… Yên tĩnh quá.
Sự tịch mịch đáng sợ đến mức có thể xuyên thủng màng nhĩ. Một ngọn núi tuyết phủ trong mùa đông giá buốt, che giấu hơi thở của mọi sinh vật sống hay một hình ảnh trái ngược như bãi cát trải dài trong cao điểm mùa hè cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Sự tĩnh lặng này gợi lại những thời tiết khắc nghiệt của thiên nhiên.
“…”
Tuy nhiên đó không phải là ở giữa khu thiên nhiên hay gì, mà đang hiện hữu ở nơi nằm chính giữa khu dân cư.
Thiên kết cung <Sophia>, tầng 269.
Ngọn tháp đứng ngay chính giữa lục địa trôi dạt, Orbie Clar, ở tầng ngay sát đỉnh tháp, vốn dĩ là nơi thường tổ chức những cuộc gặp cấp cao.
“Ê, ê Sheltis? Ta đi thôi nào.”
“…”
“Này! Mọi người đi cả rồi, còn mỗi chúng taaaaa thôi đó. Ở mãi đây cũng buồn lắm chứ.”
“… Ừ ừ.”
“Ô?”
“Em nói phải, ta đi thôi. Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị nữa.”
Còn lại một mình trong phòng, Sheltis ngước lên nhìn trần nhà rồi thở dài.
… Hai bàn tay cậu thấm đẫm mồ hôi.
Bàn tay đẫm mồ hôi ấy nắm lấy thành bàn rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Thật bất ngờ, em tưởng anh phải nhảy dựng lên vì vui mừng chứ.”
“… Anh có phải cún đâu.”
Nhún vai đáp trả tinh thể <Ilis> đang nhấp nháy trên ngực, cậu bước về phía cửa.
Phòng họp 269-D. Cậu đẩy cửa bước về phía đó.
… Chưa phải lúc ăn mừng.
… Đợi đến lúc mình biết được liệu có phải Igun-I biết cách thanh tẩy mateki của mình hay không.
Cậu nín thở, xua đuổi mọi cảm xúc căng thẳng ra khỏi cơ thể. Bước qua cánh cửa của căn phòng hội thảo trống trơn. Sheltis bước qua hành lang vắng lặng về phía cửa thang máy.
Phải
Chỉ trước đó một lúc thôi…
***
Phòng hội thảo 269-F
Một trong số vô vàn phòng họp trên tầng 269 của ngon tháp…
“Tôi sẽ công bố danh sách những người tham gia vào chiến dịch hợp tác với Bộ Chính trị…”
Meimel tuyên bố bằng chất giọng quyến rũ quen thuộc của mình. Mọi người trong căn phòng thể hiện rõ sự căng thẳng.
Chiến dịch đột nhập bộ chỉ huy của tổ chức thứ ba.
“Ô, đã chọn xong rồi sao. Tốt quá, điều này cũng có lợi cho chúng ta nữa. Phải khôngggggg, Kuro?”
“… Ừa.”
Số Chín <Huick> vẫn ngồi yên trên ghế với nữ trợ lý bên cạnh. Mà ngay từ đầu, kế hoạch này chính là do hai người họ, đến từ Bộ chính trị, đề xuất.
Những thành viên trong tổ chức chúa tể của những thư tịch cũ đã tấn công một tốp lính chính quy của Thiên kết cung <Sophia> và mới cách đây ít hôm chúng thậm chí còn tấn công thẳng vào Bộ chính trị. Kế hoạch này nhằm mục đích đột nhập vào cơ quan đầu não của chúng để xác định được bọn chúng là ai và mục đích là gì.
… Tuy nhiên.
… Chỉ có một số ít người được chọn tham gia nhiệm vụ này mà thôi.
Cảm nhận thấy cổ họng mình khô đắng do áp lực, Sheltis nuốt khan.
Dù gì đi nữa thì tổ chức của những Maha “hoàng kim” và Igun-I “không màu” vẫn tồn tại những đối thủ chưa thể xác định được trình độ. Tổ chức đó lớn hay không còn chưa biết, mục đích của họ là gì cũng chẳng rõ. Mỗi một điều biết chắc: Những kẻ này thuộc về tổ chức được biết đến với cái tên Chúa tể của những thư tịch cũ đều có võ công thượng thừa. Chính vì họ sẽ phải đột nhập vào tổng hành dinh của kẻ địch nên việc được chọn tham gia nhiệm vụ này giống áp lực nặng nề hơn một thành tựu vĩ đại.
“Kuro này, những ai sẽ được chọn nhỉ?”
“… Huick-sama, đừng hỏi mấy câu thiếu tế nhị vậy chứ.”
Ngồi đối diện cấp trên của mình, vốn đang khép hờ mắt tỏ vẻ hạnh phúc, Kuro lắc đầu tỏ vẻ đầy khó chịu.
Trong phòng họp này đầy đủ các quan chức cao cấp cả.
Ba nữ tư tế là Meimel, Yumi và Viola.
Ba Sennenshi, Ran, Leon và Horn, cả tinh binh Ishtar cũng có mặt.
… Và chúng ta.
Cậu lén nhìn những đồng đội chung nhóm đang đứng phía cuối căn phòng.
Đứng chung mâm với những thành phần trên là nhóm tân binh mà ai cũng thấy là một sự kết hợp kỳ quặc gồm bốn cái tên Sheltis, Monica, Kagura và Vaiel. Do những kết quả họ đạt được trong chuyến đi đến Bộ chính trị, họ trở thành những ứng viên cho nhiệm vụ lần này.
“Giờ những ai có tên sau sẽ ở lại đây.”
Chỉ có tối đa năm người được chọn thôi.
Do nhiệm vụ đột nhập này mang tính chất do thám nên chỉ những thành phần xuất sắc nhất sẽ đi. Chỉ có bốn người có thể tham gia trong một thời điểm – thành ra do số Chín <Huick> và Kuro là hai người đương nhiên tham gia nên chỉ có thể có thêm hai người trong đội hình chính, người thứ ba sẽ hoạt động riêng rẽ.
“Giờ thì.”
“Ấy ấy, đợi đã Meimel, còn những người không được gọi thì sao? Họ ưa làm gì cũng được, hay vẫn ở chế độ chờ?”
Ran đưa tay ngắt lời Meimel
“Ôi chao, Ran lúc nào cũng nóng vội vậy em; lo gì mấy chuyện như thế.“
Nữ tư tế quay lại nhìn cận vệ của mình, nheo mắt tinh nghịch.
“Thay vì cứ hoảng lên vậy thì em thấy đó là điều ai cũng muốn biết mà. Số người không được chọn chắc chắn sẽ nhiều hơn rồi.”
“Đúng, nhưng chị sẽ gọi tên tất cả mọi người nên em không cần lo.”
“… Hả?”
“Những người có tên sau sẽ ở lại đây. Nhưng chị chưa hề bảo những người được gọi là những người sẽ tham gia vào nhiệm vụ lần này bao giờ nhé…”
Meimel nhìn Ran, vốn đang mở to mồm há hốc, một cách tinh quái.
“Chị tính sẽ giải thích sau, nhưng thôi giờ nói luôn cũng được. Chị sẽ gọi tên tất cả mọi người theo thứ tự, nhưng mỗi người sẽ được thông báo đến một phòng khác nhau. Mọi người vui lòng đợi ở căn phòng dành cho mình. Những người đợi ở đây cũng vậy, sẽ chẳng có vấn đề gì với những người ở lại đây cả.”
“Hì hì, tức các nhóm khác nhau, đội hình chính và đội độc lập… mỗi người sẽ được nhận chỉ thị riêng của Meimel-sama trong phòng dành riêng cho họ?”
Ishtar nở nụ cười không chút hoảng sợ vốn chẳng hề thể hiện rõ suy nghĩ của cô nàng.
“… Hơ, có phải Ishtar hơi nhiều lời không?”
“Không có gì đâu, chỉ là chị nói những điều cần thiết nhất thôi.”
Meimel cũng mỉm cười, không hề tỏ giấu hiệu tức giận.
“Vậy thì đầu tiên… Yumi.”
“Dạ ạ ạ ạ???”
Cô không hề nghĩ mình sẽ là người đầu tiên được gọi, thế nên Yumi hốt hoảng trả lời rồi mặt đỏ lựng.
“Em ổn chứ?”
“Dạ hôn… hông sao ạ.”
“Rồi rồi, bình tĩnh lại đã nào. Đầu tiên em sẽ đến phòng cách đây hai căn sau khi ra khỏi phòng này, phòng họp 269-H. Ở đó cho đến khi chị đến nhé, nhanh nhanh.”
“Dạ ạ ạ ạ ạ!!!”
Để cửa mở, Yumi chạy gấp gấp.
“Ôi… lại quên đóng cửa rồi. Con bé này lúc nào căng thẳng đều vậy cả. Thôi tiếp.”
Meimel hướng ánh nhìn đến cô gái ngồi trên chiếc ghế phía sau cô.
“Ran, em ở lại đây.”
“Rồi, đơn giản.”
“Giờ thì tiếp tục nào. Sheltis.”
“…”
“Sheltis Magna Yehle”
“Này, người ta gọi kìa.”
“Hả?”
Sheltis quay trở lại mặt đất khi bị Kagura túm áo.
“Tớ á?”
“Ừ, đến phòng họp số 269-D cách đây 2 căn, đợi ở đó.”
Dùng cây quạt giấy mà chả biết nhỏ này lôi ở đâu ra, cô nàng chỉ về phía căn phòng bên phải bức tường.
“Hiểu.”
“… Tưởng đâu mình là người cuối chứ.”
Bắt đầu là một nữ tư tế, Yumi, sau đó là Sennenshi Ran thì tiếp theo chắc phải là Leon, cũng là Sennenshi – quả này bất ngờ thật.
Yumi, người đầu tiên được gọi đã ra khỏi phòng để đến phòng họp 269-H.
Ran, người thứ hai được gọi thì ở yên trong phòng hội thảo 269-F.
Còn cậu là 269-D, căn phòng thứ hai từ phải qua.
… Mọi người bị tách ra xa nhau.
… Kiểu này thì khó có thể biết được ai sẽ tham gia vào nhiệm vụ đột nhập lần này.
“Nào, giờ thì phòng mấy đây? Dù không nằm trong đội đột nhập cũng chẳng sao, nhóm độc lập tác chiến cũng được.”
“Giờ thì chờ đợi là hạnh phúc.”
Không hề nghĩ đến việc tên mình bị gọi sớm đến thế. Thành ra cậu chẳng biết mọi người giờ đang ở phòng nào cả.
“Giờ anh chỉ biết mỗi anh và những người sẽ có mặt trong căn phòng này.”
“… Anh thấy căng thẳng quá.”
Nở nụ cười khô khốc, Sheltis mở cánh cửa phòng 269-D.
“Chà, có cả bộ đồ uống trà ở đây, chị ta thật khéo sắp xếp.”
“Tức ý chị ta là cứ nhâm nhi trà rồi chờ đợi.”
Một chiếc bàn dài vừa vặn với kích cỡ căn phòng. Và ở vị trí gần cạnh bàn nhất một bình trà bốc khói đã được pha sẵn.
“Chắc chắn là tác phẩm của Meimel. Từ lúc anh chàng “Bánh xe thiên đường” trong Bộ chính trị đến, hẳn chị ta đã dự đoán được gần như mọi sự. Thật đáng sợ.”
“Anh thừa nhận chị ấy có tầm nhìn rất xa, nhưng chuẩn bị sẵn bình trà… ơ mà tại sao có cả bánh trái ở đây nữa này? Mà đợi đã. Món bánh này-“
“Từ quán Hai chú thiên nga <Albireo>. Thi thoảng Meimel có đến đó mua hàng.”
“… Càng ngày anh càng muốn làm rõ mối quan hệ bí ẩn này.”
Dù mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, nhưng tạm bỏ qua bánh trái sang bên. Cậu chọn cho mình vị trí có chiếc cốc trước mặt.
“Giờ đợi xem ai sẽ đến.”
“Có thể ước đoán dựa trên kiểu gọi người này mà anh. Ô, vừa nhắc Tào tháo.”
Tiếng bước chân vang vọng ngoài hành lang.
“Có khi đây là định mệnh chăng?”
Leon?
Gần như cùng lúc.
Sheltis gọi tên cậu ta ngay lúc chàng trai tóc bạc mở cửa.
“Chào anh Leon. Anh có uống trà không?”
“Xin miễn. Rất tiếc đây chẳng phải lúc hàn huyên đâu.”
Leon trả lời bằng một thái độ nghiêm túc và đứng dựa lưng vào tường.
“Không ngồi luôn à?”
“Nếu không tốn quá nhiều thời gian thì thế này được rồi. Nhưng cùng với ông thì tôi chịu chả biết cái gì xảy ra nữa đây.”
“Đúng vậy đó ó ó ó. Cuối cùng nhóm đột nhập sẽ là nhóm này hay nhóm kia vậy?”
“Ừ, bà Meimel này nghĩ sao vậy nhỉ?”
Leon nheo mắt lại.
“Sheltis, ông nghĩ sao?”
“Chịu. Leon chẳng phải ông thuộc nhóm “không đi” sao?”
Ờ.
Khi Meimel hỏi những ai muốn tham gia vào nhóm đột nhập thì trái ngược hẳn với những người xung phong, cậu ta không hề tỏ thái độ hào hứng nào cho đến phút cuối cùng.
“Chính ra tôi thuộc nhóm “sao cũng được”. Nếu được triệu tập thì tôi không từ chối, nhưng tôi cũng không thể xung phong vì tôi là Sennenshi.”
Leon đứng khoanh tay, tựa người vào tường.
“Trong lúc Syun-rei bảo vệ kết giới thì cận vệ không thể nào lao đầu vào một nhiệm vụ quan trọng được, đúng không?”
“À đúng, nhưng chắc Meimel biết điều đó chứ?”
Cậu, vốn xung phong tham gia nhiệm vụ, và Leon, người không hề xung phong cho đến phút cuối cùng. Và rồi hai người họ đều cùng có mặt trong một phòng họp, liệu đây là nhóm đột nhập hay nhóm ở lại?
“Tại sao ông lại muốn tham gia vào nhóm tiên phong?”
Leon nhìn xoáy vào cậu.
“Thông tin về sự tồn tại của tổ chức thứ ba vẫn còn là thông tin tối mật trong Thiên kết cung <Sophia>. Hơn thế nữa, do đây là nhiệm vụ phối hợp với Bộ chính trị nên các Sennenshi và các nữ tư tế hẳn sẽ ở tuyến đầu và đội tiên phong sẽ toàn tầm cỡ tinh binh cả. Hẳn ông biết rõ điều này.”
Đây là một nhiệm vụ mà một tân binh như cậu không có cửa với tới. Dù biết rõ như vậy, nhưng vì lý do gì mà cậu lại cương quyết đến thế? – Đó là điều Leon ngầm hỏi.
“… Đại loại thế.”
“Trả lời kiểu ấy tức là có mục đích nào khac chứ gì?”
Leon thở dài tỏ vẻ cau có. Trước mặt người bạn cũ, Sheltis phớt lờ và nhìn lên chùm đèn treo trên đầu.
“À, với tôi thì có hai lý do, cả hai đều liên quan đến Yumi và tôi.”
Một thứ ánh sáng rạng rỡ.
Dù có vẻ như chỉ cần đưa tay ra thì cậu có thể chạm đến được nó, nhưng cuối cùng thứ ánh sáng ấy trôi tuột qua kẽ tay của cậu.
“Ông chắc còn nhớ quần đảo trôi dạt <Lagoon> mà ta từng đến chứ?”
“Cái lần chúng ta khảo sát khu nghiên cứu bỏ hoang ấy hả. Nhìn cách gì cũng thấy đây là tác phẩm của Bộ chính trị chứ không ai.”
“Lúc đó… ông không trực tiếp đánh nhau với nó, nhưng tôi và Monica đã chiến đấu với một con Yuugenshu ở đó, Đó là thứ đầu tiên khiến tôi quan tâm.”
Con Yuugenshu được nuôi lớn trong bồn nước, được biết đến với cái tên “Đứa trẻ ngủ vùi.”. Ai, và lý do gì đã nuôi một con Yuugenshu?
“Nuôi Yuugenshu là điều mà không một người bình thường nào dám nghĩ đến… Chắc chắn là có điều gì đó. Nếu chúng ta có thể đoán được mục đich của tổ chức thứ ba thì việc điều tra về đám Yuugenshu và Uế ca địa đàng chi viên <Eden> cũng sẽ có tiến triển theo. Và điều đó sẽ giúp giảm đi gánh nặng cho Yumi.”
“Hiểu rồi, ra lý do liên quan đến Yumi là đây.”
Trông mặt Leon giãn ra tỏ vẻ đã hiểu.
“Còn lý do thứ hai?”
“Chúa tể của những thư tịch cũ.”
“Kẻ sử dụng shinryoku Maha hoàng kim ấy hả? Tôi nghe nói ông đập được hắn mà.”
“Không, không phải hắn ta, mà là một người tên Igun-I. Ông hẳn cũng biết việc cách đây không lâu một thông điệp được gửi đến Thiên kết cung <Sophia> với nội dung kiểu “Có một con Yuugenshu trong hình dạng con người đang có mặt ở Thiên kết cung <Sophia>. Đây cũng là tác phẩm của hắn ta.”
“… Hả? Ê, tức nếu kẻ gửi thông điệp này không phải đùa cợt, tức là tên Igun-I biết rõ về ông -.”
Vẻ mặt của Leon hiện lên sự nghi ngại.
“Tức hăn ta biết về mateki của ông.”
“… Đó là lý do thứ hai.”
Thứ năng lực có thể tự do điều khiển được Mắt đỏ Mikuva và giai điệu bí ẩn có chút âm hưởng mateki.
Và tại sao hắn ta biết được mateki của mình chứ?
“Chúa tể của những thư tịch cũ biết rõ về mateki của tôi. Thế nên bọn chúng có nói “Sẽ còn gặp lại”… có vẻ như bọn này biết một điều gì đó về mateki của tôi.”
“Tức cũng có khả năng chúng nó biết được làm cách nào để thanh tẩy mateki của ông… Ok giờ tôi hiểu tại sao ông xung phong rồi.”
“À, còn có một vấn đề khác nữa kia.”
Cậu nhìn quanh quất trong căn phòng họp vốn dĩ chỉ có hai người họ.
“… Lâu thế sao chẳng thấy có thêm ai đến nhỉ?”
“Hơi bất ngờ, nhưng lẽ nào chỉ có chúng ta trong căn phòng này?”
Leon ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường.
“Tôi cũng rất hứng thú trước thái độ của “Bánh xe thiên đường” ngồi lại ở phòng 269-F. Dù sao tôi cũng nghĩ rằng có Ran ở lại đó nên sẽ chẳng vấn đề gì nếu có chuyện.”
Và…
Cạch – có tiếng bước chân rất nhẹ vang lên ngoài hành lang.
“Ồ, tiếng giày cao gót này chỉ có thể là chị ta.”
“R-ồi. Xin lỗi vì để hai bạn trẻ đợi lâu. Ta bắt đầu làm việc thôi.”
Nhanh chóng mở cảnh cửa với nụ cười trên môi, Meimel xuất hiện.
“Hai người đợi lâu không?”
“Lâu phát chán lên đây này.”
“Xin lỗiiii~ Biết sẽ mất một lúc nên mới có trà và bánh đấy còn gì? Hai người cứ tranh thủ ăn trong lúc chờ đợi phải tốt không?”
Vị nữ tư tế mỉm cười tinh nghịch.
“Thôi thì chị cũng phải giải thích cho người ở mấy phòng kia lý do phân phòng nên mới trễ vậy. Để tiện thì chẳng phải việc họp chiến lược nên để cuối còn gì?”
“Ờ thì thế, nhưng…”
Leon kịp nuốt lại những gì mình định nói.
“Cái gì, chị nói họp chiến lược hả? Tức là bọn này…”
“Ngạc nhiên chưa.”
Vị nữ tư tế quản trị tòa tháp bất thình lình hướng cái nhìn về phía cậu.
“Hai người, trong nhiệm vụ hợp tác với Bộ chính trị - Tôi phân công các bạn làm đội tiên phong.”
Đội tiên phong, tức những người sẽ thâm nhập vào căn cứ của tổ chức thứ ba.
Cũng là đội hình chính.
“.. Hờ iêu hiêu… hiểu.”
Cùng lúc cậu nhận nhiệm vụ thì hai bờ vai cậu hiện rõ vẻ mệt mỏi.
… Nhẹ cả người.
… Một bước tiến về phía trước. Khả năng tiến gần hơn đến bí mật của Uế ca địa đàng chi viên <Eden> lại gần thêm một bước.
“Sheltis và em là hai thành viên của đội tiên phong nên bọn này sẽ làm việc với phía Bộ chính trị à?”
“Vậy đó Leon. Chị xin lỗi vì dù em không đưa tay nhưng đã xếp em vào đội tiên phong rồi.”
“Nếu đó là lệnh từ tòa tháp thì em chẳng có lý do gì để phản đối. Giờ thì ta họp nào.”
“Đúng rồi – Giờ thì bắt đầu lại từ đầu. Đầu tiên là tại sao mọi người bị phân tán vào các phòng khác nhau? Chắc mọi người tò mò lắm nhỉ? À mà làm tách trà đã nào.”
Cô cầm lấy một tách sứ mà không ai động vào với một thái độ thanh thoát và bắt đầu rót trà trong bình ra.
“Như các bạn đã biết, chị chia phần còn lại trong phòng hội thảo vào ba phòng nhỏ. Như vậy sẽ có chín người trong ba phòng D, F và H. Hai chị em Viola và Horn tính riêng.”
Tức sẽ có ba người trong đội tiên phong, đội độc lập và những người ở lại.
“Chà, gần đúng rồi Leon. Nhưng không hẳn là vậy, 5/10 điểm.”
“Hả…?”
“Có ba phòng, nhưng có tới bốn nhiệm vụ. Vấn đề là vậy… Ê, thế không hay đâu – đừng có nhìn chị như thế chứ. Sẽ giải thích rõ ngay mà.”
Meimel đưa tách trà lên miệng.
“Từ kết quả thì hai bạn trẻ ở phòng D sẽ là đội tiên phong. Ran và ba tinh binh chị phân bố ở lại phòng F sẽ là những người ở lại. Yumi và Ishtar ở phòng H sẽ là một phần của đội độc lập tác chiến. Nắm được tới đây chưa?”
“Thứ em quan tâm là đoạn cuối ‘một phần của đội độc lập tác chiến’ đó.”
Leon đi thẳng vào vấn đề với một vẻ mặt nghiêm túc. Và điều đó hoàn toàn đúng; chị ta cố tình thêm chữ ‘một phần’ vào, tức vẫn còn ‘phần khác’ nữa.”
“Để chuyện đó lại sau. Giờ thì… sao ta không nói tới chuyện tại sao lại phân như thế nhỉ?”
Kiểu như muốn nhanh chóng gạt bỏ những nghi ngờ của Leon, Meimel nói tiếp. Chầm chậm đưa tay, cô duỗi ra ngón trỏ và ngón giữa.
“Đầu tiên là đội tiên phong trong nhiệm vụ hợp tác này, gì chứ cái này quyết định gần như có ngay lập tức. Bên Bộ chính trị có 2 người. Để tiến hành nhiệm vụ đột nhập thì dĩ nhiên số lượng phải ít, nhưng tinh nhuệ. Thế nên Thiên kết cung cũng sẽ gửi những thành phần ưu tú nhất. Đi ba người hay đi hai như Bộ chính trị? Thế thì sao không cử hai người đi tiên phong, một độc lập tác chiến, và phần còn lại thủ ở nhà? Và thế là mọi thứ gần như hiện ra rõ ràng.”
“Chà, nghe vậy em thấy nhẹ cả người. Phía Bộ chính trị bảo ta có thể đi tối đa năm người, nhưng nếu chúng ta cử năm người tầm cỡ Sennenshi hay các nữ tư tế thì lấy ai phòng thủ cho tòa tháp?”
“Chính xác. Từ việc mọi thứ chuyển thành như vậy nên sẽ không một nữ tư tế nào tham gia trong đội độc lập tác chiến hay đội tiên phong cả. Điều đó sẽ lệch quá xa so với vai trò nhiệm vụ của một nữ tư tế, mà thực ra ngay từ đầu có nữ tư tế nào giỏi trong việc đột nhập đâu. Dĩ nhiên Yumi, Viola và chị sẽ ở lại tòa tháp. Và lúc này thì đội tiên phong… Sheltis nhỉ?”
Nữ tư tế liếc nhìn cậu, một cái nhìn đầy ẩn ý.
“Chị rất vui khi thấy em xung phong tham gia kế hoạch phối hợp với phía Bộ chính trị, nhưng dù em có xung phong hay không thì chị vẫn muốn em tham gia nhiệm vụ.”
“… Thế ạ?”
“Lý do rất đơn giản. Em là người đã trực tiếp chạm trán Hoàng kim <Maha> và Không màu <Igun-I>, nên em hiểu rõ họ nhất. Nhất là không màu <Igun-I>, chưa có một nữ tư tế hay một Sennenshi nào từng gặp hắn ta cả.”
“À ra vậy. Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì đúng là như thế - . Tức là chắc chắn anh sẽ được chọn rồi.”
“… Có lẽ.”
Nhân dạng của kẻ được biết đến với cái tên không màu <Igun-I>, đã xuất hiện tại thánh đường Bộ chính trị chỉ có mỗi mình cậu.
Thay vì điểm trừ cho việc cậu chỉ mới là Tân binh, điểm cộng trong việc trực tiếp giáp chiến với kẻ địch và thu thập thêm thông tin lớn hơn nhiều.
“Vậy thì hóa ra Leon được xếp vào đội tiên phong cũng là có lý do cả, Meimel nhỉ?”
“Phải, do hai người họ quá ăn ý trong khi làm nhiệm vụ nên họ phối hợp với nhau rất hoàn hảo. Nếu không phải em thì chắc chắn chị sẽ chọn Ran thay vì Leon.”
Hai thành viên trong đội tiên phong được chọn theo cách đơn giản như thế.
Và điểm tiếp theo cần làm rõ là thành viên duy nhất của đội độc lập tác chiến.
“Người duy nhất trong đội phải là một người có khả năng chiến đấu độc lập cực tốt, và cũng đã từng chiến đấu với phe chúa tể của những thư tịch cũ. Giờ thì chọn Horn, Ran hay Tinh binh Ishtar? Nhưng do chị có nhiệm vụ khác giao phó cho Ishtar nên chỉ còn hai người trên. Vậy thì Horn hay Ran?”
Cả hai đều là Sennenshi nên chẳng việc gì nghi ngờ sức mạnh của họ.
“Chị chọn Horn, đúng không?”
“Ừ, em ấy đã có nhiều kinh nghiệm tuần tra khu sinh quyển và rất có kinh nghiệm trong đơn độc tác chiến. Mặt khác phong cách chiến đấu rất đặc thù và quyết đoán.”
“… À, hiểu rồi.”
Bản thân Sheltis dùng song kiếm, còn Leon sử dụng đại kiếm. Tức đội tiên phong sẽ chủ yếu đánh cận chiến. Và đó cũng chính là điểm phân biệt giữa Ran và Horn.
“Em cũng chỉ mới biết it nhiều, nhưng khả năng bắn tỉa của Horn chắc chắn là sự hỗ trợ đắc lực. Chị ấy sẽ rất hiệu quả với những kẻ địch mà em và Leon đều yếu thế.”
“Phải, đó là lý do chị chọn Horn, chị vẫn chưa nói chuyện với em ấy, nhưng chắc không vấn đề gì.”
Cạch.
Meimel đặt tách trà xuống bàn.
“Không cần nói thêm, tất cả những người còn lại đều ở nhà.”
“… Rồi, em hiểu.”
Ran, Yumi, Ishtar.
Thêm vào đó là các tân binh Monica, Kagura và Vaiel sẽ ở lại tòa tháp.
“Không rõ em có thấy thất vọng không khi các thành viên trong nhóm em đều không được chọn.”
“… Không, lý do lựa chọn thành viên đã hoàn toàn thuyết phục được em.”
Cậu buộc phải thừa nhận rằng những gì Meimel hoạch định hoàn toàn chính xác. Nếu phải rơi vào tính huống độc lập tác chiến thì chẳng có lý do gì không chọn Sennenshi.
… Nhưng chẳng rõ tại sao trong ngực cậu cứ có cảm giác bất an.
… Có cảm giác như Monica, Kagura và Vaiel không nhận được sự tôn trọng đúng mức.
Và cậu chợt nhận ra.
Một người từng là Tinh binh, trở lại tòa tháp chỉ vì muốn giữ lời hứa với Yumi…
Chẳng biết tự lúc nào đã xem các Tân binh là “đồng đội.”
“Chị tiếp được chứ?”
“À… dạ dạ. Tiếp đi ạ”
Cậu thở một hơi dài để bình tâm lại. Leon vẫn tựa lưng vào tường, vẻ mặt đăm chiêu.
“Vậy thì Meimel này, đội độc lập chỉ duy nhất mỗi Horn phải không?”
“Cũng là lúc chị nói đến điều này. Có lẽ đầu tiên mọi người nghĩ chỉ Horn là thành viên của đội độc lập. Nhưng như vậy đội hỗ trợ lập ra để làm gì? Đó chính là vai trò của nhóm hoạt động riêng nhưng ngụy trang dưới vai trò những người ở lại mà chị đã nói trước đó. Đội này có Syun-rei, Yumi và tinh binh Ishtar.”
“À à, em hiểu ý chị rồi. Quan sát từ xa dựa trên khả năng thấu thị và truyền âm của các nữ tư tế.”
“Chính xác.”
Meimel vỗ vào tinh thể <Ilis> đang nhấp nháy.
“Nếu là Syun-rei thì sẽ khả thi để quan sát mọi người, thậm chí ở chỗ xa lắc lơ như quần đảo trôi dạt <Lagoon>. Chị sẽ yêu cầu cô bé quan sát mọi người thật chi tiết. Thông tin ấy sẽ được chia sẻ với Yumi và được gửi cho chị, Ran, Viola và tinh binh Ishtar. Nếu có gì xảy ra thì đội hỗ trợ của tòa tháp sẽ ngay lập tức hành động dưới sự điều động của tinh binh Ishtar… Và điều quan trọng nhất là những người trong Bộ chính trị sẽ không biết vai trò của nhóm này.”
“Cũng là một cách để giám sát “Bánh xe thiên đường” nhỉ?”
“Phải, chúng ta không biết gì nhiều về họ. Nên nếu họ có hành vi khả nghi thì bọn này sẽ truyền âm cho hai người… dù chắc phía Bộ chính trị biết rõ năng lực của các nữ tư tế nên sẽ rất tiện nếu họ không biết gì cả.”
Vậy ổn chứ? Leon cụt lủn lên tiếng, trong khi nữ tư tế cứ sáng mắt lên.
“Em hơi bị ngạc nhiên đấy.”
“Ô?”
“Em đang khen đó chứ, với đề xuât từ phía Bộ chinh trị như thế thì em không nghĩ được chị có thể toan tính chi tiết đến như vậy.”
“... Đồng ý.”
Sheltis và Leon gần như có cùng suy nghĩ.
“Phia Bộ chính trị đã sẵn sàng phản công. Chúng ta sẽ tiến vào căn cứ mà Kuro và tôi đã tìm ra.”
Chưa đầy một tiếng sau khi Số Chín <Huick> đưa ra đề xuất trên.
… Chị ta đúng là một nữ tư tế đáng nể, cả về bộ óc lẫn khả năng của một nữ tư tế.
“Chị đã nói chuyện với tất cả mọi người chưa vậy?”
“Dĩ nhiên, chị đến đây sau khi xong việc với tất cả các phòng kia mà. Giờ hẳn tinh binh Ishtar đang nói chuyện với Viola và Horn như yêu cầu của chị. Sau đó tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng khởi hành như phía Bộ chính trị yêu cầu. Theo kế hoạch thì hai người sẽ xuất phát vào ngày mốt và trở về trong ngày. Chắc là mọi người không phải mang theo nhiều thứ nhưng cả hai có vấn đề gì về thể chất và tinh thần không?”
Ngày mốt khởi hành. Cậu cũng phần nào đoán được, nhưng thế có quá nhanh không?
Trước câu hỏi của Meimel, Sheltis quay sang nhìn Leon đang tựa lưng vào tường.
“Tôi… để việc bảo trì vũ khí cho Ilis, còn sức khỏe tạm ổn. Ông thì sao?”
“Sức khỏe của tôi lúc nào cũng tốt cả.”
“Biết ngay ông sẽ nói thế.”
“Phải…”
“Hắn ta đúng là một bức tranh sống động về sức khỏe.”
Mọi người mỉm cười.
Còn người được nhắc đến trong câu hỏi thì vẫn thể hiện một vẻ mặt nghiêm trọng và rút huy hiệu trong túi ra.
“Tôi sẽ đăng ký tham gia nhiệm vụ lần này. Sau đó sẽ thu xếp vài thứ và… Syun-rei hiện đang hỗ trợ kết giới cho tới chiều mai, thế nên tôi sẽ đề cập vấn đề này với cô ấy sau khi nghỉ ngơi. Ông thì sao?”
“Tôi á? Chẳng có nhiều thứ mang theo nên nếu ông tham gia thì chẳng có gì…”
Đang nói dở, bỗng dưng Sheltis im bặt.
“… Có lẽ tôi sẽ nói vài lời với các thành viên trong đội.”
“Phải rồiiii, điều này hẳn là cần thiết mà.”
Meimel thở ra.
“Chị cũng đã giải thích xong mọi chuyện với các thành viên trong nhóm em. Nhưng chị thấy họ có vẻ buồn. Đặc biệt là đội trưởng Monica. Cô bé trông rất đau khổ.”
“… Vậy ạ?”
“À còn nữa, hai người trong “Bánh xe thiên đường” vẫn là khách của chúng ta, nên chị sẽ đưa cho họ ID của khách có khả năng liên lạc và yêu cầu họ ở khách sạn trong tòa tháp. Nên nếu em có điều gì cần thảo luận trực tiếp với họ thì báo chị. Ok vậy là xong. Chị còn cả núi thứ để làm đây.”
Vỗ hai tay vào nhau, Meimel là người đầu tiên quay lưng. Tiếp sau đó là Leon.
“Anh không định đi à?”
“… Chút nữa.”
Cốc trà Meimel để lại. Cậu nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng bên trong nó.
“Biết nói gì với họ đây.”
Đồng đội của cậu đang thất vọng. Vì thứ cảm xúc mơ hồ “sẽ nói chuyện với họ” đến trước nên cuối cùng cậu chẳng biết nên nói gì.
“Dù việc nhóm Monica không qua được vòng xét duyệt là điều chẳng lạ. Bởi đó là cuộc họp của những nữ tư tế, Sennenshi và các tinh binh nên các Tân binh dĩ nhiên chẳng có cửa, lại càng không thể cho nhóm Monica. Ngay cả việc anh được chọn cũng chỉ do sự trùng hợp của các tình huống mà thôi.”
“… Anh hiểu.”
Cậu thở ra một hơi thật dài.
Và chỉ còn mỗi Sheltis trong căn phòng giờ trở nên yên lặng.
***
Thiên kết cung <Sophia>, tầng 17.
Monica đứng lặng sau khi bước ra khỏi thang máy một hồi lâu.
“Tiếc quá, Monica. Cơ mà… đằng nào tớ cũng nghĩ chúng ta chẳng thể được chọn đâu.”
Kagura lên tiếng phía sau lưng nhỏ. Một thành viên chủng tộc Nell á nhân, nhỏ là một cô gái nhỏ nhắn đội chiếc mũ trông như mũ bảo hiểm che sụp xuống tầm mắt.
Sau lưng nhỏ là một chàng trai cơ bắp, dáng cao, hoàn toàn tương phản với nhỏ, đó là Vaiel.
“Không thể nào, đúng không? Mọi người xung phong tham gia bởi có vẻ như mình hắn ta chưa chăc đã cáng đáng nổi nhiệm vụ đó, nhưng đó là nhiệm vụ không dành cho các tân binh như chúng ta. Sự có mặt của các nữ tư tế, Sennenshi và tinh binh Ishtar đã chứng minh điều đó còn gì?”
“Phải, không có chỗ để tân binh chen chân vào. Hắn được chọn bởi đã từng chiến đấu với cả <Maha> Hoàng kim và Không màu <Igun-I>, và dù cho Maha lúc đó chỉ là một bản sao, nhưng hắn đã hạ đẹp được tên đó. Tớ tin sự lựa chọn của Meimel-sama là chuẩn xác.”
“… Hừ.”
Vaiel khịt mũi đầy ngụ ý.
“Vậy thì mi cũng đạt chuẩn còn gì?”
“Đúng là sự thật tôi là người đầu tiên phát hiện ra tung tích bọn họ khi ở Bộ chính trị, và cũng đã có mặt khi Sheltis chiến đấu với bản sao của <Maha> Hoàng kim. Tuy nhiên chỉ có cậu ta là người đã từng đối mặt với Hư không <Igun-I> cùng với một người trong Bánh xe thiên đường. Nên việc chỉ mình cậu ta được chọn là có lý do cả.”
“Tức việc hắn ta được chọn là mặc định chứ gì.”
“Ph…”
Phải, trước khi Kagura kịp nói hết câu.
“… Đội.”
“Ơ?”
“Chúng ta chung đội với cậu ấy, như vậy chưa đủ sao?”
Monica cố ép mình lên tiếng.
“Tớ là… đội trưởng đội của cậu ấy, nhưng như vậy chưa đủ ư?”
“Khó lắm”.
Kagura nhanh chóng đáp lời.
“Sheltis là thành viên trong đội mà Monica làm đội trưởng, bằng đó không đủ sức nặng. Cần một lý do vững chắc hơn.”
“… Ừ.”
Nhỏ không cần phải đợi người khác nhắc mới biết điều đó.
Lý do nhỏ không được chọn làm nữ tư tế bởi vì nhỏ chưa đủ mạnh. Dù cho nhỏ có đến được bài thi cuối trong kỳ thi chọn Nữ tư tế, nhưng nhỏ vẫn bị sức mạnh của Nữ tư tế thực sự áp chế. Ngay cả sức mạnh của nhỏ với tư cách một người lính cũng không có cửa so với Sennenshi.
… Mọi thứ chỉ nửa mùa.
… Dù rằng mình hiểu điều đó nhất… chính mình…
Dù mình biết như vậy, nhưng lý do gì khiến mình muốn theo sát Sheltis… đến vậy chứ?
“…”
“Monica, vậy được chưa?”
“… Ừ, đồng ý, chúng ta không thể cứ mãi buồn như vậy. Cái gì đã qua thì cho qua, nên để nó lại sau lưng càng sớm càng tốt thôi.”
Để có thể truyền tải thông điệp đó đến hai người còn lại, nhỏ thở một hơi thật sâu.
“Kế hoạch tập luyện sáng mai vẫn như cũ. Chúng ta sẽ gặp nhau lúc bốn rưỡi sáng để bắt đầu tập luyện những thứ mà thường chúng ta ít dùng tới. Do Sheltis vắng mặt nên chúng ta sẽ xem như trong đội có một người bị thương và thiết lập đội hình ba người.”
“Ơ - … cứ tưởng lâu lâu sẽ có trò gì vui.”
“Mệt mỏi.”
“Không sao, nếu tớ nói chúng ta sẽ làm thì chúng ta sẽ làm! Chúng ta cũng cần thực tập chứ.”
Monica nắm chặt tay đáp trả, trong khi hai người còn lại nhìn nhau thở dài ngao ngán.
Dưới ánh trăng.
Hú ú ú ú ú… tiếng gió thổi qua cánh cửa sổ khép hờ thổi bạt tấm rèm. Ánh trăng bàng bạc nhân cơ hội chiếu xuyên qua.
“… Trăng sáng quá.”
Ngồi trùm chăn, nhỏ mở hé mắt.
“Chêt… Quên chưa đóng cửa sổ.”
Không thể chịu đựng được ánh sáng chói mắt của mặt trăng, Monica bật khỏi giường. Nhỏ cứ đi tới trước trong bộ đồ ngủ xộc xệch, những bước chân liêu xiêu và gần như chẳng nhìn được gì.
Cửa sổ đóng lại với một âm thanh kẽo kẹt.
“… Xong.”
Bỏ qua chuyện chiếu sáng, nhỏ gần như chẳng màng đến việc mình sẽ bị cảm lạnh. Như vậy thì nhỏ có thể ngủ thêm một chút trước khi bắt đầu buổi tập luyện sớm mai. Ngã người vào giường, nhỏ co người lại và nhắm mắt.
Và nhỏ cứ đi vào thế giới của giấc mơ theo cách ấy. Hay nhỏ tưởng là vậy.
“… Sao… mình không ngủ được?”
Âm thanh vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.
… Không ngủ được.
Nhỏ vẫn còn cảm giác mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Thường thì nhỏ sẽ lăn ra ngủ với tốc độ ánh sáng nhưng hôm nay tâm trí nhỏ vẫn cứ tỉnh như sáo.
… Chẳng rõ tại sao.
… Những lúc như thế, nhỏ toàn nhớ lại những chuyện không hay trong quá khứ.
Thứ nhỏ thường hay nhớ lại nhất là kỳ thi cuối của bài thi chọn Nữ tư tế ba năm về trước. Vào buổi tối ngay trước ngày thi, nhỏ đã đặt chân đến tầng cao nhất tòa tháp, ‘Thiên đường’, và điều tiếp theo nhỏ nhớ đến là thông tin nhỏ đã bị đánh trượt trong bài thi.
… Hẳn mọi thứ bắt đầu từ đó.
… Mình hay sống dựa vào quá khứ.
Dù cho nỗi buồn nhỏ trượt kỳ thi đã qua từ rất lâu, nhưng sự trống rỗng trong tim sau cú sốc ngày đó vẫn còn đâu đây.
“…”
Nhỏ đặt tay lên ngực mình.
“Thật tiếc, nhóm của em sẽ phải ở lại tòa tháp.”
… Không sao… hôm nay… không phải vấn đề gì lớn cả.
So với bài thi cuối, vốn chỉ lấy một lượng rất nhỏ thí sinh thì việc nhận thông báo họ không được chọn chẳng là gì cả. Ít nhất đó cũng chỉ là chuyện xảy ra một lần, quá nhẹ so với những gì nhỏ đã trải qua khi còn là tân binh.
Vậy tại sao mình cứ nghĩ mãi về chuyện đó?
Lý do mình cứ mãi bận tâm đến mức không ngủ được hẳn là ở…
“… Chúng ta chung đội với cậu ấy… như vậy chưa đủ sao?”
Thực sự mà nói nhỏ không hề muốn tham gia nhiệm vụ phối hợp với phía Bộ chính trị.
Nhưng cậu ấy… Sheltis xung phong cho thấy cậu ấy rất muốn tham gia, nên nhỏ, với tư cách đội trưởng thì lẽ nào lại ngồi yên.
“… Mình gặp cậu ấy lần đầu lúc nào nhỉ?”
“N-Này! Cậu vẫn chưa vào nhóm nào đó chứ? Chưa ghép với ai chứ?”
Ghép cặp ngẫu nhiên trong một đội hình chiến đấu hai người vốn chẳng ai chọn được đồng đội, cả hai cùng với đội trưởng Leon đến thám thính quần đảo trôi dạt <Lagoon>.
“Em nên lập cho mình riêng một đội.”
Như những gì hướng dẫn Yumelda đã chỉ bảo, cả hai bắt đầu tìm thêm thành viên cho đội chỉ có hai người họ. Mình và cậu ấy đã lập nên đội này. Thế nên dù sao đi nữa, mình không nghĩ đến việc đội thiếu vắng cậu ấy. Tuy nhiên...
… Có phải việc không gặp cậu ấy vài ngày đủ để khiến mình đau đớn đến vậy?
… Phải chăng lý do chỉ có thế?
Phải có một lý do khác, mạnh mẽ hơn.
Một lý do khiến nhỏ… không thể ngủ… nếu thực sự có…
“… Hồi chị vẫn còn là nữ tư tế tập sự, có một người lính mà chị rất ngưỡng mộ. Chỉ có vậy.”
“… Mình ngốc quá.”
Ngước mặt nhìn lên khi vẫn nằm trên nền đất, nhỏ lau nhẹ nước mắt.
… Sao mình không nhận ra một điều đơn giản thế cơ chứ?
“… À thì… cái khí chất của cậu giống như người ấy, nên mình không thể không để mắt đến cậu.”
Chàng trai với khí chất gợi lại người sử dụng song kiếm mà nhỏ hằng ngưỡng mộ.
Khi cả hai cùng làm chung trong một đội, một cảm xúc khác lạ đã nảy mầm. Nhưng cảm giác ấy không phải sự ngưỡng mộ.
…
… Không phải là ngưỡng mộ.
…
“Nhìn cách gì thì cũng rõ là… crush người ta rồi.”
Nhỏ không hề nhận ra nhỏ thích gì.
Nhỏ không hề nghĩ đến việc bản thân bị thu hút bởi một điều gì đó đặc biệt. Tuy nhiên – dù chỉ mới vài ngày, nhưng nhỏ không thể nào dẹp bỏ được nỗi lo lắng chàng trai không còn trong đội nữa.
“…”
Ngón tay chạm vào khóe mắt cảm thấy ẩm ướt.
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, và làm ướt đẫm cổ áo ngủ của nhỏ.
Lý do nhỏ tự nhiên khóc nhỏ không hề hiểu. Đó là lý do tại sao nó khiến nhỏ thấy đau khổ, bực mình và đớn đau…
“Mình… ngốc thật.”
“Senpai?”
“-…?”
Nhỏ cứ ngỡ tim mình ngừng đập trước thông điệp truyền âm đầy bất ngờ đó.
“Yumi?”
“D-Dạ! E… Em xin lỗi vì đã làm phiền chị lúc này. Sự thật là em muốn nói chuyện về ngày hôm nay.”
“…”
“Senpai?”
Không đáp trả tiếng truyền âm của Yumi, Monica nuốt khan.
Con bé chắc không phải là nghe được những gì mình nói lúc nãy đó chứ?... Không, chắc không sao. Những gì ban nãy cũng chỉ là vụn vặt, nếu ai ghép lại được rồi suy ra nghĩa cũng có sao đâu.
“Kh-không sao! Thế sao lại gọi chị giữa đêm hôm khuya khoắt vậy?”
“À… không phải chuyện gì lớn đâu ạ. Senpai này, chị không được tham gia vào nhiệm vụ với Bộ chính trị như chị muốn… mà chỉ một thành viên trong đội chị tham gia nên chắc hẳn chị… lo lắm, n-nên…”
“À à, chị hiểu ý em rồi.”
Một nụ cười nhẹ hiện ra trên gương mặt nhỏ khi nghe tiếng nói ngập ngừng của đứa đàn em.
“Em định nghe chị trút bầu tâm sự à?”
“Á, kh-không! Điều đó quá sức em… Chỉ là em muốn biết có gì đó thì em nghĩ cứ trút hết ra thay vì ấp ủ mãi trong lòng.”
“…”
… Chẳng biết có thật thế không.
Nhưng cảm giác đau nhói này sẽ không để yên cho mình ngủ chắc sẽ còn dẳng dai cho tới khi cậu ấy quay về. Trước khi cậu ấy đi đã như vậy rồi… thì mai mốt sẽ ra sao đây.
Sự trống rỗng trong lồng ngực nhỏ càng lúc càng lớn dần
“…”
“Senpai?”
“… Chị đến chỗ em ngay được không?”
Thiên kết cung <Sophia>, tầng 287.
Tầng dành riêng cho các nữ tư tế im lìm trong đêm đen lặng lẽ.
Không một bóng người, do không muốn làm phiền giấc ngủ của các nữ tư tế nên các nhân viên không đến tầng này vào ban đêm. Bộ phận bảo vệ cũng vậy. Mà ngay từ đầu việc sử dụng thang máy riêng chỉ được dành riêng cho một số đối tượng đặc biệt có hệ thống nhận diện điện tử.
Trong trường hợp hiếm hoi kẻ thù tấn công thì các nữ tư tế đã có các Sennenshi ở bên họ. Thế nên tầng dành riêng cho các nữ tư tế luôn vắng bóng người và lúc nào cũng im lìm.
“… Chẳng biết senpai có đến ngay không.”
Trong phòng mình, Yumi chống tay lên bàn.
Nhỏ vẫn còn trong bộ trang phục nữ tư tế, lý do là nhỏ có một cuộc thảo luận với Meimel và Leon vừa kết thúc trước đó không lâu.
“Mai à… hmmm.”
Là thời điểm bắt đầu nhiệm vụ phối hợp giữa Bộ chính trị và Thiên kết cung <Sophia>.
Đội tiên phong gồm Số Chín <Huick> từ Bánh xe thiên đường cùng với trợ thủ Kuro và Sheltis, Leon. Đội hoạt động độc lập cũng đã được quyết định, đó là Sennenshi Horn. Thêm vào đó còn đội trợ thủ từ xa gồm nhỏ, Syun-rei chuyển tiếp thông tin bằng thấu thị và truyền âm. Có vẻ như tinh binh Ishtar cũng nằm trong diện chờ lệnh để huy động lực lượng trong trường hợp cần thiết.
… Một đội hình đáng nể.
Cũng hơi lạ khi nhỏ, với tư cách một thành viên trong đội, thừa nhận điều đó, nhưng gần như những người tham gia vào chiến dịch này đều là đại diện cho lục địa trôi dạt <Orbie Clar>… Nhưng ngay cả trong số họ.
“Sheltis quá giỏi.”
Vẫn tựa tay vào cằm, nhỏ dùng tay còn lại cầm cốc thủy tinh trên mặt bàn.
Cạch – âm thanh những viên đá trong cốc nước di chuyển vang lên như tiếng nhạc.
“Cậu ấy được chọn tham gia vào nhiệm vụ dù vẫn chỉ là tân binh.”
Dù rằng ngày xưa cậu chàng là một trong số những tinh binh.
Thế nhưng cậu đã ngã khỏi lục địa trôi dạt <Orbie Clar>, rơi vào Uế ca địa đàng chi viên <Eden> rồi sau đó bị đuổi khỏi Thiên kết cung <Sophia> vì trong cơ thể có mateki – cậu mất tất cả và phải sống ở khu dân cư. Đó là những gì đã xảy ra hai năm về trước.
Làm lại từ đầu với tư cách một tân binh. Những gì Sheltis đạt được chính là những nỗ lực của cậu từ thời điểm bắt đầu lại.
“Yup, yup! Mình cũng phải làm tốt nhiệm vụ hỗ trợ của mình thôi.”
Mình sẽ cùng làm việc với Syun-rei, nên chẳng có vấn đề gì đáng lo, cơ mà bản thân mình vẫn còn yếu ở truyền âm và thấu thị nên mình cần phải cố gắng hơn.
Ding dong.
Senpai?
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Chị đây, xin lỗi vì đã làm phiền em lúc đêm hôm khuya khoắt như này.”
“A, đúng là chị rồi! Đợi tí ạ, em mở cửa ngay!”
Trong bóng tối thăm thẳm của hành lang lờ mờ hiện ra dáng hình một cô gái.
“Cảm ơn, nhưng chị thấy hơi ngượng khi phải để em lo cho chị.”
“Không hề! Em mới bất ngờ vì hóa ra em có thể làm được điều gì đó cho chị.”
… Ừ, đúng là kỳ lạ.
Để chị ấy phải nhờ đến mình – không, chị ấy cần một người nào đó để tựa vào rõ ràng là điều xưa nay hiếm.
“Chị thích trà hay gì?”
“Thôi khỏi. Không quá lâu đâu, chỉ là…”
Monica ngồi trên ghế đối diện với Yumi. Thay vì bộ đồng phục nhỏ hay mặc thì lúc này nhỏ chỉ mặc một bộ đồ nhẹ hay dùng đi trong nhà.
“Tư vấn ạ?”
“Ừ… nếu nó giúp chị thanh thản hơn.”
Nhỏ cúi mặt xuống và lên tiếng bằng chất giọng trông có vẻ như tan vào không khí bất cứ lúc nào.
“Senpai à, không hề giống chị chút nào. Chị đâu phải như vậy chứ! Cứ nói hết với em đi, đừng giữ lại gì!”
“H-hiểu…”
Monica co rúm lại và cứ ngồi không yên trên ghế.
“Chuyện xảy ra trưa nay ấy mà. Một thành viên trong đội chị được chọn tham gia vào nhiệm vụ phối hợp giữa Thiên kết cung <Sophia> và Bộ chính trị. Tên cậu ấy là Sheltis.”
“Dạ, em cũng ở đó mà.”
… Một sự trùng hợp kỳ lạ.
Yumi cũng vừa mới nghĩ tới cậu ta ban nãy.
“Tuyệt vời. Trong số những người có mặt thì lại chọn một tân binh. Còn senpai… dù chị rất tốt nhưng rất tiếc chị cần phải tập trung vào nhiệm vụ của một đội trưởng thôi.”
“… Ừ, ngay từ đầu chị ngỡ vị trí đội trưởng không phù hợp với chị, nhưng làm thế cũng có lợi. Chị cũng cảm nhận được hai thành viên còn lại sẽ đoàn kết hơn.”
Monica đan hay tay vào nhau trên mặt bàn.
“Đó là kết quả của việc chị gom họ lại với nhau và cố gắng hết sức mình.”
“Chị làm thế… với Sheltis.”
“Hơ?”
Senpai ngồi trước mặt nhỏ cúi gằm mặt xuống.
Đó là lúc Yumi nhận ra gò má của mình cũng đang đỏ lên.
“Chị xin ra khỏi nữ tư tế tập sự… và đã ba năm rồi, nhưng chị vẫn cứ mang nỗi đau từ những ngày còn là nữ tư tế tập sự, tuy nhiên có lẽ việc gặp cậu ấy đã khiến mọi thứ thay đổi. Chị nghĩ vậy.”
“…”
“Đúng như em nói, Sheltis quá giỏi. Chị rất muốn biết cậu ấy trước đó như thế nào, nhưng nếu cậu ấy không nói chị sẽ không hỏi đâu. Thay vào đó chị muốn trân trọng những gì cậu ấy đã làm cho chị.”
“… Dạ… đúng… Em cũng nghĩ vậy.”
Một giọt mồ hôi lăn trên gò má rồi rơi xuống dưới chân nhỏ.
… Sao?
… Sao… lại có cảm giác… lạ thế này?
… Không rõ… cảm giác rất xấu… dù mình rõ ràng đang nghe những gì senpai nói, nhưng sao mình thấy ớn lạnh vậy chứ?
“Mọi thứ bắt đầu khi bọn chị chiến đấu với con Yuugenshu, chị nhận được những lời động viên từ cậu ấy và chị trở nên can đảm hơn. Nói sao nhỉ… cảm giác như chị có thể lấy lại được quyết tâm ban đầu. Chị nghĩ nếu bọn chị cứ tiếp tục chung đội như thế này – nhưng không hẳn. Một cảm giác khác lạ bắt đầu nảy mầm.”
“…”
“Giờ cậu ấy tách khỏi chị để tham gia nhiệm vụ phối hợp với bên Bộ Chính trị, và có lẽ đó cũng là một điều hay, bởi nó giúp chị sống thật với cảm xúc của mình.”
“Khó thở quá.”
Một nỗi lo be bé như một điềm báo trước, giờ đây nó lớn dần lên rất nhanh và nhanh chóng bùng lên ở tận sâu trong tim nhỏ.
… Không, không lẽ
… Không thể nào.
Nhỏ đã nhận ra.
Lý do Monica đau đớn như vậy. Vẻ mặt vừa xấu hổ vừa hạnh phúc như thế.
… Chỉ có thể là…
… Dù cho đó có là senpai, nhưng chỉ điều này…
“Cảm xúc của chị ạ?”
“… Ừ.”
Monica đặt tay lên ngực rồi hít một hơi thật sâu. Rồi –
… Không.
… Đừng… mỗi điều ấy… xin chị… khônggg!
“Đừ - “
“Có lẽ chị đã phải lòng cậu ấy mất rồi.”
Có một điều gì đó vỡ òa trong tim nhỏ.
… Á.
…. Á… á…
“Yumi?”
“-’
Monica đang nhìn nhỏ, môi mấp máy điều gì đó.
Nhưng… không… đầu… mình đang trống rỗng, chẳng suy nghĩ được gì. Mình phải nói… chắc chắn phải nói.
“Ừm… mmm.”
“Hở?”
“E… e… em cũng…”
Em cũng nghĩ về Sheltis nhiều hơn bất kỳ ai.
Đó là lý do… tại sao mình phải nói… hay nếu như Monica-senpai thực sự thổ lộ với Sheltis… điều gì sẽ xảy ra?
Mình vẫn biết Monica-senpai là một người tuyệt vời.
Và chị ấy có thể gặp, nói chuyện với cậu ấy bất cứ lúc nào vì cùng một đội. Chị ấy có thể gần gũi với cậu ấy hơn mình lúc này. Hơn mình… chẳng thể chạm vào cậu ấy dù chỉ một ngón tay do cộng hưởng Elbert… hơn, hơn nhiều…
“…”
“Yumi, em sao thế? Phải vì em thức quá khuya không?”
“À, dạ… dạ không! Không phải vì tim em đang đớn đau… nhưng… dạ…”
… Mình không thể nói.
Senpai cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra điều đó, vì mình là người nghe, nên mình không thể nói với chị ấy mình đã thương thầm Sheltis từ rất lâu rồi.
Nếu mình làm vậy, mối quan hệ giữa mình và senpai sẽ đổ vỡ.
Sẽ chẳng thể nào nói chuyện bình thường với nhau được nữa… vậy thì nên làm gì? Làm thế nào đây?
“… Chị xin lỗi vì bắt em phải gặp chị. Giờ em nghỉ ngơi nhé Yumi, mai em bận lắm đúng không?”
Monica đứng dậy khỏi ghế.
“Cảm ơn em, điều đó có vẻ như khiến em bị sốc nhỉ, nhưng nói hết với em khiến chị bình tĩnh hơn.”
“Á, senpai, đợi, đợi đã…”
Đợi đã, nhỏ rất muốn hét lên với tấm lưng đang chầm chậm tiến ra phía cửa, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở ra một hơi dài.
“…”
Cô gái đã ra khỏi phòng, cánh cửa giờ đây đóng kín.
Còn lại một mình trong phòng, Yumi ngẩn ngơ đứng đó.
… Chân không thể đi.
… Tay, cổ, vai… không hề cử động; kiểu như chúng không thuộc về nhỏ vậy.
Như một con búp bê mà trái tim đã không còn ở đó.
“… Tại sao?”
Môi nhỏ mấp máy những lời đau thương.
“Mình có định thế đâu…”
Biết những điều không nên biết
Nghe những điều không muốn nghe
“…”
Và trên tất cả, nhỏ không thể nói.
Sợ hãi khi nói thật lòng mình. Sợ mối quan hệ với senpai sẽ đổ vỡ nếu nói ra.
Nhưng trên tất cả, cú sốc quá lớn khiến con tim của nhỏ gần như trống rỗng.
… Cảm xúc này đây.
… Mình… mình nên làm gì bây giờ?
“…!”
Gào không thành tiếng trong thinh lặng, Yumi gục xuống tại chỗ.