Hyouketsu Kyoukai no Eden

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3458

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 299

Thế giới pha lê - Chương 2: Sự bất mãn của Horn

Ánh nắng mùa hè rực rỡ chói chang chiếu xuống bãi tập luyện.

Ở một góc bãi tập, nơi có sa mạc trải dài như vô tận, những con đường đá lởm chởm, những đầm lầy và cả một ngọn thác đang gầm rú...

“Ồ... ồ ồ ồ!”

Nắm chặt lấy chiếc huy hiệu đang sáng lung linh, Kagura đưa nó lên cao.

“Tuyệt-tuyệt quá! Nh-nhìn này. Ở bên góc, chỗ ‘điểm thưởng’ ấy, có những 75 điểm nhé. Thế là họ đã cộng thêm điểm từ nhiệm vụ ở Bộ chính trị vào rồi!”

“Ồn ào quá. Ai cũng có cả mà, loạn cả lên thế làm gì.”

Hắn liếc qua huy hiệu của mình và cau có giật nó ra khỏi ngực.

“Nhóc con.”

“Th-thế thì sao chứ, đúng không! Ai mà chẳng hạnh phúc ở những thời điểm như thế chứ. Thôi nào, đừng có cất huy hiệu của mình đi mà hãy để tui xem xem!”

Nhỏ chìa tay ra.

“Haaa? Nhìn vào huy hiệu của người khác thì hay ho gì chứ.”

“Có sao đâu. Nhanh nào... hơ?? H-hơ? Sao điểm của anh lại cao hơn tui? 102 điểm này là sao? Anh tham gia nhiệm vụ nào mà bọn này không biết à?”

“Ta mà thèm làm mấy thứ lằng nhằng như thế à.”

Vaiel giật huy hiệu khỏi tay Kagura vẫn đang thắc mắc.

“Ê, đợi đã!”

“Trước khi chúng ta đến Bộ chính trị thì phải qua bài thi cuối là tuần tra khu thiên nhiên. Có đứa nào đấy bị Yuugenshu làm cho kiệt sức và khiến cho ta phải đau hết cả đầu đây này, hay mi quên mất rồi?”

“À...”

Gương mặt của Kagura đỏ rần lên đằng sau chiếc mũ cảm biến.

Ở khoảnh khắc thâp tử nhất sinh khi nhỏ bị Yuugenshu tấn công ấy chính Vaiel đã cứu nhỏ và cái giá phải trả cho việc đánh đuổi được nó là toàn thân Vaiel đầy thương tích. Để được thăng chức trong Thiên kết cung thì việc kiếm ‘điểm thưởng’ là cần thiết, và có rất nhiều cách để kiếm điểm chẳng hạn như phải tiêu diệt Yuugenshu.

“À à, nhắc mới nhớ, điểm kiếm được bằng cách tiêu diệt Yuugenshu cũng được tính nhỉ. Hai người chênh nhau 27 điểm, tức con Yuugenshu đó chỉ là cỡ nhỏ. Nếu nó to hơn tẹo thì anh kiếm được cũng phải gấp đôi rồi.”

“Mấy con to thế sao ta đánh được chứ.”

Vaiel khoanh tay lầm bầm đáp trả trước những gì mà AI nói.

“... Nhắc mới nhớ, cần tối thiểu bao nhiêu điểm để được thăng cấp trở thành Lính chính quy nhỉ?”

“Nhớ mang máng khoảng 300.”

Monica, vốn đang nghỉ chân dưới bóng cây trả lời ngay lập tức.

“Khi có khoảng 300 điểm thì có thể đăng ký tham gia kỳ sát hạch trở thành Lính chính quy rồi. Dù cho anh không thể được thăng cấp trong năm nay thì anh vẫn có thể tiếp tục tham gia nhiệm vụ và có thể được miễn kỳ thi viết khi đạt được 450 điểm.”

“Nếu vậy... thì tớ cũng có xấp xỉ một nửa rồi này.”

Ngồi trên băng ghế dài dưới bóng cây. Sheltis cũng xem xét huy hiệu của mình.

179 điểm. Tổng điểm thu được từ nhiệm vụ ở Bộ chính trị cũng như nhiệm vụ điều tra ở quần đảo trôi dạt với Leon. Lần đó cậu cũng đã hạ gục được một con Yuugenshu nên điểm đó cũng được tính vào.

Hai nhiệm vụ và hai lần đánh thắng Yuugenshu. Dĩ nhiên điểm của cậu đã cao vượt mức quá bán rồi.

“Monica thì sao?”

“Tớ có 231 điểm... do tớ đã từng tham gia vào một số nhóm khác để đạt yêu cầu số lượng trước khi lập ra nhóm mình. Những lần ấy tớ cũng đã tích lũy được một ít.”

“Ồ ồ, ấn tượng nhỉ; chỉ cần cố thêm chút nữa là chị có thể có đủ 300 điểm rồi.”

“T-tại vì chị đã là tinh binh có thâm niên rồi mà. Thường người ta chỉ mất khoảng một năm để thăng cấp... Chị giống một tân binh thất bại hơn.”

Monica cúi mặt, gương mặt thấp thoáng đỏ.

“À, đúng là vậy, thường chỉ cần một năm nếu mọi người chăm chỉ kiếm điểm. Nếu nghĩ thế thì có thể xem như nhiệm vụ ở Bộ chính trị lần này rất được ưu ái đấy nhé, chứ bình thường mỗi nhiệm vụ chỉ từ 10 đến 20 điểm thôi.”

Có vẻ như đứng giữa ánh nắng mặt trời quá nóng khiến Kagura bỏ mũ cảm biến ra và lấy tay lau mồ hôi.

“Với lại theo nội quy thì dù có hoàn thành nhiệm vụ mà không thương tích gì thì cũng không thể đăng ký ngay vào nhiệm vụ kế tiếp được. Nhiệm vụ thì cứ tham gia thoải mái, nhưng không được nhận điểm thưởng.”

“Có luật như thế à?”

“Chỉ là anh không biết gì thôi Vaiel. Cái này có từ hồi vẫn chưa có hệ thống thưởng điểm cơ. Hồi đó có hai tân binh mạnh kinh khủng.”

Có vẻ như Kagura vẫn còn quá nóng, cứ lấy tay phe phẩy thế kia.

“Người ta nói rằng không có nhiệm vụ nào mà hai người đó không thể hoàn thành, và cứ mỗi tuần họ dứt điểm một nhiệm vụ rồi từ đó thăng tiến lên lính chính quy. Đó được xem là quá trình thăng tiến nhanh nhất lịch sử. Tương lai chuyện này sẽ trở thành một vấn đề.”

“Ê, đợi đã, chuyện đó đâu đến nỗi tệ chứ? Sao lại có vấn đề?”

“Với hai người đó thì không. Vấn đề nằm ở chỗ có quá nhiều tân binh học theo tấm gương đó và liên tục đăng ký nhiệm vụ.”

Nhỏ hướng mắt về phía bãi tập luyện.

Ngoài một số các phụ trách đang xem xét các cặp đấu tập thì còn có một số tân binh khác chạy qua bãi cát nóng với vật nặng khắp người và có một số người khác lặng lẽ tập cơ bắp.

“Có quá nhiều tân binh giàu kinh nghiệm và những kẻ vẫn chả biết gì, đúng không? Các tân binh đó sẽ chẳng thể thành công nếu họ tham gia nhiệm vụ mà không hề biết gì về mức độ khó khăn của nó cả... và kết quả là số lượng thất bại hay nhập viện tăng vọt.”

“Tức phải biết lượng sức mình chứ gì. Ôi, dù bao nhiêu tuổi đi nữa vẫn cứ luôn tồn tại những thằng ngu.”

Vaiel quay về băng ghế.

“Hừ, những nhóm ngu xuẩn đó có lỗi thì đã hẳn, nhưng nhóm hai thằng dã man ấy cũng phải chịu trách nhiệm. Nhờ có họ mà giờ muốn đăng ký nhiệm vụ cũng chẳng dễ chịu gì.”

“... Có thể cho rằng đó là sự bồng bột tuổi trẻ không?”

“Hử???’

“À kh-không, không có gì!!”

Sheltis xua xua tay né tránh câu hỏi của anh chàng tóc vàng.

... Làm sao mình dám nói.

... Đó là Leon và mình đây trời.

Hồi đó cứ một ngày họ làm hai nhiệm vụ, và trở về Thiên kết cung sau một đêm thức trắng rồi một giờ sau đó họ lại tiếp tục lên đường làm nhiệm vụ. Giờ nhìn lại cậu cũng thấy như thế quá bất cẩn.

“Đúng là như thế có đôi chút bất tiện, nhưng tớ thấy hệ thống hiện tại ổn mà.”

Đặt chiếc mũ cảm biến xuống dưới chân. Kagura tập giãn cơ trước khi bắt đầu tập luyện.

“Gạt sang bên chuyện tớ khá là bận rộn với công việc nghiên cứu. Tớ thấy rằng việc tuần nào cũng phải làm nhiệm vụ là hết sức nguy hiểm. Sự mệt mỏi sẽ tăng dần mà ta chẳng kịp để ý và sẽ vô cùng tồi tệ nếu bản thân ta đã quá quen với việc làm nhiệm vụ và sẽ trở nên thiếu nghiêm túc khi có chuyện. Thay vào đó tốt nhất là ta nên tích cực tập luyện với cường độ vừa phải...”

“Hô hô hô, hay lắm Kagura.”

“Ơ ơ ơ!?”

Đôi tai của Kagura dỏng lên khi bất thần có một người xuất hiện sau lưng nhỏ. Nhỏ lo lắng quay về phía người nói ra câu đó với vẻ mặt xanh lè...

“Phụ-phụ trách Yumelda?”

“Rất đáng khâm phục đó Kagura. Ta không ngờ cô lại tâm huyết đến thế.”

Một người phụ nữ dong dỏng cao trong bộ trang phục xanh sẫm không hề có lấy một nếp nhăn đang đứng đó. Phụ trách cầm cây roi đen yêu thích bằng cả hai tay và đang hút một điếu thuốc mỏng như sợi chỉ.

“Gần đây cô hay trốn mấy bài tập của ta với lý do bận làm nghiên cứu lắm nhé. Ngay lúc ta nghĩ rằng công việc nghiên cứu của cô giờ đã dễ thở hơn thì cô lại vắng tập do phải thực hiện nhiệm vụ ở Bộ chính trị. Tức tháng rồi số ngày cô vắng tập nhiều hơn số ngày cô có mặt. Ta có nhớ sai không?”

“À... kh-không... vì... tại...”

Đôi tai dỏng lên của nhỏ giờ rũ xuống và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán nhỏ.

Trái ngược lại, phụ trách nhìn nhỏ với một nụ cười vui vẻ.

“Với tất cả những điều đó, ta nghĩ rằng cô không phải không muốn tập luyện. Ta cũng chẳng phải quỷ dữ đâu: Ta luôn chấp nhận vắng có phép và ta cũng hay nương tay mỗi khi tập luyện. Nhưng nếu cô đã muốn tập đến thế thì ta cũng chịu thôi. Cũng khó cho ta khi phải huấn luyện tân binh đến khi họ kiệt sức, nhưng nếu họ thực sự mong muốn điều đó lại khác.”

“Thế sao trông cô vui vẻ dữ vậyyyyyyyyyyyyyyyyyyy....!?”

“Nói nhiều quá, ta đi nào.”

“Khônggggggggggggggggggggg!”

Kagura bị phụ trách nắm cổ lôi đi xềnh xệch. Trông nhỏ chẳng khác gì một con mồi bị một sinh vật ăn thịt tóm lấy.

“G-giúp với! M-Monica? Một thành viên trong nhóm cậu đang bị nguy hiểm đến tính mạng! Cả Sheltis và Vaiel nữa...”

Với cảnh tượng diễn ra trước mặt họ thì quyết định của những thành viên còn lại luôn nhanh và chính xác.

“... Nhắc mới nhớ, tớ có hẹn phải tái khám vết thương do Maha <Hoàng kim> gây ra ở Bộ chính trị.”

“À, tớ-tớ cũng nhớ có hẹn với họ nữa. Nếu cậu tính đến tầng 22 thì ta cùng đi nhé.”

“... Hạn cuối nộp bản thảo cuốn ‘Bách khoa toàn thư cỏ dại’ cũng sắp đến rồi.”

Sheltis cùng hai người còn lại quay lưng và đào tẩu hết tốc lực.

Có vẻ như sau lưng họ Kagura có gào lên điều gì đó, nhưng chính nhỏ đã triệu hồi phụ trách địa ngục lên chứ còn ai vào đây.

“Vậy thì chào Kagura nhé, cứ thư thả tập luyện với phụ trách.”

“Thật vô tình... !!!”

***

Thiên kết cung tầng 21.

“Ứ... tàn nhẫn quá.”

Toàn thân lấm lem đất cát, bộ đồng phục rách tươm, Kagura liêu xiêu bước về tòa tháp tối muộn hôm đó.

“Nếu phải huấn luyện đến mức kiệt sức do phụ trách như thế này thà tham gia nhiệm vụ mà không nhận điểm thưởng còn sướng hơn. Monica, đề nghị tìm nhiệm vụ tiếp theo càng nhanh càng tốt.”

“R... rõ.”

Trông nhỏ vô cùng mệt mỏi, nằm bẹp trên máy tính cơ động đang trôi lững lờ. Kagura hoàn toàn không có chút mong muốn nào muốn hạ xuống đất cả.

“Với lại... đây là phòng họp sao?”

Dù mệt gần chết nhưng có vẻ như sự tò mò của nhỏ vẫn rất hăm hở khi nhỏ nhìn quanh quất.

Đó là một căn phòng toàn màu trắng.

Không có bàn, thế nên cũng chẳng có tấm bảng trắng hay dùng khi hội họp. Chỉ có một số lượng vừa đủ ghế dựng ở một góc phòng.

“Đây là trụ sở riêng của nhóm ta. Tớ vừa mới nhận được thông báo nhóm ta đã chính thức được công nhận và việc đăng ký điện tử đã hoàn tất rồi.”

Monica chỉ về phía đống ghế xếp.

“Đây là nơi họp riêng của nhóm từ bây giờ trở đi. Mỗi nhóm có sĩ số khác nhau nên hiện thời nội thất ở đây cũng chỉ có thế. Họ nói nếu cần bàn và bảng trắng thì cứ đăng ký và họ sẽ cung cấp cho chúng ta.”

“Tức chúng ta có được một khoảng không gian riêng tư rồi; càng lúc càng giống một đơn vị hơn rồi đấy.”

“Vaiel này, nói trước đừng có dùng nơi này làm chốn ngủ đấy. Có vẻ như nếu nơi này không được sử dụng đúng với chức năng thì nó sẽ bị tịch thu.”

“... Khỉ thật.”

Có vẻ như nhỏ đã nói trúng tim đen khi Vaiel ngồi xếp bằng với vẻ mặt cau có thường lệ.

“Nhưng họ đâu dễ gì truy ra được điều đó? Nếu đây là không gian riêng cho chúng ta tức chỉ có số ID trên huy hiệu của chúng ta mới có thể mở cửa thôi còn gì?”

Làm sao người khác nghĩ rằng hắn trốn vào đây ngủ được. Chỉ có bốn người bọn họ mới có thể mở cửa phòng thôi.

“Đúng, đó là điều mà tôi định nói.”

“À, em có thể mở được phòng này. Hay nói cách khác chỉ có những tân binh khác và lính chính quy mới không mở được cửa phòng mà thôi. Các tinh binh với chức danh đội trưởng hay cao cấp hơn có thể mở cửa được nhé.”

AI hăm hở tiếp lời Monica.

Nhưng sau khi nghe xong thì nụ cười của Vaiel giãn ra.

“Tức chẳng vấn đề gì, làm sao có chuyện những tinh binh và những nhân vật cao cấp hơn ấy thèm xuống tận dưới thấp này chứ? Nếu có thể thì nhiều khả năng là các phụ trách, nhưng phụ trách thường phải huấn luyện cho các tân binh ở bãi tập luyện rồi.”

“... Đúng vậy.”

“Nhắc mới nhớ, có lẽ thế.”

AI nhấp nháy và Sheltis đồng ý ngay không phải nghĩ.

“Nhưng biết không Vaiel, nếu bỗng dưng cấp trên...”

“Ơ? Thế tìm đâu ra một người vĩ đại mà đủ rảnh rỗi đến mức đó...”

Ngay khi Vaiel vừa nói xong...

Cạch.

Với một âm thanh khô khốc, cánh cửa chầm chậm trượt mở ra hai bên.

“Hả?”

Vaiel mồm há hốc, không phát ra tiếng nào.

Không thể nào có chuyện một ai đó ở vị trí cao hơn các tinh binh chịu xuống mấy tầng dưới thấp này và khả năng đến thăm họ lại càng thấp nữa. Tại sao cánh cửa vốn dĩ không thể mở này lại mở chứ?

“À, ừm... khi mình hỏi phụ trách Yumelda thì nghe nói các bạn ở đây.”

Trước cánh cửa rộng mở xuất hiện một cô gái trong bộ trang phục trắng tuyền đang đứng cúi đầu.

“Yumi...?”

“... Sao một nữ tư tế lại ở đây?”

Đôi mắt của Monica và Kagura mở lớn.

“Ôi chao, chào chị Yumi. Ở đây không có gì ngoài ghế xếp cả, nhưng mời chị ngồi.”

“Không, chị đến để xin lỗi thôi.”

Vẫn đứng dựa vào tường, một lần nữa Yumi cúi đầu thật thấp.

“À, mình xin lỗi! Hôm nay mình không thể đến dự họp khiến cho mọi người phiền lòng... Mình đã nghe Ishtar-san báo cáo những điểm chính rồi!”

...Hm?

Nhìn kỹ vẻ mặt của cô bạn thanh mai trúc mã, mái tóc dài của cô tung bay. Sheltis nhướng mày chìm vào suy nghĩ vốn không hiện lên trên nét mặt.

... Đôi mắt của Yumi hõm sâu.

Quầng thâm quanh đôi mắt có chút đỏ và trông như cô vừa mới khóc. Những vết tích này gần như được mái tóc mai của cô che kín hoàn hảo nên việc Sheltis nhìn thấy được chỉ là ngẫu nhiên. Ba người còn lại không hề để ý.

“Yumi... sama, chúng tôi được báo người chỉ vừa mới xong việc tập luyện mới nãy.”

“À-ừ, đúng rồi, và có đôi chút... à... điều đó là nguyện vọng của mình mà.”

“Chủ động? tập thêm?”

Monica nheo mắt lại. Vốn dĩ là đàn chị của Yumi khi cả hai cùng là nữ tư tế tập sự, giờ nhỏ vẫn còn quan tâm đến sức khỏe của đàn em ngày xưa.

“K-không, chỉ là mấy chuyện... nhỏ nhặt thôi.”

Né tránh ánh mắt của Monica, Yumi quay người lại như muốn bỏ chạy.

“Vậy thì xin lỗi mọi người, mình đi nhé.”

“À, đợi đã Yumi!”

Bàn tay duỗi ra của Monica chợt dừng lại trước khi chạm vào bộ trang phục của nữ tư tế.

“... Đành chịu, nếu em ấy không muốn nói thì đó chắc là chuyện nghiêm trọng lắm đây.”

Monica yếu ớt lắc đầu.

“Vậy giờ chúng ta làm gì đây nhóm trưởng? Tui muốn quay về phòng đánh một giấc lắm rồi.”

“Tôi biết. Hôm nay chúng ta sẽ giải tán và mai nghỉ. Chúng ta sẽ tiếp tục tập luyện bình thường vào sáng sớm ngày mốt... Do chúng ta vẫn nghỉ ngơi chưa đủ từ khi trở về từ Bộ chính trị rồi.”

Nhỏ hít thở một hơi thật sâu trước khi dụi cặp mắt đã quá mệt mỏi.

“Oaaaa, một ngày nghỉ trọn luôn nhé Sheltis! Em muốn đi picnic ở khu thiên nhiên ngày mai. Thời tiết được dự báo sẽ tốt và đó là thời điểm tốt nhất để ngắm hoa ban nở.”

“Thật tiếc bởi mai anh cũng muốn nghỉ ngơi thư giãn nữa.”

“Ơ ơ??? Không không không, ta đi đâu đó đi được không?”

Gạt sang bên AI đang nhấp nháy như tỏ ý phản đối.

... Cậu rất quan tâm đến Yumi.

... Sẽ thật tốt nếu mai cậu có thể bí mật nghiên cứu xem tình hình sức khỏe của cô.

“Vậy chúng ta giải tán ở đây. Đừng quên bốn giờ sáng ngày mốt chúng ta sẽ gặp nhau ở phía trước bãi tập luyện nhé.”

Monica đập hai tay vào nhau.

“Cuốiiiiiiiiiiii cùng cũng xong. Tui về ngủ đây, tổng chào.”

“Đây cũng vậy...”

Vaiel nhanh chóng biến mất khỏi phòng họp. Ngay trước khi Sheltis theo gót thì AI nhấp nháy như mới nhớ ra điều gì đó.

“Nhắc mới nhớ, chuyện sáng nay đó Sheltis.”

“Hơ?”

“Thôi nào, chẳng phải anh đã hứa với chị Eyriey rồi sao? Eyriey nói họ sẽ đến chơi và anh hứa sẽ gặp họ sau khi họp xong, đúng không?”

“Á á á á! Chết tôi rồi!”

Cuộc họp với Ishtar đã kết thúc và cậu đã hoàn toàn quên bẵng nó cho đến lúc nãy.

“Có lẽ chị ấy vẫn còn đợi ở phòng anh đó.”

“Ứ ứ... giờ thì lo mà về thôi. V-vậy thì chào nhé Monica, tớ cũng đi đây.”

Quay người hộc tốc chạy biến, cậu lao ra khỏi phòng họp và bắn ra hành lang.

Ngoài cửa sổ hành lang là một màu đen tuyền. Mặt trời đã biến mất khỏi đường chân trời và giờ đã quá trễ để đi chơi.

“... Chẳng biết anh có để Eyriey phải đợi không.”

Cậu phóng thẳng từ hành lang đến thang máy. Cậu ấn nút “tầng 11” vốn là phòng nghỉ cho các tân binh và thở dài nhè nhẹ.

***

Thiên kết cung , tầng 11.

Ngay lúc cậu chỉ vừa mới đặt một chân vào phòng mình vốn ở ngoài cùng phía phải khu ký túc xá cho tân binh...

“Chậmmmmmm quá á á á! Đi lang thang đâu nãy giờ vậy, Sheltis!”

“Shel-nii, anh về trễ quá.”

Eyriey nhướng mắt lên lườm cậu còn Yuto thì đang ngồi ngay ngắn trên giường.

...

... À thì đó là những gì cậu đã tưởng tượng.

“Ô, lạ nhỉ, chẳng có ai.”

“... Có vẻ như trước đó họ đã đợi ở đây.”

Giường cậu giờ bừa hết cả và trong thùng rác còn có vỏ kẹo.

Eyriey hẳn đã ăn số kẹo mình mang theo còn Yuto nghịch trên giường. Cậu có thể dễ dàng hình dung ra hai người họ.

“Có vẻ như họ đã chờ anh đến chán chê nên về nhà rồi.”

“Nhưng hình như họ có để lại lời nhắn.”

AI đang nhắc đến bộ phận thu âm đang đặt trên bàn. Thiết bị nhỏ nhắn hình bút chì này có bộ phận thu âm gắn vào một đầu. Cậu chưa hề thấy thiết bị nào trông như thế này ở tòa tháp nên nhiều khả năng đó lại là một phát minh của Eyriey.

“Phần nhấp nháy này nhiều khả năng là nút phát lại.”

“Đây á?”

Có nút phát lại nằm ở một đầu của thiết bị hình bút chì. Cậu rụt rè ấn nó.

“Eyri-nee, nút này á?”

“Ừ ừa. Nó sẽ ghi lại những gì em nói khi em ấn nó. Yuto thử nói gì đi.”

Đúng là giọng của hai người đó rồi.

“Mm... Yuto nên nói gì nhỉ?”

“Sheltis, chậm quá đấyyyyyyyyyyyy. Mai bọn này sẽ còn quay lại nên liệu mà thu xếp đi! Chị nói rồi đó. Thế nên Yuto muốn nói gì thì nói đi.”

“Dạ ạ ạ ạ ạ! À, ừm, Shel-nii à, mai em lại đến nhé...”

“... Họ nói thế đó.”

“Chẳng phải mai anh được nghỉ nên không có vấn đề gì còn gì? Thay vì thế...”

Tiếng của AI vừa nói vừa cố nén cười.

“Ngoài ra còn có một lời nhắn khác của một người khác nữa.”

Một dàn máy tính lớn đã choán hết phân nửa cái bàn trong phòng.

Cổng liên lạc bình thường vốn ở chế độ tiết kiệm năng lượng thì đèn tín hiệu đang phát ra ánh sáng xanh, tức có thông điệp.

“... Lần này đến mail à. Có mấy khi anh dùng cổng liên lạc đâu ta.”

“Người ta cũng chẳng mấy khi sử dụng cổng này. Hiếm à nha.”

Nếu chỉ là những thông điệp đơn giản thì huy hiệu của họ cũng có cùng chức năng đó. Bình thường thì Monica, Leon, phụ trách và những người khác liên lạc với cậu theo cách này.

“Không biết ai đây nhỉ.”

“Có lẽ từ một phòng ban nào đó do họ liên lạc với anh qua cổng này. Thường người lính hay sử dụng huy hiệu hơn.”

“À, ừ.”

Mở máy lên, hộp thư xuất hiện.

“... Hơ? Không thấy hiện lên thông tin người gửi, không thấy gì cả.”

“Không phải không hiện ra, chỉ là nó được bảo vệ bởi mật mã của một người ở vị thế cao cấp hơn. Nếu đó là một email bình thường thì có thể người kiểm soát lưu lượng thông tin ở bộ phận bảo vệ sẽ đọc được, nhưng thư này chỉ mỗi người nhận đọc được mà thôi.”

Nó sử dụng một đường truyền khác lạ. Nếu không tính quản trị hệ thống và các tinh binh cao cấp thì đó là một thứ tân binh rất hiếm khi được sử dụng.

“Ồ, hay nhỉ. Nhanh mở lên nào...”

“Được rồi, đợi chút đi.”

Vỗ về AI đang hối thúc cậu, cậu nhập ID vào bức thư được mã hóa.

“Gửi Sheltis.

Hôm nay cậu đã làm việc rất tốt. Xin lỗi tớ không thể tham dự cuộc họp được. Tớ cũng có nói một chút khi mới xen ngang vào buổi họp của mọi người ban nãy... Tớ đang nghĩ về những buổi huấn luyện của các nữ tư tế.”

“...Yumi hả?”

“Chị ấy quên đề tên ở cả phần đầu lẫn phần cuối bức thư nhưng đọc thư thì biết ngay ai liền.”

“Mà-mà trên hết!

Về cái thứ đang ẩn trong cơ thể cậu, nhưng... từ đó đến giờ tớ vẫn chẳng biết tớ đã cố hết sức trong tập luyện hay chưa. Nếu mai rảnh khoảng quá trưa cậu có thể đến tầng 276 được không?”

Xin lỗi vì tớ đã quá đường đột thế này.

Tớ rất muốn chuyển lời trực tiếp đến cậu, nhưng có vẻ như hôm nay cậu đi với Monica-senpai cả ngày rồi.

... Tớ rất muốn thanh tẩy thứ đó.

À-ừm, cậu không đến cũng chẳng sao cả!

Chỉ là không phải tuyệt đối cứ là ngày mai... chỉ là, sự thật thì... tớ không chắc là tớ có đủ tự tin. Cậu có việc khác cần làm hơn thì cũng chẳng sao.

Nhưng.

Nếu mai cậu không bận gì...”

Email ngừng ở đó.

Không hề có tên người gửi... nhưng cũng chẳng cần phải tìm hiểu điều đó làm gì nữa.

“Cậu ấy nói tầng 276.”

“Đó là tầng luyện tập cho riêng Yumi. Có khoảng 10 phòng ứng với số thần chú Yumi có thể sử dụng và một số phòng trong đó có thể được dùng để thanh tẩy mateki.”

“... Hiểu rồi.”

Email không nhắc trực tiếp đến mateki mà gọi là ‘cái đó’ bởi để tránh khả năng có một ai đó có thể đọc được nội dung.

... Mateki ẩn trong cơ thể cậu khi cậu ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên.

... Nếu mateki trong cơ thể cậu được thanh tẩy thì shinryoku của cậu chẳng biết có thể trở về hay không.

“Sao mặt anh khó coi thế? Anh không thấy vui vì mateki sắp được thanh tẩy à?”

“Mình không nên buồn bã thế.”

Lầm bầm như đang nói chuyện với chính mình, Sheltis ngồi xuống một góc giường. Cậu nằm xuống, nhìn lên trần phòng sáng trưng và hít một hơi thật sâu.

“Nhưng nếu mateki của anh được thanh tẩy và shinryoku của anh trở lại theo cách thế thì có thể nó sẽ kết thúc với ‘tuyệt quá, tuyệt quá’.”

Chuyện cậu sống sót trở về từ Uế ca địa đàng chi viên với mateki ẩn trong cơ thể là hết sức kỳ lạ.

Cậu có cảm giác nhiệt huyết tìm hiểu nguyên nhân của sự kiện này cuối cùng cũng trôi qua và chuyển thành ‘Oài, sống sót trở về là tuyệt lắm rồi.’

... Nhưng có thật như thế là ổn không?

Nếu mateki trong cơ thể cậu chính là chìa khóa để tiếp cận bí mật của Uế ca địa đàng chi viên thì chẳng phải cơ hội đó sẽ mất đi khi mateki của cậu biến mất sao?

“... Đó là cảm giác của anh khi chúng ta đến Bộ chính trị.”

Con Yuugenshu được nuôi trong bồn nước. Họ cứ ngỡ đó là bàn tay của Bộ chính trị, nhưng cuối cùng mọi thứ được xác nhận do một tổ chức thứ ba mà ở đó Maha <Hoàng kim> và I-gun I <Trống rỗng> đang làm việc.

... Lại còn cả tinh thể cấm ky nữa.

... Mắt đỏ Mikuva, báu vật của Bộ chính trị, cũng như vậy.

Con Yuugenshu, tổ chức thứ ba và tinh thể cấm ky nữa... Rồi mình. Mọi thứ đều có kết nối với nhau. Mọi thứ đều chung nhau một điểm, bí mật của ‘Uế ca địa đàng chi viên.’

“Anh có cảm giác như anh đã nắm bắt được một thứ gì đó. Cái gì nhỉ... Anh không thể diễn tả được, nhưng có cảm giác anh đã nắm được một cái gì đó vô cùng quan trọng. Bí mật của Uế ca địa đàng chi viên.

Nhiều hơn bất kỳ người lính nào, hơn cả các nữ tư tế.

Cậu đang tiến gần đến bí mật của Uế ca địa đàng chi viên: đó là cảm giác của cậu.

“Nếu anh có thể điều tra bí mật của Uế ca địa đàng chi viên như thế này thì chúng ta có thể tìm ra được một phương pháp hữu hiệu hơn để đánh nhau với Yuugenshu và khắc chế mateki.”

Như thế có lẽ sẽ khiến cho gánh nặng của Yumi với vai trò nữ tư tế sẽ nhẹ nhàng hơn. Cậu cũng có thể trở thành nguồn sức mạnh cho cô ở những lĩnh vực khác khi cậu đang nhắm đến mục tiêu trở thành vệ sĩ của cô.

“...”

“Lạ lắm sao?”

“... Em đang nghĩ làm sao anh có thể nghĩ được như thế.”

Ilis ngừng lại chừng mười phút trước khi nói tiếp – AI nói bằng giọng như kiểu bản thân đang nhìn vào một nơi nào đó xa vắng.

“Nhắm đến việc trở thành Sennenshi là một điều mà anh đã hứa với Yumi, nhưng suy cho cùng anh cũng chẳng khác gì những người lính khác về mục đích cuối cùng... nhưng những gì anh nói có thể là điều mà chỉ duy nhất anh có thể làm được.”

Việc trở thành vệ sĩ cho cô là điều hiển nhiên, nhưng cậu đã tìm được một hướng khác để trở thành nguồn sức mạnh cho Yumi. Nhưng điều đó là do trong cơ thể cậu có mateki. Nếu thứ đó bị thanh tẩy thì cậu đã đánh mất đi cơ hội tiến gần đến bí mật của Uế ca địa đàng chi viên.

“Một sự phức tạp mới. Nhưng mai anh vẫn sẽ nhận lời mời của Yumi, đúng không?”

“Ừ... anh cũng muốn lắng nghe quan điểm của Yumi nữa.”

Cậu không thể trở thành Sennenshi nếu vẫn còn mateki trong cơ thể mình. Đó cũng là một lý do mà Yumi luôn quan tâm đến cậu.

... Nhưng sao bỗng dưng mai cô muốn thanh tẩy nó nhỉ.

Ban nãy cậu còn cảm thấy biết ơn. Tuy nhiên nghĩ lại cậu thấy hẹn nhau kiểu này có hơi vội vã, nhất là bỗng dưng đùng đùng đòi phải là ngày mai...

“Anh chẳng biết Yumi có chuyện gì không.”

Hy vọng mateki trong cơ thể cậu sẽ được thanh tẩy bỗng chốc tiêu tan và trở thành nỗi lo khắc khoải về Yumi.

***

Tầng từ 276 đến 280 là những tầng tập luyện riêng của các nữ tư tế và tầng từ 271 đến 275 ngay bên dưới đó dành riêng cho các Sennenshi.

Và ở tầng 273.

Bước ra khỏi thang máy là một khu rừng trải dài mô phỏng một cách trung thực nhất khu sinh quyển.

Dưới chân là bùn ẩm, sỏi đá và lá rụng. Trên đầu là hằng hà sa số những dây leo đan mắc vào các cành cây, xoắn lại vào nhau như cả một hệ thống mạng nhện.

Trong khu rừng mà có một chú chim vừa bay vừa cất cao tiếng hót...

Thì tiếng súng vang lên...

Những tiếng súng điếc tai liên tục vang lên khiến cây đại thụ cứ rung lên bần bật.

“... Bác bỏ, tiếp.”

“D-dạ. Từ bộ trưởng bộ nghiên cứu shinryoku thì về vấn đề cử một nhóm các nữ tư tế tập sự. Có khoảng năm mươi nữ tư tế tập sự năm nay vượt qua được kỳ tập luyện đầu tiên. Đội ba cần bao nhiêu người...”

Cậu bé cầm tờ báo cáo đọc to.

“Dựa trên kỹ năng thôi; những nữ tư tế tập sự không dùng được thì chẳng cần làm gì.”

Người phụ nữ với tấm che mắt đen tuyền trả lời.

Cơ thể cô cao như một người đàn ông trưởng thành đang trong bộ trang phục ngụy trang và cô mặc một chiếc áo khoác dài quá gối.

Trên mỗi tay cô là một khẩu súng máy.

Đó là khẩu súng có hỏa lực mạnh và có thể bắn liên tiếp các loạt đạn để bù lại cho sự thiếu chính xác của nó. Cô cầm mỗi tay một khẩu và thong thả bóp cò.

“Chỉ chọn những nữ tư tế tập sự xuất sắc thôi.”

“Nh... nhưng sẽ phải cạnh tranh rất khốc liệt với các đội khác.”

“Nhiệm vụ của cậu là lo mấy việc đó.”

Tiếng súng lại vang lên, những mục tiêu nhỏ cứ lần lượt ngã xuống.

Cô đang bắn hạ những mục tiêu nhỏ bằng máy đang bay với tốc độ siêu nhanh qua những khoảng hở giữa các cây to với những tán lá dày đặc, và không trật phát nào.

“...”

“Chỉ có thế thôi ư?”

“... Dạ kh-không! Xin lỗi!”

Với câu hỏi không chút hứng thú từ người phụ nữ, cậu bé hốt hoảng lắc đầu.

“À... ừm... Em rất ngưỡng mộ sự xuất chúng của đội trưởng Horn.”

“Ngưỡng mộ thế nào?”

Cô hỏi vặn lại với một giọng chẳng chút thân thiện.

Horn Nova – em gái của nữ tư tế thứ ba, Viola Nova; cũng là Sennenshi thứ ba với trách nhiệm bảo vệ cô.

“Ơ?”

“Ta tưởng ta đã hỏi cậu ta đáng ngưỡng mộ điểm nào kia mà.”

“M-mọi thứ... đều là...”

Thể lực của cô được tôi luyện để cô có thể dễ dàng mỗi tay cầm một khẩu súng lớn. Cùi chỏ lẫn vai đủ mạnh để hứng chịu phản lực khi liên tục khai hỏa những khẩu súng đó.

Trên tất cả là kỹ năng bắn súng siêu phàm trăm phát trăm trúng dù cả hai mắt đều đã bị bịt kín.

Bịt cả hai mắt lại, tức nói cách khác Horn không hề nhìn thấy mục tiêu. Bất chấp những chuyện đó, những viên đạn được bắn ra đều đi thẳng vào hồng tâm của các mục tiêu máy. Đó la khung cảnh khiến cho bất kỳ người bình thường nào cũng đều không tin vào mắt mình.

“Nếu... nếu em tập luyện thì liệu em có được như đội trưởng...”

“Dẹp bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.”

Cậu bé nói ra vài lời, còn Horn gạt bỏ ngay lập tức.

“Dù cho đó là tài năng, môi trường, nỗ lực, thời gian, tính cách hay hình thể, chả có cái gì phù hợp cả. Đội ngũ thiện xạ mà cậu nhắc tới là những người chuyên biệt có khả năng sử dụng những khẩu súng hạng nặng phù hợp với tình huống. Cậu thì làm được gì khi cậu không hề có bất kỳ điều kiện cần nào chứ?”

“... A... á á...”

Tiếng súng của Horn vẫn không hề ngừng lại dù cho cậu bé không thể thốt lên lời nào và cúi gằm mặt xuống.

“Hết rồi sao?”

“... Dạ.”

Cậu bé quay lưng lại trong khi vẫn cúi gằm kẹp tờ báo cáo dưới nách. Cậu cứ thế lặng lẽ bước về thang máy.

“Catria.”

Chỉ mới bước đi vài bước thì Horn gọi cậu bé lại.

Im lặng.

Hai khẩu súng máy vẫn còn tỏa khói từ họng súng bị ném lên cao trên bầu trời.

“Mang chúng theo này.”

“Óa óa óa!”

“Bảo dưỡng định kỳ như mọi lần đi, ta sẽ đến lấy súng sau ba mươi tám giờ nữa.”

Cậu bé ném bản báo cáo sang bên và chụp lấy hai khẩu súng máy. Vẫn quay lưng về phía cậu bé, Horn rút tiếp ra một khẩu súng nữa từ chỗ giắt súng bên hông.

“Ta không cần những kẻ kém cỏi trong đội của mình. Nếu cậu cứ tiếp tục luyện tập những kỹ năng không phù hợp với tầm vóc của mình thì vui lòng ra khỏi đội trước khi hết ngày.”

“...”

Bang.

Tiếng súng trước mặt cậu bé vẫn đang im lặng bắn hạ hai mục tiêu bằng máy.

Chúng chỉ là những vật thể bay ngẫu nhiên. Việc nhắm cùng lúc hai mục tiêu không phải là không thể. Đúng vậy, điều đó vốn dĩ là không thể nếu như họ không thể đoán trước được tương lai.

“Nhưng ta công nhận kỹ năng bảo dưỡng của cậu.”

“Vâng.”

“Nhắc lại lần nữa, ba mươi tám giờ sau. Hãy hoàn tất việc bảo dưỡng trước thời gian đó.”

Cậu bé lặng lẽ gật đầu.

Lần này cậu đi thẳng đến thang máy mà không hề nhìn lại và đi thẳng xuống dưới tầng trệt.

Ding.

Thay chỗ cho một thang máy đi xuống tầng trệt là một thang máy khác dừng lại ở tầng này.

“Yoo... Horn đây rồi...”

Một cô gái trông như con trai với làn da rám nắng. Trong bộ trang phục khá nhẹ nhàng, áo ngắn quần ngắn, có thể thấy rõ những vết khắc shinryoku trên làn da lồ lộ ấy.

“Run à.”

“Ồ, đây rồi. Nếu đã về thì cũng phải báo một tiếng chứ... Với lại.”

“Từ chối.”

“... Ơ, đã nói gì đâu nào.”

“Tôi có thể thấy được tương lai.”

“Xạo.”

Run nhướng mày lên đầy ngụ ý.

“Cô chỉ có thể thấy được hình ảnh của tương lai, chứ không hề nghe thấy thanh âm; chính cô đã nói thế.”

Giản đồ tinh tú.

Đó là một kiểu thần chú lãnh thổ mà Horn Nova, cùng với chị mình, nữ tư tế Viola Nova có được từ lúc sinh ra. Với năng lực có khả năng nhìn thấy chỉ một khoảnh khắc ở thì tương lai thì việc đoán được hướng di chuyển của mục tiêu và bóp cò là chuyện đơn giản.

“Vậy thì cho tôi hỏi cô đến đây làm gì?”

Nhìn vào chỗ giắt súng, Horn thở dài.

“Được, vậy thì ta đấu đi. Cũng đã lâu...”

“Tôi từ chối.”

“... Ơ, thế là sao. Phải chăng Leon đã đăng ký trước? Nếu vậy thì tôi sau Leon cũng đâu có sao.”

Cô kéo kéo vạt áo bằng một thái độ rất trẻ con.

“Thời gian rất quý giá, vì sau đó tôi có việc phải làm.”

“Thế à à à à? Nhưng đấu tập với tôi sẽ rất thú vị và cũng cần thiết nữa mà? Chuyện Sennenshi bỏ tập chẳng đơn giản đâu, đúng không?”

“Thật đáng tiếc, việc quan trọng hơn hết thảy những thứ khác đang chờ đợi tôi đó.”

Liếc nhìn Run đang phồng mang trợn mắt dỗi. Horn đi về phía thang máy hướng lên tầng trên.

***

Cả tầng lầu ngập tràn ánh nắng ban trưa.

Ở một nơi cao gần hai ngàn mét so với mặt đất, ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp cửa kính có thể thấy rõ mà không gặp chút trở ngại nào.

Thiên kết cung , tầng 276. Tầng này dành riêng cho các nữ tư tế luyện tập.

“... Tầng lầu này phát ra ánh sáng xanh sao?”

Đứng trước tầng lầu mà Yumi đang chờ đợi. Sheltis cúi xuống dưới chân mình.

Một hình vẽ trải dài từ sàn tầng lầu. Những hoa văn màu xanh da trời tương phản với nền trắng trông rất đẹp, nhưng cũng có chút cổ quái do cậu không rõ chúng dùng để làm gì.

“Tất cả chúng đều là những vết khắc cả.”

... Tuyệt vời.

Cậu đã từng nghe đây là một cơ sở có thể thanh tẩy mateki cho người bị nhiễm. Tức nếu một người bị nhiễm mateki có thể vào ra trực tiếp nên việc ngăn ngừa sự lây lan mateki trong tòa tháp là điều cần thiết.

“Sheltis, anh ổn chứ?”

“Anh để chân mình vào giữa những hoa văn đó mà.”

Mateki trong cơ thể cậu và shinryoku trên nền bài trừ lẫn nhau. Chân cậu giờ đây tê chồn, nhưng cũng không đến nỗi không chịu đựng được.

“Nhắc mới nhớ, cậu ấy chỉ nói tầng chứ không chỉ rõ địa điểm cụ thể.”

“Dạ, em cũng chẳng biết phòng nào nữa đây.”

Đầu phía xa của tầng lầu cứ mờ mờ ảo ảo. Dù sao đi nữa thì Yumi chỉ nói ở tầng này nên dù cô có đến điểm hẹn thì cậu cũng chẳng biết cô đang ở đâu.

“Đây này.”

Bên phải cậu một cánh cửa chầm chậm mở ra.

“... Tớ vui quá, cậu đến rồi.”

Mái tóc dài của cô nhẹ bay. Trông cô có vẻ nhẹ nhõm hơn vui mừng.

“Tớ cứ ngỡ do quá đột ngột nên cậu không thể thu xếp được... Cậu bỏ tập để đến đây à?”

“Không, hôm nay tớ được nghỉ trọn ngày. Mai mới phải bắt đầu tập lại.”

“À, ra vậy. Kế hoạch hôm nay của tớ phải đến tối mới bắt đầu nên cậu đã nói thế thì cứ như vậy thôi. Chuyến đi đến Bộ Chính trị làm ai cũng kiệt sức cả... Mà thôi dẹp chuyện đó sang bên. Cậu vào phòng đi.”

... Đây là phòng tập luyện của nữ tư tế?

... Ừ, đúng rồi.

Từ sàn đến trần tuyền một màu trắng, và những vết khắc được khắc lên trần. Ở ngoài phòng chỉ có sàn, nhưng trong căn phòng này bốn mặt đều có vết khắc cả, đến tận từng ngóc ngách.

“Căn phòng này được thiết kế cho riêng tớ. Nhưng cậu biết không, phòng này không phải để tập luyện đâu.”

Yumi hướng mắt vế phía cậu vẫn đang đứng ở trung tâm căn phòng và chỉ về phía một vết khắc ở ngay trên đầu.

Một bóng đen phủ lên đôi mắt cô.

Hẳn giờ cô nhớ lại những sự kiện buồn trong quá khứ - thái độ của cô tỏ rõ điều ấy.

“Phòng này không phải để tập luyện, mà để dùng cho mục đích thực tế... Đây là nơi mà các nữ tư tế thanh tẩy những người bị nhiễm mateki quá nặng đến mức các nữ tư tế tập sự không thể thanh tẩy được.”

“... Yumi à, cậu không thích nơi này sao?”

“Tớ thích nó.”

Câu trả lời rõ ràng, không chút đắn đo.

“Một năm từ khi tớ trở thành nữ tư tế thì chỉ mới có bốn người. Đã có bốn lần người ta được đưa vào đây. Những người ấy được yêu cầu chuyển đến đây bởi các nữ tư tế tập sự không thể làm gì được. Đây là căn phòng cứu những người bị mateki làm cho đau đớn... nên làm sao tớ có thể ghét nó được.”

Cô cắn môi.

Nữ tư tế, người bạn thời thơ ấu của cậu, tiếp tục nhìn đăm đăm lên trần.

“Nhưng... thực tế khắc nghiệt. Chúng ta buộc phải cưỡng chế những người bị nhiễm mateki bị điều khiển trí óc lên giường bệnh. Đấy là một quy trình chúng ta buộc phải tuân thủ trong khi chứng kiến người bệnh bị những cơn đau đớn hành hạ. Vệt đỏ bầm kia là của một người bị chứng co giật và cơ thể cứ co rút lại khi mateki phân rã... Vệt xanh ở phía bên kia thực ra là vết máu. Sắt trong cơ thể họ đã bị thay đổi và máu họ chuyển thành màu xanh.

“... Vậy chuyện gì đã xảy ra cho những người ấy?”

“Họ đều đã được chữa lành. Tất cả những trường hợp mà tớ đã đề cập đều đã được chữa khỏi và đang trong quá trình hồi phục. Cũng đã có người xuất viện nên tớ rất vui... Nhưng việc chữa lành họ không phải lý tưởng. Bởi nếu ngay từ đầu không ai bị nhiễm chẳng phải rất tốt hơn sao. Sẽ thật tốt nếu chúng ta có thể sống trong một thế giới mà chúng ta chẳng phải sợ hãi Yuugenshu...”

Chuyện có người bị chuyển đến phòng này vốn dĩ là một chuyện không nên xảy ra.

Nếu kết giới băng kính của các nữ tư tế có thể phong ấn hoàn toàn Uế ca địa đàng chi viên thì Yuugenshu sẽ không thể nào xuất hiện ở lục địa trôi dạt . Những người chịu ảnh hưởng từ mateki của Yuugenshu cũng sẽ không còn.

Một kết giới hoàn chỉnh.

Kết giới băng kính hoàn hảo.

Đó là mục tiêu lý tưởng của các nữ tư tế.

“Chết! Không tốt, không tốt. Tớ lại lan man rồi.”

Yumi vỗ hai tay vào má tạo ra một âm thanh êm tai. Cô lắc đầu hai ba lần rồi hít một hơi thật sâu.

“Được rồi! Giờ thì tớ sẽ cố hết sức, nên rất mong được cậu hợp tác!”

“Ơ... ơ...?”

“Tớ nói hôm qua rồi mà, đúng không? Cậu đến cũng vì cậu đã nhận được, phải chứ?”

Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu dồn cậu vào trung tâm căn phòng.

... Về mateki của tớ ư?

“Ừ, tớ không đủ tự tin để khẳng định có thể chữa lành được, nhưng tớ vẫn muốn thử xem sao. Đến đây, ngồi lên giường đi nào.”

Một chiếc giường lớn ở ngay trước mặt Yumi.

Chiếc giường không có hình chữ nhật như giường thông thường, mà nó có hình dáng đặc biệt buộc người bệnh phải nằm duỗi dài hai tay ra, ngoài ra còn có cả những sợi dây da màu đen để tránh việc bệnh nhân làm loạn.

“Chị Yumi ơi, chị Yumi à, cột Sheltis lại đi...?”

“Tiếc quá, anh không giãy giụa đâu.”

Cậu cởi dây chuyền có gắn AI đặt vào chiếc khay cạnh giường. Cậu cúi nhìn xuống giường lần nữa.

“...”

“Cậu sao thế?”

“À, không có gì... chỉ là tớ hơi căng thẳng chút thôi. Tớ có cảm giác lý ra tớ không nên nằm trên chiếc giường này đâu.”

Đây cũng là lần đầu tiên cậu được điều trị bằng phương pháp thanh tẩy mateki, và đồng thời đó cũng chính là yêu cầu từ người bạn thuở nhỏ của cậu, điều đó càng khiến cho cậu thêm căng thẳng. Nằm dài xuống chiếc giường cũng chẳng khác gì cậu bị khám khi vào viện nên cậu khó có thể giữ bình tĩnh được.

“Sheltis vốn đã sợ vào viện từ lâu rồi mà. Giờ chị tính sao đây Yumi?”

Yumi nhìn quanh, nghĩ ngợi.

“... Tớ nghĩ cậu có ngồi trên giường cũng chẳng sao.”

“À, khỏe quá. Thế dễ chịu hơn rồi.”

Cậu chuyển sang tư thế ngồi trên giường.

Không khí rung động.

Cô gái trước mặt cậu vốn bình thường rất dịu dàng, luôn mỉm cười bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ chuyển sang một luồng không khí áp chế đủ gây sởn da gà.

... Đây.

... có lẽ... lần đầu tiên mình được chứng kiến.

Người bạn thanh mai trúc mã trước mặt cậu... không, một ‘nữ tư tế’ trước mặt cậu. Sheltis nuốt khan.

Nữ tư tế Yumi Ele Soufflenictole.

Đôi mắt màu ngọc bích của cô nhìn cậu không hề chớp. Những tia sáng màu đỏ bất thần phát ra từ toàn bộ cơ thể cô.

... Ba năm trước... lúc cậu trở lại lục địa trôi dạt ... Yumi vẫn chưa phải là một nữ tư tế.

Yumi, vốn lúc đó vẫn chỉ là nữ tư tế tập sự luôn cố gắng để thanh tẩy mateki của cậu... và đã khóc hết nước mắt khi mọi nỗ lực của cô thất bại.

Và giờ đây.

Đây là lần đầu tiên Yumi đối mặt với vấn đề thanh tẩy mateki cho cậu với tư cách nữ tư tế.

“... Tớ bắt đầu nhé.”

[Hãy ban cho tôi, sức mạnh để hiện thực hóa mọi nguyện ước...

Ele So Phi-a-s Arma-Riris]

Khi nữ tư tế cất lên lời chú thì ngay lập tức những tia sáng nhỏ màu đỏ phủ trùm lên thân thể cô.

... Cổ họng cậu khô đắng.

Môi, cổ họng và đầu lưỡi trở nên khô rát do sự căng thẳng mà cậu không thể nào gọi tên ra.

“Đừng cử động.”

Đầu ngón tay của Yumi hướng thẳng về phía ngực cậu.

... Có thật cô sẽ thanh tẩy được không?

... Có lẽ nếu là thần chú của Yumi thì đến mateki của mình cũng sẽ chẳng là gì.

Mateki từ Uế ca địa đàng chi viên. Phải chăng thứ sức mạnh đáng nguyền rủa mà ba năm trước các nữ tư tế đều thất bại giờ coi như đã được giải quyết?

Ngón tay dần tiến sát đến ngực cậu.

Đầu ngón tay chạm vào giữa ngực cậu, và bắt đầu chạm vào lớp da thịt.

ZZz... zzzt...

...!

“Ối... á á!”

Những chớp sáng như tia sét bất thần mở rộng như những tia cực quang và có vẻ như chúng kháng lại các đầu ngón tay của Yumi.

Cộng hưởng Elbert.

... Không... thể... nào!

Cứ ngỡ đó chỉ là những ánh chớp, nhưng giờ trở thành kết giới ánh sáng rồi sao!?

“Cộng hưởng Elbert kháng cự còn mạnh hơn trước nữa ư!? Yumi, không ổn đâu, chị phải ngừng nghi thức lại...”

“Ứ... ứ ứ...!”

Nhưng Yumi vẫn không ngừng lại. Chấn động do kết giới tạo thành từ cộng hưởng Elbert khiến cô ngừng thở nhưng cô vẫn trụ vững trên nền đất và tiếp tục đưa các đầu ngón tay ra.

Hồi ức...

Ngay lúc đó hình ảnh Yumi trong tương lai đổ sập xuống với bàn tay phải đầy máu bỗng hiện lên trong tiềm thức của cậu một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Lùi lại!”

!?

Cậu bất thần hét lên và rụt vai lại và Yumi rụt tay lại theo phản xạ. Cùng lúc đó sương mù tan biến và những tia chớp từ cộng hưởng Elbert cũng biến mất.

“... Á... hộc... á á...”

Đôi bờ vai của Yumi nhô lên hụp xuống và cô không thể giấu được nhịp thở dốc của bản thân. Đầu ngón tay cô nhuộm một màu đỏ khác hẳn với màu của thần chú thanh tẩy.

“Yumi...”

Cậu nhảy ra khỏi giường.

Cậu cố chạy đến chỗ cô bạn thanh mai trúc mã đang ngồi thụp xuống, bó gối ở đó.

“Đừng!”

Cùng lúc đó.

Khi Sheltis dấn thêm một bước thì tiếng gào của Yumi vang vọng khắp căn phòng.

... Đừng ư?

Thế trong tình huống như vậy, điều gì mình không nên làm chứ?

“... Shel... ti... s... cậu... ngồi... ở kia!”

Cô gái cất tiếng, đầu rũ xuống, nói trong tiếng nấc.

“Một... lần... nữa...”

Một lần nữa.

Sheltis cứ ngỡ như mình nghe nhầm khi cậu nghe thấy những gì Yumi vừa mới nói.

... Một lần nữa ư?

... Không phải do gặp cộng hưởng Elbert ban nãy khiến cô một lần nữa muốn thử lại chứ?

“Ha... aaa.... haha... Xin lỗi, tớ thất bại rồi. Tiếp...”

Nữ tư tế thanh tẩy loạng choạng đứng lên.

Cô cố gắng che giấu cơn đau của mình với một gương mặt xanh xao.

“Lần kế tiếp này... tớ sẽ cố hết sức...”

“Yumi!”

Để ngăn lại cô gái đang loạng choạng bước đến thì cậu đứng trước mặt cô, dang rộng hai tay.

“Tớ rất... rất vui vì cậu nghĩ thế. Nhưng hôm nay tạm dừng ở đây nhé.”

“...”

“Bất kỳ ai thấy những gì cậu làm lúc nãy đều hiểu rằng cậu đã làm hết sức rồi. Ngay cả tớ chỉ mới thoáng qua cũng biết mà. Vì thế nên tớ luôn tin rằng trong tương lai gần chính cậu sẽ thanh tẩy thành công mateki của tớ.”

“... Thật không?”

Những gì cậu nói chẳng khác gì những lời sáo rỗng.

... Nếu Yumi tiến bộ hơn hiện tại liệu cô có đủ khả năng thanh tẩy mateki của cậu không?

Thần chú shinryoku mạnh nhất của Yumi.

Nhưng khi thần chú trở nên mạnh hơn thì cộng hưởng Elbert cũng trở nên mạnh hơn. Để vượt qua được trở lực đó thì Yumi cần cố gắng nhiều hơn, nhưng liệu cộng hưởng Elbert có còn mạnh hơn nữa?

Một vòng quay bất tận. Không nghi ngờ gì khi đó là một khả năng cần phải xem xét.

“Vì... vì thế... hôm nay...”

Khi cậu nhìn vào ánh mắt của Yumi thì cậu thấy rất rõ cô đã dốc toàn lực không nương nhẹ. Với việc xảy ra cộng hưởng Elbert mới nãy thì việc cô thanh tẩy mateki trong trạng thái hiện giờ của cô là vô phương.

“...”

Yumi không nói gì, hít thở sâu.

“... Cậu nói phải.”

Một nụ cười khô đắng.

Khác hẳn với sự im lặng dài đằng đẵng ban nãy, lần này cô nói liến thoắng.

“Ra vẫn chưa thể nữa rồi... Thật tệ hại làm sao, mang danh nữ tư tế thanh tẩy mà thế đó. Tớ vẫn sẽ bị Horn-san la nữa cho xem.”

“Horn?”

Chỉ có duy nhất một người trong Thiên kết cung có cái tên như thế.

Sennenshi thứ ba, Horn Nova. Sinh ra với khả năng shinryoku kỳ lạ, cô là xạ thủ có thể sử dụng được bất kỳ loại súng nào.

“Sennenshi đó ư? Chuyện gì đã xảy ra?”

“... Chuyện nhỏ ấy mà.”

Yumi dụi mắt để xua tan nụ cười gượng gạo của mình và đưa tay ra khỏi chiếc giường.

“Sheltis này. Tớ muốn hít thở chút khí trời. Ta lên tầng trên nhé.”

Đi với tớ.

Tấm lưng thon mảnh của cô nói với cậu điều đó, chiếc áo choàng của Yumi phất nhẹ.

“... Nếu tớ nói chuyện trong phòng này thì tớ sẽ nhớ lại nhiều hơn những chuyện cần thiết mất.”

***

Thiên kết cung , tầng 22. Bệnh thất.

“Ok, đủ rồi.”

“Cảm ơn rất nhiều ạ.”

Phù.

Hít thở một hơi dài, Monica bỏ tay ra khỏi gấu áo mà nhỏ nắm chặt nãy giờ.

“Sự xuất huyết do nội thương cũng đỡ hơn nhiều rồi đó.”

“Có vẻ như miếng cao dán em nhận được từ bác sĩ đã có hiệu quả.”

Đứng trước mặt bác sĩ đang xem xét bảng kết quả xét nghiệm của cô, cô chìa hông của mình ra.

Trận chiến ở Bộ chính trị.

Vết thương của cô do chiến đấu với những con rối do Maha <Hoàng kim> triệu hồi. Khi trúng đòn thì đòn thế ấy đủ khiến cô ngừng thở và sụm luôn tại chỗ nhưng có vẻ như công tác sơ cứu ở Bộ chính trị khá là tốt.

“... Ban đầu em chẳng biết em đã gãy bao nhiêu cái xương sườn.”

“Do mật độ cơ ở khu vực xương sườn khá ít nên sẽ chẳng có gì bảo vệ phần xương cả, thế nên luôn có những lúc đau dữ dội dù chẳng có gì bị gãy.”

Ông bác sĩ già nhún vai.

“Thế giờ sao? Còn cảm thấy đau không?”

“... Chúng tôi nghỉ nguyên ngày từ tối hôm qua nên giờ cơn đau gần như chẳng còn gì.”

“Thật là một tin tốt lành. Tức cô muốn bắt đầu tập luyện trở lại từ ngày mai?”

Đã ba ngày kể từ lúc họ trở về từ Bộ chính trị. Ngày nào cũng ghé bệnh thất thế này tất cả chỉ để ngày mai có thể quay trở lại tập luyện thôi.

“Hừm, tôi khuyên cô mai chỉ nên tập nhẹ như chạy bộ thôi.”

“Còn nếu tập với vũ khí thì sao ạ?”

“Ta cho phép nếu không đấu đối kháng. Khi đối mặt với người khác thì sẽ phát sinh nhiều biến chứng. Mà thôi, ta có thể nói rằng cô có thể tập tự do.”

Vị bác sĩ già mỉm cười với cái cốc bốc khói trên tay.

“Ta nói lại lần nữa, chỉ tập vung vũ khí thôi nhé, được chứ?”

“... Hiểu ạ.”

Nhỏ thấy nhẹ cả người. Tập chạy và vung vũ khí... ban đầu nhỏ còn muốn tập nặng hơn nhưng để cho quá trình hồi phục tiến triển tốt thì tập nặng coi như không áp dụng được, nhỏ không nên quá đòi hỏi nhiều.

“Cảm ơn bác sĩ nhiều.”

Ra khỏi bệnh thất, nhỏ tiếp tục sải bước về phía thang máy.

“... Mình nên làm gì nữa nhỉ?”

Đợi thang máy đến, Monica nhìn xa vắng về phía cửa sổ hành lang.

Thời tiết khá đẹp nên nhỏ đã kịp giải quyết việc phơi phóng trước khi đến đây. Dọn phòng này... mà phòng nhỏ vốn có gì đâu nên cũng chẳng cần phải dọn.

Thế nên khi nhỏ về phòng mình thì cũng chẳng có gì để làm cả.

Có vẻ như các tân binh mới đến thường hay đi dạo quanh tháp. Tuy nhiên nhỏ đã sống ở đây từ hồi còn là nữ tư tế tập sự nên lúc này đi dạo thì...

“... Mà đó có phải là một cái cớ không?”

Đi hết các tầng của tòa tháp. Bắt đầu từ tầng dưới cùng rồi lên dần. Đích đến là tầng dành riêng cho các nữ tư tế. Khách bình thường bị cấm, nhưng người lính có thể sử dụng thang máy lên tầng dành cho nữ tư tế nên không mấy vấn đề.

“Mình chỉ nghĩ ra điều này khi đi dạo nhưng con bé cũng có niềm tin mà.”

Từ hôm qua đến giờ nhỏ khá quan tâm đến Yumi hiện tại thế nào. Con bé chẳng hề xuất hiện khi đi họp với Tinh binh Ishtar và khi buổi họp kết thúc cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.

... Lý do là tập luyện ra trễ sao?

... Đã trở thành nữ tư tế rồi mà vẫn còn thất bại khi tập luyện ư?

“Dù rằng... đó không phải là điều mình nên nói.”

Chẳng biết mình có thể giúp cho con bé lời khuyên nào không? Từ khi mình còn là một nữ tư tế tập sự con bé đã là hậu bối đáng yêu của mình rồi. Yumi vẫn luôn mến mình từ đó đến giờ mà.

“Quyết định vậy đi.”

Monica gật đầu cả quyết và bước về phía thang máy.

***

Tầng thứ 287 của tòa tháp. Bước theo sau Yumi thì Sheltis đến tầng dành riêng cho nữ tư tế Yumi.

“Sheltis... từ hồi tớ trở thành nữ tư tế thì có bốn người được mang đến đây yêu cầu thanh tẩy. Cậu có nhớ?”

“Tớ mới nghe cách đây chưa lâu mà.”

Đó là một chuyện có liên quan đến những người bị nhiễm mateki như cậu nên sao cậu có thể quên được.

“Thế cậu có nhớ triệu chứng của họ không?”

“Ơ? À, ừm, họ đều bị ngất và bị điều khiển tâm trí nhỉ, và...”

Có cả những người bệnh bị hoại tử khi mateki phân rã. Cũng còn có cả những bệnh nhân bị đổi màu máu do chất độc chết người của mateki. Tất cả họ đều để lại vết máu trong căn phòng thanh tẩy.

“À, nhưng... nó không ứng đúng với số lượng.”

Có bốn người từng được đưa đến cho Yumi. Một bị điều khiển tâm trí, một bị hoại tử và một bị trúng chất độc chết người. Tổng chỉ ba người. Còn người cuối cùng?

“Vẫn còn một người nữa... mateki của đứa trẻ đó tớ không thể thanh tẩy được.”

Một cánh cửa kiếng lớn hiện ra trước mặt họ.

Đặt bàn tay mảnh mai của mình lên khung cửa bằng bạc. Nữ tư tế quay lại phía cậu.

“Em ấy bị hôn mê sâu. Không hề chảy máu, cũng chẳng đau đớn. Đứa trẻ ấy không hề tỉnh lại dù mọi người có làm gì đi chăng nữa, hiện em ấy vẫn đang ngủ vùi trong tháp. Shinryoku của tớ... không, chắc chắn nó rất mạnh. Tuy nhiên tốc độ lan truyền mateki quá nhanh... chẳng hạn dù có thanh tẩy được cả một khu vực thì mateki ở những chỗ bị nhiễm sẽ nhanh chóng tái chiếm lại vùng đã mất.”

“Cứ xem như chúng là những hạt giống rất khó xử lý. Dù có cắt ngọn đi nữa, nhưng nếu cái gốc rễ vẫn còn ăn sâu dưới lòng đất thì nó vẫn cứ mọc lại, đúng không? Kiểu kiểu vậy đó.”

“... Cái thứ mateki này.”

Cậu đã đối mặt với Yuugenshu vô số lần khi vẫn còn là tinh binh nhưng cậu chưa bao giờ gặp thể loại mateki như vậy bao giờ.

“Vậy thì lại càng có thêm lý do để tự an ủi. Dù cho cậu có thanh tẩy thất bại đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên tớ từng nghe nói đến thứ mateki như thế nên dù cho có là nữ tư tế đi nữa thì cũng khó mà có một đối sách tức thời được.”

“Nhưng Sheltis à, chính vì họ hiểu điều đó nên mới có những người khó lòng tha thứ cho Yumi. Chẳng hạn như bạn bè và người thân của bệnh nhân hôn mê sâu bởi thứ mateki đó.”

“Bạn bè ư?”

“... Nữ tư tế Viola và em gái chị ấy, Horn đã cùng nhau lớn lên cùng với nhiều đứa trẻ khác ở một trại trẻ mồ côi quận Ba khu dân cư.”

Yumi nhìn xa vắng ra ngoài cửa sổ.

Đó chính là hướng quận Ba khu dân cư, vốn xa tòa tháp nhất.

“Họ rời khỏi trại trẻ mồ côi rồi sau đó trở thành nữ tư tế và Sennenshi, và tớ có nghe chị Viola nói họ rất muốn tri ân trại trẻ mồ côi đã nuôi dưỡng họ. Họ chỉ giữ lại cho mình một mức sống tối thiểu và dồn toàn bộ gia tài của mình cho trại trẻ mồ côi ấy.”

“... Horn làm thế á?”

Từ lúc còn là tinh binh và thậm chí trước đó nữa, Sheltis chưa bao giờ chung đội với Horn.

Tuy nhiên cậu có nghe đồn về võ nghệ cao cường và thái độ cộc cằn của chị ta. Hóa ra chị ta có thể làm những chuyện như thế cho cả những người không quen biết sao?

“Có vẻ như Viola và Horn do được nuôi dưỡng ở trại trẻ mồ côi nên xem những đứa trẻ ở đó giống như gia đình của họ vậy. Làm sao họ có thể bình tĩnh được khi một thành viên trong gia đình mình bị ảnh hưởng từ mateki của Yuugenshu chứ... và người hứng chịu toàn bộ sự chỉ trích ấy là Yumi do chẳng thể thanh tẩy được mateki.”

“Horn-san đã rất thất vọng khi tớ không thể làm được chuyện đó.”

Yumi mỉm cười khô khốc.

“Thôi đủ rồi. Tôi sẽ làm điều đó vậy. Tôi sẽ tìm ra con Yuugenshu đó và tiêu diệt nó. Khi nó bị tiêu diệt thì mateki của Tessha sẽ biến mất và mọi thứ đều sẽ được giải quyết.” Vì thế nên Horn-san chủ động đi tuần tra... dù rằng việc tuần tra khu sinh quyển là chuyện chẳng ai muốn làm.

À à, hiểu rồi.

Giờ cậu đã hiểu lý do tại sao Yumi muốn thanh tẩy mateki của cậu.

“Có vẻ như Horn đã về. Eyriey nói có nhìn thấy chị ta ở khu dân cư.”

“... Ừ.”

Đứa trẻ có tên Tessha đang bị hôn mê sâu.

Cô bị buộc phải nhớ lại điều đó bởi Horn, người có thể xem như thân nhân của cậu bé đó đã trở lại tòa tháp. Cô cũng bị buộc phải nhớ lại mateki của Uế ca địa đàng chi viên hiện đang nằm trong cơ thể của người bạn thanh mai trúc mã của mình và nữ tư tế cũng chẳng thể thanh tẩy được nó, như đứa trẻ kia vậy.

... Hình ảnh của mình và đứa trẻ ấy đang hòa lẫn vào nhau trong tâm trí Yumi.

... Ra đó là lý do tại sao cậu ấy chẳng thể làm gì được.

Vẫn có những người mà mateki của họ vẫn chưa thể được thanh tẩy. Điều đó khiến cô cảm thấy có lỗi, thế nên ít nhất cô cũng muốn thử thanh tẩy mateki của Sheltis.

“Ra lý do tại sao hôm qua cậu vắng mặt đúng là do tập luyện à?”

“Tớ muốn kéo thời gian tập luyện ra càng dài càng tốt. Của cậu cũng nguy hiểm, nhưng mateki của đứa trẻ kia còn nguy hiểm hơn. Horn-san nói... chị ấy sẽ đánh bại con Yuugenshu kia, nhưng điều đó chỉ tổ thêm lo âu. Tớ nghĩ tốt nhất vẫn là để cho một nữ tư tế thanh tẩy nó.”

“Hơ? Đánh bại nó chả tốt à?”

Đứa trẻ tên là Tessha đang chìm vào hôn mê sau khi nhiễm mateki. Nếu một nữ tư tế không thể thanh tẩy nó thì chẳng phải chính thể phát xuất mateki bị tiêu diệt chẳng phải cách tốt à?

Nếu con Yuugenshu bị đánh bại thì mateki sẽ biến mất – đại đa số trường hợp đều như thế. Nhưng những gì còn sót lại từ mateki của một con Yuugenshu mạnh rất khó khống chế. Có một số trường hợp dù cơ thể chính đã bị tiêu diệt thì mateki trở nên rất khó lường.”

“Các nữ tư tế gọi đó là kiểu mateki trì hoãn ‘vectơ S, cấp tám’... đó là tên thường gọi của con Yuugenshu mà Horn-san đang truy bắt nhưng nếu đó là kiểu mateki trì hoãn thì thay vì chữa lành mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn... chúng ta cũng phải tính đến những ảnh hưởng của nó đến cuộc sống sau này của đứa trẻ.”

Kiểu mateki trì hoãn.

Một kiểu mateki hiếm gặp mà Sheltis chỉ mới nghe có một hai lần. Nếu cậu không nghe những gì Yumi vừa giải thích mới nãy hẳn cậu còn chẳng biết có sự tồn tại của thể loại này.

“... Ra là vậy. Nhưng chẳng phải Horn cũng biết điều đó sao?”

“Đúng, nhưng chị ấy nghĩ đó là lựa chọn duy nhất.”

Đánh cược vào khả năng đó không phải là mateki kiểu trì hoãn, chị ta đi truy lùng con Yuugenshu vectơ S, cấp tám đang ẩn nấp đâu đó trên lục địa trôi dạt khổng lồ . Nghe chẳng khác gì mò kim đáy bể cả.

“Nhưng nếu thời gian vẫn tiếp tục trôi qua thì Yumi...”

‘Cậu hãy nên tiếp tục tập luyện rồi dần dà bản thân sẽ tiến bộ hơn’. Cậu định nói thế...

Cắc... cắc... cắc...

Tiếng bước chân vang lên từ thang máy và từ cầu thang thoát hiểm khẩn cấp cùng một lúc. Những tiếng bước chân vang đến giao lộ rồi ngừng hẳn.

“Một tinh binh á?”

“À à... chào-chào buổi sáng, đội trưởng Horn.”

Đối lập với một giọng nói khô cứng là một giọng nói đầy căng thẳng.

... Giọng này là Monica?

... Và một người khác; Monica đang nói chuyện với người đó à?

“Tân binh có việc gì mà xuất hiện trên tầng dành cho nữ tư tế thế này hả?”

“D-dạ, em đến báo cáo về chuyến đi đến Bộ chính trị vừa rồi.”

“... Bộ chính trị?”

Trong những từ ấy.

Có lẫn một chút gì đó sắc bén.

“Cô vừa nhắc đến Bộ chính trị. Tức nhóm cô đã hộ tống Yumi Ele Soufflenictole đến Bộ chính trị à?”

“D-dạ...”

Tiếng của Monica bị ngắt quãng. Cùng lúc đó có cảm giác như cô đang nuốt khan. Và ngay thời điểm đó có một âm thanh vang lên giận dữ.

... Chuyện gì đã xảy ra?

“Monica-senpai?”

Hẳn cô cũng nghĩ như Yumi, chạy về phía giao lộ

“Sheltis.”

“Anh biết”

Cậu lao về phía hành lang ngay sau Yumi và cả hai rẽ sang một con đường dẫn đến giao lộ.

Hình ảnh trước mặt họ... ngay giữa giao lộ là hình ảnh Monica bị một khẩu súng chĩa vào trán.

“Mới thế này thôi mà cũng không kịp phản ứng rồi. Hóa ra một tân binh kém cỡ này mà cũng được chọn tham gia nhiệm vụ hộ tống người đến Bộ chính trị cơ đấy.”

“X-xin lỗi. Đột... đột ngột quá.”

“Đột ngột ư? Ra cô cũng nói ‘đột ngột quá’ khi bị Yuugenshu tấn công sao?”

“.... Dạ không.”

“Mức độ này còn chả đáng để vào mắt. Hóa ra cuối cùng đám lính của Thiên kết cung chỉ toàn đồ rác rưởi.”

Monica cúi mặt im lặng. Ngược lại Horn thở dài đầy chán ghét và tra súng vào bao.

“Horn-san!?... Chị... chị làm gì thế!”

Tiếng bước chân của Yumi vang lên khi cô xuất hiện, Sennenshi bịt mắt quay sang phía cô.”

“Yumi Ele Soufflenictole.”

“Mọi người đều là đồng đội trong tòa tháp cơ mà!? Thế mà chị... chị rút súng chĩa vào chị ấy... chị đang tính làm gì vậy!”

“Đồng đội ư?”

Tiếng của vị Sennenshi càng lúc càng trở nên giận dữ khi Yumi càng lúc càng giận dữ tiến lại gần.

“Nếu cô ta có chút ích lợi trong những việc nhỏ nhặt thì cũng chẳng sao, nhưng thể loại vướng chân bận cẳng này không đáng để gọi là đồng đội. Sennenshi, một số tinh binh và chỉ có một phần ba số nữ tư tế tập sự có thể coi là ổn. Họ có ích, còn đám còn lại thì cứ việc lui vào xó mà học cách bảo dưỡng vũ khí đi.”

“... Chị nghiêm túc nói thế đấy chứ?”

“Nghiêm túc? Cô muốn tôi giao phó phía sau lưng mình cho đám lính vô dụng ư? Thế trước hết sao ta không để cho các nữ tư tế chọn tân binh thay vì Sennenshi làm đồng đội nhỉ?”

Đối mặt với Yumi đang đứng như trời trồng, cô gái dùng súng dấn tới thêm một bước.

“Đúng lúc lắm; tôi cũng có việc này muốn nói với cô đây.”

“... Là gì ạ?”

Hai người họ gườm gườm nhìn nhau.

“Có vẻ như cô vừa đến Bộ chính trị.”

“... Chuyện đó thì có gì chứ?”

“Ha! Cô có vẻ thảnh thơi quá nhỉ, thay vì tập luyện như một nữ tư tế thì cô lại đi tham quan cơ đấy hử?”

“Chúng tôi có mục đích rõ ràng, không phải đi du ngoạn.”

“Thế tức cô đã đạt được một số thành tựu rồi à.”

“Đó... không phải là chuyện của cuộc hội đàm lần đó, đó là về chuyện đã đề cập trước đây...”

“Chuyện cô bị một tổ chức thứ ba tấn công hay gì đấy à? Tôi có nghe nói cô để cho chúng hiên ngang thoát thân ngay trước mũi.”

Yumi cắn môi dưới.

“Ngay từ đầu, cô...”

“Ngừng lại.”

Cắt ngang lời Horn, Sheltis đứng chắn giữa chị ta và Yumi.

“Bất hòa giữa nữ tư tế và Sennenshi chẳng tốt chút nào. Nãy giờ tôi đứng nghe chỉ toàn thấy chị lên tiếng với giọng điệu gây hấn thôi.”

Tầm nhìn của họ như nhau do họ cao ngang nhau.

Nhìn trực diện vào nhau, cô gái bịt mắt nhướng mày.

“Tưởng ai, hóa ra lại một tân binh khác? Lũ muỗi mòng, nói với ai đấy...”

“Lúc nào chị cũng ăn nói như vậy à?”

“... Lúc nào cũng vậy?”

“Tôi không thể hiểu nổi tại sao chị lại nói với giọng gây hấn như thế khi nói chuyện với nữ tư tế vốn là cấp trên của chị rồi chĩa súng vào một người lính khi mọi người đều cùng là thành viên của cung. Chị nói chuyện với người thân của mình cũng bằng cái giọng ấy sao?”

...

Với một thái độ gần như vô cảm, miệng của Horn mím chặt lại trong một thoáng.

“Tân binh hỗn láo. Bảo vệ nữ tư tế á, ảo tưởng mình là Sennenshi à?”

“Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi. Tôi không muốn có sự bất hòa giữa nữ tư tế và Sennenshi.”

“... Bất hòa? Ai buồn thân thiết với một nữ tư tế mà cả một đứa trẻ cũng chẳng thể cứu nổi...”

“Horn! Ngừng lại được rồi đó.”

Tiếng chuông thang máy vang lên, cùng lúc đó có tiếng của một cô gái khác.

Đứng đó là một cô gái nhỏ nhắn trong bộ trang phục đơn giản.

“... Chị hai.”

Vị Sennenshi căng thẳng quay đầu lại.

“Horn, chị có nghe nói Yumi-san đã rất mệt sau khi liên tục tập luyện rồi. Chị không biết em đã nói những gì, nhưng chấm dứt được rồi đó.”

“... Nhưng chị hai!”

“Sắp đến nghi thức chuyển giao quyền bảo vệ kết giới rồi. Nữ hoàng sắp sửa hoàn thành nghĩa vụ của mình và sẽ nghỉ ba ngày để các nữ tư tế thay quyền tiếp quản, em biết chứ?”

Mọi thứ đều rất tương phản.

Viola không hề nao núng dù cho cô em của mình có cứng rắn đến mức nào. Lặng lẽ như những con sóng liên tục dập dềnh trên mặt nước.

“Lần này đến lượt Syun-rei, nhưng các nữ tư tế khác cũng cần phải sẵn sàng để tránh tình trạng thiếu nhân lực. Horn, em tính ngăn Yumi-san trong quá trình chuẩn bị sao?”

“...”

“Giờ về ngay. Chúng ta không ở lại lâu trong tháp đâu. Mai chúng ta sẽ lại ghé trại trẻ mồ côi như thường lệ, được chứ?”

“... Hiểu.”

Thở dài, chân của Horn như gắn chặt dưới sàn. Không nói một lời, chị ta bắt đầu quay người đi.

“Horn, khi quay lưng đi thì ta phải làm gì hả?”

“... Tôi xin phép cáo lui.”

Sennenshi nói như thể tung ra lời trù ếm rồi đi khuất. Viola nhìn hình bóng em gái mình biến mất sau thang máy với một vẻ mặt nghiêm khắc rồi thở dài một cách duyên dáng.

“Phù. Chị xin lỗi nhé Yumi-san. Hai bạn ở kia nữa, Horn nói gì thô lỗ nữa à?”

“Ơ... kh-không ạ! Em-em-em-em ổn!”

Monica bối rối bác bỏ khi bỗng dưng chuyển hướng sang nói chuyện với nhỏ.

“Thế à? Nếu con bé có làm thế thì nói với chị, chị la nó cho... Vậy thôi, chị xin phép, bởi chị phải tập luyện trong tháp để bù lại cho quãng thời gian lâu rồi không tập luyện.”

Nữ tư tế thứ ba cúi thấp người.

Nhìn cô bước những bước nhỏ nhẹ ứng với dáng người nhỏ bé của mình. Sheltis lầm bầm thở dài.

“Cặp chị em nhà này tương phản thật.”

Cô chị sẵn sàng sửa chữa những rắc rối do cô em ít tin người gây ra. Cô em hiểu điều đó quá rõ nên chị mình là người duy nhất mà cô em không dám phản kháng.

“... Lâu giờ đã thế rồi. Viola thật tuyệt vời, đúng người trưởng thành có khác.”

Có lẽ như vẫn còn căng thẳng. Yumi thả lỏng vai, đặt một tay lên ngực và liên tục hít thở sâu.

“Monica-senpai nữa, chị có sao không? Bỗng dưng bị chĩa súng vào như thế.”

“À... đúng là có làm chị giật mình thật, nhưng đâu phải chị bị bắn đâu.”

Dụi con mắt nãy bị chĩa súng vào, Monica cười gượng.

“Với lại Sheltis này, sao cậu lại ở tầng dành cho nữ tư tế vậy?”

“À...”

“Ôi trời.”

AI và Yumi đồng cất tiếng.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

“Kh-không, à, ừ, ừm... mà cậu nãy cũng nói rồi đấy. Tớ đến để báo cáo một số chuyện đã xảy ra ở Bộ chính trị.”

... Sao mình dám nói thật được đây trời.

Cậu không thể nói rằng cậu đến đây để thanh tẩy mateki. Và chuyện cậu và Yumi là hai người bạn thanh mai trúc mã... vốn dĩ là sự thật mà rất ít người biết nên đây không phải là chuyện mà gặp ai cũng nói được.

“Cả cậu nữa, Monica, có chuyện gì à?”

“Tớ á? Tớ... cũng giống như cậu vậy.”

Ồ, thật không ngờ. Lúc cậu cứ ngỡ nhỏ sẽ trả lời rõ ràng thì câu trả lời của nhỏ thiếu đi sự chắc chắn cần thiết.

“M-Mà Yumi này.”

“Dạ?”

Yumi đứng đó, ngơ ngác. Nhìn qua khóe mắt, cô gái từng là đàn chị của Yumi khi cả hai còn là nữ tư tế tập sự lên tiếng.

“À-à... trong cuộc họp thì tôi có nghe tinh binh Ishtar nói việc tập luyện của người kéo dài hơn bình thường. Ng-người biết đấy? Tôi đã từng là nữ tư tế tập sự nên điều đó khiến tôi quan tâm.”

“Haha, biết mà.”

AI chớp sáng.

“Hóa ra là bà chị lo lắng cho cô em gái dễ thương nên ghé thăm đây.”

“Ồ ồ, ra vậy đó Monica. Cậu vẫn luôn quan tâm đến người khác nhỉ.”

“Cái... ! S-sai rồi nhé Sheltis! Những gì tớ nói chỉ là bổ sung thêm thôi.”

“Lại nữa rồi, chẳng phải nhịp tim của chị bỗng dưng tăng vọt sao?”

“Ứ ứ? Nhưng chị...!”

“Monica-senpai.”

Monica cố bước lùi lại khi thấy ánh mắt của Yumi bừng sáng.

“Senpai, thật chứ? Chị lo cho em ạ?”

“Kh-không... à... người biết đấy, chuyện người lính lo cho nữ tư tế là đương nhiên mà.”

Nhóm trưởng lầm bầm những lời ấy.

... Có vẻ như mọi chuyện sẽ ổn mà chẳng cần đến việc cậu bịa ra một lý do tại sao cậu ở cùng với Yumi nữa rồi.

Cảm thấy nhẹ nhõm, Sheltis bước về phía thang máy.

“Sheltis, Eyriey và Yuto hẳn giờ đã đến chơi rồi.”

“À phải, chúng ta phải nhanh lên. Vậy thì chào Monica nhé, mai gặp.”

“Á, N-này Sheltis, đợi đã, tớ chưa nói xong...!”

***

“... Chuyện gì thế nhỉ, ngoài kia ồn ào quá sức.”

Leon gấp lại cuốn sách vừa đọc và đứng dậy khi nghe thấy vài tiếng ồn ngoài hành lang.

Tầng thứ 287 này dành riêng cho các nữ tư tế. Người thường không được phép vào và việc những người lính lên tầng này làm loạn lại càng không thể.

Thế hóa ra ồn ã nãy giờ do Meimel à? Hay là Run?

Sau khi cậu đứng đó nghĩ ngợi ít lâu.

“... Thôi kệ đi vậy.”

Leon mở lại cuốn sách, và ngồi xuống tiếp tục đọc.

Chuyện Run làm ầm ĩ lên là bình thường bởi Meimel rất hay đùa thế nên cậu không muốn dây dưa vào đó. Và trên tất cả nếu cậu rời khỏi đây sẽ khiến cho một người trở nên rất lo lắng.

“...”

Cậu im lặng nhìn xuống bàn, và ở đó có một cô gái tóc đen nhỏ nhắn.

... Cũng đến lúc chuyển quyền quản lý kết giới cho Syun-rei rồi.

... Chắc chắn cô bé rất căng thẳng nên cậu muốn ở bên cô cho đến tận lúc đó.

Bình thường giờ này hẳn cậu sẽ đang đấu tập với một ai đó như Run chẳng hạn. Horn Nova cũng đã hồi cung sau khi vắng mặt đã lâu nên cậu cũng muốn đấu tập với cô ta nhưng cậu đành kìm nén những chuyện như thế lại.

“... Leon.”

“Hơ?”

Lặng lẽ nhìn cô gái, cô gái mà cậu có trách nhiệm phải bảo vệ mở to mắt ra.

“... Mình đi pha trà nhé. Cậu thích uống gì?”

Lần này để tớ làm cho... Cậu tính nói thế nhưng cuối cùng những gì cậu định nói trôi tuột xuống cổ họng.

“Một cái gì đó thơm ngon tí.”

“... Ừ.”

Cô lặng lẽ vào bếp.

... Đúng vậy.

... Nếu không có gì làm cô sẽ sinh ra lo nghĩ. Nếu cậu làm thay cô sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cười gượng gạo. Leon nhìn đăm đăm vào tấm lưng của cô gái nhỏ nhắn khi cô bước đi.