích hoạt.

Thứ ánh sáng màu xanh ngọc đặc trưng cho thần chú kết giới lan rộng như một hình cầu bao bọc lấy nhỏ trong vùng bán kính mười mét. Nó bọc mọi thứ chung quanh nó một cách đồng đều.

“Một hang pha lê ư?”

Pha lê mọc lên từ dưới chân và từ vách hang. Chúng phản xạ lại ánh sáng của shinryoku tạo thành bảy sắc cầu vồng.

... Không thể ngờ có được một hang động ngầm như thế này dưới hồ muối lớn.

Những tinh thể cao quá đầu nhỏ mọc ra khắp nơi; có cảm giác như nhỏ bị ném vào một mê cung do pha lê tạo thành vậy.

“Ta đã chờ lời mời này quá lâu rồi, nhưng ta không có ý định ngồi chơi với nó lâu đâu.”

Đặt một tay lên băng bịt mắt, Horn kéo mạnh nó ra. Đôi mắt sắc bén hình quả hạnh của chị ta hiển lộ.

“Đội trưởng bịt mắt à?”

“Ta nhìn thấy hiện tại bằng đôi mắt mình, và nhìn thấy thế giới tương lai bằng ‘bản đồ thiên thể’. Nó khiến cho tâm trí ta chịu sức ép và khiến cho ta thấy choáng nên ta không thích điều này, nhưng... nó cũng giúp ta bắn chính xác hơn. Mà có một thứ còn quan trọng hơn thế này.”

Chị ta nhẹ chĩa họng súng vào viên pha lê.

“Đừng đến quá gần những viên pha lê, chúng ta không biết con Yuugenshu đang ẩn sau viên nào đâu.”

“... Chẳng phải ‘bản đồ thiên thể’ của đội trưởng có thể dự đoán được điều đó sao?”

“Ta không thể thấy trước được tương lai xa đến thế. Nếu có thể thì ta cũng đã tránh được vết nứt này từ trước rồi. ‘Bản đồ thiên thể’ là một năng lực đặc biệt chỉ để bắn thôi.”

Đôi mắt của chị ta ánh lên màu xanh ngọc, màu của shinryoku sử dụng cho các thần chú lãnh thổ, chúng tụ họp lại trong ánh mắt nên có thể xem đó cũng là màu mắt của chị ta.

“Tự bảo vệ mạng sống của mình đi.”

“Rõ.”

... Chúng sẽ đến từ phía nào?

Bàn tay nắm song đoản côn của nhỏ giờ đầy mồ hôi. Ngay từ đầu đây là một cái bẫy do con Yuugenshu tạo ra nên hẳn nó đã biết được vị trí của họ và đang ẩn mình gần đó.

Lặng im.

Thế giới pha lê trải dài trong lặng lẽ đến mức lùng bùng lỗ tai.

... Lâu lắm nhỏ mới cảm thấy một sự im ắng ngột ngạt đến vậy.

Nhỏ thậm chí còn chẳng dám lấy tay quẹt mồ hôi trán đang chảy ròng ròng xuống mũi, xuống môi. Nếu nhỏ mất thăng bằng chỉ trong một thoáng chốc thì nhỏ có thể sẽ bị tấn công. Một cảm giác làm nhớ lại ngày xưa.”

“Cô quá căng thẳng đó.”

“... Xin lỗi, tại tôi hồi hộp quá.”

“Ta đang khen cô mà.”

Đó là những lời khen vô cùng bất ngờ, chẳng phù hợp với Sennenshi Horn chút nào.

“Một người lính chưa hề chạm trán với Yuugenshu sẽ không thể nào cẩn trọng đến vậy. Có vẻ như cô đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với Yuugenshu rồi, kể cả lúc từng làm nữ tư tế tập sự.”

“...”

“Ta rút lại những gì đã nói ở Thiên kết cung , ta đã quá vội vã kết luận rồi. Có vẻ như cô vẫn tương đối hữu dụng đấy.”

Chị ta bỏ lại hai khẩu súng vào bao và bước về phía viên pha lê to lớn trước mặt.

“Đội trưởng Horn!”

Không thể nào, cho súng vào bao ư?

Thật thiếu đề phòng, và điều này đến từ một người vừa mới nói không nên bất cẩn lại gần bất kỳ viên pha lê nào ư!? Thế này khác gì mời gọi kẻ địch tấn công đâu.

“Ta muốn mi hãy tấn công ta đi.”

Tiếng của Horn vang vọng khắp hang ngầm

■ ■ ■, ■ ■ …… ■, ■ ■, …… ■, ■, ■ ■ ■ …… ■ ■

Oe/ Dia = U milve / x-recrey mihas I, xay xephnis xin sis.

Một âm thanh bí ẩn và nặng nề rền vang khắp hang pha lê.

Trong vùng kết giới xanh ngọc, những tia màu tím bắn tới như những họa tiết kỳ quặc trong không trung.

“Mateki!?”

Bắt chéo song đoản côn , nhỏ đưa lên quá đầu tạo thành tư thế phòng thủ.

Tuy nhiên nhỏ chờ đợi lời nguyền giáng từ trên xuống lại không xảy ra; có vẻ như nó đã bị hút vào phía trần hang rồi thì phải.

Cạch...

Một tiếng trầm đục vang lên từ viên pha lê ở trần hang. Không chỉ một, mà hai, ba. Mỗi viên đều cao hơn họ và chúng cực nặng.

“Nhảy ra sau ngay!”

Horn gào lên.

Cùng lúc đó viên pha lê cực lớn gắn vào trần hang nứt ra. Đám đất quanh viên pha lê nổ bùng lên với một âm thanh cực lớn.

Mateki ăn mòn đến mức trần cũng bị vỡ ư!

“Gu...”

Né tránh bụi cát, nhỏ gạt những mảnh pha lê bằng song đoản côn . Nhảy sang bên để tránh né một cơn bão đất đá chạm đến gối, Monica nhảy sang viên pha lê gần đó.

“Meooo...”

Ớn lạnh.

Tiếng mèo kêu vang lên ngay sau lưng nhỏ.

“Sau lưng mình ư!?”

Ngay khi nhỏ hoảng hốt quay người lại thì thứ hiện ra trước mặt nhỏ là một bóng đen cực lớn. Con quái vật bí ẩn với tám chi trên cơ thể trong hình dạng tựa như một chú báo đen lao về phía nhỏ.

Đôi mắt đỏ rực của nó rực lên một màu thù hận.

“Rõ như ban ngày rồi nhé.”

Những đôi mắt ấy dễ dàng bị một viên đạn bạc bắn xuyên thủng.

!

Nhiều viên đạn bạc hơn nữa bắn phá con quái vật đang tính xoay mình lại. Tiếp nữa tám cái chân của nó đã bị bắn nát. Con quái vật giờ đã mất thăng bằng, Horn nhắm vào đầu nó và bắn tiếp.

“Những viên đạn với đường đạn của nó do ‘bản đồ Thiên thể’ vạch ra, hay nói cách khác đó là những viên đạn ma thuật bách phát bách trúng.”

Horn vẫn không ngừng bắn.

Bề mặt màu bạc của viên đạn đã có khắc shinryoku lên đó, lần lượt từng viên một xé nát mateki của Yuugenshu, thổi bay nó đi.

“Mi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi những viên đạn của ta đâu.”

Một loạt đạn bịt hết đường thoát của nó, và khi nó loạng choạng thì những viên đạn dội lại sẽ bắn thủng chân từ phía dưới. Đến việc nó ngã xuống cũng không thể. Kiểu như đã dự tính trước được nó sẽ ngã – rõ ràng là những viên đạn đã được bắn ra khi biết trước tương lai.

“... Tuyệt vời.”

Hiểu được phần nào trận chiến rõ ràng chỉ có tính chất một chiều, Monica thậm chí còn ngạc nhiên đến mức quên cả thở.

... Còn hơn cả những gì mình đã biết.

Con Yuugenshu không cách gì phản công được, đến cả chạy hay tập trung năng lượng làm một cú liều chết lại càng không. Điều này chỉ có thể được thực hiện với khả năng bắn tỉa được hỗ trợ bởi năng lực ‘bản đồ thiên thể’ của Horn.

... Chị ta mỗi tay cầm một khẩu súng mà bình thường phải cầm bằng cả hai tay rồi bắn từng phát một cách nhanh gọn và chính xác.

Sức mạnh thể chất để cầm được những khẩu súng nặng đến thế và lực vai đủ mạnh để kháng lại phản lực khi nổ súng. Và hơn thế nữa, sự tập trung đáng sợ và ý chí chiến đấu khiến cho việc bách phát bách trúng trở nên khả thi.

Có ai mạnh hơn người Sennenshi này trong các trận xa chiến không? Khi nhỏ tự đặt ra câu hỏi ấy thì Monica không đủ tự tin để đưa ra câu trả lời.

... Mình sẽ hỗ trợ đội trưởng. Sao nhỏ có thể nói điều đó được.

Chẳng hạn như Sheltis, phong cách chiến đấu của cậu ấy là đánh cận chiến với Yuugenshu một cách quả cảm và ánh mắt đầy quyết tâm. Còn chị ta thì sao? Chỉ là một trận chiến một chiều, nó thậm chí còn không thể coi là một trận đấu và kết thúc một cách áp đảo.

“Kết thúc nhé.”

Toàn thân con Yuugenshu bị đạn bắn thủng đã gục ngã trước shinryoku. Lõi tinh thể ở trung tâm của nó đã bị viên đạn cuối cùng xuyên thủng. Con quái vật sương mù ngã xuống trong khi kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn bộ năng lượng đã không còn, nó thậm chí còn chẳng thể nhúc nhích nổi. Cơ thể của nó nhạt nhòa dần và đang bắt đầu biến mất.

“Đây là con vectơ S, cấp tám à. Thứ này đã làm điều đó với Tessha...”

“Tessha?”

“... Không có gì, ta đi thôi. Chúng ta sẽ tìm ra một lối ra và thoát khỏi đây.”

“Bịt mắt lại, Horn quay người đi.”

...

... Hơ?

Lúc đó Monica cảm thấy bất an.

Con Yuugenshu chắc đã ngã xuống và lõi tinh thể của nó đã bị đội trưởng Horn bắn nát.

... Nhưng... không hề có tiếng lõi tinh thể bị bắn nát vang lên.

“Không thể nào”

Hình ảnh trước mặt nhỏ khi quay người lại chính là...

“Đội trưởng Horn.”

“Cái...”

Horn chỉ mới quay đầu lại được nửa chừng thì há hốc, toàn thân cứng đờ.

“... Ra thế. Tức cơ thể thật của nó chẳng khác gì mateki. Nếu toàn bộ cơ thể nó không bị loại bỏ thì ngay lập tức nó sẽ tái sinh và sinh sôi.”

Làn sương vốn dĩ đã tản mác bỗng dưng sinh sôi, rồi tụ hợp lại thành thực thể cũ.

“Meoooo...”

Một tiếng kêu dễ thương... nhỏ hiểu không thể nào lơi lỏng phòng bị được. Cái này đúng là “viên đạn bọc đường”. Con quái vật với sức mạnh áp đảo đang nhìn những kẻ yếu thế hơn.

“Được lắm.”

Sennenshi thứ ba một lần nữa gỡ băng bịt mắt ra.

“Ta sẽ chơi với ngươi cho đến lúc ngươi không còn muốn tái sinh nữa.”

***

Những đợt khói bạc tạo thành đám mây mù dày đặc.

Đó không phải là đám mây màu tối của bụi đất, mà là những hạt cát lấp lánh tung bay trên hồ muối lớn.

“Có hai con phía sau.”

“Chậc...”

Cậu quay người lại, bọt nước tung tóe. Sử dụng song kiếm, cậu thổi bay hai con Yuugenshu tiếp cận cậu từ phía sau.

■ ■, ■ …… ■ ■, ■ ■ ■, …… ■ …… ■ ■

Oe/ Dia = U xeph cley, Di shela teo phes kaon

Màn sương màu tím bắt đầu dịu lại.

Phụt... ngay sau đó vị trí mà cậu đang đứng – trên nền đất đã bị mateki ăn mòn, nước đã chuyển hết thành sương và đá muối tan chảy.

“Nhiệt siêu cao à, hai cậu cẩn thận đấy!”

“Rõ.”

“... Vẫn chưa buông tha cho tui sao.”

Tiếng của hai người đồng đội vang lên trong khi họ đang chiến đấu cách đó khá xa.

“Có vẻ như họ vẫn còn khỏe lắm, nhẹ cả người.”

“Ngược lại mới là vấn đề.”

Họ đáp trả chính là bằng chứng cho thấy họ vẫn an toàn. Tức trong thời gian Kagura và Vaiel tập trung phòng ngự thì ít nhất cậu cũng phải xử được vài ba con Yuugenshu. Tốt nhất là phải giảm sức tấn công của chúng trước khi tiếp viện xuất hiện.

... Sự lựa chon tốt nhất chẳng phải là dẹp sạch hết chúng sao, nhưng liệu ta có thể làm nổi điều đó không?

“Có ba đội đang tiến đến từ phía Bắc.”

“Nhiều đến mức bất thường.”

Cậu đã tiêu diệt được năm con, nhưng thay vì giảm số lượng thì chúng lại tăng lên. Thật khó để tin rằng có quá nhiều con cùng một lúc vượt qua kết giới.

“Có lẽ chúng đã có mặt khi kết giới băng kính bị phá hủy. Anh có thể xem đám này là tàn dư cũng được.”

“Những con chạy trốn ư.”

Cậu đâm thanh kiếm trong tay phải xuống lớp muối rồi hất ngược lên. Những tảng đá muối to lớn bắn lên cao trên không trung và rơi thẳng xuống đám Yuugenshu phía dưới. Những con quái vật không muốn bị đè nát nên phải dạt ra.

Và ngay lúc đó chúng bị cắt ngọt chỉ trong một khoảnh khắc.

“Phía bên phải có sự tăng viện đột ngột. Vui lòng tiêu diệt chúng trước khi chúng kích hoạt mateki.”

“Đúng là vắt kiệt sức lao động mà Kagura, bên kia cũng có nữa.”

Cậu để mặc con Yuugenshu lao qua cho hai người còn lại giải quyết và lao thẳng đến đám Yuugenshu mà họ đã nhắm từ trước. Xuất kiếm trước khi mateki được kích hoạt để ngăn nó lại.

“Này, mi đã xong chưaaaaaaaaaaa!”

“Kích hoạt tầng sâu lớp thứ năm . Quá trình nạp hoàn tất trước khi micro shinryoku quá tải... thiết đặt máy tính cơ động trong vòng ba mươi giây... Xuất kích.”

Kagura ném máy tính cơ động mà nhỏ đang cầm vào không trung.

Máy tính cơ động Machina vốn đang được ngập tràn trong một màu xanh lục nhạt bỗng dưng vỡ ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Mỗi mảnh đều sáng lên các màu đỏ tươi, ngọc lục bảo, vàng, xanh ngọc và trắng tuyền cùng với những âm thanh kỳ quặc.

“... Cái gì thế?”

“Thần chú thanh tẩy, lãnh thổ, kết giới, và quyền năng. Cả năm loại shinryoku đều có đủ - À, em hiểu rồi, em có cho chị ấy một số lời khuyên trước đây và giờ là kết quả.”

Năm màu sắc trộn lẫn vào nhau với lượng ngang nhau để tạo thành ánh sáng cầu vồng.

Cùng lúc đó thứ ánh sáng rạng rỡ thậm chí còn vượt qua cả mặt trời lao vào đám Yuugenshu, Vaiel vốn dĩ đứng đó cũng bắt đầu di chuyển.

“Giờ thì tẩn chúng đi.”

“Nói một lần được rồi.”

Thu hẹp khoảng cách với đám Yuugenshu đang lại gần, hắn ta đấm vào mũi lũ Yuugenshu khiến chúng văng tuốt lên trời.

Đâm thủng – cú đấm vốn bình thường hẳn đã bị mateki trung hòa dễ dàng vượt qua kết giới và đi thẳng vào cơ thể mù sương.

!?

Con quái vật mình sương gào lên thảm thiết và biến mất.

“... Ồ ồ, không nghĩ rằng nó có thể xuyên phá kết giới.”

“Fufu, nghĩ sao, tuyệt vời không nào?”

Kagura xoa xoa máy tính cơ động giờ đã hạ xuống.

“Tớ đã có được thông tin kết giới của Yuugenshu sẽ dễ bị phá hơn nếu thay vì dùng một thần chú shinryoku mạnh thì dùng hằng hà sa số những thần chú yếu hơn. Cái này là một hệ quả của nó. Nó xuất shinryoku với tốc độ vài ngàn cái trên giây trong một phạm vi rộng và vô hiệu hóa kết giới của địch thủ.”

“Với máy móc thì đơn giản quá nhỉ?”

“Ừa. Tuy nhiên ngay cả trong Thiên kết cung thì điều này vẫn chỉ dừng lại ở mức độ thử nghiệm. Tớ là người đầu tiên được trang bị thứ này với tư cách cá nhân. Nó khó ở chỗ việc khắc một lượng lớn shinryoku lên một vật thể vô cơ cần có một thần chú cao cấp... ứ ứ ứ.”

“Thôi xin đủ, nghe mệt đầu lắm. Tiêu diệt chúng nó trước đã.”

Ấn mạnh đầu cô gái, Vaiel thô lỗ ngăn nhỏ nói tiếp.

“Quyết định sáng suốt, hỗ trợ rất tốt. Sheltis à, tiêu diệt chúng càng nhanh càng tốt đi. Chúng ta cần phải dứt điểm trên này nhanh chóng... rồi xem Monica có an toàn không.”

“Hiểu, ý là chỗ khe nứt chứ gì.”

Hồ nước ngầm giờ đã trở thành mảnh đất của những con vật ăn thịt. Nhiều khả năng nó cũng nóng chẳng kém dung nham. Một bãi cát lún vô tận. Ở phía đáy khe nứt cậu chẳng thể biết được nơi đó môi trường như thế nào nên rất nguy hiểm.

“Trên tất cả là con Yuugenshu. Nó... nhiều khả năng là một trong số những loại cũ từ ngàn năm trước. Em tin rằng trí thông minh của nó cực kỳ cao.”

“Một ngàn năm trước?”

“Phải. Thời điểm đó lũ quái vật này mạnh vượt xa đám lôm côm bây giờ. Anh có thể nói chúng chính là ví dụ kinh điển tại sao phải phong ấn bằng kết giới băng kính. Nhiều khả năng nó đã ẩn náu ở đây trước khi kết giới băng kính được dựng lên.”

AI nói những lời đó với một vẻ rất căng thẳng.

“Nhanh lên. Đối thủ lần này không thể xem nhẹ được.”

***

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa đủ khả năng.”

Đến giờ, Horn vẫn nhớ những lời nói của nữ tư tế khi ra khỏi phòng thanh tẩy ngày hôm đó.

“Dù tôi đã thử cách nào... lúc chỉ còn một chút nữa thì quá trình thanh tẩy hoàn tất thì mateki bỗng nhiên nhân lên và tự tái tạo lại... Tôi chưa bao giờ gặp điều này cả.”

Đó là thứ mateki có khả năng sinh sôi và tự tái tạo trước khi hoàn toàn bị loại bỏ dù cho nó có được thanh tẩy đến mức độ nào đi nữa.

“À, tức toàn bộ các nữ tư tế đều đã đầu hàng ư.”

Mateki đến mức các nữ tư tế đều thúc thủ.

Horn đã tận mắt chứng kiến nó đáng sợ đến mức nào trong thực tế.

“Meoooo...”

Với chị ta, tiếng kêu dễ thương đó chẳng khác gì một thứ âm thanh kỳ dị.

Làn sương vốn dĩ mong manh mờ ảo tản mác khắp nơi giờ đã kết tụ lại trong không khí và hỗ trợ cơ thể chính đến tận bàn chân. Cùng lúc đó, một nửa cơ thể nó vốn dĩ đã bị shinryku thanh tẩy giờ đã hoàn toàn tái tạo trở lại, nó đứng đó như vẫn chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thay vì một con quái vật mình sương, giờ đây nó chính là một con quái vật được tạo thành từ sương hơn.

“... Ra dù cái đầu của mày có bị hủy diệt hoàn toàn thì điều này vẫn xảy ra sao.”

Bắn nát đầu nó, thổi bay một nửa cơ thể nó hóa ra chẳng ích gì. Dù chỉ còn lại một cẳng chân thì nó vẫn ngay lập tức tái sinh.

“Đội trưởng Horn!”

“Đừng di chuyển, hãy tập trung vào thần chú đi.”

Chị ta áp chế Monica, vốn đang tính chạy tới, bằng cái nhìn của mình.

“Cũng như lần trước thôi. Liên tục giữ vững thần chú kết giới mọi lúc, và nếu vẫn còn chút sức lực dư thừa thì hãy chuyển thần chú thanh tẩy bọc lấy viên đạn của ta và đập vào mặt nó.”

... Sự tái sinh của nó dù có bị kết giới ngăn trở đôi chút, nhưng nó vẫn tái sinh quá nhanh.

... Thật đáng sợ.

Trên tất cả, điều phiền phức nhất là địch thủ của họ đang dần học hỏi. Nó nhớ được sức mạnh xuyên thủng và tốc độ của viên đạn trong khi xuất ra những thần chú kết giới phù hợp. Nó biết không thể né được những viên đạn ma thuật nên thay vào đó tập trung cho phòng thủ. Và nếu có sơ hở...

■ ■ ■, ■ ■ …… ■, ■ ■, …… ■, ■, ■ ■ ■ …… ■ ■

Oe/ Dia = U milve / x-recrey mihas I, xay xephnis xin sis.

“Chậc!”

Chị ta nhảy ra xa để tránh mateki vốn tạo thành một vòng tròn lớn. Đặt một chân xuống một viên pha lê khổng lồ, chị ta nhảy sang viên pha lê khác còn lớn hơn.

Thứ ánh sáng quỷ dị của mateki bao bọc mọi thứ đến cả viên pha lê vừa nãy. Tuy nhiên những viên pha lê không hề hấn gì. Chúng không hề đổ vỡ hay bị ăn mòn; chúng thậm chí còn không tan chảy dưới nhiệt độ siêu cao.

... Đây chính là thứ làm cho Tessha hôn mê.

... Chỉ thứ mateki này cần phải cẩn trọng.

“Giờ thì làm sao đây.”

Không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Đây chính là kẻ thù mà Horn đã săn đuổi bao lâu nay nên việc nó mạnh đến mức này là điều hoàn toàn trong dự kiến.

“Monica, cô vẫn duy trì kết giới được chứ?”

“D-dạ... Tôi có thể duy trì được ở mức độ này trong vài ngày.”

“Vậy thì chúng ta sẽ thay đổi chiến thuật. Đừng sử dụng thần chú thanh tẩy nữa và hãy chỉ sử dụng duy nhất thần chú kết giới; cố gắng giữ sức. Đây sẽ là một tránh dài hơi đó.”

Ở khẩu súng bên tay phải chị ta còn hai viên đạn, còn bên tay trái là ba viên. Tổng cộng năm viên nữa phải xuyên thủng cơ thể đối phương không được phép thất bại. Lao về phía bên hông con quái vật giờ chẳng thể nào di chuyển, chị ta nhắm bắn ba phát vào đầu đối thủ.

“Cô nấp sau một viên pha lê hay gì đó đi. Nếu cô không trực tiếp khiêu khích nó thì nó sẽ tấn công ta trước... Không có gì phải vội. Khi viện binh của ta tới thì chúng ta sẽ dứt điểm nó.”

Ngoài những khẩu súng máy thì chị ta vẫn còn một khẩu súng trường trên lưng, nhưng bằng đó vẫn không đủ để chấm dứt trận đấu.

Như vậy chỉ còn lại một vấn đề đơn giản: một cái gì đó đủ mạnh... một khẩu súng cỡ đại bác thì được. Trên phi thuyền họ sử dụng để di chuyển đến đây có trang bị hỏa lực đủ để hạ gục lũ rồng. Nếu tiếp viện có thể mang được thứ đó đến đây thì họ có thể thổi bay con Yuugenshu không chút dấu vết.

Ding!

“Ra mi có thể phản hồi được đạn.”

Tức kết giới của con quái vật có thể làm được đến mức đó rồi.

“Meoooo.”

Dựng lên kết giới, nó sử dụng sức bật của cơ thể và lao về phía trước với một sức mạnh đáng sợ. Nó chuyển mình sang dạng chiến đấu mà nãy giờ vẫn chưa thể hiện.”

“Mi tính nói với ta mi sẽ thay đổi phong cách chiến đấu sao?”

Chị ta điểm nhẹ bàn chân lên viên pha lê dưới chân và nhảy lên không trung. Vặn xoắn cơ thể lại và điểm mũi chân vào trần hang, lấy đà bay xuyên qua không trung để đáp xuống ở một vị trí cách xa con Yuugenshu.

Con Yuugenshu vốn đang lao đi trong không trung vẫn tiếp đà lao tới và đâm sầm vào một viên pha lê. Ngay sau đó một âm thanh điếc tai vang lên, viên pha lê bị vỡ thành trăm ngàn mảnh vụn.

“... Cũng như khả năng tái sinh, thứ sức mạnh ngu xuẩn của mi cũng đáng nể đó.”

Chìm trong vô vàn mảnh vụn, con quái vật xuất hiện không chút thương tích.

... Không.

... Không vấn đề gì. Nếu vũ khí của ta đến kịp thì không có đối thủ nào ta không thể đánh bại.

“Meooo.”

“Ta rất muốn hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn, nhưng giờ ta không còn muốn như thế nữa.”

Chị ta tiếp tục né tránh con quái vật đang lao đến.

... Tessha, em đợi thêm chút nữa nhé, chị sẽ cứu được em.

... Chị sẽ làm được điều mà không một nữ tư tế nào có thể làm được.

“Chị chỉ là một kẻ yếu đuối không thể yêu thương ai khác ngoài những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi!”

Horn vẫn nhớ những lời đó.

Nữ tư tế đó... Nếu Yumi Ele Soufflenictole, người được thừa nhận là nữ tư tế thanh tẩy đủ khả năng để thanh tẩy nó thì đâu có ai giữ lòng hận thù làm gì chứ.

“... Toàn lời chót lưỡi đầu môi.”

Nắm chặt tay, Horn lầm bầm.

“Một nữ tư tế đến một đứa trẻ cũng chẳng cứu nổi mà dám nói như thế...!”

Nhìn vào hiện thực đi.

Chị ta đã theo đuổi con Yuugenshu này đến nơi mà có thể đánh bại được nó. Thời gian qua chị ta đã phải cúi đầu trước chị gái mình, Viola, khiến cho chị ấy phải chịu khổ để đi tuần tra khu sinh quyển theo như ý mình để tiếp tục săn đuổi con Yuugenshu.

“... Ta yếu đuối ư? Hèn nhát ư? Không hề phụ thuộc vào ai trong Thiên kết cung không phải là mạnh mẽ hay gì đâu!”

Không một nữ tư tế nào có thể thanh tẩy được mateki.

Chẳng cần phải tin tưởng vào đám người ở Thiên kết cung vốn tôn kính các nữ tư tế cũng như đám thuộc hạ của Thiên kết cung làm gì. Chị ta chỉ sử dụng họ với tư cách cộng sự và chẳng hề trông đợi gì nhiều ở họ.

Thay vì tôn trọng đám người ở Thiên kết cung thì chẳng có gì sai việc dành một sự đối xử đặc biệt cho những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi đã nuôi lớn hai chị em họ cả.

... Ta không hề sai.

... Dù sao đi nữa, ta cũng không được phép sai.

“À... ừmmm, em rất ngưỡng mộ sự xuất chúng của đội trưởng Horn.”

“N... nếu em chịu khó tập luyện, liệu em có được như đội trưởng...”

... Sao giờ mình lại nhớ đến Catria chứ?

Nhưng nó thì sao? Trong tòa tháp nó đâu phải nữ tư tế, nữ tư tế tập sự hay là một người lính. Có cần phải đối xử khắc nghiệt với một đứa trẻ chuyên nghể bảo dưỡng như thế không?

“... Nhưng chị ấy bảnh lắm.”

“... Ừ... Với lại đội trưởng luôn để tớ làm nhiệm vụ bảo dưỡng súng.”

Trong tháp, đó là cậu bé duy nhất ngưỡng mộ chị ta.

Nó chỉ vô tư nói rằng nó muốn trở thành người bảo dưỡng vũ khí cho ta. Đúng vậy, cậu bé gắn bó với chị ta chẳng khác gì đám trẻ ở trại trẻ mồ côi.

Vào ngày mà cậu ta nhận nhiệm vụ đầu tiên...

Ánh mắt của cậu bé sáng lên như những viên pha lê dưới hang ngầm vậy.

“Nữ tư tế tên Yumi Ele Soufflenictole rất... rất mạnh. Mạnh hơn tôi, hơn chị, tôi tin rằng Người có cảm xúc mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.”

“Người tin rằng bản thân mình chính là niềm hy vọng cuối cùng, và điều đó dồn Người đến đường cùng đến mức phải tăng thời gian tập luyện của nữ tư tế vốn dĩ là điều không được phép.”

... Những lời của tên tân binh đó cũng vậy.

Chị Viola của mình luôn trở về trong trạng thái yếu ớt đến cùng cực mỗi khi tập luyện xong

Chị ghét ban đêm... có cảm giác như chị sẽ mơ thấy những giấc mơ về tập luyện. Nhìn chị gái mình nằm dài ra giường sau khi nói những lời đó thì quá rõ ràng việc tập luyện của các nữ tư tế khắc nghiệt đến mức độ nào dù bản thân chị ta không hề muốn biết.

... Mình biết rõ từ đầu mà.

Nữ tư tế ấy đã nghiêm túc đến mức nào chuyện của mình và Tessha.

“Kuuu!”

Tại sao mình lại suy nghĩ lan man ngay lúc này được nhỉ?

Dù rằng chị ta đã cắt bỏ toàn bộ mối liên hệ của mình với Thiên kết cung .

... Nhưng mà.

... Sự thật đứa bé bảo dưỡng Catria, nữ tư tế Yumi và mọi người trong tòa tháp đều đã cố gắng hết sức để hỗ trợ mình.

... Do mình không thể thừa nhận hai người đó, thì có lẽ mình đúng như Yumi nói...

“Đội trưởng.”

!

Khi Horn trở về thực tại, khu vực phía trước chị ta giờ tràn ngập mateki.

■ ■ ■, ■ ■ …… ■, ■ ■, …… ■, ■, ■ ■ ■ …… ■ ■

Oe/ Dia = U milve / x-recrey mihas I, xay xephnis xin sis.

“Chết...”

... Mình mà mất tập trung giữa trận chiến.

Tự trách bản thân, chị ta dồn hết sức nhảy ngược lại. Chị ta cảm thấy lạnh sống lưng khi chứng kiến vị trí mình vừa mới đứng trước đó giờ đây ngập tràn mateki.

Crắc.

Tinh thể pha lê cực lớn chìm trong mateki vang lên một tiếng nứt và bắt đầu sập xuống.

“Thay đổi rồi ư?”

Ảnh hưởng lần này là sự hủy diệt thuần túy vật lý. Nó không còn khiến cho người ta phải ngủ vùi như nãy giờ nữa?

Viên pha lê giờ đây trở thành một đống xà bần khổng lồ rơi xuống từ trên đầu. Nó nặng đến mức có thể khiến chị ta đứng yên một chỗ không thể di chuyển nổi.

“... Nó khiêu khích mình ư!”

Vặn xoắn cơ thể lại, chị ta liên tục tránh né đống xà bần rơi từ trên xuống như mưa rào. Chị ta bắn những mảnh nhỏ để gạt chúng đi trong khi bản thân nhảy sang bên...

“Meooo.”

Âm thanh đó vang lên ngay sát bên cạnh chị ta.

Không thể nào... phá vỡ viên pha lê đó bằng mateki để tiếp cận ta ư?

!

Không còn thời gian để quay đầu lại, chị ta vẫn cảm nhận được một sự hiện diện khủng khiếp bên cạnh mình.

Trong tầm nhìn giả tưởng của bản thân, giờ đây ngập tràn hình ảnh con quái vật tám chân và lừng lững tiến lại.

“Đội trưởng!?”

Không còn kịp nữa.

Khoảng cách quá gần để chị ta có thể chống lại nó bằng cách bắn liên hoàn. Dù với vận tốc nã đạn của chị ta đi nữa thì cũng chỉ bắn được một hai phát là hết. Nhưng lớp bảo vệ của con Yuugenshu đã đạt đến mức chừng đó không đủ để phá vỡ nó.

... Nghĩ đi... có cách nào thoát khỏi tình thế ngặt nghèo này không.

... Đáp án là...

Chẳng có đáp án nào.

Với tất cả mọi kỹ chiến thuật chị ta đang có, chẳng có cách nào để tiêu diệt con Yuugenshu đang lao tới. Bản năng chị ta hiểu rõ điều đó.

“... Nó khiến mình căm ghét chính bản thân mình từ tận đáy lòng.”

Thất bại một cách ngu ngốc ở cuối trận. Nếu có một người trong đội của chị ta thất thủ như thế này bình thường chị ta sẽ đuổi ngay kẻ đó ra khỏi đội.

“... Mình không thể cười đám người ở Thiên kết cung được nữa.”

Vẫy vùng vô ích ư?

Hay...

Con Yuugenshu chỉ còn không đầy một giây nữa lao đến chỗ chị ta, chị ta vẫn còn chút thời gian cho một phát đạn. Trong một sát na, bàn tay phải của Horn vứt đi khẩu súng yêu thích của bản thân mà không hề suy nghĩ...

Không còn nghĩ ra được điều gì nữa. Mà chính ra chẳng có thời gian để suy nghĩ.

Ở trạng thái mơ hồ đó, bàn tay phải của chị ta nắm chắc lấy một khẩu súng.

Và bóp cò.

Một tia sáng đỏ rực.

“... Ơ?”

Tầm nhìn tuyệt hảo của Horn chứng kiến một cảnh tượng xảy ra ngay lúc đó không chút nhầm lẫn. Viên đạn độc nhất đó chìm trong thứ ánh sáng đỏ rực, vượt qua kết giới và lao thẳng vào phần thân trên của con Yuugenshu.

Nó dễ dàng xuyên thủng kết giới mateki cực mạnh.

“Thứ này là...?”

Bàn tay chị ta cảm nhận được khối lượng của một vật.

Đó là khối lượng mà chị ta vẫn chưa một lần được cảm giác cho đến lúc này. Nhưng khẩu súng lớn màu bạc có cảm giác vô cùng quen thuộc kiểu như nó được thiết kế riêng cho chị ta vậy. Nó chính là...

“... Catria?”

“Catria.”

“D-dạ ạ ạ ạ ạ ạ!?”

“Thứ này trong khoang của ta, nhưng cái gì đây?”

“À... ừmmmm, sản phẩm mới ạ. Mã sản phẩm “Vua bạc ... thân súng và họng súng được thiết kế lớn hơn bình thường và nó sử dụng một loại đạn đặc biệt.”

Khẩu súng với cái tên Vua bạc.

Chị ta nhớ Catria đã buộc chị ta phải dùng khẩu súng này khi ở trên tàu.

“Em muốn tạo cho mỗi viên đạn những cấu trúc kim loại mới. Sau nhiều lần yêu cầu nữ tư tế thì cuối cùng em cũng đã có được dấu khắc có thần chú thanh tẩy của nữ tư tế trên đó. Nó vẫn chưa được thử nghiệm, nhưng nói không quá lời chứ viên đạn này là thứ vũ khí đặc dụng dành cho Yuugenshu.”

“Thần chú thanh tẩy của nữ tư tế, ane-ue à?”

“À, kh-không, Viola-sama lúc nào cũng ở bên ngoài nên người giỏi nhất về thần chú thanh tẩy...”

Những viên đạn chuyên kháng Yuugenshu.

Không như những viên đạn khác chỉ có mỗi dấu khắc shinryoku. Nhiều khả năng nữ tư tế đã phải mất rất nhiều thời gian để cầu nguyện và khắc thần chú thanh tẩy lên đó. Hẳn cô ta đã làm điều này giữa những buổi tập luyện và làm việc quên cả ngủ để cho viên đạn ngập tràn những lời cầu nguyện.

Hóa ra nữ tư tế khiến cho viên đạn có sức mạnh đến mức này ư?

...

Chị ta biết chứ.

Không có một ai khác xuất chúng về thần chú thanh tẩy hơn người đó.

“... Đồ ngốc này.”

Hẳn người đó đã biết, biết rõ mình là người sẽ sử dụng khẩu súng này. Dù thế đi nữa, nữ tư tế đó... không hề bận tâm việc bị mình không công nhận biết bao nhiêu lần, vẫn làm việc này vì mình.

...

... Cái đồ ngốc đó tốn thời gian cho việc này.

“Vì thế... tôi không thể thích cô được, Yumi Ele Soufflenictole.”

Catria nữa.

Và cả Yumi.

Dù cho mình có đối xử lạnh nhạt với hai người đó, vì mình... cả hai đều đã đi trước một bước và trở thành nguồn sức mạnh cho mình.

... Và điều này.

... Là thứ mà con bé nữ tư tế mít ướt kia muốn ở mình lâu nay ư.

Cơ hội cuối cùng mà người đó trao cho mình.

“...”

Chị ta hít một hơi thật sâu, điều hòa nhịp thở.

“À-ummm! Do vẫn chưa có nhiều đạn nên chỉ có ba viên trong ổ thôi.”

“Em không biết liệu em có kịp hoàn thiện nó cho nhiệm vụ tiêu diệt lần này không.”

“Mười phút.”

Còn hai viên đạn.

Chị ta sẽ phải trải qua mười phút đó chỉ với hai viên đạn.

“... Và ta xin lỗi.”

Cắn chặt môi và bước về phía trước, Horn bóp cò.

Viên đạn của Vua bạc - viên đạn có mang trên nó thần chú thanh tẩy ngay khi bắn ra bỗng tách thành mười hai mảnh nhỏ. Mỗi mảnh nhỏ đó xuyên thủng kết giới và cơ thể của con Yuugenshu vốn đang tái sinh, tạo thành những lỗ lớn.

!?

Con quái vật gầm lên một tiếng hoang mang.

“Giờ thì cho phép ta được nói lời cảm ơn.”

Viên đạn cuối cùng.

Đối mặt với kẻ thù truyền kiếp vốn đã tái sinh được một nửa cơ thể, chị ta bình thản bóp cò.

Viên đạn màu bạc sáng lên đỏ tươi. Nó xuyên thủng con Yuugenshu như muốn nuốt chửng con quái vật và chỉ còn để lại một cái chân.

... Ra hai viên vẫn chưa đủ.

... Tức mình vẫn còn phải tập luyện nhiều.

Nếu vẫn còn dù chỉ một cái chân thì nó sẽ còn tái sinh. Còn Vua bạc thì hết đạn. Nếu nó kịp tái sinh thì chị ta chẳng còn gì để bắn nữa cả.

“...”

Horn mỉm cười và ném Vua bạc lên cao.

[Sia Sec elis arc……Is io miel]

[Giấc mơ ngày hôm ấy, một lần nữa…… vì điều đó.]

Bàn chân còn lại của con Yuugenshu bị bao bọc trong một luồng sáng đỏ tươi.

Thế rồi.

Tiếng của tinh thể vỡ vụn vang lên.

Một âm thanh lạnh lẽo, sắc bén và có chút buồn bã vang vọng khắp thế giới pha lê.

“Tôi xin lỗi, tôi đã không làm theo lệnh.”

Xuất hiện từ sau lưng một viên pha lê là cô gái có mái tóc màu đỏ anh đào. Nhỏ chính là tác giả của thần chú quyết định tiêu diệt con Yuugenshu.

“Đội trưởng nói tôi chỉ nên dùng thần chú kết giới, nhưng...”

“... Không sao, thế là được.”

Chị ta đối mặt với một tân binh nhiều chuyện rồi lắc đầu, sau đó nhìn về phía viên pha lê cao nhất.

... Điều mà mình đã hiểu ngay từ đầu nhưng không thể làm được.

Thế giới pha lê. Một tấm gương tự nhiên sáng lên khi có ánh mặt trời chiếu vào. Một nụ cười nhẹ, rất nhẹ xuất hiện trên gương mặt chị ta đã được phản chiếu lên bề mặt viên pha lê.

“Cuối cùng mình cũng đã có đủ can đảm để đối mặt với chính mình.”

***

Cách không xa chỗ hai người kia giờ đã cất đi vũ khí của họ là khẩu súng và song đoản côn .

“Ê Sheltis, tới đi Sheltis.”

“Suỵt. Im đi Ilis, họ nghe thấy chúng ta giờ.”

Che Ilis đang phát sáng liên tục một cách vui vẻ, Sheltis ẩn sau một viên pha lê.

“Mu... em nói anh ra mặt thì có sao đâu chứ. Anh chính là người đã xóa sổ đám Yuugenshu còn lại trong hang ngầm này nên việc anh xuất hiện một cách hoành tráng không được à?”

“... À thì còn có một núi việc khác anh cần phải làm.”

Cậu cầm song kiếm trên tay.

Quẹt mồ hôi trán, Sheltis chậm rãi ngồi xuống.

“Ôi, mệt quá.”

“Làm tốt lắm, mười bốn con trên mặt đất, và hai mươi lăm con dưới hang, tổng cộng ba mươi chín con. Thời gian trung bình là mười hai phút, năm giây, và anh cũng đã làm rất tốt việc giữ cho bản thân chỉ bị hai vết thương nhẹ. Bằng đó thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ nữ tư tế hay Sennenshi nào phải xanh mặt.”

“... Có vẻ như hang ngầm này là tổ của một đám Yuugenshu.”

Cậu đã có linh cảm xấu khi đám Yuugenshu xuất hiện khi hồ muối lớn bị tách đôi.

Con S vectơ, cấp tám không chủ định mời họ đến hang ngầm để chia cắt đội hình, mà để cho đám Yuugenshu dưới hang ngầm bao vây họ.

“Đúng là có Monica ở đó thật hữu ích.”

“Thật vậy.”

Nếu Monica không nhanh chóng dựng nên hàng rào kết giới Shinryoku thì hẳn họ đã bị đám Yuugenshu thuộc hạ của con vectơ S, cấp tám tấn công.

Thực tế có cả tá Yuugenshu đang chực chờ ngoài kết giới của Monica.

Và Sheltis đã xử đẹp tất cả chúng.

“Nhưng anh cũng phải cảm ơn em đấy. Chính em đã tìm ra đường đi dưới hang ngầm này chứ ai.”

“... Chẳng phải đó chỉ là một cái hố à?”

Cậu để Kagura và Vaiel ở phía trên để nói chuyện với quân tiếp viện.

Còn cậu theo chỉ dẫn của Ilis lao thẳng vào tổ của đám Yuugenshu. Và rồi xông vào một trận chiến mà chẳng ai hay biết.

Một mình cậu đã tiêu diệt cả tá Yuugenshu dưới hang ngầm này.

Với những ai không hề biết chuyện, đó là một con số đủ khiến cho mọi phụ trách cứ ngỡ họ đang nghe nhầm.

“Nhưng anh vui lắm.”

“... Hử?”

“Anh có cảm giác có điều gì đó sẽ thay đổi.”

“Từ phía sau của một viên pha lê, cậu lén liếc nhìn về phía hai người đang đứng.”

Horn đang nhìn vào ảnh của chính mình trong viên pha lê.

“Như anh đã nghĩ, nữ tư tế và Sennenshi phải hòa thuận với nhau.”

Giữ Horn và Yumi là một hố sâu ngăn cách.

Người duy nhất có thể hàn gắn lại được chúng là những người trong cuộc. Vì thế nên tất cả những gì cậu cần làm là hỗ trợ họ từ trong bóng tối ở thời điểm quyết định.

“Giúp Yumi hàn gắn lại một mối quan hệ sau hậu trường, hừm. Nhưng anh biết không, thi thoảng em cũng muốn có cơ hội để được le lói một chút.”

“... Còn tùy cơ hội.”

AI thở dài và Sheltis cũng đáp trả lại bằng một tiếng thở dài.

***

“Mọi người à, rất vui vì mọi người đều an toàn.”

Đó là những lời nói đầu tiên của Monica khi nhỏ được cứu thoát ra khỏi khe nứt khổng lồ.

“Tớ lo lắm. Khi bọn này ngã xuống thì chẳng hề có hỗ trợ hay liên lạc gì, nên tớ nghĩ có thể các cậu cũng bị Yuugenshu tấn công rồi.”

“... Không phải ‘có thể’ đâu.”

“Đúng, thật lằng nhằng.”

Kagura và Vaiel trả lời với một vẻ vô cùng mệt mỏi.

“Đừng nói thế. Bên bọn tớ cũng chẳng dễ chịu gì. Dù sao đi nữa, dù chúng ta có đánh bại chúng bao nhiêu lần thì lúc nào cũng phiền phức.”

“Ừ, tớ và Ilis đều rất lo... nhưng có vẻ như mọi thứ đều ổn cả.”

Cậu không có thời gian kiểm tra khi chiến đấu với đám Yuugenshu dưới hang ngầm, nhưng có vẻ như trông Monica chẳng thương tích gì, phần cậu thì nhiều vết trầy xước hơn.

“Đội trưởng Horn mới là người chiến đấu, phần tớ chỉ là phụ thêm thôi.”

Nhỏ đâm móng tay vào bộ đồng phục vẫn còn vẹn nguyên với vẻ xấu hổ.

“Nhầm rồi. Chính cô mới là người kết liễu nó đó.”

Người phụ nữ bịt mắt nhẹ đặt tay lên vai Monica.

“Coi như lời cảm ơn của ta, chính kết giới của cô đã cứu ta đó.”

“Ơ? Ơ ơ... đợi-đợi đã đội trưởng Horn.”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.”

Sennenshi bình thản tuyên bố rồi quay người đi.

... Mình có nên nói không?

Cậu bỗng nhiên không biết mình có nên lên tiếng hay không.

“Đợi đã.”

Sheltis gọi Horn đang bước đi.

“Gì thế?”

“Cảm ơn đội trưởng rất nhiều.”

“Hử?”

Trông chị ta tỏ vẻ hoang mang khi thấy cậu cúi đầu.

“Chẳng phải Monica không bị thương tích gì do đội trưởng ở tiền tuyến sao?”

Khẩu súng Vua bạc hết đạn. Những khẩu súng máy của chị ta đều đã dùng một lượng lớn đạn. Một trận đấu hết sức khó khăn.

“Tất cả đều theo kế hoạch cả thôi. Chẳng có thằng ngốc nào để một người sử thần chú shinryoku ra trước mặt kẻ địch cả. Với lại...”

Người phụ nữ dong dỏng cao quay người về phía cậu.

“Ta nợ cậu.”

“Hơ?”

“Ta rất hứng thú về lai lịch của cậu, nhưng tạm thời ta sẽ bỏ qua.”

Chị ta quay người và bước đi rất nhanh.

... Ra chị ta đã biết.

“Sao thế Sheltis?”

“Hơ? À, tớ cũng chẳng biết mọi chuyện rõ lắm.”

Cậu khoanh tay nghĩ ngợi. Với lại cậu đã yêu cầu Kagura và Vaiel giữ bí mật chuyện cậu một mình xuống hang ngầm.

Và...

“Kia kìa.”

Horn, vốn đang dẫn đầu đoàn, bất thần dừng lại.

“Oa, oaaaaa... Đội trưởng Horn, em rất mừng vì đội trưởng vẫn an toàn!”

Cậu bé với lỉnh kính súng trên cả hai tay chạy về phía người Sennenshi bịt mắt. Vốn dĩ cậu bé phải mặc đồ bảo hộ, nhưng giờ đang trong bộ trang phục ngụy trang dành cho chiến đấu.

“Catria, sao lại ăn mặc như thế?”

“B-bởi, bởi vì ‘Mang theo một thứ vũ khí mạnh hơn’. Đấy là con Yuugenshu mạnh đến mức Vua bạc không thể đánh bại, đúng không? Với một đối thủ như thế thì em-em nghĩ bản thân em cũng phải tham gia chiến đấu!”

“... À à, về chuyện đó thì khẩu súng mới của em rất có ích đó.”

Horn trả lời với một vẻ khó nhọc bất thường.

“Ơ, thế-thế ạ!”

“Nhưng điều đó không có nghĩa là một người chuyên bảo dưỡng có thể tham gia vào đội tiếp viện được. Một người đến cả việc bắn một khẩu súng cũng chẳng biết thì không nên ra chiến trường.”

“... Em xin lỗi.”

Cậu bé cúi mặt nhìn xuống đống súng ống với vẻ thất vọng.

“... Ta không nhắc lại đâu.”

“Lúc nào em có thời gian nghỉ giải lao khi làm việc thì nói trước với ta.”

“Ơ?”

Đứng trước cậu bé há hốc miệng thảng thốt, người Sennenshi quay mặt đi chỗ khác chẳng rõ tại sao và lầm bầm.

“... Ít nhất ta cũng sẽ dạy em cách cầm một khẩu súng.”

“Ơ ơ ơ??”

“Gì?”

“B-bởi vì, đội trưởng Horn... nói những lời tử tế với em. Th-thật bất thường. Hẳn đội trưởng đã bị trúng mateki và trong đầu có chuyện gì đó bất thường...

“Im.”

Một cú đấm vào mặt Catria gây nên một âm thanh khó chịu. Monica và những người còn lại run bần bật trước cú đấm đó, còn người ra đòn giờ đang nắm chặt cổ cậu bé.

“Nhắc mới nhớ, Catria, chuyện báo cáo với cấp trên thế nào rồi?”

“Hoàn-hoàn tất! Mọi người đều rất nhẹ nhõm khi việc tiêu diệt đã hoàn thành.”

“Vậy à...”

Chị ta lầm bầm như đang nói chuyện với chính mình, rồi sau đó nữ Sennenshi ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

“... Giờ thì điều duy nhất còn lại là Tessha.”

Không hề có chút nhầm lẫn nào việc địch thủ chị ta vừa mới tiêu diệt chính là con vectơ S, cấp tám mà chị ta đã săn đuổi suốt thời gian qua. Giờ chỉ còn duy nhất một mối bận tâm – việc tiêu diệt cơ thể chính có thể xóa bỏ mateki đang ăn mòn cậu bé hay không.

“Hãy củng cố niềm tin. Với lại đó không phải mateki kiểu trì hoãn đâu.”

“... Ừ.”

Đó là thứ mateki sẽ trở thành một lời nguyền mạnh hơn sau khi bị đánh bại. Nếu mateki mà nữ tư tế không cách gì chữa lành được mà trở nên mạnh hơn thì mọi chuyện coi như đã an bài.

Thế nên việc duy nhất mà họ có thể làm là đặt trọn niềm tin.

Là điều mà họ buộc phải làm. Cũng như đó chính là ý nghĩa mà Horn Nova đã dành ra một quãng thời gian dài đeo đuổi.

“Ta sẽ xác nhận với bác sĩ phụ trách bệnh thất. Xin lỗi, nhưng vui lòng đợi cho một lát.”

Đặt thiết bị liên lạc lên tai, Horn im lặng. Tuy nhiên...

“... Sao... không một ai trả lời?”

Tiếng lầm bầm của chị ta đầy vẻ hằn học.

“Có phải Horn-sama không?”

Cuối cùng cũng đã có một nữ y tá làm việc ở bệnh viện nghe máy.

“Sao thế? Bác sĩ phụ trách Tessha đâu...”

“B-bác sĩ... ông ấy chạy đến khu D và vẫn chưa thấy quay lại! À-ừm, ông ấy bảo có một bệnh nhân bỗng nhiên trở nặng.”

“... Đừng có nói với ta đó là D09 nhé!”

“Tôi-tôi không biết, nhưng đó là bệnh nhân ở phòng tuốt trong cùng... Ơ ơ, Horn-sama, alô!?”

Cạch.

Thiết bị liên lạc rời khỏi tay Horn, vốn dĩ chẳng còn chút sức mạnh nào, và rơi xuống.

“... Tại sao?”

Hai đầu gối của chị ta khuỵu xuống, chạm đất, rồi đến hai tay. Một tiếng nấc vang lên từ đôi môi vị Sennenshi vốn đã bị cắn đến bật máu.

Thể loại mateki trì hoãn. Không thể nào kìm chế được sức mạnh của lời nguyền vốn dĩ đã trở nên không thể kiểm soát. Đó là một thể loại sức mạnh mà đến cả các nữ tư tế cũng không thể nào chữa nổi trước khi nó trở nên khó kiểm soát rồi. Họ không thể nào có thể xử lý nó được.

“Tại sao... không có kết quả nào... Mình... mình đã làm đến mức này, thế mà...”

“Chắc chắn sẽ có kết quả.”

Tiếng nói ấy.

Phát ra từ thiết bị liên lạc trên nền đất. Tiếng nói được cơn gió của hồ muối lớn đưa đến tai Horn.

“Tôi đã nghe qua báo cáo. Chị đã đánh bại con Yuugenshu ấy... Vì thế nên sau đó chị hãy vững tin, về những gì chị đã làm, và tin tôi nữa.”

“... Yumi?”

Thì thầm trong tiếng nấc, Horn Nova nhẹ ngẩng mặt lên.

“Mateki của Tessha-kun đúng là kiểu mateki trì hoãn như tôi đã nghi ngờ. Bởi cơ thể chính đã bị tiêu diệt nên mateki của em ấy có sự thay đổi. ... Chúng tôi không có lấy dù chỉ một giờ để nghỉ ngơi. Tôi sẽ đến D09 để thanh tẩy ngay. Các bác sĩ đang trong công tác chuẩn bị.”

“...”

“Chị lo ư, lo vì tôi sẽ tiến hành thanh tẩy ư.”

Horn không trả lời.

“... Hãy vững tin chờ đợi. Vậy chào...”

“Đợi đã.”

Bàn tay của Horn một lần nữa nắm chặt lấy thiết bị liên lạc.

Đứng lên và nói bằng giọng mà tất cả có thể nghe thấy.

“... Tôi xin lỗi.”

Sennenshi thứ ba cúi đầu về phía thiết bị liên lạc.

“... Tôi cảm ơn việc Người đã có mặt ở Thiên kết cung .”

“Horn-san?”

“Tôi giao Tessha cho Người.”

***

Thiên kết cung , phía sâu trong bệnh thất.

“Vâng. Tôi chắc chắn sẽ cứu được em ấy.”

Nhắm mắt khi nhìn vào thiết bị liên lạc. Yumi lặng lẽ thở ra một hơi.

“...”

Khi cô quay người lại thì trước mặt cô là một cánh cửa lớn bằng thép vốn đóng im ỉm. Đây đã là khu D rồi, khu dành cho bệnh nhân bị nhiễm mateki vốn dĩ không thể được chăm sóc theo cách thông thường được.

Một trong số những nơi yên tĩnh nhất cung.

Mọi thứ từ hành lang cho đến trần đều được khắc shinryoku tạo thành thứ ánh sáng xanh nhạt mờ ảo. Một người đang đứng ở hành lang ngập tràn shinryoku, đi thẳng vào phía sâu nhất bên trong.

“Xin lỗi vì đã để mọi người phải đợi.”

Phòng D09. Các bác sĩ đều đã đứng đợi trước cửa.

“Như Người đã chỉ đạo, các bác sĩ và nữ tư tế tập sự quanh khu này đều đã được dời đi rồi.”

“... Tốt. Tôi sẽ báo với mọi người lúc nào thì xong nên đừng để ai vào đây cho đến lúc đó.”

Các bác sĩ nhìn Yumi bước về phía cánh cửa.

... Thế này.

Khoảnh khắc cô bước chân vào thì ngay lập tức cô cảm nhận được một luồng khí bất thường.

Căn phòng ngập tràn lớp sương màu tím.

Trần, sàn, và tường, mọi thứ giờ bị nhuộm duy nhất một màu tím.

“Toàn căn phòng đều đã bị nhuộm mateki.”

Những giọt mồ hôi chảy xuống má cô đủ lạnh để khiến cô run rẩy.

... Mateki quá dày.

Trông khu này chẳng khác gì trở thành một Uế ca địa đàng chi viên thu nhỏ. Một người bình thường sẽ bị nhiễm mateki ngay nếu hít thở. Một mật độ vô cùng dày đặc.

[Hãy chảy vào trong tôi, tất cả những điều ước mà tôi có thể ban cho...]

[ele So Phi-a-s Arma-Riris]

Ngay lập tức xuất hiện.

Những tiểu phân sáng lên một màu đỏ tươi nhẹ bay trong không khí và thong thả bao quanh cô.

... Mình sẽ làm điều mà hôm qua mình không làm được.

“...”

Một cậu bé vẫn tiếp tục ngủ vùi trong khi nối với máy thở nhân tạo. Cậu bé đang mặc một bộ đồ bệnh nhân dành cho trẻ con và vẫn tiếp tục chìm trong giấc mơ mà không hề thức dậy.

Bảy sắc màu của những giấc mơ trộn lẫn vào nhau.

Yu/ubinis ole = C kis tih les.

Giấc ngủ của mùa xuân là điểm kết thúc, nguyện ước cho đá augit tỉnh thức trên con đường.

Mios huda yum xephh fel hypne shel sephat, xephnis vision.

Những hoa văn màu tím kỳ lạ đang sinh sôi từ cơ thể cậu bé.

Nó tạo nên một sự tương phản với bộ đồng phục Thiên kết cung có những dấu khắc Shinryoku; những vết trông cứ như lời nguyền rủa được gắn chặt vào cơ thể cậu bé giờ đã hoàn toàn hiện rõ ra trên cơ thể.

“... Lần này chị sẽ cứu được em.”

Cô nắm chặt bàn tay cậu bé vốn vẫn nhắm nghiền cặp mắt và ôm chặt lầy cơ thể mảnh dẻ đó.

Giờ đây, ở nơi này, hát lên lời ngợi ca, những cảm xúc rung động truyền được đến tận thiên đường.

Mehnes nelar, Ee toga-s-sia vea clar = C nelves zahl tis kyel Sophit.

Những giọt sương rơi, nhẹ nhàng ngập tràn và hướng về phía thời điểm định mệnh.

Kei yum lisy r-blow-s-miel xins clue Is-Ye-fio missin.

Hỡi những điều ước, hãy tạo nên con đường của trăm ngàn hy vọng.

Ris sia sophia, shel evoia steras til lef ilis.

Lời nguyện cầu của nữ tư tế. Không được phép thất bại.

Không phải vì cô, cũng chẳng vì Horn, mà là vì đứa trẻ này.

... Những gì cô đã được huấn luyện cho đến lúc này. Từ lâu, rất lâu rồi.

... Mọi thứ đều chỉ dành cho hôm nay.

Cho thời điểm mà thế giới ngập tràn những lời cầu nguyện, tôi hát lên.

Yu/Se = C clar fears valen r-miel noi I.

Những tia sáng màu đỏ thanh tẩy mateki bỗng dưng rực sáng lên gấp mười lần chỉ trong một khoảnh khắc.

Dải sáng giờ đây trông như một vầng lục quang. Ngay lúc lớp sương mù màu tím chạm vào nó thì nó chớp lên rồi biến mất như một hạt tuyết dưới ánh nắng mặt trời.

...

... Nó được thanh tẩy ư?

Căn phòng giờ đã lấy lại được một màu trắng tinh khôi. Còn lại mỗi cậu bé vốn đóng vai trò phóng xuất mateki. Các hoa văn nguy hiểm cũng đã nhanh chóng biến mất bắt đầu từ những vị trí ngoại vi nhất, hai tay rồi hai chân.

... Chút nữa, chỉ chút nữa thôi.

Hoa văn ở bụng cậu bé cũng đã biến mất, sau đó đến phần ngực rồi lên cổ, ngay cả những phần ở hai vai cũng đã biến mất theo. Giờ chỉ còn lại hoa văn với mateki nguy hiểm nhất trên gương mặt và đầu cậu bé biến mất nữa thôi thì quá trình thanh tẩy kết thúc.

Ánh sáng shinryoku tràn lên từ phần cổ và các hoa văn nối tiếp nhau biến mất. Ngay lúc cô nghĩ thứ ánh sáng đỏ tươi ấy sẽ tràn tiếp từ cằm lên đầu.

Rii, iiii... iiii... nnnnnnnnnnnnnn.

Ánh sáng shinryoku bỗng dưng biến trở lại thành các hạt nhỏ và bị kháng cự.

“... Ơ?”

Điều gì đã xảy ra chứ? Quá trình thanh tẩy vẫn chưa hoàn tất, phần quan trọng nhất của quá trình thanh tẩy đứa trẻ này vẫn còn đó. Mateki nguồn gốc khiến cho cậu bé hôn mê vẫn còn đó.

“Thế-thế này... có nhầm lẫn gì đó, đúng không?”

Một lần nữa, thử lại lần nữa.

Cô một lần nữa ôm chặt lấy cậu bé và thốt ra những lời cầu nguyện. Cô sử dụng toàn lực shinryoku trong cơ thể mình đến cực hạn và...

Thứ ánh sáng đó một lần nữa bị thứ mateki ăn mòn cậu bé cản phá.

Quá trình phát triển mateki. Trong lúc cô còn đang sững sờ thì những hoa văn mateki dần dà trở lại từ cổ đến vai và lan tràn xuống ngực. Quá trình ăn mòn lại bắt đầu xảy ra.

“... Không... thể... nào...”

Nó vượt quá sức mạnh cực hạn của cô. Mateki giao đấu trực diện với shinryoku của cô, vốn được xem là mạnh nhất trong số các nữ tư tế và thậm chí cô cũng tin vào điều đó.

... Hiện tượng này giống hệt thời điểm cô chiến đấu với con Yuugenshu của nghìn năm trước.

... Tức con Yuugenshu tấn công cậu bé cũng mạnh ngang ngửa cỡ đó ư?

Không thể nào, vẫn còn vài ba con mạnh như thế của ngàn năm trước sót lại trên lục địa trôi dạt ? Và đánh bại chúng chỉ khiến cho mateki thêm hung hãn.

... Thứ này... làm sao để kháng cự...

“Đừng... mất niềm tinnnn!”

Cô mở mắt ra và cắn môi đến mức muốn bật máu.

Dù có cố nghĩ ra cách khắc chế thì vẫn chẳng ý nghĩa gì. Không còn cách nào khác ngoài việc mình phải tận lực đến mức ngất đi không chỉ một lần, mà rất nhiều lần.

[Hãy chảy vào trong tôi, tất cả những điều ước mà tôi có thể ban cho...]

[ele So Phi-a-s Arma-Riris]

Lần thứ hai phóng xuất thần chú.

“Vì suy cho cùng... Mình là một nữ tư tế.”

Đó không còn là trách nhiệm hay nghĩa vụ nữa. Cô trở thành nữ tư tế là do cô quyết định như thế. Được Meimel chỉ bảo, cố gắng hết sức cùng với Syun-rei, đàn chị ngày trước trở về, và trên tất cả, người bạn thuở thơ ấu quan trọng nhất của cô đã trở về cung...

... Vì mình thích vậy mà!

Vì thế nên cô muốn cố gắng hết sức.

Trên toàn lục địa trôi dạt , trong tòa tháp này. Cô muốn cùng với mọi người cố gắng hết sức!

“Thế nên xin hãyyyyyyyyy...!”

Cô dồn toàn bộ sự tập trung vào thần chú đến mức như muốn ngất đi và ôm lấy cậu bé thật chặt...

Tiếng shinryoku vỡ vụn.

Làn sương mateki màu xám hùng mạnh ngày càng trở nên đậm hơn và phát triển mạnh hơn.

“...”

Xin lỗi. Cô thậm chí chẳng còn chút sức mạnh nào nghĩ đến hai từ đó.

Tầm nhìn của cô trở nên mờ đi, và một cái gì đó nóng trào ra từ khóe mắt... Có vẻ như một thứ gì đó rất quan trọng với cô đã ngưng đọng.

Cậu bé vẫn tiếp tục ngủ vùi bị đẩy sang bên, còn Yumi gục tại chỗ.

...

...

Khi vẫn đang chìm trong vô thức.

Cô nghe thấy một bài ca.

Từ một nơi xa, xa lắm.

Một bài ca ký ức, ở một nơi đầy kỷ niệm quá khứ.

... Ai đó... một cô bé... đang hát ư?

... Ai vậy?

“Tôi.”

... Tôi... là ai...?

“Tôi là chính tôi. Là hình dạng thể hiện sức mạnh shinryoku của chị sẽ đến, và ở dạng tồn tại vốn dĩ nằm ngay trước tiềm năng của chị.”

Khúc khích, khúc khích.

Chỉ có tiếng cười của cô bé vang vọng như bài hát.

[Tôi là đỏ tươi, một người mẹ tuyệt vời và một cô gái.]

[En Ze lu la clue. Zeul la ilmei Zelah- di- mis-]

[Chuyển hoàn toàn thành ý niệm, một mảnh nhỏ của Selah vĩ đại]

[Zewl la elmei-I-phenoris Ema –di- lement lef Selah.]

[Điều khiển các kết quả của dòng thời gian, dùng tình yêu tạo thành kiến thức. Ký hiệu của nó]

[Sera, Zewl la clue-I-sophie neckt, tes Ama Risis]

... Cô bé ấy... nói gì thế?

... Mình không hiểu được.

“Nhưng chị có thể nghe được tiếng của em, đúng không?”

Cô có thể nghe được.

Nhưng nghe được từ đâu chứ? Không phải qua tai mình; mà là một cảm giác kỳ lạ cứ như mình đang nói chuyện với chính mình vậy.

“Chúc mừng.”

Giọng nói ấy bỗng trở nên sinh động hơn.

“Người có thể nghe thấy giọng nói của ta. Người cuối cùng cũng đã có thể thức tỉnh. Trong thế giới đóng băng, ngủ vùi này, Người đã có khả năng đi được trên chính đôi chân mình.”

Đóng băng, thế giới ngủ vùi... bước đi? Mình đã từng nghe những lời ấy ở đâu nhỉ?

“Hỡi những đứa trẻ ngủ vùi, hai chân vẫn còn yếu ớt lắm. Bước đi trên thế giới đóng băng này vẫn còn đau đớn.”

“=C hypn phenoria, Eec wat nes ei getie bis kills cley kis ei mihas.”

... Đúng rồi, nhắc mới nhớ.

Có những lời như thế trong khúc ca Thiên đường thứ bảy của các nữ tư tế <Mã Sophia>...

“Nào, những đứa trẻ giờ đã được sinh ra.”

Sau khi cô bé hát lên thật to.

“Nếu thế giới này khát khao Người, thì ta sẽ dạy người một lời chú vĩ đại.”

Yumi chìm sâu, sâu hơn nữa vào tiềm thức.

Một thế giới chứa đầy những thứ gì đó trông cứ như những dòng nước đen ngòm của một bóng tối hoàn hảo.

Đó là bầu trời đêm.

Thứ chớp sáng trên kia không phải hằng hà sa số các ngôi sao mà là vô vàn các tinh thể lớn nhỏ. Màu xanh ngọc của chúng gợi cho cô kết giới băng kính.

... Tại sao... lại có cảnh tượng đó... trong thế giới này?

“... Đây là đâu?”

Yumi hoang mang đi quanh vùng đất mà bầu không khí có mật độ khá kỳ lạ, như nước vậy.

“Đây là một thế giới cô độc. Thế giới của ta.”

Một tia sáng màu đỏ sáng lên trước mắt cô, và một tinh thể cực lớn xuất hiện.

“Một thế giới đầy những tinh thể băng. Rất vui được gặp Người, Yumi, Yumi Ele Soufflenictole. Tôi đã đợi Người từ lâu, lâu lắm rồi.”

Một cái bóng của một sinh vật nhỏ bé có thể thấy được một cách mờ ảo bên trong tinh thể băng.

... Đó là một cô gái.

... Một cô gái có mái tóc đỏ rực.

Màu đỏ đặc trưng cho thần chú Thanh tẩy. Cô gái này cũng có màu sắc như vậy.

“... Bạn biết tôi ư?”

“Tôi là thứ ghi lại tất cả mọi việc trên thế giới này. Bởi tôi chính là nguyên mẫu của thứ mà mọi người biết đến với cái tên Mắt đỏ Mikuva.”

!

Mắt đỏ Mikuva. Đấy chính là châu báu bí mật của Bộ chính trị.

Đó là một hệ thống sử dụng shinryoku có thể điều chỉnh mọi thứ trên toàn lục địa trôi dạt , và ghi lại chúng. Nhưng... không thể nào. Cô bé trước mặt cô... chính là nguyên mẫu của báu vật ấy ư?

“Sự thật bao giờ cũng đắng cay. Vì thế nên ở thế giới này tôi chính là Tinh thể cấm ky.”

“Tinh thể cấm ky...”

Cô nhớ đã từng nghe điều bất thường này trước đây rồi. Cô chẳng nhớ ai nói, và nói ở đâu. Nhưng ở một lúc nào đó, một nơi nào đó, cô đã nghe. Đó chính là cảm giác của cô.

“...”

Trong tinh thể băng ấy, cô gái dang hai tay ra.

“Thế giới này là một tấm gương. Hai mặt đối lập chứa đầy một chất.”

Lục địa trôi dạt và Uế ca địa đàng chi viên.

Shinryoku và mateki.

Ngủ vùi và thức giấc.”

Ngủ vùi. Với từ ấy, Yumi đã nhớ ra nhiệm vụ của chính mình.

“À-ừm... xin lỗi. Mình có một đứa trẻ mà mình nhất định phải cứu được. Thế nên hãy nói mình biết... đây là đâu? Hãy trả tôi về thế giới cũ!”

“Nếu về lại, thì Người của hiện tại chẳng thể nào cứu được đứa trẻ ấy.”

“... Vậy... mình... nên làm thế nào!”

“Tôi đã nói với Người. Người sẽ thức tỉnh ở đây. Nếu người thức tỉnh thì Người sẽ có khả năng đánh thức đứa trẻ ngủ vùi ấy.”

Điều đó có nghĩa là sao?

Mình vẫn... chưa thức tỉnh ư?

“Người đã tạo nên một sự tương phản với chàng trai ngã xuống từ thiên đường. Nếu như Người có thể nghe được tiếng của tôi... Tôi sẽ dạy cho người khúc ca thật sự của Thiên đường thứ bảy <Mã Sophia>.

Cô gái tự gọi mình là tinh thể cấm ky dịu vẻ mặt lại.

“Khúc ca Thiên đường thứ bảy <Mã Sophia> có thể mời gọi thế giới vào trạng thái ngủ vùi. Khúc ca thật sự thứ bảy <Mã địa đàng> có thể tái đánh thức thế giới ấy. Hai sự sống vốn dĩ không bao giờ tương tác với nhau. Tuy nhiên nếu như có cơ hội Người đến được với tầng sâu nhất của Uế ca địa đàng chi viên, thì thời điểm ấy...”

“... Ở thời điểm ấy.”

“Người phải tự thân xác nhận điều đó. Tôi chờ đợi cơ hội ấy.”

Tinh thể cấm ky tuyên bố những điều đó.

Cô nhớ đã từng nghe thấy những lời như vậy trước đây, chính xác ở Thánh đường.

“Hãy thay đổi đi. Rõ ràng thiếu đi một cơ hội để shinryoku của cô có thể bừng nở.”

“... À.”

Có cảm giác cuối cùng cô cũng đã hiểu ra.

Về ý nghĩa của những lời nói ngày hôm ấy. Lý do tại sao cô có thể nhìn thấy một phần nhỏ của thế giới ngàn năm trước.

“Chúc mừng. Người đã chạm được đến đó. Tiếng gào của trái tim người đã triệu hồi tôi, nên tôi sẽ tặng cho Người một món quà, một món quà giá trị.”

Tinh thể cấm ky vốn bị nhốt chặt trong băng đưa bàn tay ra.

Bàn tay như đi xuyên qua mặt nước...

“Á...”

Những ngón tay của cô gái nhẹ vuốt mái tóc vàng óng của cô. Dịu dàng như một người mẹ chải tóc cho con vậy.

“Tôi đã chờ đợi. Luôn luôn... luôn luôn... về việc tôi sẽ được giải phóng.”

Xào xạc. Một thứ ánh sáng ấm áp dần dà chiếu sáng thế giới màu đêm.

Một thứ ánh sáng đỏ rực.

... Nó chói quá.

Bao trùm trong luồng sáng không hề cho cô lấy một cơ hội mở mắt ra. Yumi nhắm mắt lại theo phản xạ.

“Ta trao cho cô sức mạnh của mình, và cánh cửa đến miền đất hứa .”

“Đợi-đợi đã... ! Bạn, bạn là...”

Thế giới ngập tràn ánh sáng.

Đuổi theo hình bóng đang dần biến mất của tinh thể cấm ky. Yumi tuyệt vọng đưa tay ra.

Khoảnh khắc bàn tay ấy chạm vào ngón tay cô gái.

Yumi lại một lần nữa ngất đi.

Thiên kết cung , tầng 22, phía sâu trong bệnh thất.

Horn lao thẳng vào hành lang khu D, vốn ngăn cách bởi một cánh cửa khổng lồ.

“Xa hơn nữa ư?”

“Ph-phải! Nhưng... vẫn chưa hề có báo cáo về việc điều trị của Yumi-sama đã kết thúc hay chưa.”

Chạy bên cạnh Horn là một nữ y tá.

... Đội của Horn đã trở về từ hồ muối lớn cũng được hơn hai giờ.

... Thường khó có chuyện quá trình thanh tẩy kéo dài đến những hai tiếng.

“Yumi... an toàn chứ, đúng không?”

“Monica, Kagura và Vaiel hiện đang được các bác sĩ kiểm tra sau cuộc chiến. Sau khi xong việc họ sẽ đến khu D ngay. Thế nên...”

“Chúng ta sẽ đến đó mà không báo với mọi người mình sẽ đi trước.”

Ngực cậu nhói lên một cảm giác bất an khi Sheltis theo bước hai người đang chạy đằng trước cậu.

“Thanh tẩy thứ mateki vốn đã biến chất khi chính thể đã bị tiêu diệt... một sự mạo hiểm dễ khiến người thanh tẩy gặp nguy hiểm, Yumi...”

“... Tức cũng có khả năng sẽ xảy ra tình huống xấu nhất.”

Sự hữu hiệu của thần chú thanh tẩy sẽ thay đổi tùy vào lượng shinryoku xuất ra. Có khá nhiều ví dụ về việc quá tốn lực sử dụng shinryoku để thanh tẩy mateki khiến cho tinh thần và thể chất người thanh tấy phải chịu nhiều sức ép, đến mức khiến cho họ rơi vào trạng thái không thể phục hồi.

“Nếu người thực hiện thanh tẩy là một nữ tư tế tập sự thì hẳn sẽ có vài người khác chứng kiến.”

Yumi là một nữ tư tế. Thế nên sẽ chẳng có ai ngăn được cô lại. Dù cho không xảy ra điều này đi chăng nữa, thì đặc biệt lần này cô đã chấp nhận hy sinh mọi thứ để cứu người bệnh.

... Xin hãy an toàn.

... Bệnh nhân nhé, và cả Yumi nữa.

“...”

Nắm chặt bàn tay khi cầu nguyện, Sheltis theo bước Horn.

“! Horn-sama...”

Một tiếng nói ngạc nhiên phát ra từ những vị bác sĩ đứng trước cửa.

“Yumi sao rồi!? Tessha sao rồi!?”

“Vẫn-vẫn chưa có báo cáo gì. Hẳn Người sẽ bước ra khi mọi sự hoàn tất...”

“Ta hiểu tình hình rồi. Ta sẽ sử dụng quyền hành của mình để mở cánh cửa này ra. Được chứ?”

Những vị bác sĩ tránh sang bên, Horn đẩy cửa ra.

Và rồi.

Sheltis bước vào căn phòng ngay sau Horn và trợn tròn.

Căn phòng tuyền trắng, những tấm rèm cửa màu trắng phất phơ khi có gió thổi qua cửa sổ. Cậu bé trong bộ trang phục bệnh nhân màu trắng. Và có thể thấy rõ lưng của một cô gái đang ôm chặt lấy cậu bé.

Mái tóc màu đỏ rực của cô gái tung bay trong gió.

... Không phải Yumi ư?

Dù rõ ràng cô bạn thanh mai trúc mã tóc vàng của cậu phải ở đây, nhưng giờ đây hiện diện ở đó là một cô gái hoàn toàn khác.

“... Bạn là?”

Horn lặng lẽ đến gần cô gái.

Cô gái cũng quay người về phía họ.

“ Dạ ạ ạ ạ?”

Một giong nói ngái ngủ không hợp tình hợp cảnh cho lắm.

“Có phải... là cô, Yumi Ele Soufflenictole?”

“Ơ? À – dạ - vâng... Ơ? Có gì không đúng ạ?”

Yumi nghiêng đầu khó hiểu, tay vẫn ôm cậu bé.

“Không, nhưng tóc cô...”

Horn chỉ ngón tay về phía trước, mái tóc đỏ rực của Yumi tung bay dưới ánh mặt trời. Đó là những tiểu phân màu đỏ bám trên mái tóc cô.

“... Ra thế. Thần chú thanh tẩy đã nhuộm tóc chị ấy. À à, khiến em hết cả hồn, trông chị ấy giống hệt người đó.”

AI trước ngực cậu thở dài nhẹ nhõm.

“! Phải rồi, Tessha thì sao! Quá trình thanh tẩy xong chưa!”

“...”

Nữ tư tế không trả lời các câu hỏi liên tiếp của vị Sennenshi.

Mà thay vào đó, cô lặng lẽ chìa đứa trẻ mà mình đang ôm chặt trong tay.

“... Tessha.”

Máy thở nhân tạo của cậu bé đã được tháo. Dù rất nhẹ, nhưng ngực cậu bé rõ ràng đang phập phồng lên xuống. Cậu bé đang thở bằng chính sức mình. Và sau đó...

“...”

Dù vô cùng yếu ớt, nhưng chắc chắn là cậu bé đã mở mắt.

“... Nee... cha... a...”

“...”

Horn ôm cậu bé, khuỵu gối.

“... Chị vui quá... Thật đấy...”

Những giọt nước mắt thấm qua tấm bịt mắt.

“Đã lâu lắm rồi... Chị không biết bao nhiêu lần nghĩ rằng vô vọng... Thiếu chút nữa chị đã đầu hàng.”

Đây hẳn là lần đầu tiên chị ta tỏ thái độ đó ở Thiên kết cung , đó là tất cả những gì chị ta đã chịu đựng, chất chứa trong thời gian qua.

“... Phù.”

Đứng cạnh Horn đang ôm lấy đứa bé, Yumi vui vẻ ưỡn ngực ra và quay sang phía cậu.

“Sao? Tuyệt không? Thật đáng kinh ngạc, đúng không, chỉ mỗi một lần dẹp ngay mateki!”

Với một nụ cười tươi tắn đủ để xóa nhòa không khí nặng nề, cô bạn thanh mai trúc mã của cậu giơ cao nắm đấm lên trời.

“Sao sao, cậu không có gì để nói với tớ à?”

“... Chà, chẳng phải cậu quá đỉnh sao.”

“Không, không! Phải là, là... cậu biết mà à à à à à.”

“Thế thì... ừmmmmm...”

Bỗng dưng bị một ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn vào. Sheltis bất thần mỉm cười.

“Cậu đã thể hiện rất tốt, làm tốt lắm.”

“... Ehehe, cảm ơn.”

Nụ cười của nữ tư tế ẩn chứa cả sự xấu hổ và niềm vui.

“Sao chị đơn giản vậy chứ ứ ứ ứ ứ.”

“Chẳng-chẳng phải thế được rồi còn gì! Ai mà chẳng thích được khen chứ. Không-không phải vì chị là nữ tư tế đâu nhé...”

Gương mặt của Yumi bừng đỏ khi bị AI trêu chọc.

“Với-với lại thế là vấn đề được giải quyết rồi nhé. Chị sẽ báo cáo lại với Meimel và những người khác...”

“Ô ô. Vậy thì nhờ nữ tư tế báo cáo luôn câu chuyện của bọn tôi nhé, được không?”

Giọng nói mà cậu hoàn toàn không biết phát ra ngay phía sau, chỗ cánh cửa.

“À à, xin lỗi, có vẻ như tôi đã phá hỏng cuộc vui mất rồi. Do vậy cho phép chúng tôi tham gia luôn nhé, phải không Kuro?”

“... Huick-sama, tôi đã dặn rất nhiều lần anh phải cảm nhận được không khí cơ mà.”

Một người đàn ông dong dỏng cao đang đứng dựa vào cánh cửa.

Và chờ đợi ngay sau lưng cậu là một người khác, một phụ nữ ăn vận chỉnh chu.

... Sự hiện diện của họ.

... Họ tiến sát đến mức này mà cậu không hề nhận ra?

Dù cậu có để tâm vào Yumi đến mức nào thì ngay đến cả lính chính quy cũng phải để ý đến tiếng bước chân, cậu luôn chắc rằng mình luôn chú ý. Ấy vậy mà.

“Các người là ai?”

Vẫn bồng Tessha, Horn rút ra một khẩu súng tự động.

“Hãy nêu tổ chức mình làm việc, xưng tên và mục đích đến đây trong vòng mười lăm giây. Nếu không ta sẽ...”

“Rồi rồi. Ta có ý giấu mấy chuyện đó bao giờ đâu.”

Nhưng người đàn ông vẫn không hề đổi sắc dù đang bị một khẩu súng chĩa vào mặt.

“Đầu tiên là mục đích... à à, cũng chẳng là gì to lớn lắm. Ta đến đây từ một nơi khá xa nên ta nghĩ đầu tiên nên quan sát trước. Các người cũng quan sát chúng ta chặt chẽ lắm cơ mà, đúng không?”

“Cho hỏi các người là ai?”

“Bộ chính trị. Chẳng phải nữ tư tế đằng kia với chàng trai bên ấy đã từng đến rồi còn gì? Lần đó có vẻ như một thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển trong số bọn tôi đã được chàng trai kia chăm sóc đấy.”

“...”

Người phụ nữ lặng lẽ cúi đầu.

“Câu hỏi tiếp theo. Thằng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển ấy là ai vậy?”

“Phải rồi, anh chàng đằng kia đã từng đánh nhau với hắn ta nên hẳn anh ấy vẫn còn nhớ, ‘Số một’ ấy mà.”

Anh ta nói với một vẻ hào hứng.

Bộ chính trị. Và người đàn ông với cái tên ‘Số một’.

“Zeadoll của điện thờ thiêng liêng...?”

“Đúng rồi, là hắn, hắn đó. Dào, chỉ vì cái thằng ngốc kia cứ mãi khen một người, điều vô cùng hiếm thấy nên chúng tôi cũng rất muốn biết cậu ta thế nào.”

Người đàn ông bước lại gần và đứng thẳng lên.

Đứng ngay bên cạnh người phụ nữ ăn vận chỉnh chu, người đàn ông chỉ tay vào chính mình và tuyên bố.

“Số chín” Huick trong đội quân bí mật đặc biệt của Bộ chính trị, ‘Bánh xe thiên đường’. Tôi đã phải tốn rất nhiều thời gian để đến đây, vậy thì mọi người cũng nên thân thiện hơn chứ nhỉ?”